Người đăng: kimtayon
Sau khi tịnh dưỡng ba ngày Lập Y lại đi làm bình thường, lúc này cô mới nhớ
đến việc Vương Lâm Phong là chủ tịch nơi cô làm việc. Lại dám giấu cô, to gan
tội chồng thêm tội.
Lập Y đã hạ quyết tâm dù cho tên bạc tình đó có năn nỉ, khóc than hay làm bất
cứ thứ gì cũng đừng hòng lay động được cô. Ba năm là quá đủ, dù cho có ngốc
cũng không để bị gạt đến hai lần.
Nhưng sau hôm nay mọi chuyện có vẻ là lạ tại sao…tại sao ai cũng nhìn cô với
ánh mắt đó, ánh mắt đố kỵ. Hay do bản thân suy nghĩ quá nhiều, ây bỏ qua thôi.
Lập Vy bước vào phòng làm việc à không phải nói là chưa kịp bước vào thì đã bị
cô đồng nghiệp Đồng Đồng kéo ngược ra ngoài, có thể tưởng tượng rằng tay cô
sắp đứt rồi. Đồng Đồng đưa đôi mắt lấp lánh dò xét,: “Lập Y cậu…ngày hôm qua
cậu đã được đích thân chủ tịch đẹp trai của chúng ta ôm lên xe cấp cứu đó.
Hình như còn gọi cái gì mà…ờ là Tiểu Y hết sức thân mật nữa, mau nói quan hệ
giữa hai người là thế nào.”
Thảm rồi! Thảm lắm rồi!
Cái tên siêu siêu cấp đẹp trai gì đó hại mình sau này làm sao sống ở đây được
nữa, ôm rồi cái gì mà…Tiểu Y, Tiểu Y là cho hắn gọi sao.
Lập Y ôm đầu chán nản, quay đi không trả lời.
“Lâu Lập Y đứng lại.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ôi trời đúng là không muốn cắn nhưng lại đưa chân ra, cái tên đáng ghét này.
“Theo anh!” Lời còn chưa dứt một lần nữa cánh tay trắng trẻo thon dài bị sói
kéo đi.
Đi qua nhân viên trong công ty Lập Y chỉ biết cuối đầu nhìn xuống đất, cô chỉ
hận không thể dùng cái gì đó che chắn lại hết khuông mặt của mình. Không xuất
hiện thì thôi, khi xuất hiện thì làm đảo lộn lại hết trật tự cuộc sống của cô.
Khi đến tầng 30 anh buông cô ra nhưng lại dùng ánh mắt như thăm dò nhìn cô.
Sao chứ? Ánh mắt đó là sao.
Vương Lâm Phong vẫn cứ nhìn cô một hơi thở cũng không dám thở mạnh, như sợ
rằng chỉ cần đột ngột cô sẽ đi mất. Lúc trước mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy cô
nhưng khi chạm vào hư ảnh lại biến mất, nên anh đã rất sợ. Vương Lâm Phong
luôn chờ ngày hôm nay, chờ cô nghe lời giải thích của anh. Anh muốn nói anh
bất đắc dĩ mới phải rời xa cô thôi.
“Tôi…”
Lời còn chưa kịp phát ra một lực mạnh kéo gáy cô lại gần anh, môi cô bị chạm
bởi một làn môi mềm khác, cảm giác này cô đã bỏ quên rất lâu rồi. Một luồng
cảm giác ấm áp lan tỏa cơ thể, nhịp tim loạn cả lên không làm chủ được. Hơi
thở ấm nóng của anh dần truyền qua cơ thể cô, tay chân cô rã rời, đầu lưỡi
tham lam của ai kia đắc thắng mơn trớn lãnh địa vừa chiếm hữu. Môi anh rời môi
cô, cánh tay rắn chắc ôm chầm lấy người con gái nhỏ nhắn trong lòng, ham muốn
chiếm lĩnh cô của anh rất cao.
Anh từ từ buông cô ra nhưng chưa đầy một giây má phải Vương Lâm Phong tê tê,
anh bị cô đánh.
Lữa giận trong mắt Lâu Lập Y sôi lên tựa như muốn thiu đốt người trước mặt, cô
hét lên: “Vương Lâm Phong anh xem tôi là cái gì chứ?! Anh mau cút cho tôi.”
Cô chỉ thẳng mặt Vương Lâm Phong mắng tiếp: “Anh xem tôi là cái gì?” giọng cô
chùn xuống ươm đầy thất vọng, “Xem tôi như đồ chơi, chơi chán rồi thì vứt đi,
đến khi cần thì lượm lại ư!” Lập Y trong lòng như buốt lạnh, đau quá rồi.
Nghe cô nói trái tim anh đau nhói, như có ngàn con kiến đang đục khoét, ứa máu
tuyệt vọng. “Tiểu Y nghe anh, làm ơn một lời giải thích thôi.”
Giải thích, còn gì để giải thích?
Thời gian dài đằng đẳng đó cô đã chịu đựng chưa đủ ư! Ba năm qua là chưa đủ
với cô ư? Hay anh còn muốn tổn thương tinh thần cô nữa, trên gò má ửng hồng
những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. Cô cứ ngỡ mắt cô đã khô lệ nhưng thật
không ngờ vẫn còn khóc được à.
Anh cầm tay cô đặt lên tim anh, thoáng nghe thấy nhịp tim “thịch…thịch” đập.
“Anh đã thay tim!” cái gì? Một thoáng chấn động vụt qua tâm trí, Lập Y lùi lại
nữa bước.
Thay…thay tim? Chuyện này là sao!
“Chính xác là ba năm trước, Tiểu Y…ngày anh đi chính là ngày bệnh anh tái
phát.” Giọng anh có phần gấp gáp.
Bệnh tim là thế nào…cô không biết từ trước đến giờ cô không hề biết. Mắt Lập Y
đỏ lên, cay xè như mắc phải tiêu, đầu óc chấn động.
“Tim anh vốn không khỏe, là từ khi mới sinh ra. Anh không muốn liên lụy đến
bất kỳ cô gái nào, nhưng…Tiểu Y khi anh gặp em…anh lại ích kỷ” Vương Lâm Phong
cố gắng nói thật ngắn gọn cho cô hiểu.
Ích kỷ, là ích kỷ yêu cô sao?
“Khi em còn năm nhất anh đã nhìn thấy em, nụ cười ngây ngốc, ánh mắt như sao
xa. Anh thật đã phát điên, phát điên đến ích kỷ, nên…nên mới giữ em lại. Anh
muốn cho em hạnh phúc mà thật không ngờ thời gian của anh lại quá ngắn, em
hiểu không.” Vương Lâm Phong nhìn cô mắt không khỏi dao động, vì nhớ cô cũng
vì đã giải bài hết được lòng mình.
Lúc trước Vương Lâm Phong nghĩ bản thân anh không bao giờ hạ giọng với bất kỳ
ai, nhưng đứng trước mặt cô anh chỉ có cảm giác nuông chiều chỉ sợ rằng làm cô
tổn thương. Ngày đó khi yêu cô Vương Lâm Phong rất hay làm cô dỗi, vì anh nghĩ
chỉ có anh mới có khả năng đó thôi.
“Khi anh thay tim đã hôn mê hai năm, cũng may là sau đó tỉnh lại được, anh
liền trở về tìm em sau khi luyện tập đi lại và sinh hoạt như bình thường. Tiểu
Y xin lỗi em vì thời gian đó quá dài!” Đúng vậy, anh đã rất sợ, sợ bản thân sẽ
không tỉnh lại được.
“Anh…anh…hức…hức…” Lập Y không kìm được cứ như vậy bật khóc, Vương Lâm Phong
bước tới ôm lấy đầu cô tựa vào lòng mình, khoảnh khắc gần gũi này anh đã ước
rất lâu.
Không giận nữa rồi một chút cảm giác cũng không còn, đau cũng không cảm giác
được nữa. Nhưng cô tức lắm, tại sao khi tỉnh lại anh không liên lạc với cô một
cuộc điện hay cùng lắm một tin nhắn, sao không liên lạc với cô!
“Tin anh…Tiểu Y…ba năm qua em đau bao nhiêu, cảm giác của anh không hề thua
em!”
Đúng, ba năm qua cô đau bao nhiêu anh có thể hiểu. Bao nhiêu đêm lòng đau như
cắt, cũng chỉ có anh thấu cùng cô. Bao nhiêu nỗi oán than đau khổ cũng chỉ có
anh hiểu cảm giác đó.
“Vương Lâm Phong anh…đồ đáng ghét…tại sao…sao lại lâu như vậy!”
Hơi ấm từ người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng truyền qua người Lập Y, người đàn
ông phía trước là người lúc nào cô cũng mong gặp lại. Cô đã thua dù cố gắng tỏ
ra mạnh mẽ đến đâu, đứng trước mặt anh cô cũng trở về là Lâu Lập Y thôi.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh nắng chói chang truyền qua rèm nhung mỏng tanh ướm
lên người đôi nam nữ. Thời gian tưởng chừng như rất lâu cô đẩy anh ra rồi rất
nhanh trở về phòng làm việc.
Toàn bộ tâm ý của Lâu Lập Y đều không nằm ở công việc, hôm đó cô xin về sớm.
Mọi thứ đều trôi về thời gian của ba năm trước.
Người con trai sống lưng thẳng tấp trên người là áo sơ mi trắng, tay áo xoăn
đến khuỷu ánh mắt cứ luôn dõi theo bóng người con gái bên hồ, lòng không khỏi
xao động trước dáng vẻ đó, mái tóc dài màu nâu mật óng ánh khẽ tung bay, cánh
môi anh đào mĩm cười trước gió xuân.
Anh không nhanh không chậm bước tới chỉ nghe bên tai tiếng huyên thuyên không
ngừng: “Lâm Phong, anh mau nói xem có phải là anh ngốc quá không?!”
Anh nghiêng đầu nhìn cô thở dài bất lực. Anh ngốc sao, chẳng phải người ngốc
nhất luôn là cô à? Tại sao giờ lại chuyển thành Vương Lâm Phong anh.
Đôi môi mỏng nhếch lên: “Tiểu Y em nói xem.” Lâu Lập Y bỉu môi trán nhăn lại,
giọng hạ xuống buồn phiền: “Là anh ngốc, chắc chắng là anh rất ngốc! Vì nếu
anh thông minh sẽ không thích em, anh sẽ tìm một người tốt hơn em rất nhiều.”
Người nào đó trong lòng đang rất vui tay cứ theo tự nhiên mà xoa đầu cô, vì
thế nên cô mới bảo anh ngốc, hóa ra không phải là việc gì khác. Anh bật cười,:
“Là anh ngốc! Tiểu Y đúng là rất ngốc!” Vương Lâm Phong ôm lấy tấm lưng nhỏ
nhắn trước mặt, đặt lên trán cô nụ hôn phớt.
Lập Y ngước lên khó hiểu, ý anh là cô ngốc hay anh ngốc.
Lập Y lật quyển nhật ký. Ngày 7/7:
Người con gái nhỏ nhắn mang nét mặt của ngày hạ chí, mái tóc nâu tung bay
trong gió, trên tay cầm theo một hộp giấy màu đỏ nhỏ xinh, Lập Y nhìn thấy anh
thì hai hàng mi dày lay động.
Ngày thất tịch, ngày thất tịch đầu tiên của Lập Y và Vương Lâm Phong. Anh
không nén được vui vẻ, cứ tủm tỉm cười.
Vì để chuẩn bị cho ngày thất tịch Lập Y đã thức suốt đêm hôm qua để chuẩn bị
vài thanh chocolate, cô muốn ngày hôm nay phải là ngày đáng nhớ nhất của Vương
Lâm Phong.
Vương Lâm Phong vốn bận vì năm cuối đại học nên những người nhờ anh giúp làm
luận văn tốt nghiệp rất nhiều, với bản tính lạnh lùng anh không hề để ý đến
đám người đó. Điều khiến anh nghĩ hiện giờ chính là làm sao để gây bất ngờ cho
cái người ngốc nghếch kia.
Vương Lâm Phong cười mỉm: “Tiểu Y…năm sau anh sẽ cho em một bất ngờ…thất tịch
năm sau.”
Thất tịch năm thứ hai, anh không ở đây…cũng không có điều bất ngờ.
Lâu Lập Y đứng trước gương mái tóc dài màu nâu thẳng tấp giờ đã được uốn xoăn
nhẹ, đôi mắt to tròn lấp lánh, mọi thứ vẫn như vậy ngay cả trái tim cũng vẫn
như vậy. Đau vì một người để rồi hạnh phúc cũng vì một người.
Hôm nay công việc chất như núi từ sau khi việc Lập Y bị chủ tịch Vương kéo lên
phòng làm việc thì hình như…hình như cô bị cô lập. Không phải là cảm giác mà
sự thật là không ai để ý đến cô hết.
Nhưng phải công nhận mấy tháng sau đó dù Lập Y có đi trể, làm sai hay bất cứ
việc gì cũng không hề bị cấp trên trách phạt. Thậm chí phần ăn của cô cũng
nhiều thức ăn hơn của các đồng nghiệp khác…cô hơi khó hiểu…hay là tại anh ấy.
Cô muốn sống cuộc sống bình thường nhưng người yêu cũ lại là boss của nơi cô
làm việc.
Mà lạ là từ ngày hôm đó tới nay Lập Y không còn nhìn thấy bóng dáng chủ tịch
đáng kính đâu nữa, giống như là bốc hơi khỏi công ty vậy. Lập Y cũng thầm
mừng, anh không xuất hiện cũng đồng nghĩ với việc cô có thể an nhàn mà sinh
sống, trước những ánh nhìn của mọi người cô muốn khép nép mà sống.
Trong nhà vệ sinh của nhân viên nữ có hai người đồng nghiệp đang tán gẫu, cô
nhân viên âu phục đen đang thoa lại son nói: “Ôi trời, sao lại là cô ta, mối
tình đầu à, tiếc nhỉ!”
“Còn phải nói, chủ tịch siêu cấp đẹp trai của chúng ta lại phải lòng con bé
của phòng phát triển ư! Ngay từ khi còn đại học á, chuyện gì đang sảy ra vậy,
nhìn cô ta đâu có xứng!”
Hai người chỉnh trang xong thì ra ngoài, từ phòng thứ hai Lập Y bước ra. Cô
đứng nhìn mình trong gương.
Phải! Ngay từ ngày đầu tiên cô đã biết cô không xứng.
Nhưng không ai có khả năng quản lý cuộc đời cô hay ngay cả người cô yêu, không
ai cả.
Lâu Lập Y quay lại phòng làm việc trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lúc nãy trưởng phòng Kim đưa cô một tập tài liệu bảo cô hãy tìm các nhược điểm
của từng dòng điện thoại khi cho chạy phần mềm game mới của VP.
Muốn kiểm tra thì phải chơi thử nhưng việc đưa con gà mờ vào thế giới chém
giết thì…hình như…không khách quan lắm.
Cô đi khắp cả công ty để mượn điện thoại đa dạng hơn cô tưởng tượng rất nhiều,
MX5,OnePlus2,Huawei,Meizu Pro5,…người công ty phần mềm đúng là có mắt nhìn
toàn sử dụng loại cao cấp.
Nhưng còn thiếu mỗi loại apple mà thôi. Lập Y toàn sử dụng Oppo thôi, nên tìm
hãng của Apple thì hơi khó, cô nhớ…hình như anh cũng sử dụng loại này thì
phải.
Ý nghĩ đó lập tức bị Lập Y đánh đổ không thương tiếc, muốn cô đi gặp anh ta á.
Không được tiện cho lắm.
Thế là tối hôm đó cô thức trắng cả một đêm Lập Y phải đối chọi với việc vào
game luôn bị đánh úp.
“MX5 không đăng nhập được, Huawei thì đăng nhập khoảng 5 phút thì màn hình bị
giật…Pro5 chơi một lúc lại tự thoát ra…OnePlus2 lại giống như MX5, còn lại
Meizu khi chơi hay bị giật và nhòe màn hình, điện thoại của mình thì hoàn toàn
bình thường. Chỉ còn lại hãng của Apple thôi, nhưng tại sao…mình lại ngu khi
chơi game đến vậy chứ!!!”
Lập Y không cam tâm, cô đứng dậy gỡ tấm mặt nạ rồi bước lên giường. Muốn ngủ
quá…!
Đột nhiên điện thoại reo lên, cô không thèm nhìn cứ vậy đưa lên tai. “Tôi
nghe…”
Giọng nói đầu dây vang lên có chút vui mừng.
“Em chưa ngủ à?”
Là anh. Gọi cô làm gì?
“Em vẫn còn sử dụng số cũ.” Vương Lâm Phong cười cười.
Cô không nghĩ anh sẽ hỏi vấn đề này, đúng vậy cô không muốn đổi số vì lỡ đâu
anh liên lạc thì sao, nhưng cô lo xa quá không hề có một cuộc gọi nào trong ba
năm qua. Cô cố đè giọng lại: “Đồ ngốc, dù em có bị bỏ rơi cũng không lãng phí
vứt đồ đi.”
Bên đầu dây ngân lên tiếng thở dài, cô vẫn nghĩ là anh bỏ rơi cô. Sao trong
lòng khó chịu như vậy.
“Tiểu Y, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ. Lúc trước là anh lừa em còn bây giờ hãy
để anh lừa em lần nữa.”
Lừa…? Ý anh nói là “gạt em yêu anh rất dễ” ư?!
Mặc dù ba mẹ nói cô rất ngốc, dễ bị gạt nhưng cái tên đáng ghét này dám mở
miệng nói như vậy, còn muốn cô tha thứ á? Về ngủ đi.
Lâu Lập Y nổi gân xanh cô dập máy rất mạnh, quăng điện thoại lên bàn và bật
xuống giường. Qua một lúc sau cô mới ngủ thiếp đi, trên môi còn khẽ cười nữa.
Khi cô đến văn phòng liền bị mọi người chỉ trỏ nói ra nói vào, lúc nộp báo cáo
cho trưởng phòng Kim cô còn thấy nét mặt ông ấy dãn ra, lẽ nào báo cáo của cô
đã đạt rồi.
Bước ra ngoài Đồng Đồng từ tầng 30 đi xuống, cô hớn hở khua tay với Lập Y,
“Lập Y cô mau lên tầng 30, có người tìm cô.”
Hả…ai lại tìm mình chứ, tầng 30 còn ai ngoài anh ta.
Lên tới “hang hổ” Lập Y đẩy cửa vào không cần gõ, đối với cô bây giờ đứng
trước Vương Lâm Phong cô nhất định phải ngang ngược, cố gắng ngang ngược.
Vừa bước vào Lập Y thấy thân người đàn ông mặc bộ vest xám lạnh, chân đi giày
da, mái tóc bổ màu rêu càng tôn lên nước da của anh ta. Là Bạch Dương, anh ấy
sao lại ở đây.
Bạch Dương từng là sinh viên cùng khóa với Vương Lâm Phong, mặc dù anh ấy “tài
sắc vẹn toàn” nhưng lại luôn luôn bị so sánh với chủ tịch Vương đây. Ngày
trước ở đại học A không ai không biết đến danh hiệu của Bá vương học đường
Bạch Dương, ngược lại người luôn đối đầu với anh ta chính là học trưởng siêu
siêu cấp đẹp trai Vương chủ tịch đáng kính ở đây.
Khỏi phải nói lúc đó đại học A đã hỗn loạn đến thế nào khi hai người đàn ông
nổi trội luôn chú ý đến Lâu Lập Y. Ngoài diện mạo đáng yêu, trong sáng thì Lập
Y không được coi là hoa khôi của trường, vậy mà lại được cả hai để mắt, khỏi
nghĩ cũng biết thế nào.
Nhưng Vương Lâm Phong thật lòng để mắt đến Lập Y, cũng vì thế đã khiến đối thủ
là Bạch Dương thấy thú vị, anh ta chú ý đến Lập Y cũng chính là vì muốn giành
lấy thứ trong tay anh. Bạch Dương đã chán ghét việc bị so sánh nên nếu đoạt
được người con gái của Lâm Phong thì chứng tỏ anh ta xuất chúng hơn.
Nhưng đã qua 3 năm sự ngây ngô của Lập Y dần “thu phục” được Bá vương, sự quan
tâm bất đắc dĩ của Bạch Dương cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự “sát
thương” mạnh mẽ từ Lập Y phóng ra, anh đã game over.
Nên mấy năm qua anh đều quen với việc bảo vệ Lâu Lập Y, đến khi nghe tin Vương
Lâm Phong quay về anh không ngần ngại mà tự mình đến VP xác thực.
Quả thật anh ta đã trở về…tại sao…lại là lúc này.
Bạch Dương nghiêng đầu, nhìn thấy Lập Y liền nói: “Tiểu Y em cũng biết việc
anh ta trở về sao? Biết lâu chưa?”
Lập Y ngây người, gặp nhau rồi, hai đại kị gặp nhau rồi, chém giết nhau, ầy
nghĩ nhiều rồi. Cô nhìn với vẻ bất lực: “Không phải, là vì em cũng bất đắc
dĩ.”
Vương Lâm Phong người đầy vẻ khó chịu tựa hồ như muốn ăn tươi người đàn ông
trước mặt, chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian anh vắng mặt thì tên thối này lại
giở trò với người của anh thì Vương chủ tịch lại không kìm được giận.
“Anh đừng tới tìm Lập Y nữa, nếu để tôi biết Vương Lâm Phong tôi không để yên
đâu.” Sắc mặt rất tệ, Lâm Phong trong mắt cô không hề đáng sợ như vậy.
“Ây! Chủ tịch Vương đừng thể hiện như cô ấy là của anh vậy. Vào cái ngày anh
rời đi thì anh đã không còn tư cách quản cô ấy nữa. Nếu muốn, hãy đấu với nhau
trên thương trường đi, còn về Tiểu Y…” Bạch Dương nói một nữa nhưng lại thôi,
tựa như đang muốn thách thức sự nhẫn nại của Lâm Phong.
Bạch Dương đột nhiên không nói với Vương Lâm Phong mà quay qua Lập Y: “Tiểu Y
công ty con của anh nằm đối diện với VP này, nếu thời gian nghĩ trưa rãnh em
có thể qua đó.”
Lâu Lập Y gật đầu sau đó cô mỉm cười nhìn anh. Bạch Dương ngẩn ngơ hồi lâu,
anh hận mình vì bị cái nụ cười ngô nghe này mê hoặc.
Vương Lâm Phong thấy cô như không để ý đến mình thì tim như nhói đau, nhức
nhói đến khó chịu.
“Píp”
“Bảo vệ, trên đây có người lạ mặt, mau lên đây đuổi anh ta xuống!”
Câu nói vừa ngừng Lập Y ngu mặt, Bạch Dương đần ra cả hai đưa mắt nhìn vị lãnh
đạo cấp cao đang ung dung gõ từng nhịp trên bàn. Sao nào, muốn thách thức gia
đây, còn lâu!
Bạch Dương định chạy lại bóp cổ tên đáng ghét kia nhưng mưu đồ còn chưa thực
hiện thì lại bị bảo vệ kéo lê ra thang máy. Lập Y muốn cười không được, muốn
khóc không xong.