Muốn Láo Xược Một Phen


Người đăng: ๖ۣۜQuái✰๖ۣۜLão✰๖ۣۜCa

Đưa mắt dõi nhìn một lượt khắp căn phòng nhỏ hẹp đã ngây ngốc quãng thời gian
không biết dài bao lâu, cảm giác ngán tận cổ xộc lên đầu, Cao Cường liền dứt
khoát mở cửa rời khỏi.

Sau cánh cửa đã không còn là khoảng không gian trắng xóa, thay vào đó là một
vùng tối đen như mực . Hắn vừa bước chân đi ra, cũng là lúc ý thức ngay lập
tức quay trở về thân thể.

Cảm giác đầu tiên là cực độ mệt mỏi, đúng kiểu uể oải không có sức sống.

Cảm giác tiếp theo là hiện đang có kẻ nào đó sờ mó tay chân.

Bên tai lại còn văng vẳng giọng nói nữ nhân nữa chứ . Có lẽ nào đại sư cho mời
y tá về, gặp phải ngay nàng y tá hư đốn ? Không chút đắn đo, hắn dùng toàn
bộ sức lực mở hai mắt.

Đập vào mắt liền là bốn khuôn mặt vừa quen vừa lạ.

Quen là vì bọn họ rõ ràng là nhóm Mun, Na, Gấu, Mẩu . Còn lạ thì là bởi tại
sao nguyên đám lại khoác tăng y thế này ? Thi cử không được tốt, nghĩ quẩn
liền rủ nhau đi tu tập thể ư ?

Gấu với Mẩu cạo đầu trọc lốc bóng loáng luôn.

Mun với Na thì chưa, thay vào đó là đội nón vải che kín, chỉ lộ ra phần tóc
mai.

Tình hình là Mun với Na hiện đang đứng chỉ đạo, còn Gấu với Mẩu dùng khăn ướt
lau tay chân cho hắn . Nhìn tới đây thì Cao Cường sức cùng lực kiệt, một lần
nữa chìm vào giấc ngủ.

“Uây uây, ngươi như thế nào rồi ?” – Bắt gặp khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại ,
Mun vội xông tới lay gọi một hồi nhưng không thấy tỉnh dậy, đành quay sang
nói với mấy người còn lại :

“Rõ ràng hắn vừa mới mở mắt, để ta chạy đi thông báo đại sư”

“Không cần đi, bần tăng đã đến” – Bất chợt có giọng nói già nua truyền tới ,
cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó liền thấy lão hoà thượng không
nhanh không chậm đi vào.

“Đại sư” – Cả bốn cùng đứng dậy chắp tay cung kính cúi chào.

“Vất vả các ngươi” – Lão hoà thượng mỉm cười khẽ đáp một câu, rồi lại gần
giường tiến hành kiểm tra . Xác định hắn đã phản ứng bình thường, lão hoà
thượng mới lần nữa lên tiếng :

“Không lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại, hai nha đầu ngươi thay đồ chạy ra chợ mua
cháo về đi”

“Vâng thưa đại sư” – Mun với Na ngay lập tức đáp lại, xong liền nhanh chân
rời khỏi phòng.

Trong chùa là không được phép nấu nướng, mà Võ đại nhân biến cho hắn béo lên
được có vài ngày là lại bắt đầu từng chút héo hon, chưa tới một tuần đã da
bọc xương như trước rồi.

Cũng may có bốn nhóc này chạy tới xin tu ngắn hạn, hàng ngày liền để hai nha
đầu mặc thường phục đi mua cháo về đút cho hắn ăn, lão hoà thượng mới khỏi
cần phải phá hư tục lệ.

Tuy rất muốn biết hắn tiếp nhận truyền thừa ra làm sao, nhưng trước mắt nên
để hắn ngủ no giấc cái đã . Lão hoà thượng đành thu hồi tâm tư, dặn dò Gấu
với Mẩu để ý hắn rồi rời khỏi.

---

Không rõ đã nằm ngủ bao lâu, Cao Cường lần nữa mở mắt ra thì thấy trong phòng
có ánh nến lay lắt, điều này chứng tỏ trời đã tối muộn.

Liếc mắt nhìn sang thì thấy mặt hàng Gấu ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa mặt ngủ
ngáy o o.

“Gấu, dậy mau” – Cao Cường gắng gượng thều thào khẽ gọi.

Tuy âm thanh khá là nhỏ, nhưng vừa phát ra là Gấu liền giật mình thức tỉnh .
Thấy hắn mở mắt nhìn tới, Gấu ngay lập tức lao ra khỏi phòng.

Chưa đầy một phút sau, mặt hàng to xác này quay trở lại, xấu hổ gãi đầu gãi
tai nói :

“Hắc hắc, ta quên mất là Mun bọn họ trở về nhà hết cả rồi”

Dứt lời liền đi tới bàn, mở giỏ mây lấy ra chiếc cặp lồng, rồi kéo ghế ngồi
sát giường :

“Ngươi ăn tạm cháo nguội vậy, chứ giờ không tiện đi mua”

Được một vị mỹ nữ đút cháo thì tốt biết bao, đáng tiếc Cao Cường không có
quyền lựa chọn . Hơn nữa đói muốn xỉu tập hai rồi đây, đành ngoan ngoãn há
miệng.

Nhìn hắn nuốt cháo cứ ừng ực, Gấu không khỏi tấm tắc nói :

“Thề chứ chưa thấy người nào quái thai giống như ngươi . Rõ ràng hôn mê bất
tỉnh gọi không chịu dậy, nhưng mỗi khi đút cháo vào miệng là nuốt ngon lành
luôn . Ban đầu mấy đứa chúng ta còn tưởng ngươi giả bộ, Mun cầm kim chọc một
trận mới tin là sự thực đấy”

Cao Cường nghe mà da mặt khe khẽ giật giật, đến phải xin quỳ lạy Mun chị đại
. Cơ mà tình huống quá đỗi kỳ quặc, nàng ta thử nghiệm cũng là điều dễ hiểu
thôi.

Ăn cho hết cặp lồng cháo, vừa hồi được chút khí lực là Cao Cường liền dò hỏi
:

“Các ngươi thế nào chạy lên chùa cạo đầu ? Với cả mấy người kia trở về nhà là
sao ?”

“Xem ra ngươi không biết” – Gấu đem cặp lồng cất vào giỏ mây, nhún vai nói :
“Lên chùa xin tu hành ngắn hạn là một tục lệ thường thấy . Chúng ta là xin một
tháng, tưởng sẽ cùng ngươi mỗi sáng thực hiện nghi lễ khất thực, ai dè ngươi
nằm bẹp không nhúc nhích”

“Mấy đứa chúng ta hôm nay vừa hết hạn tu hành, ngày kia còn phải theo lớp đi
trao đổi sinh . Mun bọn họ về trước chuẩn bị tư trang, để ta lưu lại đợi
ngươi tỉnh thì nói lời tạm biệt . Lần này đi tận hơn ba tháng, muốn mua đồ ăn
ngon đưa tới cho ngươi cũng không thể”

Ài, mấy người này cũng thật là biết cách khiến người khác phải cảm động.

“Thời gian qua để mấy người phải vất vả nhiều rồi” – Cao Cường nghẹn ngào nói
: “Giúp ta gửi lời cảm tạ tới Mun với Na và Mẩu, nhân đây chúc các ngươi
thượng lộ bình an, học tập được thuận lợi . Khi nào trở về thì nhớ cùng nhau
mua đồ ngon đến thăm ta đấy nhé”

“Ngươi có cần thiết phải háu ăn như thế không ?” – Gấu ngán ngẩm phất tay :
“Yên tâm sẽ mua thật nhiều món ngon mang tới thăm ngươi . Giờ ta về phòng ngủ
đây, mai còn về nhà cho sớm nữa . Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, sau đừng lao
động quá sức kẻo lại hôn mê sâu”

Gấu nói dứt lời liền dứt khoát rời khỏi phòng, để lại Cao Cường một mình ngơ
ngác.

Lao động quá sức hôn mê sâu ? Xem ra đại sư lấy bừa cái cớ cho qua.

Cơ mà ngọn nguồn đúng là xuất phát từ việc cuốc bộ cả đêm.

Này liền có thể coi như đại sư không nói dối.

Gấu rời khỏi chưa được bao lâu thì cửa phòng mở ra, người tới đương nhiên
chính là lão hoà thượng . Vừa tiến vào phòng là liền ra hiệu cho hắn giữ yên
lặng.

Trải qua giây lát ngắn ngủi quan sát, lão hoà thượng gật đầu cười nói :

“Ánh mắt ngươi đã không còn ác liệt như trước, giờ giải khai phong ấn luôn
được rồi”

“Đại sư không nên vội” – Cao Cường không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu : “Trước
tiên triệt tiêu phong ấn nhục thân của ta là được, chờ ta phục hồi rồi tính
sau”

“Thiếu chút ra sai lầm” – Lão hoà thượng vỗ vỗ trán, sau đó vươn tay điểm một
nhát . May mà hắn kịp thời nhắc nhở, chứ không là nổ bùm như bom rồi đấy.

Đại sư ngài làm ơn hành xử sao cho đáng tin cậy một chút được không ?

Cao Cường nằm nghĩ mà thấy sợ hết cả hồn, trong đầu không ngừng điên cuồng
gào thét.

Có điều khi từng tia sáng màu vàng nhạt thoát ra khỏi cơ thể hắn, gần như
ngay lập tức cảm giác sợ hãi liền bị cảm giác đói bụng cồn cào thay thế hoàn
toàn.

Nghe bụng hắn réo òng ọc, lão hoà thượng bất đắc dĩ chép miệng nói :

“Bần tăng vì ngươi mà phạm giới một lần vậy, chịu khó đợi chút đi”

Dứt lời lão hoà thượng nhanh chân rời khỏi phòng, để lại hắn nằm đó với khuôn
mặt bạc phếch.

Căn bản cả hai đều quên nhục thân càng cường đại thì quá trình phục hồi đòi
hỏi càng nhiều dưỡng chất.

May cho Cao Cường là lão hoà thượng đi rất nhanh liền trở về . Cũng không rõ
khoắng ở đâu nguyên một con bê quay, ba con gà nướng với chục hộp bánh.

Lúc trước tự múc cháo không nổi, nhưng hiện giờ hắn chuyển hóa cơn đói thành
nguồn sức mạnh to lớn, nhào xuống tóm con gà nướng rồi gặm lấy gặm để.

Với tầng thứ như lão hoà thượng thì chẳng cần ăn uống cũng không biết đói bụng
là gì . Nhưng nhìn hắn ăn mà thấy thèm nhỏ cả dãi, đành phải đi ra ngoài.

Nửa xu giữ gìn mặt mũi cũng không, Cao Cường dùng đúng ba phút đánh chén sạch
sẽ . Xương bê xương gà nhai gau gáu, chừa lại mỗi vỏ hộp bánh.

Nói chung chưa đủ no, nhưng không còn đói phát hờn nữa.

Quan trọng là ăn xong hắn liền có đủ khí lực đứng dậy cử động như bình thường
.

“Chậc.. Chậc..” – Lão hoà thượng lần nữa vào phòng, lắc đầu tặc lưỡi nói :
“Ăn uống gì đâu trông hệt như một con heo . Ngươi quá bôi nhọ danh tiếng tu
sĩ”

Tại ai mà ta rơi vào cảnh tham ăn tục uống thế này chứ ? Cao Cường trong lòng
phi thường buồn bực, khổ nỗi là không dám ho hoe nói ra thành lời đâu.

Nhưng có một việc Cao Cường muốn biết rõ ràng, bởi vậy hắn liền hỏi thẳng :

“Đại sư, phải chăng ngài đã sớm biết mọi chuyện liên quan đến ta ?”

Không cần phải giả bộ thêm nữa, lão hoà thượng khẽ lắc đầu, thành thật nói :

“Đúng là có vị đại nhân an bài bần tăng tại đây chờ đợi một thanh niên bị tà
tâm quấy nhiễu . Kèm với lời căn dặn ngầm thúc đẩy người thanh niên đó tiếp
nhận truyền thừa ấn ký . Trước khi ngươi tìm đến đây, bần tăng không hề hay
biết đang phải chờ đợi ai”

“Ngay từ thôn trấn ta đã nghi ngờ rồi” – Cao Cường nghe xong liền cười khổ :

“Ta luôn cảm giác như đang có người tác động khiến ta lựa chọn di chuyển về
hướng Tây . Sau khi tiếp nhận truyền thừa thì sợi dây vô hình gắn trên người
ta mới biến mất . Không biết người đó mục đích gì, nhưng cảm tạ đại sư vì đã
thẳng thắn thừa nhận”

Nhớ lại những lời của “Võ đại nhân”, lão hoà thượng liền cẩn thận nhắc nhở :

“Thực ra người đó từng tới đây khi ngươi hôn mê, còn nói rằng từ giờ sẽ không
một ai ảnh hưởng được tới tương lai của ngươi nữa . Tự do đúng là điều mà bất
cứ ai cũng muốn, nhưng không được đại lão để mắt bảo vệ, sau này ngươi phải
chú ý giữ mình”

Ta thà chết trong tự do, còn hơn bị một đám giời ơi đất hỡi xoay như chong
chóng . Có điều không nên dùng giọng điệu đầy xấc xược trước mặt đại sư.

Tuy đại sư nghe theo mệnh lệnh của người khác thật đấy.

Nhưng không vì thế mà thay đổi được sự thật là đại sư đã giúp đỡ hắn.

Chẳng có gì để đền đáp ơn huệ cũng thôi, lại còn ăn nói bố láo nữa thì quá là
súc vật.

“Đại sư ngài yên tâm đi” – Cao Cường mỉm cười toe toét nói : “Ta không có bộ
óc của siêu cấp thiên tài, nhưng mệnh ta siêu cứng, sẽ luôn sống tốt thôi”

“Này không phải chứ ?” – Lão hoà thượng kinh ngạc vội hỏi : “Nhìn ngươi giống
như đã tìm ra hướng đi của riêng mình ? Lẽ nào liên quan truyền thừa ?”

“Không phải hướng đi” – Cao Cường xiết chặt hai bàn tay, nghiêm túc nói : “Mà
là mong ước ta sớm đã ấp ủ từ lâu, bởi vì quá mức khó khăn nên chưa bắt đầu
ta đã vội nản trí . Nhưng giờ đây ta khao khát hoàn thành điều không tưởng này
hơn bao giờ hết”

Lão hoà thượng nghe xong liền mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn và nói :

“Xem ra mong ước của ngươi là điều còn khó khăn hơn đi tìm chết . Thôi thì bần
tăng chúc ngươi có thể thành công, nhớ đừng đi nửa đường đã bỏ cuộc”

Khó khăn hơn đi tìm chết ? Đại sư ngài nói sao cho nó dễ nghe không được à ?
Cao Cường da mặt không ngừng giật giật, cực kỳ muốn láo xược một phen.


Dương Gian Phán Quan - Chương #300