Đến Trước Đến Sau Không Quan Trọng


Người đăng: kimtayon

A Phân nghe tiếng đồ đạc đỗ vỡ mới chạy qua nhưng mọi chuyện đã rồi, cô nhìn
người nằm dưới sàn dáng vẻ bất động, mặt A Phân tái xanh đi cô ngay lập tức
gọi cứu thương đến. Lý Xuân từ nãy thấy con gái mình ngất xỉu thì đã khóc ròng
lên, cũng may còn có Lâu Triệt vẫn tỉnh táo ôm Lập Y đưa lên xe.

Sau khi lên xe A Phân lập tức lấy điện thoại gọi cho Vương Lâm Phong nhưng gọi
đến cả chục cuộc vẫn không thấy ai nghe máy, khiến cô tức đến không biết phải
nói sao. Gọi tên chủ tịch đó không được cô liền chuyển mục tiêu qua tên nam
phụ si tình đó. Quả nhiên chuông đổ chưa được ba giây thì đã có người nghe
máy.

“Bạch tổng, Lập Y bị thương nhưng gọi cho Vương Lâm Phong không được, anh có
thể tìm anh ta giúp tôi được không? Chúng tôi ở bệnh viện xxx.”

Bạch Dương điến người, anh không suy nghĩ nhiều chỉ đáp gọn một chữ “được” sau
đó liền ngắt máy. Bản kế hoạch đầu tư đang xem dỡ cũng bỏ vào một xó ngay tức
thì chạy đến tập đoàn VP.

Trong đầu anh chỉ suy nghĩ làm thế nào mà lại bị thương? Tên khốn kia rốt cuộc
có chăm sóc cô ấy kỹ càng hay không mà đến bị thương cũng không hay biết.
Bạch Dương dừng lại ở đại sảnh, anh hỏi nhân viên ở quầy lễ tân, cô ta nói chủ
tịch chủ trì một cuộc họp quan trọng hiện giờ không thể làm phiền. Bạch Dương
mặt mũi tối sầm, anh không nghe lời can ngăn của lễ tân mà một mực lao lên tận
tầng ba mươi tìm người. Ngay cả bảo vệ cũng bị anh đánh đến sưng cả mắt.
Đứng trước cửa phòng họp Bạch Dương đẩy cửa rất mạnh.Vương Lâm Phong mặt mày
hết xanh rồi lại đen, anh trừng mắt giận dữ quát: “Tên khốn, anh nghĩ anh đang
cái quái gì thế hả?!”

Bạch Dương hừ lạnh lao đến túm lấy cổ áo Vương Lâm Phong nghiến răng: “Cái đó
nên để tôi hỏi anh, anh ở đây họp, cô ấy bị thương anh biết không?”

Cô ấy bị thương? Lập Y sao?

Cảm giác tay chân đột nhiên nhũn hẳn ra Vương Lâm Phong đẩy mạnh Bạch Dương ra
phía sau. Bỏ cuộc họp đang diễn ra dỡ anh, lao như phát điên xuống đại sảnh,
cả tập đoàn VP lần đầu nhìn thấy ông chủ của mình mất kiểm soát như vậy. Ai
cũng đều ngạc nhiên. Lúc anh chuẩn bị gọi cho Vương Tiểu Di đặt vé máy bay thì
sau lưng Bạch Dương đã hét gọi: “Đừng đặt vé nữa phí thời gian thôi, máy bay
của tôi đang đáp ở xxx.”

Lúc này Vương Lâm Phong không thể kiêu ngạo nói “không cần”, bây giờ chỉ cần
đến bênh cô càng nhanh càng tốt, mọi thứ đều không đáng suy nghĩ nữa. Vương
Lâm Phong lập tức nhanh chóng lên xe Bạch Dương.
Máy bay cất cánh rất nhanh, vị cơ trưởng bị gọi gắp như thế cũng chẳng hiểu đã
xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân đang úp mì thì bị gọi đến bay ngay. Bình
thường ông chủ không khi nào gọi gắp như thế, phải chăng đã xảy ra chuyện rất
xấu rồi.

Vương Lâm Phong ngồi trên máy bay nhưng lòng thì đang cuồn cuộn như sóng vỗ
tới tấp, gọi cho Lập Y không được, gọi đến cho A Phân thì không ai nhấc máy.
Giờ đây anh chẳng suy nghĩ được chuyện gì nữa rồi, trong đầu hoàn toàn là một
mớ hỗn độn. Trái tim như bị ai đó thắt chặt vô cùng khó chịu, cảm giác này anh
từng trải qua rồi, lúc bệnh tình tái phát và lúc Lập Y bị thương trong chuyện
của Trịnh Nhã Lan.

Ai bảo điểm yếu của anh là cô cơ chứ.

Vương Lâm Phong đưa tay định lấy ly nước trên bàn nhưng bàn tay cứ run rẩy
không ngừng, chính anh cũng không tin bản thân mình có lúc thế này cơ đấy.
Nhìn xuống màn hình điện thoại hơn ba mươi cuộc gọi đến từ số máy lạ, số của A
Phân.

Tại anh, vì sao đi họp lại tắt điện thoại?!

Ngay cả việc bảo vệ người mình yêu cũng không làm được, thật đáng ghét!
Anh mệt mỏi nghiêng đầu quan sát Bạch Dương anh thấy chính anh ta cũng đang
rất lo lắng cho Lập Y, ngẫm nghĩ tình cảm anh ta dành cho Lập Y cũng không hề
thua sút anh chút nào.

Máy bay đáp cánh trong vòng bốn tiếng, nhanh hơn hai lần một chuyến bay bình
thường. Khi vừa xuống máy bay hai người đã bắt taxi đến ngay bệnh viện xxx,
lần đầu tiên hai địch thủ lại cùng chung một ý nghĩ, cùng lo lắng, cùng hoảng
sợ, cùng đau đớn. Ngồi trên xe Vương Lâm Phong vô thức nắm chặt tay đến khi
nghe một tiếng nứt thật khẽ mới chậm rãi nhìn xuống, màn hình điện thoại nứt
rồi. Rất điềm đạm, anh làm như không xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng đặt điện
thoại vào túi áo trong.

Taxi vừa ngừng ở cửa bệnh viện Vương Lâm Phong đã chạy trối chết vào trong,
anh tóm lấy hai vai vị y tá nữ mà gặn hỏi. Cô nàng y tá đó vừa giật mình vừa
“tranh thủ” để ngắm nghía dung nhan nổi bần bật trước mặt mình.

Sau khi nghe người y tá nói số phòng bệnh của Lập Y thì hai người lại nhanh
chạy đến.

“Rầm.” Cánh cửa đáng thương bị mở tung ra đập vào tường tạo thành âm thanh
chói tai.

Giống như một cơn gió anh lao đến ôm chằm lấy cơ thể nhỏ bé đang ngồi trên
giường bệnh. Mà hai hoàn cảnh lại hoàn toàn không khớp nhau gì cả, Vương Lâm
Phong vừa ôm vừa vuốt tóc cô, còn cô lại ngây ngốc chẳng hiểu trời trăng gì
đang diễn ra. Khổ nổi anh đang ôm rất tình cảm mà lại nghe bên tai có âm thanh
nhai nhóp nhép. Thật sự rất muốn giáo huấn một trận nhưng nghĩ lại còn ăn được
thì không có gì đáng lo nữa.

Vương Lâm Phong thở dài vào hõm cổ Lập Y: “Từ nay về sau cấm đi xa mà không có
anh.” Vì như thế anh sẽ lo lắng có biết không?

Lập Y chỉ gật gật đầu theo bản năng, cô cười xòa: “Em không sao, thật đấy!”
Tình hình có vẻ đang rất hạnh phúc, nếu anh đi vào lúc này ngược lại không khí
có lẽ sẽ không thoải mái nữa mất. Bạch Dương ở bên ngoài thở hồng hộc tựa lưng
vào tường, mặc dù rất mệt nhưng thấy ai đó không sao là được rồi. Bạch Dương
lấy ra một điếu thuốc nhưng nhớ lại đây là bệnh viện anh mới cất trở vào.

Bước xuống thang máy lại gặp phải A Phân, cô nhìn thấy hình như sắc mặt không
vui vẻ gì mấy mới mở miệng hỏi: “Đến sau à?”

Bước chân anh hơi khựng lại, anh đưa mắt nhìn về phía tầng trên với cảm xúc
rất khó diễn tả. Bạch Dương lạnh nhạt lướt qua người A Phân, nhưng trước khi
anh đi cô đã nghe rất rõ bên tai: “Không đến sau, nhưng trước sau gì kết quả
cũng không thay đổi được.”

Trước sau gì cũng thế, kết quả đã định anh nhất định không thể hạnh phúc. Chỉ
trách con người anh quá cố chấp, cố chấp đến mức một người phụ nữ dù đẹp đến
thế nào, dù hoàn hảo đến thế nào đứng trước mặt anh, anh cũng không thể chấp
nhận.

Là như thế, không thể bày tỏ cũng như không đành lòng buông tay.

Đau nhất là cất giữ một tình cảm nhưng không thể nói ra.

Người nội tâm như A Phân sao có thể không nhìn ra được tâm trạng đó của Bạch
Dương. Do anh ta sợ thôi, sợ rằng lúc nói rồi chắn chắn Lập Y sẽ nói “không
thể”.

Cô nhìn bóng lưng cô độc bước ra khỏi bệnh viện, người biết chuyện Lập Y bị
thương đầu tiên là anh ta, anh ta cất công đi một quãng đường xa như thế mà
ngay cả một câu hỏi thăm “có sao không?” cũng không mở miệng được.

Thử hỏi liệu vết thương của anh ta rồi có lành lại không, hay theo thời gian
càng trở nên nặng nề hơn.

Trong phòng bệnh Vương Lâm Phong cứ nheo mắt nhìn ngắm Lập Y từ trên xuống
dưới, từ trước ra sau chỉ thiếu điều đưa cô đi chụp CT nữa thôi. Lập Y bị anh
nhìn đến lông mao cũng dựng hết cả lên, nếu ngay lúc này có cái lỗ hổng dưới
đất thì cô đã nhanh chóng chui tọt xuống dưới.

Đến chiều sau khi Lập Y cố xin xỏ ỉ ôi thì anh mới hỏi ý kiến bác sĩ có nên
xuất viện hay không, chỉ khi bác sĩ gật đầu một cái thì Vương Lâm Phong mới đi
làm giấy xuất viện. Một mình Lập Y ngồi trên giường bệnh không có chuyện gì
làm mới quay qua bắt chuyện với vị bác sĩ đang khám lại cho mình theo lời tên
nhiều chuyện kia.

“Bác sĩ Cảnh, anh đã có gia đình hay bạn gái chưa?”

Bác sĩ Cảnh được hỏi một câu hết sức bất ngờ, anh ta mới xoay qua nhìn Lập Y
lạnh nhạt trả lời: “Ngồi im.”

Sao cơ chứ, nhìn cô giống dễ bị áp bức lắm à? Ở nhà thì bị tên ấu trĩ Vương
Lâm Phong kia đàn áp, bây giờ ra đường còn bị một tên bác sĩ không quen không
biết la mắng. Mà mỗi tội anh ta cũng đẹp trai thật đấy, cứ thấy ai đẹp là lại
không biết nói gì cô đúng là cần được Vương Lâm Phong giáo huấn lại.

Về đến nhà ông bà Lâu lập tức dọn dẹp lại nhà cửa, vì ngày trước do phải chăm
sóc Lập Y còn nằm trên bệnh viện nên không ai có thời gian dọn lại đống bừa
bộn do đám côn đồ kia gây ra.

Vương Lâm Phong nhìn xung quanh một lượt anh thật không thể bỏ qua cho đám
người đó được. Lúc nãy nghe Lập Y nói lại, cô ấy chắc chắn rằng người gây rối
gia đình cô thuộc về tập đoàn muốn xây dựng resote kia, nhưng lúc này suy đoán
cũng chẳng giúp được gì cả, thứ mọi người cần lúc này là bằng chứng.
Lúc này Vương Lâm Phong đã đề nghị đón cả nhà lên Bắc Kinh ở một thời gian, vì
anh không thể giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn mà công việc trên đó
cũng không thể để đọng lại. Ba mẹ Lập Y lúc đầu còn chần chừ không đồng ý
nhưng sau một lúc suy nghĩ họ cũng tán thành chuyện này.

Thật ra Vương Lâm Phong không suy nghĩ đơn giản như thế đâu, anh đưa gia đình
vợ lên sống cùng nhà với ba và em gái mình, nhân lúc này vung đấp tình cảm
giữa hai nhà cũng tốt, nếu lôi kéo được cả ba mẹ vợ thì tiện cả đôi đường rồi.

Thâm hiểm...thật sự quá thâm hiểm.

Xuống máy bay thì Vương Tiểu Di và Quách Tiêu Hàn đã đón ở sân bay, cô em gái
thì hết sức vui mừng đón chị dâu nhưng riêng tên em rể nào đó đang hậm hực
không hiểu vì sao bổn thiếu gia lại ở đây. Vừa thấy Lập Y bước ra thì Vương
Tiểu Di đã vui mừng chạy đến một tay giúp cô xách đồ, còn miệng thì cứ huyên
thuyên với anh trai mình. Quách thiếu gia nhăn trán, dịu dàng giúp bạn gái
mình cầm vali.

Ngồi trên xe hai người đầy năng lượng nhất không ai ngoài Lập Y và Vương Tiểu
Di, ai ngủ mặc ai hai người cứ luôn miệng từ lúc lên xe đến lúc về nhà cổ.
“Chị dâu, chuyện dưới nhà đã dàn xếp xong hết chưa?” Vương Tiểu Di quan tâm
hỏi.

“Mọi chuyện còn chưa ổn lắm, Lâm Phong nói sẽ giúp chị giải quyết.”

Vương Lâm Phong đang chợp mắt nghe hai người nói đến chuyện đó thì anh mới
lạnh giọng lên tiếng: “Mộc thị đó anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho hai
người.”

Mộc thị? Tập đoàn Mộc thị, Vương Tiểu Di lạnh hết cả sóng lưng, đã lâu không
nghe ai nhắc đến cái tập đoàn đó. Cô chỉ nhớ mẹ cô đã tàn nhẫn với mình với
nào, vì hạnh phúc của con gái chung mà có thể trơ mắt nhìn con gái ruột của
mình bị ám hại. Bây giờ ngay cả gia đình người yêu của con trai mình bà ấy
cũng không buông tha. Trên đời này cũng chỉ có một người, Vương Tiểu Di nhếch
mép lạnh lùng, càng tỏa ra khí chất hơn người của cô ấy.

Ở phía sau Quách Tiêu Hàn thuận tay chồm tới xoa đầu Vương Tiểu Di, cái xoa
chứa đựng cả niềm tin yêu và sự bảo vệ.

Về đến nhà cổ mọi người đều được tiếp đón hết sức nồng nhiệt, Vương Khâu là
bếp chính ông ấy tự tay làm một bàn dài thức ăn ngay khi con gái ông đi đón
nhà thông gia đến. Ông phải giúp con trai mình “thu phục” dạ dày của nhà bạn
gái để hình ảnh con trai ông càng đươc nâng cao trong mắt thông gia. Thật là
một người cha không chê vào đâu được.

Từ lần đầu gặp mặt Vương Khâu đã có ấn tượng rất tốt với cô gái Lập Y này,
không chỉ như thế mà hàng ngày còn được nghe những lời nói tốt từ phía con gái
bảo bối của mình. Ông ấy thương yêu Lập Y, cũng như quý mến gia đình cô dù cho
chưa gặp mặt lần nào.

Lâu Triệt nhìn thấy Vương Khâu thì tay bắt mặt mừng đến chào hỏi ngay: “Làm
phiền gia đình anh rồi.”

Vương Khâu cười ôn nhu đáp lễ: “Nào đâu làm phiền, sau này về chung một nhà
tôi còn mong anh chị thương yêu Tiểu Phong giúp.”

Lập Y nghe ông bác kia nói hai chữ “một nhà” thì bên đây Vương Lâm Phong cứ
cười cười xảo trá, cô thật sự cảm thấy rùng mình trước hai người này mất. Nhà
bạn trai không những không chê phiền phức mà còn đón tiếp thân mật như thế
thật khiến nhà họ Lâu phải nhìn nhận lại giới thượng lưu vẫn còn những gia
đình gần gũi như thế này. Trong bữa ăn không nhìn thấy Vương phu nhân mà cũng
không ngeh ai nhắc đến bà ấy, là người thông minh nên hai ông bà Lâu Triệt và
Lý Xuân cũng không đề cập đến.

Vương Khâu nhiệt tình gắp thức ăn cho vào bát Lập Y, còn luôn miệng gọi “Tiểu
Y” hết sức tình cảm. Phụ thân mẫu thân nhà cô chỉ biết cuối đầu cười trong vui
vẻ, con gái họ có được một người chồng không thể chê lại thêm gia đình chồng
yêu thương thì còn gì bằng. Con gái họ bình thường dễ dàng tìm gặp đâu đó
ngoài xã hội nhưng để có được đường tình cảm như con gái họ thì có mấy ai.

Ba Lập Y đang rất vui vẻ thì thuận miệng kể lại những chuyện ngày xưa của bảo
bối nhà mình: “Anh Vương không biết đấy thôi con bé nhà tôi rất không hiểu
chuyện, ngày nó còn bé đã nhặt được một chú chó hoang ở đầu đường về nuôi mà
bà nhà tôi lại không đồng ý, thế là ngay ngày hôm đó nó liền cùng con chó con
đó không về nhà. Đến khi cả nhà tìm được một nhà thích hợp cho con chó ấy thì
nó mới đồng ý trở về.”

Kể xong chuyện này không chỉ Vương Khâu không nói gì mà ngay cả Vương Tiểu Di
cũng lặng thinh, ai trong nhà cũng biết Vương Lâm Phong không hề có cả tình
với động vật và đặc biệt là loài bốn chân biết sủa gâu gâu. Hai người đều đồng
loạt nhìn qua hướng anh ấy.

Vương Lâm Phong mặt không đỏ, mắt không chớp thản nhiên góp vui: “Cháu cũng
thấy chó rất đáng yêu với lại hiện giờ trong nhà cũng có một con rất ngoan.”

Đáng yêu...

Đáng yêu...rất ngoan…
Vương Lâm Phong khen chó là đáng yêu? Cả nhà như trúng phải sét, đừng nói là
Lập Y đã nghe chuyện anh ấy có ác cảm với mấy bé nhiều lông đó đang cố nhịn
cười mà ngay cả Quách thiếu gia trầm lặng nhất bữa cơm cũng suýt ho sặc sụa.

Thôi thì vì sự nghiệp lấy lòng nhà thông gia giúp con trai nên Vương Khâu
không nỡ vạch trần lời nói dối trắng trợn của con trai mình. Vương Tiểu Di
khóe môi giật giật nhìn về phía Ala đang nằm ngủ trong cái đệm êm ái của mình,
không biết nó suy nghĩ thế nào khi “địch thủ” của nó đang khen nó rất ngoan.
Mà ngẫm lại nếu nó nghe thấy nhất định cũng nghĩ là người này không phải Vương
Lâm Phong.

Đại chủ tịch của một tập đoàn lớn mà có thể vì lấy lòng nhà vợ mà nói dối lòng
mình, cũng chỉ có duy nhất mình Vương Lâm Phong.

Sau khi cả nhà cùng dùng cơm xong quản gia liền nhanh chóng đưa ông bà Lâu lên
phòng nghĩ ngơi. Dưới nhà Vương Lâm Phong đứng như trời trồng đối mắt cùng với
con Ala, một người một chó chỉ hận không thể lao vào cấu xé lẫn nhau. Nhưng
hôm nay không thể, miễn cưỡng xem như nước sông không phạm nước giếng, lúc đi
xuống bếp Vương Lâm Phong còn thận trọng cách xa “lãnh địa” của con vật bốn
chân đó.

Dưới bếp Vương Lâm Phong xoắn tay áo nhiệt rữa bát. Lại một lần nữa người nhà
họ Vương được một phen kinh ngạc, vâng...đứa con trai kiêm anh trai của Vương
Khâu và Vương Tiểu Di đang rửa bát. Hai người chống tay giữa trán cùng một lúc
đều lắc đầu.

Lập Y không phải chưa từng thấy Vương Lâm Phong rửa bát, lúc cô bị thương hay
lúc bà dì đến thăm, cơ thể mệt mỏi thì anh lúc nào cũng săn sóc đặc biệt cho
cô. Về điểm này Lập Y ngược lại chẳng có chút nào bất ngờ.

“Ba, sao lúc ở cùng chúng ta anh không siêng năng như thế?” Vương Tiểu Di
chống cằm hỏi.

“Người đang rửa bát chắc chắn không phải anh trai con.” Vương Khâu khẳng định
chắc nịch.

Sáng ngày hôm sau ông Lâu Triệt cùng Vương Khâu đang đánh cờ từ sớm, hai người
dường như rất hợp nhau, nói chuyện cũng rất ăn ý. Bà Lý Xuân thì đã đi siêu
thị mua thức ăn, do không biết đường xá thế nào nên Vương Tiểu Di đã đề nghị
sẽ cùng đi với bà ấy.

Trên đường lựa chọn thức ăn Tiểu Di có bắt chuyện một lúc: “Bác gái thấy anh
trai cháu thế nào, có hợp nhãn không ạ?”

Nào có ai đi xem xét ý kiến mà lại nói trắng trợn như cô tiểu thư này không.
Lý Xuân bị hỏi một câu như thế thì cũng không khó để trả lời.

“Anh cháu thật sự là người tốt.” Không ai có thể tốt hơn cậu ấy. Bà không cần
con gái bà tìm được một bạch mã hoàng tử, chỉ mong sau người nó chọn có thể
mang lại cho nó một cuộc sống đầy ý vị, như thế là đủ rồi.

Vương Tiểu Di nhận được lời khen của Lý Xuân thì lập tức tìm cách “truy hỏi”
tiếp.

“Không phải là anh em nên cháu nói giúp anh ấy nhưng thật sự trên đời này
không có người đàn ông nào có thể yêu chị Lập Y như anh ấy đâu.” Không phải,
thật ra vẫn còn một người.

Hai người đúng lúc nhìn nhau cười tươi tắn.

Lý Xuân vì con gái nên mỉm cười, Vương Tiểu Di vì anh trai mình nên mỉm cười.

Trở thành người một nhà đúng là điều rất thú vị.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #17