Người đăng: Bithien123456
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng quyết định vào nhà theo như thứ tự, vừa vào
cửa, đã cảm thấy khí áp trong phòng rất thấp, đang có gió thổi mưa giông trước
cơn bão. Bốn người cùng cúi đầu giống như tội phạm đang bị cải tạo.
"Lão đại, chúng tôi sai rồi!" Bốn người trăm miệng một lời.
Thượng Quan Ngưng dựa vào ghế sofa, híp mắt nhìn bọn họ, có trời mới biết
trong lòng bọn họ sợ đến mức nào, " Nói, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Chính tôi đã đi loạn!" Đại Nhất nói xong, lập tức gặp phải sự tấn công của ba
người khác, lúc này nếu nói chuyện có thể sẽ phải câm miệng hay không!
Đại Nhất uất ức, ôm đầu ngoan ngoãn ngồi chồm hổm qua một bên. Năm nay quả
thật là sống không nổi rồi!
Ba người còn lại lập tức cười gượng, "Lão đại, là như vậy, sau khi anh ra
ngoài chúng tôi đã đi tìm anh ở khắp nơi, nghe thấy anh rất bận chúng tôi lại
trở về, không dám quấy rầy!" Đại Tứ rất là nịnh hót nói.
"Đúng vậy đúng vậy!" Hai người khác phụ họa, cùng một vẻ mặt chúng tôi là vì
tốt cho anh nên mới làm như vậy.
"Các chú nhìn thấy cô ấy rồi hả?" Tiếp tục âm thanh dọa người, gương mặt
Thượng Quan Ngưng không chút thay đổi hỏi.
Hỏi như thế ai dám gật đầu đây, tất cả cùng nhau lắc đầu, "Lão đại, anh đừng
có hiểu lầm, vì chúng tôi nhận được tín hiệu do anh phát ra nên mới biết anh ở
trong đó, nghe thấy anh rất bận chúng tôi không dám quấy rầy, thời điểm chúng
tôi trở lại cô gái kia đã không còn! Thật!" Vẫn là Đại Tứ lên tiếng, khác
thường chính là thành khẩn.
Lần này ngay cả Đại Nhất đang ôm đầu ở một bên sám hối cũng gật đầu theo,
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi nghe đến cái âm thanh đó thì. . . . . ."
"Câm miệng!" Còn chưa nói xong, đã bị ba người kia liên hiệp cắt đứt. Người
này không cần thêm dầu vào lửa chứ? Lần này mọi người lại càng không dám nhìn
sắc mặt vô cùng đặc sắc của lão đại nhà mình. Người này, khi trở về nhất định
phải đánh hắn thành người sống đời sống thực vật mới được.
Thượng Quan Ngưng lườm bọn họ một cái, lúc này mới bình tĩnh dời tầm mắt nhìn
thẻ Rosa vàng trên bàn đá, trí nhớ trong đầu vốn có phần hỗn độn đột nhiên
thay đổi thành rõ nét.
"Này người anh em, không phải là tôi không muốn cho anh tiền, người nhà của
tôi quá hẹp hòi, mỗi tháng chỉ cho tôi nhiêu đây sinh hoạt phí, cho anh tiền,
tháng này tôi sẽ không có tiền tiêu vặt rồi!"
"Đây chính là thẻ Rosa vàng, mua quần áo có thể được giảm giá! Coi như là thù
lao đi!"
Thù lao? Giỏi lắm! Thượng Quan Ngưng giận quá hóa cười, "Đừng để cho tôi bắt
được cô, nếu không. . . . . ."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói, bốn người đứng đối diện đã sắp không chịu nổi
rồi, choáng nha, nhìn dáng vẻ của lão đại không giống đi săn thành công, chẳng
lẽ bị người ta bắt sao? Tin tức, tuyệt đối là tin tức, còn có chút dáng vẻ sợ
hãi.
Thượng Quan Ngưng cầm tấm thẻ vàng lên, "Lập tức phái người đi điều tra người
phụ nữ kia là ai."
"Dạ, lão đại!"
"Đóng cửa tiệm này cho tôi!" Thượng Quan Ngưng tiếp tục ra lệnh.
"Chậc. . . . . . Lão đại, tiệm này là Minh Hoàng trông coi!" Mặc dù Minh Hoàng
là anh em của anh, nhưng như vậy có phải bị tình nghi là người xấu hay không?
"Tôi nói đóng thì đóng!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói: "Chuyện bên đó tôi
sẽ chịu trách nhiệm!"
"Dạ!"
"Bốn người các chú tự cấm túc một tuần lễ cho tôi! Mỗi người viết một bản kiểm
điểm 5000 chữ! Vừa đúng thời điểm thứ hai tựu trường nộp cho tôi!" Mặt không
chút thay đổi nói xong liền trực tiếp rời khỏi. Cũng không thèm để ý bốn đứa
con đã sắp khóc lên.
"Vì sao lại bắt chúng tôi phải tự cấm túc chứ?" Đại Tứ lệ rơi đầy mặt, rõ ràng
là lạc đường mà!
"Vì sao còn phải viết một bản kiểm điểm 5000 chữ? Chúng tôi là học sinh tiểu
học sao?" Đại Tam cực kỳ đau lòng, vì sao lại đối xử không công bằng như vậy?
"Ông trời ơi!" Đại Nhị cũng khóc!
Đại Nhất im lặng, một tuần lễ không cần làm người hầu không phải rất tốt sao?
Một ngày chỉ cần viết 1000 chữ còn có hai ngày nghỉ, vì sao phải đau khổ như
vậy? Nhưng mà bản thân là một người trong nhóm, lúc người khác đau khổ mà mình
lại đặc biệt vui mừng sẽ rất dễ bị đánh, vì vậy cũng đành ngửa mặt lên trời
thở dài, "Trời ơi!" Âm cuối còn kéo thật dài, muốn thể hiện vô cùng đau khổ.
Rốt cuộc vì không có chỗ phát tiết lửa giận ba người kia đã tìm được biện
pháp, đánh nhau!
Trong lúc gào khóc thảm thiết.
"Ngưng!" Đi theo phía sau Thượng Quan Ngưng là một người đẹp trang điểm rất
đậm, ánh mắt kia tràn đầy ái mộ.
Thượng Quan Ngưng cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Cô về khách sạn
trước đi!" Sau khi nói xong mới đi gõ cửa.
Trong nhà Thượng Quan Vân đang chuẩn bị điểm tâm, sau khi nghe thấy tiếng gõ
cửa lập tức tắt bếp, tâm trạng vui vẻ chạy ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một
người đàn ông cao gầy tuấn tú, giờ phút này đang mỉm cười nhìn bà, Thượng Quan
Vân sững sờ, ngay sau đó kích động ôm lấy anh, còn không ngừng kêu: "Trời ạ,
rốt cuộc con cũng trở về nhìn ta, con có biết ta nhớ con muốn chết hay không,
tại sao bây giờ con mới trở về?"
Thượng Quan Ngưng cưng chìu nhìn bà đang vừa kéo vừa ôm, người này, mặc kệ
thời gian bao lâu vĩnh viễn đều vẫn như thế này, người đã hơn bốn mươi tuổi
làm thế nào còn có tâm tư của một đứa bé?
"Bà là gì của anh ấy, đã vậy còn ôm anh ấy?" Người phụ nữ vẫn bị coi thường
rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp đưa tay ra kéo Thượng Quan Vân đang dựa
trên người Thượng Quan Ngưng.
Đột nhiên bị kéo thiếu chút nữa làm Thượng Quan Vân đứng không vững, thật may
là một cánh tay kịp thời khoác ở hông của bà để cho bà không bị ngã nhào lúng
túng.
Lúc này bà mới nhìn sang người phụ nữ ở sau lưng, ưmh. . . . . . Một người phụ
nữ rất là xinh đẹp, thì ra là người đứa con trai này nói sao? Ánh mắt của con
trai có phải quá kém hay không? Thượng Quan Vân nghĩ thầm, len lén liếc đứa
con trai nhà mình một cái, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của con trai rất
là không tốt, không tốt đến mức muốn đánh người, điều này cũng không thể trách
bà? Đã nhiều năm không gặp, chẳng lẽ ôm một cái cũng không thể được hay sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hành động bên ngoài vẫn quyết định
nhường con trai một chút thì tốt hơn, dù sao cũng là đàn ông mà, sĩ diện vẫn
là thứ không thể thiếu, vì vậy từ từ muốn rời khỏi, nhưng mới vừa bước ra một
bước, cánh tay đặt ở bên hông đã kéo bà trở lại.
"Lập tức nói xin lỗi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói với người phụ nữ kia.
"Em không!" Thủy Khanh Tương cự tuyệt, tại sao muốn cô chịu đựng nhìn người
phụ nữ khác ôm anh còn muốn cô nói xin lỗi? Không thể nào!
"Vậy cô lập tức cút cho tôi!" Thượng Quan Ngưng không mang theo một chút tình
cảm nói.
"Anh. . . . . ." Thủy Khanh Tương không thể tin, anh đối với cô như thế này.
"Đừng quên tại sao tôi cho cô đi theo, cô tốt nhất đừng làm loạn!" Thượng Quan
Ngưng nói xong, cũng không đợi cô đáp lại, trực tiếp ôm mẹ vào nhà.
"Này con trai, vừa rồi con rất khốc nha, thời điểm con tức giận quả thật giống
cậu con như đúc." Thượng Quan Vân chắp tay trước ngực rất là hoa si nói.
Thượng Quan Ngưng rất không chịu nổi liếc bà một cái."Mẹ, đó là con ở trước
mặt người ngoài giữ lại mặt mũi cho mẹ, có phải muốn mất mặt như vậy hay
không?"
Cô hãy nói đi, choáng nha một chút điểm đáng yêu cũng không, năm năm không gặp
Bạch Nhãn Lang vẫn là Bạch Nhãn Lang, ô ô. . . . . . Có một đứa con trai như
vậy quả là mệnh khổ.
Vừa đúng lúc này, Thủy Khanh Tương rốt cuộc khuất phục, vẻ mặt miễn cưỡng đi
vào: "Thật xin lỗi, tiểu thư, tôi không nên thô lỗ với cô như thế, xin cô tha
thứ cho tôi!"
Ha ha ha. . . . . . Cô ta gọi bà là tiểu thư, xem ra bản thân bà được bảo
dưỡng rất tốt, sau khi bị con trai nhìn chằm chằm, Thượng Quan Vân ngồi thẳng
người, "Không sao, tôi sẽ không so đo với cô, nhưng mà nó là của tôi, cô tốt
nhất không nên giành với tôi!"