Người đăng: kimtayon
Vương Lâm Phong kéo tay cô đi xuống hết cả con đường, đẩy cô vào chiếc xe
quen thuộc. Lập Y hơi hoang mang, tại sao lại xuất hiện ở đây, ngay thời khắc
này, lại còn chứng kiến thấy cảnh vừa rồi. Xong rồi…xong rồi.
Vương Lâm Phong tức tối cầm mấy tờ giấy phạt quá tốc độ vò nát: “Này thì xem
mắt.” Anh từ khi xuống sân bay đã liên hệ với công ty con của nhà họ Quách
mượn một chiếc xe, nhưng do vượt tốc độ quá nhiều lần nên đóng phạt hơi bị
nhiều.
“Đi xem mắt? Thần tượng người ta nữa à? Chết mê chết mệt?” Anh cố gắng gằng
từng chữ, cô nghe mà toát cả mồ hôi.
Lập Y nói rất nhỏ nhẹ: “Không phải! Nói chung…em, bạn trai vĩ đại của em là
anh cơ mà.”
Vương Lâm Phong giận dỗi không nhìn cô, anh đã rất cất công bay mười hai tiếng
để về đây, muốn cho cô một sự bất ngờ nhưng điều bất ngờ cô dành cho anh còn
hơn thế nữa.
“Anh à! Lâu Lập Y em xin thề, em chỉ là thần tượng anh ta thôi. Ngoài ra em
không hề có ý đồ gì khác. Với lại lúc trước là em có mắt không thấy thái sơn,
bây giờ anh là tốt nhất. Đừng giận nữa, có được không?”
Đối với chủ tịch Vương phải dùng hai từ “nịnh nọt” và “tâng bốc” nhưng không
phải vì thế mà cô nói sai sự thật, mà đây chính là sự thật điển hình, ngoài
khuôn mặt “yêu nghiệt” ra thì anh có một chút cao ngạo hơi lạnh lùng, mặt lại
dày, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ tìm thấy người nào tốt hơn anh.
Vương Lâm Phong thấy cô tâng bốc mình như vậy thì có hơi xiêu lòng.
“Anh tất nhiên biết không ai tốt hơn đại chủ tịch anh đây.” Vương Lâm Phong đã
khôi phục chế độ tự luyến.
Lập Y thấy anh dường như không còn tỏa sát khí nữa thì mới nhớ đến việc tại
sao anh lại có mặt ở đây. Cô chồm tới sát mặt anh: “Tại sao anh lại tới đây?”
Vương Lâm Phong giật mình nhớ ra rõ ràng anh muốn tới đây để nói chuyện với
gia đình cô, nhưng vừa nãy cơn ghen đã khiến anh quên hết mọi thứ. Anh nhìn
Lập Y đầy trách cứ, nếu không tại cô ấy chắc giờ mọi chuyện đã êm xuôi.
Anh lãnh đạm nhìn cô: “Tất nhiên là muốn thưa chuyện với ba mẹ em. Anh sắp
không chịu đựng được nữa rồi.” Nếu kéo dài lâu không biết anh có chờ được hay
không, lại thêm chuyện xem mắt vừa rồi anh càng khẳng định mình không thể để
lâu được.
Lập Y rất hiểu chuyện, cô nắm ống tay áo anh, luồn xuống bàn tay to lớn và đan
mười ngón tay vào nhau. Cô nhặt lại mấy tờ giấy phạt, trong lòng dâng lên niềm
hạnh phúc. Rất muốn cảm ơn anh vì đã bước và cuộc đời cô, mọi thứ cô chưa sẳn
sàng anh đều giúp cô chuẩn bị, những đều cô không có dũng khí để thực hiện anh
đều là nguồn lực thúc đẩy cô.
Hóc mắt cay cay, cô không muốn anh thấy bộ dạng đó của cô liền quay qua lao
vào lòng ngực ấm nóng của Vương Lâm Phong. Lập Y còn nghe thấy cả tiếng tim
loạn nhịp trong ngực anh. Cô càng ôm anh chặt hơn như muốn hòa chung mọi thứ
lại với anh.
Lập Y sau khi bình tĩnh cô ngước đầu lên nhìn anh, khóe môi nở nụ cười hạnh
phúc nhất: “Đi! Em đưa anh về.”
Vương Lâm Phong lại xoa đầu cô, anh biết cô đã sẳn sàng.
Bà Lâu ngồi trong phòng khách với khuôn mặt nghiêm nghị khác thường, có lẽ
đang chờ đón hai người kia về. A Phân đứng một bên càng cảm thấy tức cười, anh
ta có gan dám động vào bảo bối yêu quý nhà họ Lâu thì kết cuộc sẽ không mấy
tốt đẹp.
Lập Y bước vào cửa nhìn mẫu thân đại nhân của mình một lúc lại đưa mắt qua phụ
thân đại nhân, ông ấy lắc đầu thở dài. Sao cô cảm thấy cái không khí này quá
đáng sợ.
Vương Lâm Phong tất nhiên không sợ phải đối diện với hai người trưởng bối ở
đây. Anh rất phép tắc ngồi xuống, trước tiên phải mê hoặc bằng nhãn thuật. Với
ánh mắt khiến người ta có thể tin tưởng anh đã thành công trong bước lợi dụng
nhan sắc của mình. Vương Lâm Phong cất giọng nói trầm ấm đầy rung cảm: “Chào
hai bác, đầu tiên cháu có món quà muốn gởi đến hai người.”
Bước thứ hai anh đã thành công khi sử dụng lợi thế lạnh lùng của mình, nhà họ
Lâu không phải là loại người ham mê của cải vật chất, nhưng nhìn những món đồ
này nói chất thành núi thì hơi khoa trương nhưng nhất định không phải là ít.
Ông Lâu lên tiếng trước: “Cần gì phải khách sáo như vậy. Đến chơi là được
rồi.”
Bà Lâu tỏ vẻ không đồng tình, muốn đến mang con gái tôi đi mà đơn giản thì
không thể được, dù gì cũng đã nuôi dưỡng hai mươi mấy năm là tâm can bảo bối
của bà cơ mà.
Bà Lâu cầm tách trà xoay xoay: “Chuyện của hai đứa lúc trước ta đã biết, nên
không thể nào khiến ta có ấn tượng tốt về cậu.”
Vương Lâm Phong không hè lúng túng, anh biết không một ai muốn giao con gái
mình cho một người không đáng tin tưởng cả. Kể cả anh, anh cũng sẽ không muốn
giao em gái mình cho một người không có khả năng chăm sóc cô ấy.
Anh rất điềm nhiên vì muốn để cho hai người trước mặt thấy mình đáng tin.
Vương Lâm Phong nắm chặt tay Lập Y, anh rất thật lòng: “Cháu biết bác không có
ấn tượng tốt về cháu, nhưng khởi đầu không phải lúc nào cũng tốt đẹp mà quan
trọng là kết quả.”
Vương Lâm Phong nhìn Lập Y rồi lại nhìn bà Lâu: “Con người cháu không thích
nói lời ngọt ngào nhưng cháu sẽ hành động. Lúc trước là cháu để cô ấy đợi quá
lâu, còn bây giờ cháu sẽ không đễ điều đó diễn ra một lần nữa.”
Bàn tay anh càng đan chặt tay cô hơn: “Cháu biết khả năng tự chăm sóc bản thân
của cô ấy không tốt nhưng bác yên tâm đã có cháu. Cuộc sống này có những điều
không thể bỏ lỡ đối với cháu chính là cô ấy. Cháu thích nhìn cô ấy cười nhất,
cháu thích mỗi khi cô ấy gọi tên cháu, cháu thích mỗi khi cô ấy khen món ăn
cháu nấu. Cháu từng nghĩ nếu thiếu cô ấy cuộc sống này rất tẻ nhạt.”
Không cần nói lời ngọt ngào, đây chính là “sát thương” của lời nói thật lòng.
Bà Lâu mắt đã ươn ướt, còn Lập Y không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi ướt cả
bàn tay.
Anh tiếp tục: “Cô ấy là tâm can của hai bác và chính là cuộc sống của cháu.
Cháu không thể đợi lâu hơn nữa.”
Đừng nói là người trong cuộc ngay cả A Phân cũng cảm động khi nghe những câu
nói ấy. Ông Lâu cười hiền từ, vỗ vai anh: “Tốt, tốt lắm. Bảo bối của chúng ta
đã tìm được một người tốt. Nhưng mà cậu làm nghề gì vậy? Có chung công ty với
Tiểu Y hay không?”
Lúc này A Phân mới ngỡ ngàng, cô đã quên thông báo về chức vụ của Vương Lâm
Phong cho hai người này biết. Nếu lỡ họ nghe xong có giật mình không nhỉ.
Lúc này Lập Y mới giành nói giúp anh: “Chung…chung công ty. Chức vụ cũng không
giống con.”
Vương Lâm Phong nhìn cô. Ông Lâu lại quở trách: “Chổ người lớn, bảo bối à
tránh ra đi.” Sau đó lại đưa mắt về phía đứa con rể sáng chói.
Anh nhìn hai ông bà, lại nhìn lên A Phân sau đó nhìn Lập Y, rất ra dáng chủ
tịch: “Cháu…ừm, thì chính là chủ tịch của cô ấy.”
Thì chính là chủ tịch của cô ấy…
Thì chính là chủ tịch của cô ấy…
Có biết thế nào là bị sét đánh không? Có hiểu thế nào là không tin vào tai
mình không? Chính là cảm giác của hai vị phụ mẫu đang ngồi đây. A Phân còn sợ
hai người không tin liền mở một trang tin tức có đề cập đến thông tin của anh
cho hai người xem.
“Cậu…cậu thật sự là chủ tịch. Thật sự là bạn trai của con gái tôi!” Ông Lâu
chồm hẳn người về phía trước.
“Chủ tịch tập đoàn VP, cái cậu bạn trai học viên năm đó?” Bà Lâu hỏi thêm một
lần nữa.
Không phải hai người chê bai con gái mình nhưng miễn cưỡng lắm cũng chỉ nghĩ
chàng trai này sự nghiệp ngang bằng Lý Chính thôi bởi vì với khuôn mặt có thể
“giết người trong chớp mắt” đó mà yêu con gái bà đã là kỳ lạ lắm rồi. Nhưng
nghe đến nghề nghiệp của cậu ta, chưa kể đến mức lương vì không ai có thể trả
lương cho cậu ta. Thế giới của hai người quá khác nhau.
A Phân từ nãy giờ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Hai người yên tâm, con
tin tưởng vào mắt nhìn người của Lập Y với lại nếu muốn lừa gạt anh ta sẽ
không tìm con gà mờ này đâu.”
Bà Lâu lại chêm vào: “Tin mắt nhìn của nó, nó còn nhận nhầm muối với đường nữa
đấy.”
Hai ông bà lại cười phá lên. Nói cũng đúng, nếu là lừa gạt chắc chắn không đến
tìm con gái bà.
Lập Y cùng hai người trưởng bối đi vào làm cơm chiều. Chỉ còn Vương Lâm Phong
đứng cạnh A Phân, anh cười lạnh lùng nhưng không hề tỏ ra xa cách: “Cuộc gọi
lúc sàng là cố tình muốn tôi nghe đúng không?”
A Phân bất ngờ, chẳng lẽ kỹ thuật diễn xuất của cô tệ đến thế ư? Cô đành miễn
cưỡng: “Ừ đấy, chính là muốn để anh nghe thì sao? A Phân biểu môi.
Anh nhìn lên bầu trời cao và xanh ngắt: “Cám ơn!”
Cô phải nhìn qua anh một cái, đột nhiên lại mỉm cười. Hóa ra không hề cao ngạo
như cô tưởng tượng còn có thể nói câu cám ơn cơ đấy. Nhưng anh lập tức phá tan
cái thiện cảm của cô bằng một câu nói mang thương hiệu của Vương Lâm Phong.
“Cái tên lúc sáng là ai vậy? Tôi phải khiến hắn “sống không bằng chết” mới hả
dạ.”
A Phân đứng hình. Không phải chứ anh hai, người ta chỉ là phối hợp là phối hợp
đó. Anh nghĩ ai cũng xem con gà mờ đó là bảo bối như anh sao?!
“Anh ta có vợ sắp cưới rồi.”
Vương Lâm Phong nhìn cô với ánh mắt ác ma: “Cô nói cái gì? Có vợ sắp cưới, đã
có vợ sắp cưới mà còn dám day dưa trước mặt Lập Y. Nói! Tên đó ở đâu?”
A Phân cảm thấy cái tên này có phải có vấn đề hay không. Chẳng lẽ khi yêu ai
cũng chỉ suy nghĩ được đến đó. Cô vỗ vai anh: “Chiêm nghiệm lại đi.” Sau đó
liền chạy ra nhà sau.
Vương Lâm Phong đột nhiên sáng suốt, chính là đang nói lúc nãy chỉ là muốn để
cho anh thấy. Mấy người này đúng là to gan quá rồi, tốt nhất đừng nói với anh
người chủ mưu là A Phân.
Chuyện thì cũng xong rồi, cùng ngồi vào bàn ăn cơm đoàn viên. Vương Lâm Phong
anh trong lĩnh vực làm người khác điêu đứng thì khỏi phải bàn cải, nhưng bản
lĩnh khiến người khác tin tưởng cũng không phải là tầm thường. Chỉ với một
buổi thưa chuyện anh đã rất thành công lấy đi tình cảm của hai ba mẹ vợ tương
lai
.Cuối cùng hai tuần nghĩ quý giá cũng theo những món ăn trôi vào cái bụng nhỏ
của Lập Y. Đối diện với áp lực chuyển nhà từ phía Vương đại chủ tịch cô ngày
nào cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng cũng có một chuyện rất lạ là từ sau khi cô to gan tuyên bố Vương Lâm
Phog là bạn trai mình thì toàn bộ những ánh mắt to nhỏ trong công ty đều tự
nhiên biến mất. Lập Y cảm khái thần kỳ như vậy sao.
Lập Y là người rất đam mê phim romantic, từ Hàn-Trung-Nhật cái gì có thể xem
được cô đều xem. Tuần trước vừa lên mạng tìm được một siêu phẩm You come from
the stars, ngày nào cũng đắm chìm trong phim tình cảm. Tối thứ bảy, A Phân
theo lịch có chuyến bay, nên cô buộc phải nghe lời anh qua khu chung cư cao
cấp ở.
Trong lúc anh đang tắm cô liền bật lap lên xem phim. Vừa hay đến đoạn cụ giáo
trổ biệt tài xuyên không gian. Vương Lâm Phong tắm xong anh ngồi bên cạnh cô,
xem đến đoạn đó anh liền tỏ thái độ: “Nếu có thể xuyên không gian anh nhất
định đêm nào cũng đến tìm em.”
Lập Y quay qua nhìn anh. Tại sao cái gì tinh túy nhất qua tay anh đều trở
thành công cụ phục vụ cho ý đồ đen tối hết vậy. Cô hết nhìn anh lại quay qua
nhìn Do Min Joon trên lap, chắc chắn cụ giáo chưa từng có suy nghĩ như vậy,
đúng không nhỉ.
Anh ôm cô trong lòng ánh mắt rất dịu dàng nhưng lại pha chút tiếc nuối, nói:
“Ngày mai anh có lịch trình đi Mỹ, tháng sau mới về.”
Cô ngỡ ngàng lập tức đẩy anh ra. Chuyện như vậy mà đến bây giờ mới nói cho cô
nghe, sau không đợi đến khi lên máy bay rồi gọi về báo luôn. Lập Y tức tối
đóng lap, không thèm xem nữa. Cô đối mặt với anh: “Nói sớm quá đấy.”
Vương Lâm Phong biết cô đã dỗi liền vuốt tóc cô, sau đó mới thong thả nói:
“Anh đã chuẩn bị hộ chiếu, em đi với anh không?”
Lập Y bị câu nói của anh làm cho ngỡ ngàng, cô liền không nhìn anh nữa, một
mạch đi thẳng vào phòng. Không phải cô không muốn đi nhưng cũng không thể bỏ
công việc ở đây được, cô đã khó khăn thế nào để mọi người công nhận bây giờ
lấy tư cách bạn gái chủ tịch để nghỉ liền một tháng, xem ra không hay cho lắm.
Anh dụng tâm như vậy, cô còn giận được ư?
Anh đứng trước cửa phòng không nói gì, chờ cô trả lời anh. Lập Y tỏ vẻ không
đành lòng: “Anh đi đi. Nhớ mua quà cho em là được rồi.” Vương Lâm Phong chiều
chuộng tiến đến ôm cô. Anh còn không hiểu cô đang nghỉ gì ư, ngốc thật, muốn
đi thì đi cần gì phải nghĩ nhiều, cô là của anh không phải của bọn họ, không
cần để ý. Nhưng anh lại tôn trọng quyết định của cô.
Anh đã quyết định sau khi từ Mỹ về nhất định sẽ đưa cô đi gặp ba mình. Nhất
định không để cô rơi vào tay ai một lần nữa, nằm suy nghĩ một lúc anh cảm thấy
tên nguy hiểm nhất vẫn là Bạch Dương.
Trước khi ra sân bay anh đặc biệt căn dặn Tiểu Di nhất định phải quan tâm chăm
sóc chị dâu cho thật tốt. Và thấy người đàn ông nào lãng vãn quanh Lập Y thì
cứ việc “chăm sóc’ hắn bằng karate. Nhưng sau khi dặn dò xong anh lại bị đứa
em rể là Quách đại thiếu gia căm giận, bạn gái của thiếu gia đây mà anh ta lại
dám sử dụng như máy điện báo à.
Hôm đó Lập Y có việc nên không thể ra tiễn anh nhưng cô đã hứa nhất định sẽ
đón anh.
Buổi chiều khi tan làm Tiểu Di đứng dưới công ty chờ chị dâu. Lập Y vốn định
sẽ về nhà ngủ nhưng Tiểu Di lại muốn đến cửa hàng sách để chọn vài quyển nên
cô cũng đồng ý đi theo. Lập Y nhìn khuôn mặt đẹp thanh khiết của Tiểu Di bổng
nhiên lại nhớ đến chủ tịch của cô. Bây giờ chắc chưa đến nới đâu nhỉ?
Vương Tiểu Di nhớ đến một việc, cô hỏi Lập Y: “Chị đã xem chiếc hộp kia chưa?”
Lập Y nhìn vào ánh mắt trông chờ của em gái chủ tịch thì hơi miễn cưỡng cười,
không phải cô không xem mà chỉ là đã quên bén đi rồi. Cũng chẳng biết để ở góc
nào nữa, lúc dọn qua nhà A Phân hình như vẫn còn nhìn thấy nó thì phải.
Vương Tiểu Di nhìn thái độ đó của cô thì cũng hiểu. Rõ ràng cô đã cất công để
chuẩn bị chiếc hộp đó cho Lập Y cơ mà.
Tiểu Di vừa đi vừa bêu xấu anh trai của mình: “Chị biết không, anh trai em ở
nhà rất khác lúc ra ngoài.”
Lập Y nhìn cô gật đầu, lúc ra ngoài thì nghiêm nghị, lạnh lùng, cao ngạo bao
nhiêu khi ở nhà thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng cô cũng rất ngạc nhiên khi cô
em gái này lại nói điều đó cho cô nghe.
Tiểu Di bất bình: “Nhìn anh ấy vậy thôi nhưng lại so đo vô cùng đấy.” Lập Y
nghe xong liền gật đầu đồng tình.
“Lúc đầu vừa chuyển về nhà ấy, em có nuôi một con chó alaska lai, tên là Ala.
Anh trai em chẳng thích nó chút nào, rất hay đố kỵ với nó.” Vương Tiểu Di kể
rất tận tình chi tiết.
Lập Y không tin vào tai mình, đố kỵ với cả chó cơ á.
Vương Tiểu Di lại tiếp: “Có một lần khi nghe giảng về chị biết em thấy gì
không?” Lập Y lắc đầu.
“Anh ấy vật lộn với Ala chỉ vì nó cắn cái túi chườm nóng của anh ấy mang về ổ
của nó. Sau đó khoảng nữa tiếng thì anh ấy vứt luôn cả cái túi và ổ của nó ra
ngoài sân.” Tiểu Di ngừng lại nhìn Lập Y đang há hốc mồm, sau đó thở dài: “Anh
ấy nhỏ mọn như vậy đấy.”
Lập Y bật cười thành tiếng, anh ấy không những tự luyến, mặt dày mà còn ấu trĩ
với cả con chó cơ à. Còn điều gì về anh mà cô chưa biết nhỉ.
Vương Tiểu Di thấy Lập Y cười thoải mái như vậy cũng cảm thấy hào hứng hơn, cô
nàng quyết định hôm nay sẽ phá tan hình tượng của anh trai trong lòng chị dâu.
Vương Tiểu Di cố gắng nhớ lại những chuyện của anh trai mình. Cô buồn cười
nói: “Tháng 6 năm ngoái có một ngày em không biết anh ấy gặp chuyện gì mà buổi
chiều đó anh ấy cứ nhìn đồng hồ miết. Sau đó còn lẩm nhẩm cái gì mà “ăn tối mà
lâu thế à, cả tiếng rồi” và còn nói với em “chuẩn bị có nhiệm vụ cần đến
karate của em” nữa cơ.”
Lập Y nhắm mắt một chút liền nhớ ngay đến chuyện cô đi ăn tối với Bạch Dương,
hôm đó khi về nhà liền thấy anh ấy đứng ngoài cửa. Chẳng lẽ cô đi ăn tối mà
cũng khiến anh quan tâm như vậy, nhưng nói cũng đúng tính tình trẻ con ấu trĩ
như vậy, cũng khó trách lắm.
Nếu Vương Lâm Phong không ra nước ngoài liệu cô có biết được những chuyện này
không chứ. Lập Y nhẹ xoa hai bàn tay vào nhau cố xua đi cái lạnh của mùa xuân.
Theo như thỏa thuận hôm anh về nước Lập Y sẽ phải nghỉ một ngày phép để ra đón
anh. Cô đã chuẩn bị rất kỹ mọi thứ để đón anh về, tối qua thức đến khuya để
làm bánh ngọt mà hai người thích nhất để chúc mừng việc đấu thầu thành công
thuận lợi.
Sau khi Vương Lâm Phong lên xe cô bảo taxi đưa hai người về thẳng nhà không
cần ghé công ty. Anh nhìn cô đầy khích lệ, biểu hiện cũng không tệ đã tự thay
anh ra quyết định được rồi.
Lập Y để anh ngồi ngoài phòng khách còn mình thì nhanh nhẹn đi ra sau bếp mang
bánh ra. Vương Lâm Phong thấy cô lần đầu làm được một món ăn nhìn cũng
không…đến nỗi tệ thì rất bất ngờ. Anh liền khen cô ngay: “Ngoan thế, đã làm
được cả bánh rồi à!”
Lập Y đưa anh một đĩa, anh không nghĩ ngợi mà thử ngay. Thật đáng khen là anh
không nghi ngờ tài nấu ăn của bạn gái mình, tin tưởng quá cũng không phải tốt.
Vương Lâm Phong cố nuốt xuống miếng bánh có vị mặn không mặn ngọt không ngọt.
Anh đẩy đĩa bánh tới trước mặt cô, cười miễn cưỡng: “Em vẫn là không nên vào
bếp thì hơn. Rốt cuộc em cho muối vào làm gì thế?”
Lập Y nhìn anh không cam tâm: “Không phải em cho nhầm đâu, chỉ là sơ ý, sơ ý
thôi. Nhưng em đã cho vào rất nhiều đường mà, không đến nỗi tệ như vậy chứ.”
Nhưng khi cô nếm thử quả thật đã mang vứt đi không cần anh phải nhắc nhở.
Vương Lâm Phong mặc dù không nói nhưng trong lòng anh đã rất hạnh phúc rồi.
Lập Y tiến lại ngồi sát bên anh, cô vỗ nhẹ lên tóc anh biểu hiện sự nuông
chiều, trước đây toàn là anh cổ vũ, khích lệ cô còn bây giờ cô muốn đổi vị
trí. Lập Y cười cười: “Bạn trai em giỏi thật đấy, đấu thầu xong một công trình
lớn như vậy, vất vã cho anh rồi.”
Vương Lâm Phong quay người ôm cô vào lòng, anh đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô.
Xoa xoa bàn tay nhỏ đã rất dụng tâm làm bánh cho anh ăn. Anh đột nhiên nhớ lại
khoảng thời gian không có cô, anh tự khen mình sao có thể chịu đựng giỏi như
vậy.
Anh im lặng một lúc cũng không dằn lòng được, hỏi cô: “Em định bao giờ mới cho
anh một danh phận đây?”
Lập Y phồng má, chẳng phải cái đó nên là anh à. Mà nói anh ấy cũng không phải
cô cứ trốn tránh việc gặp gia đình anh, anh không cam tâm cũng phải. Nhưng lỡ
như họ không chấp nhận cô thì sao? Chẳng lẽ lại chia tay?
Giai Mỹ từ bên ngoài đi vào đưa cho anh một bản thảo về phần mô tả sản phẩm
của phần mềm mới. Trong khi chờ anh xem xét cô có hơi tò mò hỏi một câu: “Chủ
tịch chẳng lẽ sắp định chuyện chung thân đại sự à?”
Bình thường Gia Mỹ không bao giờ dám mở miệng hỏi những chuyện riêng tư của
chủ tịch nhà cô, tuy nhiên hôm nay sau khi chứng kiến một cảnh tượng nằm ngoài
trí tưởng tượng của cô nên Giai Mỹ mới dám hỏi.
Vương Lâm Phong nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút tò mò: “Cô có ý
gì?”
Giai Mỹ thấy thái độ của anh như vậy tất nhiên không dám nhiều lời, cô còn
không sợ mất cái ghế trợ lý này à. “Lúc nãy đi ngang qua chổ làm của cô Lâu,
tôi…nghe cô ấy hỏi đồng nghiệp về chuyện gây ấn tượng như thế nào với gia định
bạn trai.”
Vương Lâm Phong đặt bản thảo xuống, nhìn Giai Mỹ rồi đứng dậy cầm áo khoát đi
ra ngoài. Anh dừng lại trước cửa phòng nhân sự gặp giám đốc Ngô: “Tháng này
Gia Mỹ biểu hiện rất tốt, tăng tiền thưởng thêm 0,6 phần trăm.” Anh định đi
rồi nhưng suy nghĩ thế nào lại dặn thêm: “Thôi thì tăng 1,3 luôn đi.”
Nói cho cùng nếu việc của anh mà thành công thì Giai Mỹ chính là ân nhân của
anh, anh đương nhiên phải báo đáp cho thật tốt. Còn Lập Y lần này thì anh
không thể để cô khước từ thêm nữa, nếu không thật sự không chịu đựng nổi nữa
mất.
Vương Lâm Phong đi vào xe, anh gọi cho cô em gái của mình. “Tiểu Di dặn bác
quản gia làm vài món ngon, tối nay đưa chị dâu em về.”
Vương Tiểu Di hét lớn vào điện thoại: “Thật sao? Cuối cùng cũng ra tay rồi.”
Anh gõ gõ vào vô lăng: “Không nghĩ rằng phải trì hoãn lâu như vậy.”
Vương Lâm Phong chính là muốn đưa cô về gặp gia đình từ lâu rồi nhưng cảm thấy
cô chưa sẵn sàng nên anh không miễn cưỡng. Đợi lâu quá anh sắp không khống chế
được mình rồi, mang cô về nhà càng sớm càng tốt, để đỡ mối hậu họa về sau.
Nhìn đồng hồ còn khoản nữa tiếng nữa mới tan sở nhưng thật sự cấp bách lắm
rồi. Anh thản nhiên đi vào phòng phát triển, trước sự chứng kiến của mọi người
Vương Lâm Phong nắm tay kéo cô đứng dậy. Lập Y ngơ ngác nhìn xung quanh rồi
nói vào tai anh: “này, anh muốn làm gì vậy?”
Vương Lâm Phong không nói quanh co, anh vào thẳng vấn đề: “Anh đã dặn Tiểu Di
chuẩn bị mọi thứ rồi giờ chỉ thiếu em thôi.” Sau đó mới kề sát tai cô: “Nếu em
không đi anh sẽ nói với mọi người em “quất ngựa truy phong” với anh.”
Lập Y bị anh dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, liền cầm tay anh lôi ra
ngoài. Gì mà quất ngựa truy phong, cô chính là cái gì cũng chưa làm mà, không
phải…là anh không làm gì mà…cũng không phải, càng nghĩ càng đi xa quá rồi.