Hai Năm Trước


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Nói thẳng ra thì, cuộc đời tôi cũng đã đi đến hồi kết.

Nếu có một điều đáng để kể đến trong cái cõi đời ô trọc đó, thì phải kể đến
ông già tôi. Lão đúng là một gã đực rựa rác rưởi.

Có một lần lão bị say và quấy rối tình dục một cô gái. Thậm chí còn là một nữ
học sinh cao trung nữa mới chết chứ. Dù lúc đầu tôi hơi bị choáng ngợp, nhưng
nghĩ lại dù gì cũng là lão già nhà mình nên không có gì là lạ.

“Bộ nếu ông quấy rối ai thì đó có nhất thiết phải là một nữ sinh cao trung
không hả?”

“Con gái ngày nay thiệt là phát triển tốt quá đi.”

Đó là câu trả lời mà tôi nhận được khi tôi đến gặp lão.

Để tôi đính chính lại.

Lão không còn là rác rưởi nữa mà là cặn bã.

“Con bé bị quấy rối đó còn trẻ hơn tôi 5 tuổi nữa.”

“Chỉ 5 tuổi thôi à? Con còn trong đại học sao?”

Lão nhăn mày.

Thái độ của lão cực kỳ đậm chất nghiêm túc.

“Lâu nay bố cứ tưởng con đã qua 41 cái mùa xuân rồi chứ.”

“Này nhìn kỹ thì ít ra tôi cũng có một khuôn mặt xinh trai đấy.”

“Bahaha! Đừng có mà đùa. Từ lúc lọt lòng con đã có một cặp râu rồi đấy.”

Giá như người ta có thể giết ai đó chỉ bằng một cái ánh mắt nhỉ.

Thế rồi thái độ ông già thay đổi và trao cho tôi một cặp mắt đầy sự lo lắng.

“Mẹ con thật sự giận đấy à?”

“Mẹ nào cơ?”

Tôi xả chút giận vào mặt lão.

“Phải có ít nhất 4 người tôi gọi bằng mẹ. Tôi còn không biết ông nói đến bà
nào.”

“Thì mẹ của con đấy.”

Tôi thả ra một tiếng thở dài.

Giờ thì tôi sẽ nói về cái này.

Harem là tội ác.

Thậm chí có nhiều tình nhân còn chưa đủ, phải có con cái với họ nữa chứ, thật
đúng là không còn ra thể thống gì mà.

Người trong cuộc thì không sao.

Chứ với thân phận là con cái tôi chỉ muốn tự sát quách cho rồi.

Cho dù đã sau cái tuổi 40, mấy bà mẫu thân vẫn còn thi nhau cạnh tranh để
giành ông già tôi. Còn ông già tôi thì cực kỳ thiếu quyết đoán và không bao
giờ lựa chọn lấy một lần.

Và cứ như thế, con cái lại là thành phần gánh chịu lấy hậu quả. Gánh chịu sự
mâu thuẫn giữa các bà mẹ là những đứa bé nhỏ vô tội như chúng tôi.

‘Nếu mày mà thông minh hơn thì ông cha mày đã chú ý hơn tới tao rồi!Nhất định
là mày phải được hạng nhất toàn trường đấy!’

Có ai hiểu cái cảm giác khi cứphải nghe la mắng như thế này mỗi ngày không.
Cũng may tôi là con trai trong nhà nên còn đỡ. Mấy đứa em gái của tôi mới phải
được gọi là khốn khổ. Để được thương yêu một chút thôi thì bọn chúng cũng đã
phải nịnh nọt ông già tôi đủ điều đủ chỗ đủ lúc.

Bởi vậy trong cái vị trí của tôi mà thấy, ấn tượng của tôi về ông già là thậm
tệ nhất. Khả năng cái miệng của tôi có thể nói điều gì tốt của ông già cũng
phải tương đương với khả năng hai đường thẳng song gặp nhau.

“Nghe cẩn thận này. Tôi sẽ nói một cách từ từ và dễ hiểu cho ông nghe ông phải
làm cái gì từ bây giờ. Lời khuyên của tôi bấy lâu nay chưa có gì sai phải
không nào?”

“Đương nhiên, bố sẵn sàng nghe cẩn thận bất cứ điều gì mà con nói.”

“Vậy thì đầu tiên, ông hãy cố gắng an bài trong tù càng lâu càng tốt và đừng
bao giờ bước chân ra ngoài.”

“Ừm.”

Lão già nhăn cặp chân mày.

“Cái này có vẻ hơi khác so với loại khuyên nhủ mà bố nghĩ tới.”

“Đừng bao giờ ra ngoài, hãy cứ ở yên trong đó mãi mãi. Cho tới chết. Cho dù có
mãn hạn tù cũng cứ cố thủ trong đó. Kết thúc cái cuộc đời đáng ân hận của ông
trong tù đi.”

“Bố chưa bao giờ nghi ngờ về việc con là một thằng con ngoan, nhưng giờ thì
hơi bị đấy. Con trai. Con chắc đó là ý hay không?”

“Mẹ tôi đang cố giết ông đấy.”

Một sự yên lặng.

Lão già nghiêng đầu.

“Ý con đang nói là bà ấy giận tới mức có thể sẽ giết bố à?”

“Không. Ý tôi là nguyên văn luôn. Bà ấy đang cố giết ông đấy.”

“Ôi dào, sao tiếng Hàn khó quá~.Khó hiểu quá đi mà~.”

“Dựa vào từ điển tiếng Hàn tiêu chuẩn được xây dựng bởi cục ngoại ngữ quốc
gia, động từ “giết” có mười một nghĩa. Trong số đó tôi đang dùng nghĩa thứ
nhất; bà mẹ tôi thật sự đang muốn giết ông đấy.”

“Cho bố hỏi định nghĩa thứ nhất đó là gì được không?”

“Chấm dứt cuộc đời của ai đó.”

“Đúng là cõi đời chả có giấc mơ và hy vọng mà……”

Lão lấy tay ôm đầu mình.

Giờ lão mới thực sự nhận ra tính nghiêm trọng của tình trạng bây giờ.

“Bấy lâu nay ông cứ gọi mẹ tôi bằng cái danh từ kỳ quặc như ‘tsundere’, nhưng
giờ thì tôi nói cho ông nghe. Mẹ tôi là một ‘yandere’.Có ghét thì ghét bản
thân ông đã cưới cái bà không nên cưới khi đã có hàng đống bà khác.”

“Nhưng cứ mỗi lần mẹ con nhìn bố với ánh mắt khát máu đó, người bố cứ như bị
điện giật tê tái……Đó là một nét đáng yêu của bà ấy!”

“Giá ông chết quách cho rồi.”

Tôi vô tình lẩm bẩm.

Tôi không tin vào chúa trời. Có một lý do cho việc đó. Nếu chúa thật sự tồn
tại thì cái lão già khốn nạn trước mặt tôi đã bị thiên lôi thông từ lâu rồi.
Ông già tôi là một con quỷ đầu thai, một con mầm bệnh gây nhiễm làm cho những
người xung quanh không còn tin cái thứ tôn giáo nữa. Tôi gọi đó là ‘Virus Phế
Thải Xã Hội’.

“Thì bố đâu biết con bé đó là nữ sinh cao trung đâu chứ. À không, bố có bóp
mông nhưng lại không biết đó là phụ nữ. Thật không công bằng.”

“Vậy ông lật váy người ta do tưởng đó là con trai à? Chúc mừng nhé, thật là
một cái kết có hậu khi mà ông cuối cùng cũng phát hiện ra khẩu vị chân chính
của bản thân trong cái tuổi già cỗi đó đấy. Giá mà ông đã nhận ra sớm hơn 25
năm thì thế giới đã hòa bình, gia đình êm ấm, còn đời tôi thì có thể đã suôn
sẻ hơn rồi.”

“Bố nốc 7 chai rượu sochu nên không được tỉnh táo lúc đó.”

“Ông có bao giờ tỉnh táo đâu mà kể vào?”

Tôi đứng dậy.

Tôi rầu rĩ nhìn ông già mà nói.

“Đừng có bao giờ có viện cớ về mấy chai rượu của ông trong tòa. Nếu mà họ xem
xét cái đó thì hạn tù của ông ắt sẽ giảm. Mà cái ngày ông ra tù là mẹ tôi sẽ
hạnh phúc đón ông với con dao bếp đấy.”

“Con trai yêu của bố……”

“Vâng? Cứ nói đi ạ, bố yêu của con.”

“Hãy chắc chắn rằng con sẽ có lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời mình nhé.”

Tôi phì mũi.

“Ông nói cái đó ra nghe hơi bị cực kỳ thuyết phục đấy.”

“Phải nhỉ?”

“Tôi sẽ đi thăm ông khi tôi rảnh nên nhớ ngoan ngoãn đấy.”

Dù ai có nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, ông già tôi là một lão chồng vô dụng.

Thậm chí còn không đáng thương hại.

Tuy nhiên, lão cũng không vô dụng lắm khi là một người cha. Bắt đầu từ tôi, 6
đứa em và tôi đã được sống sung túc. Đây thật sự là thành tựu bất ngờ. Trong
cuộc sống của mỗi người, dù là chồng hay là cha, chỉ cần đạt được một danh mục
thôi thì tôi cũng nghĩ là họ rất đáng được khâm phục. Cái lối nghĩ này vẫn
không hề thay đổi.

Hãy cứ ở yên trong tù mãi mãi.

Ông già thật sự toàn tâm nghe theo lời khuyên đó.

Cuối cùng thì đúng là vậy.

Bốn ngày sau, ông mất vì một cơn đau tim.

“Mệt quá đi mất……”

Sau khi xếp mấy thùng đồ và đồ đạc, tôi nằm bệt trên giường.

Tháng qua đúng là cõi địa ngục trần gian. Không đùa đâu. Nếu ác quỷ mà thấy
tôi trong cái bộ dạng khó nhìn và thảm hại này thì chúng cũng sẽ thương hại
tôi đến mức đủ tiêu chuẩn mà được thăng tiến lên làm thiên thần.

Tôi lấy tay ra đếm, tôi gấp từng ngón một.

“Vậy là hết đám tang. Sắp xếp tài sản của ông già. Nhường lại thừa kế……”

Tôi vứt bỏ tất cả những thứ tôi nghĩ là không cần thiết cho đời mình.

Từ bỏ quyền thừa kế.

Ngay sau khi ông già qua đời tôi tuyên bố luôn việc đó.

Mẹ tôi ngất xỉu còn mấy đứa em cùng cha khác mẹ thì làm ầm lên. Đứa em gái thứ
hai thì cực kỳ tệ. Nó cứ bám víu lên người tôi đến nỗi cái quần tôi rách toạc
ra. Tuy nhiên, tâm tôi vững như làn tuyết băng giá phủ trên ngọn núi Himalaya
kia. Nếu mấy người mà muốn phá cái đầu cứng của tôi thì hãy đi mà tua nhanh
tình trạng nóng lên của trái đất thêm 600 năm nữa đi nhá. Thật không may, mấy
bà mẹ cùng mấy đứa em của tôi lại không có khả năng để thải khí carbon dioxide
gấp bảy mươi lần để phủ khắp toàn cầu lúc đó.

‘Anh hai mà đi, chúng ta sẽ tiêu hết!’

‘Anh hai là một thằng ngốc!’

‘Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!’

Cuối cùng, khi đứa em gái quyết định bỏ cuộc, tôi trốn thoát.

Phù.

Một nụ cười thỏa mãn thoáng lộ trên khuôn mặt tôi.

Sống nốt quãng đời còn lại không lo nghĩ chuyện thiên hạ. Chẳng ích gì trong
việc giả vờ là cái thứ không phải là mình và mua sắm như một thằng quý tộc.
Tôi quá bận để làm ba cái trò say tiền rồi lại tự thỏa mãn bằng việc tiêu pha
phung phí đó. Mặc dù vài đứa em tôi rất vui sướng vì được đứng đầu một công ty
với cái lứa tuổi đó, đứa em gái thứ hai cùng cha khác mẹ thì lại nói thế này –
‘Cho dù có xé tai anh ấy ra, cũng đừng để anh ấy đi! Nhà chúng ta mà không có
anh ấy sẽ lụi tàn trong vòng 6 năm tới đấy!’, – là câu nói đối với tôi rất ấn
tượng bởi vì tôi biết con bé nói đúng.

“Được. Xong xuôi đâu vào đấy rồi. Mình thật sự tự do rồi……!”

Cảm ơn, ông già.

Vì đã chết đúng nơi đúng lúc.

Cái cảm giác thành thật này qua mắt xã hội thì có vẻ nghịch tử và không đàng
hoàng và thật sự nó làm lương tâm tôi tổn thương khoảng 1 mg, nhưng nếu xét về
hàng tấn rắc rối và phiền phức mà lão già để lại trong đời tôi, thì cái lượng
lương tâm ít ỏi còn lại cũng tự mà tan biến như bọt bong bóng xà phòng.

Tôi sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc mà lão dùng chính con trai ruột của
mình làm khiên sống để tránh né con dao mà mẹ tôi vung tới lão (một kỷ niệm
phũ phàng trong một ngày hè thuở tiểu học lớp hai), cho dù tôi đã có thể bị
one hit kill ngay lúc đó.

Xét về mọi mặt, đây đã chính thức trở thành người thành đạt trong cuộc sống.

Bây giờ, trong tài khoản của tôi đã lên tới con số 500 triệu won (10 tỷ VND)

Từ bỏ việc thừa kế cũng không hẳn đồng nghĩa với việc mình không lấp tiền vào
túi. Giờ thì tôi có thể xõa chân ăn bát vàng cả đời mà không phải đi làm.

Chuẩn.

Không phải là cả đời, mà là nốt quãng đời còn lại.

Ý của tôi ‘đời’ ở đây không phải là tiếp tục sống mà là quãng phần còn lại của
nó, tôi chỉ muốn có thế thôi.

Tôi bước dậy từ chiếc giường và với một chiếc bút lông, tôi viết lên trên một
tờ giấy.

Trong vòng 50 năm tới, đây sẽ là những chân lý sống dẫn dắt tôi theo con đường
đúng đắn trong cuộc đời.


  1. Không đi làm


  2. Không kết bạn


  3. Không kết hôn


“……Tuyệt vời.”

Tôi thậm chí còn bị chính tuyệt tác này rung động.

Tôi tự hỏi nhà thiên tài Pythagoras khi phát hiện ra định luật toán học, liệu
ông có thấy cảm động một cách sâu sắc như tôi không.

Đầu tiên, không đi làm.

Tất nhiên là ngu ngốc hết chỗ nói rồi.

Tôi từng nghe về việc có những gã trên thế giới này rất hứng thú về những
thành quả sau những quá trình lao động cực nhọc trong đời. Xin lỗi nhá, đây
không phải là một M như mấy chú đâu.

Thứ hai, không kết bạn.

Điều này là hiển nhiên.

Trên thế gian này hoặc là những kẻ chuyên đâm sau lưng người khác, hoặc là
những kẻ có khả năng trở thành kẻ chuyên đâm sau lưng người khác. Tình bạn chỉ
là một giấc mơ qua đêm, một ảo ảnh, một giả tưởng mỏng manh. Miễn bàn về vụ
này.

Thứ ba, không kết hôn.

-Tối quan trọng.

Ông già tôi đã có quan hệ với 5 bà vợ. Sau khi đã phải chứng kiến bi hài kịch
hàn xẻngvới 6 người đó trong vai chính phụ từ hồi ấu thơ, tôi đã đi đến một
kết luận sinh tử.

Kết hôn quả thực là một suy nghĩ hết sức điên khùng.

Thứ vớ vẩn như tình yêu chân thật chỉ toàn là những lời nói suông tầm phào rác
rưởi.

Tình yêu chẳng qua là cách nói lái để đồ sát chồng mình nghe có vẻ lãng mạn
hơn thôi. Có thể nói, tình yêu là tổ hợp của ham muốn chiếm đoạt và ham muốn
dục vọng.

Đương nhiên, những thanh niên nghiêm túc trong cái xã hội này có thể có những
ý kiến bất đồng với tôi. Điều đó thì không sao. Cứ hưởng thụ đời sống hôn nhân
chói lóa và đẹp đẽ của mình đi. Tuy vậy, chỉ giả dụ thôi, nếu bạn mà chia tay
với người đó……thì so với cuộc sống hôn nhân còn có chuỗi ngày tốt đẹp hơn dành
cho bạn đấy. Tôi chắc chắn bạn có thể tin lời tôi. Cái khả năng mà cuộc đời
của bạn bị con dao làm bếp thông đến chết cũng đâu còn, chẳng phải thế là quá
lời rồi sao?

Đúng.

Tôi là người theo chủ nghĩa bi quan.

Nhưng tin tôi đi, lúc đầu tôi không như thế này đâu.

Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta càng
có động lực.


Dungeon Defense - Chương #2