Bạch Dương Sư Huynh


Người đăng: kimtayon

Lập Y từ ngày dám cả gan từ chối chủ tịch Vương thì hình như cô không nhìn
thấy anh ta xuất hiện nữa, giống như là bốc hơi khỏi trái đất vậy. Chẳng lẽ
thật sự chán nhanh như vậy.

Mà cô cũng không có thời gian cho những chuyện không đâu.

Chán rồi thì thôi, không đến tìm càng thấy thoải mái. Nói như vậy nhưng trong
lòng lại nặng nề đến lạ thường.

Tháng này phòng phát triển tương đối nhẹ việc, hầu như rất ít khi tăng ca. Lập
Y vì vậy cũng có nhiều thời gian rảnh hơn, cô nhìn trên QQ thấy tin nhắn của
Mẫn Mẫn “cuối tháng này bọn mình hợp nhóm, có cả Tiểu Linh, Tiểu Yên, và Du Du
nữa. Nhớ mang theo bạn trai!”

Lập Y nhìn dòng tin nhắn mà bật cười, cũng phải đã lâu rồi cô không gặp lại
bạn bè. Duy chỉ có Mẫn Mẫn là người mà cô gặp thường xuyên nhất. Cô ngã đầu ra
ghế thở dài một tiếng, bạn trai, làm ơn đi. Lập Y lật tài liệu một hồi không
có gì làm cô nhìn lên đồng hồ, đúng năm giờ rồi, cô đứng dậy ra về.

Cuối tháng vậy chẳng phải còn hai ngày nữa ư?! Nói vậy bạn trai kiếm đâu ra
nhanh như vậy chứ.

Lập Y nhìn lại đồng hồ 7 giờ rồi, cô mà đến trể thế nào bọn Tiểu Linh cũng tìm
cách phạt cô cho xem. Bản thân đã gắp như vậy thôi thì đừng nên tiết kiệm,đi
taxi cho chắc.

Lập Y nhìn đồng hồ, lại ngó ra ngoài, cô như không thể ngồi yên trên ghế được.
Cô cứ giục người lái xe chạy nhanh hơn, nhưng Lập Y không thể cứ bắt heo nái
leo cây được, giờ cao điểm như vậy không kẹt xe đã còn may ra huống chi chạy
nhanh.

Cô ra đến Giả Dực Ý- quán ăn mà Mẫn Mẫn đã nói với cô. Đứng trước cửa cô thầm
cười, vốn dĩ tưởng rằng sẽ không có thời gian quay lại đây cơ đấy. Lúc trước
toàn đến với bọn Mẫn Mẫn và Du Du còn không thì đến với Vương Lâm Phong, khi
tốt nghiệp đại học rồi ngay cả cơ hội đi ngang qua cũng không có.

Lập Y bước vào cô đi thẳng đến phòng số 7, có vẻ cách trang trí vẫn giữ y như
vậy nên muốn tìm cũng rất dễ dàng. Hoàn toàn giống lúc trước

“Ô Tiểu Y đến rồi này!” Tiếng nói được truyền đến sau khi cô mở cửa phòng.
Người nói là Tiểu Linh, cô ấy nhìn rất khác, thanh lịch hơn trưởng thành hơn,
nói chung mọi thứ đều bỏ xa cô.

Có người ganh tỵ cũng có người hỏi han, có người trách cứ thậm chí có người cứ
liên tục tấn công. Lập Y cảm thấy thật sự đã trở về, cô nhìn vào góc nổi bật
nhất, người đàn ông ở đó từ nãy vẫn luôn nhìn cô.

“Sao rồi? Cuộc sống thế nào? Với anh ấy thì sao?” Du Du vẫn không thể bỏ được
tính để ý mọi thứ của cô.

“Công việc rất ổn định, cuộc sống tàm tạm.” Cô trả lời rất qua loa.

“Nghe nói đến bây giờ Bạch Dương sư huynh vẫn còn theo đuổi cậu à?” Du Du vừa
hỏi xong lập tức cảm thấy sau lưng lành lạnh. Nàng ta cười gượng một cái rồi
chạy đến chổ bạn trai của mình.

Lập Y tìm một chổ rồi ngồi xuống. Cô chủ động bắt chuyện với Tiểu Yên, người
con gái này đúng là khác xưa nhiều lắm. Mái tóc ngắn được nuôi dài, nhuộm màu
xám omber, phong cách ăn mặc cũng đổi thành gợi cảm hơn.

“Cậu thay đổi nhiều lắm đấy!” Lập Y cười.

Trong mắt Tiểu Yên đậm nét tinh nghịch, cô nàng nhếch mép rồi giơ ngón tay
cái. “Yes, còn cậu vẫn giữ tính cách ngô nghê đó thôi.” Tiểu Yên chồm tới
khoát vai cô, “này, anh ấy trở về rồi. Hai người đã làm lành chưa?”

Lập Y đưa mắt nhìn Vương Lâm Phong một cái nhưng rất nhanh đã quay lại nhìn
Tiểu Yên.

Làm lành, không hề.

“Bọn mình đã không còn quan hệ gì.” Cô nói chắc như đinh, mặc dù cô cũng ham
muốn cái gọi là quan hệ đó.

Tiểu Yên thở dài. Cô xoay xoay ly rượu vang rồi đưa lên miệng nhấp một miếng,
lại quay đầu qua nhìn Lập Y, đôi môi anh đào mỉm cười nhạt nhòa “về chuyện của
anh ấy mình xin lỗi đã giấu cậu lâu như vậy.”

Lập Y như không tin vào tai mình cô sợ mình nghe lầm, chân mày nhíu lại. Tiểu
Yên nói vậy là sao? Chẳng lẽ chuyện đấy chỉ có mình cô là không biết cho đến
tận thời điểm một tháng trước. Tàn nhẫn thật đấy.

“Là Tử Minh nói. Anh ấy, mình và Mẫn Mẫn đều biết trước cậu.”

Tiểu Yên thấy cô không nói gì lại tiếp lời: “ Mình không thể khuyên cậu nhưng
là người ngoài cuộc mình rất sáng suốt. Anh ấy giấu cậu là sai, nhưng nếu vì
cậu anh ấy có thể làm hơn thế nữa, tin mình đi.”

Vì cô anh có thể làm bất kỳ điều gì, nếu điều đó là tốt cho cô. Nếu để cô biết
anh có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào thì anh thà để cô đau một lần rồi thôi. Dù
cho điều đó với cô là rất tàn nhẫn.

Lập Y nói vài câu với Tiểu Yên rồi lặng lẽ ra về. Cô suy nghĩ rất nhiều. Phải,
đó là anh ấy nghĩ cho mình, là mình quá bướng bỉnh rồi.

Mới sáng sớm vào đã nghe giọng nói sang sảng của Thiên Thiên: “Mọi người, ngày
hôm qua Chủ Tịch của chúng ta đã thu mua thành công doanh nghiệp Chân thị.
Tung hoa đi.”

Nếu nói vị đồng nghiệp Tiểu Thiên này là fan hâm mộ cuồng nhiệt số 1 của chủ
tịch thì không hề sai chút nào. Cô lúc nào cũng nắm bắt tin tức về anh rất
nhanh, và có tin đồn cô rất thèm muốn vị trí thư kí chủ tịch nhưng lại bị
người khác phỏng tay trên.

Lập Y cũng hưởng ứng theo rất nhiệt tình, đối với chuyện liên quan đến anh cô
đều rất quan tâm.

Báo cáo chất thành núi, mười đầu ngón tay tê liệt, cái đầu cứ gật gù lên
xuống. Cô làm việc đến quên cả ngủ, bọn Đồng Đồng chỉ nhìn cô rồi cười phá
lên. “Đi ăn trưa thôi.” Một người đồng nghiệp lên tiếng.

Dưới nhà ăn mọi người cứ xôn xao bàn tán về một nhân vật nào đó, chẳng lẽ ngôi
sao xuất hiện. Điều đó làm Lập Y rất tò mò, cô cũng đến hóng vui xem sao.

Chỉ nghe thấy người đồng nghiệp nữ áo xanh nói: “Cô đúng là em gái chủ tịch
sao? Đúng là rất giống đó.”

“Là thất lạc sao? Đúng là không thể tin được.” Lại nghe người đồng nghiệp nam
kế bên bàn tán.

Em gái chủ tịch. Là em gái Vương Lâm Phong, lại còn là thất lạc? Lúc trước
không nghe anh nhắc tới.

Nhưng mà phải nói là cô ấy đúng là đẹp thật đó, nhìn gương mặt hoàn mĩ đó kìa,
đôi mắt long lanh của mùa hạ, cái mũi dọc dừa thẳng tấp, đôi môi anh đào không
cần tô cũng rạng rỡ. Tại sao gen di truyền nhà họ Vương lại vượt trội đến như
vậy.

“Chị là Lâu Lập Y phải không?” Một giọng nói truyền đến kéo cô ra khỏi dòng
suy nghĩ đó.

Người gọi cô không ai khác chính là vị tiểu thư hơn người đó.

Cô ngẩng đầu, tiểu thư đó đúng là đang gọi cô. Lại còn chỉ đích danh nữa, một
câu hỏi vô cùng lớn xuất hiện trong đầu cô: Rốt cuộc mình có quen biết gì với
cô ấy đâu.

Cô em gái đó khoát tay cô lôi ra công ty, Lập Y mở miệng nhưng lại không nói
được lời nào. Ra đến tận quán nước bên ngoài Lập Y vẫn còn rất hoang mang.

“Chị Lập Y em có thể gọi như vậy không?” Đôi mắt rạng rỡ cứ nhìn thẳng vào cô,
làm Lập Y cảm thấy thân quen lạ thường.

Lập Y gật gật đầu, nụ cười theo đó càng nở rộng ra trên môi Lập Y. Vừa mới gặp
nhau lần đầu mà đã thân thiết như vậy, mặc dù là anh em với Lâm Phong nhưng
tính cách đúng là khác xa nhau. Một người cao ngạo, lạnh lùng. Một người xinh
đẹp, hoạt bát. Nếu nói họ là anh em cô sẽ không tin đâu.

“Cô là em gái chủ tịch?” Lập Y đã muốn hỏi từ khi nãy nhưng vẫn không có cơ
hội.

“Đúng vậy. Cứ gọi em là Tiểu Di.” Vương Tiểu Di cầm tách café uống một ngụm.

Nếu như cô còn quan hệ với Vương Lâm Phong thì em gái anh ấy đến tìm cô cũng
là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ cô và anh đã không còn gì Vương Tiểu Di
đến là để làm gì.

“Chị đang thắc mắc về em đúng không?” Vương Tiểu Di rất thẳng thắng, cô biết
với ánh nhìn của Lập Y đã thể hiện rất rõ sự tò mò rồi.

Lập Y chỉ “ừm” một tiếng. Quả là sự xuất hiện của Vương Tiểu Di khiến cô rất
muốn biết.

“Như đã nói lúc nãy em là em gái ruột của anh ấy. Chỉ vừa mới nhìn nhận lại
gần đây. Em tình cờ thấy ảnh chị trong phòng anh ấy nên muốn làm quen với
chị.”

Thanh âm trong trẻo vang lên như từng tiếng ngọc thạch va vào nhau, Vương Tiểu
Di chống tay cười hí hứng. Thật ra Vương Tiểu Di rất ngưỡng mộ anh của mình,
cô nghĩ không biết người cao ngạo như anh đã từng yêu ai chưa. Nên một lần đã
lén vào phòng anh cô tìm thấy dưới gối có một bức ảnh, là người con gái rất
trong sáng, cô ấy mang một nụ cười của ngày hạ chí, mái tóc dài óng ánh cũng
như đang mỉm cười.

Vương Lâm Phong là người rất trầm tư anh không khi nào kể chuyện đời tư của
mình cho người khác nghe. Nhưng chỉ là trong lúc say đã lỡ nói ra mọi chuyện.
Anh trai cô là người như thế nào, cô hiểu rất rõ. Cô chưa từng thấy anh khổ sở
lần nào, người được anh hết lòng yêu thương cô cũng muốn biết.

Vương Tiểu Di cũng gặp được người như anh mình nên cô không muốn Lập Y phải bỏ
lỡ.

Anh cô phải hạnh phúc.

Hàng mi dày xao động, cô nhắm mắt tĩnh lặng: “Lâu Lập Y, trước khi nhận lại ba
và anh trai cuộc sống của em còn không bằng cả chị. Chị được ba mẹ yêu thương
có công việc ổn định, còn em, em chỉ có thiếu gia thôi.”

Vương Tiểu Di là người chịu đựng khổ đau nhiều hơn bất cứ ai, cô trải qua rất
nhiều bước ngoặc, đối diện với cái chết, đối diện với kế hoạch bị ám toán, đối
diện với toan tính trên thương trường. Có gì cô chưa từng trải qua chứ.

“Chị nói đi, chị có yêu anh em không?” Cô nói như hăm dọa.

Dường như không hề do dự: “Có”.

Trong đôi mắt Vương Tiểu Di ánh lên tia sắc sảo, dường như đến gặp Lập Y là
quyết định rất đúng đắn.

“Có yêu thì sao? Anh ấy còn rất nhiều sự lựa chọn.” Ngoài cô ra vẫn còn rất
nhiều người khác, còn rất nhiều người khác.

Tiểu Di quả thật muốn đem cái người trước mắt ra nghiên cứu, cô còn được Quách
phu nhân yêu thương chẳng lẽ Lập Y không được. Còn chưa đề cập đến việc ba mẹ
cô không phải la loại người thích “hôn nhân chính trị”. Nhà họ gầy dựng được
thế lực như hôm nay đều không cần cái gọi là hôn nhân chính trị.

“Nếu đã yêu thì cần là chính bản thân chị nắm lấy tay anh ấy. Nếu để anh ấy
yêu người khác sao không phải là chính chị.”

Lập Y ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Tiểu Di, người con gái phía
trước lại nói một câu làm chấn động chính mình.

Nếu là người khác tại sao không phải là mình.

Miễn cưỡng anh ấy cũng chính là miễn cưỡng cô…

“Đi lấy đồ với em đi.” Vương Tiểu Di đề nghị.

Cô cũng muốn đi một vòng cho thoải mái đầu óc. Hai người họ đi đến một cửa
hàng nhìn rất cổ kính, nằm gần trung tâm thành phố mà lại xuất hiện một nơi
như thế này thì rất đông khách. Lập Y tò mò về món đồ mà Vương Tiểu Di chuẩn
bị lấy.

Một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra nồng nhiệt đón chào họ. Nhìn
Vương Tiểu Di có vẻ rất thân quen nơi này. Ông chú ấy lấy ra một cái hộp nhỏ
màu nâu gỗ, bên trên có khắc ngày tháng rất rõ ràng.

Tiểu Di quay ra nhìn cô mỉm cười rạng rỡ: “Của chị đó. Là anh em bảo đưa cho
chị.”

Vốn dĩ Vương Lâm Phong đã định đưa nó cho cô từ 4 tháng trước, nhưng mọi
chuyện cứ ập đến bất ngờ làm anh cũng không có dịp đưa nó cho cô.

Nét cười trên miệng Tiểu Di càng rộng thêm khi nhìn thấy biểu hiện của cô.

Khi hai người ra đến cửa, một người đàn bà cách họ vài mét la thất thanh
“cướp, cướp…”

Lập Y cũng đột ngột nhìn theo hướng của tiếng la, cô chưa kịp nhìn hiện tượng
gì đang sảy ra thì bên cạnh bóng người lúc nãy vốn dĩ đứng bên cạnh cô thì
bổng nhiên không thấy đâu, cô nhìn lại chổ người phụ nữ bị cướp. Dáng người
mảnh mai lao đến, một cú đá xoáy ngang đỉnh đầu, tên cướp ngã lăn ra đất, dưới
sự tán thưởng của mọi người Vương Tiểu Di tỏa sáng một cách tự nhiên.

Mặc dù thời gian gặp mặt hơn hai tiếng nhưng cô đúng là không biết em
gái chủ tịch lại giỏi võ như vậy. Cô thầm nghĩ lúc nãy bản thân hình như là cư
xử rất lịch sự nên chắc không đắc tội với cô ấy.

“Này, Vương Tiểu Di, em đi đâu vậy hả?”

Từ xa một dáng người cao lớn bước tới, gương mặt lạnh lùng hơi nhăn nhó, mái
tóc hơi ngã nâu lay động trong gió. Lập Y có suy nghĩ trên cả một con đường
đông đúc như thế này đều đã bị khí chất của người đàn ông đó lấn áp hẳn.

Vương Tiểu Di quay người lại nét cười càng rộng thêm. Thiếu gia của cô tới đón
cô, nhìn anh chắc đang tức giận lắm, cô để anh chờ đợi tận hai tiếng cơ mà.
Nhìn bộ vest lịch lãm càng tô thêm vẻ đẹp của anh cô biết chắc anh ở công ty
không chờ được nên mới tới tìm cô.

Bá khí trên người tỏa ra nghi ngút đàn áp tất cả mọi người xung quanh, những
cô gái đi ngang qua đều trầm trồ khen ngợi, thậm chí có người chụp trộm. Vương
Tiểu Di hãnh diện vô cùng, người cô yêu nổi bật như thế đấy.

Vương Tiểu Di chạy lại khoát tay thiếu gia, cô nhìn Lập Y rồi nháy mắt về
chuyện chiếc hộp.

Nhưng Lập Y lại chỉ nghĩ đến…họ thật sự rất hạnh phúc.

Còn cô, cô có thật hạnh phúc với lựa chọn của mình. Sao không can đảm? Cô đã
tự hỏi mình rất nhiều lần.

Lập Y lấy điện thoại, cô ấn số của anh. Những con số mà cô tưởng rằng bản thân
đã quên từ rất lâu. Nhưng sự kiên định đó không duy trì được lâu, chưa nghe
được tiếng đổ chuông cô đã tự mình dập máy. Chính là vì không có dũng cảm như
vậy.

Người ta muốn yêu thì yêu, lại còn mạnh dạn như vậy. Chính cô cũng muốn có một
tình yêu bình thường, không hề có tham vọng trèo cao.

Người ngoài cuộc như Tiểu Yên còn có thể nhìn thấu cả cục diện, người em như
Vương Tiểu Di còn sáng suốt hơn cả cô. Kéo dài như vậy người đau khổ không
phải chỉ có cô.

Lập Y đến công ty sớm nhất, cô cố gắng làm xong những công việc của mình. Hôm
nay mọi chuyện nhất định phải được giải quyết, nếu không nói ra cô nhất định
uất ức chết thôi.

Điện thoại đột ngột báo tin nhắn tới: Tiểu Y tan làm lên gặp anh.

Anh ấy tuyên chiến trước.

Đúng giờ tan làm cô chờ mọi người về hết mới len lén lên tầng 30. Trong lòng
thầm nghĩ, nếu đánh mất cơ hội này cô mãi mãi cũng sẽ không có hạnh phúc.

Cánh cửa hé mở, trái tim cũng trật mất một nhịp.

Bên trong căn phòng một đôi nam nữ đang quyến luyến lấy nhau. Vâng, theo cách
nhìn của Lập Y là vậy.

Người phụ nữ thân hình quyến rũ đang nằm dưới người Vương Lâm Phong, dường như
người phụ nữ đó đã nhìn thấy Lập Y, cô ta mỉm cười đắc ý.

Lập Y muốn chạy lắm nhưng đôi chân như bị hóa đá.Lý trí mách bảo hãy chạy đi
nhưng con tim lại không cho phép. Và rồi sự xấu hổ đã thôi thúc Lập Y, đôi
chân được giải thoát cô chạy một mạch xuống đại sảnh.

Mọi thứ kết thúc kể cả khi chưa bắt đầu điều gì. Cô không tin điều gì mình
nghe thấy nhưng trước mắt đã chứng kiến rất rõ mọi chuyện, còn có thể không
tin ư. Hy vọng vừa chớm nở đã bị dập tắt thê thảm. Lập Y cảm thấy bản thân
thật sự quá tệ.

“Bạch Dương đến công ty đón em đi, làm ơn!” Lời nói chứa cả sự đau thương và
bất lực.

Bạch Dương nghe trong giọng nói Lập Y rất khác lạ, anh đoán chắc đã có chuyện
không hay sảy ra.

Bỏ hết văn kiện, anh dặn dò thư ký một vài câu rồi vội vã rời đi. Trong đôi
mắt ẩn chứa rất nhiều sự thầm lặng.

Từ trước đến nay là do anh luôn bảo vệ cô. Anh chưa từng để cô chịu bất kỳ
thiệt thòi nào. Lúc trước là do tranh đoạt tiếng tăm với Vương Lâm Phong nhưng
bây giờ tất cả chỉ là sự chân thành thật sự.

Khi Lập Y lên năm ba đã kết thù với một tài nữ bên đại học B. Chẳng qua là cô
ta ghen tị với Lập Y vì đã cưa đổ được Vương Lâm Phong, cô ta thuê cả một băng
nhóm côn đồ trong thành phố để dạy cô một bài học. Bạch Dương sau khi hay tin
đã không màng bất cứ điều gì và chạy tới, đánh nhau đến nhập viện và khâu ba
mũi gần trán. Nhưng cũng may vết thương lành sẹo và không ảnh hưởng gì đến vẻ
ngoài điển trai của anh.

Khoảng thời gian đó ai cũng biết Lâu Lâp Y đã “thuần hóa” được một Bá vương
học đường và thuộc quyền sở hữu của anh ấy. Điều đó khiến cô gặp khó khăn
trong suốt khoảng thời gian đại học còn lại. Mặc dù vậy nhưng đối với Bạch
Dương việc bảo vệ cô không phải là trách nhiệm hay sở thích mà đơn giản nó đã
trở thành một…bản năng, bản năng mà anh không muốn chối bỏ.

Với Bạch Dương mà nói việc Vương Lâm Phong trở về lúc này là điều anh không
ngờ tới. Đã có lúc anh nghĩ rằng Vương Lâm Phong thật sự đã gặp chuyện gì đó
nếu không anh ta sẽ không để Lập Y phải chờ đợi lâu như vậy.

Dù biết là khó chấp nhận nhưng Bạch Dương cảm thấy ngoài anh ra thì Vương Lâm
Phong là người thứ hai xứng đáng với Lập Y.

Lập Y gần như suy sụp, cô phải gắn lắm mới đứng vững. Nhìn cửa thang máy mở ra
cô thấy Vương Lâm Phong hối hã chạy đến, mặt anh xanh vô cùng, là muốn đến
giải thích ư? May mắn là xe Bạch Dương đã đến kịp, cô không muốn đối diện với
Vương Lâm Phong vào lúc này, nó quá khó khăn.

Lập Y nhanh chóng lên xe, cô nói rất lạnh “chạy đi.”

Bạch Dương khá bất ngờ trước thái độ của cô, chẳng phải trước giờ cô luôn
ngoan ngoãn khi gặp anh hay sao, giờ lạnh lùng như vậy là cớ sao. Anh nhìn
bóng Vương Lâm Phong khuất sau xe thì cũng đoán được phần nào mọi chuyện.

Mà anh lại không vui chút nào. Anh không nghĩ là cô vẫn còn quan tâm đến hắn.
Tại sao anh biết ư? Đơn giản vì khi quan tâm cô mới tỏ thái độ như vậy. Trong
đôi mắt sâu thẳm đó chất chứa điều gì anh còn không hiểu sao.

Bá Vương học đường như Bạch Dương sao có thể chịu thua dễ dàng. Anh sẽ không
đứng yên chờ đợi cô mà anh sẽ làm mọi thứ để chứng minh tình cảm của mình.

Là vậy, khi yêu ai cũng suy nghĩ rất đơn giản.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #4