3


Người đăng: dttmkg1997@

Sau 5 năm học võ trong sự nỗ lực và trong học hành cậu được ông Lôi Duẫn Hạo
yêu thương, chỉ bảo không thôi. Xem cậu như một đứa cháu đích tôn mà nuôi dạy
khôn lớn. Sang năm cậu 16 tuổi, ông Hạo bắt đầu dạy cậu cách kinh doanh và
giao tiếp trong thế giới ngầm của bọn xã hội đen, và cách nhìn người nào được,
người nào không được chỉ bảo cậu cận kẽ. Chưa đến mấy năm, cậu nắm trong tay
mọi quyền hành, hôm nay! Cậu 20 tuổi cũng là lúc cậu trả thù gia đình mình.
Đang trong cuộc hợp phỏng vấn xong, cậu đi ra ngoài, thì nghe điện thoại vang
lên cậu bắt máy:


  • Alô! ngươi điều tra sau rồi


  • Vâng thưa ngài! Bọn họ bây giờ kẹt đường sống của mình, và đang đứng trước
    nhà ngài để cầu xin sự giúp đỡ


  • Làm tốt lắm! Chút gặp tổng quản Kiêm, kêu ông ta đưa hậu hĩnh cho ngươi


  • Vâng cảm ơn ngài tổng giám đốc - Hắn cười suýt xoa không thôi vì lợi bổng
    rất cao, và vui vẻ khi cúp máy xong. Còn cậu, Dương Cao Minh đang cười lạnh vì
    sắp có trò hay để coi.


Lái xe chạy về nhà, đúng như mật báo hắn nói với cậu, hiện giờ những người này
đang đợi cậu về, trên mặt còn lo nom nớp trong lòng kèm theo lẫn sự ái náy.
Thấy có xe về, họ biết là cậu đã về vội vàng đứng lên, nhìn chiếc xe có một
người thanh niên chững chạc bước xuống, tân trang màu trắng đen tôn lên vẻ
quyền quý của cậu. Xuống xe, cậu thể hiện khuôn mặt như đang rất bất ngờ khi
có người đến, mặc dù cậu đã biết lâu:


  • Sao hôm nay cha mẹ và em trai đến thăm con thế! - Cậu nở nụ cười ngoài cười
    nhưng trong không cười để coi họ diễn kịch. Nghe cậu nói vậy bọn họ đều nói là
    lại có chuyện, cậu tỏ vẻ bất ngờ hơn, và cậu nhìn thằng em riêng mình cười đầy
    khinh bỉ và giở giọng điệu ngày nào nó nói với cậu:


  • Dương Cao Nghĩa! Em sao vậy, sao lại quỳ! Đứng lên đi anh em có gì từ từ
    nói


Đươmg nhiên! Nó nghe được giọng điệu đó, nó càng run sợ lại hại hơn! Vì sao à?
Vì giờ anh nó là trùm băng đảng Hắc Đạo Bang đứng nhất trên thế giới ngầm. Chỉ
cần một tay của anh cũng đủ giết nó. À mà không? Không cần tới anh cậu, chỉ
cần đàn em thôi cũng đủ khiến Dương Cao Nghĩa là nó đây tan xác! Nghĩ đến đó
nó run rẩy, giọng điệu ngoan ngoãn như cún mà nói:


  • À không... không sao đâu! Là do... Là do em tự nguyện, anh hai đừng bận
    tâm!

Thấy được như vậy, cậu vừa lòng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Dương Cao Minh cậu cười
lạnh trong lòng ngoài mặt khẽ nói xen lẫn thở dài như thể hiện sự bất đắc dĩ:


  • Ầyyy! Nếu em đã nói như vậy anh cũng không ép!

Em trai cậu nghe xong dạ dạ thưa thưa với anh của mình. Rồi cậu xoay qua nói
với cha mình như đang hỏi thăm:


  • Công ty của cha đang bận rộn! Sao cha ở đây làm gì? - Nghe được lời đứa con
    trưởng hỏi ông khẽ ngượng nói:


  • À! công ty cha nó.... nó bị mối làm ăn lớn hại nên giờ rất kẹt, cần cổ phần
    công ty của con ủng hộ!


  • Ủng hộ? Hừ! Nói cho ông biết, đóng kịch nãy giờ mệt quá rồi, sẳn tôi nói
    cho ông biết luôn. Công ty ông bị vậy là do một tay tôi nhúng vào. Thế nào?
    Cảm phục tôi chứ!


Cha cậu tức giận đến nỗi muốn phun máu, mà gằng từng chữ lẫn trong sự sợ hãi
hỏi cậu:


  • Tại sao? Tại sao mày.... mày làm như vậy! Đó giờ tao có cho mày thiếu về
    vật chất không hả Dương Cao Minh!


  • Phải! Ông không có để tôi thiếu thốn về vật chất, mà là ông coi rẻ Nhân
    Phẩm tôi. Sẳn đây nói cho ông biết! Trong nhà ông, người hầu, kẻ ở của ông,
    cùng với những con đàn bà lẳng lơ của ông!, bọn họ đều COI THƯỜNG tôi! Ông nói
    coi, ông có để tôi bị vậy không thưa cha già dấu yêu? - Mỗi một câu cậu nói,
    là âm lượng càng cao. Ánh mắt nhìn ông như nhìn người chết, khiến ông run sợ
    và lưng của ông đã nhiễu mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. Thấy được biểu hiện
    đó của ông, cậu khái trá tỏ ý chấp nhận sự thỏa đáng mà bấy lâu cậu đã nhịn
    nhục, cậu xoay người qua nhìn người mẹ của mình hung ác hỏi:


  • Bà có gì không, sẳn nói luôn đi, khôg cần dài dòng - ánh mắt xa lạ và cách
    nói chuyện của cậu cũng đủ để bà biết cậu đã không còn coi bà là mẹ của mình,
    bà sợ hãi với sự thay đổi của cậu và lắp bắp nói


  • Mẹ... mẹ muốn xin con tiền, để trả tiền mẹ nợ tiền của casino rất nhiều!
    Được không con - bà nhìn cậu bằng ánh mắt năn nỉ khiến cậu buồn nôn không thôi


  • Hử! Tôi nhớ không lầm, là bà đã từ bỏ đứa con này lâu lắm rồi?


Bà thấy sự xa cách đó của cậu, biết là cậu không giúp đỡ mình nên bà ôm một
chân của cậu và khóc nấc lên nài nỉ:


  • Mẹ... mẹ hức mẹ xin con, con giúp mẹ lần này đi, bắt mẹ làm gì mẹ cũng chịu
    nha con nha -
    Giọng bà nỉ non càng ngày càng nhỏ, cậu nhìn xuống người đàn bà đang nắm một
    chân của cậu là mẹ cậu. Tức giận cậu gằng từng chữ cùng với khinh tởm mà nói


  • Buông Ra!


  • Không... không! Là mẹ sai rồi, là mẹ sai... con hức... con tha thứ cho mẹ
    đi, mẹ cầu xin con đó, con giúp mẹ nha nha


Cậu nhìn bà như vậy, bất giác cậu ngồi xuống, lấy tay nâng cằm bà lên, cậu tản
ra sự sát ý cùng ánh mắt tuyệt tình, lạnh lẽo làm bà khiếp sợ xíu nữa ngất đi,
cậu phun ra từng câu nói châm biếm:


  • Bà không nhớ tại ngay thời điểm này, 18 năm trước tôi cũng từng giống như
    bà à?

Phải! Là 18 năm trước cậu đã ôm chân một người đàn bà mà khóc và đương nhiên
người đó là mẹ cậu. Một đứa trẻ 2 tuổi khóc và năn nỉ van xin:


  • Con năn nỉ mẹ, mẹ đừng có đi, con sợ lắm... huhu mẹ ơi! Đừng đi nha. Mẹ
    muốn bắt con làm gì con cũng chịu, chỉ cần mẹ ở bên là được nha mẹ?

Đứa bé 2 tuổi giọng nói trong trẻo ngày nào, bởi khóc nhiều mà giọng cũng trở
nên khàn đi, nó đang cố níu giữ mẹ nó đừng đi. Bà nhẫn tâm đá nó văng ra, dùng
tay tát mạnh vào mặt đứa con mình và mắng chữi thậm tệ


  • Tao không có con là mày! Có trách, thì trách bản thân mày xin ra không đúng
    lúc. Bây giờ cha mày ngoại tình, mày bắt tao ở đây nuôi mày. Tao không có thừa
    hơi lo cho mày, tao đi tìm TÌNH YÊU của mình, mày hiểu chưa hả! - Bà nói xong
    câu đó, bước lên xe người đàn ông của bà, để lại đứa bé chạy theo chiếc xe hơi
    lạ. Vừa chạy vừa khóc lớn lên cùng với giọng nỉ non


  • Mẹ... mẹ đừng bỏ con! Đừng bỏ con... con sợ lắm hức hức.... mẹ ơi mẹ huhu..


Đứa bé chạy theo xe hơi mệt mỏi vì khóc nhiều, lẫn chạy quá sức mà ngất đi
trên đường, được người xung quanh đưa đi bệnh viện. Bà nhớ lại tới đó, bà càng
ôm chạy chân cậu hơn, bà khóc lớn và nài nỉ van xin đứa con mình:


  • Phải! Là mẹ sai, mẹ không nên làm vậy! Con... con tha thứ cho mẹ nha hức
    hức.... là mẹ sai khi đi tin thằng khốn nạn đó, nên con tha cho mẹ, mẹ sẽ sửa
    đổi

Cậu chán ghét đá bà ra khỏi chân mình, kèm theo sát ý và ánh mắt cực lạnh và
xa cách mà nói với họ:


  • Tôi hận các người, đừng bao giờ mong được sự tha thứ từ tôi!

Nhớ lại tới đó cậu khẽ mở mắt, hóa ra mình ngủ tới tận giờ. Đứng lên ghế đá,
cậu móc điện thoại kêu đàn em mình xử lý vụ tiền bạc cho bọn họ, chuẩn bị cúp
máy. Từ đằng xa, có người ngồi trên chiếc xe BBW đang nhấn ga hết lốc, chuẩn
bị tông về phía cậu! Khi cậu vừa cúp máy là chiếc xe đó đã đâm mạnh từ ngoài
sau cậu, đau đớn cậu hét lên rồi ngã bịch xuống đất. Lúc này, đầu cậu máu chảy
không ngừng, mơ hồ thấy người thanh niên xuống - là Lôi Vĩ, nghĩ xong cậu ngất
đi. Lôi Vĩ sau khi thấy cậu chết khích động cùng với sự điên dại, mà cười phá
lên:


  • Đúng! Mày nên chết đi! Mày chết rồi, quyền hành sẽ thuộc về tao hahaha

Sau khi ngất đi, cậu mơ hồ nghe được có người khóc rất thương tâm, nằm bên
giường úp mặt khóc lóc, luôn miệng gọi thiếu gia, thiếu gia! Đau đầu chết cậu.
Khẽ mở mắt ra! Cậu lấy tay sờ lên mặt mình, tại sao cậu khóc? Mà khoan, đây là
đâu? Trang phục này là sao? Đầu cậu choáng váng khi tiếp thu mấy thứ này. Nữ
nô tài thấy thiếu gia mình tỉnh, thì khích động khóc không thôi:


  • Thiếu gia! Thiếu gia ta cứ tưởng ngươi bỏ mặt ta rồi


  • Ân


Ân cái con khỉ móc xì, tại sao cậu lại ân chứ! lúc này cậu càng kinh ngạc hơn
chỉ tay về phía nữ nô tài:


  • Ngươi... ngươi là ai?

Thấy thiếu gia do bị sốc bởi việc từ hôn nàng khóc và nói:


  • Thiếu gia không lẽ ngài quên luôn Lan Nhi?

Quên hay không quên cậu thực muốn la lớn TA ĐÂY KHÔNG CÓ QUEN NGƯƠI, bất đắc
dĩ thấy nàng khóc thương tâm cậu đành hỏi truyện khác:


  • Ân! Ta đã nhớ! Ta đang ở đâu? Ta được gọi là gì? - Vẻ mặt của cậu bây giờ
    là vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu khiến nàng quên chuyện cũ mà nói cho cậu nghe:


  • Thiếu gia, này là nhà ngài, là gia tộc Nguyệt đứng đầu trong các gia tộc,
    chỉ sau khinh thành của hoàng gia! Thiếu gia được gọi là Nguyệt Minh Lam, năm
    nay 20 tuổi


Di! Cư nhiên mình xuyên qua cổ đại, đã thế còn trọng sinh vô cơ thể quyền quý,
này có quá khoa trương không! Thấy được thắc mắc này, cậu ngượng ngùng hỏi
nàng tại sao mình lại khóc? Đã vậy khóc đến thương tâm mà chết. Nghe thiếu gia
mình hỏi, nàng tưởng thiếu gia mình sốc quá không chấp nhận sự thật nên khóc
càng lợi hại hơn:


  • Thiếu gia! ngài không nên đau buồn bởi người bội bạc đó - Ừm! ừm nguyên lai
    là do thất tình, đau khổ mà khóc. Tạm chấp nhận, đang suy nghĩ cậu không để ý
    đến lời nói là bao nhiêu


  • Đã vậy hắn... hắn còn đến tận cửa TỪ HÔN thiếu gia đây hức hức.. - Ừm! ừm
    từ hôn luôn mới chết, gì mà ghê thế. Ể! cái gì? Cậu nghe lộn phải không


  • Ngươi vừa nói cái gì? - Vẻ mặt khó chấp nhận sự thật của cậu bị nàng hiểu
    lầm và biến thành sự khó chấp nhận Từ Hôn mà khóc tủi cho thiếu gia mình rồi
    nói với cậu bằng giọng an ủi:


-" Thiếu gia! người xinh đẹp như vậy, lo gì không có người yêu còn rất nhiều người tốt hơn hắn

Nghe xong, cậu dở khóc dở cười! Nam nhân mà cũng dùng từ xinh đẹp để tả, cư
nhiên cậu đang nằm mơ rồi, bỗng nhiên đập tay một phát thể hiện sự chân chính
chí phải


  • Đúng rồi! Đúng là mình nằm mơ, haha gì mà yêu nam nhân thì thôi đi, còn bị
    từ hôn nữa. Haha đúng là giấc mơ khùng điên không chỗ nói haizz - Cậu thở dài
    xong, sau đó nằm xuống khoái trá với suy luận của mình, rồi lăn ra ngủ tiếp và
    thầm ai ủi bản thân rằng đảm bảo khi cậu thức dậy là hết mơ lại giấc mơ này
    thôi, để lại nàng ngơ ngác nhìn thiếu gia mình hành động lạ lùng!!!


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #3