- Hiệu Trưởng Thế Nào?


Người đăng: Bithien123456

Tiêu Hòa Nhã ngủ mê man liên tiếp ba ngày, sốt cao mới hạ xuống, làm ba anh em
Nhà họ Tiêu chuyện gì cũng không làm, đều ở nhà canh cô ngủ ba ngày.

"Tiểu Nhã, có còn chỗ nào khó chịu hay không?" Thân là bác sĩ Nhà họ Tiêu anh
ba Tiêu Mặc Tinh ngồi ở bên giường nhìn Tiêu Hòa Nhã từ từ mở mắt, cẩn thận
hỏi.

Mặt Tiêu Hòa Nhã tái nhợt, có chút gian nan nở một nụ cười, "Mệt chết đi, thì
ra ngủ cũng là một việc vất vả như vậy?"

Tiêu Mặc Tinh khô khan, cuối cùng vẫn bật cười, "Là như thế phải không? Vậy
sau này cũng không cần ngủ nướng nữa rồi, phải thức dậy sớm một chút mới tốt!"

"Hay là thôi đi! Mặc dù khổ cực cũng không thể bỏ dở nửa chừng!" Tiêu Hòa Nhã
cười, sắc mặt tái nhợt rốt cuộc cũng có chút hồng hào.

Lúc này anh hai Tiêu Mặc Vân cũng đi vào, trong tay cầm một cái chén, "Bảo bối
của chúng ta đã tỉnh, mau mau, anh kêu người nấu cháo Bát Bảo em thích nhất,
ngồi dậy nếm thử một chút!" Sau khi chen mình đặt mông ngồi vào chỗ em trai đã
ngồi.

Lúc này anh cả nhà họ Tiêu cũng chạy vào, không biết trong tay cầm cái gì mà
dáng vẻ lại vô cùng vui mừng.

"Anh, dáng vẻ anh cười thật khờ!" Tiêu Hòa Nhã há mồm uống một hớp cháo Tiêu
Mặc Vân đưa tới rồi sau đó nói với anh cả.

Nụ cười trên mặt Tiêu Mặc Tân cứng đờ, vừa định mở miệng mắng to lại nhớ tới
tình trạng hiện tại của em gái mình, cứng rắn nuốt trở lại những lời gầm thét
sắp ra khỏi miệng, tiếp tục cười như trước, "Ha ha ha. . . . . . Em gái, anh
tìm được một món đồ tốt cho em, về sau em sẽ không lạc đường nữa!"

"Sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.

"Tiểu Nhã!" Tiêu Mặc Tinh nhìn chằm chằm. Kiên quyết không cho em gái mình
dùng từ như vậy.

Tiêu Hòa Nhã le lưỡi một cái, cúi đầu ngoan ngoãn húp cháo, "Anh hai, một
muỗng anh có thể múc đầy một chút hay không, em uống rất không thoải mái!"

Tiêu Mặc Tinh tiếp tục trừng, trong lòng cũng biết nếu muốn em gái mình biến
thành tiểu thư khuê các thật sự có chút khó khăn, rốt cuộc đã phạm sai lầm nào
đây? Tại sao ba đấng mày râu trong nhà bọn họ đều có dáng dấp tốt như vậy, chỉ
có một mình em gái là đáng buồn thế này, một chút tốt đẹp cũng không học được
mà cả người lại toàn khuyết điểm?

Mặt Tiêu Mặc Vân đầy vạch đen, vốn muốn để cho cô ăn từ từ nhưng lại bị ghét
bỏ, choáng nha, nhưng mà vẫn không đành lòng thỏa mãn mong muốn của cô, cho ăn
cô gần nửa muỗng như cũ.

Tiêu Mặc Tân đưa tới trong tay Tiêu Hòa Nhã một cái điện thoại di động nhỏ,
"Cái này tương đương với vệ tinh hướng dẫn, chỉ cần ở bên trong khu vực thành
phố, em muốn đi chỗ nào là có thể đi chỗ đó, chỉ cần nhập vào trong nơi em
muốn đến nó sẽ dẫn đường giúp em!"

"Thật sao?" Tiêu Hòa Nhã kích động, có trời mới biết vì cô bị mù đường mà đã
mất bao nhiêu lợi ích, "Anh, thật sự lợi hại như vậy sao? Từ phòng bếp em có
thể tìm tới phòng vệ sinh sao?"

Tiêu Mặc Tân sững sờ, đầu hai người khác cũng đầy vạch đen."Em có thể có chút
chí khí hay không, từ phòng bếp đến phòng vệ sinh em cũng có thể lạc đường?"

"Em chỉ hỏi một chút thôi!" Tiêu Hòa Nhã uất ức, rất muốn chui vào trong chăn
để không phải gặp mặt người khác.

"Mặc dù không thể từ phòng bếp tới phòng vệ sinh trong nhà, nhưng mà tuyệt đối
có thể từ nhà hàng xóm của chúng ta đến nhà chúng ta, cho nên bất kể như thế
nào, về sau em nhất định có thể tìm được nhà!" Tiêu Mặc Tân rất vui mừng nói.

"Anh từ đâu tới?" Hai người anh em khác đồng thanh hỏi.

Tiêu Mặc Tân cười, rực rỡ vô cùng, hai hàm răng trắng sáng thật là đẹp mắt:
"Cái này các chú không cần biết, chỉ cần biết rằng anh cả của các chú không gì
không làm được là tốt rồi!"

"Vậy anh có thể chữa khỏi bệnh cận thị nặng của em hay không?" Tiêu Hòa Nhã
rất mong đợi, lại nói bệnh cận thị nặng này cũng là rắc rối lớn của cô, hai
anh em khác của Nhà họ Tiêu cũng nhìn sang.

Mặt Tiêu Mặc Tân đầy vạch đen, trước ánh mắt mong chờ của mọi người lắc đầu
một cái: "Thật xin lỗi, bẩm sinh là vấn đề anh không thể giải quyết được!"

"Còn say xe thì sao?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục hỏi, cô chỉ cần lên xe là ngủ,
hoàn toàn không thể hóng gió hoặc là cảm nhận cảm giác khi đua xe.

"Thuốc say xe!" Tiêu Mặc Tân nói chuyện đương nhiên.

"Vậy còn ngủ!" Ba người còn lại trăm miệng một lời.

"Này này này. . . . . ." Tiêu Mặc Tân phất tay, "Tốt lắm tốt lắm, say xe thì
say xe, về sau anh dùng xe gắn máy chở em đi chơi, như vậy sẽ không choáng
váng!"

"Đúng rồi, đúng rồi!" Hai người khác cũng phụ họa, "Anh ngồi xe gắn máy cũng
không choáng váng!"

Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, rủ hai vai xuống.

Vì vậy ba người khác lập tức luống cuống tay chân, "Tiểu Nhã, em không cần khổ
sở, cũng choáng váng vài chục năm rồi cần gì quan tâm sau này còn như vậy hay
không? Về sau em muốn đi chỗ nào bọn anh sẽ dẫn em đi có được hay không?" Tiêu
Mặc Vân buông chén xuống vừa vỗ bả vai Tiêu Hòa Nhã vừa an ủi.

"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Nhã, em không cần khó chịu!" Tiêu Mặc Tân cũng an
ủi, hàm răng trắng sáng cũng thu vào.

Lúc này Tiêu Mặc Tinh trừng mắt liếc Tiêu Mặc Tân, "Thật tốt, anh nói cái gì
mình là người vạn năng, khiến tiểu Nhã sinh lòng hi vọng rồi khổ sở, anh. . .
. . ."

Anh cả nhà họ Tiêu rốt cuộc cúi đầu, một bộ dạng anh có lỗi, "Anh sai rồi!"

"Ha ha ha . . . . . ." Rốt cuộc Tiêu Hòa Nhã không nhịn được cười to, "Anh. .
. . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . . Em có nói với các anh em rất yêu các anh
chưa?"

"Không có!" Biết mình bị chơi xỏ ba anh em trăm miệng một lời,mặt lạnh lùng
trở lại.

Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười giống như ánh nắng mặt trời: "Em yêu các anh, yêu
nhiều hơn yêu cha!"

Rốt cuộc ba anh em cũng bật cười, bệnh của cô đau nhức cũng theo nụ cười đơn
thuần này biến mất gần như không còn, rốt cuộc cũng có thể mang áo vest đắc
tiền đã được giặt sạch của ai đó đến trường.

"Con bé này, rốt cuộc cậu cũng đi học!" Vừa vào phòng học, Ôn Tiểu Noãn kích
động ôm lấy Tiêu Hòa Nhã.

"Ô ô. . . . Con bé này, rốt cuộc cậu cũng chịu tới, cậu có biết hay không Hiệu
Trưởng Đại Nhân vì. . . . . . A. . . . . ." Một cây gậy thô bạo gõ lên đầu cắt
đứt lời nói của Ôn Tiểu Noãn.

Tiêu Hòa Nhã nghi ngờ: "Hiệu trưởng thế nào?"


Em Là Gì Trong Tim Anh - Chương #14