Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ
Cá một ăn mười luôn, mục đích thật sự cho chuyến viếng thăm của bà ta là vì
tiền của. Bà ta rất có thể đã lần mò tới đây, dựa dẫm vào con gái mình để mà
được sống trong cảnh xa hoa. Quả tim tôi bị cơn thịnh nộ nhuộm thành một màu
đen thăm thẳm.
“Một kẻ đã vô trách nhiệm mà thông dâm với một gã đàn ông, vô trách nhiệm mà
sinh ra một đứa con, và vô trách nhiệm một mình chạy trốn ra khỏi làng—bây giờ
lại còn muốn trở về để giả vờ hành xử như một người mẹ! Bản mặt của kẻ đã bỏ
rơi đứa con của mình trong hơn 40 năm ròng này còn có thể trơ tráo tới nhường
nào nữa cơ chứ!”
“Thưa đức ngài.”
“Ta sẽ giết mụ ta!”
Tôi gầm lên.
“Ta sẽ cắt lưỡi mụ ta, bẻ hết tứ chi của mụ, và ném mụ vào chuồng lợn. Loại
súc sinh như thế phải bị trời phạt thì mới thỏa đáng. Nếu những vị thần trên
kia đang bỏ bê nghĩa vụ của mình thì không còn cách nào khác, ta sẽ thay mặt
họ mà trừng trị mụ ta!”
“Thưa đức ngài.”
Lapis Lazuli nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Xin ngài hãy bình tĩnh. Không có lý do nào để đức ngài phải vấy bẩn đôi tay
của mình.”
“Không, còn hơn cả đủ đấy, Lala. Em là người yêu của ta. Dù cho có là một cái
vỏ bọc giả tạo hay không thì em vẫn là hôn thê của ta. Sự nhạo báng mà em đã
phải hứng chịu cũng sẽ trở thành sự xúc phạm đối với ta. Làm sao mà với ta
chuyện của em lại không có ý nghĩa gì cơ chứ?”
“……”
“Đừng lo lắng. Sao ta có thể bảo em đi giết mẫu thân của chính mình được. Hãy
cứ kiên nhẫn mà chờ đợi. Ta sẽ tự mình giải quyết thật êm thấm. Ta sẽ đảm bảo
không cho phép cái thứ rác rưởi ấy được xen vào cuộc đời của em thêm một lần
nào nữa. Đầu tiên là phải hối lộ bọn lính gác và……”
Chát
Trong chốc lát tôi đã không thể hiểu được chuyện vừa mới xảy ra với mình.
Bởi vì đó là một chuyện mà tôi đã không tài nào ngờ được.
Tôi nhìn vào Lapis Lazuli khi trên mặt còn đang bị lấp đầy bởi sự bàng hoàng
mà bản thân vẫn không tin được chuyện vừa diễn ra.
“Chúa tể Dantalian.”
“……”
“Bề tôi đã nói là xin ngài hãy bình tĩnh lại.”
Những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực tôi giờ đã dần nguôi xuống.
Lala vừa nãy đã tát tôi.
Cú tát ấy không phải là vấn đề. Chẳng phải ban nãy tôi cũng đã tát vào má cô
ấy nhiều lần rồi đấy thôi? Ăn miếng trả miếng cơ mà. Cô ấy đương nhiên là cũng
có quyền đánh tôi rồi. Dẫu vậy, sự thật ‘Lazuli đã đánh mình’ chính là thứ đã
tạo nên một cú sốc cho tôi.
“Lala à……”
“Đức ngài cuối cùng cũng đã trấn tĩnh lại chưa ạ?”
“Ta xin lỗi. Lúc nãy ta đã không đánh em bởi vì ta muốn thế. Ta xin lỗi vì đã
ra tay như một tên vũ phu. Ta thật sự xin lỗi. Nhưng ta đã phải chắc chắn rằng
liệu mẹ của em có đang thành thật hay không.”
Tôi cất lên một chất giọng thật khẽ.
“Nếu ta không xác thực chuyện này cho ra nhẽ, thì ta đã nghĩ rằng rốt cuộc em
sẽ là người phải chịu tổn thương. Bất chấp việc trở thành một kẻ xấu, ta đã
muốn đảm bảo được sự an toàn cho em. Ta xin thề, ta không hề có bất kỳ một
động cơ nào khác.”
“Bề tôi biết, nhưng đấy không phải là vấn đề.”
Lapis Lazuli lắc đầu mình.
“Không có lý do nào để ngài phải xin lỗi vì đã đánh bề tôi. Bề tôi chỉ là một
kẻ thường dân. Chỉ đứng bên cạnh ngài thôi bề tôi cũng đã được hưởng một đặc
ân mà mình không xứng đáng có. Vấn đề thật sự là một chuyện khác.”
“Ý em vấn đề thật sự là sao cơ……?”
“Chẳng nhẽ đức ngài không biết sao?”
Loại câu hỏi này đang làm cho cái đầu tôi như muốn điên lên đây.
Trong khi đối phương có câu trả lời mà mình lại không có. Nếu là vậy, thì tôi
nên có cái quyền để ít nhất cũng được biết cái câu hỏi vốn là gì, nhưng bởi
một lý do nào đó mà đến câu trả lời lẫn câu hỏi đều không được tiết lộ tất.
Thế này chẳng phải là bất công quá đáng hay sao?
“Lala. Ta không muốn phải cãi cọ với em.”
“Đây không phải là một cuộc cãi vã thưa đức ngài.”
Lapis Lazuli cúi đầu.
“Đây chỉ là một bài kiểm tra giản đơn thôi ạ.”
Và sau đó Lala rời khỏi căn phòng.
Thậm chí còn không thèm xin phép tôi lấy một câu.
Tôi bỗng dưng mới nhận ra rằng bản thân mình đang đứng cô độc trong căn phòng
và cứ ngây người nhìn chằm chằm vào cái khoảng không trống trải trước mặt.
Ngay lúc ấy một cửa sổ với dòng thông báo nửa trong suốt hiện ra.
[Lapis Lazuli mức độ tình cảm giảm 1.]
Tôi lơ đễnh đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào dòng thông báo này một hồi lâu. Bởi
không còn ai khác trong phòng để nghe thấy tiếng tôi, trước khoảng không trống
vắng tôi lẩm bẩm thật yếu ớt.
“……Thế là thế nào cơ chứ?”
Âm thanh của những chú chim đang hót vang vọng đâu đây qua khung cửa sổ.
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 9, Ngày 20
Niflheim, Quảng Trường Hermes
“Thế là thế nào ư?”
Barbatos nhìn vào tôi như thể cô ta đang không tài nào thốt được nên lời.
Đó là một kiểu khuôn mặt tựa như cô ta đang muốn tôi tự cắn đứt cái lưỡi mình
rồi tự sát đi cho vui đời.
“Ngươi đã cố sát hại mẫu thân của chính người mình yêu đấy!”
Hừm.
“……Thì sao hả?”
“Ôi trời nữ thần Persephone ơi. Chúa lòng lành ơi. Tôi không tài nào hiểu được
tại sao Người vẫn còn chưa xử quách cái tên cù lần đần độn này đi.”
Barbatos lấy bàn tay mình che trán.
“Dantalian. Ngươi có muốn ta thật sự, thật sự thành thật mà nói cho ngươi biết
không?”
“Một câu trả lời thành thực sẽ tốt hơn nhiều so với một câu trả lời đạo đức
giả.”
“Trước khi nghe về câu chuyện của ngươi, ta đã chân thành khuyên nhủ ngươi
chia tay với ả tình nhân succubus của mình, phải không nào? Nhưng giờ ta còn
chẳng biết đường nào để mà lần nữa. Tên thiểu năng này. Nếu ngươi mà bị tát
bởi một con ngoại lai, thì ngươi còn đáng để phải bị tát hàng trăm hàng ngàn
lần nữa cơ.”
“Oi. Nếu mà là cô thì cô sẽ làm gì cơ chứ?”
Tôi hạ bịch đá lạnh xuống.
Cái má đã bị tát bởi Lala vẫn còn đang nóng ran lên.
“Nếu giả như có một người con gái mà cô thật sự yêu thương. Nhưng người con
gái này, dù có muốn hay không, cũng đã phải sinh ra trên thế gian hoàn toàn là
do sai lầm của cha mẹ mình. Từ khi mới lọt lòng cô ấy đã ngay lập tức phải bị
gán cho cái mác ‘ngoại lai’. Ngay cả bây giờ, Barbatos, cô cũng đang coi
thường cô ấy còn gì.”
Barbatos nhăn hai hàng mày.
“Ta không có phớt lờ những kẻ khác bởi địa vị của chúng. Ta chỉ phân biệt
chúng mà thôi.”
“Ý cô là phân biệt trong phân biệt đối xử hả. Mà sao cũng được. Vắn tắt lại,
thì thủ phạm chính đã khiến cho cuộc đời của Lapis Lazuli rơi vào đống bùn lầy
là cái mụ già đó. Lúc ấy tôi đã phải làm gì cơ chứ? Nếu là cô thì cô sẽ làm gì
hả?”
Những kẻ mà tôi khinh bỉ nhất chính là những nhóm cá nhân đã sinh ra con cái
một cách tắc trách. Ông già tôi đã làm chuyện như vậy, và mẹ tôi cũng thế.
Người bình thường sẽ không thể nào hiểu được cái cảm giác cực kỳ khốn nạn của
một đứa trẻ bị hủy hoại cuộc đời mình khi còn đang ở cái tuổi 10 năm ấu thơ.
Tuy nhiên, so với Lala, thì cuộc đời của tôi còn có thể được xem là một ân
phước trời ban. Cuộc đời của cô ấy đã bị vò nát như một miếng giấy ăn từ cái
năm còn mới chỉ 1 tuổi.
“Tôi không thể nào tha thứ cho mụ già đó được. Tha thứ cho bà ta sẽ là một sai
lầm. Chết tiệt. Đáng lẽ tôi không nên quan tâm đến chuyện Lapis nghĩ gì trong
đầu mà giết quách bà ta ngay tại chỗ rồi.”
“Dantalian……”
Sau một âm thanh hiệu ứng, một bảng thông báo hiển thị trước mặt tôi.
[Đối phương thất vọng về bạn.]
[Chúa Quỷ Barbatos mức độ tình cảm giảm 3.]
“Đầu óc ngươi cũng khá là bệnh hoạn nhỉ.”
Barbatos trao cho tôi một ánh nhìn thương cảm.
“Ngươi nhìn bên ngoài thì có vẻ khoẻ mạnh gớm lắm mà bên trong hộp sọ thì rặt
toàn thứ phế phẩm hết cả rồi. Ngươi còn không thể nào nhận ra rằng mình bây
giờ đây trông giống như một thằng bệnh nhân tâm thần, nhỉ?”
“Tôi đây tuyệt đối bình thường.”
“Có hai loại người tự nhận rằng mình hoàn toàn bình thường. Một là sát nhân,
và một là kẻ sẽ sớm trở thành một tên sát nhân.”
Barbatos nhẹ nhàng ngả người ra sau.
Cô ta nhìn vào tôi với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Sống trên đời ai ai cũng gây ra lỗi lầm. Tất nhiên, nếu chúng mà có lỗi thì
sẽ phải bị trừng phạt rồi. Tới khúc đó thì không sao. Nhưng ngươi cứ khăng
khăng đòi cái hình phạt ấy phải là hành hình mới được. Và lại còn là mẹ đẻ của
tình nhân mình nữa chứ.”
“Nếu có một con dâm điếm nào đáng để chết, thì mụ ta phải chết thôi.”
Barbatos cất ra một tiếng thở dài.
“……Ngươi nói tên ả tình nhân của mình là Lapis Lazuli phải không? Chết tiệt,
cô ta quả là đáng khâm phục mà. Làm quái nào mà cô ta lại có thể chịu được
ngươi cơ chứ? Gặp ta ấy, thì ta đã cắt hai hòn bi của ngươi ra và chuồn từ lâu
mất rồi. Hai người bọn ngươi thật sự nên chia tay đi.”
“Bây giờ cô đang ở phe tôi hay đang đầu quân phe Lala vậy hả?”
“Ta éo biết, tên đần này.”
Barbatos gãi đầu.
“Ta đã mong là sẽ được gặp một thằng lính mới hữu dụng sau bao lâu nay, vậy mà
cái thằng đang đứng đây chỉ hoàn toàn là một tên bệnh nhân trốn trại hay sao?
Hààà, sao cái số ta lại cứ như thế này cơ chứ…… Nếu lờ đi vụ yêu đương thì hắn
ta xem ra cũng được, nhưng làm thế quái nào mà ta có thể khiến cho tên thiểu
năng vận hành như một người đàng hoàng đây……”
“À xin chào? Em có thể nghe thấy hết tất cả những gì chị nói đấy.”
“Tất nhiên là ngươi có thể rồi bởi lẽ ta muốn ngươi nghe thấy đấy. Anh Chó Cái
ạ, ta hiện tại đang đắn đo cật lực suy nghĩ xem liệu ta có nên đặt mình làm vú
em của ngươi không. Cái tình huống này thật như cớt mà.”
Barbatos lấy hai tay chộp trán mình và rên rỉ.
Như thể cô ta đang vất vả tính toán cái độ sâu mà cái mũi cô ta dự định sẽ
nhúng vào cuộc đời của người khác là bao nhiêu centimet.
Nếu ai quan tâm tới chuyện đời tư của người khác thì kẻ đó ắt sẽ phải bị vướng
vào một bãi đầm lầy vô đáy. Barbatos chắc đang suy nghĩ về cái cảm giác gay go
khó giải quyết ấy.
Tôi tự hỏi không biết liệu bà nhóc đó rốt cuộc cũng đã rút ra một quyết định
chưa.
“……Được rồi. Nói tiếp đi.”
Trên gương mặt Barbatos biểu lộ một cái biểu cảm như thể cô ta đã bỏ cuộc
trong việc tháo một cái nút thắt đầy rối bời đang cột lại trong tâm trí của
mình.
“Nói tiếp? Về cái gì cơ?”
“Cái thằng ngu này. Ta đang nói về chuyện tình cảm của nhà ngươi đấy. Từ đoạn
đầu mà ngươi kể cho ta nghe tới giờ, nó có vẻ như vẫn chưa là một vấn đề lớn
giữa ngươi và ả tình nhân succubus đó. Các ngươi có lẽ đã có một trận cãi vã
nhưng như thế vẫn chưa phải là đủ để tiến tới chuyện chia tay này. Cái chuyện
thốn gì mà ngươi đã làm trong suốt quãng thời gian còn lại trong tháng để rồi
phải khiến cho con bé đó kinh tởm ngươi đến vậy?”
“Tôi thấy rằng cô đang nói với một chất giọng cứ như thể cô đã chắc chắn tôi
mới là người có lỗi rồi ấy.”
“Ờ đúng đấy. Ta chắc chắn. Nếu ngươi nghĩ thế là không công bằng thì mau chứng
minh sự trong sạch của mình đi, chậc……”
Barbatos nhìn chằm chằm ra khung cửa sổ.
Bây giờ vẫn là giữa trưa nên bên ngoài trời vẫn còn sáng sủa.
Như thể đang ước lượng sức nặng của tia sáng mặt trời, Barbatos híp lại hai
con mắt. Những tia nắng vừa càng thêm tô điểm vừa trải dài lả lướt trên đôi
chân của cô nàng.
Thật sự mà nói, cảnh tượng đó trông thật quyến rũ.
Ngay cả những tia mặt trời cũng phải mãn nguyện lắm bởi lẽ chúng đã được hôn
lên đôi chân của Barbatos. Không nghi ngờ gì chúng ít nhất sẽ còn vui hơn là
thi nhau nhảy lên cái đầu tôi. Nếu không phải là vì diện mạo trẻ con của cô
nhóc, thì chắc tôi đã có thể si mê điếu đổ vì nhỏ mất rồi.
“……Oi. Ngươi đang nhìn đi đâu thế hả?”
Barbatos trừng mắt sang đây như thể cô ta đang nhìn vào một thứ phế vật thối
rữa nào đấy.
Tôi thành thật mà đáp lời.
“Tôi đang chiêm ngưỡng chân cô thôi.”
“Đếch miễn phí đâu nhá, muốn thưởng ngoạn chúng thì xì tiền ra.”
“Hay là cô nhìn vào chân tôi trừ nợ nè.”
“Cạo hết cái lông chân của nhà ngươi rồi hãy nói thế với chuỵ.”
Tôi nhún vai.
“Tôi đã nhận được một thông tin.”
Barbatos nghiêng đầu.
“Thông tin gì?”
“Một bức thư nhỏ. Không hề có một cái tên người gửi hay người nhận nào cả. Chỉ
hai dòng chữ được viết lên bằng một chiếc bút lông chim. Nội dung của nó cũng
khá là đáng ghi nhớ.”
Tôi lấy ra một mảnh giấy từ túi mình và chuyền sang.
Ngươi có một kẻ thù.
Từ đây đến 10 ngày sau, một đội quân gồm 2,000 binh sĩ sẽ xâm lược lâu đài
Chúa Quỷ của ngươi.
“Hừmm.”
Barbatos phì ra một tiếng từ mũi.
“Một thông điệp đe doạ được viết thẳng thừng ở ngay đây, hở.”
“Tôi thấy nó trông giống một lời cảnh báo hơn là một lời đe doạ.”
“Sao cơ? Cho dù có liếc nhìn thì cũng thấy đây giống như là một trò lừa bịp
mà.”
“Nhìn thật kỹ vào những dòng chữ này đi, Barbatos ạ. Cho dù là chỉ có hai dòng
nhưng đằng sau chúng lại chứa rất nhiều ẩn ý. Đầu tiên, dòng ‘Ngươi có một kẻ
thù’ được viết ở đây. Cái này ngầm gợi ý rằng ‘Ta không phải là kẻ thù của
ngươi’.”
Lời lẽ trong bức thư này quá đỗi ôn hoà để có thể được xem là một thông điệp
dọa nạt.
Đây là tại sao khi tôi nhận được bức thông điệp này một tháng trước, Lala và
tôi đã bàn bạc về nó.
Ai, với mục đích nào, lại gửi ra một bức thư như thế này.
“Nhìn vào kiểu viết chữ đi, kẻ quyền thế đã viết ra bức thư này nằm trong
những tầng lớp cao quý và đã được giáo dục một cách chuyên nghiệp. Dựa theo
cái cách mà những chữ viết hơi nghiêng về một bên, cô có thể nhận thấy rằng
người đó thuận tay phải hoặc cả hai tay.”
“……Ngươi có thể suy ra đến chừng đó sao?”
“Những điều ấy chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
Tôi tựa lưng mình vào chiếc ghế.
Trong khi đang ở một tư thế thoải mái, tôi lại tiếp tục nói.
“Cũng có khả năng cao là người đó có dính dáng vào công việc làm ăn lớn.”
Barbatos nhăn cặp mày.
“Hảả? Sao lại lớn?”
“Nếu cô có mắt thì nhìn vào con số này nè.”
Từ đây đến 10 ngày sau, một đội quân gồm 2,000 binh sĩ sẽ xâm lược lâu đài
Chúa Quỷ của ngươi.
“Có một dấu phẩy ở giữa số 2 và số 0. Đó là tại sao lại có khả năng cao là
người này đang làm việc với tư cách là một người mang địa vị cao.”
“……”
Barbatos vẫn còn đang trơ ra một cái bản mặt ngơ ngác.
Xem ra bà nhóc tì Chúa Quỷ bạo lực không giỏi trong việc động não ở cái khoản
này cho lắm. Tôi thở dài và tử tế giải thích cho cô ta hiểu.
“Người bình thường sẽ không đặt dấu phẩy khi đang viết ra những con số hàng
nghìn. Họ thường viết số 2000 mà không có đánh dấu gì cả. Nhưng người đã viết
bức thư này lại quen tay chêm vào thêm một dấu phẩy.”
Điều ấy có nghĩa đây là một người thông thường phải đi xử lý sắp đặt những
công việc có liên quan đến một số lượng tiền của khổng lồ.
Một kẻ sẽ luôn luôn đặt một con dấu phẩy cứ mỗi khi ba chữ số 0 nằm ở bên cạnh
nhau.
Một kẻ tiếp xúc với những con số to lớn như 1,000,000 theo lệ thường nhật.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, người này hoặc là kẻ chuyên lo liệu những văn kiện
sổ sách hoặc là kẻ thực hiện công việc kế toán một cách thường xuyên. Hắn có
thể là một viên chức lớn cho một lãnh thổ nào đó, hoặc cũng có thể là một
thương nhân đang mang một vị thế cao to.”
“Vậy à……”
Barbatos vừa nhìn xuống bức thư vừa để lộ một biểu cảm nhăn nhó.
“Đúng là não ngươi cũng không toạ lạc trong cái đầu một cách vô ích nhỉ.”
“Mới có thế thì hãy chớ mà đổ anh. Vẫn còn 5 sự thật ẩn giấu trong bức thư này
kia. Nhưng nếu tôi mà giải thích hết từng cái thì sẽ chán ra bã mất, nên tôi
sẽ bỏ qua tất tần tật hết vậy.”
Từ thuở xa xưa, những bí mật cũng tựa như chuyện giường gối vậy.
Trong khi cởi xuống bộ trang phục của bạn tình, mình phải cẩn thận mà cởi bỏ
từng lớp vải một xuống. Nếu cứ thế xé toạc đồ cả ra thì còn thứ gì để mà có
thể thưởng thức nữa kia chứ?
Mọi thứ đều nằm ở đỉnh cao của sự tuyệt mỹ khi ở trong tình trạng bán khoả
thân. Như một người phụ nữ chỉ để hé lộ một nửa thân hình lõa thể của mình ắt
sẽ còn quyến rũ dụ hoặc hơn là một bà full slot khoả thân HD không che, những
bí mật sẽ có một hương vị tuyệt hảo nhất khi đã được lột cởi đúng nơi đúng chỗ
và sau đó lại được tô điểm và nấu nướng.
C’est si bon.(Tiếng Pháp: Thật tuyệt vời.)
“Nhà ngươi quả thật là một tên biến thái khốn nạn đến tận xương tuỷ nhỉ?”
Sau khi đã được nghe về thuyết thẩm mỹ học vĩ đại của tôi, khuôn mặt của
Barbatos trở nên vặn vẹo.
“Dù gì thì, ý của ngươi rằng có một khả năng cao thủ phạm chính là một thương
nhân, phải vậy không?”
“Ừm. Ít nhất thì đó là nếu xét về mặt ngoài.”
Tôi gãi gãi cái trán.
“Ơn giời là tôi có tình bằng hữu thắm thiết với các thương nhân. Nếu phải
chăng, người đã gửi cho tôi bức thư này thật sự lại là một thương nhân và chỉ
đơn thuần là đang thực hiện một trò chơi khăm thì như thế sẽ dễ dàng để mà bắt
được thủ phạm hơn.”
“Hửm? Làm thế nào cơ?”
Tôi cười mỉm.
“Tôi nói với cô rồi. Những thương nhân là bạn của tôi mà.”
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 9, Ngày 5
Niflheim, Cung Điện Thống Đốc
“……Bề tôi trước đây chưa từng viết ra một bức thư như thế này.”
“Lãnh đạo à. Cả ta cũng ước gì mình có thể tin được rằng cô vô tội. Nhưng cô
đã từng mưu mô hãm hại ta lúc trước, không phải sao? Nói cách khác, cô vẫn
chưa hoàn toàn đáng tin cậy đâu.”
“Bề tôi giờ đây không còn dự định nào để mà đối địch với đức ngài nữa.”
“Ấy thật là điều đáng tiếc. Ta lại không thể tin cô được.”
“……”
Ivar nghiến răng mình. (Edit: Giờ thì biết rõ giới tính cả rồi nên khi kể mình
sẽ để xưng hô giới tính theo nhân vật mà Ivar nhập xác, còn khi đối thoại sẽ
xưng hô giới tính nữ nhé)
Có thể thấy rõ ràng là ông ta đang rất bực. Lão giận cũng có lý cả thôi.
Người đang đứng trước mặt tôi vốn dĩ là một trong những kẻ có quyền thế tối
cao nhất. Ông ta đồng thời vừa là kẻ giàu có nhất trong chốn ma giới vừa là kẻ
thống trị đằng sau của thành phố Niflheim tự do.
Cũng chính kẻ ấy đã sa lầy và trở thành một con rối của tôi. Lão ta phải sủa
lên như một con chó theo từng mệnh lệnh của tôi. Lão giờ cũng khá là đáng
thương đấy. Dù vậy, anh đây không định sẽ tha thứ cho lão dễ dàng thế đâu.
“Bề tôi phải làm gì để có thể nhận được sự tín nhiệm của ngài?”
“Chỉ cần làm một vài việc ta nhờ là được rồi.”
“Những việc như thế nào ạ……?”
“Đầu tiên, ta muốn mướn một vài binh sĩ.”
Trên bức thông điệp ẩn danh đó đã ghi rằng một đội quân gồm hai ngàn người sẽ
bắt đầu cuộc xâm lược.
Mặc cho tính xác thực của lá thư ấy, chuẩn bị trước không bao giờ là dư thừa
cả. Ít nhất cũng phải cần ba ngàn. Đúng, tôi muốn chuẩn bị một đội quân với ít
nhất ba ngàn binh sĩ.
“Ta thấy đây là một yêu cầu hơi bị nhẹ đấy. Nếu mà là Doanh Nghiệp Keuncuska
vi diệu phi thường thì chắc chắn là cô có thể dễ dàng tập hợp được ba ngàn
quân cỏn con rồi. Cô có nghĩ vậy không? ”
“……Tất nhiên. Thưa đức ngài.”
Đối phương mang một biểu cảm như thể ông ta mới nhai phải phân bò vậy.
Oi, cảm xúc của ngươi đang lộ ra tùm lum trên cái bản mặt mình kia kìa.
Phải chăng lão ta đang tỏ vẻ khinh thường mình sao? Vậy à. Bộ hắn đã quyết
định là sẽ không cần phải giữ lễ độ trước mặt mình rồi à?
Rắc rối đấy nghen. Một con thú nuôi mà lại đi xem thường chủ của mình thì có
nuôi cũng vô dụng. Xem ra anh đây lại phải dạy dỗ cho bé vampire này biết thế
nào là lễ giáo rồi.
“Lodbrok. Lẽ nào cô ghét ta sao?”
“……Điều đó là bất khả thi thưa ngài. Bề tôi luôn luôn chan chứa trong lồng
ngực mình sự kính trọng và lòng tận tuỵ trung thành đối với các đấng Chúa Quỷ
mọi lúc mọi nơi.”
“Vậy ta yên tâm rồi. Ta thực ra cũng khá là thích cô. Ta đã rất lo rằng đây có
thể chỉ là một cuộc tình đơn phương. Tình đơn phương chỉ đẹp tươi đối với lũ
trẻ trâu mà thôi. Ở cái tuổi này rồi thì chẳng phải là rất phàm tục nếu mà ta
bị vướng vào vụ đó sao?”
Ivar Lodbrok nhìn vào tôi với một ánh mắt hoài nghi. Ông ta rất dễ là đang cố
để hiểu được tôi đang nói về cái vẹo gì đây.
Tôi lấy ra một thứ từ tay áo mình. Thì cũng chẳng có chi mấy quan trọng đâu.
Một cọng tóc thôi. Chỉ đơn thuần duy nhất một sợi tóc màu vàng hoe.
Ivar Lodbrok cau mặt.
“Đó có thể là gì vậy thưa đức ngài?”
“Ta sẽ nói lại một lần nữa. Ta cũng khá là thích cô đấy. Trừ một điều rằng ta
không phải đang nói về ngoại hình gần lên ngưỡng bàn thờ này của cô mà là cái
cơ thể thật sự kia cơ. Là thân hình mảnh mai nữ tính của cô đấy. Ta khoái cái
cơ thể ấy hơn nhiều.”
“……!”
Đôi mắt của Ivar Lodbrok run rẩy không yên.
Cơ thể chính của Lodbrok là một cô gái với mái tóc màu vàng nhạt. Sợi tóc mà
tôi vừa mới lấy ra cũng là màu vàng. Vậy điều này có ý nghĩa ra sao ấy nhỉ?
“Có thể nào……!”
“Nếu nói về cái cơ thể của cô, cá nhân ta thích nhất là cặp cẳng chân đấy. Bộ
ngực nhỏ nhỏ xinh xinh và đường nét trên vùng eo thấy cũng thích. Nhưng ta
thật sự nghĩ rằng bắp chân của cô mới là tuyệt hảo nhất.”
Tôi nở ra một nụ cười.
“Nếu mà một kẻ nào vuốt ve chúng thật cẩn thận thì kẻ đó có thể đồng thời cảm
nhận được sự săn chắc trên cẳng chân và sự mềm mại từ bắp chân. Tựa như thể
hai bàn tay ta sẽ tự tan chảy đi bởi sự mềm mại đến nhường ấy của chúng. Cả
cái mùi hương thơm ngát như hoa hồng tỏa ra từ làn da của cô cũng đã suýt chút
nữa khiến ta phải vô thức mà muốn liếm người cô một phen.”
“Chẳng phải đức ngài đã hứa là sẽ không đụng chạm gì đến thân thể chính của bề
tôi rồi sao!”
Ivar Lodbrok thốt ra một tiếng hét giận giữ.
“Bề tôi đã phản bội ngài Paimon theo mệnh lệnh của đức ngài! Bề tôi đã bảo vệ
đức ngài khi mà phải hi sinh đi một ủy viên của hãng mình! Vậy tại sao ngài
lại……!”
“Á đừng có hiểu lầm nhé.”
Với một chất giọng vô tư lự, tôi cất tiếng.
“Chúng ta đã không hề có hứa hôn hun hít gì với nhau cả. Những lời hứa hẹn chỉ
dành cho những thứ mà đôi bên đều được lợi. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa đôi ta
có hơi đơn giản hơn thế một chút. Lãnh đạo à. Đó là sự phục tùng tuyệt đối
đấy.”
“……”
“Quỳ xuống.”
Ivar Lodbrok đơ cả người.
Tôi tự hỏi liệu lão ta đã không có thể nghe được lời yêu cầu mới đây của tôi
rõ ràng. Bị kẹt trong cái thân thể ông già như thế, chẳng lẽ cả thính giác của
lão cũng bị cho ra bã rồi hay sao? Điều đó chắc chắn là rất có thể. Đừng lo.
Anh tin việc phải luôn coi trọng người già là đúng. Anh đây là một đấng anh
hào luôn luôn sẵn sàng thể hiện lòng trắc ẩn của bản thân trước những người
tuổi già sức yếu bao nhiêu cũng được cơ mà.
Với một giọng nói hiền dịu, tôi tiếp tục ra lệnh thêm một lần nữa.
“Quỳ xuống, ngài lãnh đạo.”
“……”
“Đừng khách sáo.”
Ivar Lodbrok chậm rãi khuỵu xuống hai đầu gối mình.
Tôi gật đầu.
“Giờ thì tới đây.”
“……”
Khuôn mặt của quý ông lớn tuổi ấy bị sự nhục nhã và thịnh nộ thi nhau nhuộm
lấy nhuộm để.
Tôi thật không thể nào lại không yêu được cái khoảnh khắc mà một kẻ có quyền
thế lại phải làm ra một biểu cảm như vầy. Tôi có cảm giác như mình đang được
chứng kiến cảnh một tên côn đồ đang tu tâm dưỡng tính cải hóa nhân phẩm mình.
Tôi suýt nữa lại muốn thốt ra một lời tán dương dành cho cái vẻ đẹp mỹ diệu
của nhân loại này.
Ivar Lodbrok bò tới trước tôi.
Tôi cởi chiếc giầy ra và ấn bàn chân phải của mình lên quả đầu của quý ông già
lão ấy. Cử chỉ này, tất nhiên, là một hành vi chế nhạo. Đôi vai của Ivar
Lodbrok run lên bần bật.
“Lãnh đạo.”
“……Vâng, thưa đức ngài.”
“Xin hãy cư xử một cách thận trọng hơn khi còn đang đứng trước mặt ta nhé. Ta
đã không hề vô duyên vô cớ chế nhạo cô vào cái khoảnh khắc mà chúng ta gặp mặt
cơ mà. Rất tự nhiên và mềm mỏng. Ta đã đối xử với cô như một người bạn ở cùng
một địa vị bình đẳng, ấy vậy mà, chẳng phải cô đã nỡ nhìn ta như thể mình đang
nhìn vào một đống phế thải hay sao?”
Ấn ấn.
Tôi lấy chân đẩy cái đầu của lão xuống thấp hơn nữa.
Mũi của Ivar Lodbrok chạm tới cả sàn nhà.
“Đó là tại sao việc giao thiệp lại bất khả thi là thế. Cô còn định để ta phải
mong mỏi cô đơn, giường không gối chiếc trong cuộc tình đơn phương này đến bao
giờ nữa đây? Nếu cô muốn ta phải tôn trọng phẩm giá của cô, thì cô tất nhiên
phải đi tôn trọng cái phẩm giá của ta trước đã chứ. Hiểu chưa nào?”
“Bề tôi chắc chắn, sẽ khắc ghi điều đó trong đầu……”
“Hãy chuẩn bị ba ngàn quân đội trong 2 ngày.”
Tôi rút chân ra.
“Nếu mà cô cứ chọn bừa ra thì sẽ phiền phức lắm, vậy nên ta sẽ yêu cầu trước
những binh sĩ với chất lượng tốt nhất. Theo bức thông điệp đã viết, cuộc xâm
lược sẽ diễn ra trong vòng 10 ngày nữa, vậy hãy nhớ mà gấp rút nhé.”
Ivar Lodbrok vội vã ngẩng đầu lên.
“Thưa đức ngài. Hai ngày thực sự là quá ít! Ít nhất, thì xin ngài hãy cho
chúng bề tôi một tuần……không, cho dù đức ngài có cho chúng bề tôi nửa tháng,
thì chuyện mướn được ba ngàn quân sĩ với chất lượng tốt nhất vẫn là một điều
rất đỗi bất khả thi.”
“Cô đang nói cái méo gì thế? Có sẵn một đống quân binh ở gần đây rồi cơ mà.”
“Thứ lỗi?”
“Chẳng phải còn mớ lính đang bảo vệ vùng Niflheim đấy sao? Ta có nghe qua là
lực lượng quân đội ở đây có khoảng 8,000 binh lực. Cho ta mượn một chút trong
số đó đi.”
Ivar Lodbrok mở miệng mình.
Đó là khuôn mặt đang biểu cảm như thể ông ta vừa mới nghe được một lời đề nghị
không thể nào tin được.”
“Thưa đức ngài! Đó là lực lượng phòng ngự của cả thành phố!”
“Và cô là kẻ thống trị thật sự của Niflheim. Cô có thể tuỳ ý điều động quân
lực đi đến đâu cũng được cơ mà.”
“Xin ngài hãy hiểu cho! Nếu số quân binh mà biến mất thì biện pháp bảo vệ
Niflheim cũng sẽ không cánh mà bay theo. Niflheim là một thành phố tự do chịu
trách nhiệm về toàn bộ nền kinh tế của cả ma giới. Nếu nơi này mà suy tàn thì
một tai hoạ khổng lồ sẽ giáng xuống khắp chốn ma giới. Nếu điều đó xảy ra
trong khi Cái Chết Đen còn đang hoành hành thì……!”
“Woa, woa. Bình tĩnh lại đi nào.”
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế.
Tôi đỡ người Ivar Lodbrok đứng lên và phủi cho sạch đống bụi đang bám trên
trang phục ông ta. Ivar Lodbrok, khi đang không biết phải phản ứng ra sao, ông
ta không tài nào đáp lại được gì.
“Đương nhiên là có rất nhiều thứ để mà phải lo tới rồi. Và cả hiểm họa mà cô
sắp tới đây phải gánh vác trên vai cũng sẽ lớn lao lắm đấy. Ta hiểu tất mà.
Không có xạo đâu. Nhưng dẫu là thế, lãnh đạo à. Thật không may, nhưng mà.”
Cuối cùng, khi tôi phủi bụi tới vai của Ivar Lodbrok.
“Đó là vấn đề của cô. Không phải của ta.”
“……”
Tôi cười nhe cả hàm răng.
Ivar Lodbrok không tài nào thốt được nên lời.
“À. Để ta nói thêm luôn là sợi tóc này không phải được lấy từ cái thân thể
chính của cô. Làm sao mà ta lại có thể nỡ lòng nào đi làm cái chuyện như vậy
trong khi bản thân ta đang rất là tôn trọng cô mà lãnh đạo? Không cần phải lo
lắng thế đâu.”
“Thứ lỗi? Vậy từ đâu mà……?”
“Ta nhổ đại nó ra từ một con chó đang lang thang quanh cung điện thống đốc sau
khi đã chơi đùa với nó một tí. Màu sắc và nét đáng yêu của con chó đó cũng khá
đàng hoàng và tao nhã đấy. Đúng là, nếu mà người chủ giàu kếch xù thì ngay cả
bọn thú nuôi cũng được sống trong vinh hoa phú quý nhỉ.”
Biểu cảm trên gương mặt Ivar Lodbrok nhanh chóng thay đổi.
Chắc là ông ta đã nhận ra rằng lão vừa mới tự chế nhạo chính bản thân mình chỉ
bởi vì sợi lông của một con chó nào đó nên giờ phải mới chết điếng cả người.
Đây là tại sao mà ông không nên cố trả đũa một cách cùi bắp đấy. Chúng ta có
thể đã vui vẻ đường ta ta đi đường ông ông đi mà không cần phải chọc tức lẫn
nhau rồi. Tôi không thể hiểu được tại sao mà lại có kẻ cứ khăng khăng đòi giữ
lấy cái niềm kiêu hãnh của chúng trong khi tự thân đã biết rằng mình tất nhiên
sẽ thua thiệt chứ. Bộ chú là thằng khổ dâm à? Chú thích tự đưa đầu ra để mà bị
hành hạ rồi quay tay tự sướng hay sao thế? Thực tế rằng hiện giờ trên thế giới
này hiện hữu quá nhiều những kẻ biến thái làm cho tôi phải nói là đang rất là
quan ngại đây……
“Ba ngàn quân binh. Chất lượng tốt nhất. Ta sẽ phó thác chuyện này trong tay
cô, ngài lãnh đạo.”
“……Vâng.”
“À. Phải rồi. Ta cũng muốn cô đi kiếm cho ta một vài thông tin.”
Tôi cười nham hiểm.
“Cái này cũng không phải là một nhiệm vụ khó khăn lắm đâu nên cô không nhất
thiết phải lo lắng. Đây là chuyện tìm ra cho ta tung tích của một con người.
À, nhân tiện mua luôn một chai rượu thượng hạng nhất cho ta nữa nhé.”
“Bất kể điều gì mà ngài muốn……”
Xem ra lão ta rốt cuộc cũng giơ tay đầu hàng rồi. Ivar Lodbrok cúi đầu mình
xuống. Trông rất là dễ thương bởi mái tóc rũ rượi của lão làm cho tôi nhớ đến
một đôi tai chó.
Tuy rằng chuyện lão ta có quá nhiều vết nhăn lại là một khuyết điểm, nhưng
thôi kệ. Chỉ cần nghĩ rằng là mình đang nuôi một con thú có niềm kiêu hãnh lớn
lao là tốt hơn rồi. Nếu tôi cứ hành lão quá thì tôi sẽ cảm thấy trở lòng
thương xót mất thôi, vậy chắc sau này tôi cũng nên thưởng cho lão ta. Ôi
không. Anh đây đúng là không nên có sở thích nuôi vật kiểng như thế……