29


Người đăng: dttmkg1997@

Vô Tịch lâm vào giấc mộng ngủ say, lúc này Vô Tịch bị đánh thức bởi một giọng
nói lạ.


  • Ngươi tỉnh dậy đi Vô Tịch.


  • Ngươi là ai?


Ánh mắt cậu hốt hoảng, giật mình khi có người ở đây lúc này.


  • Ta là ngươi và ngươi cũng chính là ta!

-....


  • Ngươi không tin?

Vô Tịch lắc đầu nhẹ, không phải cậu không tin, chỉ có điều...


  • Thế sao ngươi có thể vào đây? Chẳng lẽ ta...


  • Không phải ngươi bị chết hay gì khác, chỉ là mộng do ta hiện ra, mong ngươi
    mau nhớ lại Kiệt. Kiệt rất đáng thương, hắn ta đang chịu...


Nguyệt Minh Lam bản thể trong suốt ở trong giấc mộng lắc khẽ đầu, ánh mắt rũ
xuống, khuôn mặt bi ai nói, chưa nói hết câu thì bị Vô Tịch cậu tức giận mắng
lại Nguyệt Minh Lam bản thể.


  • Kiệt, Kiệt, Kiệt, lúc nào cũng hắn. Ngươi là Nguyệt Minh Lam đúng không?!
    Ta thật sự không biết hắn là ai hết, còn nữa, có một tên hoàng thượng cũng
    suốt ngày bên tai ta mà hỏi về ngươi. Ngươi có hay không nghĩ đến cảm giác
    người chịu thiệt thòi là ta? Các ngươi ai cũng là quân ích kỉ, hẹp thòi. Ta
    ghét các ngươi, cút hết cho ta.

Ánh mắt đỏ lửa, lòng ngực phập phồng do tức giận mà ra, thái độ đó của cậu làm
cho Nguyệt Minh Lam bản thể càng thêm ai oán, thê lương, yết hầu nghẹn ngào,
ủy khuất, nói:


  • T...ta ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi và Kiệt, cho nên....

Nghe câu đó của y thì Vô Tịch nhếch mép, xen ngang câu nói của Nguyệt Minh Lam
mà cười lạnh trong lòng, nói:


  • Hừ! Tốt cho ta sao? Hay ngươi muốn ta là kẻ thay thế cho tình cảm của hai
    người các ngươi, nói cho ngươi biết lần cuối cùng. Ta không biết hắn là ai
    hết! Ta cũng không bao giờ muốn nhớ, cấm ngươi xuất hiện trong mộng của ta.
    Ngươi rõ chưa Nguyệt Minh Lam!

Ánh mắt sắc bén, khuôn mặt âm trầm mà nhìn Nguyệt Minh Lam nghiến răng nghiến
lợi gằng từng chữ, từng lời. Vô Tịch cậu hận đến kẻ tên Kiệt này, cậu chỉ muốn
sống bình ổn, an nhàn thôi mà? Thà cớ gì cậu phải chịu giày xé, thương tâm mỗi
đêm vì một kẻ xa lạ mặt không quên biết.


  • Ta...

Lúc này Nguyệt Minh Lam không thể kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Vô Tịch nghe,
vì là âm hồn báo mộng nên Nguyệt Minh Lam chỉ có ít thời gian. Mà ở trong mộng
mới có một lát, ở bên ngoài đã là buổi sáng. Lúc này, Nguyệt Minh Lam định mở
miệng nói tiếp thì bên tai của Vô Tịch nghe tiếng của thái giám gọi cậu.


  • Uy uy, tiểu quỷ! Ngươi mau tỉnh mà đi Thái viện học, ngươi mà trễ giờ học
    kẻo ngươi xui xẻo lây sang qua lão già ta thì mệt đó biết không?!

Đôi mắt cậu lim dim mở mắt, ánh nắng chiếu rọi vào phòng qua cửa sổ, nó làm
cho chói mắt cậu, lấy tay che đỡ trán để giảm bớt cái nắng gay gắt của mùa hạ
chiếu gọi vào mắt. Mơ màng cùng với những tiếng ong ong nỉ non của Nguyệt Minh
Lam lúc báo mộng nói làm cậu thấy không thoải mái. Chuẩn bị đi học, cậu quay
sang ra hiệu cho Tuyết Nhi, tiểu miêu lanh lợi hiểu chuyện nên gật đầu và ngủ
tiếp. Riêng thái giám chứng kiến cảnh đó thì đơ người, ánh mắt nhìn cậu như
nhìn kẻ bệnh hoạn. Lão ta lắc đầu tiếc rẻ cho Vô Tịch.

'Haizzz, mới còn nhỏ mà đã bị như vậy, biết bao nhiêu tiểu miêu giống tốt
không nuôi, đi nuôi ngay con tiểu miêu lác. Kiểu này phải giáo dưỡng cho tiểu
quỷ biết, cái nào nên và không nên.'

Đi cùng thái giám, cậu nghĩ gì đó với khuôn mặt đăm chiêu, sau đó thì mở
miệng, hỏi:


  • Thưa ngài, mạn phép cho tiểu nhân hỏi.


  • Ngươi cứ hỏi.


Lão thái giám đi trước dẫn đầu bị câu hỏi của Vô Tịch làm ngừng cước bộ, khuôn
mặt nghiêm trang, ánh mắt cương trực để nghe câu hỏi của cậu. Khuôn mặt cậu
tối sầm đi, quở trách lão ta trong dạ.

"Định hỏi mấy việc nhỏ, làm gì ông ta nghiêm túc đến thế?! Còn hơn là bàn bạc
chính sự hay trái đất tận thế không bằng!".

Thế nhưng ngoài mặt cậu lại mỉm cười ngây ngô của tiểu hài tử mới lớn, ánh mắt
to tròn long lanh, hỏi:


  • Ngài có biết Hoàng thượng tên gì không a?


  • Ách! Tiểu quỷ, ngươi không nên hỏi hay nên biết gì về danh tục của hoàng
    thượng. Nếu để người nghe, lúc đó nhẹ thì mạng nhỏ của ta lẫn mạng của ngươi
    cũng sẽ tiêu. Còn nặng, ta và ngươi sẽ bị chu di cửu tộc. Tốt nhất hạn chế hỏi
    về mấy điều cấm kị này! Ngươi rõ chưa?!


Lão thái giám giải thích cho Vô Tịch, vô tình trán của lão cũng đổ mồ hôi
lạnh, đôi vai gầy của tuổi già run run khi được nhắc đến Hàn Vô Kiệt. Cái tên
này cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với lão, lão đi theo tiên hoàng đế một
thời gian cũng đã quá quen với sự tàn bạo của y.

Sau khi Hàn Vô Kiệt soái ngôi của phụ thân mình thì gã đã đi theo y, y nói một
lão chẳng dám nói hai, y bảo sao lão làm như vậy. Chẳng dám phản kháng hay
trái lệnh, người khôn khéo như lão sẽ thuận gió xuôi buồm cũng chỉ vì được
sống.

Nói thẳng ra thì mạng của tất cả bọn họ còn thua một con kiến ở trong triều
đại này. Một triều đại chỉ lấy kẻ mạnh làm đầu, kẻ yếu phải phục tùng và nghe
lệnh. Trái lệnh sẽ bị xử tử hoặc bị xử phạt thích đáng.

Mắt thấy không có kết quả nên cậu chọn hỏi khác, lần hỏi này cậu đặt hi vọng
nhiều hơn.


  • Thế ngài có biết ai tên Kiệt không a?

Ánh mắt Vô Tịch chớp chớp như đang đợi câu trả lời, khiến lão thái giám ho
khan đỏ mặt vì vẻ đáng yêu của cậu.


  • Khụ khụ! Nếu ngươi hỏi thì ta biết rất nhiều kẻ tên Kiệt, thế tên Kiệt
    ngươi hỏi hắn họ gì? Quê quán nơi đâu? Ta sẽ giúp ngươi tìm người.

Lúc này đến cậu đổ mồ hôi trên trán, mắt cậu liếc qua liếc lại, đôi môi mím
chặt. Trong dạ tức đến muốn phun trào lửa giận, mắng rủa liên tục Hàn Vô Kiệt.

"Aaaaaa! Quên mất vụ này, không hỏi hắn người nơi nào, họ và tuổi của hắn.
Kiểu này đi tông công sức từ nãy giờ diễn trò của ta. Ta nguyền rủa ngươi, cái
tên chết bầm tên Kiệt kiaaaaaaa."

( Lúc này Hàn Vô Kiệt đang phê tấu chương bị người nhắc đến nên hắt xì một
cái. Hắn khẽ nhíu mày và nghĩ "Kì lạ! Ai dám nhắc trẫm thế nhỉ?" )

Lão thái giám thấy thái độ đó của Vô Tịch, lão biết tiểu hài tử này không rõ
nguồn về người mình muốn hỏi nên an ủi, cười nhẹ, nói:


  • Không cần phải lo lắng hay bận tâm điều đó. Sau này ngươi biết rõ về hắn,
    tới đó lại hỏi ta, ta sẽ giúp ngươi tìm cho ra kẻ ngươi muốn tìm.


  • Ân! Đa tạ ngài.


Vô Tịch vui vẻ chắp tay, cúi nhẹ người mà hành lễ với lão. Khiến lão thái giám
hài lòng, hai người tiếp tục bước chân đi lại Thái viện.

~~~~~Thanh Lâu Như Ý~~~~~~~~

Thanh Lâu Như Ý là một trong những tửu quán nam sủng nổi tiếng nhất nhì ở
Giang Nam, ở đây hội tụ tất cả các thanh thiếu niên trẻ đẹp, quyến rũ. Tuy
nhiên, điều luật ở đây rất khắc khe không giống những nơi khác. Những nam sủng
hay còn được gọi là tiểu quan, bọn họ không được quyền đứng ngoài tửu quán mà
kêu gọi hoặc câu dẫn người khác như những thanh lâu khác. Họ nhận được chỉ
thị, đích tên của mình thì sẽ lập tức ra tiếp đón. Thế nên rất nhiều người có
tiền bạc, quyền lực cao trong thiên hạ đều hội tụ về đây để kiếm nam sủng mua
vui cho mình. Chỉ có một người là đặc biệt không làm tiểu quan....

Một nam nhân thanh tú có khuôn mặt rất giống Nguyệt Minh Lam. Nam nhân xinh
đẹp, dáng vẻ mảnh mai tên Tú Thanh. Một cái tên đã nói hết về con người của y
và phẩm hạnh.

Ở trong Thanh Lâu Như Ý, y rất được các ân khách yêu quý. Y chỉ bán nghệ không
bán thân, thế nhưng hôm nay lại bồi tụ cho một kẻ sắc lang. Kẻ có nhiều tiền
tài cùng với tiếng tăm không mấy là thiện cảm. Tú bà vì mê số bạc lớn đã được
hắn giao kè nên đã giấu y và sai y đi tiếp hắn.

Tú Thanh bước vào phòng tay ôm chặt cầm Dương Châu, loại cầm được làm bằng gỗ
Dương Châu nên đã được lấy tên gỗ làm tên cầm của mình. Đi nhẹ nhàng lại chỗ
ngồi và gãy khúc cho hắn nghe, hắn ban đầu không nhúc nhích hay mạo phạm y,
nghe y đàn thì say mê, lúc sau thì càng ngứa ngáy tay chân, ánh mắt tơ máu
muốn có y. Ánh mắt hắn lóe sáng rực lên tựa như sói lang muốn ăn thịt cừu non,
miệng hắn ực một tiếng do yết hầu hắn khô khốc khi nghĩ đến những việc đồi
trụy với y.

Khẽ Tú Thanh đàn xong khúc của mình cho hắn nghe, y nhẹ nhàng đứng lên và cúi
chào hắn một cái, chân nhẹ bước đi ra ngoài. Thế nhưng y lại bị hắn nắm tay
lại giực mạnh ra sau, hắn ném mạnh y lên giường cùng với hơi thở ghê tởm của
bản thân hắn mà hôn cổ của Tú Thanh. Lúc này tay y huơ loạn xạ đánh đấm lên
lưng hắn, chân liều mạng giãy thoát khỏi, miệng liên tục khóc lóc và van xin
hắn:


  • Ân khách! Ân khách! Huhu...Tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không phải tiểu
    quan. Tiểu nhân chỉ làm kẻ gãy cầm mua vui, không phải tiểu quan để tiếp ngài.
    Xin ân khách tha mạng... huhu.. xin tha cho tiểu nhân.

Ánh mắt đẫm lệ, miệng liên tục khóc, y phục của Tú Thanh bị hắn xé rách rơi
loạn xạ trên sàn, Tú Thanh lấy đôi tay ôm chặt y phục mỏng manh còn dính trên
người mà gào khóc. Tóc y mềm, dài mượt được buộc cao lên trông nhẹ nhàng, tinh
khiết, nay bị hắn cưỡng bức giãy giụa đã rơi phiêu tán loạn xạ trên giường.
Khung cảnh đó tạo nên sức mê người không thôi, đôi mắt ngấn lệ, miệng đỏ nhỏ
ướt át, giọng nói êm tai mà van xin. Y càng phản kháng van xin, càng làm hắn
tăng thêm thú tính của bản thân hơn.

Tú Thanh lúc này đã tuyệt vọng, định cắn lưỡi tự tử, hành động y chưa kịp làm
thì đã được một nam nhân lạ mặt cứu. Nam nhân lạ mặt đó mặc hắc y, đeo mặt nạ,
dáng người khỏe mạnh, cao ráo, đánh cho tên sắc lang kia một phát khiến hắn
đau đớn nằm bất động, người hắn đè lên Tú Thanh.

Đôi môi Tú Thanh run run, đôi mắt mở to tròn vì sự việc xảy ra quá đột ngột,
yết hầu nghẹn khuất không thể phát ra âm thanh cảm ơn nam nhân hắc y kia. Thế
nhưng nam nhân hắc y kia lạnh lùng đá tên khốn nào đó ra khỏi người Tú Thanh,
tỏ thái độ lưu manh quăng cho Tú Thanh một bộ y phục khác. Lạnh miệng hỏi Tú
Thanh.


  • Ngươi có muốn thoát ra khỏi đây không? Nếu thoát ra khỏi đây ngươi phải
    giúp ta làm một việc này! Hôm nay tinh thần ngươi chưa được ổn định, ta đợi
    đáp án của ngươi trong 3 ngày tới. Cáo biệt!

Nói rồi hắc y kia bay lên khung cửa sổ, nhảy ra ngoài. Thế nhưng hình tượng
ngầu lòi đó chưa được bao lâu thì chân của hắn bị mắc vào cành cây. Khiến hắn
té chổng mông mà la hét, âm thanh của hắn vang vội khắp đêm khuya đó làm cho
những chú chim, loài thú trên rừng phải bay hoặc chạy tán loạn do hốt hoảng.
Nghe được tiếng la hét đó của hắn, bỗng Tú Thanh khẽ giật mình, khuôn mặt hơi
hồng đỏ do ngượng, miệng nhiễu nhẹ một nụ cười duyên.


  • Hì! Đồ tiểu lưu manh ngốc.


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #29