Người đăng: luubi3112@
Gần nửa tiếng đồng hồ sau, Eothur buông ra lời kết cho câu chuyện của mình.
“… Và đấy, dưới sự hợp tác của công nương và cháu, người sói đã bị tiêu diệt.
“
Trên bàn ăn, Ewfila lẫn Criladon đều lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng được,
hai người họ nhìn chăm chú vào Ewen, ẩn sâu bên trong đôi mắt ấy là sự lo
lắng, bất an khi họ nghe được từng chi tiết về con gái mình suýt nữa đã chết
dưới tay tên thú hoang đó.
Những cảm xúc đó kéo dài đến khi câu chuyện đã kết thúc thì nó vẫn chưa nguội,
Eothur lướt nhìn qua khuôn mặt hai người họ, rồi quay đầu cùng hai người kia
nhìn lấy Ewen.
Trong lòng Eothur suy đoán.
“ Xem ra Ewen không nói gì về tối hôm đó cho cha mẹ mình, dù sao người sống
sót thì chỉ có nàng và Xenia, mà cô ấy thì lại bị ngất trước khi hắn tới.
Cộng thêm phản ứng của cha mẹ nàng, chứng tỏ thêm Ewen cũng không nói rõ ràng
gì cho Xenia... “
Ewen chứng kiến được ba cặp mắt nhìn vào mình, nàng hơi chút bối rối.
“ Eothur,... Eothur, sao anh lại kể cho họ chuyện này, trời ạ. Em muốn đánh
anh mất... “ Bực bội nàng thì thầm trong đầu mình
Bên ngoài thì cố gắng lấy chút bình tĩnh, Ewen nói với cha mẹ mình.
“ Cha, mẹ, đứng nhìn con hoài như vậy. Chúng ta có khách đang ngồi đây mà “
Ewfila thì thu hồi ánh mắt, ông lắc đầu thở dài. Còn Criladon lấy hai tay mình
nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ewen.
Hai người bọn họ thật ra đã nghe qua báo cáo của những người thu dọn chiến
trường, ngoài ra họ cũng đã được Xenia kể lại những gì cô biết trước khi mình
bất tỉnh nhưng không ngờ khi được Eothur kể lại thì mọi thứ còn đáng sợ hơn họ
tưởng tượng nhiều.
“ Ewen, con đừng cố rời khỏi đây một mình nữa, bên ngoài đã không còn an toàn
như con nghĩ đâu. “ Mẹ của nàng nói với giọng như đang cầu xin nàng hãy đồng ý
điều đó.
“ Mẹ,... “ Ewen hơi chút chần chừ nhìn mẹ mình, rồi cuối cùng nàng thấy được
cái ánh mắt tràn đầy yêu thương, lo lắng của bà nên nàng cũng đã gật đầu nhẹ.
Ewfila không nói gì cả, phải mất vài giây sau ông mới quay đầu nói chuyện với
Eothur.
“ Thật xin lỗi khi đã để cậu chứng kiến những thứ này. “
“ Không, không... thưa ngài, đáng lẽ ra tôi không nên kể chuyện này ra. “
“ Eothur... “ Criladon cũng quay đầu nói khẽ với hắn.
“ Cảm ơn cậu vì mọi chuyện, con gái tôi, nó là hòn ngọc quý nhất của gia đình
tôi, nếu nó có chuyện, thì e rằng ngay cả tôi... “
...
Rời khỏi dinh thự của gia đình Ewen, trước khi bước lên xe ngựa, Eothur như có
cảm ứng gì đó sau lưng mình, nên hắn liền quay đầu nhìn lại, thấy nàng đang
đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống mỉm cười vẫy tay chào.
Eothur cũng tinh nghịch, trêu chọc nàng bằng cách đáp lại một nụ hôn gió như
một lời nói “ Chúc ngủ ngon ”.
Đứng trên cao, Ewen lập tức phì cười nhưng vì ngại nên nàng cũng lấy một tay
che miệng mình lại.
Hơi nhếch môi, Eothur xoay người leo lên xe, dù sao hai người họ cũng chỉ đang
đùa cợt với nhau vậy thôi, sáng ngày mai nàng sẽ lại xuất hiện trước mặt hắn
nữa đây.
Nhìn thấy chiếc xe ngựa màu trắng đang từ từ biến mất khỏi mắt mình, Ewen bỗng
nhiên cũng nhấc khóe môi mình lên y hệt như Eothur, đôi mắt nàng lóe lên một
tia sáng nào đấy, có vẻ nàng đang có một kế hoạch vui vẻ nào đó trong đầu
mình.
Không để ai có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của mình, Ewen liền quay người
trở lại bên trong phòng ngủ.
…
Vào lúc nửa đêm, tại một dinh thự lớn, Ewen núp trong phòng ngủ của mình, nàng
thụt đầu lên ngang bằng với chiếc cửa sổ trong phòng, đưa tầm mắt liếc nhìn
xung quanh khu vườn, mảnh đất trống trước nhà, nơi mà có những người lính gác
vẫn còn thức tỉnh.
Trên người Ewen lúc này cũng đã thay lại một bộ đồ khác, không phải đồ ngủ,…
mà là đồ thường được các tuần du sử dụng để tuần tra các khu rừng với màu xám,
xanh lá.
Ngước nhìn một chút rồi Ewen thụt đầu trở lại, nàng như đang tính toán thứ gì
đó.
“ Chỗ gác một sắp thay ca, trong khoảng thời gian này ông ta nhất định sẽ
không để ý tới đằng sau mình… “
Suy nghĩ xong xuôi, Ewen đứng dậy, nàng liền tới gần cánh cửa chính của căn
phòng, kéo khóa nó lại để tránh có người bước vào trong khi nàng rời khỏi đây.
Cửa sổ của phòng cũng đã được mở ra sẵn hồi nãy, để tránh cho những lính gác
có nghi ngờ gì hay cũng tiện cho nàng quay lại phòng khi trở về.
Nhanh chóng lấy tay bám vào những chiếc khe nhỏ giữa các tảng đá xám nối với
nhau, Ewen từ từ di chuyển ngang, nàng không đi dọc xuống bởi vì phía dưới
phòng nàng là phòng ba mẹ, chiếc cửa sổ của họ cũng được đặt cùng chiều với
cửa sổ phòng nàng, rất không hay khi họ mở ra, hay đứng ở đó.
Di chuyển một cách chậm rãi và cẩn thận, Ewen liền thoát khỏi tầm mắt nhìn dễ
dàng của lính gác, nếu họ quay đầu lại, bằng cách đã tiến vào một góc khuất
khác của ngôi nhà.
Tuy thế Ewen vẫn chưa thật sự là thoát khỏi hệ thống phòng thủ. Dưới chân nàng
là có một người lính đang đứng đó, người canh gác giữa hai lối đi, từ hành
lang tiến vào ngôi nhà.
Ewen đang chờ đợi, nàng biết người lính này cũng như biết rõ về cách hoạt động
của ông ta, chỉ cần thêm một lúc nữa, ông ấy nhất định phải rời đây trong một
ít phút.
Và đúng như Ewen đã dự tính, người lính đó cầm lên cây đuốc gần đó và rời đi,
vào những lúc nửa đêm thế này khi những ngọn đuốc ở các dãy hành lang đã bị
cháy yếu, cũng là lúc ông cần thay đổi chúng.
Chụp lấy thời cơ Ewen liền trèo xuống, và khi gần với mặt đất khoảng 2 mét,
nàng trực tiếp thả người nhảy.
Vừa rớt xuống mặt đất cũng là lúc Ewen nhìn thấy một ngọn lửa phát sáng ở
trong nhà đang dần dần tới sát mình.
“ Ông ta đang quay trở lại. “ Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, Ewen liền co bàn
chân dài của mình lên chạy thoát, hành lang này sẽ dẫn nàng tới khu vườn.
Từ khu vườn, Ewen sẽ nhờ đến những cái cây cổ thụ to lớn để thoát khỏi bức
tường rào chắn xung quanh và những lính gác ở dưới đó.
…
Nằm trên chiếc giường êm ái, Eothur đắp chiếc chăn dày ôm lấy toàn bộ cơ thể
của mình để giữ ấm, hắn tự hỏi trong lòng tại sao buổi đêm hôm nay trời lại
lạnh như vậy, ngoài ra hắn cũng thắc mắc là mình sao vẫn còn trằn trọc, chưa
thể chìm vào giấc ngủ.
Thật là khó hiểu, hắn có bị vướng mắc, hay suy nghĩ gì nhiều về vấn đề nào đó
đâu hay thức ăn của buổi tối hôm nay có thứ gì khiến hắn mất ngủ à.
“ Bụp “ Đang trầm tư về một vấn đề chẳng quan trọng gì, Eothur đột nhiên nghe
thấy thứ gì đó va vào cánh cửa sổ làm bằng gỗ của mình.
Nhanh chóng đứng dậy, Eothur vẫn bao bọc xung quanh mình là tấm chăn mềm màu
trắng, hắn di chuyển trong như một con chim cánh cụt ở bắc cực, nếu Ewen ở đây
nàng nhất định sẽ cười cho coi.
Lắc đầu không thèm nghĩ về nàng nữa, Eothur đến gần cửa sổ, mở nó ra để nhìn
phía bên ngoài.
“ Mẹ nó “ Eothur chửi lớn trong đầu. Bởi vì ngay khi hắn vừa mở cửa liền được
đón nhận một món quà,… một hòn đá bay thẳng vào người hắn, nếu không nhờ đang
bọc mình trong tấm chăn, quả đó nhất định sẽ đập khá đau.
Bực bội, Eothur cúi xuống để tìm cho ra thủ phạm làm việc này.
Đập vào mắt Eothur là Ewen đang ngước nhìn lên đối diện, tay nàng còn đang nắm
chặt lấy cục đá tính chọi thẳng vào bên trong, nhưng khi thấy hắn nên nàng
ngừng lại.
Chuyện không chỉ xảy ra như vậy, vài giây sau nàng liền lăn lộn dưới đất, ôm
bụng mình cười. Và Eothur gần như có thể nghe thấy tiếng “ Ha ha ha... “ của
nàng.
“ Hazz… “ Không còn cách làm nào khác, Eothur chỉ biết thở dài.
Một hồi sau khi đã cười đủ, Ewen đứng dậy nhấc tay lắc lắc, ý bảo hắn hãy
xuống đây.
“ Em tính làm gì vào nửa đêm thế này. “ Eothur thì thầm trong miệng tự hỏi lấy
bản thân, rồi gật đầu ra hiệu đồng ý với nàng.
...
“ Ewen, Chúng ta đang đi đâu vậy ? “ Đạp lên bãi cỏ dưới mặt đất, Eothur
nghiêng đầu hỏi Ewen, dù sao nàng chính là người rủ hắn rời khỏi nhà vào lúc
nửa đêm, cũng là người kêu hắn hãy đi theo.
“ Cứ đi theo em là anh sẽ biết ngay, sắp tới nơi rồi. “ Ewen khẽ đáp lại.
Nàng không trả lời rõ thì hắn cũng không tò mò gì cho nhiều, cứ theo lời nàng
vậy, một lát nữa là sẽ biết đáp án.
...
“ Wow... “ Đứng tại một mỏm đá gần với bãi biển, Eothur ngước đầu lên cao để
nhìn lấy một ngọn hải đăng cao lớn, chỉ là,... nó có vẻ như đã bị bỏ hoang,
dừng hoạt động từ rất lâu.
“ Đi thôi, Eothur “ Ewen gọi tên hắn, nàng bước lên phía trước mở ra cánh cửa
kêu “ Ọt ẹt,... “ của ngọn hải đăng cũ kỹ và bước vào bên trong.
Thấy vậy, Eothur cũng nhanh chân chạy theo.
Tuy ngọn hải đăng này đã bị bỏ hoang khá lâu, nhưng bên trong nó vẫn còn được
trang trí mọi thứ, với những bức tranh về biển cả,... Chúng được treo sát bên
tường khi Eothur bước đi trên cầu thang có hình xoắn ốc.
Không những vậy, kết cấu bên trong nơi này có vẻ như vẫn rất chắc chắn, từ cầu
thang, bức tường,... nó thậm chí có thể tồn tại được thêm cả gần 100 năm nữa.
Vừa quan sát vừa đi lên, chỉ trong vài phút, Eothur nhận ra mình đã tiến đến
nơi cao nhất của hải đăng, tò mò, hắn cúi xuống phía dưới nhìn, chỗ hắn đứng
phải cách mặt đất tầm 30 mét, khá cao.
Rồi quay đầu trở lại, phát hiện Ewen đã tiến vào qua cánh cửa bên kia. Nhún
vai một cái, Eothur cũng bước qua nó một cách nhẹ nhàng, và hắn nhìn thấy nàng
đang đứng hướng mình ra phía biển khơi, hai tay ôm lấy cơ thể trông rất yếu ớt
như cần được một ai đó bảo vệ.
Hình ảnh đó xúc động lấy một phần trong trái tim Eothur, hắn liền tiến đến
phía sau nàng, hai tay liền ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào bên trong ngực mình.
“ Trời lạnh đó, em nên mặc dày vào một chút đi. “
Ewen lắc đầu đáp như đang nhắc nhở Eothur. “ Người Elves bọn em không sợ bệnh
tật. “
“ Ách,... vậy không sợ lạnh à. “
“ Có,... “ Nghe được âm thanh nhỏ bé, đáng yêu. Eothur siết chặt vòng tay mình
hơn.
Cả hai người đều không nói gì, hai ánh mắt họ cùng nhau hướng về phía ngoài
biển xa xôi, trên nó là một vầng trăng khuyết, những ngôi sao lấp lánh. Bên
dưới ngọn hải đăng, những âm thanh sóng vỗ đập vào bờ,... tất cả chúng đã tạo
nên một không gian thật lãng mạn mà hai người họ không nhận thấy.
“ Anh biết không ? “ Sau vài phút im lặng, Ewen lên tiếng.
“ Đây là nơi khi còn bé cha hay dắt em lên,... và khi đã trưởng thành, chỗ này
cũng là nơi mà em vẫn cảm thấy mình yêu quý nhất.
Từ nơi này, mỗi lần em đều có thể nhìn thấy những con thuyền trắng đang lướt
đi trên mặt biển, nó chứa đựng những người thân, bạn bè, người quen của em,...
họ đã theo tiếng gọi của thần thánh rời khỏi Trung Địa.
Vào lúc đó, những cơn gió của thần Manwe từ phía ngoài biển khơi cũng đã đến
bên em, chúng đã thì thầm những điều kỳ diệu của vùng đất bất tử, những cái
hay, cái đẹp, cái mà Trung địa không có được. Chúng khiến em đã biết bao nhiêu
lần mơ về một ngày mình cũng sẽ đứng trên những con thuyền trắng đó.
Nhưng Trung Địa, quê hương, nơi em sinh ra cũng có những cái hay của nó, em
vẫn chưa muốn bước lên con thuyền trắng và rời bỏ nơi này khi mình vẫn chưa
khám phá hết vẻ đẹp còn đang tiềm tàng.
Và,... “ Ewen quay người lại, nàng lấy tay phải đang lạnh buốt của mình sờ vào
khuôn mặt của Eothur.
“ Em đã đúng,... khi mình chưa bước theo những tiếng gọi của ngọn gió.
Anh... chính là món quá quý giá của Quê Hương đã dành tặng cho em.
Một món quà mà em không thể nào từ chối được, Eothur à “
Eothur lặng nhìn Ewen, đã từ lúc bao giờ trái tim của cả hai một lần nữa hòa
tan vào nhau, hắn gần như có thể cảm nhận được sự rung động của nàng và ngược
lại.
Hắn yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Hơn thế nữa sự hồn nhiên, lương thiện, mạnh
mẽ của nàng đã ngày ngày tràn ngập trong trái tim hắn, hắn không thể không
thừa nhận, hắn yêu nàng rất nhiều, hơn cả tình cảm của hắn với sự sống, cuộc
đời phiêu lưu.
Nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh đối diện, Ewen giờ này cũng đã biết rõ được
cái cảm giác khó tả của mình là gì, hạnh phúc, đó là sự hạnh phúc của nàng.
Bất kể là Trái Tim, hay Lý Trí của Ewen, giờ đây chúng cũng đã hòa thành một,
cùng nhau đón nhận cái gọi là tình yêu.
Từ lúc nào mà Lý trí đã chấp nhận lấy Eothur ?
Từ cái lúc mà hắn đã cứu nàng thoát khỏi cái chết. Mặc dù nó còn hơi bướng
bỉnh khi đưa ra lời giải biện.
“ Ta chấp nhận ngươi,... chỉ là vì nợ mạng ngươi thôi. “
Và tại khoảnh khắc bây giờ, Ewen đã không còn sự đấu tranh nội tâm, nàng là
trái tim, nàng cũng là lý trí, tất cả chúng đều là nàng cả, và nàng yêu hắn,
nàng chỉ cần biết như vậy là đủ.
Hai khuôn mặt khác biệt dần dần sát lại gần vào nhau, hai chiếc mũi chạm vào
rồi từ từ đến hai chiếc môi, Eothur và Ewen nắm bắt lấy từng nhịp đập, họ cùng
nhau dâng lên những nụ hôn nồng nàn trao tặng cho người đối diện.
Cùng thời điểm đó, ở trên trời cao, trong một khoảng khắc rất nhỏ bé tất cả
những vì sao, cùng với vầng trăng khuyết đột nhiên lóe sáng lên rồi trở lại
bình thường.
Chúng như vừa mới hoan hô khi đã thực hiện xong một nhiệm vụ cao cả nào đó.
Vài phút sau hai người họ tách nhau ra, Ewen bỗng tháo chiếc nhẫn trên tay
mình, nàng trao tận tay cho Eothur và nói
“ Anh hãy nhận lấy nó, như là một món quà của em, một đính vật, một sự ràng
buộc của hai chúng ta, dù cho anh là con người, thì cũng em sẽ từ bỏ cuộc sống
vĩnh hằng để theo anh như tổ tiên em từng làm. “.
Chiếc nhẫn được làm bằng bạc, nó được thiết kế rất tinh xảo, đẹp đẽ, mặt của
nó gắn viên đá hồng ngọc, lấp lánh.
Trên chiếc nhẫn có ghi dòng chữ “ Tình yêu là sự gắn kết, chia sẽ lẫn nhau “
Eothur ngước nhìn lại đôi mắt long lanh của Ewen, hắn không có gì để cho nàng
cả, giờ đây hắn hơi lúng túng và nàng thấy được nên khẽ cười thành tiếng.