24


Người đăng: dttmkg1997@

Hoàng cung lúc này cũng như mỗi ngày, tất cả mọi thứ xung quanh rất bận rộn
kèm theo tin tức động trời đó là Vân Chính tự tử trong tù. Không riêng vì mọi
người tò mò tại sao Vân Chính lại đâm bụng tự tử thì nghe lại lời kể của các
cai ngục nói là Vân Chính buồn tình khi nghe Nguyệt Minh Lam chết mà thương
tâm khóc từng đêm, sáng ra đã thấy hắn đã tự kết liễu đời mình để đi với y
trong đêm hôm qua. Cũng chẳng biết hoàng thượng đã suy nghĩ như thế
nào mà bắt đứa nhỏ đi theo hầu hạ cho mình, riêng hắn cũng đã thấy là
lạ. Tại sao hắn lại làm như vậy, hắn cho người điều tra tất cả các
thông tin về đứa nhỏ này. Cũng chỉ biết được nó là mồ côi cha mẹ
từ lúc sinh ra, được gia tộc Chu nuôi dạy từ nhỏ tới lớn để sai bảo
như kẻ hầu. Nhưng mọi người ở đó luôn quan tâm giúp đỡ nó coi đứa
nhỏ như là người nhà và chăm sóc cho đến tận bây giờ, họ cũng chỉ
bất đắc dĩ mới đem nó dâng lên cho hắn chứ chẳng dám chọc điên vào
sự cấm kị của hắn. Phải chăng Hàn Vô Kiệt hắn muốn đứa nhỏ này gần kề
bên mình coi đứa nhỏ này là Nguyệt Minh Lam để đỡ nhung nhớ y, liệu hắn làm
như vậy có quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ bởi vì bị coi là người thay thế
không hơn không kém mà kề cận bên người.

Bỗng Hàn Vô Kiệt tự cười giễu cợt cho bản thân hắn? Chẳng lẽ hắn đã quá yếu
đuối đến nỗi cần một đứa nhỏ bên cạnh an ủi đến vậy sao? Sẽ không! Hắn làm như
vậy cũng chỉ vì hắn muốn trả thù những kẻ đã nhạo bám Nguyệt Minh Lam, những
kẻ có hành động giống Nguyệt Minh Lam của hắn. Hắn không cho phép điều đó xảy
ra cả, kể cả có là đứa nhỏ cũng sẽ không. Nói hắn điên rồi cũng không sao cả?
Từ lúc mất y đối với Hàn Vô Kiệt hắn đã mất tất cả cảm xúc của mình. Chỉ có
tàn bạo là ngự trị trong tim hắn thôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả.

Vô Tịch sau khi bị người cai ngục thả trói, hắn thì thầm nói nhỏ với cậu như
là một lời khuyên mà nhắc nhở nói


  • Ngươi nên cẩn thận hoàng thượng! Giờ đây y đã không còn là một con người
    nữa!

Hắn nói xong thì đã dừng lại nơi cửa ngục tù của mình, để lại Vô Tịch được
người khác dẫn dắt đi vào tẩm cung của Hàn Vô Kiệt. Bước chân vào tẩm cung thì
ánh mắt của cậu cũng giống như tên của cậu đó là Vô Tịch, nặng nề bước chân
bước vô tẩm cung của hoàng thượng. Vô Tịch cũng chẳng nói chẳng
cười như 5 năm trước nữa mà giờ đây cậu đã lạnh lùng, không cười
không nói. Chỉ như người máy mà hoạt động không có cảm xúc, mắt
thấy Hàn Vô Kiệt đang nằm dài trên giường cùng với y phục thanh bạch tôn
lên sẽ cao quý, trong sạch làm cho mọi thứ phải e ngại và không dám đến gần
hắn vì sợ sẽ làm bẩn vẻ thuần khiết đó của hắn. Riêng hắn đã làm cho Vô Tịch
cậu hận không thể giết hắn ngay và luôn bây giờ. Cậu chẳng hiểu tại
sao hắn lại cho cậu loại độc dược này khi mới gặp lần đầu, cậu rất
ngạc nhiên bởi hành động đó của hắn. Phải chăng cậu tạo nghiệt do kiếp
trước giết người không gớm tay nên giờ mới bị như vậy sao?

Khuôn mặt giờ đây không biểu cảm không cảm xúc nhưng đâu đó trong trái
tim hai người vẫn còn đập vì đối phương. Vì nó luôn là sự minh
chứng cho tình yêu của họ, nhưng hai con người đang gần nhau đến nỗi
chỉ là 10 bước chân nhưng lại như cách xa hàng ngàn vạn niên. Bởi hai người
không nhận ra hay là do sự cố chấp của bọn họ mà tạo thành! Điều đó khiến cho
cả hai càng thêm mệt mỏi. Trong tẩm cung bây giờ đã hiu quạnh thì thôi, vậy cớ
gì khi Vô Tịch bước vào căn phòng này thì nó đã giảm đến nhiệt độ âm hàn đến
đáng sợ.

Những kẻ hầu người hạ chẳng ai dám thở mạnh hay nhúng nhích, trán
của họ bây giờ đã lấm tấm mồ hôi lạnh do hai nguồn sát khí tạo ra
của Hàn Vô Kiệt và Vô Tịch. Tuy Vô Tịch cậu là một đứa trẻ còn
nhỏ nhưng đừng có hòng xem thường! Đừng quên rằng cậu là lãnh đạo
của Hắc Đạo bang nổi tiếng trên thế giới kiếp trước, kiếp này cậu
còn dư sức sử dụng sát khí và âm lãnh này. Hàn Vô Kiệt cũng tò
mò với thái độ của đứa nhỏ này dành cho mình, theo lý mà nói thì
nó phải run sợ hoặc khóc lóc trước sự uy áp của hắn chứ không
phải dùng loại sát khí nặng nề này mà đối kháng lại hắn. Chẳng
hiểu sao hắn lại nhớ tới Nguyệt Minh Lam cũng dùng loại sát khí xa
lạ này khi hắn gặp lần đầu với y, hắn thấy mình không đủ sức dọa
sợ nó thì cũng chẳng để ý nữa. Ngược lại hắn hỏi ra vấn đề mình
tò mò bấy lâu nay:


  • Vô Tịch! Nói cho trẫm biết có hay không ngươi quen biết người tên
    Nguyệt Minh Lam không?


  • Không quen!


Vô Tịch cậu cũng không biết sao lại trả lời như thế với hoàng
thượng, đã vậy lúc này cậu rất bực mình khi có người nhắc đến
cái tên này rất nhiều lần. Lúc bị bắt trói trong ngục tù, cậu nghe
được các cai ngục cùng với binh lính tấm tất hết lời khen ngợi.
Nào là y tài giỏi biết trọng dụng binh cho hoàng thượng, nào là
biết kinh doanh buôn bán giỏi giúp gia tộc. Đã thế còn giỏi võ đứng
nhất trong lần tuyển cao thủ, này có khoa học quá không chứ. Không
phải cậu ganh tị nhá, là không ganh tị đó, chắc chắn là không ganh
tị (điều quan trọng cậu nói tới ba lần). Thôi được rồi, cậu thừa
nhận cậu ganh tị chắc là do bản tính trẻ con cậu tạo ra nên mới như
vậy đi.

Hàn Vô Kiệt giật mình vì thái độ của một đứa nhỏ này? Rõ ràng hắn chỉ hỏi nó
có quen biết Lam nhi hay không mà tại sao lại hung hăng đáp trả hắn như thế.
Rõ ràng hôm qua bỏ độc dược vô miệng nó, đứa nhỏ này còn không cự tuyệt ngược
lại rất ngạc nhiên vì hành động của hắn. Có lẽ nó nghĩ đúng đi, vì có ai gặp
lần đầu vô duyên vô cớ không nói rõ đầu đuôi lại đúc nhét độc vô miệng mình
không chứ. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ như đứa nhỏ này. Thấy hỏi chắc chắn đứa
nhỏ sẽ chẳng trả lời hắn thật lòng nên bất dĩ hắn không hỏi, chỉ vào Vô Tịch
cậu lấy ngón tay ngoắc một cái cùng giọng điệu đáng ghét nói:


  • Đứa nhỏ lại đây!

Cậu tức giận vì bị kêu là đứa nhỏ, cho nên hung hăng mà nói lại:


  • Ta không phải đứa nhỏ! Ta tên Vô Tịch - vừa nói cậu vừa hất cằm của mình mà
    cao ngạo nói.

Hàn Vô Kiệt thấy đùa với đứa nhỏ này rất thú vị nên châm chọc nói:


  • Hah! Là Vô Tịch! Không phải đứa nhỏ?


  • Đúng vậy!


  • Thế cho trẫm hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?


Nghe hắn hỏi tuổi của mình, cậu quăng ánh mắt khinh thường nhìn hoàng thượng
ngu ngốc kia nói:


  • Hừ! Ta năm nay 13 tuổi

Hàn Vô Kiệt hắn dở khóc dở cười khi bị hành động của đứa nhỏ này nói, hắn mặc
dù đã biết lai lịch của đứa nhỏ này từ lâu. Nhưng vẫn phải nó coi nó trả lời
ra sao ngược lại đứa nhỏ đã quăng ánh mắt đó với hắn, từ khi sinh ra đến giờ
chưa có ai dám nhìn hắn mà quăng ánh mắt khinh bỉ như thế, cùng với giọng điệu
xem thường Hàn Vô Kiệt hắn là kẻ ngốc! Này có phải hay không đứa nhỏ này chán
sống rồi đi. Thấy đứa nhỏ này kiêu ngạo không thôi, gặp hắn không những không
sợ ngược lại còn ra oai hùng hổ. Cảm thấy đứa nhỏ này mai sau được nước nhà
trọng dụng nên đã hỏi Vô Tịch vài vấn đề coi phản ứng của nó ra sao:


  • Đứa nhỏ! À không Vô Tịch, ngươi có hay không muốn học võ hay học viết?

Khi Hàn Vô Kiệt hắn kêu 'Đứa nhỏ' thì mắt của cậu trợn to lên như cảnh cáo hắn
gọi, nên bắt buộc hắn sửa đổi cách gọi nó. Nghe xong câu hỏi của hoàng thượng
khiến đôi mắt cậu to tròn hơn không thôi, khuôn mặt cùng với ngỡ ngàng mà
không tin vào thính giác của mình nên cậu đã đứng người không có trả lời.
Không riêng vì cậu, tất cả kẻ hầu người hạ trong tẩm cung nghe xong cũng há
hốc mồm miệng bởi câu hỏi của hoàng thượng chúng. Này có đạo lý gì a? Hoàng
thượng bọn chúng không xử phạt tội bất kính của đứa nhỏ này mà ngược lại còn
muốn đứa nhỏ này ăn học. Bọn nô tài chẳng hiểu nổi hoàng thượng nghĩ gì mà làm
thế, phải chăng người có mục đích của người.

Hàn Vô Kiệt thấy Vô Tịch không trả lời nên đã bực tức nên phủi tay nói bằng vẻ
mặt khó coi vì đã hạ giọng hỏi mà đứa nhỏ chẳng để tâm đến:


  • Quên đi nếu ngươi không...


  • Không! Ta học, ta sẽ học!


Vô Tịch vừa chen ngang câu nói của Hàn Vô Kiệt vừa gật đầu lia lịa thể hiện sự
đồng ý thật lòng của mình, hành động này của cậu rất ư là MANH! Khiến tất cả
trong tẩm cung ai nấy thầm khen ngợi không thôi. Mắt thấy đứa nhỏ là thành tâm
muốn học nên Hàn Vô Kiệt nói với Vô Tịch cậu bằng giọng điệu xem thường cậu.
Cùng với ánh mắt khiêu khích và gương mặt yêu nghiệt vạn chủng 'Ngươi không
làm được đâu đứa nhỏ à' khiến cậu bực tức đến giậm chân và nói lớn với gương
mặt búng sữa đỏ lên trông hồng hào đáng yêu nói:


  • Ngư...ngươi chớ coi thường ta! Nói cho ngươi biết, ta chắc chắn sẽ học hành
    đến nơi đến chốn. Sẽ không lười biếng này nọ như ngươi nghĩ!


  • Vậy a! Vậy tới đó ta coi ngươi siêng năng được bao lâu? À! Sẳn nói luôn Vô
    Tịch a, đã được dạy học thì ngươi ít nhiều sẽ phải làm việc để được học. Ngươi
    hiểu chứ?


  • Việc gì ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ làm được!


Vô Tịch cậu nhìn hắn bằng ánh mắt "Ta sẽ làm được" mà khiến Hàn Vô Kiệt hắn
nghe câu nói đó của Vô Tịch thì cười lạnh tanh cùng với giễu cợt bản thân hắn
không thôi 'Tại sao lại như vậy chứ! Tại sao ngay cả hành động lẫn lời nói của
đứa nhỏ này giống y đến vậy? Trẫm thật sự đã điên rồi sao Lam nhi? Khi mà trẫm
đã coi đứa nhỏ này là Lam nhi đến như thế. Có phải hay không trẫm đã quá ngu
muội rồi đi".


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #24