Gánh Xiếc Xa Hoa Nhất Thế Gian (4)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Những ngọn nến nãy giờ đang lơ lững giữa không khí giờ đây lắc lư dữ dội. Ánh
sáng và bóng tối hòa lẫn nhau một cách hỗn độn mà bao trùm lấy mọi người,
những trụ cột của tòa nhà run cả lên thả ra những đám bụi đất rơi xuống.
Mọi người co rúm lại. Bọn họ đều bị áp đảo bởi áp lực của Marbas.

Trong hơn 30 vị Chúa Quỷ có mặt ở đây, số lượng những kẻ vẫn có thể thẳng
người bình thản được lại có rất ít. Hơn hết, Barbatos là người duy nhất có thể
thờ ơ ngớp rượu.

“Lão già à—. Nếu cần thì phe đồng bằng chúng ta cũng có thể phụ trợ cho ông
bất cứ khi nào mà ông cần đấy. Thật là, ông không nghĩ là có hơi khó khăn nếu
vào chiến trận mà chỉ có phe trung lập bên phía mình không? Ông và ta có thể
có một liên minh tốt đẹp cơ mà.”

“Câm miệng lại, Barbatos. Ta giờ không có tâm trạng để đùa giỡn.”

“Ta chỉ muốn bày tỏ sự thiện chí thôi.”

Barbatos cười khúc khích.

Khác với con nhóc đó, biểu cảm trên gương mặt của Paimon không có từ gì để có
thể diễn tả hơn ngoài từ ‘kinh khủng’. Từ hai hàng môi cô ta, những hơi thở
nóng rực thoát ra từ kẽ miệng tựa như một ly cocktail pha trộn giữa sự thịnh
nộ và sự tự chủ.

“Torukel……!”

Paimon nghiền ngẫm ngôn từ của chính mình.

“Ông ta là sứ giả đã truyền lại những mệnh lệnh của Ivar Lodbrok! Ông ta hiện
giờ đang đứng ở ngay bên ngoài của nơi gặp mặt. Tôi sẽ triệu hồi ông ta ngay
tức khắc và chứng minh rằng Ivar Lodbrok đã nhạo báng quả nhân!”

Một khoảnh khắc của sự tĩnh lặng đến ớn lạnh thoáng qua phòng hội nghị.

Marbas cởi ra chiếc kính một mắt của mình và nhìn thật kỹ vào Paimon.

“Cô có chắc chắn không?”

“Quả nhân chỉ đưa ra những lời cáo buộc dựa vào sự thật.”

“……Cô còn lại sự tin tưởng cuối cùng của ta.”

Marbas nâng cằm mình lên.

“Hãy đưa nhân chứng là Torukel vào đây!”

Những tinh linh sau khi nhận được mệnh lệnh, bận bịu bay ra khỏi căn phòng
khiêu vũ.

A a.

Tôi bị chìm ngập trong đáy biển của sự buồn khổ.

Suy nghĩ một cách bình tĩnh hơn cái coi, Paimon ơi là Paimon. Dù cho cái tên
Torukel này là thằng quái nào, thì hắn vẫn không là gì hơn ngoài một thằng đưa
tin. Cô không thể nào lại trông mong nhận được một lời chứng thực đàng hoàng
từ cái thể loại như thế được.

Tôi hiểu là cô rất tôn trọng mọi chủng tộc tính luôn cả nhân loại. Với cô, Cái
Chết Đen này không khác gì một cơn ác mộng trong số những cơn ác mộng. Cô rất
có thể đã tham dự buổi gặp mặt này với lòng mình cương quyết tìm ra thủ phạm
đã gây ra một thảm kịch như thế. Nhưng người mà cô đã tưởng là đồng minh, Ivar
Lodbrok, đã bất ngờ phản bội cô. Đó là lý do tại sao việc cô giận điên cả cái
đầu cũng là điều hợp lý. Mặc dù vậy, ít ra cô cũng phải nhìn đường mà đi chứ.
Phẫn nộ luôn là lối đi tắt dẫn tới sự tiêu tan đấy.

Một lát sau, một yêu tinh lớn tuổi đi vào căn phòng khiêu vũ.

Paimon chỉ tay vào người yêu tinh.

“Đúng rồi. Người đó là Torukel!”

Cô ta bắt đầu tra hỏi với một chất giọng vẫn còn bị sự giận dữ đeo bám.

“Torukel. Ngươi sẽ là nhân chứng của chúng ta. Ngươi, theo mệnh lệnh của Ivả
Lodbrok, đã thực hiện sứ mệnh với tư cách là một sứ giả. Có chính xác không?”

“……”

Torukel chậm rãi nhìn quanh căn phòng.

Lão yêu tinh đó đang nâng đỡ cả thân thể mình bằng một chiếc gậy chống. Dẫu có
nhiều nếp nhăn trên trán, nhưng đôi mắt ông ta lại tỏa sáng đầy trí tuệ. Tôi
có một ấn tượng mạnh mẽ rằng ông ta không hề già, mà ông ta chỉ đơn giản là đã
sống và trải qua bao nhiêu năm tháng trong một quãng thời gian dài.

Người yêu tinh ấy nhìn Ivar Lodbrok trong chốc lát và gật đầu. Không hề có một
câu chữ qua lại giữa hai người bọn họ.

Torukel cẩn thận mở miệng.

“……Đây là một vinh dự khi được diện kiến trước những vị chúa tể của ma tộc.
Keruk. Bề tôi, không hề nghi ngờ gì, là một ủy viên đến từ Hãng Doanh Nghiệp
Keuncuska, và cũng có nhiều lần qua lại với Ivar Lodbrok.”

Ngay khi Torukel sẵn lòng hé lộ danh tính của bản thân. Gương mặt của Paimon
tỏa sáng bởi sự mừng rỡ. Cô ta rất dễ là đang nghĩ rằng mình đã giành được
chiến thắng. Như thể một cây súng máy, cô ta nhanh chóng bắt đầu cuộc tra hỏi.

“Quả nhân sẽ đi thẳng vào vấn đề, Torukel. Ngươi đã nói cho quả nhân biết rằng
Dantalian đã phụ trợ trong đợt phát tán của cơn dịch hạch và bằng một phương
thức nào đó, hắn đã nhúng tay vào việc Cái Chết Đen được hình thành. Quả nhân
nói có chính xác không?”

“Vâng. Tất nhiên là vậy, thưa ngài.”

Một lần nữa khán giả bắt đầu khuấy đảo cả lên.

Ivar Lodbrok nhắm nghiền mắt mình lại như thể ông ta đang rất là đau khổ. Còn
về người còn lại, Paimon, với tâm trạng hoan hỉ, mỉm cười thật rộng. Đó là
diện mạo của một cá nhân đã vượt qua sự nhạo báng và chịu khó biến công lý
thành sự thật.

Tuy nhiên.

“Những gì mà đức ngài đã nói là chính xác. Bề tôi chắc chắn đã khẳng định rằng
Dantalian là kẻ chủ mưu sau vụ Cái Chết Đen. Tuy nhiên, đó là một lời nói dối
trắng trợn. Là một sự vu oan mà không hề có lấy một chứng cứ.”

“Cái gì……?”

Không mất đến 10 giây để sự sửng sốt làm đông cứng lại nụ cười của Paimon.

Torukel cất tiếng nói thẳng thừng.

“Bề tôi đã hằng thèm khát số thảo mộc đen ở trong quyền sở hữu của đức ngài
Dantalian. Tất nhiên, việc bề tôi một thân một mình moi móc được của cải tư
nhân của đức ngài Dantalian là một chuyện bất khả thi. Tuy nhiên, bề tôi lại
có trong tay hai nhà đầu tư lớn lao. Đức ngài Paimon và trưởng ủy viên, Ivar
Lodbrok. Có lẽ nếu bề tôi sử dụng tên tuổi của hai cá nhân này, thì có thể
vượt qua cơn bế tắc này. Đó là tất cả những gì mà bề tôi đã nghĩ.”

“Torukel……ngươi, đang nói cái gì vậy……”

Paimon mở miệng.

Gương mặt bây giờ của cô ta là gương mặt của một người hoàn toàn không tin
được những gì mình vừa nghe.

Torukel với cây gậy nâng đỡ thân mình, cúi đầu thật sâu.

“Thứ lỗi cho bề tôi. Bề tôi đã biết rất rõ về sự quan tâm của đức ngài dành
cho toàn thể đồng bào trên toàn lục địa. Bề tôi đã lợi dụng trái tim nhân từ
của ngài để kích động sự hận thù của ngài đối với đức ngài Dantalian. Đức ngài
Dantalian dù sao cũng chỉ là Hạng 71. Bề tôi đã nghĩ rằng một khi cuộc bỏ
phiếu bắt đầu thì mọi chuyện sẽ kết thúc suôn sẻ với đa số lá phiếu.”

“……”

“Liên quan tới việc đấy, đức ngài Dantalian cũng đã sát hại đức ngài
Andromalius, bề tôi thấy đó là một cơ hội bằng vàng. Để mà đe dọa được đức
ngài Dantalian với một tội danh tàn tệ là đã ra tay sát hại một Chúa Quỷ. Lợi
dụng cơ hội đó, bề tôi đã dự định sẽ cuỗm hết số thảo mộc đen. Nhưng đức ngài
Dantalian đã vượt trên cả những dự đoán của bề tôi và đã có thể chứng minh
được sự vô tội của mình. Thật quá sức phật ý……”

Torukel thoáng liếc nhìn tôi.

Tôi nhìn chằm chằm lại lão ta với một khuôn mặt hoàn toàn không có xúc cảm gì
hết.

Với một tiếng ‘chậc’, tôi vô tình chậc lưỡi mình. Tôi có thể nắm bắt được về
cơ bản là lão thương nhân lớn tuổi này đang cố làm cái gì. Hắn ta đang dự là
sẽ phá hỏng hết cái tiết mục xiếc vĩ đại này đây mà.

Người thẩm phán, Marbas, gay gắt tra hỏi Torukel.

“Người yêu tinh nhỏ nhoi kia. Bản thân ngươi đã thú nhận rằng mình đã báng bổ
Paimon để có thể thực hiện sự thèm muốn tư lợi ích kỷ cho bản thân. Ngươi có
hiểu về tội trạng của mình không?”

“Vâng, thưa đức ngài. Bề tôi tự thân biết khi nào để mà chấp nhận thua cuộc.
Bề tôi đã cố kiếm được món lợi lớn bằng việc lợi dụng đức ngài Paimon và
trưởng ủy viên của Hãng Doanh Nghiệp Keuncuska. Và bề tôi đã thất bại. Tất cả
mọi chuyện là như thế.”

Gã yêu tinh lắc đầu mình.

“Nếu đức ngài Paimon đã làm sai chuyện gì, thì đó là đã quá tin tưởng lão già
yêu tinh tàn độc này. Cho nên, bởi mọi tội lỗi đều hoàn toàn nằm trên đầu của
bề tôi—mặc dù chỉ là một kẻ nằm trong giai tầng thấp kém.”

Nhanh chóng.

Trước khi ai có thể làm được gì.

Torukel lấy ra một lưỡi đao nhỏ từ trong trang phục của ông ta—

“Bề tôi xin được tha thứ bằng chính cái mạng sống tầm thường này.”

—Và tự đâm vào chính cổ họng mình.

Ban Lãnh Đạo Keuncuska, Yêu Tinh Keo Kiệt, Torukel

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 20

Niflheim, Cung Điện Thống Đốc

Chúng ta đã thất bại rồi.

Ta đã biết chuyện này từ lúc ta bước vào căn phòng khiêu vũ.

Cho dù ta có không muốn, khi mà quý cô Paimon, người đáng lý sẽ bày tỏ sự nhân
từ trước ta, thì giờ đây đang nhìn vào ta với một khuôn mặt méo mó thậm tệ, ta
không còn sự lựa chọn nào khác mà chỉ còn cách thuận theo.

……Ta đã chuẩn bị.

Những thương nhân đều phải tôn trọng sự trao đổi công bằng.

Cho dù Chúa Quỷ Dantalian chỉ là Hạng 71 thấp kém, và cho dù Lapis Lazuli có
là một kẻ ngoại lai tạp chủng hèn mọn, bọn họ cũng là những nhân mạng đã làm
tất cả mọi thứ có thể để mà sinh tồn.

Mạng đổi mạng.

Nếu mà đã nhắm tới mạng sống của một ai đó thì phải sẵn sàng bất chấp mạng
sống của mình trong canh bạc.

Keruk.

Đó là một phép toán giản đơn.

……Ta đã mơ về một thế gian không bị điều khiển bởi hệ thống cấp bậc kia.

Chỉ vì được sinh ra là Chúa Quỷ một kẻ lại được đứng trên đỉnh cao của xã hội.
Chỉ vì phải sinh ra bởi một ma nhân và một nhân loại, một kẻ lại bị đối xử như
rác rưởi. Đấy là tình trạng hiện giờ ở chốn ma giới. Ta đã hằng muốn thay đổi
nó……

Mặc dù có một số chi tiết khác biệt vụn vặt, Ivar Lodbrok cũng mang trong
mìnhmột khát vọng như ta. Trong cái thế gian tiêu điều này, Ivar và ta đã được
gắn kết bởi tình bạn giao hữu.

Nếu một ai đã ước muốn có thể thay đổi được cả thế giới, thì kẻ đó cần tiền
của. Đây là lý do tại sao chúng ta đã gây dựng Doanh Nghiệp Keuncuska đến mức
này. Trong hơn hàng trăm năm, chúng ta đã vượt qua được vô số gian khổ tai
ương, và đã có thể hầu như chạm tới được cái vị trí của hãng doanh nghiệp vĩ
đại nhất ở ma giới……

Aaa.

Ta thật sự muốn thấy nó quá đi.

Một xã hội bình đẳng hơn một chút nữa.

Ta chỉ đơn giản là muốn được sống ở một chốn ít có sự thành kiến hơnthôi.

……Ta muốn được thấy một thế gian đẹp đẽ hơn.

“Kuruk!”

Ta có thể cảm nhận một miếng kim loại lạnh lẽo đang đi xuyên qua cổ họng mình.

Như một kẻ có thể tưởng tượng ra, ta cảm thấy được rất rõ dòng máu ấm nóng
đang nhỏ giọt xuống từ lưỡi đao.

Sức lực trong đầu gối ta nhanh chóng khô kiệt đi. Cơ thể ta chậm rãi ngã nhào
xuống, và từng chút một tiếp cận lại gần tới cái chết. Những cảm giác mà ta có
thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Ivar. Mọi chuyện giao lại cho ông.

Ta đã không thể nào thấy được sự đổi thay của thế gian này, nhưng nếu là ông,
thì ông có thể sống tới tận phút cuối. Ông dù sao cũng là một kẻ xảo quyệt và
thông minh một cách đáng sợ cơ mà.

Trừ một điều rằng, ta rất lo là sẽ không ai có thể thấu hiểu được sự điên
cuồng của ông. Hãy đừng ở một thân một mình. Một ngày nào đó rồi ông cũng sẽ
tìm được một người ở bên cạnh ông một lần nữa……

Và cuối cùng, ta quay sang nhìn về phía Dantalian.

Không có lý do nào đặc biệt cho chuyện này. Ánh nhìn của ta chỉ đơn giản là
tình cờ quay sang phía của Dantalian khi ta ngã người xuống. Tuy vậy, sau khi
nhìn vào mặt của tên Chúa Quỷ Hạng 71 đó, ta trợn tròn cặp mắt.

“……!”

Không tồn tại một gợn cảm xúc nào trên khuôn mặt hắn ta.

Trên thế gian chẳng hề có một giới hạn nào để mà có thể diễn tả được sự vô cảm
bây giờ của hắn.

Mặc dù đã có thể giành được một chiến thắng bất ngờ tối nay, không hề có một
dấu hiệu của sự vui mừng và phấn khởi trên gương mặt của Dantalian. Thậm chí
hắn còn không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự tự vẫn của ta. Như thể đó là lẽ
hiển nhiên — hắn ta chỉ nhìn chằm chằm xuống ta với một cặp mắt tựa như thể
hắn đã hoàn toàn thấu hiểu tại sao ta lại chọn con đường tự sát.

Ra là vậy……hóa ra là thế à……!

Thấy được biểu cảm đó, ta ngay lập tức ngộ ra. Chúa Quỷ Dantalian không phải
là một con mồi tầm thường chút nào. Lapis phản bội doanh nghiệp, vụ sát hại
Andromalius, tất cả đều là những âm mưu đã được dàn dựng bởi chính người đàn
ông đó. Việc biết được chính xác những âm mưu đó chi tiết ra sao là một chuyện
không thể, nhưng ánh mắt ấy. Ánh mắt của một kẻ giết người, vượt trên cả mọi
lý lẽ, điều đó thôi cũng đã đủ để có thể thuyết phục được ta, Dantalian chính
là kẻ đã giật dây điều khiển những con rối đằng sau tấm màn!

Ôôi, Ivar Lodbrok.

Từ đầu tới cuối chúng ta đã nhầm lẫn mất rồi.

Hai ta đã lao vào một ván cờ mà không hề hay biết rằng đối thủ của mình là ai.
Bởi vì vậy, thảo nào mà chúng ta lại thua cuộc một cách thảm bại như thế này.
Ông đã nhận ra điều này chưa, Ivar? Ông có nhận ra được sự thật rằng người đàn
ông đó mới chính là mối hiểm nguy thật sự không……

Ta rất muốn mở miệng mình để cảnh báo cho Ivar. Là xin hãy cẩn thận trước tên
Dantalian.

Nhưng thật đáng hổ thẹn, ta không còn một chút năng lượng nào để mà cử động
hàng môi của mình. Sự sống từ cơ thể ta trôi đi một cách lặng lẽ. Tầm nhìn
trước mắt ta mờ đi để lại một màu đen thăm thẳm.

Ta có thể đã mơ thấy một giấc mơ tươi đẹp, nhưng ta đã không thể nào sống được
một cuộc sống tươi đẹp. Ta từng làm khá nhiều việc ác trên đời. Không hề nghi
ngờ gì, những vị thần sẽ thẳng tay quẳng ta xuống Địa Ngục……

Ôôi, hỡi nữ thần Proserpina khoan dung.

Làm ơn hãy bày tỏ một chút thương xót cho linh hồn đáng thương này.

Và sau đó, ta bị sự tĩnh lặng vĩnh hằng nuốt chửng……

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 20

Niflheim, Cung Điện Thống Đốc

Con dao găm dễ dàng đâm xuyên qua cái cổ của lão yêu tinh già.

Lưỡi đao đã xuyên toạc qua cái cổ gầy ốm của ông ta và kẹt lại ở đầu bên kia.

Cơ thể bé nhỏ của lão yêu tinh ngã xuống sàn nhà với một tiếng bịch.

Một sự yên tĩnh bao trùm căn phòng.

Dòng máu đỏ đang lan chảy trong căn phòng khiêu vũ.

“A……?”

Paimon chỉ.

“A……a a……?”

dunde-427.jpg

Paimon chỉ đứng đó mà nhìn chằm chằm vào xác chết của người yêu tinh.

Lão yêu tinh đó là một thương nhân mà Paimon từng tin tưởng không một chút
hoài nghi. Có thể thấy rõ bọn họ đã biết nhau trong một khoảng thời gian lâu
dài, một khoảng thời gian rất là lâu dài.

Tôi tự hỏi không biết liệu có phải đầu gối của cô ta đã kiệt sức hay không,
Paimon ngã khuỵu xuống sàn. Dòng máu tràn ra từ cổ của lão yêu tinh hình thành
một vũng, tà váy của Paimon trở nên ướt đẫm bởi số máu đó.

“Aa……a, aaa……”

Như một cái máy phát thanh bị hư hại, cô ta liên tục thốt ra những tiếng rên
rỉ ngắn ngủn.

Đó là một cái kết mà cô ta đã không tài nào mà có thể dự đoán được trong 30
phút trước. Paimon tuy chỉ đang rên rỉ, nhưng tôi có thể rõ ràng thấu hiểu
những cảm xúc đang đeo bám lấy trái tim của cô ta.

Đó là tại sao tôi đã cảnh báo cô ta.

Là đừng đi quá giới hạn của mình mà thay vào đó là hãy cùng giảng hòa bằng một
ly rượu. Nhưng, trong khi không thể nhận ra điều gì cả, Paimon lại nâng lên
một cái cốc đã bị tẩm độc. Đây chắc là ngọn nguồn bắt đầu của một thảm kịch.

Tôi lẩm bẩm với một chất giọng chỉ có mình nghe thấy.

“Làm hỏng cả bầu không khí……”

Ông thật sự đã gây ra một mớ khá là lộn xộn đấy, lão già yêu tinh khốn kiếp ạ.

Vốn dĩ, ta đã lên kế hoạch để mà đạo diễn một vở hài kịch. Ivar Lodbrok và
Paimon đáng lẽ phải khiển trách lẫn nhau. Bọn chúng sẽ cư xử một cách đáng hổ
thẹn và tiếp tục màn tấu hài người này đổ trách nhiệm lên đầu kẻ kia cho tới
khi cuộc hội nghị kết thúc.

Rốt cuộc, một bên cuối cùng rồi sẽ bị huỷ hoại danh dự và sa ngã. Đó là cái
kịch bản mà tôi đã viết ra. Công chúng sẽ không còn e dè mà phải tuôn ra một
tràng pháo tay trước một tiết mục xiếc đấu thú giữa một con sư tử và một con
hổ xâu xé lẫn nhau. Tuy nhiên, cái lão yêu tinh già cỗi này lại là một phần tử
mà tôi đã không thể nào mà ngờ được……

Torukel đã gánh chịu tất cả những lỗi lầm của Ivar Lodbrok và Paimon lên vai
của chính mình, và kéo bọn chúng xuống theo. Sự hiểu nhầm của Paimon là do thủ
đoạn của Torukel, và lời bào chữa của Ivar Lodbrok là do sự xui khiến của
Torukel cả.

Hai người là nạn nhân. Một người là có tội. Ngoại trừ một điều rằng, không có
ngôn từ nào có thể phát ra từ một xác chết nữa, cái ngày mà sự thật cuối cùng
cũng được hé mở sẽ không bao giờ đến.

Ta chân thành kính cẩn gửi gắm lòng kính trọng của ta cho ngươi bởi sự quyết
tâm đó, lão yêu tinh.

Ivar Lodbrok và Paimon đã đi đối đầu với ta mà lối tư duy lại lóng ngóng vụng
về. Bọn chúng đã không hề liều mạng sống của bản thân. Nhưng ngươi thì khác.
Ngươi lại lao vào ta với tất cả những gì mà mình có. Không giống với hai kẻ
kia, ngươi đã không quên đi phép tắc lễ giáo đàng hoàng.

Thật xuất chúng.

Ta phải công nhận, những người như ngươi còn hơn cả đủ tư cách để mà quấy rầy
cái cuộc sống yên bình của ta.

“—Giờ chúng ta sẽ tiếp tục đến tiến trình giơ tay bỏ phiếu cho cuộc xét xử.”

Marbas cất tiếng.

Kẻ nhân chứng duy nhất đã tự sát còn Paimon thì mất đi hết ý chí. Ông ta chắc
đã thấy rằng không còn lý do gì để mà tiếp tục phiên toà này thêm nữa.

“Vấn đề đầu tiên là vụ sát nhân. Vụ việc mà Andromalius, Chúa Quỷ Vô Danh Hạng
72, đã bị giết chết bởi Dantalian, Chúa Quỷ Vô Danh Hạng 71. Người cáo buộc đã
yêu cầu khoản bồi thường 100,000 Libra cho vụ sát hại Andromalius từ
Dantalian, và bản thân Dantalian sẽ bị giam cầm tại Băng Ngục trong vòng 15
năm.”

Marbas nhìn chung quanh phòng hội nghị.

“Những người nghĩ rằng Dantalian có tội hãy giơ tay phải mình lên, những người
nghĩ rằng hắn vô tội hãy giơ tay trái lên, và những kẻ không có ý định bỏ
phiếu thì đừng giơ tay. Hai người dính líu trực tiếp đến vụ việc, và cả người
đã mang trọng trách hòa giải là ta, sẽ không có quyền bỏ phiếu.”

Mọi người nhanh chóng giơ tay mình sau khi Marbas giải thích xong xuôi.

Trong số 29 Chúa Quỷ, những người đã bầu có tội là 9 người.

Số người đã bầu vô tội là 19. (Edit: không hiểu sao thiếu mất 1 đứa :v creepy)

Marbas gật đầu.

“Ta tuyên bố Dantalian vô tội trong vụ việc thứ nhất.”

Trừ đi những thuộc hạ của Paimon, hầu như tất cả Chúa Quỷ đều bầu cho tôi vô
tội. Thành thực mà nói, đó là một chiến thắng áp đảo. Ấy vậy mà, cái vị đọng
lại trong miệng vẫn còn đắng chát. Đây đích thị là bởi cái sự hi sinh cao cả
của lão yêu tinh già đây mà. Tôi không còn cảm thấy kích thích như trước nữa……

“Vấn đề thứ hai là về vụ Cái Chết Đen. Người cáo buộc khẳng định rằng
Dantalian là thủ phạm thật sự trong việc phát tán ra cơn dịch hạch. Những
người trong số các ngươi nghĩ rằng đó là sự thật, hãy giơ tay trái lên, những
người nghĩ điều đó là sai, hãy giơ tay phải lên.”

Những kẻ bầu cho tôi có tội vẫn là 9 cá nhân đó.

Những người bầu vô tội là 15 cá nhân.

“Bởi vì đã vượt qua đại đa số, ta tuyên bố Dantalian vô tội trong vụ việc thứ
hai. Vì vậy, trên danh nghĩa là Hạng 5, Chúa Quỷ đại diện cho sự cao quý, Ta,
Marbas, cam đoan rằng ngươi, Dantalian, được miễn tất cả tội danh. Những kẻ
trong số các người có bất cứ một lời phản đối nào về phán quyết này thì hãy
khắc ghi trong đầu là các ngươi sẽ phải thách thức danh dự của ta đây.”

Một tiếng vỗ tay nổ ra từ một trong số các Chúa Quỷ. Lần này cũng là bà
Barbatos. Con nhóc đó thậm chí còn huýt sáo khi đang tán dương lời phán quyết
đó.

“Háháhá! Đáng đời cái kiếp nhà ngươi, con kỹ nữ! Ngay từ cái hồi ngươi cứ
chổng mũi nghĩ rằng mình đây là vĩ đại cao siêu cho lắm vào, ta đã trông chờ
mà xem cái mũi đó của ngươi bị nghiền cho nát bấy cả ra! Chuyện đã tới nước
này rồi, sao còn không mau dành chút ‘thời gian(屍姦)’với cái con yêu tinh chết
toi đó đi! Hai người các ngươi mà chịch thì chắc chắn là sẽ rất là hợp nhau
một cách hoàn hảo trên giường đấy!” (TN: ‘thời gian’ đọc là ‘shi-gan’ theo
tiếng Hàn, nhưng đây lại dùng từ hán đồng âm khác nghĩa, cơ bản nghĩa là ‘ái
tử thi’.)

……Mặc dù cái phương hướng của kiểu ăn mừng đó thô bỉ đến khủng khiếp.

Ngay bây giờ Paimon, với một ánh mắt lơ là, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống
cái xác của Torukel. Để mà có thể ngang nhiên cười vào một người phụ nữ trong
tình trạng ấy, đấy không phải là sự dũng khí bình thường, mà là một sự tàn ác
đến cùng cực. Điều này thật ấn tượng trong nhiều nghĩa đấy. Tôi từ đây đã ngộ
ra được một cách chắc chắn rằng nếu mà còn muốn duy trì cuộc sống yên bình của
mình, thì tốt hơn hết là không nên dính dáng gì tới cái con nhỏ Barbatos này.

Ngực của cô ta cũng phẳng nữa.

Ngực của cô ta phẳng tựa như đồng bằng vùng Siberia vậy—

Điều đó rất quan trọng nên tôi phải nhấn mạnh đến tận hai lần.

Nếu bạn là một thanh niên có suy nghĩ và có sự tao nhã tinh tế thì lẽ đương
nhiên là bạn nên hướng tới sự trưởng thành hơn là sự non nớt, màu mỡ hơn là
hạn hán. Mấy bác, lolita fetish có hại cho sức khoẻ tinh thần lắm. Em mong là
mấy bác có thể tới được viện tâm thần gần nhà mình nhất và điều trị tâm lý
trước khi bản thân tự lấy cái dao cạo cứa cổ mình đi.

“Bây giờ, chúng ta sẽ bàn về sự trừng phạt dành cho Paimon. Dantalian. Dù
ngươi trong sạch, Paimon đã vẫn cố buộc tội ngươi. Một kẻ phải trả giá cho sự
thất bại của mình. Hãy đề nghị cái mà ngươi nghĩ sẽ là mức trừng phạt thích
đáng nhất.”

“Một hình phạt hở……”

Tôi hướng ánh mắt xuống sàn.

Trong quá khứ, sự tranh luận trong phiên toà cũng có khái niệm giống như một
cuộc giao đấu. Cả hai bên đều đưa danh dự của bản thân ra để mà đặt cược và
đối đầu xem ai là có tội ai là vô tội. Nếu người cáo buộc đại bại, thì họ sẽ
phải nhận lấy chính hình phạt mà họ đã tuyên bố là sẽ dành cho đối phương.
Điều này cũng có nghĩa là nếu kẻ nào muốn nguyền rủa một người khác, thì kẻ ấy
phải đào sẵn mồ cho mình trước tiên. Đó là một di sản khốc liệt từ thời đại
trung cổ.

Trong tình huống này, Paimon sẽ phải trả khoản tiền phạt 100,000 đồng vàng và
bị giam cầm hơn 15 năm trong tù. Một lần nữa, tôi lại hiểu được sự quyết tâm
khắc khe mà Paimon đã mang trong lòng khi tiến tới phiên toà. Ra là vậy sao.
Có thể không so được với lão yêu tinh, nhưng bản thân Paimon cũng đã sẵn sàng
gánh chịu trách nhiệm theo cách của mình……

Sau đó, bỗng dưng một khung phương án xuất hiện trước mặt tôi.

[1. Tha thứ cho Paimon.] [2. Khiển trách Paimon.]

Mỗi khi khung phương án này xuất hiện, điều ấy có nghĩa sắp tới đây sẽ là một
quyết định tối quan trọng.

Giống như việc tôi đã chọn sát hại tên Andromalius, việc này cũng là một
chuyện rồi cũng sẽ thay đổi mạnh mẽ phương hướng của cả thế giới này.

Marbas thúc ép tôi với một chất giọng trầm.

“Dantalian.”

“……”

Tôi liếc nhìn vào xác chết của lão yêu tinh.

Torukel. Ngươi đã không hề để lại một bản chúc thư nào. Nhưng những gì mà
ngươi muốn nói đã được truyền đạt một cách rõ ràng. Dù có chuyện gì, cũng
không để Ivar Lodbrok hoặc Paimon gặp chuyện không hay. Đó rất có thể là những
lời trăn trối mà ngươi đã không thể nào thốt ra từ miệng mình. Mặt đó của cuộc
đời được biết đến là sự thống khổ.

Như một cách để bày tỏ lời chia buồn của ta dành cho ngươi, những lời trăn
trối của ngươi, ta sẽ trân trọng chúng.

“Không sao đâu.”

“Gì cơ?”

“Tôi đã nói là không sao đâu, thưa ngài Marbas đáng kính.”

Tôi ngẩng đầu lên và đối mặt với Marbas.

Trên hàng môi của tôi nở một nụ cười yếu ớt. Đó là để hé lộ một biểu cảm mệt
mỏi của tôi. À thì cũng đã lâu rồi mới dùng bộ não nhiều như thế này, nên thật
sự là tôi đây cũng hơi mệt một chút.

“Cho dù tôi đã bị buộc tội và vu oan, quý cô Paimon cũng đã ở trong một tình
trạng đáng thương vì đã bị vướng vào một âm mưu, không phải sao? Điều ấy cũng
đã được sáng tỏ cho tất cả mọi người ở đây, thủ phạm thật sự đứng đằng sau tất
cả mọi chuyện là gã yêu tinh nằm ở trên sàn đằng kia. Hắn ta là một kẻ hiểm ác
có một không hai. Dẫu vậy, bởi hắn đã chết rồi, chẳng còn có lý do nào để mà
bắt ai phải gánh chịu tránh nhiệm nữa.”

“Nói cách khác……ngươi đang nói là ngươi sẽ không đề nghị bất cứ hình phạt nào
sao?”

“Vâng thưa đức ngài đáng kính. Với tư cách là kẻ trực tiếp liên quan đến phiên
xử, và cũng là kẻ đã vượt qua được tòa án bằng cách giành được phần thắng, với
những quyền lợi thích đáng của tôi, tôi sẽ thỉnh cầu điều này. Hạng 71, Chúa
Quỷ Vô Danh Dantalian giờ đây xin phép được thỉnh cầu một chuyện, đó là quý cô
Paimon sẽ không phải nhận bất cứ sự trừng phạt nào vì vụ việc đã xảy ra này.”

Tôi cười toe toét.

“Ngay từ ban đầu, đây vốn là lễ hội Đêm Walpurgis thiêng liêng. Nơi này không
phải là nơi để mà những từ ngữ thô bạo như sự trừng trị hay hình phạt được
phép truyền tai qua lại.”

Những người xung quanh tôi bắt đầu nhốn nháo. Họ chắc đã không tài nào tưởng
tượng được rằng kẻ đã bị buộc tội giờ đây lại tỏ ra tính khí dễ chịu như thế.
Bọn họ đều mang một biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt. Còn về phần tôi, một
khi đã phải chứng kiến lão yêu tinh tự sát, tôi chưa bao giờ bình tĩnh hơn lúc
này.

Tôi không muốn phải trở thành một kẻ đi xung quanh chém về ba cái vụ ‘sự công
nhận’ và ‘tôn trọng’ mọi lúc mọi nơi. Tôi đã công nhận gã yêu tinh Torukel.
Tôi đã quyết định sẽ tôn trọng di chúc của ông ta. Bởi vậy tôi sẽ thể hiện
điều đó bằng hành động.

Việc tha thứ Paimon ở đây, không hề nghi ngờ gì, là một quyết định rất nguy
hiểm về mặt chính trị, chỉ bằng một sự thật rằng mình đã là kẻ địch rồi thì
đối phương sẽ còn có thể tiếp diễn những hành động thù địch. Bây giờ, mặc cho
sự thật có là thế nào, mối quan hệ giữa Paimon và tôi đã rõ ràng trở thành ‘kẻ
thù’. Để có thể chuyển biến mối quan hệ này theo một chiều hướng khác chắc sẽ
cần một lượng đáng kể những công việc nhọc nhằn. Thậm chí còn có thể là bất
khả thi.

Đó chính là tôn trọng.

Để mà bảo vệ được những lời nói của đối phương cho dù điều ấy có nghĩa là mình
phải chịu thiệt thòi.

Tôi tự tin rằng mình sẽ không cảm thấy đau khổ cho dù tôi có phải vượt qua
gian nan vì đi tôn trọng người khác.

Nếu tôi căn cứ vào lời nhận xét của đứa em gái thứ hai cùng cha khác mẹ, thì
tôi thật sự đang sở hữu một bộ óc ma quái.

Nếu tôi căn cứ vào lời nhận xét của chính tôi, thì tôi thật sự là một học sinh
kiểu mẫu tinh thông lễ giáo.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #28