Thế Giới Hiện Đại


Người đăng: ngochuyen.nguyenthi.35912@

" Mình à! Đứa bé này thật khác thường. Dòng họ Đường gia chúng ta luôn là
những người mang đôi mắt màu xanh tại sao con chúng ta lại là đôi mắt đen
huyền này nhỉ." Người đàn ông bế đứa bé lên tay nhìn nó mà nói.

"Phu quân sầu não làm gì. Thiếp không quan tâm nó như thế nào chỉ mong nó sẽ
sống bình yên trên thế giới này thôi" Người phụ nữ đó giật nhẹ áo người đàn
ông rồi nhẹ nhàng nói nhưng lại thở rất gấp.

" Nàng nói đúng. Chỉ cần con nó bình an là đủ. Không cần nó làm gì cả."

Người đàn ông bế cô trên tay đặt cạnh người phụ nữ. Ông ta ôm cô và người phụ
nữ đó vào lòng. Tới lúc đó cô mới thực sự biết đó là cha mẹ của cô. Đó cũng
chính là lần đầu tiên cô cảm nhập được sự ấm áp của tình thương.

" Phu quân. Chàng đặt tên cho con nó đi." Người phụ nữ đó nhìn sang người đàn
ông mà nói.

" Chúng ta gọi nó là Đường Vũ Thiên. " Người đàn ông đó cười nhìn cô và người
phụ nữ nằm bên cạnh.

" Vũ Thiên . Cái tên thật hay." Người phụ nữ cúi đầu lại gần cô và hôn nhẹ lên
trán.

" Vũ Thiên. Tại sao lại là tên này. Trước kia cũng vậy. Đường Vũ Thiên cái tên
luôn gắn liền với tính mạng của mình" Vũ Thiên suy nghĩ trong thâm tâm của cô.

12 năm sau.

"Thiên nhi. Dậy đi nào ăn sáng thôi con." Mẹ Vũ Thiên đứng dưới bếp nói vọng
lên tầng lầu ở trên.

" Vâng."

Từ trên lầu bước xuống, Vũ Thiên đang mặc trên mình một bộ đồng phục của
trường Vương Minh .Mái tóc nâu của cô được cột lên cao và sợi dây quấn tóc cô
lại thành cái nơ màu lam thật đẹp. Đôi mắt đen huyền đầy mị lực nhưng lại có
cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy của những người chạm mặt vào nó.

" Mẫu thân buổi sáng tốt lành." Vũ Thiên kéo nhẹ ghế ra và ngồi vào nhìn về
phía lưng của mẹ mình.

" Phụ thân lại đi ra võ đường rồi à."

" Đúng vậy. Phụ thân con lại ra võ đường rồi." Mẫu thân của Vũ Thiên xoay
người lại nói rồi trên tay cầm dĩa thức ăn đặt trước mắt Vũ Thiên.

" Con ăn đi rồi còn đi học nữa."

" Vâng."

Mẫu thân của Vũ Thiên nhìn Vũ Thiên ăn một cách trìu mến.

Mẫu thân Vũ Thiên tên thật là Đường Nguyệt. Cũng là người trong gia tộc đường
gia. Đường Nguyệt dù ngoài ba mươi nhưng vẫn xinh đẹp khác người khiến cho
nhiều người trong gia tộc ghen tỵ. Không nói cũng biết, người trong gia tộc
đường gia luôn sở hữu đôi mắt màu lam tuyệt đẹp. Đường Nguyệt mang mái tóc màu
nâu giống như Vũ Thiên vậy. Đường Nguyệt cũng là một người thương nhân giỏi
trong số thương nhân của gia tộc. Không chỉ có Đường Nguyệt mà phụ thân của Vũ
Thiên cũng vậy. Tên ông ta là Đường Ngạo Minh là em trai của tộc trưởng đường
gia. Nhưng cha cô không thích đánh đấm nên mới chuyển ra ngoài để phát triển
ngành ngoại thương cho gia tộc. Điều này cũng đã được môn chủ chấp nhận. Hôm
nay là ngày mà Ngạo Minh đến tông môn chào các vị trưởng bối và nói về vấn đề
kinh doanh nên mới ra khỏi nhà sớm như vậy.

" Con ăn xong rồi. Con đi đây. " Vũ Thiên đứng dậy và xách cặp bước ra khỏi
nhà.

Vũ Thiên trước kia gặp bóng dáng hoàng kim mờ ảo đó đã khiến cô xuyên không.
Người ta cứ nghĩ xuyên không là sang thế giới khác nhưng cô lại đi tới tương
lai. Lúc này đường môn đã suy tàn và không có chỗ đứng trong giới võ lâm nữa.
Nhưng nền ngoại thương của Đường gia lại phát triển cực kì phát triển không ai
bằng. Bây giờ là thế kỷ 21 nhưng nên công nghiệp hiện đại đã nổi lên rầm rộ .
Đường môn cũng nằm trong đó.

Thế kỷ 21 đã khác xa với trước đây, nhà cao tầng, xe cộ tấp nập, ngay cả áo
quần cũng khác hắn nên lúc còn nhỏ Vũ Thiên không thích ứng được.

Với lại lúc trước cô không còn lòng tin vào người khác nữa nên cho đến bây giờ
cô không nói chuyện với ai ngoài cha, mẹ của cô. Điều đó khiến cho hai người
họ rất lo lắng cho cô. Vũ Thiên lúc nhỏ luôn tự làm mọi thứ một mình mà không
ai hiểu cô đang làm gì cả.

Khi xuyên không, cũng là cô mang trong mình một nguồn tài phú cực đại. Đó tất
nhiên là ký ức kiếp trước của mình về đường môn. Cũng chính vì có nguồn tài
phú đó mà chỉ trong 6 năm cô đã luyện tới tầng thứ 3 của đường môn công pháp
mà không ai biết cả. Vũ Thiên không thích đường môn cũng chính vì lý do cô đã
bị đường môn phản bội nhưng cô lại không thể thoát ra khỏi sự ràng buộc với
đường môn . Thật không biết đây là thiên ý hay là nghiệp chướng nữa.

Đi một lúc, Vũ Thiên đang đứng trước cổng trường Vương Minh . Vũ Thiên nhìn
xung quanh thì thấy rất nhiều người cũng đang bước vào ngồi trường này. Trai ,
gái nói chuyện vui vẻ nhưng vẫn có chút gì đó không thật.Điều đó khiến cô thấy
khó chịu và sự khó chịu đó hiển thị trên mặt của cô.

" Toàn một lũ giả tạo."

Vũ Thiên đi tới phía cổng trường, mái tóc nâu tung bay trong gió đã bước qua
cánh cổng trường Vương Minh.


Đường Môn Phục SInh - Chương #2