Người đăng: luubi3112@
Eothur bất chợt quay đầu lại, căng con mắt mình to ra để nhìn lấy Bombir. Nếu
như tính từ trận chiến đó đến bây giờ thì khoảng 77 năm, cộng thêm số tuổi của
ông ta vào lúc đó, thì giờ đây người đàn ông ngồi cạnh hắn cũng phải tầm 120
tuổi.
Lặng người nhìn ông một vài giây, rồi Eothur cũng bình thường trở lại, nhét
điếu tẩu hút và thả ra vài hơi khói. Dù sao thì hắn đã khá quen thuộc với cái
việc nghe người khác nói về số tuổi kinh khủng của họ.
“ Người phàm,... đúng là bị ăn hiếp nếu so sánh với họ thật.
Ờ,... cũng không hẳn nhỉ,... người Dunedain có thể sống đến 200 năm được mà.
Thật hâm mộ. “
Eothur bắt đầu vắt lấy trí óc mình ra suy nghĩ “ Tại sao họ lại có tuổi thọ
cao như vậy ? “, rồi vận dụng đến nào là thuyết tiến hóa của Darwin, nào là
đột biến Gen, ADN,... tất cả những gì mà hắn học từ môn sinh học cấp ba,... và
nghe được từ người khác nói.
Sau một hồi, não của Eothur đột nhiên nổ “ bùm “. Một âm thanh vang lớn trong
tâm trí tưởng tượng của hắn, khiến cả không gian gần như đều im ắng, hết học
thức, hết người lùn, hết thuyết tiến hóa,... ngay cả thời gian cũng bị dừng
lại.
“ Cháy con mẹ nó rồi,... !!! “ Vang lên trong tâm trí đơ đứng ấy là một âm
thanh chửi thề, thứ tồn tại duy nhất.
...
Vài ngày sau đó, Eothur vẫn tiếp tục ở lại nhà của Bombir. Hai người bọn họ đã
trò chuyện với nhau khá nhiều điều thú vị hay ho, như ông đã kể cho hắn biết
từng chi tiết về cuộc chiến năm đạo quân nổi tiếng, về những con người Elves
rừng đáng ghét ( chủ yếu là nói xấu ) cái này thì Eothur chỉ hơi tin ba đến
bốn phần thôi vì nhiều cái ông ta hơi nói quá một chút.
Mặc dù đã nghe lời đồn, đọc sách. Nhưng khi nghe Bombir kể lại từng chi tiết
hắn mới nhận thấy có nhiều thứ mình không thể tin vào sách được, vì có những
chi tiết là do người viết soạn thêm, bớt đi..., nổ một cách bậy bạ.
Như chẳng có sinh vật nào tên là Địa Trùng đào đất lên, hay Gandalf đã đứng
dưới thành trì thuyết phục Thorin và Thranduil, rồi Dain là tên đầu nóng tính
chỉ biết đánh giết,...
Sự thật lại khác, Gandalf đến khi Dain và Thranduil đang cãi nhau. Và hai
người họ cùng Bard, đại diện loài người, nghe được ông ấy báo tin quân Orc
đang đến từ dãy núi sương mù và dãy núi xám.
Dẹp hết sự mâu thuẫn sang một bên, họ quyết định hợp sức mình lại.
Họ có bố trí phòng thủ trước khi kẻ thù kịp tới nơi. Rồi thực hiện kế hoạch
thành công, giết chết rất nhiều tên Orc trong làn sóng đầu tiên. Nhưng vẫn
thất bại bởi làn sóng tấn công thứ hai với số lượng địch quá khủng khiếp.
Ngay khi nguy cấp, Thorin và 12 người của mình lao ra khỏi tòa thành, giúp
người lùn có lại tinh thần chiến đấu. Không những thế, từ trên cao các đại
bàng khổng lồ đã giáng xuống, với sự dẫn đầu là Vua Gwaihir, chúa tể đại bàng
ở Trung Địa.
À,... còn có sự hỗ trợ của một giống người có thể hóa thành gấu, chính nhân
vật đó đã giết chết tên thủ lĩnh của quân Orc.
Cuối cùng thì y hệt sách viết, trận chiến thắng lợi...
Ngoài những thứ đó, thứ mà Eothur khoái nhất là ông đã nói mình đã nhìn thấy
được cái xác của con rồng đỏ Smaug. Kẻ bị chìm dưới đáy của đống đổ nát ở một
thị trấn cũ, giữa ven hồ.
Khi đó Eothur nhớ lại những lời đồn dân gian nên hỏi ông ta.
“ Tôi tưởng người ta nói xác của nó đáng sợ đến nỗi chẳng ai dám bước vào đó
sao ? “
“ Hừ,... đồn bậy bạ thôi. Mà nếu có thì chỉ có loài người mới như thế. Người
lùn chúng ta làm sao phải sợ mấy các xác đó chứ.
Ta và các anh em ta dưới lệnh của Vua Dain II, đã chuyển cái bộ xương rồng,
cùng với lớp vảy cứng còn hơn cả chiếc khiên bình thường trở về Erebor.
Bây giờ bộ xương nó đang được treo trên sảnh chính của vương quốc, để chứng tỏ
sức mạnh của người lùn. “
...Rõ ràng là anh hùng của loài người, Bard hậu duệ vương quốc Dale giết nó.
Thôi không bàn tới chúng nữa.
Đổi lại những câu chuyện, Eothur kể cho ông nghe về sự tồn tại của hang động
Glittering. Rồi dưới sự miêu tả đầy văn chương, trí tưởng tượng, hắn đã khiến
ông ta như đang ngồi bên trong nó, quan sát lấy những tảng đá hoàng kim, những
ngóc ngách, tiếng nước chảy rầm rì,... những gì mà thiên nhiên tạo hóa đã hiện
ra.
Đôi mắt Bombir nhắm lại, hai tay run rẩy như đang tưởng tượng mình cầm một cây
cuốc mỏ, đào bới, xây dựng, điêu khắc cho hang động trở nên tuyệt vời hơn bao
giờ hết.
...
“ Này, Eothur... ! “ Bombir gọi hắn từ bên ngoài phòng.
Nhanh chóng nhét mấy thứ đồ lặt vặt của mình vào trong hành trang. Eothur thả
nó xuống giường, rồi men theo âm thanh tiếng gọi của người bạn khác tuổi tác,
khác chủng tộc.
Vừa bước ra cửa, Eothur nhìn thấy Bombir đang mày mò thứ gì đó trên chiếc bàn
gỗ của mình. Dáng vẻ ông tuy không cao lắm nhưng đủ để che mất tầm nhìn của
hắn với cái món đồ đó, và rồi trong chớp nhoáng ông tránh người qua một bên,
để lộ một khe hở nhỏ.
Một vật gì đó sáng bóng làm lóe mắt hắn dưới ánh lửa đỏ hồng và lại bị che đi
bởi cơ thể to bự bề ngang của Bombir.
“ Chuyện gì vậy Bombir ? “ Eothur hỏi ông.
“ Chà,... để xem nào,... ồ,... phù hợp, phù hợp “ Bombir quay người lại nhìn
cơ thể hắn, từ vùng vai cho đến phần eo, rồi mở miệng nói gì đó.
“ Lại đây, Eothur “ Bombir kêu Eothur tiến sát gần một chút. Làm theo lời ông,
hắn đứng đó chờ và khi ông xoay người lại lấy món đồ trên chiếc bàn, sau đó
đưa lên trước mặt hắn, thì hắn mới thấy rõ thứ ông bận rộn nãy giờ.
Đây,... là một chiếc áo,... giáp lưới.
“ Mặc nó thử vào xem, bạn của ta. “
Eothur dùng hai tay nhận lấy chiếc áo giáp xích. Loại trang phục phòng thủ,
thường được phục vụ cho các chiến binh này thì hắn không còn lạ lẫm gì.
Lúc còn trong quân đội ở Rohan, hắn thường hay sử dụng nó, mặc vào những dịp
đi tuần tra, chiến đấu,... và khác với giáp trụ bình thường. Giáp lưới có lợi
thế khá tốt trong việc dễ dàng di chuyển với trọng lượng nhẹ nhõm, cùng với đó
là cử động tay chân cũng không bị gò bó quá chặt, mà vẫn có thể giữ được khả
năng bảo vệ tính mạng cao.
Tuy nó không có độ dày lớn ảnh hưởng đến sức phòng thủ cứng rắn như giáp trụ,
nhưng nó vẫn đổi lại được một số tính năng ưu điểm khác, phù hợp cho những
chiến binh có lối chiến đấu cơ động cao.
Ngoài ra là do trọng lượng nhẹ, nó có thể kết hợp với giáp trụ hay giáp da.
Như các Hiệp Sĩ Thiên Nga Trắng thường hay làm, và đó là lý do mà khiến bọn họ
như những chiếc xe tăng hạng nặng càn quét trên chiến trường, rất khó mà cung
tên nào có thể triệt hạ họ chỉ bằng một phát bắn.
Về ngoại hình giáp lưới thì nó khá giống với những chiếc áo len giữ ấm mùa
đông, thường được các thợ may, phụ nữ dùng hai cây kim lớn, đan lại. Chỉ khác
biệt là những sợi len của áo giáp được làm bằng sắt thép, và các thợ may là
những thợ rèn tài ba, cần nhiều thời gian tỉ mỉ gắn kết chúng lại.
Ha,.. ha,... So sánh cho vui thế thôi. Thật ra giáp lưới chẳng giống áo len
một chút nào cả, chúng được tạo ra từ những vòng tròn sắt thép nhỏ bé có số
lượng rất nhiều. Rồi những vòng tròn đó sẽ được kết hợp, gắn kết với nhau, tạo
thành hình dáng của một chiếc áo.
Eothur thử mặc nó vào người, bộ áo của Bombir này có chất lượng rất tốt. Chỉ
bằng mắt thường là hắn có thể phát hiện được ngay, bằng cách là nhìn những khe
hở của những vòng tròn đan nhỏ bé kia, chúng được đính sát lại với nhau. Khác
với đồ của loài người, có khe hở phải gấp đôi thứ này.
Cùng với đó là chất liệu thép làm nên, khiến trọng lượng của nó nhẹ hơn giáp
lưới thường một, hai phần. Về độ chịu đựng nó đến đâu thì hắn không thử nên
không biết được, nhưng với tay nghề người lùn làm sao nó có thể kém cỏi được.
“ Thấy thế nào,... ? “ Bombir hỏi.
“ Rất tốt,... ngoài ra là rất đẹp. “ Đẹp ở đây là do nó được đánh bóng khá tốt
với màu trắng bạc rất tỏa sáng, ngay cả hắn cũng bị chói mắt vừa nãy.
“ Ha,... ha,... do ta tự tay làm đấy. Cậu hãy giữ nó đi “
“ Hả “ Eothur bất ngờ một cách thình lình, hắn có nghe nhầm không vậy.
Bombir nhún vai rồi nói.
“ Lấy nó đi,... thứ này bị bỏ trong kho hàng của ta quá lâu rồi. Trước kia ta
tính làm để tặng một người bạn là con người, vóc dáng ông ta cũng ngang như
cậu vậy, chỉ đáng tiếc.
Ông ta đã chết.
Mấy ngày hôm nay ta phải đánh bóng nó kỹ càng lại, kiểm tra độ bền của
thép,... và mọi thứ đều chuẩn hết, chẳng khác gì khi ta vừa mới chế tạo xong.
“
Eothur tháo chiếc áo ra, trả lại cho ông và nói.
“ Tôi xin lỗi, Bombir. Món quà này quá quý giá đi, tôi không thể nhận nó được.
Mấy ngày hôm nay ở nhờ là đủ với tôi rồi. “
Bombir chỉ vuốt râu mà không nói gì. Khuôn mặt ông trông rất là bình thản,
không một chút dấu hiệu nào của các cảm xúc như nhiệt tình, cố chấp,... đôi
mắt tròn hoe của ông có chút nhấp nháy và ẩn sâu bên trong nó là một ánh sáng
của ý nghĩ nào đó. Như thể ông đã dự tính đến trường hợp này xảy ra. Và chờ
cho đến khi Eothur bỏ chiếc áo xuống bàn ông mới đáp lại.
“ Hay,... ta bán cho cậu đấy ! “
Eothur nghiêng đầu nhìn, phía trên đầy dấu chấm hỏi bay quanh.
“ Bán ? ”
“ Phải, bán với giá 1 đồng bạc. Thế nào ? dù sao cậu không muốn mua thì ta
cũng sẽ vứt nó vào trong kho, có khi là để đến chết cũng chẳng đụng tới. “
Eothur nhìn qua chiếc áo, bắt đầu do dự. Thứ này rất tốt và cực kỳ hiếm, ngay
cả ở Rohan khó mà có thể tìm được.
“ Thôi nào, nhanh lên ta còn phải dọn bàn ăn nữa. “ Bombir nói với cái giọng
càu nhàu, hối thúc.
“ Tôi mua. “ Không chịu nổi sự cám dỗ, Eothur đã đồng ý.
Một đồng bạc,... quá có lời đi. Thế nên Eothur muốn trả thêm nhưng Bombir từ
chối nhất quyết là không lấy,... người lùn đúng là rất cứng đầu.
“ Thanh kiếm cậu, ta xem nó được không ? “ Sau khi đã trả tiền, Bombir nhìn
qua Bloodblade bên hông của hắn hỏi.
Đứng trước một vị bậc thầy luyện kim, rèn đúc thế này. Sao Eothur lại có thể
từ chối được.
“ Chà chà,... cũng khá tốt đấy. “ Bombir nhận lấy nó, rút lưỡi kiếm ra xem
xét.
“ Phần thân không quá dày, nhẹ nhưng lại rất chắc chắn. “ Bombir búng tay mình
vào khe rãnh, rồi dỏng tai lên như đang lắng nghe tiếng nói của thép và đưa ra
nhận xét của mình.
Ông đưa nó thẳng lên trời, nói tiếp.
“ Tuy ta không làm nhiều vũ khí cho con người, nhưng ta vẫn khá rành rọt về
trường kiếm của các cậu.
Cây này có độ cân bằng khá tốt, giúp cho các kiếm sĩ như cậu có thể vung kiếm
cả ngày trời mà không mệt mỏi. Tuy nhiên, phần lưỡi có vẻ mài vẫn chưa tốt
lắm. “
Eothur nhún vai, với trình của một người mài kiếm như hắn vậy là được rồi.
Nhưng với các bậc thầy như Bombir thì không tốt lắm.
“ Nếu muốn, ta có thể giúp cậu chỉnh lại một số thứ ? “
“ Một số thứ ? ”
“ Phải,... như phần tay cầm, lớp da có vẻ đã khá cũ kỹ, và có chút bong ra. “
“ Vậy thì tuyệt quá, cảm ơn ông Bombir. “
“ Không có gì “
Eothur cũng chợt nhớ đến thứ gì nên hỏi.
“ Bombir, ông có bán dầu bôi kiếm không ? Tôi e rằng chiếc bình của tôi đã cạn
chúng sạch. “
Bombir gật đầu rồi liếc hắn với cái ánh mắt nhìn một kẻ đần. Câu hỏi của hắn
như một kẻ bước vào bên trong lò rèn, hỏi tay thợ chính có bán thép không.
...
Hai ngày hôm sau, Eothur rời khỏi Thorin’s Halls và chào tạm biệt người bạn
lớn tuổi Bombir. Ban đầu hắn tính là sẽ rời khỏi sớm hơn, chính xác là cái
ngày ông ấy “ tặng “ chiếc áo giáp nhưng do chờ đợi thanh kiếm hoàn chỉnh, nên
hôm nay hắn mới tiếp tục chuyến phiêu lưu của mình.
Trước khi rời, hắn còn để lại một vài câu chữ trên chiếc ghế gỗ mà hai người
họ thường nói chuyện với nhau, hy vọng là ông sẽ nhìn thấy.
“ Chân thành tạm biệt, người bạn lùn của tôi.
Rất cảm ơn ông vì câu chuyện, sự nhiệt tình và món quà quý giá.
Tôi sẽ mãi lưu giữ chúng nó, và hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. “