Tiểu Thư


Người đăng: Boss

Chương 1300 Tiểu thư

Cả bọn này, có chút thất vọng là trong dự liệu, nhưng cũng có chút thu hoạch
ngoài dự liệu, nhưng nguyên bản nói không được vì vui mà tới, tiện thể cũng
nói không được là thất bại mà về, tâm tư của ta, lúc này đã sớm bay tới công
ty rồi, không phải vì Trương Minh Kiệt đang đợi ta, mà vì Lưu Tô cố ý tránh né
cú điện của ta và Đông Tiểu Dạ.

Xe không nhiều, mưa cũng không lớn, bình thường ta ngồi trong xe qua lại giữa
dòng xe chật chội giống như đang ngồi xe xuống dốc luôn làm cho ta cảm thấy
tim đập nhanh, lúc này tựa hồ Đông Tiểu Dạ không thay đổi cách lái, thủy chung
tứ bình bát ổn như rùa, chậm chạp chạy theo ven đường, ta làm sao mà không
biết, đây là vì trong lòng nàng đang ngồi trên xe xuống dốc. ..

Kỳ thực cuộc sống chính là xe qua đèo, có lên có xuống, có nhanh có chậm, có
quay đầu cũng có cua rẽ, sẽ có kêu gào khi hạnh phúc trong cao triều, tự nhiên
cũng sẽ có thấp thỏm hành hạ khi xuống dốc, nhưng vô luận là vui vẻ hay là
thống khổ, đều sẽ không vĩnh viễn đình trệ, một khắc này tốt xấu, chỉ thuộc về
một khắc đó, trốn không thoát cũng giữ không được, bởi vì cái đích đã ở đó,
chúng ta thủy chung sẽ tới, thế là, một khắc này, chỉ là tạm thời, chỉ là lướt
qua —— đạo lý tựa như là đạo lý này, nhưng đạo lý rốt cuộc là dùng khai thông
Đông Tiểu Dạ, hay là để ta an ủi chính mình, ta thực tại nghĩ không rõ ràng,
cũng không mặt mũi nói ra miệng.

Đang sầu làm sao đả phá bầu không khí trầm trọng còn hơn khí trời, liền nghe
Thiên Hữu không đầu không não ca cẩm một câu, "Tôi cảm thấy, rốt cuộc anh làm
có chút quá đáng."

"Cái gì?"

"Trà cụ coi như xong, nhưng lá trà là tiểu cô nương gọi Đông Phương đặc ý tặng
anh, vì sao anh không nhận? Không nhận cũng được thôi, vì sao còn phải để lại
hai câu đả thương người kia?" Thiên Hữu nhìn về phía Hổ tỷ, ngữ khí tiêm toan
khắc bạc, nói: "Bởi vì mẹ nàng ngộ thương tình nhân anh, cứ vậy giận lây trên
đầu nàng, anh cảm thấy anh rất đàn ông sao? Nhưng tôi cảm thấy, ngay cả đàn bà
anh cũng không bằng."

Sở Duyến có chút ngại Thiên Hữu đã giận, "Cô mắng ai là đàn bà? !"

Thiên Hữu nhìn thẳng khuôn mặt tinh xảo cho dù nổi giận cũng không lộ mấy phần
hung ác của Sở Duyến, dùng giọng điệu nhạt nhẽo nữa như khinh thường nữa như
ta đây trả lời: "Mắng hắn."

Sở Duyến dọa người không được chớp mắt đã yếu thế, chỉ có cứng miệng, người
lại trốn sau ta, bởi vì miệng dán lên lưng ta, giọng nói hàm hồ không rõ, "Cô
dựa vào cái gì mắng hắn?"

Mặt Thiên Hữu khó hiểu hồng lên, lại có chút chột dạ chuyển dời tầm mắt, lạnh
giọng nói: "Em hỏi hắn đi."

Ta bật cười —— giả tiểu tử ở đâu là mắng ta? Nàng bất quá là đang dùng phương
thức của nàng nhắc nhở ta, cải chính ta mà thôi, nói rốt cuộc, cũng như Sở
Duyến duy hộ ta, đều là đang quan tâm ta.

Vì sao quan tâm ta? Bởi vì ta là ca ca, bọn nàng là muội muội.

Giả tiểu tử có thể không đỏ mặt sao?

Sở Duyến giấu mặt đi nên không chú ý được biến đổi trên mặt Thiên Hữu, Đông
Tiểu Dạ cũng không chú ý tới, hai chữ 'Tình nhân', làm nàng e thẹn lại chột
dạ.

"Em không hiểu. . ." Ta cảm thán nói.

"Tôi xem là anh không hiểu." Thiên Hữu đầu cũng không quay lại, châm biếm ta
nói.

Lời nói hàm chứa ái muội, làm sao mà Sở Duyến và Hổ tỷ nghe không ra ? Hơn
nữa, chuyện liên quan Đông Phương, làm cho hai nha đầu mười phần để ý.

Mặt già ta phát sốt, chịu không nổi ánh mắt hai nàng, đành phải nói đơn giản
về cuộc gặp với Lâm Chí, sau đó lấy tấm ảnh ẩn chứa hai tầng nghĩa trong túi
ra, trước tiên cho Hổ tỷ nhìn, lại để mặc cho Sở Duyền thò đầu ra cướp mất,
giải thích: "Nếu như Đông Phương tới sở cảnh sát, chỉ vì tặng trà, thậm chí là
vì truyền lời tới Lâm Chí giúp tam tiểu thư, anh đều sẽ mang đi đồ pha trà và
trá lá, nhưng nàng lại để lại tấm ảnh này, chứng minh nàng đã gặp Lâm Chí
trước chúng ta một bước, hiển nhiên không chỉ như thế, chủ yếu vẫn là bịt
miệng anh, nhận hết trách nhiệm giấu kín về mình, làm anh không có cách làm
khó dễ Lâm Chí —— theo cái tính cách lạnh lùng của cô nhóc Đông Phương kia,
anh nói nàng tốt bụng nhiệt tình, là đơn thuần giúp Lâm Chí giải nạn, các
người tin không? Dù sao anh không tin, cho nên trước khi có chuyện nàng đã đi,
nói rốt cuộc, vẫn là đang giúp bọn 'Tam tiểu thư' tiếp tục giấu gì đó với anh,
do đó nàng dày công lựa chọn lá trà, dù cho hợp khẩu, cũng không có mùi vị
kia, hoặc nhiều hoặc ít có hiềm nghi thăm dò chuyến đi này của anh có vừa ý dữ
hay không, còn anh, không đến nổi phản cảm hoặc giả tức giận nha đầu kia lại
‘quàng tay ra ngoài’, chỉ là mượn hành động này báo cho nàng và tam tiểu thư,
anh dễ nói chuyện, không có nghĩa là anh dễ lừa, qua quít, hợp khẩu nhưng là
bực bội, sau này cũng sẽ không uống loại trà kia nữa, cũng là thái độ của anh
sau chuyến đi này, hoặc giả nói, là tình tự."

Thiên Hữu không hiểu nói: "Nhưng vừa rồi anh còn nói, anh và họ Lâm kia nói
chuyện cực kỳ vui vẻ. . ."

Sở Duyến đối với Thiên Hữu có cảm giác địch ý từ bẩm sinh tương tự đối với Lưu
Tô, vừa nghe vậy phản xạ nói: "Chị ngốc à? Ca chỉ là không muốn để Đông Phương
và mẹ nàng biết hắn và họ Lâm nói chuyện phi. . . thường. . . vui . . vẻ. . ."

Nói tới chữ cuối cùng, tựa hồ giọng nói đã nhỏ đến không nghe được —— thiếu
chút nữa xú nha đầu bị ánh mắt hung tàn của Thiên Hữu trừng cho khóc rồi.

Đông Tiểu Dạ vẻ mặt bừng tỉnh, phi thường vui mừng chính mình không có nhanh
miệng như Thiên Hữu, nếu không thì người ngốc không chỉ là một mình Thiên Hữu,
"Nói như vậy, tam tiểu thư là mượn trà lá của tiểu Đông Phương thăm dò anh, mà
anh thì ‘dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân’, ngược lại đi thăm dò nàng?" (lấy
cách của người trả lại cho người)

Ta cười nói: "Anh có thể thăm dò nàng cái gì chứ? Cho nên không nói là dĩ bỉ
chi đạo hoàn thi bỉ thân, ngay cả tương kế tựu kế cũng không tính được, chỉ là
không muốn theo ý tam tiểu thư mà thôi, hơn nữa, Đông Phương biết anh không
vừa ý, không cao hứng, nói không chừng sẽ nhẹ nhàng lộ chút tin tức cho anh
sao?"

Đông Tiểu Dạ cười mắng: "Đồ láu cá."

Nhưng lại hiếm thấy Sở Duyến không có “đánh đổ bình dấm”, bộ dáng như người đã
từng trải, thở dài nói: "Nữ sinh chính là hướng ngoại."

Thiên Hữu luôn luôn nhấn mạnh chính mình không ngốc nhưng luôn luôn tự hiểu
phi hiểu lại ‘phi’ một tiếng, khó được một lần chuẩn xác mà thấu đáo tổng kết
nói: "Anh và cô gái lừa đảo kia, đều không là người tốt."

Lần này Sở Duyến không còn ủng hộ ta, không phải sợ Thiên Hữu, mà là rất tin
như vậy, hung hăng véo ta một cái, quở trách nói: "Đông Phương khẳng định
thương tâm chết mất."

Ta bị đau, cười mà không nói.

Sẽ tổn thương đến trái tim Đông Phương sao?

Nguyên lời của ta là nói thế nào nhỉ —— 'Trà cụ, trong nhà tôi có, cái loại mà
đập bể cũng không đau lòng, trà, ở chỗ anh tôi uống vài chén, hợp khẩu, nhưng
mà bực bội, cho nên sau này đều sẽ không uống nữa' . ..

Hợp khẩu, bởi vì trà là cô chọn vì tôi.

Bực bội, bởi vì cô không pha cho tôi ấm trà đó.

Cái ta muốn uống, là thứ trà ở nhà cô pha cho tôi, cho dù là trà cụ giá rẻ,
cho dù là không có lá trà gì danh quý, nhưng đó lại cô pha là vì tôi. ..

Không sai, là ta khẩu thị tâm phi, ta đúng là ghen tị tam tiểu thư, ghen tị
Nhiễm Diệc Bạch, giận cô nhóc nhà cô ‘tay quàng ra ngoài’.

Nhưng, Đông Phương sẽ đau lòng sao? Cô nhóc bị hai bà mẹ kẹp ở giữa, nhưng mà
trên trán viết rõ ba chữ 'Nam ca ca'?

Em nói em là của anh, vậy anh hồi đáp: em chính là của anh.

Không biết xấu hổ, nhưng mà thành thực.

Bởi vì ta biết, ta có che đậy thế nào, đều không thể qua mắt được cô nhóc Đông
Phương có thể nhìn thấu đáy lòng ta.

,,,

Chỉ có một con đường, đích nằm ở phía trước, cho nên dù có chậm, cũng còn là
sẽ đi tới, Hổ tỷ đại khái là đột nhiên hiểu thông đạo lý kỳ thực đơn giản đến
không thể lại đơn giản hơn này, cuối cùng hạ quyết tâm đạp chân ga hết cỡ,
bánh xe chuyển như bay, cuốn bay bùn đất trên đường, thẳng tiến không lùi ——
sớm chết sớm siêu sinh, rất có phong cách của Hổ tỷ.

Đi ra khỏi thang máy, càng đến gần phòng làm việc của Mặc Phỉ, so với Đông
Tiểu Dạ tần suất và phúc độ ngực nhấp nhô càng nhanh, có vẻ như không sợ trời
không sợ đất Thiên Hữu ngược lại càng khẩn trương hơn một chút, phảng phất hóa
thành nhân viên văn phòng đi vào văn phòng, cứ như là mang tội danh bị truy nã
đi vào phòng cục trưởng cục công an còn dễ sợ hơn, cứ việc nàng nỗ lực giả vờ
bình tĩnh, nhưng ta vẫn nhìn ra được trong mắt nàng sự khẩn trương, cùng lén
lút nhìn xung quanh.

Phiêu bạt là một loại đành chịu, ai không khát vọng bình ổn an định? Cô đơn là
một loại sợ hãi, ai không thích trải cuộc sống người bình thường dưới nắng hè?

Trong mắt nàng mắt ánh sáng chói lóa, là đáp án ta mà ta hy vọng và muốn thấy,
ta tin tưởng, Hứa Hằng cũng vậy.

Mặc Phỉ có ý nâng đỡ thân tín, cho nên đồng sự nguyên bản ở tổ tổng hợp sau
khi tới phòng mới, tựa hồ đều trở thành cốt cán, có phòng làm việc độc lập
riêng mình, những ngày quây quần với nhau trốn tránh, pha trò quậy phá xem như
là một đi không trở lại, lần này không phải là vậy sao, đi qua đại sảnh, mãi
đến ngoài cửa phòng làm việc Mặc Phỉ, ta đều không gặp nữa cái nhân ảnh, khó
khăn lắm mới thấy được tiểu Tống Giai ôm một đống đồ ăn vặt đang ăn vụn, nàng
còn coi nhẹ ta, trợn trắng mắt nhìn ta, làm ta khóc cười không được —— cũng
không biết có phải nàng trợn mắt quá trớn hay không, ngay cả cô em lạ mặt theo
sau cũng nhìn không thấy.

"Nam ca, Nam ca —— "

Ta tìm theo tiếng cả nữa ngày, mới thấy Vĩ ca quỷ quỷ túy túy đang ở khe cửa
một phòng làm việc không biết của ai ra sức vẫy tay với ta.

Ta điềm nhiên như không đi gần, hỏi: "Có sự?"

"Tôi không việc, nhưng tám thành anh sắp có chuyện. . ." Vĩ ca nói chuyện kinh
người, nhưng vừa nói một nữa, thấy được Thiên Hữu như vô ý hoặc cố ý thủy
chung bảo trì khoảng cách hai bước đằng sau ta, chớp mắt kinh diễm thất thần,
lập tức hiển lộ bản tính lưu manh, không khom lưng không đóng cửa, giọng nói
cũng không kiềm chế, đẩy ra ta đồng thời tư thế thẳng thắn chính trực, tạo cái
dáng hất tóc phong tao mà cũng tiêu hồn, cũng không để ý tóc mình quá ngắn đến
có thể thấy gân trên trán, thêm vào gương mặt tuấn tú không thua kém thần
tượng phim truyền hình, cặp mắt tán đổ các cô em thiếu nữ thiếu phụ, dùng
giọng nói trầm thấp 18+ cấm hỏi Thiên Hữu: "Tiểu thư, là người mới vào à. . ."

Ta đoán hắn khẳng định là muốn hỏi tên họ Thiên Hữu, cách này mặc dù là bài
cũ, nhưng Vĩ ca sử dụng, trước giờ chưa từng bất lợi, rốt cuộc, anh chàng này
có khuôn mặt đẹp là một loại tiền vốn, không giống mấy tên nhà giàu rởm khoe
ví tiền tán gái, còn có thể uyển chuyển che đậy ý đồ dung tục, tướng mạo lại
không bỏ trong ví tiền.

Nhưng đừng nói Vĩ ca không nghĩ tới, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, Thiên Hữu
thật không là cô em mềm mỏng, phản ứng lại khoa trương như thế.

Bàn tay mặn của Vĩ ca còn chưa kịp chạm bàn tay trắng nộn của Thiên Hữu, thậm
chí cả tuyệt chiêu tiểu liên từ cái lưỡi hắn còn chưa dùng tới, giả tiểu tử
sắc mặt đột nhiên đại biến dĩ nhiên cho một cước đạp trên bụng hắn, Vĩ ca lại
không bay ra ngoài, bởi vì bị Thiên Hữu chụp lại cà vạt, thân hình cuộn lại
như con tôm, vậy cũng còn chưa xong, giả tiểu tử chạm mũi chân xuống đất, tiếp
tục là một cái lên gối, lên ngay cái cằm mà Vĩ ca rất đắc ý, thân hình Vĩ ca
liền như hỏa tiễn sắp phóng, ngã về sau thành hình cung, nhưng lại lần nữa bị
Thiên Hữu kéo trở lại, đồng thời buông cà vạt hắn, Vĩ ca thiên toàn địa
chuyển, đứng cũng lắc lư, nhưng mà còn là không té, không phải không muốn, mà
là không dám —— không biết khi nào, trong tay Thiên Hữu đã thêm một cây đao
‘gõ kiến’ nhỏ, lưỡi đao đâm vào trong miệng, mũi đao chạm vào vòm trên của
hắn.

Vĩ ca đau đến ngũ quan vặn vẹo, mắt lệ hoành phi, mặt trắng mắt xanh, giơ cao
hai tay, một động không dám động, ta cũng sợ đến ngốc rồi, lại quên mất ngăn
cản sự điên cuồng của Thiên Hữu, Đông Tiểu Dạ trước đó tâm tình không yên,
trước giờ lại không thích Vĩ ca, bởi vậy đứng xa mấy bước, đợi đến lúc ý thức
chuyện gì phát sinh, Vĩ ca đã bị Thiên Hữu khống chế, bình thường Sở Duyến
phản ứng chậm nhất, hiện tại lại thành người phản ứng nhanh nhất, nhưng rõ
ràng là lúng ta lúng túng, bởi vì, toàn thân nàng run rẩy không núp ra sau ta,
mà là giang hai tay, chặn trước người ta. ..

Thiên Hữu dựng long mày, hai mắt đỏ hồng, hét nhẹ, gằn từng chữ, "Mẹ ngươi
mới là tiểu tỷ!" (‘tiểu thư’ bên đó còn có nghĩa là gái, bác nào đọc nhiều thì
biết)

Không đợi Vĩ ca phản ứng, ta vừa tỉnh lại một tay chụp cổ tay Thiên Hữu, vứt
đi đao ‘gõ kiến’, giơ tay muốn đánh, lệ khí trong mắt Thiên Hữu đột nhiên biến
mất thay vào là sợ sệt kinh khủng, kế đó cắn môi nhắm mắt, tựa như là chịu
đánh, có thể nhịn thì nhịn, rốt cuộc còn là 'Oa' một tiếng khóc thành tiếng,
tựa như không muốn người khác thấy chính mình thế này, đâm đầu vào ngực ta.

Nàng vừa khóc thế này, mọi người đều không hiểu được, trong đó người bối rối
nhất khó hiểu nhất, không ai ngoài Vĩ ca có cái cằm sưng thành gót chân rồi.


Em Gái Hư Yêu Ta - Chương #1300