14


Người đăng: dttmkg1997@

Buổi sáng Hàn Vô Kiệt và Nguyệt Minh Lam thức dậy, hắn quăng ánh mắt yêu
thương, sủng nịnh mà nhìn Nguyệt Minh Lam cậu, làm cậu nổi một tầng da gà. Sau
khi thức dậy dùm qua cơm, bọn họ nhanh chóng thay đồ rồi đi ra khỏi phòng, đi
ra ngoài cung chơi đến buổi chiều thì đến chỗ tỷ thí. Đang diễn ra thi đấu vào
buổi chiều mát mẻ, Hàn Vô Kiệt cũng chỉ mặc đồ bình thường như những công tử
khác. Mà không phải long bào y phục, nên khi đi lên ghế tọa trên cao ngồi
xuống, các quan thần, thừa tướng hỏi thăm:


  • Hoàng thượng! Mặt của người làm sao vậy?


  • A! Cái này sao? Chỉ là con mèo nhỏ của ta quào thôi. Nên không cần để tâm!


Nghe được lời hoàng thượng nói bọn họ kinh ngạc không thôi. Còn riêng Nguyệt
Minh Lam cậu nghe xong thì khuôn mặt ngượng đỏ, vì thủ phạm là cậu, nên cậu
chỉ im lặng cho qua. Các đại thần, quan viên thầm nghĩ " Hoàng thượng nuôi mèo
hồi nào?, sao chúng ta không ai biết."

Trên lôi đài ban giám khảo đang lo xôn xao vụ hoàng thượng nuôi mèo, mà bên
dưới lôi đài ầm ĩ vụ Vân Chính và người mặt nạ thỏ tên Dương Cao Minh, ai sẽ
là người thắng. Trước mắt dư luận ầm ĩ, ồn ào, tức giận Hàn Vô Kiệt quát:


  • Các ngươi tới đây coi thi đấu hay là như chợ mà nói chuyện

Bị tiếng quát của hoàng thượng làm tỉnh, mọi người ai nấy im lặng. Đợi trọng
tài lên lôi đài và lên tiếng, những người có tên sẽ bắt đầu giao chiến nhau,
sau khi trọng tài bước lên lôi đài thông báo:


  • Các điều luật Quân Giao tôi đây đã nói, và hôm nay sẽ chính thức đấu thắng
    các vòng loại, và đã được chọn ra hai người, sẽ cho ra hai người tài giỏi để
    cùng thi đấu. Sau khi phân thắng bại, chọn ra được một nhân tài một trong hai
    người bọn họ, hoàng thượng sẽ đích thân đến trao thưởng.
    Nghe được lời trọng tài nói, mọi người chấn động không thôi, thấy thế bọn họ
    to nhỏ xầm xì:


  • Hoàng thượng sẽ đích thân trao giải sao? Ta nhớ năm ngoái đâu có


  • Thì đó! Năm nay khác thì sao?


  • Không biết hoàng thượng có ý gì?


  • Chắc có chuyện quan trọng rồi đây?


  • Ngươi nói coi chuyện quan trọng gì?


  • Làm sao ta biết? Thôi! Lo coi thi đấu đi


Tranh cãi xong xuôi, bọn họ đều đưa mắt lên lôi đài mà coi, tập trung cao độ
hơn không bao giờ hết. Vì bây giờ đã tuyển ra được hai đối thủ, mà hai đối thủ
không ai khác là Vân Chính và người mặt nạ thỏ - Dương Cao Minh. Sau khi được
gọi tên bước lên lôi đài, Nguyệt Minh Lam nhìn Vân Chính bằng ánh mắt nhìn
người chết, ánh mắt xuyên thấu con người của Vân Chính, làm gã sợ sệt không
thôi. Biết hắn chịu không nổi uy áp này, bèn cung kính nói với Nguyệt Minh Lam
cậu bằng giọng điệu gần gũi:


  • Huynh đệ Minh, xin chiếu cố!


  • Hừ! Ra chiêu đi


Vừa dứt câu, hắn phi bộ công pháp lại gần sau cậu, tay hắn cố ý đánh rớt mặt
nạ thỏ của cậu. Nhưng hắn đâu ngờ được Nguyệt Minh Lam đánh trúng được hắn, đã
vậy còn ra chiêu hiểm ác vào bụng hắn, làm Vân Chính hộc ra một búng máu. Khẽ
lau máu phun ra từ bên miệng, hắn cười khẩy! Phải! Âm mưu của hắn đã làm được,
nhưng đổi lại là đòn hiểm ác của Nguyệt Minh Lam dành cho hắn. Vân Chính cũng
không còn bao nhiêu sức, bỗng nhiên mặt nạ rớt xuống, bọn họ ai nấy bàng
hoàng, chấn kinh. Lắp bắp, kinh hãi bọn họ khi nhìn thấy người trên đài, chỉ
tay lên võ đài hướng Nguyệt Minh Lam mà nói, thể hiện sự ngạc nhiên cùng với
không thể tin:


  • Di! Đây chẳng phải Nguyệt Minh Lam phế vật sao? Tại sao hắn lại biết võ?


  • Biết võ cũng không nói, lại còn là cao thủ?


  • Có khi nào người giống người không?


  • Thiên a~! Đây mà là Nguyệt Minh Lam trong lời đồn sao? Đúng là không thể
    tin miệng đời


  • Y tài giỏi như vậy, tại sao Nguyệt gia tộc lại ra sức che giấu chứ. Hzzzz
    thật không hiểu nổi!


Không khác bọn họ, chính hắn Vân Chính cũng không ngờ, cùng lúc đó gia của
hắn! Vân Ương càng bất ngờ đến nổi đứng lên ghế nhìn kĩ Nguyệt Minh Lam bằng
hai con mắt khi nhìn thấy đều hết sức phi lý nào đó, mà nói thầm trong lòng "
Quái lạ! Chẳng phải khi Vân Chính đưa hắn về ra mắt, tận tay ta đã coi hắn
không có căn tu luyện võ sao? Sao giờ chỉ trong mấy tháng không gặp, hắn lại
là cao thủ vượt xa Vân Chính như vậy." Sau khi Vân Chính nhìn thấy Nguyệt Minh
Lam, hắn không khỏi hết bàng hoàng, cùng lúc đó Nguyệt Minh Lam cậu tức đến
lửa giận ngập đầu. Thân hình Nguyệt Minh Lam tỏa ra sát khí, cùng với hình ảnh
tula hiện thế nhập vào càng tôn lên sự đáng sợ của cậu. Nếu hắn biết điều một
chút, có thể cậu đã cho hắn một con đường sống, thay vào đó là phế bỏ võ công
hắn. Để hắn sống quãng đời còn lại. ( ???????? eo! Có khác gì pé cho người ta sống
không bằng chết ????????. Này mà là gọi con đường sống sao?) Nhưng hắn to gan không
biết đều, còn dám tháo mặt nạ cậu xuống

Hôm nay cậu không giết hắn, cậu thề cậu không phải là Dương Cao Minh nổi tiếng
trùm Hắc Đạo Bang. Thấy được sát khí ngập trên lôi đài, Vân Ương biết cháu
mình sắp có chuyện, nếu ông không ra tay ứng chiến đảm bảo Vân Chính chỉ có
con đường chết. Do nhìn thấy sát khí, cùng với áp bức kia! Vân Chính xụi lơ
trên khán đài mà không dám nhúc nhích hay di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Nguyệt Minh Lam hướng tay dồn khí vào và lại lấy mạng hắn. Vân Ương từ trên
ghế tọa bỗng lao xuống nhanh nhất có thể, ông chưởng lại tay Nguyệt Minh Lam
dồn khí lực muốn giết Vân Chính, hứng lấy một đòn đó, miệng ông phun ra bụm
máu, môi ông khẽ thở dồn dập mà nói với Nguyệt Minh Lam:


  • Nguyệt Minh Lam, con đã thắng! Nể tình ta là thừa tướng mà tha mạng chó cho
    hắn, sau khi về! Ta sẽ đem hắn giáo dục tốt. Được chứ?

Cậu đó giờ là người trọng nhân tài, khinh tiểu nhân. Biết được ông đang van
xin cậu để đổi lấy mạng chó của hắn, cậu không cam tâm tình nguyện. Vì một
tiểu nhân không đáng kia, mà ông lại hạ thấp mình van xin cậu tha cho hắn.
Trong đôi mắt đó, cậu thấy được sự chân thành của một người ông, liều mạng để
bảo vệ đứa cháu của mình. Nhìn thấy vậy, mặt cậu hắc tuyến bỏ lại một câu
xuống lôi đài:


  • Nể tình ngài từng là thừa tướng uy phong một thời, ta tha mạng chó cho hắn.
    Nhưng với điều kiện! Cấm hắn bước đến Nguyệt phủ dù chỉ một bước, nếu hắn phạm
    phải! Tới lúc đó đừng trách ta không lưu tình

Mắt mọi người nhìn thấy một màn như vậy, thì không khỏi há hốc mồm của mình.
Vân Chính mắt thấy Nguyệt Minh Lam đi khỏi, mà không thôi đau lòng, ảo não.
Nhìn xong mắt hắn hoa và ngất xỉu do bị trọng thượng, nhưng Vân Ương khác. Ông
là cao thủ có thể chịu được, nhưng bị thương thì không thể tránh. Bèn sai
người đem Vân Chính về, ông nhìn theo dáng người của Nguyệt Minh Lam đi xa mà
không khỏi ảo não, cảm thán:


  • Quả nhiên Vân Chính hắn không có phúc. Để vụt mất một người như vậy

Bỏ lại câu đó, ông cũng rời đi hướng về phủ của mình mà về. Riêng những người
kia cũng đã lần lượt về, chỉ còn Hàn Vô Kiệt ngồi ở đó phân phó người của mình
mà lo vụ việc này. Hắn phi thân, đuổi theo Nguyệt Minh Lam đi dưới ánh hoàng
hôn. Khẽ Hàn Vô Kiệt cười đùa hỏi y:


  • Tại sao Lam nhi lại tha cho hắn? Không lẽ nể tình xưa nghĩa cũ

Cước bộ đi bị dừng lại, cậu quay mặt mình nhìn lại Hàn Vô Kiệt nói:


  • Ta là người ân oán rõ ràng! hắn từng phụ bạc ta. Há gì ta nể tình xưa của
    hắn, chỉ là đôi mắt đó của thừa tướng...

Nói tới đây cậu im lặng, biết y không muốn nói đến, hắn bèn nói thay y:


  • Đôi mắt đó là tình cảm của ông cháu nồng đậm của thừa tướng


  • Ân! Đúng là nó


  • Lam nhi là người trọng tình nghĩa a~


Hắn cố ý nói như vậy làm cậu cười, đôi mắt cậu kiên định nhìn hắn cũng nói
lại:


  • Ta đúng là người như vậy! Nhưng mà! Nếu ngươi giống Vân Chính, cũng chờ sẳn
    ta lấy mạng ngươi là cùng. Hahaha


  • Uy uy! Này là Lam nhi uy hiếp trẫm


  • Haha không dám, không dám! Ngươi là vua một nước ta nào dám


  • Hừ! Trẫm không phải là người như vậy. Lam nhi chớ coi thường trẫm, ngược
    lại Lam nhi muốn xa trẫm. Điều này hơi bị khó! Hahaha


Vui vẻ nói chuyện, bỗng cậu ngước nhìn hắn. Đôi mắt ướt át như đang cầu xin mà
hỏi hắn:


  • Ngươi có thể cho ta ăn thịt không?


  • Ách! Lam nhi muốn... muốn ăn.... ăn. Trẫm... trẫm là...là...


Hàn Vô Kiệt hắn quýnh lên vì nghĩ bị Nguyệt Minh đòi ăn hắn, lắp bắp nói không
ra câu. Thì bị Nguyệt Minh Lam dùng khuôn mặt câu tình mà nói:


  • Ta.. ta muốn ăn! Không lẽ ngươi không cho!. Ta... ta thật sự rất thèm muốn
    nha ~

Nghe Nguyệt Minh Lam nói xong, mắt hắn quay mòng mòng suy nghĩ lung tung mà
thầm nói " Toi rồi, toi rồi! Lam nhi thèm muốn đè trẫm sao? Nhưng mà.. nhưng
mà rõ ràng trẫm cao lớn, uy dũng hơn y nha. Đã vậy, y mảnh mai, thon thả như
thế thì làm sao được. Aaaaaa không! Không thể được! Kiểu này là loạn rồi. Lam
nhi chắc chắn bị trẫm làm hư rồi. Ầy!" Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, ảo não thở
dài nhìn cậu. Như bị bất đắc dĩ phải làm mà nói với y:


  • Lam nhi muốn Ăn khi nào?


  • Ngay bây giờ đi!


"Di! Sao lẹ vậy? Hôm qua sờ mông của y có một cái, y đã tát nổ đóm rồi. Bây
giờ y chủ động đòi ngay bây giờ! Thiên ạ! Ngài còn đạo lý không" không ngừng
sầu não, ánh mắt hắn muốn kêu gào lên mà khóc. Nhưng tay thì chuẩn bị cởi y
phục mình ra giữa đoạn đường vắng chỉ hai người, khẽ thở dài bất đắc dĩ nói:


  • Hzzzz, Lam nhi đã mở miệng! Trẫm sao có thể từ chối đây, có gì Lam nhi nhẹ
    nhàng một chút. Trẫm.. trẫm...

Hắn định nói mình sợ đau, nhưng do là kẻ sỉ diện nên nói tới đó thì im lặng,
nhìn hành động chuẩn bị cởi y phục của hắn giữa dòng người? Cậu nhìn hắn chăm
chăm!


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #14