Người đăng: Nhi_Cherry
Sáng hôm nay, My khác hẳn mọi ngày, My dậy còn sớm hơn cả Hải Anh nửa. Vẫn như
mọi lần, Hải Anh cũng qua phòng My để đánh thức, nhưng kì lạ thay, Hải Anh vừa
mở cửa vào thì lại không thấy My đâu. Cậu quýnh quáng chạy xuống dưới nhà thì
thấy My đang ngồi ăn sáng. Cậu ngạc nhiên hỏi :- Sao hôm nay cô thức sớm quá
vậy ?
My cười tươi đáp :
Hải Anh nhíu mày thắc mắc hỏi :
Tại sao cô nôn ? Mà cô nôn chuyện gì thế ?
Chắc tại hôm nay cậu cho tôi đi học chung với cậu bằng xe hơi nên tôi mới
vậy...! __My nói.
Bộ cô thích đi học bằng xe hơi lắm à ?__Hải Anh hỏi.
Chứ sao nửa, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ được đi xe hơi hết bởi vậy khi
nghe anh nói là sẽ cho tôi đi chung nên tôi mừng lắm....nói thật là...tôi rất
thích đi xe hơi...__my vừa nói vừa cười rất tươi.
Hải Anh thấy vậy nên cũng vui lây theo. Cả 2 người vừa ăn vừa nói chuyện với
nhau rất vui vẻ, rồi họ cũng cùng nhau đi học. My đã mong chờ giây phút này
lâu lắm rồi. Và cuối cùng, chiếc xe ấy cũng bắt đầu lăn bánh...trên chiếc xe
có 1 người con gái thì đang nhìn tới nhìn lui, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ca hát
ríu ra ríu rít. Còn cậu con trai thì ngồi ngắm cô gái ấy rất say đắm, đôi lúc
còn cười nửa chứ.
Khi gần tới trường, Hải Anh bảo bác tài xế dừng xe cách trường khoảng 5m để
tránh việc bị bạn bè nhìn thấy rồi đồn ầm ĩ thì phiền phức lắm.
Khi xuống xe, My đi 1 hướng, Hải Anh đi 1 hướng để tránh bị hiểu lầm. My đang
đi thì bỗng nhiên bị Kiệt níu tay lại nói :
My lơ cậu ta đi rồi đi thẳng, không thèm trả lời câu hỏi của Kiệt. Kiệt nghĩ
chắc My còn giận cậu vì chuyện hôm qua nên đi theo nhưng....vừa đi được nửa
bước thì đã bị Hải Anh lôi lại nói :
Này, tôi cấm cậu không được đi theo cô gái ấy nửa hiếu không thì đừng trách
tôi __Hải Anh nói với giọng đe doạ.
Cậu là gì của tôi mà bày đặt cấm tôi với lại cậu có là gì của My đâu chứ ?
Làm ơn đừng bám theo nửa..__Kiêt nói.
Hải Anh vừa định giơ tay để đánh vào cái bản mặt khó ưa ấy thì bỗng Bảo từ đâu
bay tới ngăn cản nói :
Nhờ Bảo ngăn cản nên Kiệt đã kịp thoát chết. Hải Anh thấy vậy nên buông Kiệt
ra rồi đùng đùng bỏ đi chẳng nói lời nào. Bảo thấy vậy nên cũng chạy theo...
Chiều hôm ấy, My cũng cùng Hải Anh ra về chung với nhau. Hải Anh làm vậy chủ
yếu là không muốn cái tên đó cứ lẽo đẽo theo My. Về đến nhà, My vội vàng chạy
lên phòng tắm rửa rồi My lăn ra ngủ 1 giấc ngon lành, có lẽ hôm nay my khá là
mệt vì mấy tiết học áp lực hồi sáng.
Hải Anh thì vẫn cảm thấy bực bội vì chuyện hồi sáng nên mới gọi điện cho Bảo
qua nhà để tâm sự.
Bảo qua nhà thì thấy thằng bạn thân của mình nằm dài trên ghế, vẻ mặt thì hơi
bực tức nhưng nhìn kĩ lại thì thấy Hải Anh giống như đang suy nghĩ 1 chuyện gì
đó. Thấy vậy nên Bảo hỏi:
Hải Anh thấy Bảo hỏi nên ngồi dậy nói :
Tao không hiểu sao mấy ngày nay tao cảm thấy rất khó chịu trong người mày
ạ...!
Bộ mày bệnh sao ?__ Bảo hỏi.
Không phải...tao cảm thấy rất lạ. Mỗi lần mà tao thấy cái cái thằng Kiệt gì
đó mà bám theo My thì tao cảm thấy rất bực bội, mỗi lần như vậy là tao phải cố
gắng nghĩ ra cách gì đó để cho cái thằng đó đừng đi theo nửa, giống như chuyện
hồi sáng mày thấy rồi đó. Còn nửa, mỗi lần mà cô ta đang vui vẻ 1 chuyện gì đó
thì tao lại cảm thấy tim tao đập mạnh, trong lòng thì rất vui, những lúc như
vậy thì đầu óc tao lại trống rỗng, chỉ biết nhìn ngắm cô ta thôi...Mày nghĩ có
lạ không ?
Bảo sau khi nghe Hải Anh nói xong thì bỗng nhiên cười 1 cái rồi nói :
Hải Anh nghe vậy rồi nói :
Mày nói nhảm gì vậy...yêu gì mà yêu...khùng quá...!
Chẳng phải sao, mỗi lần mà cô ta đi với người con trai khác thì mày lại
thấy ghen tức, bực bội còn mỗi lần mà cô ấy vui vẻ thì mày lại thấy vui lây
theo...như vậy là yêu chứ gì nửa....Chà chà...cuối cùng thì thằng bạn ngốc của
tôi đã biết yêu rồi đấy nha...không ngờ 1 người lạnh lùng, ít nói như mày mà
lại đỏ gục trước 1 cô gái như vậy....tao nể mày lắm đấy Hải Anh ạ..!__ Kiệt
nói.
Hải Anh sau khi nghe bảo phân tích kĩ ra thì bỗng nhiên mặt cậu đỏ lên rồi cậu
nói :
Kiệt cười nhẹ 1 cái rồi nói :
Sau khi 2 người họ tâm sự được 1 lúc thì ngoài trời đã chập chờn tối. Càng
nghe Bảo nói thì Hải Anh càng đỏ mặt. Rồi bảo nói :
Nói rồi Bảo ra về để lại Hải Anh ngồi đây với tâm trạng thật sự rất khó tả.
Cuối cùng thì Hải Anh đã nhận ra, những việc mà Hải Anh làm cho My không đơn
giản là giúp mà là vì Hải Anh đã yêu My rất nhiều rồi....
(T/g: biết yêu rồi nha....:3 )