Chỉ Dâng Hiến Cho Một Người


Người đăng: kimtayon

Vương Lâm Phong đứng nhìn cô lên xe Bạch Dương. Anh không giải thích kịp, chắc
cô sẽ lại hiểu lầm, chưa bao giờ anh cảm thấy rối rắm như vậy.

Là An Kỳ chủ động tấn công anh mặc dù anh không có bất kỳ quan tâm gì đến cô.
Trong lúc mất phòng vệ, chính anh đã khiến cô hiểu lầm. Anh gọi cô lên là muốn
làm một chuyện rất quan trọng, anh muốn cho cô xem lại tất cả các đoạn video
anh quay cho cô lúc họ còn yêu nhau, cũng là món quà thất tịch anh muốn tặng
cho cô, từ rất lâu về trước.

Anh muốn thấy vẻ mặt cảm động của cô. Anh đã vẻ nên một viễn cảnh, sau khi xem
xong cô hết giận anh và cô tha thứ cho anh, hai người lại hạnh phúc. Mà viễn
cảnh cũng quay về vị trí của nó, mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ là chưa kịp bắt
đầu.

Bị tuyên án tử ngay lần đầu ra tòa.

Bạch Dương dừng lại ngay trước khu chung cư của cô, anh muốn nhìn cô lên nhà
mới an tâm. Nhưng có vẻ Lập Y không hề muốn xuống xe, cô quay qua mỉm cười
ngây ngô “chúng ta đi dạo được không anh?”

Phải nói sao đây? Bạn Dương đây không hề phòng bị trước “đòn tấn công” bất ngờ
của cô nên trái tim bị “sát thương” không hề nhẹ. Anh cố kiềm chế để trái tim
có thể bình tĩnh. Phải nói là anh quá ngốc, bấy lâu nay không hề “miễn dịch”
với cô tí nào. Với anh cô luôn dịu dàng như vậy.

Thành phố về đêm là một khung cảnh không ai có thể thốt lên lời chê bai trước
nhan sắc của nó. Ồn ào, náo nhiệt, nhưng nhờ những cái đó mới là điểm nhấn cho
thành phố này. Thời tiết tháng mười hai phải nói là rất lạnh, cảm tưởng như
xuống gần không độ C vậy. Mà Lập Y rất ghét trời lạnh nó làm cô cảm thấy nhớ
nhà mỗi khi đêm về.

Bạch Dương cởi áo khoác ngoài ra rồi khoác lên cho cô. Anh không muốn cô bị
cảm lạnh. Lập Y ngước mắt nhìn người đàn ông cao to bên cạnh, cô nhỏ nhẹ:

“Anh không lạnh sao?”

Vương Lâm Phong xoa đầu cô, chất giọng trầm khàn an ủi: “Anh lạnh còn hơn em.”
Ý anh thà là anh chịu lạnh còn hơn thấy cô lạnh.

Cô không ngờ anh sẽ nói như vậy nên rất ngượng ngùng.

Bạch Dương nhìn dáng vẻ cứ cúi đầu không nói của cô rất khó chịu, anh biết nếu
có chuyện gì cô cứ giấu miết trong lòng dù không muốn nói có cạy miệng cũng sẽ
không thốt ra từ nào, nên anh im lặng đi bên cạnh cô. Khi muốn cô sẽ tự nói
với anh.

“Cám ơn anh đã đi với em.” Lập Y cứ cuối đầu nhìn xuống đường, giống như đang
chối bỏ cả thế giới vậy.

Trước giờ luôn vậy, rất khách sáo với anh.

Bạch Dương nói rất nhỏ “vẫn cứ như vậy.”

Cả hai người như vậy im lặng đi hết cả con đường. Bạch Dương chưa từng thấy
khoảng cách giữa anh và cô lại xa đến vậy.

Anh nhìn cô, dường như cô chưa bao giờ tự bước vào thế giới của anh.

Hoàn toàn là anh.

Lên đến nhà, Lập Y đặt túi xách lên bàn cô ngã lưng xuống giường, cảm thấy rất
mệt mỏi. Cô bật điện thoại lên, rất nhiều cuộc gọi đến từ Vương Lâm Phong.
Đúng là rất lạ, mặc dù miệng thì nói không quan tâm nhưng trong lòng thì hoàn
toàn ngược lại, cô chỉ biết rằng ngay lúc này, sâu tận bên trong cô là một
khoản trống rất lớn.

Nước mắt làm nhòe cả khung cảnh. Lập Y không thích cái cảm giác trống trải
này, nó cứ đeo bám theo cô. Lập Y không muốn nghĩ, càng không cần suy nghĩ
nhiều. Cứ thế cô thiếp đi trong mệt mỏi.

Vương Lâm Phong bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước như tham tham trượt
theo xương quai hàm tuyệt mĩ của anh. Đôi mắt sắc lạnh lóng lánh khi nhìn vào
ánh đèn, hàng chân mày ngang đầy khí chất, và đặc biệt thân hình hơi bị chuẩn,
tất cả đều tạo ra cảm giác mê hoặc lạ thường.

Vương Lâm Phong là người cao ngạo từ nhỏ, người anh tỏa ra khí chất áp đảo mọi
thứ. Chỉ là anh chưa từng thất bại trong việc gì, kể cả việc “cưa đổ” Lập Y.
Trước giờ mọi thứ anh muốn làm đều không có vấn đề gì. Anh không hối hận khi
ba năm trước đã lựa chọn yêu cô, mà anh chỉ hối hận vì trong ba năm đó đã
không làm một chổ dựa tốt.

Có ai nghĩ rằng trong tất cả người đau nhất là Vương Lâm Phong anh. Một người
không có cơ thể lành lặn khỏe mạnh, anh đã không dám yêu thương bất kỳ ai, chỉ
sợ rằng người nào đó vì anh có thể sẽ làm hỏng cả tuổi thanh xuân của mình. Mà
một Lâu Lập Y lại phá vỡ nguyên tắc đó, hình ảnh cô in sâu vào tâm trí anh, kể
cả mơ anh cũng mơ đến ngày họ hạnh phúc.

Tử Minh lẫn Nhị ca đều từng khuyên nhủ anh không nên tiến triển với Lập Y. Cô
còn quá trẻ con và vô tư, cô sẽ không thông cảm cho anh. Nhất định sẽ gây rắc
rối, họ chắc chắn tình cảm này sẽ không tiến xa. Họ nghĩ rồi ngày nào đó cô
cũng sẽ bỏ rơi anh.

Nhưng ai ngờ rằng, một người vô tư như Lập Y lại có thể chóng chọi lại với ba
năm không khác gì địa ngục đó. Lại càng không thể ngờ rằng Lập Y lại từ chối
anh, mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vương Lâm Phong mở laptop, anh xem đi xem lại đoạn clip của mình, càng xem nụ
cười càng rộng.

Hôm nay là ngày nghĩ cô hẹn A Phân đi shoping, vì A Phân làm tiếp viên hàng
không nên lịch trình cố định, chỉ có hôm nay cô mới rảnh rỗi. A Phân là bạn từ
nhỏ của Lập Y nên nói đúng là thân thiết như chị em, tình cảm thông thường khó
có thể so sánh.

A Phân là một người à không là một chuyên gia về thời trang, nói về quần áo
không ai rành hơn cô nàng đây. A Phân suốt ngày cứ phàn nàn về tủ quần áo của
Lập Y, mỗi lần mở ra là chắc rằng sẽ không tìm thấy một bộ quần áo đúng chất
trưởng thành nào. Nhưng cô thấy cũng đúng, nhìn gương mặt “hack tuổi” của Lập
Y thì dù có cố ăn vận trưởng đến thế nào cũng không phù hợp.

A Phân nhìn Lập Y rồi lại nhìn sang bản thân, cô thấy bản thân mình rất nổi
bật đấy chứ. Nhìn đôi chân dài miên man này đi, nhìn gương mặt xinh đẹp này
đi. Cớ sao một bóng đàn ông cũng không thấy cơ chứ, còn con gà non này tại sao
số lại đỏ đến thế.

Đi mua sắm một vòng thành phố cả hai cũng thấm mệt, hai người quyết định ngồi
nghĩ tại một quán nước. Lập Y nhìn hai túi đồ mà mình vật vã lắm mới mua được,
lại nhìn qua A Phân túi đồ mà cô ấy mua phải nói là khủng khiếp. Trình độ tại
sao lại chênh lệch như vậy a.

“Này, cậu tính bao giờ chuyển qua nhà mình vậy?”

A Phân phải nói rất giỏi tự lập, khi lên đại học cô tự mình đi làm thêm không
hề xin xỏ ba mẹ, đến khi ra trường lại tìm được công việc ngay nên không những
tự lo bản thân mà gia đình cũng đều chu toàn được. Khi đủ tiền mua nhà cho
riêng mình cô nàng lại cảm thấy ở một mình quá buồn lại thêm việc bay suốt nên
mới có ý bảo Lập Y đến ở cùng, vừa có bạn lại vừa có osin miễn phí dại gì mà
không mời.

Lập Y mím môi suy nghĩ: “Mình ghét nhất là dọn nhà.”

“Chỉ thế thôi hả?” A Phân nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ kì thị.

Cô bạn Lập Y này cái gì cũng tốt chỉ có hơi ham ăn, ham ngủ, hơi lười một
chút, nấu ăn cũng không ngon, lại không thích dọn dẹp, nếu không kể đến những
vấn đề đó thì Lập Y là một cô gái tốt. A Phân tự cảm thấy bản thân mình quá
siêu việt, với tư cách là một người hoàn mĩ cô rất chán chê người trước mặt
mình.

Đột nhiên điện thoại của A Phân kêu lên, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy rất khó chịu.
Nghe xong điện thoại cô cằn nhằn với Lập Y “lại bay đột xuất”.

Lập Y cũng không trách bạn mình. Tính chất công việc của cô ấy là vậy mà,
nhiều khi thời gian rảnh dài đằng đẳng nhiều khi cả tháng không về đến nhà. Cô
cũng nên tranh thủ dọn qua nhà A Phân thôi, nếu cứ ở chung cư hoài sẽ nghèo
mất thôi.

Lập Y bắt taxi, cô không muốn vác “núi đồ” này lên xe buyt chút nào. Sau khi
mang đồ lên nhà Lập Y liền cảm thấy đói bụng. Cô đột nhiên thèm ăn món canh cá
cay của quán dưới nhà.

“Ăn ăn ăn. Ta đi ăn canh cá.” Cô hát theo bản năng một cách vô tư.

Món canh cá của quán này phải nói là tuyệt mĩ, nước vô cùng vừa ăn lại rẻ nữa,
cá thì ngon vô cùng. Lập Y không hiểu sao những nơi như thế này lại không
nhiều người biết đến kia chứ.

Đang đắm chìm trong hương vị của thức ăn một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Có phiền không khi anh ngồi đây?”

Lập Y vô thức ngước đầu lên trong khi miệng đang còn ngậm xương cá, hình ảnh
ham ăn của cô làm ai đó bật cười.

Lập Y hơi đỏ mặt, sao anh lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Lại còn là nhìn
thấy hết dáng vẻ “không đứng đắn” của cô chứ. Theo thói quen đôi má tròn lại
phòng lên. Vương Lâm Phong nhìn cô rồi lại cười lớn. Anh nhớ ngày xưa mỗi lần
ngại ngùng là lại phồng má lên.

“Cứ tự nhiên.” Cô cố tình ngó lơ qua chổ khác.

“Tiểu Y, cho em cái này. Sau khi xem xong nhớ tìm anh.” Vương Lâm Phong đẩy về
phía cô một cái usb màu trắng.

Vương Lâm Phong rất thong thả, anh đứng dậy đi về. Trước khi ra khỏi quán anh
còn đặc biệt dặn dò chủ quán mang thêm một phần thịt cá ra cho cô, tất nhiên
mọi thứ được anh chi hết. Được ăn ngon lại không tốn tiền, dại gì mà không xử
lý. Sau khi no chán chê cô lên nhà và nằm ì ra giường. Đột nhiên nhớ lại cái
usb mà Vương Lâm Phong đã đưa. Lập Y lười biếng lăn xuống giường, cô cắm vào
cổng laptop. Một đoạn video hiện ra.

Người quay clip chỉnh góc rất đẹp, nếu để ý kỉ sẽ thoáng nghe tiếng cười của
một người con trai

“Này, đừng quay! Anh cố ý bôi xấu em đúng không?” Lập Y lúc này đang tham gia
hoạt động ngoại khóa.

“Vương Lâm Phong sinh nhật vui vẻ. Anh nên cảm ơn đi, có em là có cả thế giới
rồi.” Đôi mắt rạng rỡ tràng đầy ánh cười, cô đang chúc mừng sinh nhật anh.

Hàng loạt hình ảnh chạy liên tục, quá khứ của cô, thời gian hạnh phúc của cô.
Xem xong một loạt clip, đến cuối lại là cảnh anh tự quay. Hình ảnh chàng học
viên trong chiếc sơ mi trắng đang ngồi trước máy quay, nụ cười nhạt nhòa khó
nhận ra.

“ Rất có thể anh không ở bên em dài lâu, nhưng anh dám hứa với em rằng khi nào
anh còn ở đây anh sẽ cho em khoản thời gian tươi đẹp nhất. Lâu Lập Y, cám ơn e
đã bước vào thế giới nhạt nhẽo của anh. Cám ơn em đã cho anh biết thế nào là
yêu thương, cám ơn mọi thứ của em. Anh sẽ chịu thiệt một chút đem anh tặng cho
em vậy. Lập Y thất tịch vui vẻ!”

Cuối clip anh cười rất tươi, anh muốn tặng cả thế giới cho cô, muốn năm nào lễ
thất tịch cũng sẽ đón cùng cô.

Gương mặt lại lấm lem nước mắt, cô không ngờ món quà thất tịch năm đó của anh
lại là cái này. Nếu sớm có nó chắc gì mọi chuyện đã đến mức này.

Cô xem tiếp clip thứ hai. Khung cảnh xung quanh là một phòng tập, cô nghĩ một
hồi mới biết đây là phòng tập vật lý trị liệu. Một người đàn ông cao lớn đang
khó khắn bước đi từng bước, vì nằm mãi trên giường nên muốn hồi phục lại các
hoạt động ban đầu là rất khó khăn.

Anh hướng về máy quay mỉm cười như muốn nói với cô là: Hãy chờ anh.

Toàn bộ quá trình hàng ngày anh điều trị ở Mĩ. Anh nói cười vui vẻ, Lập Y còn
thấy cả hình ảnh mấy cô y tá đang “thèm thuồng” anh từ phía sau. Không hiểu
sao cô lại bật cười. Càng xem cô lại càng thấy mình ngốc nghếch, anh đã rất cố
gắng để trở về bên cô, vậy mà cô chẳng hiểu gì.

Lập Y lại xem tiếp clip cuối cùng. Lần này chính là anh của hiện tại.

“Lập Y bất kể em có không chấp nhận thì anh vẫn mặt dày đeo bám, đến khi nào
em chấp nhận thì thôi.”

“Khoảng cách giữa anh và em không phải là trở ngại mà quan trọng là em có đồng
ý bước về phía anh hay không.”

Bản thân cô luôn nghĩ hai người không hề xứng khi đứng cạnh bên nhau, nhưng
lại không hề nghĩ rằng chính cô mới chính là nguyên nhân tạo nên khoảng cách
giữa họ.

Đến cuối clip anh đột nhiên áp sát vào màn hình, giở giọng kẻ bị thiệt thòi.

“Chính em là người đã khiến anh thích em nên em phải có trách nhiệm. Anh cho
em biết anh có rất nhiều người quen làm ngành luật.

Lập Y bật cười. Sao anh lại có thể trẻ con như vậy chứ.

Không thể chờ đợi lâu Lập Y nhấc điện thoại gọi cho Vương Lâm Phong.

Hiện giờ anh vẫn còn ở công ty, Lập Y bắt xe đến thẳng đó. Trong đầu cô hoàn
toàn bị những hình ảnh của anh ám ảnh. Đúng là không thể nào chối bỏ thứ tình
cảm đó trong lòng, bản thân luôn tưởng rằng có thể khống chế được nó nhưng cô
đã lầm. Hơi thở dồn dập, nước mắt rơi xuống tay, ướt đẫm.

Hóa ra trước giờ luôn là tự lừa dối bản thân.

Bây giờ là hơn 9 giờ mọi người ai cũng đều tan làm, lúc nãy sau khi gặp cô anh
lại về công ty làm việc. Sao không hề nghĩ cho bản thân chút nào thế.

Đẩy cửa vào, Lập Y chạy đến ôm chằm lấy Vương Lâm Phong. Mùi cơ thể anh vấn
vương nơi cánh mũi, cô đã nhớ biết bao cảm giác này. Vùi mình vào vòng tay
anh, cô dụi dụi đầu vào ngực Vương Lâm Phong. Như muốn xác nhận cái ôm này là
thật.

Còn về phần Vương Lâm Phong, anh ôm chặt Lập Y, trên mặt là niềm vui không thể
nào che giấu được. Anh cảm thấy giây phút đó con cừu là cô đã sập bẫy. Nhưng
chờ đến khi nào thật sự đã thuần phục, anh mới từ từ ăn sạch cô.

Vương Lâm Phong xoa đầu Lập Y, anh nhẹ nhàng nói: “Hiểu rồi thì tốt.”

Lập Y cứ vùi sâu vào ngực anh, cô không muốn rời xa anh chút nào. Ba năm qua
cô rất hận, hận anh và hận cả bản thân mình. Nhưng giờ mọi thứ đã không còn
nữa, cô yêu anh yêu anh hơn cả bản thân mình.

Cô yêu bản tính cao ngạo của anh, yêu tính trẻ con của anh, yêu cách mà anh
bảo vệ cô.

“Sao anh không lựa chọn lại cơ chứ? Người như em không thể nấu ăn, không thể
dọn dẹp, là gánh nặng của anh đó.” Cô ngẩng đầu hỏi anh.

“Em không biết nấu ăn nhưng anh biết, anh sẽ dạy em. Em không thích dọn dẹp,
anh sẽ thuê người dọn.” Vương Lâm Phong đặc biệt rất chiều Lập Y, anh có thể
tạo mọi điều kiện để cô có thể sống thoải mái.

Lập Y cảm động vô cùng. Cám ơn anh, cám ơn đã bước vào đời em.

Lập Y đến ngồi lên chiếc ghế làm việc của anh, cô đung đưa một lúc, phá phách
một lúc mới cất tiếng không cam tâm: “Cả cái tập đoàn này, ghế của anh là
thoải mái nhất đấy.”

Vương Lâm Phong nhìn cô với ánh mắt chiều chuộng, chưa gì mà cô đã đố kị với
cái ghế của anh rồi. Anh đành mang hợp đồng đến ghế giữa làm việc, anh đọc qua
một lượt rồi ký tên. Tốc độ làm việc của Vương Lâm Phong cực kì nhanh nhưng
không phải nhanh mà sơ xài, anh đều suy nghĩ đến ưu nhược điểm một cách khách
quan. Do vậy mà tập đoàn VP mới đứng vững và có tiếng tăm như hôm nay.

Lập Y nhìn anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện hai ngày trước, cô hỏi: “Anh và người
phụ nữ hôm đó…”

“Không phải như em nghĩ, cơ thể này anh chỉ hiến dâng cho một mình em thôi.”

Lập Y đột ngột lạnh sóng lưng. Anh ấy làm như cô là loại háo sắc, còn anh ấy
thì tình nguyện dâng hiến. Mặc dù không cam tâm nhưng đây chính là người đàn
ông cô không thể chối bỏ.

Tối hôm đó hai người đều ngủ rất ngon, không ai gặp ác mộng cả.

Nhưng Lập Y vẫn còn ấm ức một chuyện rõ ràng cô không háo sắc. Vương Lâm Phong
anh ấy mới là kẻ lưu manh.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #5