Nam Thiên Hải Cùng Đông Thủy Hà


Người đăng: ๖ۣۜLạc ๖ۣۜThanh ๖ۣۜPhong

- "Thiên Hải, nhanh lên, đại hội sắp bắt đầu rồi. "

Một giọng nói lảnh lót vang lên trong trạch viện, một tiểu cô nương xuất hiện
trong phòng của Nam Thiên Hải

-"Thiên Hải, ngươi không nhanh lên là sẽ bị xử thua đó!"

Tiểu cô nương tiếp tục nói, dáng vẻ tràn đầy bực dọc.

-"Hừ, ta không đi sao chứ, kẻ nào dám xử thua ta? Ta mà ra tay thì đại hội sẽ chẳng còn gì thú vị nữa rồi."

Một thiếu niên tuấn tú với đôi mắt sắc lạnh như ánh kiếm bước ra khỏi
phòng,giọng nói tràn đầy kiêu ngạo, mỗi bước đi của hắn đều để lại một luồng
khí lạnh cho những nơi hắn đi qua. Hắn chính là Nam Thiên Hải, Việt quốc Nam
gia đệ nhất thiên tài, cũng là thiếu gia của gia tộc danh giá bậc nhất việt
quốc - Lãnh Sơn Nam Gia.

-"Thiên Hải, ta biết ngươi rất lợi hại nhưng mà hôm này ngươi nhất định phải đi và phải đạt được vị trí đầu."

Đông Thủy Hà nói, trên gương mặt tràn ngập lo lắng.

-"Hả? Ngươi nghĩ ta cần cái danh hão đó để chứng minh mình với người khác sao?"

Nam Thiên Hải tức giận hỏi ngược lại.

-"Không phải, nhưng mà..."

Đông Thủy Hà ngập ngừng, sự do dự viết hẳn lên cả mặt.

-"Thủy Hà, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nam Thiên Hải ngờ vực hỏi.

- "Ta... cha ta nói nếu ai đoạt giải nhất đại hội thì... thì...."

-"Thì sẽ như thế nào hả?"

-"Ta...ta.ta sẽ phải...sẽ phải... cưới...cưới hắn."

-" CÁI GÌ CƠ? NGƯƠI NÓI LẠI CHO TA XEM!"

Nam Thiên Hải hét lên.

- "Ta... cha ta nói ai đoạt giải nhất đại hội thì ta sẽ phải cưới hắn."

Đông Thủy Hà hoảng sợ nói ra, trên mắt còn mang theo vài giọt lệ.

Trông thấy dáng vẻ đó của nàng, Nam Thiên Hải liền hoảng hốt.

- "Thủy, Thủy Hà, ta...ta xin lỗi, là ta nhất thời nóng giận, thật xin lỗi
ngươi, Thủy Hà, ngươi nín khóc được không? Ta sẽ tham gia đại hội và đoạt lấy
vị trí đầu vì ngươi, nhé? Nên ngươi làm ơn nín đi!"

-"Tốt. ngươi đi đoạt vị trí đầu đi nhé, ta sẽ ủng hộ ngươi!"

Đông Thủy Hà cười khoái chí nói, trên mặt đầy vẻ trêu tức.

-"Thủy Hà? Ngươi, ngươi..."

- "Ha hả, Thiên Hải ngươi rất mạnh, rất thông minh nhưng mấy chuyện này ngươi
ngốc quá... Chúng ta có hôn ước từ bé, Nam gia vẫn còn đang phát triển mạnh,
ngươi lại còn là tuyệt thế thiên tài, cha ta làm sao dám làm vậy? Ngươi đúng
là một thằng ngốc! Khanh khách."

-"Thủy Hà, ta là lo cho ngươi, sợ ngươi buồn phiền nên mới như vậy ngươi lại còn chọc tức ta sao?"

Nam Thiên Hải trên mặt tràn đầy ngao ngán, cô nàng này, đã sắp thành đại cô
nương rồi lại còn trẻ con như vậy để hắn không biết làm sao.

-"Thôi, tán gẫu vậy đủ rồi, chúng ta đi nào!"

-"Ừm, đi thôi!"

Sau đó, 2 tên thiếu niên, 1 nam 1 nữ đi tới diễn võ đài.

- "Nam Thiên Hải tới, là Nam Thiên Hải!"

Một người bỗng nhiên hét lên, thế là 2 tên thiếu niên bị đám người bao vây,
khó lắm mới thoát ra được.

- "Hà...hà, đám người đó bị gì vậy nhỉ, làm sao lại bu đông như vậy, bọn hắn
là kiến hay sao?"

-"Thiên Hải, so sánh người khác với kiến là không hay đâu."

-"Sao lại không hay? Loài kiến là trời sinh thần lực, không tu luyện liền có thể nâng vật thể nặng gấp 20 lần nó, lại còn chăm chỉ đoàn kết, chỗ nào không hay? " Nam Thiên Hải trưng ra một bộ tri thức thần thái, hùng hồn nói ra.

-"Tốt ngươi thông minh, không cãi với ngươi.Lên đài đi vừa vặn đến lượt ngươi kìa." Đông Thủy Hà liền đã quen thấy Nam Thiên Hải bộ dáng như vậy liền bỏ qua

-------------------TA LÀ ĐƯỜNG PHÂN CÁCH NHỮNG TRẬN ĐẤU NHÀM CHÁN
NÀY----------------------------

- " Thiên Hải, ngươi thật mạnh nha, Tây Chiến cũng không đỡ nổi 1 chiêu "
Thiên Phách Ấn " nha" Đông Thủy Hà tự hào nói ra, cứ như là chiến thắng của
mình vậy.

- " Uy, Thủy Hà nha, là ta chiến thắng không phải ngươi, có cái gì tốt tự
hào?" Nam Thiên Hải nói

- " Hừ, vậy ta liền ước Tây Chiến thắng, cha ta liền có thể có một cái con rể
thiên tài." Nàng tức giận nói ra.

- " Thủy Hà, ta xin lỗi ngươi, được chưa? Là ta sai, ta thắng cũng như ngươi
thắng, ngươi tự hào là đúng."

-" Hừ thế này mới đúng nha. Nhớ sáng mai nhé, chúng ta liền đi cái động phủ đó. Ta về đây."

-" A, Thủy Hà, ngươi quên 1 thứ quan trọng."

-" Thứ gì? Ta có quên gì đâu chứ?"

-"Ta đã đoạt được vị trí đầu nha, thưởng cho ta nào!" Nam Thiên Hải mặt đầy chờ mong nói.

-" Hừ, sắc lang!" Nói rồi,nàng hôn nhẹ lên mặt hắn.

-" Tạm biệt Thiên Hải, nhớ sáng mai nha, không được quên!"

-"Ta nhớ rồi, tạm biệt ngươi, Thủy Hà!" Nam Thiên Hải nói, trên mặt còn lưu lại vết môi của người thiếu nữ.

P/s: Đây là truyện đầu tay, mọi người góp ý đi để ta biết mà sửa, ta sẽ rút
kinh nghiệm, đừng chửi tội nghiệp tác!


Đừng Lo, Ngươi Là Nhân Vật Chính - Chương #1