Vùng Hoang Dã (3)


Người đăng: luubi3112@

Sống lại ở thế giới này, Eothur có được một cái bug rất quan trọng, nếu thiếu
nó hắn phải mất rất nhiều thời gian để học tập, đó là thiên phú “ Thông Hiểu
Ngôn Ngữ “.

Eothur chỉ cần nghe qua Elias nói một lần, trong đầu hắn tự nhiên xuất hiện
tất cả kiến thức từ tiếng nói, chữ viết của người Druedain, đúng là kỳ diệu.
Mặc dù không rõ ràng thứ này xuất hiện từ đâu, hắn chỉ phỏng đoán nó gắn liền
với bản thuộc tính, như một phúc lợi khi mua 1 tặng 1 vậy.

Nhìn con người Druedain tên Ghun đang bước ra khỏi khu rừng.

Dưới ánh nắng của mặt trời, Eothur hoàn toàn nhìn thấy được những đặc điểm
hình dáng của giống người này, ông ta có vóc dáng khá giống với người lùn,
nhưng mập hơn một chút, phần trên để trần, chỉ mặc một chiếc váy làm từ lá
cây, cỏ,… phần ngực rộng, bụng béo, mông nặng.

Khuôn mặt giống như người Elves ghi chép lại, khá xấu xí so với giống người
khác, rộng, phẳng, mũi dẹt, miệng rộng, mái tóc thì khá thưa thớt, người phía
trước hắn có nuôi một ít bộ râu đen ở cằm. Ngoài ra có một đặc điểm cực kỳ đặc
biệt, làn da của họ khá tối, màu nâu đậm, không trắng, hay vàng như trung địa
thường thấy.

“ Elias, bạn của ta, đã lâu không gặp. “ Ghun trả lời lại sự chào hỏi của bạn
mình bằng ngôn ngữ Gondor.

Hai người họ ôm lấy nhau, một cao gầy phải cúi người xuống ôm mập lùn, điều đó
trong khá buồn cười. Nhưng Eothur không để biểu cảm đó xuất hiện trên khuôn
mặt mình, vì đấy là bất lịch sự, có khi nó cũng khiến hắn mất thiện cảm với
giống người này.

Hai người tách nhau ra, Ghun nhìn Eothur và mở miệng hỏi.

“ Elias, đây là ? “

“ Eothur xứ Rohan, chắc hẳn ngài là Ghun, tộc trưởng người Rogin ở nơi này,
thật vinh hạnh cho tôi khi gặp được ngài. “

Ở Rohan, người Rohirrim gọi giống người Druedain là Rogin. Ngoài ra là nhiều
cái tên khác do từng thời kỳ, từng ngôn ngữ khác nhau gọi như Druath, Ruatani,
Woses,…

“ Ồ, người Rohirrim, hậu duệ người phương bắc. “ Ghun thốt lên, ông và Elias
đều bất ngờ khi Eothur có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ người Druedain.

“ Đây là bạn của tôi, một nhà phiêu lưu, anh ta đang muốn viết một quyển sách
về Trung Địa, ông bạn già, ông và dân tộc ông đã khơi dậy sự tò mò của anh ta
đấy. “ Elias nói chuyện rất uyển chuyển, tài năng này có lẽ anh đã luyện được
khi học tập làm thương nhân, mỗi tội thành công vẫn chưa đến với anh.

Ghun nhìn hắn với ánh mắt hào hứng và vui vẻ, ông nói.

“ Ở nơi đây, chúng tôi rất ít được gặp người Rohirrim. Ngoài những văn tự cổ
ra, tôi chưa bao giờ thấy được họ, chỉ là mái tóc anh,… tôi nhớ tổ tiên đã
diễn tả họ rằng “ Mái tóc vàng óng như những cánh đồng lúa bát ngát. “ nhưng
anh lại là,… “

“ Tôi là một người lai thưa ngài, mẹ tôi là người Gondor. “

“ Ồ, thật xin lỗi anh bạn, chỉ là chúng tôi rất ít tiếp xúc với các giống
người khác nên,… “ Ghun xin lỗi Eothur vì câu hỏi của ông, nó có thể khiến vị
khách nhân này hiểu lầm họ đang kiêng kỵ.

“ Không có gì cả thưa ngài, bất kỳ ai từng gặp tôi đều đã hỏi điều này. “

Ghun mỉm cười, khuôn mặt ông tuy có vẻ xấu xí, nhưng hắn cảm nhận được cái nụ
cười trong vô cảm của ông lại mang theo một chút ấm áp, nhiệt tình mà không
thể quan sát bằng mắt thường.

“ Elias, chuyến hành thương của anh lần này thế nào. “ Ghun quay sang hỏi
người bạn mình.

“ Ha Ha, ông không nhìn thấy chiếc xe hàng phía sau sao, lần này buôn bán được
lắm. “ Elias nói dối với vẻ mặt bình thường, có vẻ như anh ta đã quen thuộc
với cách làm này rồi.

Ghun vui mừng, quay ra sau lưng thét lớn. “ Mau tới, mau tới, phụ giúp bạn
chúng ta nào. “

Từ trong cánh rừng chạy ra những con người Druedain, có trộn lẫn cả con nít,
phụ nữ và đàn ông. Họ chạy tới xe hàng bưng những thùng chứa thực phẩm xuống,
nhìn hành động mượt mà, điêu luyện của họ, xem ra Elias không chỉ làm thế này
lần thứ hai, thứ ba, mà phải nhiều hơn nữa.

Con bò sẽ được dắt vào bên trong bộ lạc của bọn họ, còn xe hàng sẽ được kéo
vào khu rừng. Người Druedain sẽ giúp cho họ giả trang nó bằng cách lấy những
cánh cây đầy lá, che khuất lại.

Eothur và Elias đi bộ theo vị tù trưởng Ghun - Hari – Ghun, ông di chuyển khá
chậm chạp. Đó là lý do mà sáng nay hai người họ phải chờ đợi khá lâu, dù sao
bắp chân của người Druedain giống như người lùn, ngắn, dày, mập.

Vừa di chuyển, Eothur cũng quan sát khu rừng họ sinh sống, với những cây cổ
thụ cao lớn, có tuổi đời rất lâu, những sinh vật bọ, rết, rắn… thỉnh thoảng có
thể được bắt gặp đang bò qua bò lại,… Người Druedain có thể sinh sống trong
một nơi hoang sơ thế này, đúng là không phải một điều dễ dàng gì cả.

Phải mất gần cả tiếng đồng hồ sau, Eothur mới có thể đến được bộ lạc của họ,
nhìn những túp lều hoang dã được làm bằng cành cây, lá,… điều đó khiến hắn
liên tưởng đến những con người da đỏ sống theo kiểu bộ lạc ở rừng Amazon,… một
nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới hiện đại của kiếp trước.

Đã tới nơi, Elias dẫn hắn tới một túp lều bỏ trống, nơi đây là chỗ nghỉ ngơi
của anh ta khi anh còn ở đây trước kia.

Cất đồ đạc mình xuống, Elias nhìn hắn mỉm cười và nói.

“ Eothur, anh chuẩn bị tinh thần thưởng thức đồ ăn nơi này chưa. “

“ Để xem “ Eothur nhún vai trả lời. Dù sao kiếp trước hắn cũng sinh sống tại
một quốc gia nổi tiếng là ăn sạch cả con vật, không chừa thứ gì,… nên có thể
hắn sẽ chịu đựng được thực phẩm của người Druedain.

Buổi tối, Eothur nhìn con vật dài dài, đang được nướng trên ngọn lửa. Đây là
một con trăn đã được lột da sạch sẽ, rửa qua nước ngọt bằng một con sông nhỏ
gần đây. Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức một con vật
cao cấp thế này.

“ Thế nào anh bạn, thịt nó được chứ. “ Elias lấy tay ăn miếng thịt đã được
nướng chín.

Eothur nhẹ nhàng gật đầu, cũng tạm được, may mà hắn có đem theo muối trong
hành lý. Nếu không thì sẽ phải ăn nhạt, khá khó chịu với khẩu vị vốn quen
thuộc mặn ngọt của hắn.

Kết thúc bữa tối, Eothur nhìn thấy những con người Druedain nắm tay nhau nhảy
quanh đống lửa, khiến hắn nhớ lại một bài hát ở kiếp trước, “ Ngọn lửa cao
nguyên “… cháy lên đi lửa thiêng cao nguyên !!!.

“ Khục,… khục, “ Đang uống nước, nhớ lại bài hát này khiến Eothur ho sặc một
chút,… nếu hắn tinh thông âm nhạc, có lẽ hắn sẽ viết lại bài này cho người
Druedain nhỉ. Hãy tưởng tượng xem, một đám người mập lùn vừa nhảy quanh đống
lửa vừa hát lớn.

“… Cháy lên đi ngọn lửa thiêng cao nguyên ! “

Mấy ngày hôm sau, Eothur cũng đã biết khá nhiều về phong tục, truyền thống,
cách sinh sống của người Druadain. Giống người này không hề đơn giản một chút
nào, các trưởng lão của họ có khả năng sử dụng những loại phép thuật về cây
cối, tuy không cao cấp lắm, hay có hiệu quả nổ “ bùm bùm ” như trong các bộ
phim điện ảnh, game, nhưng nó đủ để cho họ sinh tồn trong khu rừng này.

Bình thường thì các vị trưởng lão của người Druedain rất ít xuất hiện, họ
thường hay ngồi thiền như các vị ẩn sĩ của Ấn Độ ở kiếp trước, hòa mình với
thiên nhiên, cây cối, quá trình ngồi của họ có khi kéo dài liên tục đến mấy
năm trời.

Không những vậy, người Druedain như có khả năng dự báo nguy hiểm, họ có thể
cảm nhận khu vực nào nên đi, chỗ nào không nên đi trong khu rừng. Nó làm hắn
cảm tưởng khu rừng như đang báo hiệu, che chở cho giống người này vậy.

Nhiều lúc, Eothur chống cằm suy nghĩ, có lẽ cái tên “ Men Of The Woods “ đặt
cho bọn họ không chỉ đơn giản là vì họ sống trong những khu rừng, mà là cái
cách bọn họ có thể hòa vào thiên nhiên giống như người Elves,… Chẳng lẽ trước
kia, Valar Yavanna, nữ thần hoa trái, nữ hoàng của mặt đất đã chứng kiến sự
khốn khó của giống người này, bà đã ban tặng cho bọn họ những kiến thức về cây
cối, đổi lại, họ cũng sẽ trở thành những người bảo vệ rừng như loài Ent ở khu
rừng Fangorn sao.

Ngoại trừ những khả năng đó, người Druedain cũng rất giỏi trong việc lợi dụng
thực vật, động vật để chữa thương hay tự vệ bản thân mình. Eothur từng nhìn
thấy họ chế tạo ra những dung dịch chất nhờn nguy hiểm, chỉ với một liều lượng
ít, bôi lên mũi tên, hay loại phi tiêu nhỏ, rồi sử dụng một cái ống tròn, nhét
vào đó dùng lực thổi của con người để phóng phi tiêu ra, làm tê liệt, và gây
con vật đó chết ngay lập tức.

Nói vậy thôi, thật ra loại chất độc này họ cũng rất ít sử dụng, mục đích của
nó là để chống lại kẻ thù nguy hiểm, còn bình thường khi đi săn, họ chủ yếu sử
dụng loại gây tê con vật, như thuốc mê, an thần ở kiếp trước vậy.

Nhận ra đây là loại vũ khí rất tiện lợi, Eothur cũng học hỏi theo họ. Hắn tự
tay chế ra một ống tiêu cho mình, rồi tự làm mấy viên phi tiêu nhỏ, ngoài ra
hắn cũng học được cách chế tạo loại độc gây mê, thế là hắn dự trữ cho mình một
bình nhỏ cất trong người, có lúc nó sẽ có rất ích cho hắn.

Đừng nhìn chỉ là một bình nhỏ vài ml, chỉ cần đổ qua ba cây phi tiêu nhỏ, đủ
có thể làm một con gấu đen to lớn, trâu bò bất tỉnh cả tiếng đồng hồ.

Ngoài những thứ này ra, Eothur còn học được một số cách chữa lành vết thương
bằng dược thảo, loại thực vật nào có khả năng cầm máu tốt, loại nào có thể
giảm đau,…

Vào ngày cuối cùng ở lại khu rừng. Tối đó, Eothur lật ra quyển sách nhật ký
của mình, cầm trên tay là cây bút lông ngỗng, hắn nhẹ nhàng chấm vào lọ mực
đen, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu cắm bút, hắn nắn nót viết ra những dòng chữ
đẹp đẽ, đầy nét nghệ thuật bằng ngôn ngữ người Rohirrim, cuốn nhật ký này về
sau sẽ là tư liệu cho hắn để viết ra một quyển sách, một quyển sách kể về
chuyến phiêu lưu của Eothur xứ Rohan, những con người, những địa điểm, những
sự kiện mà hắn từng trải qua, từng gặp gỡ, có khi về sau, quyển sách này sẽ
trở thành một trong những bảo vật của Rohan nhỉ, một món bảo vật có giá trị
tinh thần,…

Nhắc về Rohan, điều đó khiến Eothur dừng bút lại. Hắn bước ra ngoài căn lều,
nhìn về phía trên trời cao, nơi ánh trăng đang lấp ló trong những tán lá che
khuất của các cổ thụ cao lớn.

Nếu như Eothur nhớ không lầm, đã gần 1 năm hắn rời khỏi Edoras thì phải, không
biết cha hắn, Theodred, Eomer, Eowyn và mọi người thân thiết của hắn có khỏe
mạnh chứ ? mọi người thế nào rồi ?...

Vô vàn câu hỏi vang lên trong lòng Eothur.

Sáng hôm sau, Eothur cùng Elias chào tạm biệt Ghun, hai người họ leo lên chiếc
xe bò rời khỏi vùng đất này. Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn về phía sau, những
con người mập mạp xấu xí, song họ cũng mang trong mình cái đẹp, kiên cường,
ngộ nghĩnh theo một cách diễn tả nào đó,…

“ Thế nào anh bạn, họ tuyệt vời chứ, nếu không nhắc về nhan sắc. “

Eothur phì cười, đáp lại. “ Phải, họ rất là thú vị. “ Nói xong hắn quay đầu
nhìn một đống thùng thuốc nước bôi ngoài da, dùng để giảm đau cùng một số mặt
hàng tăng cường sinh lý cho con trai…

“ Này Eothur, cậu nghĩ hàng hóa này sẽ bán được chứ. “

“ Hên xui, thuốc bôi ngoài da thì tôi có thể giúp cậu, còn thứ khác thì tùy
vào cậu. “

Loại thuốc bôi giảm đau này Eothur sẽ nhờ Amrothos mua dùm. Dù sao ở thời nay,
các binh lính huấn luyện thường hay gây ra những vết thương bầm dập, đau nhức
gân cốt,… mặc dù vậy họ vẫn xem thường chúng, chỉ khi nào đổ máu họ mới đi
chữa, còn bình thường nhức mỏi thì kệ để theo thời gian sẽ lành,… Thế nên hắn
tin tưởng chỉ cần dùng qua một lần, nhất định họ sẽ đổ xô mua cho xem.


Eothur Phiêu Lưu Ký - Chương #38