8


Người đăng: dttmkg1997@

Ực! Này là sao? có ý gì? Tại sao mắt của hắn nhìn cậu ghê thế ;A; hắn làm cậu
sợ. Bản năng mách bảo cậu phải chạy, nếu không chạy cậu sẽ bỏ mạng bởi con
người này, lấy can đảm cậu cười gượng nói:


  • Haha! Là ta... là ta nói vậy thôi ngươi... ngươi đừng tưởng thật. Ngươi
    thấy đó ngực ta phẳng lì chắc chắn là nam nhân rồi haha!

Vừa nói cậu vừa lấy tay vỗ vỗ lòng ngực mình để cho hắn thấy cậu không phải nữ
nhân là được! Hàn Vô Kiệt cười tà nói:


  • A! Đây là ngươi không dám cởi ra cho trẫm coi, ngươi có phải hay không phải
    nam nhân!

Hắn cười nói vẻ mặt tỏ ra rất nghi ngờ giới tính của cậu, làm cậu tức đến muốn
nói cũng nói không ra hơi. Chợt cậu nảy ra ý kia? cậu nắm lấy tay hắn hướng về
ngực mình mà dính vô, mạnh miệng nói:


  • Vừa lòng ngươi rồi chứ!

Hàn Vô Kiệt chợt đơ người? Hắn chỉ định chọc y chơi thôi ai dè y cho hắn ăn
đậu hủ thật? Đã vậy tự tay y nắm lấy tay hắn đưa qua sờ!:


  • Hahahaha! Rồi rồi trẫm tin! Nhưng mà trẫm có một thắc mắc, tại sao khi nhìn
    thấy trẫm, ánh mắt ngươi chán ghét trẫm?

Thấy hắn hỏi vấn đề đó cậu tức giận không thôi? Vì sao lại tức giận! Vì đó giờ
cậu làm việc sẽ không bao giờ cho người khác biết, đã vậy hắn cư nhiên hỏi
ngay chăng nó làm sao cậu không bực cho được. Giả vờ khuôn mặt yếu đuối người
khác nhìn vô chán ghét không thôi, lén lấy tay mình nhéo mạnh đùi non 'Á! Đau
thiệt mẹ ơi ;A;' nước mắt rơi như mưa mà nhìn hắn nói:


  • Ahuhu..là do...huhu...là do ngươi nhìn giống kẻ đã muốn hãm hại ta, nên ta
    hức mới như vậy

Nghe y nói vậy còn cùng với khuôn mặt có bao nhiêu xấu có bấy nhiêu, cộng thêm
nước mắt rơi không ngớt hai hàng lông mài nhăn lại lại hại hơn ( là mặt này nè
????) bất giác hắn thấy lạ. Rõ ràng trong khu rừng luyện tập, y nói chuyện với
nương mình ánh mắt hòa ái, đầy tự tin còn bây giờ là khuôn mặt nhút nhát, khóc
lóc không thôi! Hắn không tin y là người bình thường! Chắn chắn y che giấu
điều gì đó mà hắn không biết. Thấy y không muốn nói hắn cũng không điều tra
nữa, hắn giả vờ đứng lên định đi chợt có bàn tay nắm hắn lại phun vô mặt hắn
năm chữ:


  • Bé thỏ của ta đâu? (????)

Lúc này Hàn Vô Kiệt đơ người kèm theo sự xấu hổ, mới nhớ tới là mình đã từng
giả chú thỏ để tiếp cận y nên ho khan nói:
- Khụ khụ, ngươi ăn uống xong xuôi hết đi! Trẫm sẽ trả lại thỏ cho ngươi


  • Được! Quân tử nhất ngôn!

Sau đó Hàn Vô Kiệt sắp xếp cho trọng thần mình tin tưởng là hầu tướng Chu
Lượng để lo việc triều chính, còn bản thân hắn dặn dò nô tài khi hắn hóa thành
thỏ thì bảo đem lại đưa cho Nguyệt Minh Lam thiếu gia kia, và còn kêu hậu vệ
chuẩn bị xe ngựa tốt để chở y về. Chuẩn bị kĩ lưỡng xong hết, hắn hóa thành
lại thỏ và được đưa cho Nguyệt Minh Lam, sau khi được thấy thú cưng của mình,
cậu cao hứng không thôi ôm bé thỏ và chuẩn bị xuất phát đi về gia phủ Nguyệt

Tại gia phủ Nguyệt


  • Huhu chàng nói đi! Con chúng ta có thể đi đâu được chứ, ta tìm Lam nhi đến
    hết nửa ngày cũng không thấy! Bây giờ còn là gần buổi chiều! Chàng kêu ta bình
    tĩnh là làm sao?


  • Cái này! Ta...


Nguyệt Minh Tâm hắn bối rối khi phải nói dối nương tử của mình nên chưa nói
hết câu thì lại thôi, hắn làm vậy càng khiến nàng lo lắng hơn suy nghĩ bậy bạ
chợt nàng khóc nói:
- Không lẽ... không lẽ Lam nhi bị... bị thích khách giết sao! Huhu đều tại
nương không tốt, hức hức Lam nhi đều tại nương không tốt

Nói xong nàng khóc ngất đi khi nghĩ tới cảnh đồ nhi mình bị sát hại, sốc quá
độ nàng ngất đi! Đang ngồi trên ghế suy nghĩ cách trả lời nàng, nói dối nàng
hắn rất lo lắng sợ bại lộ thân phận của hoàng thượng. Thì chợt thấy nàng ngất
xỉu, hắn hoảng hồn không thôi vội chạy lại đỡ nàng hô la lên bên ngoài:


  • Mau truyền thái y nhanh lên!


  • Vâng!


Nô tài nghe xong chạy riết đi tìm thái y để cứu chữa cho phu nhân. Việc phu
nhân ngất xỉu trấn động Nguyệt phủ không thôi. Người này lo nước, người kia
sất thuốc, bỗng bên ngoài có một nô tài chạy vào bẩm báo:


  • Thưa ngài! Thiếu gia đã trở về đã vậy cùng với một con thỏ


  • Mau truyền Lam nhi vào cho ta xem


  • Dạ


Nói xong hắn đã đưa người tới, mà trên người Nguyệt Minh Lam không có một vết
thương nào là do huấn luyện. Hắn nghi ngờ nương tử mình có phải hay không mà
cưng chiều Lam nhi mà không dạy, cho hắn chạy nhảy vui chơi trong rừng rồi bị
lạc, gặp được ngay hoàng thượng đang đi săn trong rừng đi!. Thấy vẻ mặt cha
mình là tò mò chú thỏ của mình mà cười nói:


  • Có phải hay không cha muốn ăn thịt thỏ

'Ách! Đừng nói là y muốn mang mình đi làm thịt nha'- đó là suy nghĩ của Hàn
Vô Kiệt trong bộ dáng chú thỏ. ( Tg: ???????? giả thỏ đã rồi bị mầm thịt! Cười chết
ta! Bé công này vô phức a~ tiếp cận bé thụ không được gì đã vậy còn bị...????????)


  • Ách! Không phải, ta muốn hỏi con về bằng cách nào, là ai đưa con về?

Vừa nói ông vừa liếc phía sau con mình, coi có bóng dáng của hoàng thượng hay
không. Mắt thấy không có ai, ông cũng hơi nản, vì ông tưởng đồ nhi mình sẽ
được hoàng thượng đưa về


  • À! Con về được dưới sự chuẩn bị chu đáo của...

Nói tới đây cậu im lặng, cậu sợ nếu mình nói ra chân tướng hoàng thượng, không
biết có được hay không mà bị phụ thân trách phạt nên do dự không nói. Thấy đồ
nhi mệt mỏi, cùng với do dự không muốn nói, sợ bại lộ chân tướng của hoàng
thượng nên ông hói thúc đồ nhi mình


  • Cũng gần tối rồi, con đi tắm rửa dùng bữa tối, rồi đi nghỉ ngơi đi. Chuyện
    kia cứ để ta lo liệu với nương con sau

Nghe được phụ thân nói vậy cậu cũng yên tâm, xoay người rời đi và mang chú thỏ
tắm rửa cùng với mình. Mấy nô tài cùng tỳ nữ thấy thiếu gia đem con thỏ cùng
tắm chung, thì bọn họ khuyên can:
- Thiếu gia, người cứ để chú thỏ này cho bọn ta lo, còn về phần người, người
đi tắm trước đi!

'Di! Các người các ngươi là đang tạo phản phải không, không cho trẫm tắm
chung với Nguyệt Minh Lam'- chú thỏ khẽ động rút mạnh vào lòng cậu, ngước đôi
mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn y, để y cảm động mà cho hắn tắm cùng. Nhìn
thấy hành động lạ của bé thỏ, cùng với đôi mắt ướt át kia nó nhìn cậu. Cậu
nghĩ nó sợ tắm, nên nó mới hành động như vậy đi!. Nếu mà Hàn Vô Kiệt biết y
suy nghĩ như vậy, không biết có bao nhiêu dở khóc dở cười đây. Hắn đang lấy
lòng y, bỗng tự nhiên y xách hắn qua cho tỳ nữ??? Vẻ mặt của hắn ngơ ngác nhìn
y. 'Này là cự tuyệt tắm chung sao!.' Trước mắt thấy y đem hắn bỏ qua bên tỳ
nữ, đã vậy còn dặn dò tỳ nữ:


  • Các người không cần tắm cho nó đâu, chắc nó sợ nước nên vậy!. Các người đem
    nó lại phòng của ta, và chuẩn bị cho nó một dĩa cà rốt gọt sạch sẳn trên bàn
    cho ta


  • Vâng! Thiếu gia
    'Ách! Y nghĩ ta là ghét nước sao?, trời ạ! Biết y nghĩ như vậy ta đã ngoan
    ngoãn rồi!." Tỳ nữ ẳm chú thỏ bỗng thấy chú thỏ buồn, xụi lơ không còn sức
    sống, lo lắng nói:
    -"Ngươi yên tâm, chủ nhân không phải bỏ ngươi đâu, chỉ là ngài đi tắm. Mà ngươi lại sợ nước, cho nên thiếu gia sai ta đem ngươi về phòng thiếu gia."


'@@ này có khác gì ngươi nói trẫm ở dơ!!'- chú thỏ bỗng buồn bực không thèm
nhìn nàng, nàng thấy vậy thắc mắc trong lòng 'Chẳng lẽ, này là đang dỗi sao!'.
Nghĩ vậy nàng không nói gì, đem chú thỏ đặt vào trong phòng và khép cửa lại.
Lúc này, hắn buồn bực biến lại hình dạng đầu. Suy nghĩ kế hoạch bỗng hắn cười
tà!, biến thành một nô tài, chạy thẳng lại chỗ cũ hồi nãy y bước vô tắm. Khẽ
đẩy cửa, Nguyệt Minh Lam giật mình la lên:


  • Ai!


  • Dạ! Là nô tài đem nước ấm lại cho người


Nghe nô tài nói vậy cậu 'Ừ' rồi cho hắn bước vào, khi vào Hàn Vô Kiệt kích
động không thôi 'Sắp được thấy y tắm a~'. Nhưng ai ngờ, khi tắm y lại quấn
khăn mà tắm, làm hắn hụt hẳn không thôi. Chợt nghe y tắm xong thì vui vẻ chạy
lại, định mặc đồ cho y sẳn được ăn đậu hủ. Ai ngờ, đem đồ lại bị y đuổi ra
ngoài. Hắn phát bực quát thầm trong lòng, 'Sao lại thế này? Rõ ràng làm một
thiếu gia, cần người khác thay đồ cho mà! Tại sao y lại đuổi hắn ra. Không lẽ
y biết là hắn giả mạo?, không đâu a~ cấp hắn giả là thỏ y đâu có phát hiện
đâu. Rõ ràng rất kì lạ, không giống những thiếu gia khác. Ầy! Chuyến này đi
trẫm lỗ nặng'. (Tg: ???????? cho bỏ tật tiểu nhân) Mắt thấy y sắp bước về phòng, hắn
nhanh chóng vận nội công chạy về phòng trước y, biến lại thành thỏ giả vờ chạy
vòng vòng trong phòng y. Nguyệt Minh Lam sau khi thấy chú thỏ mình chạy vòng
vòng trong phòng, nghĩ là nó muốn đùa giỡn, bèn xách lên ôm vào lòng nhẹ nhàng
vuốt lông nó. Chợt cậu nhớ ra cái gì đó bèn lên tiếng:


  • A! Ta đặt tên cho ngươi, ngươi chịu không?

Nghe được y đặt tên cho mình, thì thích thú không thôi bèn gật gật đầu tỏ vẻ
mình chịu. Thì nghe những tên y đọc ra, mặt mài hắn khó coi và hắc tuyến vô
cùng:


  • À! Tên Huân Nhi, Tiểu Hoa, Thủy Lan, Ngọc Thố, Hoa Tuyết, Hương Hương, Kiều
    Thu,....

'Aaaaa! Trẫm là giống đực, tại sao Lam nhi lại đặt những tên đó chứ. Đó là tên
của những giống cái mà?'
Cái này cũng không thể trách Nguyệt Minh Lam cậu được, vì đó giờ cậu đâu để ý
hắn là đực hay cái, chỉ lấy những tên dễ nghe mà đặt. Mắt thấy y cứ nói những
tên kia, nói dài ra từ buổi chiều y nói ra tên tới buổi tối, không thấy tên
nào hợp ý chú thỏ mình, cậu nghĩ trong lòng 'Đành lấy tên hắn đặt cho nó vậy'
rồi quay qua nói với hắn:


  • Từ nay gọi ngươi là Tiểu Kiệt đi, ngươi chịu không

Thấy chú thỏ mình gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thì cậu đem Tiểu Kiệt đặt kế bên mình
ngủ, ôm vào trong lòng.


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #8