Ra Ngoài Kiếm Ăn


Người đăng: ๖ۣۜQuái✰๖ۣۜLão✰๖ۣۜCa

Thấm thoát lại thêm một năm êm đềm phẳng lặng trôi qua, đã đến lúc để từ bỏ
lối sống của trạch nam, nói đúng hơn là .. Cao Cường cần phải ra ngoài thu
thập điểm cống hiến.

Một năm ở trọ đã tiêu hao hết số linh thạch giao nộp hồi báo danh rồi đấy.

Năm tiếp theo sẽ phải chi trả bằng điểm cống hiến, tận một ngàn điểm chứ
chẳng ít ỏi gì đâu.

May mà vấn đề lương thực còn có Hồng Phi tham ăn tục uống vẫn luôn cung cấp
thịt yêu thú đều đặn, bằng không sẽ mất nhiều máu với khoản sinh hoạt phí cao
ngất ngưởng.

Thực ra một ngàn điểm tương đương một món trung cấp pháp bảo, đối với Cao
Cường chỉ giống như cái tăm xỉa răng, chưa đáng để bước chân ra đường bôn ba
vất vả đâu nhé.

Nhưng cũng bởi mục đích như bao nhiêu đệ tử khác.

Cao Cường bắt buộc phải tiến vào bí cảnh hòng kiếm lấy chút cơm canh.

Có nhặt nhạnh được gì hay không thì rất khó nói, trước mắt gom lấy mười ngàn
điểm mua vé cái đã.

Hao tận mười cái tăm xỉa răng cho một lần vào cửa, cái này hơi xót ruột .
Trải qua suy nghĩ, Cao Cường lựa chọn cách thức tiếp nhận nhiệm vụ truy sát
đám tội phạm nguy hiểm.

Bởi vậy trời vừa hửng sáng là hắn liền ra khỏi phòng với bộ đồng phục màu xám
tro trên người.

Chức ngoại môn đúng là cùi thật, nhưng mặc vào còn làm rạng danh môn phái nữa
đấy a.

“Đợi một chút”

Đúng lúc bước chân ra tới sân thì giọng nói của Hồng Linh từ sau lưng vọng tới
, Cao Cường thoáng chút nghi hoặc liền dừng lại ngoái đầu nhìn xem.

Mặc xường xám ? Kỳ quái.

Thường những khi hai người riêng tư thế này, nàng toàn nghe theo lời xúi dại
của Mirranda, chuyên chơi váy ngủ xuyên thấu báo hại hắn bị phát sốt.

Hôm nay trái gió trở trời thế nào lại ăn bận tử tế ? Chẳng lẽ muốn đi theo ra
ngoài ?

Đáp lại nghi hoặc trong lòng Cao Cường, vừa đi tới nơi Hồng Linh liền vươn
tay nhẹ nhàng vuốt phẳng những điểm nhăn nheo trên bộ đồ hắn mặc.

Kết quả có thể nghĩ ngay được.

Ai đó như bị trúng phải gió, vừa cúi nhìn vừa rùng mình liên tục.

Nhận thấy toàn thân nổi đầy mề đay, Cao Cường dứt khoát nhăn nhó cầu xin :

“Hồng Linh, xin hãy cứ lẳng lơ như mọi khi, chứ ngươi đóng vai người vợ hiền
thế này ta hơi sợ sợ”

“Lẳng lơ cái đầu ngươi” – Hồng Linh lập tức trợn mắt lườm hắn, quệt môi nói :

“Đã khi nào bản Trưởng Lão chạy đi quyến rũ linh tinh chưa mà ngươi dám kêu là
lẳng lơ ? Nên nhớ bản Trưởng Lão thiên sinh mị hoặc, cười nhẹ một cái cũng
đầy người xin chết . Đã như vậy thì cần quái gì phải khổ sở làm những việc
thiếu đứng đắn ?”

Ok fine, biết ngươi thiên sinh mị hoặc quyến rũ chết người từ lâu rồi.

Nhưng hỡi bà chủ quán Bar, mặc đồ trong suốt lượn lờ trước mặt ta thì đứng
đắn ở chỗ nào ?

Có điều Cao Cường chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi, chứ đâu ngu ngốc mà lại đi nói
ra những lời này.

Chẳng may nàng chụp cho cái mũ dâm tặc, sợ rằng dùng hết niềm tin cũng không
gỡ xuống được.

Cứ đinh ninh Hồng Linh vuốt phẳng nếp nhăn rồi thôi, nào ngờ nàng nhào tới ôm
thật chặt, hại hắn nóng ran cả người thì mới cười khúc khích bỏ chạy.

Cảm nhận hơi ấm đang dần tiêu tan, Cao Cường bất đắc dĩ nhếch miệng cười khổ
.

Hơn nữa ôm một cái đồng phục liền nhàu nhĩ kinh khủng hơn khi trước rồi này.

Đã như vậy còn cố mà vuốt lên vuốt xuống làm gì chứ ? Aizz ..

Gạt bỏ rung động nhất thời, Cao Cường tiếp bước rời đi.

---

Theo chỉ dẫn của cẩm nang pháp bảo, Cao Cường vừa ngự kiếm phi hành, vừa
nghỉ ngơi cho nên mất tận năm ngày thì mới mò mặt tới Hỏa Vũ thành.

Với mặt bằng chung tại Hải Vực thì đây là tòa thành siêu nhỏ, diện tích
khoảng năm triệu mét vuông.

Tức là được có năm km vuông, chỉ là kiến cỏ khi so với chục ngàn km vuông của
Hỏa Vân Thành.

Cao Cường dứt khoát đáp xuống ngay trước cổng thành, vừa định giao nộp một
khối linh thạch thì thấy mấy gã binh lính vẫy tay làm động tác mời vào.

Danh môn đại phái mà chút tiền phí vào thành cũng tiếc rẻ, thử hỏi nhục nhã
nhét đâu cho hết ?

Búng ngón tay bắn cho gã lính gần nhất một khối linh thạch, xong xuôi Cao
Cường liền đi vào trong.

Nói chung mục tiêu của hắn lần này là một gã hái hoa đạo tặc, theo tin tức
cẩm nang pháp bảo liên tục truyền tới thì gã mới làm bậy tại Hỏa Vũ Thành.

Điều đáng nói là hung thủ không chơi trò “thái âm bổ dương”, cứ xong việc là
đưa nạn nhân về nhà.

Tóm lại mặc kệ mục tiêu vẫn còn hay đã sớm mất, chỉ cần mặt mũi trông xinh
đẹp một chút là gã bắt cóc mang tới hang động chật hẹp làm liền vài ngày.

Cùng một cách thức, có hay chăng khác biệt là gã luôn thay đổi diện mạo sau
mỗi lần gây án.

Hơn nữa trình độ dịch dung cực kỳ ghê gớm, nạn nhân dùng thần thức không soi
được gì.

Dù sao nạn nhân vẫn cứ sống khỏe re, đáng lý ra vụ việc này chìm xuồng rồi
đấy.

Của đáng tội là gã xơi một nàng tiểu thư giả trang thôn nữ trốn nhà dạo chơi .
Chồng sắp cưới của nàng đầu mọc sừng ngứa quá liền mua lệnh truy sát.

Với cái giá phi thường hấp dẫn, sau chiết khấu vẫn còn tận mười vạn linh
thạch hạ phẩm.

Tương đương mười ngàn điểm cống hiến, cũng có nghĩa nhẹ nhõm có được tấm vé
vào cửa bí cảnh.

Kiếm lớn hơn săn lùng đám tà tu táng tận lương tâm, gã còn có thói quen gây
án ba lần mới chuyển chỗ, Cao Cường dứt khoát chạy tới đây xin chút lộc.

Cơ mà khoan hãy vội nghĩ tới chuyện thực lực của gã liệu có khó nhằn hay không
.

Bởi vì sau khi vào thành Cao Cường chợt nhận ra chẳng biết phải săn tìm kiểu
gì bây giờ ?

Ài, hôm đó rủ rê Hồng Linh đồng hành thì ngon, khẳng định gã dâm tặc sẽ tự
chui đầu vào lưới.

Có hối hận cũng đã quá muộn màng, chỉ còn cách lượn lờ thăm dò toàn bộ ngóc
ngách trong thành.

“Ê này gì đó ơi .. Ê Ê ..”

Trong đầu vừa làm ra quyết định, sau lưng chợt truyền tới giọng nữ nhân kêu
gọi ầm ĩ loạn hết cả lên, Cao Cường theo phản xạ liền quay lại xem sao.

Đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ, còn đang hướng hắn
vẫy tay liên tục.

Lạ hoắc, không quen.

Ngặt một nỗi nàng mặc đồng phục Hỏa Vân Phong, là loại màu trắng cấp bậc đệ
tử tinh anh . Đồng hành là một gã thanh niên cũng mặc bộ đồ trắng tinh.

Không như đám tiểu đệ khốn khổ của Cao Cường hiện giờ vẫn mài đũng quần trên
ghế nội môn.

Hai người này tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng đã leo lên hàng ngũ đệ tử tinh anh
của Kim Sơn.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ là năm ngọn núi thiên về chiến đấu, đồng nghĩa bọn họ
thực lực không tồi đâu . Khẳng định tới đây cũng vì săn lùng gã dâm tặc.

Cao Cường vốn chẳng thèm quan tâm tinh anh tinh eo cái khỉ gió gì, có điều
khuôn mặt khá xinh đẹp của vị “sư tỷ” này khiến hắn quyết định đứng lại chờ.

Rất nhanh hai người bọn họ đi tới trước mặt, sư tỷ xinh đẹp liền vỗ vai hắn
cười hỏi :

“Sư đệ, một mình ngươi tới Hỏa Vũ Thành làm gì đây ? Lẽ nào tiếp nhận nhiệm
vụ truy sát dâm tặc ?”

Cao Cường chưa kịp mở miệng trả lời, gã sư huynh đã bĩu môi mỉa mai châm chọc
:

“Diễm Hương, nói đùa cũng phải hợp lý một chút mới được chứ ? Tiểu tử này tu
vi thấp kém hơn hầu hết nạn nhân, truy sát dâm tặc khác nào tìm chết ?”

“Sư huynh phân tích không sai” – Cao Cường nặng nề gật đầu, nghẹn ngào khẽ
nói :

“Ta chiến lực vốn thua xa tu sĩ cùng cấp, hết cách nên đành phải tìm tới
những tiểu thành thu mua tài liệu giá rẻ mang về bán lại ăn chút lời lãi chênh
lệch”

Nghe xong những lời đầy dối trá này, sư tỷ xinh đẹp Diễm Hương vội lên tiếng
an ủi :

“Bất cứ ai cũng có ưu khuyết điểm, sư đệ chỉ cần phát huy ưu điểm và sống vui
vẻ hạnh phúc là được . Đừng để ý miệng lưỡi người đời làm gì cho mệt”

Nói thế khác nào thẳng thừng đá xoáy bạn đồng hành ?

Sư tỷ xinh đẹp chơi hơi bị xấu đấy.

Không cho gã sư huynh có cơ hội càu nhàu, Cao Cường chắp tay đầy cảm kích nói
:

“Chân thành cảm tạ lời khuyên của sư tỷ, có điều để tránh ảnh hưởng tới việc
quan trọng của hai người, bởi vậy đệ đành phải xin phép được rời đi trước”

“Đừng tự ti như thế” – Sư tỷ xinh đẹp Diễm Hương lần nữa vỗ vai hắn, dịu dàng
nói :

“Cuộc sống không thể tránh khỏi khó khăn, nếu gặp vướng mắc khó giải thì cứ
tới tìm tỷ . Giờ bọn tỷ phải đi trước xử lý nhiệm vụ, hẹn gặp lại đệ sau nhé”

Sư tỷ xinh đẹp Diễm Hương nói dứt lời liền đưa tay xoa xoa đầu hắn, rồi mới
chịu cất bước rời khỏi.

Báo hại hắn vừa bị xoa đầu như con nít, vừa bị gã sư huynh hung hăng trừng
mắt đe dọa.

Ban đầu Cao Cường cứ tưởng cặp đôi này đang chơi chiêu một đấm một xoa, sau
đó mồm mép dụ dỗ hắn đi theo để có pháo hôi ném ra khi khẩn cấp.

Nào ngờ nghĩ sai cho người ta mất rồi.

Với lại Cao Cường cảm thấy bọn họ không phải là người xấu.

Như gã sư huynh thái độ hơi lồi lõm chút thôi, nhưng thực ra chẳng hề có ác ý
.

Hoặc cũng có thể vỏ bọc cùi bắp của hắn quá hoàn hảo, khiến ác tâm trong gã
không sao dậy nổi.

Không nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa, Cao Cường cất nhúm đồ vật trong tay vào
trữ vật giới, rồi cất bước truy lùng hung thủ theo một hướng khác bọn họ.

Đáng tiếc vòng vèo hơn nửa giờ đồng hồ mà chỉ thấy có thông cáo cảnh báo dâm
tặc dán khắp nơi nơi, chứ không phát hiện tăm hơi hung thủ ở đâu cả.

Cao Cường còn thi triển Thấu Thị Phán Quan dò xét toàn bộ những người gặp phải
mà vẫn chả ích gì.

Có điều gã khốn này rất tự tin với biệt tài dịch dung, chắc chắn sẽ gây án
lần thứ ba tại Hỏa Vũ Thành, bởi vậy chạm mặt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Oành.. Oành.. Oành..”

Cao Cường đang đứng dò xét mấy người ngồi chém gió trong trà quán, chợt thấy
mặt đất rung bần bật, kèm theo hàng loạt tiếng nổ từ đằng xa vọng tới.

Không chút chần chừ suy nghĩ, hắn ngay lập tức thi triển Đạp Thiên Bộ lao về
hướng tiếng nổ.

Và chưa đầy năm hơi thở liền đã chạy tới hiện trường vụ việc.

Đúng như những gì đã suy đoán bừa bãi lúc nãy ..

Nhưng chỉ thấy sư huynh thối mồm đang nằm bất tỉnh trong vũng máu, còn sư tỷ
xinh đẹp Diễm Hương chắc hẳn đã bị gã dâm tặc dẫn đi tìm hang động.

Trước đó Cao Cường từng nghĩ tới trường hợp gây án lần thứ ba xong là chuyển
chỗ, khả năng hung thủ sẽ không ngại bắt người giữa ban ngày ban mặt.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ
của sư tỷ . Thần kỳ trùng hợp khi giờ đây nàng chính là người đã mất tích.

Cơ mà có đúng là bị gã dâm tặc tóm cổ hay không thì phải tìm thấy mới chứng
thực rõ ràng.

Cũng may hắn sớm đã chuẩn bị phương án đối phó, bằng không sư tỷ tàn một đời
hoa là cái chắc.

Nói chung trước mắt cần phải ngay lập tức đuổi theo, Cao Cường trên tay liền
xuất hiện hai món đồ vật, sau đó thi triển Đạp Thiên Bộ nhanh chóng rời đi.

Đáng thương thay cho vị sư huynh, chỉ vì lỡ thối mồm một câu, giờ trọng
thương không rõ sống chết cũng chẳng được hắn ngó ngàng cứu giúp gì cả.


Dương Gian Phán Quan - Chương #356