Sự Cố


Người đăng: ThanhHienIchilovely

Hắn ta như một tên bệnh hoạn ấy, lúc thì ra vẻ lạnh lùng, tàn ác, khi lại dịu
hiền, tốt bụng đến lạ thường. Được hắn gọi bằng hai từ "phu nhân" tôi cảm thấy
là lạ sao sao ý. Lạ bởi tại sao hắn ta lại quan tâm tôi đến lạ thường trong
khi chúng tôi chỉ vừa mới quen. Và lạ nhất là tôi thấy ấm áp mỗi khi ở cạnh
hắn. Liệu tôi và hắn đã từng quen nhau hay sao mà lại thân thuộc như vậy?
Không... không thể!

- Xì. Sao anh lúc nào cũng để tôi tức vậy hả? Buông tay ra đi!

- Sao cô lạ vậy? Tôi đã bỏ bao công sức thuê người trang điểm cho cô, nay cô
lại bạc bẽo thế là sao!-Hắn ta ra vẻ không được hài lòng!

- Tôi mượn anh à? Đâu có đâu! Tôi bắt anh phải tốn tiền à? Cũng không luôn!
Và hơn hết tôi.... Ưm ưm...

Đang nói dở tôi liền bị một thứ gì đó ươn ướt chạm vào môi. Đó là thứ gì mà
sao lại ngọt ngào đến vậy, là thứ gì mà lại lôi cuốn tôi đến vậy! Vâng, tôi
đang bị cưỡng hôn! Khi định hình lại được chuyện gì đang xảy ra, tôi liền phản
kháng lại sự ngọt ngào ấy. Hắn ta là ai mà lại dám cướp đi nụ hôn đầu đời của
tôi cơ chứ. Và rồi:

- Anh...anh... Hu hu hu... Anh sao dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi cơ chứ? Nụ
hôn này tôi đã cố gắng để dành cho tới khi lấy chồng và trao cho người mình đã
chọn. Sao anh dám chứ! Hu hu... Tương lai tôi phải làm sao đây! Liệu có ai
chịu lấy tôi khi tôi đã bị mất nụ hôn đầu không đây... Mẹ ơi con phải sống sao
đây.. Huhu..

- Yên tâm đi, nếu không ai lấy cô thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cô cứ yên tâm.
Đi thôi kẻo muộn!

[ Anh nào muốn hôn cô đâu, ai biểu cô nói nhiều làm chi! Nhưng anh phải công
nhận rằng môi cô rất quyến rũ. Mặc dù "phong cách" hôn của cô rất kém, song nó
lại rất lôi cuốn, nó khiến anh không muốn dừng lại, khiến anh chỉ muốn nó là
của riêng mình. Nhưng anh nào có thể không dừng lại khi cô đang giẫy giụa. Anh
cảm thấy có chút ăn năn khi biết đây là nụ hôn đầu của cô, nhưng cô cũng nào
biết đây cũng là nụ hôn đầu của anh. Mặc dù nổi tiếng là tay chơi, song anh
lại chưa từng quan hệ với bất kì cô gái nào cả. Có lẽ bởi trong tim anh vẫn
còn có một người con gái khác.

Thấy cô đang me nhè bên tai, anh chỉ còn cách đe doạ cô lần nữa:

- Tôi cho cô hai lựa chọn: một là im miệng lại và lên xe, hai là chúng ta
tiếp tục!

Anh nói với giọng điệu dê xồm gọi là cụ. Và quả nhiên nó có hiệu quả ngay tức
khắc khi cô im bặt. Anh thấy trêu cô rất vui, mỗi khi cô giận là bấy giờ anh
lại được cười thoả mái.

Hai người bước lên xe với hai tâm trạng. Kẻ thì đang khóc than cho nụ hôn đầu
đời của mình, người thì lại đang hân hoan khi vừa mới bắt được một con cừu
non. Song, họ lại có cùng dự ái ngại đến lạ thường. ]

Chiếc xe ô tô mui trần hàng hiệu nổ máy. Tiết trời thật mát mẻ làm tôi nhanh
chóng quên đi sự buồn phiền khi nãy. Mặc xác hắn ta có đang làm gì đi chăng
nữa, tôi vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa kính để ngắm tiết trời mát mẻ của buổi tối
Hà Nội. Tôi đang suy nghĩ xem làm ghế nào để trả thù hắn, làm thế nào để khiến
hắn phải xin lỗi tôi. Và quan trọng hơn hết, tôi đang nhớ gia đình mình!

Dòng suy nghĩ miên man của tôi sẽ không bị cắt ngang nếu tên ác ma kia không
phanh gấp. Không biết ở phía trước đang có chuyện gì sảy ra mà sao lại đông
người đến thế. Mà hình như bọn họ toàn là dân đầu gấu hay sao ấy. Ai ai trong
số họ cũng đang cầm dao làm tôi khiếp sợ. Quay sang nhìn hắn thì tôi bắt gặp
nụ cười xảo trá trên khoé môi hắn. Nhắc tới môi làm tôi nhớ lại chuyện khi
nãy, xấu hổ quá thôi. Nhưng tôi đã gạt chúng sang một bên mà tiếp tục "thăm
dò".

- Cô cứ ngồi đây, tôi qua đó xem có chuyện gì!

Nói đoạn, hắn bỏ đi làm tôi không biết phải làm gì mà chỉ í éo theo;

- Cho tôi đi với, tôi không thích ở một mình!

- Nhưng có lẽ sẽ nguy hiểm đấy!

- Mặc kệ! Cho tôi đi cùng nha!

[ Giọng cô nũng nịu khiến anh lay động. Đành cho cô theo, anh cảm thấy không
an tâm chút nào.

" Không biết có chuyện gì đây ta!"- anh nghĩ.

Cả hai bước xuống xe, anh nhanh nhảu khoác tay cô đi đến chỗ bọn họ. Cảnh
tượng trước mắt quá đỗi rùng rợn. Cả bọn con trai xấu xí, lệ xệ đang dồn ép
hai người thanh niên trẻ vào một góc. Lạ thay hai chàng trai này có vẻ quen
quen trong đôi mắt của Hà Vy. Cô chắc chắn đã gặp họ ở đâu đó!

- A. Có phải là Thịnh và Tú không? Hai cậu sao lại...

Lời nói của cô thốt lên làm cho tất cả những người có mặt ở đó chú ý tới cô.
Bọn xã hội đen kia thấy có kì đà cản mũi thì ra vẻ khó chịu tột cùng. Nhưng
khi thấy cô là một người xinh đẹp, bọn họ thay đổi khuôn mặt ngay lập tức:

- Chào cô em, sao lại đi lo chuyện bao đồng vậy? Nhưng không sao, tụi anh đây
sẽ làm cho em thoải mái thôi!-Một tên trong số bọn họ lên tiếng.

Khi nghe chúng nói vậy, cô mới nhận ra mình quá ngu. Tại sao lại lên tiếng cơ
chứ. Chúng tiến ngày càng sát vào cô làm cô run sợ mà bám chặt vào tay anh.
Anh chỉ cảm thấy thích thú với cô, còn với lũ cặn bã kia thì anh sẽ cho chúng
trận vì tội dám doạ cô.

- Hà Vy ơi, cứu chúng tớ với! Bọn chúng định giết tớ, giúp tớ với! Làm ơn!-
Thịnh nói lên trong sự sợ hãi.

- Im miệng! Mày nghĩ sao hai đứa này có thể giúp bọn mày. Nhìn cách ăn mặc
chắc là con nhà giàu rồi. Hay là nên bắt thêm hai đứa này để đòi tiền chuộc.-
tên lưu manh lên tiếng.

Anh từ nãy giờ đứng yên quan sát và hình như đã đoán được điều gì rồi thì
phải.

- Mấy người đừng có làm càn. Mấy người có biết đây là ai không hả?- tay chỉ
vào anh- Đây là một công tử quyền quý đấy, chỉ cần ảnh gọi một cú thôi là có
ngay cả một tập đoàn người có mặt ngay đấy có biết chưa hả?- cô từ sau lưng
anh nói vong lên.

Khi cô vừa dứt lời liền khiến anh cảm thấy là lạ. Chẳng nhẽ cô đã biết anh là
ai rồi hay sao. Mà nếu cô biết rồi thì tại sao cô lại không hề sợ sệt anh.
Thật thú vị! Nhưng anh nào có biết cô chỉ nói vậy bởi cô mong bọn chúng sẽ sợ
mà bỏ đi. Nhưng nào ngờ nó còn phản tác dụng.

- Hahaha... Cô em đùa tôi chắc. Tôi đố cô em gọi được 300 người biết võ tới
đây đấy. Đừng có nói khoác khi mình không làm được chứ! Hahaha..- tất cả bọn
họ cười lố lên khi tên đầu đàn nói xong.

Bọn họ nói vậy làm cô càng sợ hơn mà bám chặt vào tay anh. Cô sợ khi bị bọn
chúng đe doạ, sợ khi bị thương mà khiến người khác phiền lòng.

- Có gì đáng cười sao?- anh nói với giong lạnh lùng vô bờ bến- Cô ấy nói đúng
mà! Mấy người chờ 5 phút sẽ có người tới.

Nói đoạn, anh móc túi ra và gọi vô một số nào đó. Nhưng lạ là anh không hề nói
đầu đuôi mà chỉ vẻn vẹn là:" 300 người". Cô không biết anh đang làm gì nữa.
Nếu anh cũng chỉ doạ họ thôi thì mọi chuyện sẽ ra sao nếu họ không chịu khuất
phục.

Hai bên cứ nhìn nhau như vậy cho tới 5 phút sau, từ đâu ra một tập đoàn chỉ
người với người xuất hiện. Bọn họ ai nấy đều rất to cao, ra dáng những người
xã hội đúng chất. Tất cả chạy lại, xếp thành hàng lối và đồng thang:

- Anh hai!

- Sao hả? Tôi cho người tới rồi đó! Mấy người tính sao?- anh nói với vẻ khinh
bỉ.

- Dạ bọn em xin lỗi ạ.. Anh tha cho bọn em với! Bọn em có mắt như mù, không
nhận ra anh. Em xin lỗi, anh làm ơn tha cho em... - tên to mồm khi nãy cất
giọng.

- Hư. Mất thời gian quá. Bắt hết chúng về, và đưa hai người kia tới bệnh
viện.

Anh quay sang nói với lũ đàn em rồi kéo tay cô lên xe. Anh nào biết cô đang tò
mò nhường nào. Anh chỉ cảm giác rằng cô đang ngưỡng mộ mình nên đang cảm thấy
rất vui. Cho tới khi cô lên tiếng:

- Rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại có nhiều đàn em đến vậy. Chẳng lẽ anh
là..xã hội đen...]


Em Chỉ Là Của Riêng Tôi - Chương #7