Nợ Em Một Lời Cầu Hôn


Người đăng: kimtayon

Đưa ông bà Lâu ra đến sân bay Lập Y cũng thật không muốn để hai người về chút
nào, một năm có thể gặp nhau chưa đến ba lần, nếu lần này không có chuyện của
Mộc thị thì chưa chắc có thể ở bên cạnh ba mẹ lâu như vậy.

Trước khi lên máy bay Lý Xuân còn thì thầm vào tai Lập Y: “Người đàn ông như
thế này nếu bỏ lỡ là đồ đại ngốc.”

Vương Lâm Phong đứng một bên vẫn bình thản như thường, khí chất lạnh lùng tỏa
ra nghi ngút.

Sau khi được mẫu thân đại nhân dặn dò kỹ càng Lập Y không hiểu sao giống như
mẹ mình còn có ẩn ý “mau mau hiến thân”. Từ khi nào mà ngay cả con gái mình
cũng muốn bán đứng luôn như thế, thật không hiểu từ lúc nào mà mị lực từ Vương
Lâm Phong lại thu hút được cả bà mẹ thần thánh của cô chứ.

Thật đúng là yêu nghiệt.

Nhưng đúng là gần đây Vương Lâm Phong cứ hay đi sớm về muộn, ngay cả cơm tối
cũng không có thời gian chuẩn bị được, nghe bên mảng đồ họa truyền tay nhau
rằng chủ tịch hiện đang tự tay thực hiện một phần mềm gì đó mà không để cho
nhân viên đụng tay vào. Ngày xưa trong nhóm của mình Vương Lâm Phong từng đảm
nhiệm vị trí đồ họa chính, nhưng từ khi lên làm chủ tịch đến nay anh dường như
không hề động tay đến phần mềm hay bất cứ chuyện vặt vãnh gì, tự nhiên bây giờ
lại nổi hứng làm một mình, đúng là khó hiểu.

Lập Y nằm lăn lóc trên giường cũng không có chuyện gì làm, nhìn đồng hồ thì đã
chín giờ tối Vương Lâm Phong cũng chưa thấy về, dù lúc chiều đã nghe anh nói
sẽ về muộn không cần chờ, không cần chờ sao được vắng anh khó ngủ vô cùng.

Mặc dù nói là thế nhưng lăn qua lăn lại một lúc cũng đã ngủ mất. Đến lúc Vương
Lâm Phong về thì cũng đã hơn mười một giờ, lúc trước nếu khuya như thế này thì
anh đã ngủ luôn ở công ty nhưng từ lúc Lập Y đến sống cùng thì anh đã không
còn giữ thói quen đó nữa, ai lại nỡ để người nào đó một mình cơ chứ.
Sau khi tắm xong anh nhẹ nhàng leo lên giường vòng tay ôm lấy cơ thể Lập Y
đang ngủ say. Hình như cô thấy không thoải mái nên đã cựa mình nhúc nhích, sau
đó theo bản năng ôm lấy vòm ngực rắn chắc của Vương Lâm Phong. Chỉ là trong
bóng tối khó thấy được nụ cười thư thái của anh ấy.

Đồng Đồng đang ngồi máy của cô ấy đột nhiên hét lớn khiến cho toàn bộ nhân
viên phòng phát triển không hẹn mà gặp đều đưa mắt nhìn về phía đó. Chỉ thấy
trên mặt đồng nghiệp đó trắng bệch.

“Tập đoàn Mộc thị…tuyên bố phá sản rồi này.” Đồng Đồng kinh ngạc nói.

“Không phải chứ, sao lại như thế?”

“Đúng đó không thể ngờ được.”

Các đồng ngiệp đều như không tin được trước tin tức quá sốc này, ai cũng đều
đưa mắt nhìn nhau đầy thất vọng.

Lập Y thần người suy nghĩ, nếu Mộc thị không vây phải cô và Tiểu Di thì chắc
gì đã đi đến bước đường này. Bình thường Vương Lâm Phong không bao giờ quan
tâm những chuyện kinh doanh bất hợp pháp của người khác nhưng lần này là vì cô
và Tiểu Di nên anh mới tàn nhẫn một lần. Để tìm những thông tin bất hợp pháp
của Mộc thị không khó chút nào, anh đã nhúng tay vào thì không gì là không êm
xuôi.

Cô không hòa vào họ bình luận hay đánh giá Mộc thị, dù sao thì đó cũng là kết
quả mà họ đáng nhận được. Có lẽ lúc này Mộc phu nhân là người cần tấm chi
phiếu đó hơn cô thì phải.

“Ting…tong…tuần sau là ngày bảy tháng bảy, ngày lễ của các cặp đôi…” Âm thanh
của thông báo điện thoại đưa đến.

Chau mày nhìn lịch điện tử trên màn hình, đúng thứ tư tuần sau là lễ thất tịch
thật rồi nhưng không biết phải chuẩn bị cho Vương Lâm Phong quà gì nữa đây.
Bốn năm trước đã tự tay làm một chiếc bánh và tự cô cũng biết nó khó ăn đến
mức nào nên cô cũng không muốn tái diễn chuyện đó một lần nữa. Với lại gần đây
người ta cũng cực lực làm việc lắm, nên chăm sóc một tí.

Thế là sau khi tan làm cô quyết định cùng Vương Tiểu Di di chọn quà. Mà dường
như đối tượng đi cùng cô cũng mù tịt về khoảng lãng mạn này, nhìn cô ấy liếc
qua từng cửa hàng nhưng cũng nhăn nhó không biết phải chọn cái gì.

Lập Y buộc miệng hỏi: “Chẳng lẽ ở bên Quách Tiêu Hàn em chưa từng tặng cậu ta
thứ gì sao?”

Vương Tiểu Di lập tức giở giọng tự hào: “Anh ấy bảo chỉ cần em, không cần
quà.”

Tự nhiên Lập Y cảm thấy ganh tị hẳn, nhìn bạn trai người ta xem, quà cáp chỉ
là phù du thôi đấy. Bạn trai cô ấy hả, ngoài mặt thì cao ngạo lạnh lùng, bất
cần vậy thôi nhưng nếu thiếu quan tâm một chút sẽ lại giận dỗi cho xem.

Đi một lúc lâu cô dừng lại ngay trước cửa hàng thú cưng, nhìn mấy con vật nhỏ
nhỏ đáng yêu như thế đột nhiên Lập Y nảy ra một ý tưởng.

“Hay chúng ta lấy độc trị độc, vừa tặng được quà vừa cải thiện tình cảm của
anh ấy với động vật?!”

Không đợi ý chí cách mạng của Lập Y nổi lên Vương Tiểu Di đã dứt khoát đẩy cô
tránh xa cái cửa hàng đó, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Chị đừng khiến thú tính
của anh ấy nổi lên được không?”

Haizzz…cô cũng chỉ muốn anh ấy hòa hợp với thiên nhiên thôi mà.

Đúng là không thể hiểu nổi.

Về đến nhà với hai tay trống không vẫn chưa tìm được món quà ưng ý, cô thấy
đèn sáng nên biết anh đã về. Hí hửng chạy vào bếp giúp anh rửa rau, sau đó
chuẩn bị đi tắm. Ở chung như thế này từ lâu Lập Y đã thấy hai người vô cùng
giống một đôi vợ chồng mới cưới, êm ấm hạnh phúc.

Cô dọn thức ăn ra bàn giúp anh, nịnh nọt: “Dạo gần đây anh cứ bận suốt, nếu
rảnh được lúc nào thì cứ nghĩ ngơi đi, đừng cứ lo cho em mãi thế.”

Vương Lâm Phong đang ăn đột nhiên nghe cô nói thế liền khựng đũa. Thời gian
qua đúng là bận rộn không ít, không được gặp người nào đó thường xuyên đúng là
hơi không thoải mái.

Nhưng chuyện này không thể để người khác nhúng tay vào, một mình mình làm mới
có ý nghĩa. Nợ Lập Y ba, à bốn năm rồi…không để cô chịu thiệt thòi một chút
nào.

Vương Lâm Phong ngồi trên máy tính suốt mười hai tiếng đồng hồ không nghĩ, anh
mệt đến mức cả cơ thể không làm chủ được rồi, mảng cuối cùng trong tập phim
hoạt hình anh cất công chế tác cũng đã thành công. Không ai nghĩ rằng một bộ
phim dài hơn chín mươi phút đã lấy đi biết bao công sức của anh, thiết kế nhân
vật là anh, họa sĩ chủ chốt cũng là anh, giám đốc nghệ thuật cũng là anh, ngay
cả đạo diễn và nhà sản xuất cũng là Vương Lâm Phong anh. Mọi thứ diễn ra trong
vòng một năm nay, lúc đầu anh rất bình thản làm nhưng thời gian cứ thôi thúc
anh phải tiến hành nhanh lên nên cả tháng qua anh đều ăn nằm với việc chế tác
bộ phim đầy ý nghĩa này.

Xem lại một lần nữa, anh mới cảm thấy một năm qua đúng là rất xứng đáng,
mặc dù gần đây hơi lao lực quá nhưng hoàn thành là tốt rồi.

“Ngày mai nữa thôi!” Vương Lâm Phong tự nhủ.

Màn đêm lạnh lẽo buông xuống, ánh sương mờ ảo phủ bên ngoài lớp kính càng thêm
phần ma mị quyến rũ. Người đàn ông trong phòng làm việc mệt mỏi ngã lưng ra
ghế dài, anh vốn chỉ định chợp mắt một lúc nhưng lúc thức dậy thì đã là sáng
sớm. Day day thái dương, Vương Lâm Phong đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Xuống đến phòng phát triển anh đứng bên ngoài nhìn Lập Y làm việc, những nhân
viên khác trong thấy anh đều sửng sốt cuối chào vô cùng phép tắt. Đứng bên
ngoài như thế này cũng có cái hay của nó, chỉ âm thầm quan sát mà không nói gì
giống như được nhìn cả thế giới xung quanh cô ấy vậy. Vương Lâm Phong không
kiềm lòng được nên nhếch môi cười nhẹ.

Nhưng anh ấy không biết rằng xung quanh có rất nhiều nữ nhân viên đã gục đổ
trước nụ cười khẽ của mình.

Vương Lâm Phong lấy điện thoại gọi cho cô: “Tối nay em phải tăng ca nhỉ, về
rồi thì nghĩ ngơi đi, hôm nay chắc anh không về được.”

Lập Y chỉ “ừ” nhẹ rồi tắt máy, cô không còn tâm trạng gì mà đón lễ lộc gì nữa.
Anh… không nhớ hôm nay là ngày gì à? Lập Y hít một hơi thật sâu rồi liền quay
lại công việc của mình.

Ai bảo anh quên chứ? Anh không quên dù mỗi phút mỗi giây, anh chờ ngày hôm nay
lâu lắm rồi, chờ được nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của cô, cũng như chờ ngày
chiếc nhẫn đỏ gặp được chủ nhân của nó.

“Ba nên xem ngày lành đi là vừa, đúng vậy sắp cưới rồi ạ.” Anh gọi cho Vương
Khâu để thông báo một chuyện vô cùng quan trọng.

Sau đó nét cười càng rộng thêm, anh sải từng bước dài xuống tầng để xe, lái
thật nhanh đến cửa hàng handmade chuyên làm về những thứ trang trí rất tinh
xảo. Anh không thích đặt chân đến những nơi ngập tràn cái gọi là “nữ tính” như
thế này nhưng hôm nay là một ngày quan trọng tạm bỏ qua cái sỉ diện một chút.
Vào đến bên trong thì Vương Lâm Phong không khỏi đần độn ra, cái gì mà đèn dây
rối rắm rồi đến thiếp giấy rườm rà, anh không biết nên chọn từ cái gì mới hợp.

Ông chủ dường như là lần đầu nhìn thấy đàn ông đến chọn đồ trang trí, à không
phải, là lần đầu nhìn thấy một người đàn ông có khí chất cao ngạo như thế đặt
chân đến đây mới đúng. Ông ta nhìn khuôn mặt đanh lại khó chịu của anh mà
không dám lại bắt chuyện, muốn tư vấn một chút nhưng cũng không dám nhìn thẳng
mắt anh.

“Cái đó…ừm cậu muốn chọn đò nhân dịp gì?” Ông chủ cười cười hiền lành hỏi han.

Vương Lâm Phong nhìn lướt qua một lượt các đồ vật có màu hồng, đỏ, cam thì suy
nghĩ một chốc mới nói: “Tìm cái gì đặc biệt nhất, nhưng phải đơn giản nhất,
đẹp nhất nhưng cũng không được phức tạp quá. Cái gì mà thịnh hành nhất của năm
nay, nhưng không được đại trà quá, thật khó sở hữu càng tốt.”

Ông chủ bị một tràng yêu cầu của Vương Lâm Phong làm cho đứng hình. Cái gì mà
đặc biệt nhưng đơn giản, thịnh hành nhưng lại không được đại trà, còn gì mà
phải khó sở hữu nữa chứ. Nếu nhìn người này không phải người đàng hoàng thì
ông ta chắc chắn đã xách chổi tiễn ra tận cửa rồi.

Ừ thì sau một tiếng chọn lựa khó khăn cuối cùng Vương Lâm Phong cũng đã nở nụ
cười mãn nguyện, nhìn những thứ để sau xe mà anh không thể nào dừng lại vẻ mặt
tự kiêu của mình được. Lập Y mà nhìn thấy được những thứ này không biết sẽ
phản ứng ra sao nhỉ?”

Anh lập tức chạy như bay về nhà để chuẩn bị một điều bất ngờ.

Trên công ty Lập Y phải đánh báo cáo công việc trong suốt ba tháng vừa qua,
một năm phải làm bốn lần như thế mặc dù không nhiều nhưng lần nào cũng khiến
cô muốn nổ tung.

Đồng Đồng chớp chớp mắt nhìn đồng hồ.

Một giây, hai giây, ba giây.

“Tám giờ rồi về thôi.” Đồng Đồng hét toáng lên.

Cả phòng phát triển giống như được thiết lập chế độ mặc định, đúng tám giờ thì
ai nấy cũng đều đứng dậy thu dọn đồ đạc một cách nhanh gọn lẹ. Lập Y cười khan
đứng dậy giống như mọi người, ra khỏi công ty cô đứng bên dưới ngước lên nhìn
tầng ba mươi.

Hôm nay lặng lẽ trôi qua như thế sao?

Cô không bắt taxi về nhà như mọi hôm vì nếu có về nhà cũng chẳng có ai ở đó,
cô đi bộ một khoảng thời gian tầm mười phút. Hôm nay là thất tịch…nhưng cô chỉ
có một mình.

Buồn bã bước vào nhà, cô không định mở đèn, ở trong bóng tối thế này giúp cô
bình tĩnh hơn nhiều.
“Phựt!” Đèn đột nhiên sáng lên, nhưng không phải đèn lớn mà là những bóng đèn
dây nhiều màu sắc được mắc từ cửa chính vòng đi khắp nhà.

Lập Y còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì lại nghe thấy một giọng nói cương
nghị trầm thấp vang lên: “Thất tịch vui vẻ!”

Vương Lâm Phong đứng trước ban công, trên tay cầm một chiếc bánh gato “rừng
nhiệt đới” mỉm cười.

Nhìn bộ quần áo anh đang mặc với không gian này chắc anh đã về từu rất lâu để
chuẩn bị. Miệng cô thật sự không khép lại được cứ cười từ nãy đến giờ, anh lúc
nào cũng vậy luôn khiến cô lúc nào cũng sống trong bất ngờ.

Anh đứng sang một bên đặt chiếc bánh xuống bàn, từ từ kéo rèm cửa sang hai bên
để cô có thể nhìn thấy được bên ngoài. Tòa nhà mà Vương Lâm Phong mua cách khá
xa tập đoàn VP nhưng vì hai tòa nhà này rất cao nên có thể xem là đối diện với
nhau.

Ngay lúc này màn hình quảng cáo điện tử của VP đang giới thiệu một sản phẩm
hoạt hình mang tên: Em có thể yêu anh lần nữa?!

Lập Y nhìn trailer trên bảng quảng cáo, chỉ thấy khung cảnh trong đó vô cùng
quen mắt. Nhân vật nữ chính trong đó hình như là đang tham gia một kì lao động
tập thể của trường đại học đưa ra, có vẻ lao động mệt quá nên ngồi bệt xuống
sân đá gục đầu lên ghế ngủ say sưa. Người con trai vô cùng lãnh đạm đi ngang
qua nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.

Cảnh tiếp theo cô gái đó đang tự học trong thư viện nhưng được một lúc thì
tính xấu nổi lên, lại lăn ra ngủ. Người con trai đó lần nữa gặp lại, anh đột
nhiên tốt tính lạ thường nhìn thấy cô ấy bị nắng chíu vào thì đi ra chổ cửa sổ
kéo màn cửa lại giúp cô.
Lần thứ ba gặp lại cô ấy không còn ngủ nữa nhưng khoảnh khắc lại rất ngắn, cô
đang bị trách phạt vì cứ đi trể liên tục năm ngày trong tuần. Sau đó lần nữa
gặp lại là lúc cô đi nghe giảng nhầm môn, đúng lúc anh cũng có mặt trong đó,
nhìn dáng vẻ bị gọi đứng lên nhưng không biết phải trả lời như thế nào của cô
khiến anh không khỏi buồn cười.

Và cuối cùng người con trai cũng quyết định theo đuổi, anh theo đuổi một người
mà cho dù biết rằng sẽ chỉ đem lại đau đớn cho cô ấy. Nhưng anh không làm trái
được lòng mình, khi ấy không hiểu sao anh có thể bồng bột đến mức ấy, yêu một
người mà làm người đó đau khổ.

Sau hơn một năm hẹn hò và cuối cùng ngày đó cũng đến, người con trai đó bỏ đi
nhưng không để lại bất cứ lí do gì.
Ba năm sau anh ta quay lại, cố gắng yêu thêm một lần nữa, nhưng lần này kết
cuộc không còn là sự đau khổ nữa. Anh đã rất khỏe mạnh, yêu cô bằng tất cả
những gì mình có.

Trailer chỉ khoảng bốn phút nhưng đánh vào lòng Lập Y một cái rất đau.

Lần đầu tiên VP cho ra đời một sản phẩm lấn sân sang mãng hoạt hình thế này,
đồ họa thì phải nói là siêu đỉnh, nhân vật đẹp lung linh rất hợp với xu hướng
hiện nay trên thị trường.

Lập Y thần người một lúc lâu. Quá khứ đã qua không ngờ lúc trở về lại khơi dậy
trong lòng một cảm xúc khó tả như thế.

“Anh nợ em bốn năm thất tịch rồi.” Vương Lâm Phong nhìn mắt cô đã ngấn nước
nên mới nhẹ nhàng cất tiếng.

Bốn năm, không chỉ bốn năm mà cả cuộc đời này đã định anh nhất định phải ở bên
cô trả lại số lãi xuất mà anh để tồn. Anh nợ cô một lời cầu hôn – một hôn lễ
hoành tráng – một gia đình hạnh phúc và một cuộc đời viên mãn.

Thấy cô cứ đứng trân trân không nói gì nhưng lại sụt sùi không thôi, anh biết
cô đang rất cảm động rồi đây.

Vương Lâm Phong sải bước đến trước mặt cô. Ôm chầm lấy cô, tay xoa nhẹ mái tóc
mềm mại như đang nâng niu một cánh hồng mỏng manh. Vương Lâm Phong cuối đầu
chiếm trọn đôi môi mỏng tan của cô, anh mút mát lấy bờ môi nhỏ nhắn đó giống
như muốn nghiền nát cô rồi ăn cho thỏa thích. Càng ngày cơ thể Lập Y càng bị
ép vào chân tường hơn, cô cảm nhận được sự kiềm chế của Vương Lâm Phong đã đạt
quá giới hạn, bắt anh “nhịn” nữa sợ là không được nữa mất. Nhưng nếu là anh cô
sẽ thoải mái, cô sẵn sàng cho anh mọi thứ vì cô yêu anh rất nhiều giống như
cách mà anh yêu cô vậy.

Càng lúc anh càng lấn cô vào phòng, nụ hôn của Vương Lâm Phong không còn giống
như mọi khi nữa, mang chút ngông cuồng, chiếm đoạt nhưng nhẹ nhàng xen lẫn yêu
chìu.

Bà tay ấm nóng khẽ di chuyển khắp thân thể cô, giống như một luồng điện kích
thích khiến cả cơ thể Lập Y ngây dại hẳn đi. Cô bị đè ngã ra giường, chưa kịp
thở thì cơ thể to lớn của anh đã bao phủ trên người cô, hôn cô mãnh liệt hơn
nữa, nụ hôn day dưa từ môi xuống cổ rồi từ cổ xuống đến ngực.

“Anh không làm chủ được nữa rồi.” Giọng nói trầm thấp lúc này được kích thích
bởi dục tình liền trở nên khản đặc.

Quần áo được bàn tay ma quỷ của Vương Lâm Phong cởi ra vô cùng thanh thoát mà
nhanh nhẹn, cả cơ thể trắng ngần như tuyết trắng của Lập Y càng nổi bật hơn
dưới lớp drap giường màu tím hoàng hôn.
Lập Y không thể hiện gì nhiều, cô chỉ mỉm cười hạnh phúc, cố chồm người lên
hôn lên mắt anh.

Hai cánh tay trắng ngần bấu chặc lấy bờ vai rộng rãi của Vương Lâm Phong,
dường như cảm nhận được anh sắp tiến vào nên cô hơi khó chịu, anh cảm nhận
được người dưới cơ thể mình đang không thoải mái nên cuối người ngậm lấy đôi
môi cô hôn dịu dàng.

Cảm thấy cơ thể bị xé toạt ra Lập Y liền rên khẽ một tiếng rồi cắn vào bả vai
Vương Lâm Phong một cái. Anh cảm nhận được cơn đau do Lập Y mang lại nhưng
không nói gì mà chỉ ân cần hôn lên trán cô. Lữa tình hừng hực như sóng vỗ, cơ
thể nóng bừng ngây dại.

Bóng lưng vững chắc.

Dục vọng đê mê.

Tất cả hòa vào một khung cảnh huyền ảo. Hai người cứ thế quấn quýt bên nhau
rất lâu, tình cảm triền miên không dứt.

Thời gian rất khuya Vương Lâm Phong vòng tay ôm lấy Lập Y trong lòng, anh nhẹ
nhàng luồn vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn.

Cảm giác lành lạnh nơi ngón tay Lập Y khẽ động người quay vào anh, nhưng cảm
giác ê ẩm vẫn còn khiến cô không thở nổi.

“Đừng động, kẻo đau.”Vương Lâm Phong gục đầu vào hõm cổ cô quan tâm nói.

Cô xếch môi: “Là tại ai?”

Vương Lâm Phong chồm tay mở đèn phòng, cô đưa tay mình lên ánh đèn nhìn thấy
ngón tay trống trải bình thường giờ đã xuất hiện một chiếc nhẫn rất đẹp. Thân
nhẫn được làm từ bạc nhưng không phải dáng vẻ tròn bình thường mà nó được đẻo
khắc thành hình cánh thiên sứ ôm trọn lấy ngón tay vô cùng thanh tao. Ba viên
kim cương đỏ không lớn, đeo trên tay càng tôn lên được giá trị liên thành của
nó.

Lập Y kinh ngạc ngước nhìn Vương Lâm Phong: “Cái này?”

“Vừa hay trên thế giới này không ai dám yêu anh, cũng như không có ai dám chăm
sóc em, vậy nên em không còn lựa chọn nào nữa đâu. Gả cho anh đi!” Vương Lâm
Phong thẳng thừng tuyên bố như thế, kiên định như thế.

Cô giống như ngừng thở trong khoảng thời gian anh nói như thế, nhìn gương mặt
gần trong gang tấc của anh đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào. Mắt đã
ươn ướt long lanh mê hoặc.

“Lập Y, cả đời Vương Lâm Phong anh đầu đội trời chân đạp đất, chưa có điều gì
khiến anh lún sâu đến mức không dứt ra được. Duy chỉ có em là khiến anh đau
đầu nhất, chỉ có em là ngoại lệ của riêng anh, em khiến anh không ngừng dõi
mắt theo, khiến cho anh mất kiểm soát. Anh chỉ sợ nếu kéo dài thêm nữa anh lại
không biết bản thân sẽ như thế nào thôi.”

Ngừng một lúc anh tiếp lời: “Lập Y bốn năm qua anh nợ em một lời cầu hôn. Lấy
anh đi!”

Nhất thời nước mắt rơi ướt cả gối, cô không biết làm thế nào bây giờ.

Tiếng nói xen lẫn tiếng thút thít: “Em gả cho anh với một điều kiện, sau này
món em nấu anh phải ăn hết và còn phải khen chúng rất ngon.”

“Được được chuyện gì cũng được.” Vương Lâm Phong sảng khoái đồng ý.

“Hả? Sao cơ?” Sau ba giây anh mới ngờ ngợ lại điều kiện của Lập Y.

Lập Y cười như được mùa: “Ha ha ha…sau này em sẽ nấu cho anh ăn…mỗi ngày.”

Vương Lâm Phong nhất thời câm nín. Thôi không sao, chỉ cần cưới được rồi sau
này về muốn thế nào cũng được. Anh chìu tất

Cô nằm trong lòng anh hưởng thụ cảm giác êm đềm này. Nếu như ngày đó anh không
gặp gỡ cô như thế thì không biết người nằm bên cạnh mình lúc này có còn là anh
không?

Lập Y tự cảm thấy chờ anh lâu như thế đúng là một quyết định đúng đắn.

Một năm gặp gỡ và yêu nhau. Ba năm dài đằng đẵng chờ một người.

Hai năm quay về và vung đấp. Để có một đời trọn vẹn yêu thương.

Hết


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #19