Không Phải Không Yêu Mà Không Có Can Đảm


Người đăng: kimtayon

Vương Lâm Phong sát khí đùng đùng bước vào công ty, toàn thể nhân viên đều né
tránh khoảng cách với chủ tịch. Một khi đã chọc giận chủ tịch đáng kính của
chúng ta thì xem như tiêu đời, nhưng đâu phải đơn giản, người chọc giận chủ
tịch Vương lại là cô nàng Lâu Lập Y.

Ngày hôm đó anh ra chỉ thị, “mọi người trong phòng phát triển phần mềm có viết
báo cáo gì đều giao hết cho Lâu Lập Y làm.” Ừm khụ…khụ khụ, khi mà boss đã
ghen thì ngay cả trẻ con cũng chào thua. Không chỉ viết báo cáo ngay cả photo
tài liệu cũng đều đưa cho Lâu Lập Y.
Chủ tịch à chủ tịch anh trẻ con quá đấy.

Lâu Lập Y nhìn đống tài liệu chất thành một cây cao bằng đầu, cô bực tức vò
đầu bức tai, xoay tới xoay lui, đập bàn phá ghế, chỉ hận không thể nào chạy
tới tầng 30 tìm cái tên đáng ghét họ Vương mà tính sổ.

Cái gì mà trở về, cái gì mà hồi ức tươi đẹp, tất cả đều là ngụy biện, Lâu Lập
Y thề rằng nếu mà mềm lòng trước tên đó nữa cô sẽ là heo.
Vâng, cô ấy sẽ sớm là heo ngay thôi.

Vốn dĩ tưởng rằng trở thành nhân viên chính thức rồi sẽ được rảnh rang lắm,
sai lầm sai lầm rồi.

Đều tại Bạch Dương sư huynh cả, nếu không phải đột nhiên xuất hiện thì cô cũng
đâu ra nông nổi này. Tại sao hai người không vừa lòng nhau thì người hứng chịu
lại là cô chứ, Lâu Lập Y ngước mắt nhìn cái văn phòng vắng tanh, lại đưa mắt
nhìn đồng hồ, cô muốn giết chết ai đó lắm.

“Tại sao, tại sao! Lâu Lập Y mình lại phải hứng chịu sự tức giận từ anh ta
chứ, sao trên đời lại có người trẻ con đến như vậy, là ghen…chắc chắn là đang
ghen, chủ tịch đáng kính lại có lúc ghen à.” Cuộc độc thoại vẫn diễn ra, nhưng
người bị nói xấu lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn cười rất vui.

“Anh ghen ư?” Vương chủ tịch bước vào, trên tay còn cầm theo đĩa bánh và cốc
nước.

Lâu Lập Y giật mình, quay lại phía sau. Anh đã đứng đó từ khi nào.

“Tiểu Y, mặc dù anh là người trầm tĩnh, nhưng không có nghĩa anh sẽ đứng im
khi thấy em bị người khác tóm đi. Gọi là ghen…không đúng, anh là đang chiếm
hữu.”

“Thịch thịch thịch thịch…” Loạn rồi loạn rồi, sao nghe những lời yêu nghiệt
này mà mày lại hồi hợp, tên đứng trước mắt mày chính là người đã dọa sẽ cắt
tiền thưởng cuối năm, là người giở tính trẻ con bắt mày đánh đã đống báo cáo,
không được dao động đâu.

Lâu Lập Y nhìn trước ngó sau cuối cùng ánh mắt lại ngừng ở đĩa bánh trên tay
Vương Lâm Phong. Cô ngập ngừng, “Bánh này…?”

Không phải mang cho cô, nhất định không phải.

“Là anh mang cho em, lần này là anh ba tháng trước cũng là anh.”

Giọng nói không thể dịu dàng hơn được nữa.

Lâu Lập Y lần này mày không rung động thì không phải người nữa, mày chính là
heo. Lần nào cũng như vậy, những lúc bất lực nhất, những lúc tưởng chừng như
không thể vực dậy được, là anh…tất cả cũng là anh.

“Em là heo…lần này thật sự là heo rồi.” Lập Y không đánh báo cáo nữa cô dứt
khoát xách túi lướt qua người chủ tịch Vương, đi ra về.

“Không được vui, không được cười.” Mặc dù miệng cứ lẩm bẩm là không được nhưng
nụ cười đã chiếm hữu cả đôi môi anh đào của ai đó.

Tha thứ hay không? Chuyện đó quả thật phải suy nghĩ.

Tăng ca cả một tháng Lập Y thật sự đã không còn sức chống đỡ nữa rồi, hằng
ngày không bị sự dòm ngó với ý định chiếm hữu gì đó của Vương đại chủ tịch thì
cũng là bị đám đồng nghiệp lôi lôi kéo kéo. Ngoại trừ đám yêu nghiệt của công
ty thì cái vị Bạch Dương sư huynh đó cũng chính là nguyên nhân khiến chủ tịch
đáng kính càng ngày càng trẻ con.

Giờ ăn trưa nhất định phải thấy Lâu Lập Y.

Uống trà chiều cũng phải thấy Lâu Lập Y.

Bất kì ai đến tìm Lâu Lập Y cũng phải có sự cho phép của thư ký chủ tịch.

Nhiều và nhiều các nội quy bất thành văn mà Vương chủ tịch đã chỉ thị cho thư
ký riêng của anh.

Lập Y lần này muốn thoát khỏi móng vuốt mèo cũng rất khó khăn.
Dần dần trong công ty luôn truyền miệng nhau những lời đồn về mối quan hệ của
hai người.

Từ ngày cứu Lâu Lập Y của phòng phát triển chủ tịch đã trúng tiếng sét ái
tình.

Mặc dù đã dần quen với những lời đồn ác ý đó nhưng Lập Y vẫn cảm thấy bản thân
không đáng nhận những lời chê bai từ người khác.
Tại sao lúc nào cũng là cô chịu trận cho anh ta chứ, ừ thì…là cô đã tha
thứ…một chút, chỉ một chút thôi.

Hoa đào đã nở. Tâm hồn cằn cỗi của một người nào đó đã chịu nhận sự quan tâm
từ anh ấy.

Chờ đợi rất khó! Ba năm qua đối với một người bình thường cũng chỉ là thấm
thoát, nhưng đối với cô điều đó không khác gì là trừng phạt.
Nhưng cô luôn biết tự mình dẫn lối cho những suy nghĩ của bản thân, giờ đây cô
nhận ra…nếu cô đã yêu anh thì chỉ cần anh trở về, dù là bao lâu đi chăng nữa.
Có vẻ rất ngốc! Nhưng điều đó mới là bản chất thực sự trong cô. Nếu là chờ
đợi, cô sẽ chờ, nhưng nếu lại yêu anh, cô không dám.

Lâu Lập Y rất mạnh miệng. Cô đã từng tuyên bố trong thâm tâm: Mình là heo mới
tha thứ cho anh ta!

Vâng…! Heo, một con heo béo bở, ngốc nghếch và là “món khoái khẩu” của đại chủ
tịch họ Phong.

Lập Y tan sở, cô không muốn về nhà. Cứ đi loanh quanh một lúc cô đột nhiên lại
đi đến cửa hiệu làm tóc, cửa hiệu mà anh đã đưa cô đến. Lúc trước Lập Y không
bao giờ đến những nơi như thế này, tóc của cô là tự nhiên. Nhưng lúc quen anh,
cô đã thay đổi, mái tóc dài thẳng tấp màu đen đã thay đổi.

Cô đi vào, người tạo kiểu tóc niềm nở chào đón, anh ta phẩy phẩy áo choàng.
“Oh nhìn ai đây này! Lâu tiểu thư, gặp lại em rồi.”

Lập Y bật cười, chút buồn phiền trong lòng cũng vơi bớt đi phần nào.
Anh ấy lúc nào cũng vậy, lâu ngày gặp lại càng vui tính hơn.

“Thế nào, Tiểu Phong đã về chưa?”

Im lặng. Một khoảng không im lặng.

Hình như biết mình đã lỡ lời anh ta bất chợt không nói gì. Lập Y cuối đầu
không nói, cô ngồi trên ghế để cho anh ta làm tóc.
Nhạc du dương như vậy, không khí thoải mái đến như vậy, con heo ham ngủ lại
tái xuất giang hồ.

Hơ…mình…đã ngủ sao?

Nhìn vào trong gương, mái tóc vẫn không khác xưa nhưng có vẻ mềm hơn một chút.
Thoáng thấy phía sau khuôn mặt lành lạnh nhìn chằm chằm cô. Lập Y hơi giật
mình là…là tên chủ tịch đáng kính đó.

Sao? Sao cơ nhìn gì mà nhìn?

Vương Lâm Phong vẫn nhìn cô nhưng ánh nhìn đã dịu dàng hơn gấp bội. Anh đứng
dậy đi về phía cô, nụ cười theo đó càng rộng hơn.

“Anh đưa em về.”

Không hiểu sao cô không thể chối từ lời đề nghị đó. Lập Y đứng dậy cầm túi và
theo sau. Ra đến bên ngoài cô ngồi xuống và mang giày, vẫn là sở thích đó, cô
không mang giày cao gót. Cô đang cột dây giày thì một đôi tay thon dài linh
hoạt đã nhanh chóng cột lại giúp cô.

Lập Y nghe thấy tim mình trật mất một nhịp, mùi hương nam tính của Vương Lâm
Phong vấn vương bên mũi.

Đến khi lên xe cô vẫn thất thần như vậy, ngốc nghếch quá! Qua bao nhiêu năm mà
mày vẫn vậy, anh ta chỉ làm vài hành động nhỏ thôi mà mày đã không bình tĩnh
được, vẫn yếu đuối như vậy.

Vương Lâm Phong thấy cô không có động tĩnh gì là sẽ gài dây an toàn, anh nhóm
người qua gài cho cô. Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng khiến toàn thân Lập Y
bật chế độ tê liệt.

Xe chỉ chạy một thoáng là đậu trước cửa chung cư của cô. Không đợi gì vào lúc
này Lập Y mở dây an toàn, chưa kịp mở cửa xe tay cô đã bị nắm lấy.

Cô giật mình quay lại, đột nhiên đối diện với gương mặt của anh, cô không biết
phải nói gì.

Anh hơi cúi đầu, mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh nhẹ rũ xuống, ánh đèn bên ngoài
chíu vào làm gương mặt anh lung linh đến ma mị.

“Lập Y, em, em có thể yêu anh lần nữa?!”

Anh nghiêm giọng, nhưng ánh mắt đã ngập tràn ấm áp.

“Em có thể bên anh lần nữa?!”

Cô không nghe lầm đâu. Là anh đã nói muốn bắt đầu lại, muốn yêu cô lần nữa,
nếu đôi mắt Lập Y không mở to thì có lẽ nước mắt đã rơi xuống, cô hi vọng
trong xe tối quá để anh không nhìn thấy điều đó.

Lập Y rất bình tĩnh, lời nói rất nhẹ: “Nếu em nói ba năm qua em không giận anh
có tin không? Nhưng mà em không độ lượng như vậy, có thể anh không hiểu nhưng
mà em không dám yêu anh nữa.”

Cô xuống xe và đi thẳng lên nhà.

Thất vọng, trống rỗng, lạc lõng, là cảm giác của anh lúc này. Rõ ràng anh đã
giải thích tất cả, vậy, vậy tại sao? Anh không hiểu, là anh quá đường đột hay
vì cô đã tổn thương rất nhiều.

Đúng là anh không hiểu! Khi học đại học cô không biết hoàn cảnh, gia thế của
anh, nên mới yêu anh. Còn bây giờ anh là ai, anh là chủ tịch của một tập đoàn
lớn, là người có sức ảnh hưởng như thế nào, cô biết rất rõ. Vây quanh anh nếu
không phải là người nổi tiếng thì là phụ nữ thành đạt giỏi giang, là những
người xinh đẹp, quyền quý, nhưng còn cô…vậy nên, cô không thể. Bây giờ anh
chính là vì hứng thú nên mới nói vậy, bên nhau vài tháng có lẽ anh sẽ chán, sẽ
lại bỏ rơi cô, thì cô phải làm thế nào. Chẳng lẽ bởi vì một người mà thất bại
đến hai lần?
Nên dù trong lòng rất vui khi nghe câu nói đó nhưng cuối cùng vẫn không có đủ
dũng cảm để đón nhận. Nếu có bản lĩnh một chút, nếu có can đảm một chút, nếu
có khả năng một chút…có quá nhiều chữ nếu.
Lập Y đứng ngoài ban công, cô thấy dưới đường, Vương Lâm Phong đang hút thuốc.
Anh đã hút thuốc…từ khi nào vậy?

Lâu Lập Y ngủ dậy hơi muộn, mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng cái gọi là hơi
muộn mà tới 11h thì có lẽ hơi quá.

Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, cô ngồi bật dậy. Nếu hôm nay là halloween
thì chắc chắn Lập Y không cần hóa trang, đôi mắt to sưng húp lên và còn có
quầng thâm nữa. Oh my god!!! Dáng vẻ đáng yêu ngày thường đâu mất rồi, gương
mặt hack tuổi trẻ con đâu mất rồi. Lập Y thật sự đã trở nên rất đáng sợ.

Cô bước đến cái gương lớn đặt trong nhà, nhìn một lượt rồi thầm nghĩ: Nếu anh
ấy thấy bộ dạng này của mình, chắc chắn sẽ chạy mất.

Makeup ư? Không! Lập Y ngày thường khi đi làm cũng chỉ thoa một lớp son thôi,
do da cô rất hồng hào và khỏe nên cũng không cần kem nền và che khuyết điểm.
Vậy nên…những thứ đồ đó không hề tồn tại trong nhà Lập Y mà bây giờ cô không
thể mang cái mặt này ra đường. Sống không bằng chết.

Nhìn lại cái gối vẫn còn ẩm một mảng to và đống khăn giấy chất thành đống dưới
sàn nhà, cô chỉ muốn thét lên: Đồ vô dụng! Lâu Lập Y mày là đồ vô dụng!

Điện thoại reo lên, Lập Y nhảy cẫng cô chạy tót đến bàn, chụp lấy điện thoại
và nghe.

“Alo!”

Bên kia có vẻ như đang phát điên lên, hét rất to vào điện thoại “Lâu Lập Y cái
đồ ngu ngốc này! Cô đang ở đâu vậy hả, bảng báo cáo tôi dặn cô để trên bàn
ngày hôm qua nằm ở đâu? Rốt cuộc cô được cái tích sự gì hả? Nhanh, mau đem đến
văn phòng cho tôi!”

Oh my god, bây giờ á? Lập Y lục lọi túi của mình, hình như…hình như không ở
đây. Nhớ kỹ lại đi, ngày hôm qua sau khi về hình như đã lỡ cầm theo, rồi vào
salon của Nhị ca, rồi…rồi gặp Vương Lâm Phong ở đó rồi hình như lúc đi ra
không cầm theo thì phải.

Cô vào nhà vệ sinh, tắm rồi chảy răng sau đó thay đồ rồi tức tốc như bay chạy
đến salon của Nhị ca. Hi vọng là vẫn còn ở đó.

“Gì cơ? Anh nói là Lâm Phong đã mang chúng đi rồi ư?” Cô chộp lấy cổ áo Nhị ca
mà lắc tới lắc lui.

Nhị ca hơi hốt hoảng một chút đẩy tay cô ra. Lập Y vò đầu một cái rồi quay đầu
bước ra khỏi salon.

Nhị ca nắm tay cô lôi lại ghế ngồi, anh ta tắc lưỡi lắc đầu bất lực.

“Tiểu Y à, em nhìn lại em xem. Bây giờ em thành ra như này, còn không sợ Tiểu
Phong chạy mất à.”

Ai nói cô không nghĩ tới chứ, sợ, chạy mất càng tốt.

“Để Lori giúp, cô ấy sẽ giúp em che lấp những quầng thâm đáng sợ này.”

Sau hai phút bôi bôi trét trét dường như Lâu Lập Y đáng yêu ngày thường đã
quay trở lại. Lúc này đây cô thấy makeup cũng giống như một lời nói dối, lớp
trang điểm càng dày thì lời nói dối càng nhiều.
Nhị ca buông lời tán thưởng, “nhìn em xem, có ai dám tin là em 24 tuổi rồi
không! Chế độ hack tuổi gì thế này! Nói em xinh đẹp sắc sảo thì không đúng mà
em giống kiểu ngây thơ trong sáng ấy.”

Anh ấy cười cười rồi lại nói tiếp: “Ngày trước anh không ngờ Tiểu Phong chọn
em rồi lại đưa em đến salon của anh. Thật đó, em cũng biết cậu ấy bị…”

“Em chỉ mới biết tháng trước.” Lập Y chêm vào.

Nhị ca hơi bất bình tĩnh “Tiểu Y em phải hiểu, điều đó Tiểu Phong cũng không
muốn. Em tha thứ cho nó đi!”

Lập Y cười khổ một cái, cô ngước lên nhìn Nhị ca với ánh mắt bất lực, “anh bảo
em tha thứ, với tư cách gì?”

Cô đứng dậy vỗ vai Nhị ca rồi đi ra ngoài. Nhị ca nhìn bóng lưng cô rồi tháo
băng đô trên trán quăng mạnh xuống bàn, “hai cái người này đúng là cứng đầu y
như nhau.”

Lập Y ra đến bên ngoài là ngay tức thì có người gọi, cô nhìn màn hình lại là
trưởng phòng Kim. Chưa gì hết mà ông ấy lại muốn mắng mình nữa ư? “Chuyện đó…”

“Tôi bảo cô mang đến cho tôi kia mà! Sao cô lại đưa cho chủ tịch? Cô là đang
thị uy đó sao?”

Nhanh lên, làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết là có chuyện gì sảy ra đi. Ý
trưởng phòng là anh đã mang báo cáo đến phòng phát triển giúp cô, đùa nhau à.
Bây giờ những gì anh làm đều là gây phiền phức cho cô, chẳng lẽ anh không
hiểu.

Chủ nhật mà cũng không thoát khỏi những móng vuốt của cái tập đoàn bốc lột đó,
quyền công dân đâu cơ chứ.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #3