Gánh Xiếc Xa Hoa Nhất Thế Gian (3)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Marbas mở to con mắt.

“Chuyện gì vậy? Cô muốn nói gì thêm à?”

“Vâng, vẫn còn một vài câu hỏi mà quả nhân vẫn chưa thẩm vấn Dantalian.”

“Paimon……”

Marbas cởi ra chiếc kính một mắt của ông ta và lau nó với một chiếc khăn tay.

Chất giọng của Marbas trở nên mềm mỏng hơn, như thể ông ta đang bắt chuyện với
một người bằng hữu cũ.

“Cô và ta đã quen biết nhau trong hơn 500 năm qua rồi. 500 năm là một quãng
thời gian thật dài, cô có nghĩ vậy không?”

“……Quả thực là vậy, đó là quãng thời gian khá là cam go. Thưa Ngài Marbas.”

“Cũng như cô đã biết về ta. Ta cũng biết về cô. Ta giờ sẽ thành thật thú nhận
tại sao ta đã không giấu giếm đi tâm trạng khó chịu của mình trong suốt cả
phiên xử này. Paimon. Ta biết rất rõ rằng sẽ không hề có chuyện cô thật sự lại
muốn bảo vệ Andromalius. Nếu có thì là ngược lại hoàn toàn. Sẽ hợp lý hơn cả
nếu cô khinh thường một gã như Andromalius.”

Paimon trở nên im lặng.

Marbas, sau khi đã lau sạch chiếc kính của mình, ông ta đeo nó lên lại con
mắt. Gọng kính bằng vàng của ông ta lặng lẽ phản chiếu ánh sáng phát ra từ một
ngọn nến.

“Đêm nay là Đêm Walpurgis, Paimon. Là lễ hội Đêm Walpurgis. Đã từng một thời,
đây là một cuộc họp mặt mà tất cả Chúa Quỷ đều phải bắt buộc tham dự, nhưng
giờ nó đã mất đi ánh hào quang ngày trước, chúng ta chỉ có thể tập hợp đa số
các thành viên ở đây. Baal, Agares, Vassago, và Gamigin……Ngay cả bây giờ đây,
khi mà khắp toàn lục địa đang phải quật lộn với một cơn dịch hạch chưa từng
có, những Chúa Quỷ có thứ hạng trên ta đã đi đâu, và tất cả bọn họ đang làm
cái gì?”

Paimon cúi đầu mình.

“Marbas. Hơn ai hết, ngài là người hết lòng tận tâm vì những ma tộc nhất. Quả
nhân chân thành bày tỏ sự tôn kính đối với ngài.”

“Chúng ta kính trọng lẫn nhau cả. Cho nên, về những Chúa Quỷ đã không tham dự
cuộc hội nghị này—những kẻ đã tản mạn khắp chốn ma giới, trong khi chỉ biết
dửng dưng và quan tâm tới sự khoái lạc của bản thân, chúng ta hãy cùng tránh
đi tình huống mà chúng ta phải làm trò cười cho những Chúa Quỷ đó.”

Marbas nói.

“Chỉ việc ai đó đã cố bảo vệ cho tên Andromalius trong Đêm Walpurgis cũng đã
đủ cho một lý do để người ngoài nhạo báng chúng ta. Ôi trời, mới đây ta đã có
thể nghe thấy tiếng cười chế giễu từ phía Agares rồi đây. Ta sẽ trung thực
thỉnh cầu ngươi. Làm ơn xin đừng làm cho tình trạng lúc này thêm phần tồi tệ
hơn nữa.”

Paimon cắn đôi môi.

“……Hãy cho quả nhân thêm một cơ hội.”

Cô ta đặt bàn tay phải lên ngực và khom mình cúi đầu thật sâu.

“Xin hãy làm ơn, cho phép tôi có thêm một cơ hội cuối cùng này.”

Marbas vuốt râu.

Vị Chúa Quỷ thân là kẻ đứng thứ 9 trong số các Chúa Quỷ đã làm tới mức phải hạ
mình cúi đầu cho dù sau lời nói của Marbas. Trong tình hình này chắc sẽ rất
khó khăn cho Marbas để còn tiếp tục khuyên bảo cô ta thêm nữa. Đây là vấn đề
của việc giữ mày giữ mặt và duy trì quy cách. Cuối cùng, Marbas cũng đưa ra
một cái gật đầu.

“Hừm.”

Trừ một việc rằng, ngoài chuyện đó ra thì cô sẽ không nói thêm bất cứ chuyện
gì khác. Cứ làm những gì cô muốn, nhưng sau này thì đừng có trông mong ta giúp
đỡ gì nữa. Cái gật đầu đó ẩn chứa ý nghĩa ấy. Paimon đáp trả lại bằng một cái
gật đầu khác và quay sang nhìn thẳng về phía tôi.

“Dantalian.”

Hiệp một đã kết thúc.

Cô ta có cái vẻ cứ như thể đang cố nói với tôi rằng hiệp thứ hai thật sự đang
sắp bắt đầu.

Tôi bình tĩnh cất tiếng.

“Thưa ngài Paimon. Có một chuyện mà tôi muốn được phép nói với ngài trước.”

“Nói.”

“Tôi không hề cảm thấy điều gì trước ngài Paimon.”

Paimon chau hàng lông mày.

“Vậy nghĩa là sao?”

“Cho dù ngài đã cố tìm lỗi trong vụ việc của tên Andromalius, tôi hiểu ngài.
Cho tới cuối cùng, tôi cũng sẽ không ôm ấp niềm hiềm khích nào đâu.”

Dẫu sau tất cả mọi chuyện, cô ta vẫn là một cá nhân biết phải trái và có giáo
dục.

Thêm thắt vào, thì cổ cũng được trang bị trên ngực mình một cặp vếu vô cùng
tráng lệ. Anh đây chuyên đi tôn thờ vũ trụ, sùng bái những luật lệ của tự
nhiên, và tán tụng những bộ ngực tuyệt mỹ. Paimon, bây giờ rút lui vẫn chưa
phải là quá muộn đâu.

Tôi cười một nụ cười rất nuột.

“Chúng ta có thể cạn ly ngay bây giờ và giảng hòa cơ mà.”

Tôi nhường bước tại đây.

Nếu cô không muốn sắp sửa phải bị xé xác bởi những răng nanh này và chảy máu
tới chết, thì đây chính là cơ hội cuối cùng của cô đấy.

Tuy nhiên.

“Quả nhân đã yêu cầu một phiên xét xử là để phân biệt đâu là phải đâu là trái.
Quả nhân không hề tới đây để mà uống rượu với nhà ngươi.”

Khi đáp trả lại lời khuyên của tôi, Paimon biểu lộ rõ ràng một gương mặt cực
kỳ khó chịu. Cứ như thể cô ta đang bực mình bởi một kẻ thân đã chỉ là Hạng 71
hèn mọn mà còn dám khơi ra một chuyện như thế.

Tôi gật đầu nhiều cái để tỏ vẻ là mình đã hiểu.

Thỉnh thoảng, tôi lại nghi là mình đây đang nói một thứ ngôn ngữ người ngoài
hành tinh nào đó. Như vậy có nghĩa là trong não tôi có một cái hệ thống ngôn
ngữ nào hoàn toàn xa lạ đối với kẻ khác. Không biết là tại sao, nhưng chúng
tôi lại có thể hiểu được nhau, có điều cái đó chỉ là một sự may mắn xảy ra với
khả năng là một phần tỉ tỉ, thật sự thì chúng tôi lại đang nói trong hai thứ
tiếng hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như, khi tôi bảo người khác một câu với ý
nghĩa rằng ‘nếu như không muốn thấy máu đổ thì bây giờ rút lui đi’, trong ngôn
ngữ của kẻ đó thì lại nghe ra thành thế này ‘ahihi anh làm ơn hãy thụi một quả
vào mặt em ạ’.

Tôi nghĩ cái giả thuyết này còn chắc hơn cả cú.

Trong cả cái cuộc đời, anh đây đã đưa ra hơn hàng trăm lời cảnh báo, nhưng
chuyện chưa bao giờ có một thằng nào tôn trọng lời cảnh báo của mình lấy một
lần thì giải thích ra sao đây? Luôn luôn có một cái lý do chính đáng cho việc
tôi trở thành một NEET mà.

Tôi là một thực thể sống có trí tuệ đã được sinh ra một cách kỳ diệu bởi sự
kết hợp giữa tỷ lệ khả năng là một phần tỉ tỉ tỉ và sự hài hoà tương hỗ giữa
linh hồn và thể xác.

‘Đừng có tầm phào nữa, anh hai.’

‘Anh hai chẳng qua cũng chỉ là hàng đã kém chất lượng mà lại còn nhát cáy
thôi.’

Tất nhiên, cũng có những kẻ khác tự đưa ra giả thuyết của bản thân.

Tựa như một lão giáo sư già cứng đầu khó tính trong một cái học viện đang sử
dụng quyền hành của mình để ngăn cấm một học thuyết nguyên bản nào đó, bởi vậy
tôi cũng không nói một lời nào mà lắng tai nghe Paimon làm ầm lên.

“……Quả nhân có thuê một ủy viên từ Doanh Nghiệp Keuncuska với tư cách là nhân
viên tư vấn độc quyền của mình cũng đã được một thời gian. Người ủy viên đó,
cách đây không lâu, đã kể lại cho quả nhân một tin tức đáng kinh sợ.”

À há.

Vậy ra là đã có một kẻ đưa tin qua lại giữa Ivar Lodbrok và Paimon. Thật khôn
khéo. Từ thuở xa xưa, việc những kẻ chủ mưu không tự mình đi đâu mới là hợp
lý, phải tận dụng cấp dưới ấy. Đó là tại sao đây đã mướn một bé succubus đáng
yêu và giỏi giang dạo gần đây. Điều này là đương nhiên rồi. Dù sao đi nữa tôi
cũng là kẻ mưu mô vĩ đại bậc nhất thế gian cơ mà.

“Quả nhân tin rằng mình không cần phải báo cho các vị về việc một tai ương gần
đây đang càn quét trên toàn bộ lục địa. Cái Chết Đen, sự nguyền rủa hãi hùng
này đã cướp đi mất mạng sống của cả nhân loại và ma tộc một cách bừa bãi……”

Thêm vào đó, thì vụ việc ấy cũng đang rót đầy kho tàng của bổn gia đây nè.

Xin chào hỡi toàn thể những người dân trên lục địa. Tôi rất muốn được thân gửi
những lời an ủi đến với những con người đang phải vật lộn với Cái Chết Đen.
Xin đừng lo lắng. Với chỉ một giá thành rẻ mạt là 10 đồng vàng, bạn có thể
nhận được thuốc chữa cơn dịch bệnh. Hãy nhanh chân cứu lấy cái mạng mình bằng
tiền của trong túi đi nào.

Tôi không hề nghĩ rằng đây là một việc xấu. Nếu dựa theo bản gốc của lịch sử
trong, việc phát hiện phương thuốc chữa phải tới năm 1507 theo lịch Lục Địa
mới diễn ra, đó là khoảng 2 năm sau tính từ bây giờ. Trong khoảng thời gian 2
năm đó, mọi người sẽ chỉ có thể đứng đó bất lực mà bán muối dần dần thôi.

Ấy vậy mà bây giờ, mọi người đều đã biết được những công dụng của thảo mộc
đen, tất cả là nhờ công lao của tôi. Ngoại trừ việc do anh đây đã độc quyền nó
mất rồi, những kẻ có khả năng mua được chỉ là một thiểu số; quý tộc, nhà giàu,
và những gia đình tư sản. Tôi dự là sẽ tiếp tục duy trì giá thị trường hiện
giờ như thế này trong vòng ít nhất một năm.

Đại đa số những người thường dân nghèo khổ không có khả năng kiếm tiền để mà
mua được thuốc chữa sẽ phải lên bàn thờ hết cả thôi. Trong thiên tai nặng nề
tầm cỡ toàn cầu này, chỉ những nhà quý tộc và những kẻ giàu có mới có thể sống
sót.

Tất nhiên, mọi người đều sẽ khinh ghét tôi rồi.

Như việc cái con Paimon này đang rất là miệt thị tôi bây giờ đây.

Có nguyền rủa tôi và gọi tôi là một con ác quỷ nuốt tiền thì cũng không sao.

Kế hoạch của tôi còn uyên thâm hơn những gì mà chúng có thể tưởng tượng được
nhiều.

Dù bây giờ tôi có là gì, thì tôi vẫn dự định là sẽ tiếp tục thực hiện nghĩa vụ
công dân của mình như một con người. Trong số tất cả mọi người trên toàn thế
giới này, chỉ có tôi mới có thể thực hiện nghĩa vụ đó.

“……Nhờ vào một chút ân phước nhỏ nhoi, có một phương cách chữa cho cơn dịch
bệnh. Mọi người. Phải chăng, tất cả mọi người đều đã biết ai là kẻ đầu tiên đã
phát hiện ra được việc thảo mộc đen có thể trị được bệnh dịch? Đấy chính là
Dantalian đang đứng ở ngay đây. Đây là những gì mà vị ủy viên từ Doanh Nghiệp
Keuncuska đã nói cho quả nhân hay.”

Mọi người bắt đầu xôn xao lên.

Paimon nhấn mạnh giọng nói của mình.

“Không chỉ có thế. Dantalian đã thu mua hơn 30,000 thảo mộc đen trước khi trận
dịch hạch còn chưa kịp xảy ra. Quả nhân thật sự vẫn không tài nào có thể hiểu
được phần này.”

“……”

“Dantalian. Ngươi không chỉ biết được chuyện Cái Chết Đen sắp sửa bùng phát,
mà ngươi còn đi xa tới mức biết được cả chuyện cách chữa của cơn dịch bệnh đó
là gì. Một cách chữa cho một cơn dịch mới lan truyền lần đầu tiên trong lịch
sử.”

Paimon giương chiếc quạt lông vũ của cô ta và chỉ về phía tôi.

“Làm sao mà có thể giải thích được? Câu trả lời rất đơn giản. Dantalian, ngươi
chính là thủ phạm đã phát tán Cái Chết Đen!”

dunde-395.jpg

Giọng nói rõ ràng của Paimon vang rền dữ dội tận trần nhà.

Mọi người xôn xao hơn nữa. Trong căn phòng khiêu vũ này đã bắt đầu một sự ồn
ào chẳng hề tốt đẹp gì cả. Liệu những điều Paimon vừa nói có phải là sự thật
không? Đã có kẻ nào đó tự tay tạo nên Cái Chết Đen ư……? Có cảm giác mọi người
nhìn về phía này như thể họ đang quở trách tôi.

“Paimon. Việc vu khống trong phiên xử án là không được cho phép.”

Marbas cất lên một chất giọng nghiêm nghị.

“Người bị cáo Dantalian lại là thủ phạm đã phát tán cơn dịch hạch. Cô đang
khẳng định điều đó cùng với chứng cứ không thể nào chối cãi trong tay sao?”

“Dantalian, như quả nhân, cũng đã có một nhân viên tư vấn độc quyền đến từ
Doanh Nghiệp Keuncuska. Mọi thủ tục thu mua thảo mộc đã được thực hiện thông
qua kẻ đó. Những chi tiết về việc làm thế nào Dantalian đã mua được phương
thuốc chữa, mọi thứ chắc chắn sẽ được xác nhận ngay tại nơi đây!”

Sự ầm ĩ trong căn phòng khiêu vũ còn rầm rộ hơn trước bởi câu trả lời tự tin
của Paimon.

Marbas nhăn mặt và quay đi ánh nhìn của ông ta về phía người đại diện cho
Doanh Nghiệp Keuncuska. Lão vampire Ivar Lodbrok đang đứng đấy với một cây gậy
chống trong tay.

“Vampire. Lời khẳng định của Paimon có phải là sự thật không?

“Ôôi, hỡi ngài Marbas đáng kính.”

Tên vampire lớn tuổi cúi đầu mình.

“Bề tôi, bởi lòng mình đầy sợ hãi, không còn cách nào khác mà phải trở nên
lưỡng lự không biết nên phán xét xem một việc là sự thật hay không. Dẫu vậy,
nếu đức ngài đã yêu cầu, bề tôi có thể đưa ra bằng chứng cần thiết cho cuộc
bàn luận này bất cứ khi nào ngài cần.”

“Ý ngươi là ngươi có thể đưa ra được bằng chứng ngay bây giờ sao?”

“Xin hãy ra lệnh cho bề tôi, và bề tôi sẽ nhanh chóng dâng lên nó.”

Thanh âm ầm ĩ phát ra từ những kẻ xung quanh trở nên còn ầm ĩ hơn.

‘Vậy tất cả là thật ư?’, là sự nghi vấn đang phát tán.

Những người ở đây chắc là đang suy nghĩ như thế. Paimon và Ivar đều là những
cá nhân có quyền lực tối cao. Tất nhiên, hai kẻ đó sẽ không ngoan cố khẳng
định rằng cơn dịch hạch đã được tạo ra mà không có căn cứ. Bọn họ có một bằng
chứng nào đó……Và như thế, mọi người quay sang trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt của
họ tràn đầy sự hoài nghi.

Thời khắc ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng cười.

Ban đầu, tôi không biết là ai đang cười. Thật khác thường. Ngay bây giờ đây
tôi vẫn còn đang phân bổ sự tập trung của mình vào tất cả 65 con người trong
căn phòng khiêu vũ này. Tôi còn không thể thấy được một kẻ nào đang cười cả,
vậy mà tiếng cười lại còn trở nên lớn hơn, và bởi một lý do nào đó, những con
mắt đang nhìn vào tôi giờ lại đều trợn tròn cả lên.

Lúc ấy tôi nhận ra rằng tiếng cười đó phát ra từ chính miệng của bản thân
mình. Tôi cam đoan là tôi không có diễn trò gì cả. Nhưng tôi không thể nào mà
ngừng cười được. Tôi cất tiếng nói với một chất giọng vẫn còn đang bị điệu
cười ấy bâu víu lấy.

“Nhiều nhất thì, tôi đã kiềm chế sự lười nhác và gắng hết sức mình rồi. Đây có
thể đã mặc kệ quách một thứ như cơn dịch hạch. Đó là lý do mà tại sao đây ngán
lắm rồi. Đúng là số phận đã an bài rằng những người đi làm việc tốt mà lại
phải bị chuốc vạ vào thân mà. Thật là, có là thế giới này hay thế giới kia đi
chăng nữa, nó vẫn xoay y chang nhau cả……”

“……Ngươi đang nói gì thế hả, Dantalian?”

“Tôi xin lỗi, thưa quý ngài Paimon. Và tất cả đồng bào cùng dòng tộc thân mến.
Tôi mới đây đã được thưởng ngoạn một phần của vũ trụ, bởi vậy tôi đã rất đỗi
cảm động một cách sâu sắc trong chốc lát. Dù có đi đâu về đâu, con người vẫn
không hề đổi thay. Quyết định nhốt mình ở lì trong hang của tôi đã khá là một
sự lựa chọn đúng đắn.”

Ngụ Ngôn Về Hang Đá của Plato sai tè le ra rồi.

Con người có thể đào sâu hơn vào bên trong của một cái hang.

Điều ấy có nghĩa rằng đây không phải là một con đường một chiều để mà tránh né
kẻ khác.

Với một nụ cười thành hình trên đôi môi, tôi quay đầu sang phía Marbas.

“Ôi, hỡi ngài Marbas đáng kính. Tôi, tất nhiên, là rất muốn bày tỏ sự trong
sạch của bản thân. Đó là tại sao, ngài có thể nào đồng ý cho tôi có được một
cuộc trò chuyện riêng tư thật ngắn với quý ngài lãnh đạo của Doanh Nghiệp
Keuncuska đây một lát được không?”

“Một cuộc trò chuyện riêng tư?”

“Ngài không cần phải bận tâm gì cả. Tôi có thể đã nói là một cuộc trò chuyện
riêng tư, nhưng nó không là gì hơn ngoài một vài trao đổi lời qua nói lại
thôi. Lý do tại sao trưởng ủy viên của Doanh Nghiệp Keuncuska lại nghi ngờ
tôi, tôi có nắm khái quát được nó là gì. Tôi chỉ đơn giản là muốn xem thử liệu
bản thân có thể giải quyết sự hiểu nhầm này không. Sẽ không phí nhiều thời giờ
của các vị đâu.”

Marbas gật đầu.

“Nếu chỉ có thế, thì không có vấn đề gì. Ta sẽ cho phép.”

“Xin chân thành cảm tạ ngài.”

Tôi làm cử chỉ để kêu Ivar Lodbrok tiến lại gần mình.

Ivar Lodbrok, với đầu cúi xuống, nhanh chân đi về phía tôi. Tên vampire với
khả năng diễn xuất ấn tượng và tài giả trang kiệt xuất đó ngay lập tức xin lỗi
khi hắn đã đến gần.

“Xin thứ lỗi, thưa đức ngài. Việc công bố những loại thông tin cụ thể nào đó
ra ngoài dư luận một khi khách hàng đã yêu cầu là luật lệ của hãng chúng bề
tôi. Dù cho trong lễ hội Đêm Walpurgis hôm nay có cái kết như thế nào, bề tôi
xin thề rằng Doanh Nghiệp Keuncuska sẽ luôn giúp đỡ đức ngài Dantalian tới tận
phút giây cuối cùng.”

“Những lời đó làm ta yên tâm thật đấy.”

Tôi cười khúc khích.

Còn về phần lão, biểu cảm trên mặt của Ivar Lodbrok thì cực kỳ nghiêm nghị.
Cười một chút đi chứ. Một vị Chúa Quỷ như ta đang cười đây này. Nếu ngươi sẻ
chia sự hân hoan thì niềm vui sẽ nhân lên gấp bội cơ mà. Việc thuận theo những
trò hề của phía này mới là lịch sự đấy.

Thôi kệ, ngay từ ban đầu, chẳng phải tên vampire này đã mất đi tất cả sự hiểu
biết về cách cư xử rồi sao? Không sao. Đây cũng không ghét việc dạy dỗ kẻ khác
cho lắm. Ta sẽ kiên nhẫn và nghiêm túc tự tay kèm cặp cho lão mà.

“Thật là đáng tiếc khi mà cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta lại phải ở trong
một tình huống như thế này.”

“Bề tôi cũng cùng có chung suy nghĩ như vậy, thưa đức ngài. Nếu có thể mà khôi
phục lại được danh dự cho đức ngài, thì bề tôi đây, Ivar Lodbrok, sẽ lôi cái
thân xác già cỗi này và làm bất cứ điều gì để phụ trợ cho đức ngài.”

“Thân xác già cỗi. Hừm, thân xác già cỗi hở?”

Tôi nhe răng cười.

“Ta xin lỗi, lãnh đạo. Nhưng ta không nghĩ là ông già đâu.”

“Thứ lỗi?”

“Ta thấy dáng bộ của ông vẫn còn tỏ ra tràn trề nhựa sống cơ mà.”

“Chuyện đó……bề tôi vô cùng cảm kích trước những lời tử tế của đức ngài.”

Ivar Lodbrok có một biểu cảm bối rối trên gương mặt. Cứ như thể đang băn khoăn
tại sao tôi lại bỗng dưng khen ngợi hắn trong tình huống như thế này. Xem ra
vampire chân tổ đây của chúng ta đầu óc có hơi phần chậm chạp rồi. Ít nhất thì
đây là một thể loại học sinh mà những người gia sư không thích dạy dỗ một chút
nào. Một đứa học trò mất cả 1 tiếng đồng hồ chỉ để hiểu được một con toán. Nếu
mà là tôi thì không ít hơn 100,000 won một giờ anh mới chịu dạy dỗ thể loại
như thế nhá. Nhưng nhân dịp này, tôi nghĩ tôi sẽ làm không công.

“Không không. Ý của ta là ta thật sự ghen tỵ với tuổi trẻ của ông đấy.”

“……?”

Bộ hắn vẫn chưa hiểu ra sao?

Dù gì tôi cũng là một người thầy rất chi là kiên nhẫn. Nếu tôi điềm tĩnh giải
thích từng phần một, thì tôi chắc chắn rằng mình sẽ có thể làm cho cả một đứa
học sinh ngu dốt cũng phải khám phá ra được một bài học phẩm hạnh tuyệt vời và
có thể đi thi chuyên tỉnh luôn cả một môn học ấy chứ. Tôi không dễ dàng vứt bỏ
đi tất cả hy vọng vào người khác như vậy đâu.

Và như thế, tôi khom người xuống.

Tôi đưa cái miệng mình lại gần lỗ tai của Ivar Lodbrok.

Lấp đầy từng câu từng chữ với sự thiện cảm đến từ con tim mình—

Tôi thì thầm thật nhẹ nhàng.

“Ta đang tò mò không biết cái thân thể thật sự của ông dạo này có khoẻ không
kìa.”

“…………”

dunde-402

Sự tĩnh lặng.

Một sự sửng sốt đến phải câm nín.

Lời nói ấy truyền đạt sâu sắc tới nỗi người kia phải lâm vào cảnh không tài
nào thốt được nên lời.

Tôi đang rất lấy làm thích thú cái sự tĩnh mịch như thế này. Cuối cùng thì đứa
học sinh tội nghiệp cũng đã có thể thông được những luật lệ của tự nhiênvô não
nhờ vào công ơn của tôi đây. Với tư cách là một người thầy đã cố gắng hết sức
mình chỉ bảo cho học trò, tôi chỉ có thể lấp đầy ắp lòng mình với sự tự hào.

Ngay cả cái tên của cái luật lệ này cũng thẳng như ruột ngựa mà nói lên tất
cả.

Luật rừng.

Nhận ra được ai mới là kẻ đi săn và ai mới là con mồi.

Khiến cho chúng phải ân hận vì đã dám vô trách nhiệm như thế nào mà lại đi cả
gan nhổ lông bờm của một con sư tử.

Mỗi khi tôi khiến cho những tên ngu muội luôn tin rằng chúng là những kẻ có
thế lực, nhận ra được mình chẳng khác gì ngoài một miếng lòng heo đang được
nướng chín rục trên cái bếp lò, tôi có cảm giác như nhể mình đã đóng góp được
phần nào cho tạo hóa của vạn vật trong cái hạt bụi nho nhỏ lơ lửng giữa bầu vũ
trụ bao la này, vậy nên điều đó làm tôi cảm thấy rất mãn nguyện. Có thể nói,
đây là một trong những niềm vui thú ít ỏi trong cuộc đời tôi.

“Làm sao, cái đó……”

Giọng Ivar Lodbrok run rẩy.

“Làm sao, mà ngài lại biết……?”

“Mái tóc vàng của nàng thật là xinh đẹp.”

Thêm một bầu không khí tĩnh lặng thật đáng mến bao trùm lấy chúng tôi.

Ivar Lodbrok.

Không đời nào mà tôi lại không hề biết về thân phận của quý ông lớn tuổi này.

là một tựa game cho người chơi nhập vai vào một anh hùng loài người. Đó là tại
sao người anh hùng không thể có một mối quan hệ gần gũi với ma tộc, thì dù sao
mấy thanh niên chơi game cũng đi lanh quanh tiêu trừ đủ thể loại ma quỷ rồi
mà, ai cần cái thứ quái đó làm gì cơ chứ?

Ấy vậy mà có độc một nữ chính vampire lại đầu hàng trước người anh hùng. Cô ấy
sẽ vượt qua rào cản chủng tộc giữa hai người và say đắm bác main. Thậm chí còn
có một route đặc biệt được dành riêng cho cô ta trong game nữa cơ.

Tên của nhân vật nữ chính đó, lại là Ivar Lodbrok.

Thế đấy.

Thân phận thật sự của quý ông già cỗi với vẻ ngoài tà độc này chính là một nữ
chính đã vĩnh viễn ngừng phát triển về thân thể, để lại cho cô ta một diện mạo
của một cô gái trẻ.

Đây là tại sao tôi lại ngạc nhiên từ cái lần đầu tiên tôi thấy lão già này.
Bởi hình dáng bên ngoài của cô ta so với diện mạo trong game hoàn toàn khác xa
từ đầu tới chân.

—Đó là Ivar Lodbrok sao?

— Vâng. Người đàn ông kia chính là kẻ giàu có nhất của ma giới, ông chủ của
Hãng Doanh Nghiệp Keuncuska, và đồng thời là một vampire chân tổ, Ivar
Lodbrok.

Tôi đã có thể nắm bắt hầu hết những hoàn cảnh ẩn giấu sau tấm màn che này.

Dựa theo kịch bản đã được hé lộ trong, câu chuyện về Ivar Lodbrok là như thế
này: Trong quá khứ cô ta đã cực kỳ trung thành với một Chúa Quỷ nào đó, nhưng
bất chợt lại bị phản bội bởi chính kẻ mà cô ta đã phụng sự và phải lâm vào một
tình huống thập tử nhất sinh. Sau chuyện đó, Ivar Lodbrok thề rằng cô ta sẽ
không bị lợi dụng bởi một Chúa Quỷ một lần nào nữa và để đạt được mục tiêu đó,
cô ta bắt đầu sống cuộc đời mình bằng việc chuyển giao ý thức tới những con
búp bê của cô ta khi trong lòng còn đang nguyền rủa và khinh bỉ mọi Chúa Quỷ.

Ivar Lodbrok đã phản bội Lực Lượng Đồng Minh Chúa Quỷ ngay tại thời điểm quyết
định, đó là một trong những lý do chính mà tại sao lực lượng phe anh hùng lại
có thể giành thắng lợi. Đấy là một tấm gương cho thấy đối với một quý tộc, thì
‘Quân tử 100 năm trả thù chưa muộn’.

Với tư cách là một thanh niên đã chơi qua hết cốt truyện của Ivar Lodbrok và
thông cả màn route riêng của cô ta—Tôi, tất nhiên, biết rất rõ về hình dạng
thật sự của cô ta, và cũng biết rất rõ về sự thật rằng cơ thể thật sự của cô
ta được cất giấu dưới những cánh đồng tuyết của vương quốc Moscow.

Đây là một bí mật mà Ivar chỉ thầm nói cho bác main biết.

Bởi người hùng sẽ không xuất hiện cho tới năm 1515 theo lịch Lục Địa, trong
khoảng thời gian này, đó là một bi kịch mà đáng lẽ không ai được hay biết đến.

Trừ tôi ra.

“Ta không để tâm tới một thứ như cái thân xác già cỗi này của nàng. Ta đơn
thuần là chỉ đang lo cho thân thể của người con gái bị chôn sâu bên dưới của
một cánh đồng băng giá lạnh lẽo đang bị giằng xéo bởi những cơn bão tuyết……”

“……”

“Áá, ta thật sự lo lắng quá đi. Ta sợ rằng những đàn sói sẽ bất chợt xuất hiện
và xé xác những tứ chi đáng thương của cô gái. Và ai mà biết được khi nào
những bọn sơn tặc tà ác sẽ xuất hiện và tùy tiện xâm phạm đến thân thể của cô
ấy. Vậy đấy. Ví dụ như rằng, nếu ta mà làm một hiệu lệnh nho nhỏ như thế này
nè.”

Tôi búng ngón tay mình.

“Sẽ có khả năng mà một tín hiệu ma pháp nào đó được truyền đi và một tai ương
sẽ giáng xuống thân thể mỏng manh của cô ấy. Tựa như một tiếng thét nhỏ cũng
có thể gây ra một trận tuyết lở khổng lồ. Lãnh đạo à, đừng lo lắng quá mức
thế. Nàng không cần phải nhìn vào ta với cái ánh mắt đầy sự sợ hãi như vậy! Ta
chỉ đơn giản là đang kể đến những khả năng có thể xảy ra thôi mà.”

Thân thể của Ivar Lodbrok đang run rẩy hết sức.

Chắc giờ không cần phải đối xử hắn ta với cái kiểu nửa tôn trọng nửa chán ngắt
này nữa.

Tôi thay chất giọng mỉa mai của mình bằng một thanh âm bày tỏ rõ ràng sự hăm
dọa.

“Ôi nàng vampire đáng thương kia. Có phải cô đã lên cơn thịnh nộ bởi ngươi
nghĩ rằng Lapis Lazuli đã phản bội cô? ‘Hãy giẫm đạp đứa con gái đã dám nhe
cặp răng nanh ra trước mặt ta’. Cô có phải đã quyết định kiểu như thế không?
Ôi, Lodbrok. Cô bạn đáng thương của ta.”

Tôi nở nụ cười.

“Cô chắc cú là đã đoán trật mất rồi. Cô nhầm hết cả đấy. Lapis Lazuli tự ban
đầu đã không hề săn đuổi ta. Tất nhiên, cô ấy là một người con gái rất đáng
ngưỡng mộ, nhưng liệu cô ấy có khả năng để mà dàn dựng nên một vở hài kịch
tráng lệ như thế này không……?”

Là ta đã săn cô ta.

Tôi tử tế thì thầm vào tai của Ivar Lodbrok.

“Từ đầu chí cuối, mọi thứ đều là một sự hiểu nhầm ngu muội của cô. Lapis
Lazuli đã thề lòng trung thành và tận tâm với cô. Nhưng bởi cô ta là một đứa
con gái thông minh, cô ta biết rất rõ nếu mà mình trở về hãng, thì vì sự cáo
buộc sai lầm đó, cô ta sẽ bị thanh trừ. Nếu mà người khốn khổ thật sự không
phải là cô gái ấy thì ta chẳng biết đó là ai nữa. Chỉ bởi vì một con dơi khốn
kiếp, kẻ sống trên đời nghĩ rằng mình đây là một thiên tài, mà cô ấy đã phải
bị rơi vào kiếp bị đày ải.”

Sự run rẩy của Ivar Lodbrok trở nên dữ dội hơn.

Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên vai đối phương.

“Mà cũng nhờ cô đã phán đoán sai lầm mà ta cũng đã đỡ phải gian nan hơn. Lapis
Lazuli là một đứa con gái kiệt xuất, ta xin cảm tạ cô.”

“Ngài muốn……ngài muốn gì từ bề tôi……?”

“Ồ, ta chỉ đơn giản là muốn một gợn chun chút lòng tốt thôi mà.”

Tôi nắm chặt lấy vai của Ivar Lodbrok.

“Ta thật sự đã không phát tán một thứ như Cái Chết Đen. Tất cả những gì cô
phải làm là khai ra sự thật. Thế thôi.”

Đừng trình ra chứng cứ có thể giúp cho khẳng định của Paimon trở nên thuyết
phục hơn.

Nó là một lời đe doạ mang ý nghĩa như thế.

“À thì……tất nhiên, cô thi thoảng sẽ đi lại xung quanh với tư cách là con rối
của ta. Dù sao thì một sự bại trận cũng đi kèm với một cái giá. Lãnh đạo à. Ta
là một người thành thật. Ta sẽ không tô điểm giữa chúng ta bằng những lời nói
giả nhân giả nghĩa, ví như việc nói cho cô những điều tốt đẹp như rằng từ bây
giờ sẽ không còn sự bất hạnh và rằng cô có thể thoải mái an tâm mà nghỉ ngơi.
Cô có nghĩ hành động đạo đức giả như thế là bất nhã với kẻ khác không?”

“……”

“Nhiều thứ rồi sẽ đổi thay.”

Từ trong những khúc xương của cô.

“Ta sẽ đưa ra cho cô nhiều đề nghị mà cô không thể nào từ chối, và cô, thực
tế, sẽ không thể nào mà không đồng ý được dù chỉ là một lần. Thỉnh thoảng cô
có thể cảm thấy một sự nhục nhã như thể mình không còn là một con người (quỷ),
mà là một con thú hoang bị giam cầm trong một cái chuồng lợn.”

Len lỏi lên sống lưng.

“Thỉnh thoảng cô sẽ biểu lộ một khí thế chống đối và kháng cự lại ta. Ta có
nên nói trước cho cô biết là ta sẽ đáp trả như thế nào không? À, ta sẽ không
giết cô. Thật đấy. Ta còn sẽ không màng tới chuyện đánh cô nữa cơ. Cô có thể
tin lời ta. Chuyện mà ta sẽ làm……”

Tới hộp sọ của cô.

“Là nhổ từng sợi tóc trên thân thể thật sự của cô.”

Mọi thứ sẽ phải thuộc về ta.

“Ta sẽ không lấy gì nhiều lắm đâu. Cứ mỗi lần mà cô chống cự, ta sẽ chỉ nhổ ra
một sợi tóc. Pực, như thế đó. Chỉ như đang vui đùa. Có thế thôi. Thế nào hả?
Cô có thấy được ta là một người với lòng khoan dung bao la đến nhường nào
không?”

“……”

“Trong khi còn đang thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của cô, thì. Pực, pực, pực,
pực……pực.”

Với một tiếng ‘phùù’, tôi thổi vào đôi tai lão ấy.

Ivar Lodbrok run lên như cầy sấy.

Đấy là lý do tại sao tôi không thể nào nhịn được sự thích thú khi đi hăm dọa
người khác.

“Hừmm. Mới thế mà ta đã trông mong tới cái ngày mà cô chống đối lại ta mất
rồi. Ta không thể chờ đợi thêm được nữa. Nhưng, ta sẽ chịu đựng. Ta sẽ hân
hoan mà chịu đựng. Dù sao ta cũng rất ư là kiên nhẫn cơ mà. Vậy nên cô có thể
cảm thấy an tâm được rồi đấy.

Ivar Lodbrok nghiến răng.

“Bề tôi……sẽ không thề trung thành với ai cả.”

“Thế thì càng tốt.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Ivar Lodbrok.

“Hãy tận dụng cơ hội này mà học hỏi đi.”

“……”

“Cô biết đấy, khi đã về già người ta vẫn còn phải tiếp tục học. Nếu mà một kẻ
đi lười nhác chuyện học tập thì trước khi kịp nhận ra kẻ đó sẽ trở thành một
thứ phế phẩmmất thôi. Một người phải biết chăm sóc và quý trọng thân thể của
chính mình. Cô cũng nghĩ như thế có phải không?”

Ivar Lodbrok không thể nào đáp lại.

Nếu như thế này rồi, thì tôi tin rằng sự chân thật của mình đã có thể vượt qua
được rào cản ngôn ngữ ngăn cách giữa hai chúng tôi. Việc giao tiếp khó đến
nhường này đấy. Việc tôi phải dùng tới sách lược đe doạ chỉ để làm cho kẻ khác
tôn trọng mình, điều này chẳng phải là lâm ly bi đát quá hay sao? Khi Oedipus
tự đâm vào cặp mắt của chính mình chắc ông ta đã không thể nào buồn khổ bằng
tôi bây giờ. (TN: Oedipus, một vị vua huyền thoại của Thebes và là một người
anh hùng có số phận bi thảm trong thần thoại Hy Lạp. GG-sama để biết thêm)

Tôi vươn thẳng lưng.

Sau đó, tôi quay đầu nhìn về phía người thẩm phán, Marbas.

“Hỡi ngài Marbas đáng kính. Cuộc nói chuyện của chúng tôi đến đây đã hết. Tôi
sẽ không có bất kỳ lời phản đối nào nữa nếu các ngài tiếp diễn thủ tục của
phiên toà này.”

“Tốt. Paimon. Cô giờ có thể chứng minh tính xác thực của lời cáo buộc của
mình.”

Phiên xét xử lại tiếp tục.

Paimon, với một giọng nói đầy tự tin, gọi Ivar Lodbrok.

“Tôi đã hiểu. Lodbrok, xin hãy đưa ra bằng chứng.”

“……”

“Lodbrok?”

Một sự yên lặng đáng sợ kéo dài.

Ivar Lodbrok tự nãy tới giờ không hề dám ngẩng đầu lên. Paimon đã gọi tên ông
ta nhiều lần, nhưng lão vẫn không hề đáp lại. Bởi sự yên lặng bất ngờ đó, một
nỗi hoang mang xuất hiện trên sắc mặt của Paimon. Trong cơn tĩnh lặng tiếp
diễn, sự bối rối không biết phải làm gì của cô ta chậm rãi lan tỏa ra những
người xung quanh, và rồi, toàn bộ căn phòng khiêu vũ bị phủ kín bởi sự im hơi
lặng tiếng đến dị thường.

Cuối cùng thì, Ivar Lodbrok cũng chịu mở miệng.

“……lời của đức ngài Paimon, là dối trá.”

Thật yên tĩnh.

Thật sự vô cùng yên tĩnh.

Cả đại sảnh này không trầm lặng bởi mọi người đã hiểu câu nói của Ivar
Lodbrok. Sự thể hoàn toàn ngược lại cơ. Bởi không một ai hiểu được Ivar
Lodbrok vừa nói gì, nên không có lấy một phản ứng nào cả.

“Ngươi nói cái gì—”

Bởi vậy, những ngôn từ đầu tiên được thốt ra không phải là để bày tỏ sự thấu
hiểu mà thay vào đó lại là một câu hỏi.

“Mới đây, ngươi vừa nói cái gì cơ?”

“Bề tôi……đã nói rằng bề tôi không thể trình ra bằng chứng mà đức ngài Paimon
đã đề nghị.”

“Ngươi đang nói gì thế……ngươi điên rồi sao, Lodbrok!”

Paimon cất lên một tiếng hét.

Bầu không khí im lặng hằng bao phủ căn phòng nhanh chóng vỡ tan. Như một dòng
thuỷ triều dâng bất chợt biến thành một cơn sóng thần ập vào bãi biển êm đềm,
cơn thịnh nộ cùng cực của Paimon cứ thế mà tuôn ra. Niềm kiêu hãnh trên gương
mặt cô ta đã bị rửa trôi bởi những cơn sóng ấy.

“Ngươi đã nói với quả nhân! Rằng Dantalian là thủ phạm tiếp tay trong đợt dịch
hạch, và rằng một ả đàn bà tên Lapis Lazuli chính là kẻ đã phát tán Cái Chết
Đen! Ngươi đang định nhạo báng quả nhân bằng cái lưỡi tầm thường của mình
sao!?”

“……Xin thứ lỗi cho bề tôi. Bề tôi không tài nào hiểu được đức ngài đang nói về
cái gì. Chẳng phải đã hơn 10 năm kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt nhau như thế
này sao?”

Tuyệt mỹ.

Với một nụ cười mỉm trên mặt, tôi quan sát cảnh cãi cọ của bọn họ.

Có một thứ gì đó trong việc được thưởng ngoạn cái cảnh mà kẻ này liên tục đổ
trách nhiệm cho kẻ kia làm cho tôi phải rung động sâu sắc. Ôi, mình thật sự
không nên chung sống với người khác. Ôi, nhốt mình và sống cả quãng đời còn
lại trong một góc phòng quả thực là một con đường đúng đắn để mà sống. Việc ấy
nhắc lại cho tôi những bài học cuộc sống đại loại như thế.

Cô cũng đang xem cảnh này. Phải không nào, Lapis Lazuli. Tôi đã hứa với cô là
tôi sẽ cho cô xem một tiết mục biểu diễn xiếc vĩ đại nhất trên thế gian rồi
mà. Phía bên này là một Chúa Quỷ Hạng 9 cao quý, và phía bên kia là kẻ giàu có
nhất trong chốn ma giới. Vậy mà, giờ hai kẻ đó đã tới mức phải ném trách nhiệm
qua lại cho nhau một cách trẻ con là thế.

Đối với cô, kẻ đã sống cả đời bị đối xử một cách không công bằng chỉ vì bản
thân là một kẻ ngoại lai. Ta xem đây là một buổi biểu diễn sân khấu mỹ mãn
nhất chỉ dành riêng cho cô. Hãy cứ thoải mái mà tận hưởng đi. Bởi ta đã đặc
biệt chỉ đạo và quản lý buổi trình diễn này miễn phí đấy. Dù ta trông có thế
nào, thì nếu là để trổ tài phô trương trước mặt thuộc hạ mình, thì ta sẽ là
một ông sếp làm cho thật xa xỉ vào. Cô có thấy cảm động cũng không sao đâu.

“Chuyện đó là đương nhiên bởi ngươi đã liên lạc với ta thông qua thuộc hạ của
ngươi!”

“Bề tôi không thể nào lại biết được những gì Torukel đã nói cho ngài Paimon
hay. Dù vậy, có một điều mà bề tôi biết. Đó là việc bằng chứng chứng tỏ rằng
bản thân đức ngài Dantalian có dính líu tới sự vụ phát tán cơn dịch bệnh không
hề có trong tay của bề tôi.”

“Cái đồ dơi, hèn mọn và hèn nhát, này……!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Paimon bị vặn vẹo cả lên. Cho dù cô ta có là một người
đẹp có vẻ diện mạo như thể một tuyệt tác nghệ thuật bao nhiêu, thì giờ đây lúc
cô ta nổi cơn thịnh nộ trông thật đáng sợ đến bấy nhiêu.

“Được lắm. Ngươi nợ máu sẽ phải trả bằng máu! Đó là châm ngôn của Hãng
Keuncuska các ngươi, phải không hả! Quả nhân sẽ rất vui lòng thực hiện lời hứa
đó……!”

Một nguồn khí lực đỏ như máu bắt đầu trào ra từ cơ thể của Paimon.

Sự tập trung của ma lực đậm đặc đến nổi có thể thấy được hình dáng và màu sắc
của khí lực của cô ta. Sự dao động của nguồn năng lượng trông như thể hàng tá
chiếc lưỡi màu đỏ đang vung vẫy rất mãnh liệt.

Paimon không chỉ đơn giản là một Chúa Quỷ, cô ta còn là kẻ cũng đã nhận được
tước hiệu đại pháp sư.

Trong số những Chúa Quỷ gồm có 71 người, tước vị ấy là một chiến công mà chỉ
có 4 cá nhân đạt được, cô ta là một trong số 4 người đó.

“Ta sẽ hành động trên danh nghĩa của sự báo thù!”

Paimon đã hét lên lời tuyên ngôn của cô ta.

Một tuyên ngôn, trong thế giới này, là một thứ được truyền lại xuyên suốt quá
trình lịch sử trong mỗi lĩnh vực của sức mạnh quyền lực. Đó là những lời thề
thiêng liêng ép một kẻ phải dùng tất cả mọi thứ, cho dù có là tính mạng của
bản thân, để giữ được cam kết của mình. Paimon đã thật sự có ý định muốn giết
chết Ivar Lodbrok.

Ngay vào lúc đó Marbas giẫm mạnh chân phải của mình xuống.

Uỳnh.

Toàn bộ phòng khiêu vũ cũng phải chấn động.

Mọi người ngã nghiêng như thể họ bị bắt gặp phải một cơn động đất nhỏ.

Marbas, với một bầu không khí lạnh lẽo đầy vẻ đe doạ xung quanh mình, trừng
mắt vào Paimon.

“—Chấm dứt những hành động xúc phạm này của cô ngay lập tức.”

Paimon lộ ra một biểu cảm đau đớn.

“Nhưng, Marbas!”

“Ta đã nói là ngừng lại ngay lập tức. Cô nên thận trọng không để ta cũng phải
thuật lại lời tuyên ngôn của mình. Cô là người đã yêu cầu cơ hội cuối cùng. Để
ta nói rõ, với ta, cơ hội cuối cùng của một kẻ chính là một tối hậu thư của kẻ
đó.”

“Ưư……!”

Paimon nghiến mạnh hai hàm răng.

Ma lực tỏa ra của cô ta không hề lắng xuống, mà còn dâng lên mạnh mẽ hơn.

“Mới đây, trưởng ủy viên từ Keuncuska đã đùa giỡn với quả nhân! Mặc cho sự
thật rằng hắn đã sai thuộc hạ mình, Torukel, trình ra bằng chứng cho quả nhân,
giờ đây hắn lại muốn rút lui! Quả nhân sẽ lập tức xử tử tên phản bội!”

“Dù là kẻ nào đi chăng nữa!”

Marbas gầm lên.

“Cho dù Baal có bước chân tới nơi đây đi, thì cô cũng không được phép làm đổ
máu trong Đêm Walpurgis! Cô sẽ phải giữ thái độ trung lập tuyệt đối khi cô vẫn
còn ở đây! Trừ phi cô muốn biến ta và tất cả những Chúa Quỷ ở phe trung lập,
thêm vào đó là 30,000 toán quân tinh nhuệ, trở thành kẻ thù của cô, vậy thì
hãy cứ thử đổ máu ở chốn này đi, Paimon! Ta sẽ thề vào ngày đó, bè đảng núi
non mà cô dẫn dắt sẽ bị tuyệt diệt hoàn toàn, và vùng đất của những Chúa Quỷ
thuộc phe phái của cô sẽ bị nguyền rủa trong vòng 300 năm, ngăn không cho dù
chỉ là một mảnh cỏ non nào mọc lên!”

Một giọng nói giận dữ tựa như sấm rền quét ngang qua căn phòng.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #27