Người đăng: kimtayon
Vương Tiểu Di khuôn mặt đăm chiêu nhìn vào phòng làm việc không gian mở. Lập Y
ở một bên cũng không tài nào làm ngơ trước vẻ đẹp như tượng tạc của thiếu gia
tập đoàn Quách thị, nhìn bờ vai rộng rãi chuyển động nhẹ nhàng theo từng nét
chữ viết tay, mái tóc màu nâu nhạt ánh lên từng sợi dưới làn nắng nhạt. Cánh
mũi thẳng tấp lộ rõ dưới góc nghiêng mê hoặc, nét lạnh lùng bá khí bẩm sinh
bao phủ xung quanh càng tăng thêm độ “ma quái” cho nét đẹp của anh ta. Nếu nói
quá thì nên lấy một cái chậu để chuẩn bị hứng sẳn dưới cầm Lập Y. Mang ra so
sánh với Vương đại chủ tịch thì là “ngang tài ngang sức” không thể nói ai ưu
tú hơn nhưng có một điều hai người này có cùng một điểm chung đó chính là yêu
nghiệt như nhau.
Hôm nay là ngày nghĩ nên Lập Y quyết định ở nhà ngủ đến trưa nhưng Vương Tiểu
Di đã đến tận nhà lôi kéo cô đến tập đoàn Quách thị. Bởi vì bị lôi kéo nên hôm
nay cô mới được chiêm ngưỡng dáng vẻ chuyên tâm của thiếu gia kia. Đúng là
không phí một buổi sáng chút nào.
Vương Tiểu Di chống cằm chán nản, đường nét thanh thoát trên khuôn mặt thi
nhau hiện lên, khiến Lập Y cũng ngỡ ngàng. Lập Y nhìn màn hình điện thoại, là
Tiểu yên gọi, cô liền nghe máy: “Sao hôm nay lại gọi cho mình?”
Tiểu Yên hét lớn vào điện thoại: “Chuẩn bị bao tiền mừng thật lớn đi, bổn tiểu
thư sắp về nhà chồng rồi!”
Lập Y cố để điện thoại ra xa tai mình, miệng muốn khép lại nhưng cười không
ngớt, Lập Y nhớ rằng không biết là vị bổn tiểu thư nào ngày xưa đã hùng hổ
tuyên bố rằng: Ai nói lấy anh ta! Thế mà giờ đây lại gọi điện đến thông báo
lấy tiền mừng nữa chứ.
Lập Y cố nén cười, “ừ, ừ” rồi tắt máy.
Cô lại về công ty VP để nhắc chuyện họp lớp với Vương Lâm Phong.
Trên đường Vương Tiểu Di đưa cô về, đã gặp được Angel. Tiểu Di vốn không có ấn
tượng tốt về cái cô bác sĩ này, tại sao biết bao nhiêu bệnh nhân không thăm
lại tìm đến tận đây để gặp lại anh trai cô, muốn ve vãn cũng nên tìm hiểu tình
địch mình là ai chứ. Chuyện tình giữa anh trai cô và chị Lập Y đây không phải
muốn xen vào là xen. Đúng là không biết tự lựa sức mình.
Angel nói cô ấy có việc cần đến tòa nhà Dragon nằm ở đối diện nhà trưng bày
văn hóa của thành phố. Cô ấy liên tục đề cập đến Vương Lâm Phong như một sự
tình cờ, Tiểu Di ngồi một bên nghe cũng cảm thấy khó chịu.
Lập Y thì không như vậy, từ khi cô biết ghen rồi thì bỗng nhiên nói chuyện hợp
hẳn với Angel, nếu là vấn đề về cái người cao ngạo kia thì nói đến sáng cũng
không hết. Vương Tiểu Di bấm điện thoại, không quan tâm đến cái cô gái không
biết đề phòng này nữa.
Angel che miệng cười thanh lịch, cô hí hửng nói: “Cô chắc không biết Vương Lâm
Phong anh ấy rất thích nuôi chó đâu.Ngày trước lúc còn nằm bệnh tôi có mang
cho anh ấy một con Husky và anh ấy rất thích.”
“Đó là anh ấy không muốn cô mất mặt. Anh trai tôi ghét nhất là chó, cô mới là
người không hiểu.” Vương Tiểu Di thẳng thừng nói thẳng lại một câu như tạt một
gáo nước lạnh vào mặt Angel.
Cái này thì Lập Y đồng ý, cô đã nghe đến chuyện anh ấy không nghĩ đến hình
tượng Vương đại chủ tịch ngạo mạn, lạnh lùng mà sẵn sàng vật nhau với chó và
lý do là vì một cái túi chườm nóng.
Angel ngừng hẳn nụ cười, cô như không tin vào tai mình, cố bình tĩnh nhìn qua
Vương Tiểu Di. Angel nhận thấy rõ Vương Tiểu Di chẳng yêu thích mình chút nào
nhưng thái độ này hơi quá rồi phải không.
Vương Tiểu Di bảo xe ngừng ở một chổ phía trước, không màng nhìn đến Angel cô
nói thẳng: “Bác sĩ Trịnh, tập đoàn VP và tòa nhà Dragon hơi ngược đường nhau,
cô cảm phiền đón xe đi.”
Lập Y dù ngốc đến mấy cũng cảm thấy cái không khí bất thường ở trong này, cô
không dám thở mạnh chứ đừng nói là lên tiếng hòa hoãn. Chỉ im lặng ngồi nhìn
Vương Tiểu Di ra dáng nhị tiểu thư nhà họ Vương, phải công nhận lúc cô nàng tỏ
ra kiêu căng cũng rất xinh đẹp.
Sau khi Angel đi khỏi thì Tiểu Di mới quay qua lên tiếng người từng trải: “Chị
Lập Y, chị đừng đối tốt với cô ta quá. Theo em thấy cô ta chẳng hiền lành như
vẻ ngoài đâu.”
Cô không nghĩ nhiều đến thế, chỉ là thấy không thích khi cô ấy cứ tỏ ra bản
thân rất hiểu biết về Vương Lâm Phong. Lập Y không phải thánh nhân mà không
biết khó chịu.
Vương Lâm Phong bước ra từ bếp, chiếc tạp dề đơn giản che không hết được vòm
ngực săn chắc của anh, tay áo sơ mi thì xoăn lên để tiện cho việc vào bếp. Anh
thích nhìn Lập Y tỏ ra mê mệt khi nhìn thấy đồ ăn mà anh làm, anh tất nhiên
biết rất tự tin về khả năng của mình.
Lập Y vừa khoáy ly sữa nóng vừa lên tiếng: “Ngày kia anh rảnh không?”
Vương Lâm Phong thoăn thoắt cơi chiếc tạp dề xuống, điềm nhiên ngồi xuống, anh
lãnh đạm trả lời: “Sao? Có chuyện gì”
Cô tinh nghịch nhìn anh: “Đi tham dự buổi họp lớp mười năm của em. Em sẽ cho
anh danh phận.”
Nghe đến hai từ danh phận Vương Lâm Phong lập tức sáng mắt, mặc dù không ăn
được nhưng đối với anh ra ngoài mà có một danh xưng thì nở mày nở mặt biết bao
nhiêu. Giờ nghe cô nói sẽ đưa anh đi họp lớp anh tất nhiên đồng ý không cần
suy nghĩ.
Vương Lâm Phong mặc dù rất mưu mô nhưng cũng rất dễ dỗ. Chỉ cần đưa một miếng
mồi ngon đến anh nhất định sẽ ăn, nhưng ăn cũng có chọn lọc đấy.
Cô nằm thoải mái trong lòng anh, mặc dù hai người chưa có gì với nhau…ý là
chưa có gì đi quá giới hạn, nhưng cô rất yên tâm khi ở bên anh như thế này, nó
bình yên đến lạ thường. Lập Y chọc chọc vào ngực anh, cô vẽ ba hoa những vòng
tròn, rồi viết tên anh, tên cô…một lúc sau bên tai truyền đến một câu nói thế
này.
“Anh đã kiềm chế lắm rồi, đừng nghịch nữa!”
Lập Y dừng hẳn mọi hoạt động, cô chỉ sợ nếu như đụng phải chổ nào không đúng
có phải sẽ khiến thú tính của anh nổi lên hay không, nếu vậy cô sẽ bị ăn thịt
rất oan uổng a. Nằm im nào, ngoan nào, ngủ đi nào…!
Sáng sớm thức dậy anh đưa tay sờ soạng người nằm bên cạnh nhưng là một khoảng
trống không, anh hé mắt, cái người con gái này bình thường không gọi sẽ không
dậy sao hôm nay lại giỏi thế. Vương Lâm Phong lồm cồm bước xuống giường, anh
đi ra ngoài phòng khách cũng không thấy cô, ngoài ban công cũng không có. Anh
cao giọng gọi: “Chủ tịch phu nhân! Em đâu rồi?”
Từ ngoài cửa “cạch” một người bước vào. Anh bất ngờ khi thấy người đó là
Angel, sao cô ta biết mật khẩu của nhà anh. Trong đầu vừa hỏi thì cũng thừa
biết câu trả lời: Lâu Lập Y!
Angel không rời mắt ra khỏi người đàn ông trước mặt, cô chỉ quen mắt khi nhìn
anh mặc vets, còn lúc này anh mặc áo phông trắng cùng quần jogger dài màu xám
đen, trông thoải mái nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng vô cùng.
Giọng nói vốn rất ấm nhưng khi ngủ dậy lại hơi trầm xuống, anh điềm đạm hỏi:
“Lập Y bảo cô đến?”
Angel cởi giày, cô nâng một túi xốp đung đưa ngang mặt. Giọng nói mềm mại:
“Sáng Lập Y đi mua đồ để chuẩn bị bửa sáng cho anh nhưng công ty gọi đến tìm
gắp, tình cờ gặp tôi nên bảo tôi mang về.”
Có thật là trùng hợp đến như vậy?
Vương Lâm Phong gãi gãi mũi, nếu nói quá thì anh đang cảm thờ phào vì vừa
thoát khỏi một vụ “mưu sát”. Còn nếu nói bình thường thì anh chỉ đang thấy may
khi không phải ăn thử món ăn Lập Y nấu. Anh nhìn Angel không định trở ra thì
hơi ngạc nhiên: “Cô còn có việc gì à?”
Angel nhìn anh dịu dàng. Hai người này tính cách rất giống nhau, một người cao
ngạo, lạnh lùng. Một người thanh tao, không biết khuất phục. Duy chỉ có đứng
trước người mình thích thì họ mới trưng ra tính cách đối lập nhất của bản thân
họ.
Angel cười mỉm: “Tôi sẽ thay cô ấy giúp anh chuẩn bị nốt phần còn lại.”
Vương Lâm Phong cau mày, anh bước tới cầm lấy túi xốp, bộ dạng không mấy thoải
mái: “Không sao, tôi tự làm được.”
Anh không thích người phụ nữ nào khác ngoài Lập Y tự tiện vào nhà, làm anh có
cảm giác không còn sự riêng tư nào giữa hai người. Nhưng Angel lại không cảm
nhận thấy sự khó chịu của anh, cứ nhất quyết muốn tự mình làm bửa sáng.
“Thôi được. Cô cứ làm, khi nào xong thì tự mình ăn, tôi còn có việc đến công
ty.” Vương Lâm Phong tự mình thỏa thuận với chính mình, nếu anh còn ở cùng một
không gian với người phụ nữ khác thì anh sẽ sinh ra cảm giác có lỗi với người
nào đó mất. Mặc dù suy nghĩ rất sâu xa nhưng cũng có cái đúng của nó.
Angel hấp tấp níu tay anh, cô hơi bối rối: “Anh…anh không ăn thật à?”
Vương Lâm Phong rất ghét động chạm, anh hất tay Angel nhưng do lực quá mạnh
khiến cô bị chao đảo, anh theo đà kéo tay Angel lại khiến cô vùi người vào
lòng anh. Trong một lúc hỗn loạn mà trên môi Angel lại khẽ động đậy thành một
vòng cung.
Anh theo phản xạ đẩy Angel ra, nhưng cánh tay cô đã ôm chặt anh từ khi nào.
Sắc mặt Vương Lâm Phong tệ hẳn, anh cố gỡ tay cô ta ra. Đừng cố làm những điều
khiến người ta cảm thấy khó chịu nữa, anh tôn trọng cô vì cô là một người phụ
nữ tốt, nhưng không có nghĩa anh chấp nhận những hành động lỗ mãng này.
Vương Lâm Phong đè nén cơn giận, anh gằn giọng: “Trịnh Nhã Lan!”
Chưa bao giờ anh gọi thẳng tên cô như vậy, điều đó cho thấy chẳng thể đùa giỡn
được nữa. Angel cố làm ra vẻ bình thường nhưng không thể cười thoải mái được.
Vương Lâm Phong lùi về một bước, anh đối diện trực tiếp với cô ấy: “Đừng cố
làm điều ngu ngốc.”
Chưa bao giờ khoảng cách giữa hai người lại xa đến như vậy. Dù sao cô cũng đã
từng cứu anh, chẳng lẽ một cái ôm cũng không được. Angel nhắm nghiền mắt, cô
cố hít thở đều để hòa hoãn lại sự rối loạn trong lòng. Cô không thể chấp nhận
được việc một người thành đạt như cô lại bị đàn ông từ chối.
“Là em không được sao?” Angel cuối gầm mặt, cô nắm chặt hai bàn tay.
Vương Lâm Phong tựa người vào cửa, dáng vẻ ngạo mạn không bận tâm. Cô thấy anh
như vậy thì lập tức nỗi điên, bản thân đã hạ mình mở lời trước, dù sao cũng
nên trả lời cô một tiếng chứ. Bộ dạng này là sao, là đang khinh thường hay
đang chế giễu?! Angel rối loạn, cô cứ tự nói chuyện với mình rồi tự phủ định
nó.
Anh không bận tâm đến hành động của Angel, chỉ đang ngầm tức giận cái người
nào đó ngang nhiên dẫn sói về nhà.
Lập Y tất nhiên không hay biết cực phẩm bạn trai của mình sắp bị người ta cướp
mất. Và cũng không hay biết đến tối về sẽ bị giáo huấn một trận ra trò.
Đến tối cô về nhà thì đèn đóm không ai bật nhưng áo lẫn giày của anh đều có ở
nhà, chẳng lẽ tính chơi trò kinh dị. Lập Y len lén xuống nhà bếp nhưng cũng
không thấy ai. Cô định mở cửa vào phòng, thì anh từ nhà tắm bước ra và phải
nói là anh đang cám dỗ cô đó ư!
Vương Lâm Phong chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm bên dưới, ánh nhìn ngang tàng
nhưng siêu gợi cảm, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau mê hoặc vô cùng. Lập Y thầm
nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi! Thú tính của tên yêu nghiệt này chẳng lẽ lại nỗi lên
rồi sao, đừng có mà nhìn mình với ánh mắt như vậy!
Anh liên tục tiến tới, Lập Y theo phản xạ lùi về sau. Cô lắp bấp: “Làm, làm
gì?!”
Vương Lâm Phong quăng cho cô bộ quần áo, thấy Lập Y ngơ ngác anh mới ghé sát
tai cô: “Sao hả? Nếu em muốn gì nữa…anh nhất định không để em thất vọng.”
“Cái gì chứ! Anh đi làm thức ăn đi.” Cô nhanh miệng chặn nốt câu nói đó lại.
Rồi chạy cuống vào phòng tắm.
Đến khi ăn xong buổi tối Lập Y nằm dài trên giường xoa xoa cái bụng đã no nê.
Anh ngồi vào bàn làm việc để xem nốt bản kế hoạch tháng này. Lập Y chống cằm
cười mỉm ngắm nhìn tấm lưng rộng rãi của anh.
Niềm hạnh phúc hiện rõ trong ánh mắt. Vương Lâm Phong điềm nhiên: “Đừng nhìn
nữa, nếu không em sẽ hối hận.”
Lập Y đần mặt, anh có mắt ở sau lưng à. Cái gì cũng biết, nếu không phải để
bảo toàn “tính mạng” cô sẽ mắng anh cho xem.
Vương Lâm Phong quay lại nhìn cô: “Sau này đừng để người phụ nữ khác vào nhà
nữa.”
Lập Y gật đầu nhưng lại thắc mắc.
“Sáng nay em chỉ là nhờ cô ấy một chút thôi…”
Vương Lâm Phong giận dỗi nhào đến ôm lấy thân người của Lập Y, anh vò đầu tóc
của cô rối tinh lên.
“Nếu IQ em không cao thì anh đã nghĩ là em muốn thử anh đấy.”
Lập Y cố hất tay anh ra nhưng thân hình cao lớn của anh khiến cô không thể
xoay sở được. Đến khi Lập Y ngồi dậy thì anh lại bất ngờ hôn cô một cái, cái
hôn vừa như là sự trừng phạt và cũng như là để thỏa mãn tham muốn của chính
anh.
Buổi sáng của ngày thứ bảy. Vương Lâm Phong chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để tám
giờ sẽ qua nhà A Phân đón người. Trước đó vài ngày anh đã nghe Lập Y kể lại sự
việc lúc cô còn học trung học. Đám người đó dám ghép đôi cô cùng một tên khác
thì thật không biết sống chết, sau vụ việc của Lý Chính thì anh càng dám chắc
sức hút của Lập Y nhất định rất đặc biệt. Vì thế cũng chỉ có những người đặc
biệt mới nhận ra nó. Nên anh càng phải bảo quản cô kỹ hơn.
Anh nhìn lại chiếc nhẫn, vẫn chưa có dịp để đưa. Nhưng sớm thôi, cô sẽ gả cho
anh, là chủ tịch phu nhân của VP, là người mà đời này anh mong muốn có được
nhất.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay người không muốn gặp nhất. Angel không
biết đã đứng đợi ở đây từ khi nào, nhìn bộ dạng không còn mấy kiêu ngạo như
thường ngày.
Nghe tiếng động Angel ngẩng mặt lên, cô ấy chạy một mạch đến nắm lấy tay Vương
Lâm Phong, những lời nói cứ xáo trộn lên kèm theo sự hoảng loạn: “Có…có
người…có người theo dõi em, ban đêm…nó…nó rình rập ngoài cửa, anh…làm ơn, giúp
em…làm ơn!”
Vương Lâm Phong cố đỡ lấy cánh tay Angel, anh cau mày giọng không mấy vui vẻ
và muốn cô lập tức dừng ngay màn kịch đau khổ này lại: “Trịnh Nhã Lan, tôi còn
có việc gấp. Cô đừng nghĩ đã cứu được tôi thì tôi sẽ yêu cô, dùng ngay chuyện
này lại đi.”
Angel cứ như không nghe thấy cô ta tiếp tục lắc mạnh tay anh. Anh ấy không tin
lời cô nói, nhưng phải làm sau đây điều đó dường như là sự thật. Đêm qua thật
sự có người liên tục đi qua lại trước căn hộ của Angel, có người muốn làm hại
cô, mà anh không tin, không tin lời cô nói.
Xung quanh đột nhiên tối dần, Angel ngất đi. Vương Lâm Phong hơi hoảng, anh
gọi xe và đưa cô đến bệnh viện.
Vương Lâm Phong cố không để ý đến cái người phụ nữ không biết xấu hổ đang ngồi
dưới chân mình, mà cũng thật không may rằng vẫn còn một chút nhân phẩm còn tồn
tại trong anh, nên anh đã không thể dứt khoát rời đi.
Anh buộc lòng phải gọi cho Lập Y: “Em cùng A Phân đi trước đi, Angel đột nhiên
lại ngất, anh phải đưa cô ta vào bệnh viện.”
Lập Y ậm ừ nhưng cuối cùng cũng tiếc nuối tắt máy, cô không nên ghen vô lý vào
lúc này được, sức khỏe quan trọng. Lập Y nói lại với A Phân nhưng cô ấy lại
buông một câu khó hiểu: “Chiêu củ rích!” Sau đấy còn lảm nhãm đến mệt cả tai.
Lập Y chỉ muốn túm lấy A Phân mà vứt xuống xe cho xong, ồn ào như thế nhưng
lại được khuôn mặt là ăn điểm người ta thôi, tại sao lại không sáng mắt mà kết
thân với một người như thế này chứ, Lập Y mày thật sự tự tìm đường chết cho
mình mà.
Khi đến nơi người được chào đón nhất không phải là đại hoa khôi A Phân mà
chính là cái con gà mờ đại lập dị kia. A Phân cũng bàng hoàng vì khung cảnh
này. Ái da cái đám người này, chẳng phải khi trước mình còn là trung tâm của
bọn họ hay sao mà bây giờ lại thành ra là người lu mờ như vậy chứ?!
“Lâu Lập Y cậu thật sự thay đổi rồi, nhìn xem tại sao trở nên đẹp như vậy
chứ!”
“Không phải, không phải! Cậu nên hỏi bí quyết gì mà trông chẳng già hơn chút
nào vậy?”
“Nghe A Phân nói bạn trai cậu cũng đến, rốt cuộc ở đâu?”
Lập Y còn đang bị xoay như chong chóng giữa các câu hỏi thì một người đàn ông
gương mặt ưa nhìn tiến đến chổ cô. A Phân biết chắc Lập Y sẽ không nhớ được
người đó là ai nên mới thì thầm: “Là anh ta, Từ Hạo đàn anh 12-1 mười năm
trước, Xuyên Xuyên và anh ta đang bên nhau.”
Lập Y ngờ ngợ ra, chẳng phải là cái vị hội trưởng hội học sinh đa tài kia hay
sao. Nhớ thì nhớ hết một lượt, Xuyên Xuyên chính là người cô không thích nhất,
vì sao ư? Vì chính cô ấy tung tin chuyện Lập Y thích thầm Từ Hạo đấy. Hôm nay
còn gọi anh ta tới, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chính là đang muốn cô bẻ mặt.
Nhưng Lập Y đành cười trong lòng, thật khiến mọi người thất vọng rồi vì bạn
trai cô nói không ngoa chính là hàng có một không hai, nếu đem so với tên Từ
Hạo này thì đúng là thiệt thòi cho chủ tịch Vương quá rồi.
Đừng nghĩ bản thân đẹp trai một chút thì tưởng rằng cả thế giới đều đang xoay
quanh mình chứ. Lập Y nhìn khuôn mặt khinh khỉnh của Xuyên Xuyên bên cạnh thì
rất muốn nói rằng “bà cô à, bạn trai cô chỉ là hạng xoàng” nhưng ngặt nỗi
không thể nói thẳng thừng như thế với bạn bè vừa mới gặp sau mười năm chứ.
Xuyên Xuyên khoát tay Từ Hạo tỏ ra thân mật trước mặt cô, nghĩ rằng như thế có
thể khiến Lập Y bẻ mặt mà bỏ về nhưng ai ngờ được…Lập Y hằng ngày đối diện với
nhan sắc “nghiêng nước nghiên thành” kia thì những nhan sắc bậc thường thế này
không thể “mê hoặc” được cô đâu. Hệ miễn dịch của Lập Y rất tốt đấy.
Từ Hạo lúc nãy im lặng như tờ cũng có chút hứng thú với người trước mặt. Anh
ta chỉ nghe mọi người đồn về nữ sinh lập dị thích thầm mình, thật sự trước giờ
người thích anh ta có rất nhiều nhưng nếu nói về lịch sử của cô gái này quả
thật rất đáng để chú ý.
Đối diện với ánh mắt đầy thông cảm nhưng tự cao của Từ Hạo, Lập Y thật sự muốn
cười không được muốn khóc không xong, cô thật sự, thật sự không thích anh, đó
chỉ là tin đồn thất thiệt thôi đấy.
Xuyên Xuyên đứng một bên vô cùng lộng lẫy với chiếc đầm bó sát thêu hoa tử vi.
Cô hơi ngước mặt nhìn Lập Y, lớn tiếng cố để mọi người chú ý: “Lâu Lập Y,
chẳng phải A Phân đã nói hôm nay cậu đến cùng bạn trai hay sao? Người đâu rồi,
hay là vốn dĩ chẳng có người!”
Lập Y cảm nhận được rõ sự chê cười đến từ lời nói của Xuyên Xuyên, mọi người
cũng quay qua bàn tán về việc “bạn trai bí ấn” của Lập Y.
Cô khó xử nhìn điện thoại, Vương Lâm Phong bảo đến trể nhưng có thể do Angel
chưa khỏe nên anh chưa rời đi được. Người cô trách ở đây không phải anh mà
chính là cô bạn thích hứa hẹn kia kìa.
A Phân tất nhiên không để người chị em của mình bị người ta “đưa lên bàn mỗ”
cô lén ra một góc định gọi cho Vương Lâm Phong đến, nhưng nghĩ lại là lúc nãy
anh ta đã thất hẹn với bổn tiểu thư…vậy nên, không gọi nữa. A Phân chuyển mục
tiêu qua người khác, còn người được chọn không ai khác chính là tên Bạch Dương
gì đó. Lần trước khi nghịch điện thoại của Lập Y cô đã nhanh chóng lưu lại số
của anh ta rồi. Không ngờ hôm nay lại hữu dụng như vậy, Vương Lâm Phong nhất
định sẽ ghen đến trời sập mất.
“Xin chào! Là ai vậy?”
A Phân hơi ngây người, cô không ngờ giọng anh ta lại hay như vậy, trầm có, ấm
có thậm chí sức nặng cũng không thua kém gì tên ngạo mạn kia. Cô thần người
một lúc mới có thể bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần: “Lập Y đang cần
anh giúp, địa chỉ đường xxx khu xxx.”
Cô nói xong liền tắt máy, A Phân không ngờ bản thân lại bị dao động bởi một
giọng nói.
Ở bên này Lập Y thật sự gọi trời không thấu, đừng có mà khiêu khích cô chứ.
Một người hay đi sau lưng Xuyên Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Ngày xưa là cô ta
thích anh đấy.” Sau đó liền chỉ tay sang Từ Hạo
Từ Hạo cao giọng: “Là cô, thích tôi?”
Lập Y thật sự đứng hình. Cô thầm nghĩ: Anh hai à, anh đừng nghĩ xa như vậy
chứ! Mặc dù thừa nhận anh có hơi đẹp đấy, nhưng dù sao Lâu Lập Y tôi khẩu vị
cũng không nhạt như vậy đâu!
Rõ ràng là đi gặp bạn bè nhưng tại sao cô lại có cảm giác đam bị thẩm vấn vậy
chứ, có bạn trai hay không là chuyện của người khác, sao đám người này thích
xen vào thế kia chứ. Lập Y cố lơ mọi thứ, cô đi dọc bàn thức ăn. Nghe đồn
nhưng thứ này đều được Từ Hạo lo, đúng là chi mạnh tay thật.
Xuyên Xuyên khộng chịu bỏ qua cho Lập Y dễ dàng như vậy, cô ta mở miệng hoàn
toàn là lời thách thức.
“Rốt cuộc bạn trai cô có đến không? Đừng có…”
“Tiểu Y, anh đến có muộn quá không?”
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía phát ra tiếng nói, ngay cả Lập Y cũng ngừng
hẳn hành động nhai thức ăn lại, cô nhìn đăm đăm vào Bạch Dương, anh ấy hình
như…hình như là đang đi về phía cô.
Bạch Dương bề ngoài không cao ngạo như Vương Lâm Phong nhưng khí chất của anh
cũng thuộc dạng trời sinh. Cả nhà hàng chìm vào khoảng lặng, ngay cả Xuyên
Xuyên cũng không rời mắt được.
A Phân ở một góc cười thâm hiểm. Nhìn hai người họ cũng đẹp đôi lắm chứ, nếu
không phải tại Lập Y đã chọn tên chủ tịch hống hách kia thì cô nhất định tìm
mọi cách để tác hợp cho Bạch Dương và Lập Y.
“Cậu ta thật sự có bạn trai!”
“Không phải là tầm thường đâu, nhìn có vẻ Từ Hạo không bằng rồi.”
“Đúng, đúng nhưng nhỏ thôi, kẻo Xuyên Xuyên cậu ta nghe được.”
Đừng nói là mọi người ngay cả chính chủ cũng không biết điều gì đang diễn ra,
Vương Lâm Phong là bạn trai cô lại không đến mà ngược lại để Bạch Dương sư
huynh đến.
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang ngắm một điều gì đó mà anh quý
trọng, anh không muốn một khi chớp mắt một cái cô sẽ lại biến mất. Đứng ở đây,
dùng thân phận bạn trai để sánh vai bên cô, một chút thôi cũng đủ làm hi vọng
trong anh như được thắp lên một lần nữa.
“Xin lỗi, lúc nãy công ty có việc bận nên đến trễ, đừng giận!” Bạch Dương
khoát vai cô.
Một người trong đám đông hơi thẳng thừng hỏi: “Anh thật sự là bạn trai của cậu
ta?”
Bạch Dương không suy nghĩ rất chắc chắn thùa nhận “đúng”, thấy Lập Y không có
phản hồi anh mới áp sát vào tai cô: “Anh đang giúp em đấy!”
Lúc này Lập Y mới hoàn hồn, cô gật đầu theo quán tính.
“Rốt cuộc kẻ lập dị cũng có người yêu, mà lại còn hơn cả Từ Hạo, không ngờ.”
Một người biểu môi, khuôn mặt khinh khỉnh chế giễu Lập Y. Cô ta vốn dĩ nói rất
nhỏ nhưng vẫn không qua được tai của Bạch Dương, trạng thái ôn nhu khi nãy
bỗng chốc chuyển thành sắc mặt đen kịch. Anh nhìn cô gái đó với ánh mắt chán
chê.
“Cùng là con gái nhưng sao lời nói cô chẳng sạch sẽ chút nào vậy, đừng để tôi
phải nghe những lời nói như thế nữa.” Lời nói anh không còn vẻ thân thiện
nhưng thay vào đó tràn đầy mùi nguy hiểm. Bá vương học đường ghét nhất người
khác nói không hay về điều anh thích, đặc biệt hơn là nói xấu về người anh
yêu. Cho nên cô ấy phải cảm thấy may vì đây là lần gặp đầu tiên nên anh chỉ
cảnh cáo nhẹ.
Cô ta hơi thụt lùi về sau, cảm thấy căn thẳng vô cùng, thầm tự trách mình quá
ngu ngốc khi đã vô ý như vậy.
Xuyên Xuyên cười nhếch môi, cô khoát tay Từ Hạo đi tới, muốn để cho mọi người
thấy dù rằng bạn trai Lập Y có đẹp hơn đi chăng nữa nhưng cô ta vẫn là người
nổi bật hơn hết. Xuyên Xuyên là người đố kỵ với Lập Y nhất, cô ta chẳng có gì
ngoài sự ganh ghét và cố tìm điểm yếu của Lập Y để soi mói.
Lập Y cũng không thích lắm bộ dạng khinh người của cô ta, cô muốn lờ đi nhưng
cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, Xuyên Xuyên thản nhiên lấy trong túi áo
trước ngực Từ Hạo một tấm danh thiếp, cô ta nháy mắt với Lập Y: “Công ty riêng
của Từ Hạo vừa mới lên sàn, nếu cậu có nhu cầu về nhà đất cứ đến tìm anh ấy.”
Mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý qua phía Xuyên Xuyên, ai cũng biết Xuyên
Xuyên có ý muốn lấy lại sự thu hút về mình nên cô ta mới chuyển sang đề tài
khác. Công ty của Từ Hạo vừa mới lên sàn không lâu nhưng do nhận được cổ phần
đầu tư khá đậm nên giờ công ty anh ta có tiềm năng phát triển khá.
Không khí xung quanh cũng xôn xao hẳn lên nên có những câu nói thế này “đúng
rồi về mặt nhan sắc Từ Hạo không bằng nhưng về sự nghiệp có lẽ anh ấy “ăn
điểm” đấy.”
Lập Y cũng tự nhiên nhận lấy tấm danh thiếp, cô không bận tâm lắm về chuyện
này. Bạch Dương nghiêng đầu nhìn tên công ty, mắt anh lóe lên tia sáng, khuôn
mặt cố tỏ ra đang suy nghĩ và lời nói thì như thả tảng băng lớn.
“Công ty Thịnh Thế? Hình như đã từng muốn hợp tác với tôi thì phải!”
Một lần nữa mọi ánh nhìn lại đổ dồn về phía anh, có vẻ như việc khiến mình trở
thành trung tâm của sự chú ý thì không khó đối với Bạch Dương chút nào.
Anh chắc lưỡi, lấy trong túi áo ra một danh thiếp, làm dáng vẻ giống như của
Xuyên Xuyên nhưng nét tự tin thì ăn đứt cô ta. “Chà, trí nhớ của tôi cũng tốt
đấy, nếu không tôi cũng sẽ chẳng nhớ được đã từng thấy qua công ty nhỏ như thế
này. Nếu hai người có nhu cầu về phần mềm hay thiết kế cứ tìm tôi, hay tìm Lập
Y cũng được, cô ấy là nhân viên của VP đấy.”
Xuyên Xuyên như không tin vào tai và mắt của mình, cô trố mắt nhìn tấm danh
thiếp màu bạc in rõ bốn chữ “tập đoàn Bạch thị”. Từ Hạo như bị đóng băng, khoe
khoang không đúng chổ thì giống như tự lấy đá đặt vào chân mình vậy. Cả hai
người lại càng bị dọa khi nghe đến việc Lập Y là nhân viên của công ty VP,
không ai không biết VP là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn như thế nào ở trong
nước và cả quốc tế. Một tập đoàn mạnh về cả mọi mặt, từ nguồn nhân lực dồi dào
cho đến tiếng tăm lừng lẫy. Nên khi nghe Lập Y là nhân viên của tập đoàn thì
không những Xuyên Xuyên và Từ Hạo mà tất cả mọi người đều như bị sét đánh.
Lập Y mặc dù không cười nhưng khi thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác
thì cũng có phần vui vẻ.
“Lâu Lập Y cậu thật sự là thành công nhất cả bọn đấy! Có công việc mơ ước và
bạn trai điển hình như thế này, ngưỡn mộ quá đi!”
“Tôi cảm thấy mình có lỗi khi ngày xưa đã nói cậu lập dị.”
Nhiều nhiều những những lời nói được thốt lên trong sự hối hận và cũng đầy vẻ
ngưỡn mộ.
Lập Y hít một hơi dài, cô bước đến gần hơn Xuyên Xuyên một chút, ánh mắt không
quan tâm khi nãy cũng trở nên kiên định hơn, cô không muốn mình mãi là một sự
nhạt nhòa, cũng không muốn mình mãi là người chịu thiệt thòi, Lập Y đặt tay
mình lên vai Xuyên Xuyên: “Đừng cố tỏ ra mọi người đều thua cậu. Tôi của ngày
xưa không bằng cậu nhưng tôi của hôm nay đang rất cố gắng.”
A Phân len ra khỏi đám đông, cô nắm chặc tay Lập Y: “Tôi của ngày xưa hơn cậu
và tôi của hôm nay cũng bỏ xa cậu. Ok giải tán!”
Lập Y nhìn A Phân nhưng không nói gì, vì cô biết người chị em này cái gì cũng
tốt, bề ngoài tốt nhân phẩm càng tốt hơn và khả năng chọc tức người khác còn
thuộc dạng tài năng.
Xuyên Xuyên ngậm lấy cục tức nhưng không làm gì được, cô hất tay Từ Hạo và rời
khỏi bữa tiệc. Hôm nay quả thật quá bẻ mặt rồi.
Lập Y lần mò đến bàn thức ăn, cô không kìm lòng được, giống như đám thức ăn
đang mời gọi cô tới ăn sạch chúng vậy. Lập Y chọn mỗi món một ít rồi mang đến
cái bàn ngoài bờ hồ ăn một mình. Bạch Dương thấy dáng vẻ tham ăn của cô thì
rất tức cười, anh cũng mon men lại gần chổ cô, ánh mắt triều mến đầy nuông
chiều: “Vương Lâm Phong ở đâu, sao lại để em một mình?”
Lập Y đang cắn dỡ cái đùi gà cũng buông thỏng xuống, cô liếc nhìn điện thoại,
câm phẫn không nói thành lời. Bạch Dương đẩy nâng tay cô lên để cô có thể tiếp
tục mà gặm gà. Anh ân cần: “Thế nào, ăn gì anh lấy, mới ba đĩa chưa nó đâu
nhỉ!
Cô gật đầu. Bạch Dương nhìn cô cười hiền, vốn dĩ đã muốn buông bỏ, muốn thật
lòng chúc phúc cho họ nhưng hôm nay thấy được cảnh này anh lại càng muốn bảo
bọc cho cô. Con tim không phải của mình nên anh không chi phối được.
Nhìn cô một lúc Bạch Dương thất thần: “Quả thật rất khó để buông bỏ!”
Lập Y ngước mặt khó hiểu: “Buông gì cơ?”
Nhưng Bạch Dương không trả lời, anh điềm nhiên như cười như không, mà ánh mắt
còn chứa điều gì rất khó đoán.
Vương Lâm Phong nhìn lại đồng hồ thì đã quá tám giờ tối, anh đột nhiên nhớ lại
buổi họp lớp với Lập Y. Không kịp gọi điện thoại anh lao thẳng ra khỏi bệnh
viện và lái xe về nhà.
Trên chiếc gra trải giường trắng Angel ngồi bật dậy, cô ta nhìn liếng loáng
xung quanh rồi bật cười sang sảng, âm thanh nghe vô cùng chói tay và có phần
đau khổ, trong hốc mắt cay xè chảy ra một dòng nước mặn và đắng.
Càng cản trở nhiều cô ta càng khoái chí. Nhưng tận sâu trong lòng Angel đã vui
vẽ được gì?!
Lập Y về nhà thấy đèn đã sáng, cô biết anh về rồi. Vương Lâm Phong từ sau bức
tường nhảy ra, anh làm ra vẻ cương trực vô cùng: “Chủ tịch phu nhân về rồi à?
Nào, đến đây cơm đã có rồi.”
Cô đã ngửi được mùi thức ăn từ sau bếp nhưng nhất định phải giữ vững lập
trường, Lập Y lướt qua vai anh, cô đi thẳng vào phòng. Vương Lâm Phong ngớ
người, giận thật rồi! Anh lẽo đẻo theo sau Lập Y, anh hỏi rất nhỏ nhẹ: “Hôm
nay, anh…”
“Hôm nay, Bạch Dương đã thay anh làm tròn bổn phận của người bạn trai rồi.”
Lập Y nhanh nhảu chặn miệng anh lại.
Vương Lâm Phong vốn đnag trong tâm thái là người có lỗi nhưng khi vừa nghe cô
nhắc đến hai chữ Bạch Dương thì đã thay đổi thái độ. Cùng nhau đi mà còn cái
gì mà…cái gì mà tròn bổn phận bạn trai? Anh tức đến mức tưởng rằng đầu muốn
bốc khói, giận hờn nói: “Tại sao hắn lại là bạn trai em?”
Lập Y ngã lưng ra giường thoải mái, như đang rất không quan tâm. Điều này càng
thách thức tính cầm thú trong Vương Lâm Phong nổi lên, anh đe dọa: “Được rồi,
không nói, không sao! Hôm nay phải mau biến em thành người của anh thì mới yên
tâm.”
Thấy anh chuẩn bị cởi chiếc áo len ra Lập Y mới nhanh chóng xua tay, “không,
không phải…đám bạn em họ làm khó, cho nên Bạch Dương sư huynh mới giúp em. Anh
ấy chỉ là có ý tốt thôi.”
Tại sao đột nhiên tình thế lại đảo ngược lại như thế chứ? Rõ ràng khi nãy cô
mới là người giận, sao đột nhiên trở mặt một cái liền biến thành bị cáo rồi,
thiên lý ở dâu cơ chứ? Lập Y mày làm người thật quá thất bại rồi!
Gân xanh trên trán Vương Lâm Phong nỗi lên, nếu như tên Bạch Dương mà có mặt ở
đây anh nhất định sẽ cho hắn biết tay, đâu phải ai cũng nhận là bạn trai bừa
bãi như vậy được.
Anh khoanh tay trước ngực ra vẻ quyết tâm: “Không được! Sinh nhật lần này của
em anh nhất định mời bạn bè của em một lần nữa để đính chính lại mọi chuyện.”
Lập Y không tin vào tai mình, cô vừa nghe gì chứ. Đính chính? Cô mệt mỏi cầm
tay anh lắc lắc: “Dù sao cũng chỉ là một cách gọi thôi mà.”
Vương Lâm Phong nhất quyết không chịu. Sao mà chỉ là, cái đó quan trọng lắm
đấy biết không? Trước khi chưa lấy được cô anh không thể nới lỏng ra một chút
nào được. Anh nhìn cô chậm rãi đáp: “Danh phận rất quan trọng.”