Người đăng: luubi3112@
Một khoảng thời gian sau đó, Eothur quay trở về Pinnath Gelin cùng Elias. Hắn
nghỉ ngơi tại quán trọ “ Cây Xanh “ vài ngày, chuẩn bị mua một số lương thực
dự trữ cho chuyến hành trình dài dặc tiếp theo, vì lần này mục tiêu tới nơi
của hắn cần phải đi ngang qua khu vực hoang dã. Ít con người sinh sống, ít
quán trọ dừng chân,... tránh xa với nền văn minh của các vương quốc con người.
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Eothur đeo hành lý của mình lên và bắt
đầu lên đường. Trước khi rời khỏi đây, hắn ghé qua nhà Elias, nơi đây đã được
dọn dẹp sạch sẽ hơn lúc hắn vừa đến. Ngồi uống một ly trà, hắn đưa cho anh một
lá thư, về sau nếu anh có tới Dol Amroth thì hãy giao nó cho Amrothos, người
đó sẽ giúp anh.
Ghé nhà Elias khoảng nửa tiếng, Eothur tiếp tục lên đường, rời khỏi nơi này.
…
Hành trình của Eothur bắt đầu đầy trắc trở hơn trước, những khu rừng âm u,
những ngọn đồi cao trót vót. Vượt qua chúng, trước mặt hắn là những ngọn núi
cao lớn thuộc dãy núi trắng. Hắn cứ thế bình tĩnh mà từng bước tiến lên, đi
qua những đoạn dốc nguy hiểm.
Đôi ủng Eothur đạp lên làn tuyết trắng, lưu lại dấu chân của mình. Thỉnh
thoảng quay lại, hắn nhìn thấy phải hơn vài trăm dấu ấn của mình để lại mặt
tuyết. Vào thời khắc đó, trong lòng hắn như cảm nhận một niềm vui vẻ, như mình
đã làm điều gì đó lớn lao, xua tan đi những cái mệt mỏi của cơ thể.
Eothur nhếch môi mỉm cười, hắn rất muốn thét thật to, “ Eothur xứ Rohan đã tới
nơi này. “, chỉ là,… hắn không dám, không dám đặt tính mạng mình vì một giây
phút vui vẻ. Dù sao đây là trên núi tuyết, âm thanh quá lớn có thể gây ra
tuyết lở,… sẽ rất kinh khủng nếu chuyện đó xảy ra. Một phàm nhân như hắn mà
gặp chuyện này thì gọi là “ Cửu tử nhất sinh “, chỉ biết trông chờ sự cứu rỗi
từ các Valar.
Càng lên cao, Eothur càng phải đối mặt với những trận gió lớn, cái lạnh rét đi
theo làn gió, xuyên qua thẳng chiếc áo khoác lông dày đặc. Chúng khiến xương,
cơ bắp của hắn như đông cứng lại, hơi thở cũng mạnh lên vì áp suất không khí
thay đổi, nhìn làn hơi từ miệng mình thở ra hắn cười khổ trong lòng. Cái vui
vẻ ban nãy đã biến mất hết, đây đúng là rèn luyện mà.
Một hành trình rèn luyện dài dằng dặc, cuối cùng Eothur cũng vượt qua dãy núi
trắng. Đây là lần đầu tiên hắn leo núi, khi trở lại mặt đất, hắn quay đầu nhìn
lên ngọn núi cao chót vót ở sau lưng mình, trong lòng hơi chút thổn thức.
Từ khoảng khắc này, Eothur đã chính thức rời khỏi Gondor, tiến vào một vùng
đất mới mẻ khác, mang tên là Druwaith Iaur. Nơi đây giáp với khe núi Rohan và
dòng sông Isen từ bờ biển chảy vào.
Đây từng là lãnh thổ của Gondor, chỉ là khi tai nạn đại dịch bệnh hoành hành
khắp nơi, cộng thêm dân cư ít ỏi. Mảnh đất này đã trở thành một khu vực trung
lập. Còn về tại sao Gondor không lấy lại nó, đơn giản là họ không đủ thời gian
để hồi phục, về sau quá nhiều biến cố xảy ra, họ phải tập trung đối phó với
chúng, chẳng thèm quan tâm tới cái nơi hoang vắng đây nữa.
Nhờ những kỹ năng của người Druedain dạy, Eothur có thể sinh tồn trong những
khu rừng nguy hiểm thế này. Thật ra với những khu rừng âm u, cái mối đe dọa về
con người nhất, không phải là động vật thú hoang, mà là những sinh vật nhỏ bé,
có khi chỉ bằng một nhát cắn,… là tạm biệt thế giới.
Ở Druwaith Iaur thật ra cũng có những bộ lạc người Druedain khác nhau sinh
sống. Buồn là hắn không biết vị trí chính xác của họ, cộng thêm nếu hắn tìm
kiếm, xâm nhập lãnh thổ của họ mà không có sự cho phép. Cả hai rất dễ giao
chiến với nhau, và người Druedain có một đặc điểm kỳ lạ nữa. Họ có thể có tính
cách vui vẻ, nhưng chỉ cần là kẻ thù của họ, mọi người sẽ nhận ra họ tàn nhẫn,
vô cảm đến thế nào,...
Một thời gian sau đó, Eothur cuối cùng đã thoát khỏi khu rừng âm u. Cơ thể hắn
bốc đầy mùi hôi thối, bùn, cát thì bám đầy quần áo, tóc tai cũng bù xù, thậm
chí là bằng mắt thường có thể nhìn thấy chúng bóng loáng vì dầu, mồ hôi đã để
lại.
Đến được dòng sông Isen, Eothur có thời gian thay đồ, giặt lại quần áo cũ, hắn
đắm mình trong nước một chút rồi lội lên. Chờ người và quần áo khô ráo, hắn sẽ
vượt qua dòng sông, bước vào một mảnh đất khác mang tên Enedwaith.
Thêm một thứ chứng tỏ, nền văn minh của Gondor ở thời đại hoàng kim đã phát
triển mạnh thế nào. Enedwaith, nơi đây cũng từng là lãnh địa của bọn họ. Và
hãy tưởng tượng xem, Gondor khi đó phía tây thì sát với vương quốc Arnor, phía
đông thì đến tận biển Rhun của người Easterlings, phía nam thì gần đến khu
người Haradrim, phía bắc thì sát Mirkwoood. Đúng là một vương quốc thật đồ sộ
với diện tích chiếm gần cả một phần tư Trung địa.
Trong lòng hơi có chút hâm mộ, Eothur từ từ bình tĩnh lại, hắn đạp lên những
mảnh đất trống vắng, mọc đầy cỏ dại. Thật ra, Gondor phát triển mạnh thì mạnh
nhưng nó vẫn không thể chối bỏ một số mặt xấu của con người. Đó là sự tàn phá
cây rừng thiên nhiên, phải, hãy nhìn mảnh đất thung lũng trước mặt hắn xem.
Nơi đây từng là một cách rừng bát ngát, rộng lớn, mà giờ, một cái cây hắn cũng
không nhìn thấy được nữa.
Chủ nhân mảnh đất này trước kia là tổ tiên người Dunlend. Vào thế kỷ thứ hai,
người Numenor đã xuất hiện, họ chặt phá nhiều cây rừng, phá hủy nhiều cảnh
quan khác nhau, khai thác gỗ với số lượng cực kỳ lớn, về sau là đến cuộc chiến
của tộc Elves và Sauron. Khu rừng tiếp tục bị đốt cháy, tổ tiên Dunlend đã
phải rời khỏi nơi này, tiến về phía đông, sống ở chân đồi của dãy núi sương
mù.
Mãi đến tận về sau, ở thời đại hoàng kim Gondor, khu rừng tiếp tục được khai
thác một lần nữa, nhà vua Tarannon cần gỗ để tạo ra những chiến thuyền, những
hạm đội mạnh mẽ có thể chinh phục các vùng biển xa xôi, và họ đã thành công.
Khu rừng tiếp tục bị chặt phá, cả một vùng đất biến thành thung lũng, chỉ còn
một số khu rừng nhỏ còn sống sót ở phía bắc.
Tự nhủ trong lòng đây là điều không thể tránh khỏi. Thảo nào trước kia nữ thần
Yavanna đã phải tạo ra người Ent để bảo vệ các khu rừng, chỉ là bây giờ bọn họ
cũng gần như tuyệt diệt, còn một số ít sinh sống ở khu rừng nhỏ gần Rohan.
Bước qua những đồng cỏ rộng lớn, Eothur tiếp tục hành trình. Thỉnh thoảng hắn
dừng lại, vẽ một bức tranh đơn giản vào trong cuốn nhật ký của mình, con đường
di chuyển của hắn đâm thẳng về phía bắc, tránh xa bờ biển và khu vực phía
đông, vì đây là nơi dưới quyền của một đám ngư dân man rợn và người Dunlend.
Cuối cùng, Eothur đã vượt qua dòng sông Greyflood, tiến vào mảnh đất mang tên
Minhiriath. Dù thế nhưng nơi này thì chẳng khác Enedwaith là bao nhiêu, cũng
toàn là đồng cỏ hoang, chỉ có một điểm khác biệt. Mảnh đất này thuộc vùng
Eriador, vương quốc phương bắc, hay còn gọi là Arnor thời xưa.
Sau khi Numenor bị sụp đổ, Elendil và các người con trai của mình đã đến Trung
địa, thành lập ra hai vương quốc khác nhau. Ông thì hướng về phương bắc thành
lập ra Arnor, còn hai người con trai khác thì lập ra Gondor. Về lý do tại sao
Elendil lại muốn đi về hướng bắc thành lập vương quốc, Eothur đoán được vài
điều.
Đầu tiên sát với vùng Eriador, phía tây là Lindon. Nó từng là một vương quốc
mạnh mẽ của người Elves, mà Elendil và tộc Elves rất thân thiết với nhau, thế
nên việc thành lập một vương quốc bên cạnh bạn bè thân thiết của mình là
chuyện đương nhiên. Chưa kể đến, người Elves cũng không phải là loài thích
chiến tranh, hay xấu xa gì cả.
Thứ hai, tiếp tục dính dáng đến người Elves, khi Elendil tới đây, ông nhận ra
rằng, hai giống loài đã phát triển một mối tình bạn giao hữu tốt đẹp. Mà trước
kia, đế chế Numenor đã quên lãng, phai nhạt mất. Vì thế ông thành lập vương
quốc, hy vọng cả hai loài mãi mãi có thể giữ gìn mối quan hệ truyền thống lâu
đời này.
Thứ ba, vùng đất phía bắc này là nơi rất ít có kẻ thù, không giống Gondor, bị
bao vây ba phía, người Easterling, Mordor, Haradrim, rất thích hợp cho việc
phát triển kinh tế, và văn hóa.
Ngoài những thứ này ra, có thể vẫn còn một số lý do khác. Bất quá, chúng chẳng
có gì quan trọng, thuyết phục được bằng ba lý do trên.
Chỉ tiếc là, có một điều rất buồn cười, khi kẻ thù không ở bên ngoài, thì bên
trong mới là lý do khiến một vương quốc sụp đổ. Arnor chỉ tồn tại chưa đến
1000 năm ở thời đại thứ ba, thì bị chia tách thành ba vương quốc nhỏ khác
nhau. Cụ thể là vào năm 861, vua Earendul qua đời, ba người con của ông đã gây
ra một cuộc nội chiến lớn, không ai thắng, không ai thua, cái thế ba chân đó
vẫn đứng vững và tạo thành ba vương quốc lần lượt là Arthedain, Cardolan,
Rhudaur.
Thật là nực cười, ngay khi đó tại phương bắc, có một kẻ thù nổi dậy, mang tên
là Angmar. Và dần dần, nhà vua của chúng, vua phù thủy xứ Angmar đã lãnh đạo
một đội quân chết chóc, tiêu diệt từng vương quốc khác nhau.
Chỉ vì nghi kỵ sợ hãi, ba vương quốc cũng chẳng thèm đưa quân giúp đỡ nhau, cứ
thế từng thằng một bị tiêu diệt và cho đến khi còn một vương quốc sống sót
cuối cùng, thì Angmar đã lớn mạnh nhiều lần. Kết cục của Arnor đã không thể
nào cứu vãn được nữa, từ đây họ đã bị xóa tên khỏi trung địa.
Bây giờ thì đã hơn 1000 năm trôi qua, những con người Dunedain đã không thể
nào lập quốc trở lại. Nếu như Eothur nhớ không lầm, hắn nghe được về một tin
đồn, những người tuần du phương bắc đang sống gần Rivedell, bọn họ là hậu duệ
của người dân vương quốc Arnor. Thậm chí là thủ lĩnh của họ, anh ta đang mang
trong mình dòng máu hoàng tộc Elendil.
Còn về Angmar, sau khi đánh bại vương quốc cuối cùng là Arthedain, vua phù
thủy chưa kịp ăn mừng chiến thắng được bao lâu. Một năm sau, chính xác là năm
1975, Earnur người kế vị của nhà vua Gondor, anh ta đã kéo một đạo quân, đánh
bại được Vua phù thủy trong trận chiến nổi tiếng, Fornost.
Xứ Angmar bóng tối cũng đã bị hủy diệt, nhưng vua phù thủy vẫn chưa chết,… tên
đó,… Eothur cũng rất kiêng kỵ khi nhắc về cái tên này, đây là một kẻ thù xảo
trá, giả dối và cực kỳ nguy hiểm. Đến bây giờ tên đó vẫn còn sống nhăn răng,
và là một trong những tên Nazgul, tay sai của Sauron.
Nghĩ đến điều đó, Eothur dừng bước chân lại thở dài, hắn quay đầu nhìn về
hướng ngọn núi lửa Doom, vùng đất hủy diệt Mordor. Hiểu được những vết tích
lịch sử như vậy, hắn tại sao lại không nhận ra chứ, Sauron đã thành công trong
việc phá hủy sự mạnh mẽ của loài người trong khi còn đang ẩn núp. Khi mà tất
cả tưởng rằng, kẻ đấy đã chết dưới tay của Isildur trong trận chiến vây hãm
tòa tháp Barad-Dur.
Angmar bị phá hủy thì sao, nó chỉ là một con cờ của Sauron, phải biết rằng
Earnur trong quá trình trở về Gondor, cũng chính là lúc mà tòa thành Minas
Ithil bị thất thủ, trở thành một bàn đạp vững chắc cho Mordor.
Càng tệ hại hơn, về sau Gondor mất nhà vua của họ cũng là do Vua phù thủy.
Earnur là vị vua cuối cùng của Gondor, ông đã từng chịu qua hai lần thách thức
của tên kẻ thù này. Vào lần thứ hai, mặc kệ lời ngăn cản của cận vệ, bạn bè
mình, ông đã cùng một nhóm người vào trong Minas Morgul ( Minas Ithil ). Từ
đó, không ai còn nhìn thấy nhà vua cuối cùng này trở lại.
Trong lòng Eothur có chút hơi buồn rầu, ước gì hắn có thể quay về quá khứ thay
đổi lịch sử nhỉ. Đúng là một ý tưởng táo bạo, và mơ mộng, chỉ vài giây trôi
qua, một ý nghĩ khác xuất hiện dập tắt cái ý tưởng này đi. Nếu Gondor không
suy sụp, nếu Arnor không hủy diệt thì sao, Rohan sẽ được ra đời chứ ?. Phải,
nếu chuyện đó xảy ra, Rohan đâu thể nào được khai sinh.
Thay đổi tầm mắt mình, Eothur nhìn lên mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ. Mọi thứ
trên thế gian này tồn tại đều có nguyên nhân của nó, Rohan cũng vậy, nó đã
hoàn thành nhiều trách nhiệm của mình trên vùng đất này, nó được sinh ra là để
giúp con người chống lại bóng tối. Và hắn tin tưởng, một ngày nào đó, một ngày
mà ngọn cờ của Rohan sẽ được phất phới trong gió. Một ngày mà những kỵ binh
xanh sẽ thành người cứu thế, và ngày đó, những bản hòa ca của người Eorlingas
sẽ được cả thế giới biết đến.