.....


Người đăng: guhuhu123

Ps: truyện giờ sẽ viết nhanh không dây dưa với vấn đề phụ nữa!

Đi mua cho hắn vài bộ áo quần, ăn uống và dẫn đi tham quan làng xung quanh,
thì thời gian đã đến hoàng hôn.

"Công tử cảm thấy hôm nay thế nào?" Ánh Tiên hỏi hắn.
"Haha! Thật sự rất vui, được mặc đồ đẹp, ăn trưa thì toàn sơn hào mĩ vị, dân
làng còn rất thân thiện mà free mọi thứ nữa chứ!" Cả buổi sáng hôm nay, hắn
thật sự thấy hài lòng, dân làng người thì cung kính, người thì ghen ghét nhìn
hắn, riêng phái nứ thì như fan hâm mộ cuồng nhiệt, ăn ngon mặc đẹp khiến lòng
hắn thoải mái ko thôi! Chỉ tiếc nuối là nơi này không có gương cho hắn soi
mặt.
--- Chẳng biết dân nơi này make up như thế nào nữa!--- Tuy nghe nói là gần
đây có 1 con suối nhưng trời thì sắp về đêm rồi nên đành bỏ qua vậy.

Qua cuộc nói chuyện phiến cả buổi với Ánh Tiên thì hắn biết rằng cô bé này với
mẹ cô là tu luyện giả, muốn hỏi thêm nhưng cô bé lại lái sang vấn đề khác
không nói gì thêm ngoại trừ việc 2 mẹ con là tu luyện giả. Mất cả buổi mà chỉ
biết được nhiêu đó làm hắn cảm thấy hơi bực bội.
----Thôi cứ từ từ rồi mình sẽ cạy mồm con ranh này ra cho nôn hết mọi thứ nó
biết----

Bọn hắn về nhà vào đúng giờ tối thì đã thấy Ánh Hoa đứng trước cửa chờ bọn
hắn.

"2 đứa sao về lâu thế?" Mỉm cười thân thiện Ánh Hoa hỏi bọn hắn.
" Sư pph! À không! Thưa mẹ tụi con về rồi!" Ánh Tiên đáp lại.
"Thưa dì, cháu vừa về!" Hắn cười cười đáp lại.
" Tốt rồi! Chúng ta cùng ăn tối thôi!" Nói xong Ánh Hoa dẫn vào 2 người bọn
hắn vào nhà xơi cơm.

Trên bàn là từng dĩa thức ăn thơm lừng làm bằng những loại thịt rau động thực
vật trên thế giới này mà hắn chưa biết tên được nấu rất công phu, trang trí
bài bản rất bắt mắt, hương thơm tỏa ra ngào ngạt khiến ai cũng muốn ăn nó
liền, vượt xa bữa sáng nay thì phải. Hắn tấm tắc khen:

"Tuyệt vời! đây là lần đầu cháu thấy thức ăn được trang trí đẹp thế này! Cháu
nghĩ ăn sẽ rất ngon đây! Tay nghề dì cao thật!"

"Có gì đâu mà cậu khen!" Sau đó Ánh Hoa đưa chén cơm cho hắn.

Cảm ơn nhận lấy chén cơm, hắn từ từ thưởng thức ăn.

"Choangggggg" Tiếng chén vỡ khi rơi xuống đất kèm theo người hắn cũng ngã
xuống luôn khi mới ăn được 1 chén cơm.

Ánh Hoa khuôn mặt hiền từ ấm áp liền từ từ hóa thành lạnh lùng và cao ngạo.
"Xem ra ta đánh giá hắn quá cao rồi!" Ánh Hoa khinh thường nhìn hắn rồi quay
sang hỏi Ánh Tiến:

"Mọi được thông tin gì từ hắn không?"

"Bẩm sư phụ! Theo con thấy hắn chỉ là người thường được cái khuôn mặt như trai
bao thì chẳng có gì đáng nói ạ! Hắn dường như ko biết gì đến tu luyện, có khả
năng là hắn vô tình vào được tiểu thế giới này thôi sư phụ đừng quá lo!" Ánh
Tiên bình tĩnh trả lời lại, đồng thời kể ra mọi chuyện về hắn ngày hôm nay.

"Hừm! Có lẽ vi sư đã nhầm, vậy chỉ có thể là trên người hắn có bảo vật, nơi
này linh khí, đấu khí, nguyên tố khí loại nào cũng vô cùng thưa thớt cộng với
pháp tắc tiểu thế giới nên cho dù tu luyện giả cấp cao chữa lành lại vết
thương như thế là phải mất đến hàng vạn năm mới xong còn hắn thì chỉ mất đúng
1 ngày để khỏe lại làm hại ta cứ nghĩ hắn là hàng triệu năm lão yêu quái nữa
chứ! Phí mất của ta thôn phệ cổ trứng rồi! Thật đáng giận!" Mụ ta tức giận đập
tay lên bàn, lập tức chiếc bàn bị chia năm xẻ bảy.

Trong cơm khi nãy mà hắn ăn có 1 cổ trùng trứng mang năng lực rất đặc biệt là
khi nó thức tỉnh đạp bay vỏ thì sẽ thôn phệ xương máu, linh hồn của chủ thể nó
bám vào, điều kiện đầu tiên để nó nở trứng là bám vào sinh vật sống bất kì, cổ
trùng sẽ mang năng lực phát triển nhanh hay chậm tùy vào thể chất của chủ thể
nên chủ nhân của cổ trùng thôn phệ này phải lựa chon kĩ sinh vật cho cổ trùng
bám điều này rất cần thiết và 1 khi trứng bám vào chủ thể nào đó thì nếu tách
trứng đó ra khỏi chủ thể nó đang bám thì trứng sẽ chết còn thứ làm hắn bất
tỉnh là đương nhiên là thuốc tê cực mạnh được bôi lên thức ăn, thuốc tê này có
thể làm tê liệt tức thời các tu luyện giả cấp cao nên mụ ta rất đau lòng khi
đầu tư 2 bảo vật cao cấp lên người hắn.

Thực ra mục đích ban đầu của mụ là sử dụng cổ trùng để uy hiếp hắn làm tay sai
cho mụ nhưng mụ không biết được hắn chỉ là anh thanh niên Max nhọ bị xe cán
bay xuống sông vô tình lạc tới nơi này.

--Thôi ko sao! Lấy bảo vật trong người hắn rồi giết cũng được! Có vẻ bảo vật
trong người hắn cũng không phải tầm thường, nếu không hắn làm sao chui vào
được tiểu thế giới của ta mà ta không cảm ứng được gì!--Bình tĩnh suy nghĩ lại
mụ ta bước lại gần hắn.

Ánh Tiên lặng lẽ đứng bên quan sát sư phụ mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy
sư phụ tức giận đến như vậy nên không dám mở miệng nói 1 lời, đành đừng bên
nhìn số phận của hắn.

Ánh Hoa bước tới hắn trong chốc lát, mụ đưa tay lên giữa lòng ngực hắn rồi lẩm
nhẩm:" Tinh thần do thám"

1 phút sau_

Tuy là không nhận ra sự khác biệt gì trong cơ thể hắn trừ cổ trùng trứng nhưng
mụ ta không hề tức giận mà còn lấy làm mừng:" Có thể qua mắt được tinh thần do
thám của ta hẳn là 1 bảo vật cấp tinh chế trở lên rồi!(TG: mình sẽ giải thích
các cấp độ bảo vật, vũ khí, tu luyện sau)"

Ngay lập tức xuất hiện trên tay mụ là 1 con dao mà chẳng biết từ đâu ra:" Chỉ
còn cách mổ xẻ mà tìm vậy!" Vừa dứt lời mụ đâm thẳng con dao hướng tới bụng
hắn.
~~~~~~~~
"BỤPPPPPP"
1 cú đấm không biết đâu ra đấm cực mạnh thẳng ngay bụng mụ khiến mụ ôm bụng
lại đau đớn và lập tức dừng việc đâm dao vào người hắn.
" Ọe " Mụ liền phun ra 1 búng máu, con dao rơi xuống đất, hoảng hốt nhìn lại
mụ kinh ngạc:" Ngươi! Ngươi! Ngươi!".

"CHÁTTT"
Bồi thêm 1 cú tát vang dội nữa mụ ta liền được khuyến mãi thêm 1 vết bàn tay
in hằn cực đậm bên má, máu từ miệng chảy ra...

Ánh Tiên bàng hoàng 1 lúc mới kịp phản ứng lại:
" Sư phụ!!!"

"Không thể nào! Rõ ràng ngươi là dân thường là con kiến hôi mà! Làm sao có
thể???" Mụ ta điên lên hét thẳng vào mặt hắn.

Thật ra hồi nãy giờ hắn có bất tỉnh đâu! Nhưng cả người bị tê liệt là có nhưng
chỉ mất 1 giây để hồi phục thôi, để tìm hiểu vấn đề hắn giả vờ bất tỉnh và
đúng như trực giác hắn nói, ngay từ đầu khi gặp 2 người này hắn đã có cảm giác
là họ thật lòng không muốn cứu giúp mình nên từ đó hắn luôn giữ cảnh giác với
họ cho đến khi họ lột ra khuôn mặt thật của mình. Sống gần 18 năm đâu phải vô
ích, hắn được ba mẹ đào tạo cách ăn nói, ứng xử, cách làm người tốt từ nhỏ,
rồi lên cấp 2, hắn bắt đầu tiếp xúc với phim truyện Nhật Bản(hentai, jav)bộ
đầu tiên mà hắn biết là sailor moon, tiếp đến là các phim như thế giới linh
hồn...đến sau này là inuyasha rồi là one piece, naruto,....khi đó công lí đối
với hắn là sự chiến thắng tuyệt đối nhưng từ khoảng lớp 9 trở về sau, hắn bắt
đầu tìm xã hội nhiều hơn, xem tin tức trên mạng và quá khứ vài chuyện hắn trải
qua thì cán cân công lí dần bị sụp đổ, hắn tiếp xúc với tiểu thuyết lần đầu là
đầu cấp 3 luôn, truyện đầu tiên hắn đọc chính là Tiên Nghịch, đọc hay vãi lồi
luôn, cứ rảnh thời gian là lấy máy ra xem truyện, hắn thấy được rất nhiều ý
nghĩa trong truyện như tình yêu thủy chung, sự quyết đoán, thông minh, mạnh mẽ
để sinh tồn,...rồi tiếp đó hắn đọc rất nhiều thể loại khác nhau về tiểu
thuyết, sau cùng thứ mà hắn rút ra được là có sức mạnh mới có cuộc sống như
tiền bạc, sức khỏe, trí tuệ,...Sức mạnh ở đây ko chỉ là sức mạnh đánh nhau mà
sức mạnh còn bao gồm những thứ giúp cuộc sống chúng ta tốt đẹp hơn, sức mạnh
như 1 tập hợp mẹ chứa nhiều tập hợp con khác vậy! Ví dụ: thiếu tiền bạn có
sống nổi không? tất nhiên là có chứ! Sống trong quan tài vẫn ổn mà! :3 Vậy
tiền nó có quyền lực thế nào đối với con người thời hiện đại? Trả lời luôn: nó
là thứ quyết định đến sinh tồn mỗi người, nó chỉ là 1 tờ giấy mà thôi nhưng nó
có sức mạnh hủy hoại hoặc thăng hoa con người trong thế giới này!

Có 1 điều mà hắn ko thể phủ nhận được là tiểu thuyết gia Trung Quốc họ rất
thông minh mới có trí tưởng tượng phong phú đến thế! Nhờ tiểu thuyết của họ,
hắn mới nhận ra 1 điều là:.........................."Ak Thôi kệ mẹ nó đi! Lo
cho xong đời mình cái đã rồi ảo tưởng sức mạnh." Thế là Nguyễn Ngọc Tiến tiếp
tục cuộc sống thực tại của mình dưới lốt thanh niên nghiêm túc thích troll.
Thế vấn đề cần muón nói ở đây là gì?
""Đây là dị giới nó không phải Trái Đất! Đây là nơi cường giả vi tôn, đủ sức
mạnh thì pháp luật, quy tắc đạo đức chỉ là trò hề nên hãy thoải mái đi nào!
Bắt đầu cuộc hành trình ' Mình thích thì mình làm thôi!' Nếu đủ sức mạnh thì
cứ làm những gì mình thích đi nhưng đừng quên đem theo não nhá!"
~~~~~~~~

"Muốn biết vì sao tao không bất tỉnh chứ?" Hắn cười :)

Mụ ta trừng mắt nhìn hắn như 'cần lời giải thích'.

" Ôi má mì ơi! Đừng nhìn bé như thế? Muốn biết bảo vật bé như thế nào hông?"
Chế độ Troll mode bẩm sinh của hắn bắt đầu bật lên.
"Ahihi! Thật ra bé chính là bảo vật lun đó nha! Lấy ko? Lấy bé ko nà?"
"Ngại quá đi! Có người muốn lấy bé rồi! Sắp thoát kiếp FA rồi!"
~~thanh niên max tự sướng ~.~

Trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Ánh Hoa liền nổi lên mấy sợi hắc tuyến
còn Ánh Tiên thì nhìn hắn với kiểu như là ' Éo thể tin được'


Dừng Lại Hay Tiếp Tục! - Chương #5