Người đăng: huyenmy2k2hy@
3 năm sau....
Tại Mexico, giữa đêm tối, trong một căn biệt thự sang trọng, xung quanh chỉ
một màu đen huyền bí, có một người đàn ông trong căn phòng khách rộng thênh
thang, dáng vẻ cô độc, trầm ngâm đang nhấp từng chút rượu vang đỏ sóng sánh
trong chiếc ly, thân ảnh cao lớn đó càng hiện lên rõ sự cô độc, không thể đến
gần, tựa như một con báo nguy hiểm, luôn có những phòng bị đối với người xung
quanh.
"Renggg"- Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá tan sự thinh lặng,
khiến người nghe không khỏi giật mình.
"Cạch" – Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn, nhấc máy:
"Có chuyện gì?"-Giọng nói trầm ấm, đầy nam tính khàn khàn đặc trưng vang lên.
"Thiếu gia. Ngài còn nhớ cô nhóc mà 3 năm trước ngài đã cứu và gửi thiếu gia
Tử Thiên Vũ không? Thiếu gia....1 tuần nữa là sinh nhật của tiểu thư....Ngài
có về Thượng Hải không" – Tên trợ lí bên đầu dây nói với vẻ ngập ngừng.
Hắn bàng hoàng, nhanh chóng đáp lại:
"Ngươi nhanh chóng sắp xếp một lịch trình sớm nhất để bay về"
"Vâng"
Người đàn ông ấy là Lăng Thần Nam – ba năm trước trong một lần đi công tác
về,anh đã gặp một cô bé bị một đám du côn vây quanh, cho đến giờ anh vẫn không
hiểu sao anh lại cứu Lãnh Băng Băng, sau đó, bất đắc dĩ anh phải nhờ bạn là Tử
Thiên Vũ chăm sóc cô nhóc. Sau ngày đó, anh bay sang Mexico gấp để giải quyết
công chuyện rồi ở đây luôn, đến nay đã được 3 năm, anh hẹn đến khi sinh nhật
cô 18 anh sẽ trở về và trói buộc cô bên mình.
Người đàn ông quăng thân ảnh cao lớn xuống sofa, trong đầu là một mớ suy nghĩ
hỗn loạn. Thật sự thời gian trôi nhanh vậy sao? Nghĩ đến con cừu nhỏ 3 năm
trước, anh lại không ngừng tò mò, liệu bây giờ cuộc sống cô ra sao? Cô có biết
anh là ai không? Cô có còn là cô nhóc thiếu sức sống như xưa không? Sau đó,
anh giật mình, tự cười vào bản thân. Từ bao giờ mà anh biết quantâm đến một
người như vậy? Sau cái đêm cả gia đình anh bị giết chết, anh đã không còn là
cậu bé ấm áp như trước nữa. Giờ đây, cái cảm giác chiếm hữu lại trỗi dậy, có
lẽ cô bé chính là hình ảnh phản hồi quá khứ của anh, anh nên làm gì với con
thú nhỏ này đây?
Ở một căn biệt thự tại Thượng Hải.
"Tử Thiên Vũ! Tuần sau sinh nhật em rồi, anh định tặng gì cho em"- Lãnh Băng
Băng tươi cười, nháy mắt.
Tử Thiên Vũ cười vang, tinh nghịch đáp lại:
"Tặng anh cho em, em lấy không?"
Cô bĩu môi, phụng phịu:
"Ai thèm!"
Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói:
"Anh sẽ tổ chức cho em một bữa tiệc sang trọng, tranh thủ em làm quen với
nhữngngười có mặt trong giới giải trí, được không?"
"Ok. Cảm ơn anh trai "-Lãnh Băng Băng tươi cười đáp.
Ba năm trôi qua thật chóng vánh. Sau cái hôm được anh cứu, Lãnh Băng Băng đã
phải mất một thời gian dài để quên đi cái nơi địa ngục, cái nơi đã chôn vùi cả
tuổi thơ của cô ở đó. Ba năm không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, với cô
là một bước ngoặt thay đổi lớn, cô đã luyện tập và ăn uống điều độ để có thể
"thay đổi",thực hiện ước mơ của cô. Sinh nhật của cô, cô sẽ được tiếp xúc với
những conngười nổi tiếng của giới giải trí, được mở rộng thêm kiến thức. Mọi
thứ của cô ngày hôm nay, đều do Tử Thiên Vũ mang đến, anh tựa như ánh sáng của
đời cô vậy,cho đến giờ, cô vẫn mong có dịp để trả ơn anh.
Một tuần sau......
Một buổi tối sang trọng được tổ chức tại khách sạn xa hoa, lộng lẫy ánh đèn,
một nơi xa xỉ mà không phải ai muốn đến cũng có thể đến.
"Kia là thiếu gia của tập đoàn Lăng Thị đúng không? Cậu ấy tuy còn trẻ nhưng
năng lực xuất chúng, lâu nay cậu ấy vẫn ẩn mình thần bí, hôm nay lại xuất hiện
ở đây. Quả thật may mắn, được mở rộng tầm nhìn mà."
Tiếng xì xào khắp mọi nơi vang lên sau khi Lăng Thần Nam bước vào. Thân ảnh
cao lớn vững chãi, khuôn mặt điển trai với làn da ngăm màu đồng, khuôn mặt góc
cạnh, cả cơ thể tỏa ra mùi nam tính, sự xa hoa đẳng cấp không phải ai cũng
muốn có được.
Khi tất cả mọi người đang bàn tán về anh, thì ở một góc tối, có một người con
gái xinh đẹp, quyến rũ khẽ nhếch đôi môi đầy gợi cảm nói thầm:
"Anh ấy phải là của tôi!"
Người con gái đó chính là Lâm Tô Mạn, ca sĩ đứng đầu giới showbiz, nổi tiếng
từ nhỏ, đến nay đã trở thành một huyền thoại, không ai là không biết.
Khoảng nửa tiếng sau, Lãnh Băng Băng đến. Cả khán phòng im lặng, trầm trồ
trước vẻ đẹp của cô. Ngay đến Lăng Thiên Hạo cũng giật mình, ngỡ ngàng, sau ba
năm, cô đã hoàn toàn lột xác. Từ một cô nhóc nhỏ bé, gầy gò ốm yếu, thiếu sức
sống, nay đã trở thành một thiếu nữ quyến rũ, sắc sảo, xinh đẹp. Hôm nay cô
mặc bộ váy xòe ngắn màu đỏ, hở vai, càng tôn lên vẻ đẹp mị hoặc của cô. Anh
nhìn đến thất thần, đôi tay thon dài nâng ly rượu, khẽ nhếch đôi môi bạc mỏng,
nghĩ thầm:
"Đã đến lúc em phải trở về bên tôi rồi."
Lãnh Băng Băng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhìn chung quanh để quan sát,
sau đó thấy mọi việc đều bình ổn, cô mỉm cười, đi lên phía bục, lời nói nhẹ
nhàng tựa như nước rót vào khoảng không im lặng:
"Hôm nay tôi xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã cất công đến đây, Lãnh
Băng Băng tôi rất vui."
Một gã đàn ông trung niên to béo, cầm ly rượu vang đỏ tiến lên phía trước
cô,nói:
"Chúc mừng tiểu thư, hôm nay sinh nhật cô, tôi xin chúc cô một ly rượu, cô rất
xinh đẹp, rất có tương lai, chúc cô thành công trong sự nghiệp."
Gã đàn ông đó là Phú Hào, là một tên có máu mặt trong giới giải trí, nhưng gã
lại sử dụng những thủ đoạn rất đê tiện và hèn hạ, hầu như những ca sĩ, diễn
viên muốn nổi tiếng, đều đi cửa sau với ông ta, chỉ sau một đêm là trở nên nổi
danh.
Hiện giờ, gã nhìn Lãnh Băng Băng với ánh mắt dâm dục, đôi mắt như xuyên thấu
lớp váy mỏng trên người cô, đặc biệt chú ý đến đôi gò bồng đào no đủ của cô.
Lãnh Băng Băng chợt cảm thấy sợ hãi, cô không dám đối diện với ánh mắt đê tiện
đó, miễn cưỡng nở nụ cười:
"Cảm ơn ngài, tôi cũng xin kính ngài một ly."
Cô mỉm cười, nâng ly rượu lên uống hết sạch. Sau đó, cô viện cớ lí do để
tránhxa cái tên này, nhẹ nhàng rút lui:
"Xin lỗi, tôi đang có việc, ngài cứ ở đây thoải mái nhé"
Sau khi cô đi, Phú Hào nghĩ thầm:
"Thỏ con! Em tưởng em sẽ trốn được ta sao. Ta sẽ khiến em phải đến cầu xin ta"
Lãnh Băng Băng vẫn không hề biết, có một âm mưu chuẩn bị đổ xuống đầu cô, cô
vẫn liên tục tiếp rượu và chào hỏi. Sau mấy tiếng đồng hồ, cô cảm thấy choáng
đầu, mệt mỏi, trong người không thoải mái, cô đi lên sân thượng hóng gió.
"Lăng Thần Nam....Anh sao lại không để ý người ta a~ "-Một giọng nói nữ nhu mì
ngọt ngào vang lên, rơi vào tai Lãnh Băng Băng.
Cô giật mình, chợt hiểu ra vấn đề, trong tâm cười lạnh, khinh thường:
"Lại có vài người muốn đi cửa sau để được nổi tiếng đây mà."
Cô đứng sau cửa ra vào sân thượng, tò mò ngó vào, giật mình khi thấy rõ người
con gái, trong thâm tâm vô vàn điều thắc mắc:
"Đây là Lâm Tô Mạn mà, một ngọc nữ huyền thoại của showbiz mà lại chọn con
đường đi cửa sau tầm thường đến vậy sao? Là đại nhân vật nào có thể khiến cô
ấy buông mình xuống vậy chứ?"
Cô nghiêng đầu để ý đến người con trai, thì ra là Lăng Thần Nam – chủ tịch
công ty giải trí nổi tiếng Lăng Thị, một đại nhân vật thần bí, xuất chúng,
được anh hậu thuẫn, chắc chắn Lâm Tô Mạn sự nghiệp sẽ còn lên cao hơn nữa.
Cô định rời đi thì thật bất ngờ, đứng trước một ngọc nữ như vậy, Lăng Thần Nam
không có tí cảm xúc nào, lạnh lùng buông một câu khinh bỉ:
"Tôi ưa sạch sẽ. Đồ vốn dùng rồi, tôi nhất định sẽ không dùng qua."
Lãnh Băng Băng đơ lại, suy nghĩ đến lời nói của Lăng Thần Nam. Chẳng nhẽ ngọc
nữ không tì vết như Lâm Tô Mạn đã đi cửa sau rất nhiều sao? Giới giải trí đen
tối đến như vậy sao? Vậy con đường của cô sẽ khó khăn hơn, nếu muốn thành công
một cách quang minh chính đại.
"A...."Lâm Tô Mạn khuôn mặt biến sắc, đáp lại qua quýt:
"Làm...làm gì có..."
"Ai đang ở sau đó?" – Lăng Thần Nam đột nhiên quay đầu, quát to về phía sau.
Lãnh Băng Băng giật mình, xem ra đi không được, ở cũng không xong, đành ngượng
ngùng đi ra, ngập ngừng nói:
"Tôi...là tôi. Tôi không cố ý làm phiền hai người đâu. Hai người cứ tiếp tục
đi."
Sau đó, cô quay gót rời đi.
"Em! Đứng lại cho tôi"- Hắn lạnh lùng nhìn vào cô, nói.
Cô sững sờ, ngạc nhiên, quay đầu hỏi hắn:
"Tôi? Tại sao?"
Hắn nhếch mép, quay sang Lâm Tô Mạn còn bất động bên cạnh:
"Còn cô! Đi khỏi chỗ này cho tôi"
Lâm Tô Mạn nhìn Lăng Thần Nam và Lãnh Băng Băng với ánh mắt khó hiểu, rồi như
hiểu ra điều gì đó, ả khó chịu, bực tức, nhưng cố nhịn xuống, xoay gót rời đi.
Đợi Lâm Tô Mạn đi khỏi, Lãnh Băng Băng cất tiếng:
"Anh có chuyện gì, nói luôn đi!"
Lăng Thần Nam nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú, bạc môi mỏng cất lên như có như
không, hòa tan vào cảnh vật xung quanh:
"Em biết tôi là ai không?"
"Biết! Thì sao?" – Cô thắc mắc, quay đầu nhìn anh.
Lăng Thần Nam tiến đến gần cô, cúi xuống ghé sát vào vành tai cô, thì thầm,
hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô đầy mùi nam tính:
"Vậy....em muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không? Tôi sẽ khiến em đứng đầu
giới showbiz"
Trên sân thượng giờ đây tối kín, chỉ có một mình cô và hắn. Từng làn gió thổi
qua tóc hắn, tư thế ám muội này khiến cô không khỏi có chút đỏ mặt. Cô mở to
đôi mắt to tròn nhìn hắn, giờ đây cô được quan sát gương mặt hắn kĩ hơn. Hắn
có đôi mắt sâu hun hút, lông mi dày và dài, cặp lông mày kiếm đậm, đôi môi mỉm
cười như có như không.
"Thật đẹp trai!"-Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô. Sau đó cô giật mình
với chính suy nghĩ đó, bừng tỉnh.
Lấy lại nhịp thở đều đặn, Lãnh Băng Băng chau mày, nhìn hắn một cách cao ngạo:
"Tôi không cần! Tôi có thể tự đi bằng tài năng của chính mình."
"Hahaha...."- Lăng Thần Nam cười vang.
"Cô nghĩ cô có khả năng sao? Trong giới giải trí này, chẳng có cái gì gọi là
tự nhiên hết, muốn nổi tiếng, thì đều phải đánh đổi tất cả, do cô ngây thơ quá
rồi."
"Anh......" – Lãnh Băng Băng nhìn anh đầy tức giận.
Anh nhanh chóng đưa tay đến môi cô, chặn lại lời nói trước khi nó bật ra:
"Suỵt! Cô cứ suy nghĩ đi, đừng vội từ chối như vậy. Tôi tin sẽ có lúc em phải
đếnnhờ tôi thôi."
"Vậy thì anh cứ nằm mơ đi".
Ở một góc tối hành lang, Phú Hào đưa một tập tiền dày cộp cho một nhân viên
phục vụ và dặn dò:
"Cho thuốc này vào trong ly rượu, hòa tan và cho Lãnh Băng Băng uống, ngươi
nghe rõ chưa? Đừng làm ta thất vọng, mọi việc đổ bể, thì coi chừng ngươi đó"
Hắn mua chuộc tên phục vụ, tên đó thấy tiền thì sáng mắt, rối rít gật đầu đáp
lại:
"Vâng. Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng"
Tên Phú Hào mỉm cười rời đi, hắn đang đợi cô mắc bẫy.
Lăng Thần Nam đã xuống dưới trước, còn một mình cô trên sân thượng. Lãnh Băng
Băng suy nghĩ mông lung, cô đang vô cùng rối loạn, vừa nãy khi gương mặt hắn
ghé sát cô, phản ứng tim đập thình thịch, hô hấp rối loạn là sao? Cô cũng
không rõ, cô nghĩ kĩ hơn về lời hắn nói. Chẳng lẽ muốn tồn tại trong giới
showbiz một cách quang minh, chính đại cũng khó lắm sao? Cô nên làm gì bây
giờ? Tử Thiên Vũ thì không phải nằm trong giới giải trí này, mà cô cũng không
thể liên tục nhờ vả anh được. Chẳng lẽ cô phải nhờ hắn ư? Mặc dù cô rất thích
hát, nhưng cô không thể đánh đổi bằng cơ thể, tôn nghiêm của mình được. Một mớ
suy nghĩ tơ vò đang rối tung trong đầu cô.
Sau khi hóng gió trên sân thượng, cơ thể của Lãnh Băng Băng đã tốt lên nhiều,
cô không còn khó chịu nữa, nhưng cảm xúc củacô hiện giờ hỗn độn. Cô cần một ly
rượu để ổn định lại mọi thứ, cô trở lại căn phòng và gọi phục vụ:
"Phục vụ! Cho tôi một ly rượu vang đỏ"
"Của tiểu thư đây ạ"
Tên phục vụ được mua chuộc nhanh chóng đưa trước mắt cô một ly rượu, ánh mắt
hắn sáng rực. Nhưng cô nào có tâm tình để ý mọi thứ xung quanh? Cô đưa ly rượu
lên miệng tự nhiên uống mà không để ý tên Phú Hào cạnh đang nhìn cô với ánh
mắt dâm dục, thèm thuồng. Ở một góc khác, Lăng Thần Nam chau mày nhìn cô,
gương mặt thểhiện rõ sự tức giận, khó chịu.
Uống chừng được mười phút, Lãnh Băng Băng cảm thấy chóng mặt, tai ù đi, cơ thể
cực kì cực kì khó chịu, cô xoa đầu, lẩm nhẩm:
"Sao mình lại chóng mặt thế này? Hay mình say rượu? Không....chắc không phải
đâu!Mình cần vào WC để tỉnh táo chút."
Sauđó, Lãnh Băng Băng nhanh chóng rời khỏi căn phòng hội trường xa hoa đó, đi
vềphía dãy hành lang dài tối tăm, ít người qua lại, cơ thể dường như không
phải củacô nữa, càng ngày càng mất đi sức lực, Lãnh Băng Băng cứ thế dựa vào
tường, ngồi xuống, thiêm thiếp dần. Tên Phú Hào từ nãy vẫn luôn dõi theo cô,
bây giờ kế hoạch đã thành, gã nhanh chóng chạy đến....