Chúa Quỷ Lên Sàn Diễn (8)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Với cái cảm giác rằng mình đã thức khuya hơn 4 đêm liên tiếp, tôi thấm mệt. Dù
vậy, trong đầu tôi còn mớ chỉ dẫn được khắc lên hộp sọ. Khắc tựa như những chữ
viết tượng hình ở Ai Cập. Bản năng được gắn vào tâm trí tôi từ thuở nhỏ giờ
lại thì thầm bên tai tôi.

‘Dọn sạch sẽ mọi thứ.’

Nếu mình không muốn tội ác của mình bị phơi bày sau này.

‘Kết thúc những gì mình bắt đầu.’

Nếu không muốn tà tâm và sự sợ hãi tồn đọng trong trí óc.

“……”

Tôi nhăn cặp chân mày một cách bình tĩnh.

Tiếng trống ngực cũng bắt đầu lắng xuống.

Nhịp thở của tôi đầm xuống và sự điềm tĩnh cũng trở lại.

Con người là một lũ thú vật với bản năng.

Nếu bạn có thể tạo ra thứ bản năng phù hợp cho mọi tình huống có thể, thì cho
dù có ở đâu, bạn cũng có thể hành xử như một con thú săn mồi.

Không cần phải rút kinh nghiệm hay thử thách gì.

Về một mặt nào đó, lời nói của ông già tôi là rất chính xác.

Sự thật rằng, tôi, người mà ‘sinh mạng đang ngàn cân treo sợi tóc’ được đáp
lại bằng ‘xử lý tất cả những kẻ đe doạ mình’ không chút do dự. Có thể nói nhờ
điều đó mà tôi vẫn còn sống sót.

“Dù sao đi nữa, ông già mình…”

Cho dù sau khi chết, lão vẫn cứ bám víu lấy tôi như một bóng ma đầy phiền
phức.

Tôi đứng dậy và kiểm tra các túi của những cái xác. Đây không phải là ăn cắp.

Tôi chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình. Sau khi kiểm tra tất cả các túi
áo túi quần và cả giày dép, gia sản của tôi lên đến 34 đồng vàng.

Đủ để triệu hồi thêm một con golem và cả một con yêu tinh nữa.

“Cửa sổ bản đồ”

Bản đồ nội địa của cái hang hiện ra giữa không khí.

Tôi không biết liệu chúng có đang di chuyển rất cẩn trọng, nhưng hai nhóm
người còn lại vẫn chưa đi quá xa. Tôi quyết định đi tới và chờ ở địa điểm mà
chúng sẽ đến. Sử dụng những lối đi tắt mà bọn mạo hiểm giả không hề biết, tôi
đón đầu chúng.

“Mẹ kiếp, ở đâu ra một con quái vật nữa thế này……!”

Trận chiến thứ hai diễn ra.

Kế hoạch rất đơn giản.

Con golem ngồi yên vị trong góc tối của cái hang. Vốn dĩ cơ thể nó toàn là đá,
trong hang tối, việc phân biệt giữa nó và mấy tảng đá khác là hoàn toàn bất
khả thi. Vì vậy, ngay khi bọn mạo hiểm giả đi qua, tôi phát động ra một đòn
phục kích.

Kế hoạch phục kích diễn ra suôn sẻ.

Cái đầu của gã thứ nhất bị banh ra như bong bóng nước chỉ bằng đòn đánh đầu
tiên. Một tên khác thì bị golem lấy bàn tay nắm rồi nghiền nát như đậu hũ.

Chỉ tốn có 40 giây để thu gọn một tổ đội gồm ba người xuống chỉ còn một.

“Ăăặcc!?”

Tôi đâm vào lưng tên mạo hiểm giả còn lại khi hắn đang chỉ tập trung vào con
golem.

Lần này không phải là dao găm đâu mà là một thanh kiếm dài thứ thiệt đấy. Lưỡi
đao xuyên toạc qua ngực hắn.

“Không thể, nào……”

Hắn ta nhìn xuống lồng ngực mình. Biểu cảm trên gương mặt lộ ra trông cứ như
hắn không thể tin là hắn vừa bị một thanh kiếm xuyên qua ngực.

Tên đó nhăn nhó khuôn mặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.

“Chúa Quỷ, tên khốn……ngươi phản bội chúng ta……!”

“……”

Tôi rút thanh gươm ra.

Gã ta ngã xuống mặt đất. Tôi tự hỏi liệu lưỡi đao khi nãy có làm thủng ngực
hắn chưa. Hơi thở cuối cùng của hắn mới đây nghe rất khò khè. Cứ như tiếng hơi
bơm xì ra từ lốp xe đạp thủng. Đó là tiếng hét cuối cùng của gã.

“Phản bội hở.”

Sai rồi bác.

Anh đây chưa bao giờ phản bội mấy chú cả. Ngược lại cả đấy. Các người tự dưng
lại nghênh ngang mà xông vào nhà của Dantalian đây. Nếu các người không ngu
xuẩn đến vậy thì đã không phải mất cái mạng rồi.

“Haà.”

Tôi rà soát mấy cái túi của đống xác.

Màu máu chàm thấm lên những đồng đồng, đồng bạc. Tôi giữ chặt những đồng tiền
đó.

Chỉ cần mình vẫn còn trong bộ dạng tên Chúa Quỷ Dantalian, những nhóm mạo hiểm
giả khác sẽ đến mà cố bắt mình trong tương lai. Để đối phó với cái ngày đó,
trước hết mình phải thu hoạch vốn làm ăn cái đã.

Tài sản của Lâu Đài Chúa Quỷ

Số lượng tiền rút: xx Libra

Tổng cộng: 58 Libra

※Cảnh báo. Nếu rút quá nhiều trong một lần, bạn có thể bị phá sản.

Tôi cúng hết tiền vàng vào trong kho của lâu đài.

Nếu tính luôn cả 20 Libra mà tôi đã dùng để triệu con golem, thì tôi cũng gần
có lại số tiền ban đầu rồi. Giờ chỉ cần xử lý nhóm của lão Riff là xong xuôi
êm thấm, tôi leo lên vai con golem và tiến tới sàn diễn tiếp theo.

Chỉ sau một lúc, tôi đã bước chân tới cửa hang lâu đài.

Tôi bắt con golem ngồi chờ một cách ngoan ngoãn ở cửa hang.

Khoảng 20 phút sau. Từ phía bên kia của cái hang thân ảnh của một nhóm người
dần ló dạng.

“Hửm? Chẳng phải là ngài Chúa Quỷ kia sao?”

Riff nhận ra tôi mà cau mày.

“Tại sao ngươi lại tự tới được đây!? Những người khác đâu rồi?”

Tôi không đáp lại.

Tôi không biết liệu chúng đã để ý đến việc bầu không khí đã trở nên khắc
nghiệt chưa. Một nhóm người bỗng dưng lại đi mà mất tích. À mà kể ra chỉ cần
cặp mắt trần cũng đủ để nhận ra sự đáng nghi rồi. Toàn bộ cơ thể tôi trông rất
mệt mỏi.

“Quý ngài. Ta đang hỏi là những người khác đang ở đâu.”

Riff hỏi lại một lần nữa. Mặt hắn lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. ‘Mọi người vẫn ổn.
Họ chỉ có chút việc cần làm rồi tới ngay thôi’. Chắc hắn đang trông chờ một
câu trả lời như thế, rồi tôi nhẫn tâm cắt bỏ cái hi vọng đó.

“Chúng chết hết rồi.”

“……ể?”

“Chúng chết hết rồi. Không chỉ có nhóm của ta. Trừ nhóm ngươi ra, toàn bộ bảy
tên đã bán mạng mà đi. Chắc giờ chúng đang cụng bia mà uống ở suối vàng.”

Giọng nói phát ra từ miệng tôi lạnh lẽo đến nỗi làm cho tôi cũng phải ngạc
nhiên. Không chỉ có thể, nhưng một thái độ nhạo báng khinh miệt cũng được hoà
lẫn vào đó. Gương mặt lão Riff hiện rõ sự méo mó.

“Chẳng lẽ……kẻ thù đã tấn công ở cả hai bên?”

“Ngài Riff. Nếu ngài đã hiểu chuyện thì thôi xin đừng giả ngu nữa. Nếu mọi thứ
mà như ngài nghĩ thì làm sao mà ta đây lại có thể đứng ở chỗ này.”

Tôi cười khoái trá.

“Không hề có tên địch nào xông vào lâu đài cả. Tất cả chỉ là dối trá. Một sự
dối trá trắng trợn.”

“Gì cơ?”

“Não chó của nhà ngươi vẫn chưa thông ra à? Tất cả mọi chuyện chẳng qua là một
kế hoạch nhằm để giết từng người bọn ngươi thôi.”

Khuôn mặt của lũ mạo hiểm giả lập tức đổi khác.

Từ thân thiện đến nghi ngờ. Từ sự nghi ngờ đến giận dữ.

Nhưng thế vẫn chưa đủ. Mục tiêu của tôi là biến cơn giận của chúng thành một
cơn thịnh nộ. Tôi bẻ cong cái mép miệng mà nhe răng cười.

“Tất cả là nhờ công của ngài đấy ngài Riff. Ta thật sự cảm tạ ngài vì đã tin
ta một cách dễ dàng đến vậy. Mạo hiểm giả mà lại đi tin Chúa Quỷ. Tên nhân vật
chính làm cho cái vở hài kịch chẳng buồn cười chút nào này thành công không
phải là ta, mà chính là ngài đấy.”

“Tất cả là một trò lừa……?”

“Đúng. Ta đây đã tự tay giết cả 7 người đó.”

Tôi rút ra thanh dao găm giấu trong bộ trang phục. Màu chàm của máu vẫn còn có
thể thấy rõ trên lưỡi dao.

“Tên này tên kia toàn một lũ ngu xuẩn. Mỗi khi ta cứa cổ chúng bằng con dao
này, bọn chúng đều trợn tròn cả cặp mắt. Bộ các ngươi thật sự nghĩ rằng một
Chúa Quỷ như ta sẽ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói sao? Đấy là tại sao mấy tên
mạo hiểm giả sơ cấp thiếu kinh nghiệm thật quá hài đi mà.”

“……”

“Phải nói là phản ứng của tên lính mới mới cực thú vị. Hắn cứ nhìn ta chằm
chằm mà lẩm bẩm ‘Không thể nào’ với cái cổ họng tuôn máu. Bởi vậy ta mới lễ
phép khuyến mãi thêm một đao nữa. Vợ hắn ở nhà chắc cũng mừng lắm cơ. Ít nhất
cô ta cũng không phải ở chung với một thằng chồng ngu xuẩn như th-”

[Mạo hiểm giả Riff mức độ tình cảm giảm21.]

[Mạo hiểm giả Zed mức độ tình cảm giảm 23.]

[Mạo hiểm giả Zack mức độ tình cảm giảm 20.]

Mức tình cảm của chúng lập tức xuống còn 0. Và trong số đó, có kẻ còn ném đá
vào tôi mạnh nhất có thể. Với một tiếng bịch, hòn đá đâm vào trán tôi. Cú ném
đó chứa đầy sát khí. Có vẻ hắn muốn kết liễu tôi bằng thứ này. Nhưng, thật
không may, tầm ngắm hơi bị trật nên nó chỉ sướt nhẹ qua.

“-Sai rồi sai rồi.”

Xin thứ lỗi nhé, nhưng đó là cơ hội cuối để chú giết được anh rồi. Nếu chú mà
ngắm tốt hơn tí thì anh đã an tâm bán muối. Rồi chú sẽ đi đến cái good end là
“mạo hiểm giả đã đánh bại Chúa Quỷ”. Tuy cơ hội cho điều đó xảy ra rất là nhỏ
nhoi nhưng không phải là không thể.

“Không phải chỗ đó, chỗ này này.”

Tôi gõ nhẹ đỉnh trán mình bằng ngón tay.

“∎∎∎∎, ∎∎∎∎∎—!”

Đó là thời khắc mà con golem tập kích chúng ở sau lưng. Con golem mới mấy giây
trước đây thôi còn trông giống như đá tảng bình thường, giờ lại chìa tay ra.

Đây là trận chiến cuối cùng.

Làm ơn hãy chống trả nhé, bác Riff. Ngươi là người đầu tiên ấn đầu của ta
xuống đất trong suốt 10 năm qua. Ta cũng đã thề sẽ trả lại ngươi cả lãi lẫn
lời từ nãy đến giờ rồi.

Mạo Hiểm Giả, Kẻ Cướp Hèn Nhát, Riff Hoffman

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 4

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Không thể nào. Điều này là không thể nào!

Cái tên đó là thứ gì vậy? Không khí từ người hắn toả ra hoàn toàn khác biệt so
với lúc trước! Cái tên cùi bắp cứ luôn cúi đầu đi đâu mất tiêu rồi? Cái gã cứ
cười toe toét một cách đê tiện đó là ai vậy……!?

“Hựáááááá!”

Chết tiệt, thêm một thằng tiêu rồi.

Vụ con golem tự dưng xuất hiện đằng sau là đã đủ tệ rồi. Trước khi chúng ta
kịp phản ứng thì một thằng đã phải đi bán muối. Tuy đã phải cố chống chọi chỉ
với hai mạng nhưng giờ lại thế này……mẹ kiếp.

Điểm yếu của mạo hiểm giả thiếu kinh nghiệm cuối cùng cũng đã lộ rõ. Tên mạo
hiểm giả còn lại hăng máu quá nên không thể phụ trợ cho ta đàng hoàng. Thằng
thiểu năng. Hăng hái chính là liều độc thủ trong chiến đấu. Sao mà mày vẫn
chưa thông cái kiến thức cơ bản ấy vào trong hộp sọ hả!

……không. Nghĩ lại thì kẻ đưa mấy gã xanh non này đến Lâu Đài Chúa Quỷ là mình.
Mình bị mù quáng bởi của cải mà lại phạm sai lầm. Lúc đó mình đâu nghĩ việc đó
là sai. Mình cứ tự sướng kêu rằng đó là ý tưởng thông minh. Nhưng cuối cùng,
chẳng lẽ chính sự ngu muội này đã đem vận rủi đến với ta sao……?

Những lời lẽ cay độc khi nãy của tên Chúa Quỷ thật sự là đúng. Chúng ta đã quá
bất cẩn. Mẹ kiếp. Nhưng ta không định chết một cách dễ dàng thế đâu!

Dù gì thì ta cũng là chuyên gia khi nói về việc sống còn. Dù có ô nhục như thế
nào cũng được.

“T-Ta đầu hàng!”

Ta ném đi khiên và kiếm của mình.

Người đàn ông trước mặt ta nhấc môi cất lên một tiếng “Ô?” rồi nhếch mép. Nụ
cười đó hiện trên gương mặt hắn một cách cực kỳ tự nhiên. Đó hẳn là nhân cách
thực sự của hắn; máu lạnh, tàn nhẫn, và tàn độc hơn bất kỳ ai khác.

“Chẳng phải ngươi hơi bị ngoan ngoãn sao, quý ngài thủ lĩnh Riff.”

“Tiểu nhân sẽ làm mọi thứ ngài muốn nếu ngài tha mạng cho tiểu nhân.T-Tiểu
nhân thật sự không biết. Rằng ngài lại là một con người đáng kinh sợ như thế
này. Làm ơn, tiểu nhân cầu xin được tha thứ.”

Ta cố hết sức để tỏ ra một dáng vẻ thảm hại.

Ta thừa biết là ngươi đang nghĩ gì rồi, Chúa Quỷ.

Ngươi thắng, ta thua. Vị trí của hai ta bất ngờ bị hoán đổi. Tên Chúa Quỷ đã
luôn phải giả vờ là một thằng cù lần giờ đã lật ngược được hoàn toàn thế cờ.

Chắc ngươi phải cảm thấy sung sướng lắm. Rõ ràng là ngươi muốn thưởng thức cái
thời khắc chiến thắng này càng lâu càng tốt để mà hạ nhục ta theo ý ngươi
muốn.

“Tiểu nhân thật sự đần độn và ngu xuẩn. Xin tha lỗi cho tiểu nhân, Chúa Quỷ
đáng kính! Làm ơn xin ngài hãy thương hại tên loài người thấp kém này mà trở
lòng nhân từ! Tiểu nhân thề sẽ không bao giờ dám bước chân vào lãnh thổ của
ngài nữa……!”

Ta liên tục nện đầu mình vào mặt đất.

Ta không quan tâm là cái biện pháp này có ồn ào và thảm hại. Càng ồn càng tốt.
Đây là phần quan trọng để thoả mãn lòng kiêu hãnh của người khác. Và tất
nhiên, tên Chúa Quỷ ngoẻn miệng cười.

“Ta hiểu rồi. Nếu ngươi muốn được xin thathứ thì hãy tự chặt bàn tay mình đi.”

“T-Tay tiểu nhân?”

“Đúng. Làm vậy thì ta để ngươi sống. Ta cũng sẽ không chặt đứt tay chân của
ngươi.”

Tên Chúa Quỷ cười khúc khích.

“Nghĩ kĩ lại. Thực ra, ta mới là người phải chịu thiệt đấy.”

Đó chính xác là những lời nói mà ta đã dùng để khinh mỉa tên Chúa Quỷ trước
đó. Giờ những lời đó như mũi tên quay lại bắn mình. Ta nghiến răng.

Nhưng đây là cơ hội. Ta có thể rút vũ khí mà không lo sợ bị nghi hoặc.

“Đương nhiên. Tiểu nhân sẵn sàng chặt tay mình. Cảm tạ ơn nghĩa của ngài. Cảm
tạ, Chúa Quỷ tối cao……”

Ta rút con dao găm thắt ở hông.

Khi nâng cao dao lên như định sẽ chém xuống cánh tay mình, Ta đứng xộc lên và
lao vào tên Chúa Quỷ.

Ngươi bất cẩn để lộ sơ hở rồi, Chúa Quỷ Dantalian!

“Haaaaaaaaaa!”

Ta vừa lao vào vừa hét lên. Xin lỗi nhé, ta hơi bị có tài kiểm soát tâm lý của
người khác đấy. Đây là lỗi của ngươi vì đã tự tin thái quá mà để mất cảnh giác
chỉ vì ngươi sắp thắng cuộc.

Có thể tên Chúa Quỷ đang giữ một thanh kiếm dài, nhưng đã quá trễ để chống đỡ
rồi. Tên golem sau lưng sẽ không thể nào ngăn kịp. Dù bên nào có phản ứng
trước, thì chắc chắn ta sẽ đâm chết được cái tên Chúa Quỷ chết tiệt này!

Ta dồn thêm toàn bộ tâm trí vào cơ thể mà hướng dao về phía trước và-

Cơ thể ta khựng lại ngay trước khi ta có thể chạm tới hắn.

“Haảả!?”

Ta thốt lên một tiếng thất kinh. Chân ta bỗng nhiên dừng lại, khi ta nhìn
xuống thì thấy một con slime xanh đang quấn lấy cái chân phải của ta.

Ta không chịu được lực quán tính mà cơ thể dồn vào lúc trước đó mà ngã nhào về
phía trước. Ta vừa rên rĩ vừa cố rút chân ra khỏi con slime chết tiệt. Nó
không hề nhúc nhích.

Một giây, hai giây trôi qua trước khi ý thức ta kịp nắm bắt được chuyện gì vừa
xảy ra. Tự khi nào hắn đã chuẩn bị một con slime như thế? Đừng nói là ngay từ
đầu chứ? Chẳng lẽ ngay từ ban đầu hắn đã biết được việc mình sẽ giả hàng sao?

Sau đó, một thứ to lớn nghiền nát ta.

“Hựáááá!

Con golem tung nắm đấm của mình vào phần dưới của cơ thể ta. Tất nhiên chân ta
cùng với cái hông đã bị nát bấy. Ta có thể cảm thấy rất rõ cảm giác những cái
xương bị nát vụn. Cơn đau khủng khiếp đó làm cho mọi thứ trước mắt ta dần mờ
ảo đi.

Thứ gì đó đang chảy ra khỏi cơ thể ta. Máu ư? Cũng có thể là lòng ruột trong
cơ thể. Mà là cái gì đi nữa thì đời ta thế là tàn rồi. Ta chưa bao giờ trải
qua chuyện chết chóc trước đây, nhưng giờ ta lại có cảm giác rất rõ rằng ‘Mình
sẽ chết ở đây’.

“Chết, tiệt……”

Ta khụ ra máu, thậm chí giờ ta cũng chẳng còn sức lực để nói ra từ nào. Một
cái bóng mờ mịt tới trước ánh nhìn đang phai nhạt của ta. Cái bóng đó di
chuyển, một lưỡi đao đâm thẳng vào cổ họng ta.

Để chắc chắn rằng ta phải chết.

Trước khi mọi thứ trở nên u ám đi ta có thể thoáng thấy khuôn mặt của người
kia trong chốc lát. Hắn nhìn xuống ta mà cười.

“-Chui vào tử cung của mẹ mày mà học hỏi lại đi, thằng nghiệp dư.”

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #11