Người đăng: kimtayon
Mi mắt Lập Y bị cái nắng gắt của buổi sáng làm cho dao động, cô hơi chau mày
hé mắt. Chân tay hất lung tung, cả mền cũng bị cô đá văng xuống sàn, lười
biếng không muốn xuống giường chút nào.
Vương Lâm Phong đứng ngoài cửa nhìn cô đầy chán nản. Anh bước tới lay cô, nhìn
Lập Y không có động tĩnh gì cũng chỉ còn duy nhất một cách.
“Lâu Lập Y nếu em không dậy, tiền thưởng tháng này…”
Lời còn chưa nói xong liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn bật dậy, với tốc độ cực kỳ
nhanh cô đã đi vào toilet.
“Vương Lâm Phong cái đồ lạm quyền anh, dám dùng tiền thưởng ức hiếp em.” Lập Y
vừa rửa mặt vừa mắng anh.
Vương Lâm Phong dọn bàn ăn, anh quăng cho cô một cái túi. “Quần áo thay đi
làm.”
Lập Y thay quần áo xong lại nhớ ra chuyện ngày hôm qua, không biết phải mở lời
như thế nào cô đành nói thẳng những gì mình đang nghĩ. “Anh đi tiễn cô ấy đi.”
Vương Lâm Phong ánh mắt tối sầm, anh biết cô nói tới ai, người phụ nữ đó đã
khiến cô hiểu lầm anh nên dù độ lượng thế nào anh cũng khó bỏ qua cho cô ta.
Anh nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Anh không nghĩ là em ngốc tới mức không thấy
cô ta có ý gì.”
Lập Y cắn cắn móng tay, “nếu nói không thì là dối lòng, nhưng chị ta có khả
năng thì đã tóm anh từ lâu rồi..”
Vương Lâm Phong nhìn cô tinh nghịch như vậy lập tức cười khổ. Dạo đây anh hơi
nuông chiều cô quá rồi nên lá gan cũng lớn trở nên lớn hơn. Lập Y ra đến cửa
cô vẫy vẫy tay với anh “đưa em đến công ty.”
Vương Lâm Phong ngỡ như nghe lầm, nét lạnh lùng cũng thay đổi, cô đồng ý công
khai mối quan hệ của hai người, sau này chủ tịch là anh không cần phải yêu
đương lén lút nữa.
Lập Y tất nhiên là người thoải mái hơn ai hết, tình cảm của cô phải che giấu
cô tất nhiên không thích, nhưng lúc trước là lo sợ miệng đời, còn bây giờ cô
cảm thấy nếu sống vì nhận xét của người khác thì không phải là cuộc sống của
mình.
Lên đến phòng làm việc Lập Y tất nhiên đoán biết được sẽ có những ánh mắt nhòm
ngó cô. Tất nhiên là cô không còn quan tâm đến nó nữa. Đồng Đồng len lén bước
tới gần bàn làm việc của cô, để trên góc bàn một chai nước ép trái cây.
“Cậu và chủ tịch là quan hệ gì vậy? Tại sao hai người lại cùng đến công ty?”
Nhìn nét mặt hóng hớt của Đồng Đồng cô không khỏi tức cười.
Lập Y chộp lấy chai nước ép uống một ngụm, nhướn mày: “Cậu nói thử xem.”
Đồng Đồng vỗ trán, vậy là những lời đồn đại khi trước đều chính là sự thật.
Còn bản thân cô là bạn thân của chủ tịch phu nhân tương lai, thật là sự nghiệp
sáng lạng quá.Cứ như thế được đề bạt từ từ, chức trưởng phòng phát triển không
còn xa nữa. Lập Y nhìn nét mặt hưởng thụ của Đồng Đồng thì không biết cô nàng
đang nghĩ gì, chỉ cười cười rồi đánh báo cáo tiếp.
Vương Lâm Phong đứng trước sân bay, anh không hiểu sao mình lại nghe lời con
gà mờ là Lập Y để đến đây tiễn cô ta. Anh thấy An Kỳ bước ra, liền giương bộ
mặt lạnh lùng để tiếp đón cô.
Lòng An Kỳ đã nguội lạnh, cô biết và cũng hiểu rất rõ thứ tình cảm mà cô tham
lam muốn đoạt lấy rốt cuộc lại là điều sai trái nhất. Từ một cô gái thông minh
xinh đẹp, lại trở nên thủ đoạn vì tình yêu. Đã tự hỏi lòng rất nhiều lần, có
đáng hay không. Nhưng cứ mãi không nhận được câu trả lời.
Nhìn anh thế này cô lại nhớ đến anh của ba năm trước, lúc trước cô thích nhìn
anh ngủ nhất vì chỉ có lúc đó anh mới không nhắc đến cô gái đó. Mỗi lần nói
chuyện chủ đề của anh chỉ là “bạn gái tôi thế này, bạn gái tôi thế kia”. Lúc
đó anh thật sự rất hạnh phúc, còn cô chỉ đứng một bên mà không nói gì.
An Kỳ đã nghĩ sẽ có một ngày tình cảm của anh nhất định thay đổi, anh không
còn yêu cô gái kia nữa, cô luôn luôn trông chờ vào điều đó. An Kỳ sờ nhẹ bên
má mình, cô nhỏ giọng: “Anh biết không, thứ tình cảm em đặt niềm tin vào rốt
cuộc cũng chẳng đi về đâu cả. Em đã từng nghĩ sẽ có một ngày chúng ta cùng
nhau đi Nhật, cùng ngắm hoa anh đào, cùng ngắm tuyết đầu mùa, cùng đi lễ hội
Ava odori. Em lên kế hoạch rất nhiều thứ, những gì em muốn trải nghiệm đều có
anh, nhưng bây giờ…còn lại một mình em.”
Nỗi chán ghét trong mắt Vương Lâm Phong đã giảm đi nhiều, anh chỉ cảm thấy đứa
em gái này không đáng trách.
An Kỳ vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung. “Nếu anh gặp em trước anh có cho em
cơ hội không?”
Anh thần người một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có phần hòa hoãn đi
nhiều: “Tôi nhất định sẽ không làm khổ cô gái như em.”
Ngay cả khi có cơ hội cũng không muốn chọn cô. An Kỳ quay lưng đi vào sảnh
chờ, cô bỏ lại câu nói rât nhỏ “em thua, thua rất phục.”
Phải An kỳ đã thua, cô thua ngay từ lúc bắt đầu. Khi quay gót đi thật xa cô
mới để nước mắt rơi xuống, dù đã thua nhưng cô vẫn muốn đọng lại trong tâm trí
người đó hình ảnh đẹp nhất của mình. An Kỳ quyết định đi thật, không biết bao
giờ mới trở lại đây.
Vương Lâm Phong trở về công ty, lên đến tầng 10 anh có nhìn vào xem thử, hóa
ra đang làm việc rất là nghiêm chỉnh, khóe môi bất giác cong thành nụ cười.
Lên đến phòng làm việc anh gọi ngay cho thư ký Giai Mỹ: “Cô giúp tôi chuẩn bị
một số món đồ để làm quà tặng.”
Giai Mỹ vô cùng ngạc nhiên, từ trước đến nay có lần nào nghe nói đại chủ tịch
phải mua đồ tặng người khác đâu cơ chứ. “Mục đích là để làm gì? À,…tôi không
có ý gì đâu ạ, chỉ muốn biết để chọn cho phù hợp thôi.”
Anh nhếch mép: “Quà để tặng cho ba mẹ vợ tương lai.”
Giai Mỹ gác điện thoại mà trong đầu vẫn còn ngẩn ngơ bởi câu nói lúc nãy,
Vương đại chủ tịch cuối cùng cũng đã có chổ để yên bề gia thất rồi, nhất định
phải báo cho mọi người biết mới được.
Cô nàng lập tức liên hệ với cửa hàng xxx chuyên về thực phẩm bổ dưỡng lấy lòng
các bậc nhạc phụ nhạc mẫu tương lai. Vì là chuyện chung thân đại sự của lãnh
đạo cấp cao của mình nên Gia Mỹ không hề dám làm qua loa chút nào.
Cuối năm thời tiết rất lạnh, ở một số vùng đã có tuyết rơi. Tết năm nay VP cho
nhân viên nghỉ hai tuần, nên tuần sau cô ấy sẽ về thành phố M để ăn tết cùng
gia đình.
Lập Y nhìn lên quyển lịch mỉm cười toại nguyện, sắp được về nhà rồi, sắp thoát
khỏi móng vuốt nguy hiểm rồi.
Vương Lâm Phong đứng trước cửa phòng phát triển, lần đầu tiên anh trực tiếp
dùng thân phận đại chủ tịch để đón cô tan làm. Anh tựa vào cánh cửa: “Về sớm
mua thức ăn.”
Lập Y nhìn anh lại cười, được ăn món ăn do chính anh nấu nữa cơ đấy.
Hai người cười cười nói nói nắm tay nhau ra khỏi công ty. Lập Y chính là rất
thích cái cảm giác quan minh chính đại yêu đương như thế này. Vương Lâm Phong
theo thói quen đưa tay xoa đầu cô.
Vương Lâm Phong nhìn vào bản thực đơn mà lúc trên xe Lập Y đã viết ra, rồi lại
nhìn tới vóc dáng nhỏ bé của cô. Ăn nhiều như thế đúng là phí cơm, anh bây giờ
càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, ngoài chủ tịch là anh chắc chắn
không ai có thể nuôi nổi cô.
Vương Lâm Phong ngừng tại một tiệm bán khóa, anh bảo cô đợi. Khi trở lại xe
trên tay cầm theo một chìa khóa mới, anh cầm tay cô để vào.
“Cho em đấy, phòng 1412 tòa nhà xxx.” Anh cũng tiện tay cất vào túi một cái
tương tự như vậy.
Lập Y ngơ ngác nhìn cái chìa khóa, chưa kịp tỉnh táo thì nghe anh phán thêm
một câu nữa: “Sau khi ăn tết xong chuyển qua cho anh.”
Sao, sao cơ? Chuyển nhà nữa cơ á? Mà còn là nhà anh, Lập Y thật không biết
phải phản kháng như thế nào. Vừa mới chuyển qua nhà A Phân chưa đầy 3 tháng mà
anh đã bắt cô chuyển nữa. Làn trước lấy lý do là tích cóp tiền chẳng lẽ lần
này lại nói là…do anh nguy hiểm ư?
Ngay lập tức cô phải đẩy cái lý do chết người đó ra khỏi đầu, nếu như ngu ngốc
mà nói vậy ngốc nói như vậy chắn anh sẽ giáo huấn cô,nhất định khó toàn thây.
Vương Lâm Phong thấy cô cứ cuối đầu không nói liền lấy cái mũ len mới mua ở
băng ghế sau chụp lên đầu cô. “Nhiệt độ tháng này rất thấp.”
Chỉ một câu nói không đầu không đuôi như thế cũng khiến Lập Y “chét chìm”
trong hạnh phúc. Nhưng nhìn qua anh hình như không có biểu hiện gì, cô trộm
nghĩ càng ngày khả năng “sát thương”của anh càng cao.
Sau khi đánh chén xong bửa tối đầy ấp Lập Y cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm
áp của mình. Trong khi chờ anh giải quyết công việc cô lại lồm cồm ngồi dậy
nhìn ngắm chiếc chìa khóa nhà. Ánh mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Nếu như lần
trước cô ngang bướng không chịu xem cái usb đó thì chắc chắn cô sẽ hối hận
chết thôi.
Vương Lâm Phong từ trong nhà tắm bước ra, anh không cần phải nude cũng khiến
Tiểu Y nhà anh phải nhập viện vì “mất máu”. Mái tóc vẫn còn đọng nước, nhìn
hấp dẫn vô cùng. Lập y vô thức không ngậm được miệng, chỉ hận không thể đè anh
ra mà nhai ngấu nghiến, nhưng cô là con gái nhà lành, đồng nghĩa với việc
không được háo sắc quá.
Anh nhìn dáng vẻ “muốn ăn mà không ăn được” của cô liền cảm thấy buồn cười.
Vương Lâm Phong đột nhiên nhớ ra một việc, anh liền bước tới trước mặt cô, giở
khuôn mặt yêu nghiệt ra: “Khi nào em mới nói với ba mẹ về chuyện của mình.”
Lập Y chớp mắt gãi gãi đầu cố tình quay mặt đi, cô tự giác kiểm điểm lại mình.
Tính thử cô và anh quay lại cũng gần một năm rồi, nhưng ngay cả một tiếng cũng
chưa nói với bố mẹ. Không phải cô sợ mà là vì không biết nên lựa lời thế nào
thôi. Ngày trước lúc anh bỏ đi ba mẹ cô tất nhiên biết điều đó, nên nếu muốn
họ chấp nhận hai người không phải là chuyện dễ.
“Tự nhiên lại buồn ngủ quá, anh cũng ngủ đi.” Cô lùi ra sau vùi mình vào chăn.
Anh biết cô đang trốn tránh câu hỏi của mình nên rất không khỏi khó chịu.
Chẳng lẽ lại không tin tưởng anh ư?
Vương Lâm Phong không muốn lay cô, đêm đó anh ngủ ở phòng làm việc.
Sáng hôm đó khi thức dậy nhìn thấy trên bàn có bữa sáng nhưng anh lại không có
ở đó,Lập Y biết anh đã giận thật rồi, anh giận không phải là vô lý, quả thật
lần này là cô không đúng. Anh sẽ giận cô đến chết thôi, cái đầu heo này đúng
là chẳng làm nên tích sự gì.
Tuần sau là cô về thành phố M rồi, không thể để cái không khí này tiếp diễn
mãi được.
Ngày hôm đó Lập Y quyết định làm việc vô cùng to gan. Cô thấy anh chuẩn bị
bước vào phòng họp thì “chân nhanh hơn não” đã chạy lại chặn trước mặt anh.
Trên mặt Vương Lâm Phong vẫn là vẻ bá khí lạnh lùng thường ngày, ngay cả một
chút để tâm cũng không có. Nhưng trong lòng đang mong chờ cô sẽ thể hiện như
thế nào.
Trưởng phòng nhân sự đứng một bên cảm thấy sắc mặt chủ tịch đại nhân của ông
đang không tốt, lại nhìn thấy cái người cứ chắn ở trước mắt liền lên tiếng:
“Đi đi, cô ở phòng nào nào thế, cô có biết người trước mặt mình là ai hay
không hả? Mau tránh ra đi.”
Vương Lâm Phong rất muốn quay qua xử cái người nhiều chuyện bên cạnh, người
của anh mà cũng dám lớn tiếng, không thể dung thứ được.
Lập Y không thèm nhìn lấy trưởng phòng nhân sự một cái, cô mắt đối mắt với
anh: “ Tôi tất nhiên biết người này là chủ tịch Vương.”
Trưởng phòng nhân sự thấy vậy liền giở bộ mặt “đã biết mà còn không muốn sống
ư?”.
Ông ta còn muốn nói thêm một vài câu để giáo huấn cô nữa thì nghe thấy cô nói:
“ Đây cũng là bạn trai của tôi, cảm phiền.”
Lập Y nói xong liền cầm tay anh kéo ra một nơi. Bỏ lại một vị nào đó đang đần
mặt ra.
Vương Lâm Phong vừa bất ngờ vừa hài lòng, cảm giác giống như vừa đấu thầu
thành công một công ty lớn vậy. Anh nhìn cô người yêu trước mặt, trưởng thành
rồi cuối cùng sau bao nhiêu năm “nuôi dưỡng” cô cũng đã trưởng thành.
Lập Y bước lên bậc thang, cô khom người về phía trước nhẹ nhàng hôn anh. Cô
muốn để anh biết cô tin anh thế nào, chỉ là chưa đến lúc thôi. Bởi vì tin nên
bao nhiêu năm qua cô mới chờ đợi anh.
Sáng chủ nhật Lập Y chờ anh lấy xe đưa cô ra sân bay, vốn dĩ cô định về cùng A
Phân nhưng cô ấy có chuyến bay về thành phố M luôn nên không thể về chung
được. Vương Lâm Phong từ đằng sau khoát lên cho cô một cái áo len rất dày, từ
khi lập đông đến nay đột nhiên quần áo giữ ấm của cô cũng tăng lên đáng kể.
Hôm kia thì nón len, ngày trước thì chụp tai, hôm nay lại là áo len, có phải
anh nuôi cô nuôi đến nghiện luôn rồi.
“Về đến đó gọi cho anh.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn, Lập Y bước vào sảnh chờ mà vẫn còn ngoái đầu lại xem
anh đã đi chưa, lúc nãy trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: hay là mình cứ ở lại
đây. Nhưng sau khi xét xong “tỉ lệ sống còn” nếu ba mẹ biết con gái mình vì
háo sắc mà bỏ gia đình thì không biết sẽ xử tội cô như thế nào.
Vương Lâm Phong nhìn bóng lưng của cô đã khuất lập tức gọi điện ngay cho Giai
Mỹ. “Thế nào rồi đã chuẩn bị xong chưa?”
Giai Mỹ ở bên kia hớn hở ra hẳn, “xong hết rồi thưa chủ tịch.”
Trên gương mặt lạnh lùng ẩn hiện nụ cười.
Sau mười hai tiếng ngồi trên máy bay cuối cùng cô cũng hạ cánh an toàn xuống
thành phố M. Trên tay cô toàn là đồ bồi bổ cho ba mẹ, tiền thưởng tết của VP
rất nhiều nên cô mới đủ tiền mua những món chính hãng như thế này. Nhưng hiện
giờ tấm thân này của cô toàn ăn nhờ của A Phân hay ở nhờ nhà của anh nên tiền
chỉ có vào không có ra. Con đường làm giàu của Lập Y đang rất rộng mở.
Những căn nhà được treo đầy hoa tươi đủ màu sắc, ông bà Lâu đã ra ngoài cửa
đón bảo bối của mình. Nhà Lập Y rất chuộng những kiểu trang trí truyền thống,
nên trong nhà nhà có treo hai câu đối đỏ rực, và hình giấy cắt rất đẹp mắt.
Mẫu thân đại nhân của cô xách hai cái túi đem vào giúp cô, còn luôn miệng hỏi
thăm: “Nào bảo bối vào đây. Ây, tại sao lại mua nhiều thế làm gì? Về là được
rồi.”
Ông Lâu cũng vào bếp dọn cơm lên cho cô ăn, từ sáng đến giờ không có gì bỏ
bụng, đồ ăn trên máy bay lại không ngon nên giờ bụng Lập Y lại biểu tình. Bà
Lâu rất quan tâm đứa con gái của mình, bà cứ luôn miệng hỏi về cuộc sống của
cô.
“Công ty thế nào? Có bị ai ức hiếp hay không?”
Lập Y vừa ăn vừa trả lời: “ Tốt lắm ạ. Ai cũng đối xử hòa đồng với nhau.”
Bà Lâu lấy trong túi ra một tấm ảnh, cố ý dò hỏi tâm ý đứa con gái bảo bối
trước mắt: “Thấy thế nào?”
Cô đang ăn nên chỉ nhìn lên một cái rồi cuối xuống: “Đẹp trai lắm ạ.” Mẹ cô
lại vui vẻ ra mặt để bức hình xuống bàn.
“Có nhớ ai không? Là Lý Chính ở cạnh nhà ta hồi ấy đấy, vừa du học về hai
tháng trước. Có phải rất đẹp trai không? Cậu ta vừa trở về lập tức hỏi thăm
con đấy.” Bà Lâu mặc kệ bảo bối của mình vừa nghe vừa mắc nghẹn mà vẫn cứ
huyên thuyên về anh chàng vừa du học về.
Lập Y ngẩng đầu nhìn mẹ mình mà khó hiểu. Nếu cô hiểu không lầm thì mẹ cô đang
muốn chọn người yêu cho cô đó ư? Tuyệt đối không được, nếu để cho người nào đó
mà biết chuyện này cô nhất định khó sống.
“Mẹ đừng có làm như vậy, con không thích anh ta đâu.” Lập Y nhăn nhó từ chối
nhưng vẫn không thể chối bỏ rằng người trong ảnh nhan sắc không tồi.
Bà Lâu lại cầm bức ảnh lên chỉ vào đó, giọng nói hơi tức tối: “ Con…chẳng phải
trước kia con thích cậu ta lắm sao?”
Lập Y suýt nghẹn: “Làm gì có chuyện đó!”
Mẫu thân đại nhân của cô tức đến mức rất muốn xem thử bên trong đầu Lập Y rốt
cuộc là đậu hũ hay gì mà tại sao lại khó bảo như vậy. Mẹ cô cứ tiếp tục cầm
bức ảnh đưa sát vào mắt cô.
“Ngày xưa con thích tới mức khi biết tin cậu ta đi du học đã tuyệt thực cả
tháng cơ mà, còn không thèm nói chuyện với ai một câu nào nữa đấy. Nhớ không?”
Bà Lâu đang cố nhắc đến khoảng thời gian cực kỳ mất mặt của Lập Y, đó chỉ là
thích thôi. Ai nhìn thấy người đẹp trai giỏi giang mà không rung động cơ chứ,
cô tất nhiên không phải là ngoại lệ. Lập Y cố hồi tưởng lại, lúc đó chính là
cô bị nhan sắc mê hoặc, ngày nào cũng đến nhà anh ta và đeo bám anh ấy không
rời. Đến khi hay tin anh ta đi du học lúc đó Lập Y của chúng ta mới bàng
hoàng, cô ăn không ngon ngủ không yên, không mở miệng lấy một lời.
Nhưng suy cho cùng lúc đó cô chỉ mười lăm tuổi thôi mà, vẫn còn là một đứa trẻ
đấy, có biết không hả.
Nhưng rất cám ơn phụ thân đại nhân đã giải vây giúp cô. Đêm ba mươi tết, Lập Y
cùng gia đình đứng trên sân thượng ngắm pháo hoa. Cùng gia đình năm nào cũng
có thể bình yên đón năm mới là điều ước rất bình dị của cô.
Bình thường ngày nghĩ Lập Y ngủ ít nhất cũng đến mười một giờ nhưng hôm nay là
mùng một tết, nếu ngủ đến trưa chắc chắn sẽ thành con sâu lười cả năm cho xem.
Cô vừa ra khỏi nhà A Phân đã chạy tới ôm chầm lấy cô. Từ đằng sau cô lấy ra
một bao lì xì màu đỏ tặng Lập Y. “Này, cho cậu.”
Năm nào nhận lì xì của A Phân cô cũng rất vui vẻ nhưng năm nay lại có hơi uể
oải. A Phân lo lắng hỏi: “Sao thế? Đầu năm mà thế này là sao?”
Lập Y giơ bộ mặt cún con ra: “Mẹ mình đang cố làm may cho mình.”
A Phân nghe mà tức cười. Làm may cho cái con gà này á? Nhất định tên xấu số đó
sẽ bị Vương Lâm Phong làm một trận ra trò. Vừa nghĩ đến đây A Phân không khỏi
bật cười thành tiếng. Lập Y thấy cô bạn tình như chị em đang cười trên nổi đau
của mình thì rất tức tối.
“Này, cậu cười gì thế.”
A Phân cứ nghĩ đến cảnh Vương Lâm Phong ghen thì không biết sẽ như thế nào. Có
phải sẽ khiến cho gia đình hắn ta gà chó không yên hay không, càng nghĩ càng
thú vị.
Vừa định đứng dậy đi vào thì điện thoại lại reo lên, nhìn điện thoại thì là
Giai Mỹ gọi. Mặc dù hay lên tìm Vương Lâm Phong nhưng cô nhớ bản thân mình
hình như không thân với cô ấy lắm.
“Chào Giai Mỹ.”
“Chủ tịch đã đến nơi chưa?”
Lập Y nói với cô ấy một câu xin chào. Còn cô ấy lại nói một câu có sát thương
vô cùng lớn. Ai cơ, ai đến đâu? Chủ tịch đến đâu cơ?
Lập Y cố gắng bình tĩnh: “Giai Mỹ cô có ý gì vậy? Chủ tịch đến đâu?”
Giai Mỹ ở bên kia hơi ngạc nhiên: “Cô không biết gì cơ à? Chủ tịch đã bảo tôi
mua đồ ra mắt ba mẹ chồng tương lai đó. Với lại tối qua anh ấy đã lên máy bay
rồi.”
Lập Y đần mặt, anh ấy lên máy bay tối hôm qua, nhìn đồng hồ thì cũng bảy giờ
sáng rồi, nếu lên máy bay tám giờ thì lúc này cũng tới rồi.
A Phân ngồi một bên nghe hết đoạn đối thoại của hai người, cảm giác buồn cười
lại ập đến. Tới rồi nhân vật chính tới rồi.
Cô nàng khoát vai Lập Y ngồi xuống: “Bác định làm may cậu cho ai vậy?”
Lập Y rất ngoan tựa vào vai A Phân để cô nàng dỗ dành: “Là Lý Chính.”
A Phân đẩy đầu Lập Y ra nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm. Lúc trước ai không
biết cô nàng này từng chết mê chết mệt Lý Chính cơ chứ. Mặc dù nếu đặt đứng
cùng một chổ với Vương Lâm Phong thì quả là có hơi chênh lệch thật nhưng anh
ta là cực phẩm không thể chạm tay vào được, còn Lý Chính dù gì cũng là trân
phẩm biết bao nhiêu người con gái thèm khát.
So về tướng mạo Vương Lâm Phong thắng.
So về sự nghiệp Vương Lâm Phong thắng.
Và so về việc làm người khác điêu đứng vẫn là Vương Lâm Phong hắn ta. A Phân
nghĩ tới một người thuộc hàng trân phẩm như Lý Chính sắp bị “tuyên án tử hình”
thì không khỏi thương cảm.
Bà Lâu từ nhà sau đi ra kéo tay Lập Y, bà ấy muốn cô đưa đi cửa hàng quần áo
lấy đồ đã đặt may từ cuối năm. Trước khi ra khỏi cửa mẹ cô còn quay lại nháy
mắt với A Phân. Vì lúc nãy đi gấp quá nên cô quên mang theo điện thoại.
A Phân cầm điện thoại, gọi đến một số.
“Giai Mỹ chủ tịch các cô sắp đến rồi à, cô tìm cách gì đi, Lập Y đang đi xem
mắt rồi.”
Bên đầu dây bên đây A Phân có thể cảm nhận được khí lạnh phát tán. Cô đắc ý,
chính là muốn anh tức chết đấy.
Vương Lâm Phong lạnh lùng gằn từng chử: “Là tôi!”
A Phân làm ra vẻ bất ngờ, hốt hoảng: “Cái gì? Số này…ôi nhấn lộn mất rồi.”
Vương Lâm Phong không hề vui vẻ chút nào: “Ở đâu?”
A Phân lo sợ: “Tiệm café pinocchio.”Sau đó liền gác máy, hoàn thành một vai
diễn xuất sắc.
Sau đó A Phân liền chạy theo hai người kia. Muốn nhìn cực phẩm nổi giận cũng
chỉ có một cách duy nhất.
Lập Y bị bà mẹ mình kéo tay đi nhanh đến mức sắp chịu không được rồi, nhưng
đây không phải cửa hàng quần áo cơ mà. Cửa tiệm café pinocchio nổi tiếng của
thành phố mà, nơi này người ta gọi là “thánh địa tình yêu” của các cặp tình
nhân. Mà tại sao mẹ cô lại đưa cô đến đây.
“Này Tiểu Y ngồi đó chờ mẹ, không được bỏ đi đâu đấy.”
Cô không biết mẹ có ý gì nhưng trong lòng cảm thấy có dự cảm không lành. Vừa
gọi một ly café thì cái ghế đối diện được kéo ra, người đàn ông có khuôn mặt
điển trai rất tự nhiên ngồi xuống. Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Không nhớ anh
à?”
Lập Y liền lục lại trong tiềm thức, là người đàn ông trong bức ảnh. Là Lý
Chính.
Cô hơi ngập ngừng: “Nhớ…nhớ chứ, là anh Lý Chính đây mà.”
Vừa kêu tên anh ta thôi đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, cảm giác giống như
chuẩn bị bị người ta ám sát vậy. Không phải chứ đầu năm sao lại xuất hiện cái
loại cảm giác này.
Lý Chính thản nhiên nói: “Tại sao đi xem mắt mà em hồi hộp như vậy?”
Gì cơ? Xem mắt, bà Lâu à mẹ hại con thê thảm như thế này cơ à, nhớ không lầm
thì con là con mẹ đấy?
Cô nhìn Lý Chính đánh giá một lúc, ngày trước gần nhà mình chỉ có anh ta là
đẹp trai nhất nên cô mới chết mê chết mệt anh ấy. Nhưng đó là chút suy nghĩ
“thiếu chính chắn” thôi mà, còn bây giờ do hàng ngày đối diện với đại mỹ nam ở
nhà nên đứng trước nhan sắc này cô chỉ cảm thấy thường thôi.
Lý Chính nhìn chăm chăm vào cô mỉm cười: “Nhớ ngày xưa em rất thích anh nhỉ,
bây giờ anh có cơ hội không?” Anh ta chỉ vừa thốt lên một câu thôi mà tưởng
chừng như nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ cơ đấy.
Lập Y tất nhiên cũng cảm thấy điều kì lạ đó, cô biết là sắp có chuyện không
hay. Liền cố gắng xoay sở: “Lúc trước…không, không phải là loại tình cảm đó.
Em…chỉ là em thần tượng quá thôi mà.”
Nhưng người đàn ông trân phẩm trước mặt nào muốn để yên cho cô gái này, anh
vẫn cứ tấn công: “Nhưng giờ đột nhiên anh lại cảm thấy…”
Còn không để anh ta nói hết câu Lập Y đã lên tiếng cắt đứt ý đồ của anh ta:
“Em có bạn trai rồi! Chuyện xem mắt là do mẹ em sắp xếp, em thật sự không
biết.” Cô đột nhiên thấy câu nói này có tác dụng, sóng lưng dường như không
còn lạnh như trước.
“Rầm…!” Là tiếng đạp bàn, Lập Y ngước lên, theo bản năng vẻ dấu chữ thập trước
ngực.
Chưa kịp nói gì cánh tay đáng thương đã bị Vương Lâm Phong kéo đi. Lý Chính
xoay người theo hướng họ gọi với theo: “Tiểu Y.”
Vương Lâm Phong tỏa sát khí nghi ngút, anh lườm người nào đó một cái sau đó
quay phát về tên Lý Chính: “Thân lắm à? Tiểu Y là cho anh gọi sao?”
Hai người đi mất dạng về cuối đường. Bà Lâu, A Phân và Lý Chính nháy mắt với
nhau đầy hiểu ý. Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Thật ra bà Lâu tất nhiên
đã được A Phân thông báo về việc hai người đã quay trở lại, nhưng do ấn tượng
về Vương Lâm Phong không được tốt, anh ta đã biến mất khiến con gái bà suy
sụp, điều đó thật khó tha thứ. Nên A Phân đã giúp bà lên kế hoạch ra vụ việc
ra mắt này.
Bà Lâu có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của chàng rể tương lai này.