12


Người đăng: dttmkg1997@


  • Hahaha, hảo cho ngươi mạnh miệng hỏi trẫm. Trẫm có một thắc mắc, ngươi có
    thể cho trẫm biết không?


  • Ân! Đương nhiên là được


Trước mắt thấy y cởi bỏ mặt nạ ra chịu nói chuyện với hắn, làm hắn tâm trạng
thoải mái hơn bèn hỏi:


  • Tại sao thi đấu ngươi lại cải trang?

Thấy Hàn Vô Kiệt hỏi như thế, cậu khẽ cười nói:


  • Cũng không có gì? Chỉ là ta muốn cải trang như thế, chẳng có dụng ý gì hết!

Thấy câu trả lời kia không đầu, không đuôi, hắn chợt nghĩ gì đó rồi mở miệng:


  • A! Chẳng lẽ ngươi yêu chú thỏ của mình mà giả trang như thế đi?

Nghe được câu hỏi của Hàn Vô Kiệt cậu khẽ giật mình, bất giác khuôn mặt hơi đỏ
vì thẹn, nhớ lại mỗi đêm cậu ôm chú thỏ của mình ngủ, huơ tay chân loạn xạ,
cùng khuôn mặt bối rối mà phủ định nói:


  • Không có! Không có, ngươi nói bậy. Làm gì.. làm gì có người thích và yêu
    thỏ của mình như thế chứ

Nhìn hành động và lời nói không ăn khớp, Hàn Vô Kiệt khẽ cười khẩy, khoái trá
y trúng chiêu của hắn, chân tiến lại gần rồi ngồi xuống bên y nói tiếp:


  • Nếu ngươi không thích! Đâu cần phản ứng mạnh mẽ như vậy. A! Không chừng chú
    thỏ ngươi nuôi, nghe được lời nói của ngươi mà tổn thương đi. Hzzz! tội nghiệp
    nó ghê, có chú thỏ nào bất hạnh như nó thế không, vì chút sỉ diện của mình mà
    gạt bỏ mối quan hệ đó!

Nói xong hắn tỏ vẻ tiếc rẻ cho chú thỏ của Nguyệt Minh Lam, nhưng thực chất là
hắn buồn và tổn thương thay cho mình. Giả vờ tiếc hận dùm chú thỏ kia, khẽ
liếc mắt coi phản ứng của y ra sao. Đúng như kế hoạch của hắn, khuôn mặt của y
lúc này là sự ăn năn cùng với tức giận. Nguyệt Minh Lam cậu hối hận vì chút sỉ
diện của bản thân, mà gạt bỏ mối quan hệ của cậu với Tiểu Kiệt. Không được!
Như vậy Tiểu Kiệt sẽ đau lòng, bèn quay mặt nói với Hàn Vô Kiệt bằng ánh mắt
kiên cường nói:


  • Phải! Có lẽ là ta thích đi, vậy được chưa


  • A! Không phải hồi nãy ngươi chối không có sao, sao bây giờ ngươi thừa nhận.
    Người ngươi hai mặt, lật lọng thế?


Khoái trá, cười nói của hắn nhìn y với con mắt 'quân tử nhìn tiểu nhân' ( Tg:
???????? có ai sợ thằng công này chưa, hắn tiểu nhân mà đi nói Lam nhi của ta là
tiểu nhân, hắn quân tử ???????? Ăn hiếp Lam nhi ta vừa phải thôi.)
Khiến Nguyệt Minh Lam cậu tức giận không thôi, bèn cậu nói với giọng lắp bắp
khinh hãi, khi thấy kẻ tiểu nhân mặt dày như hắn mà nói:


  • Ngươi.. ngươi mới là tiểu nhân, ta sai ta biết sửa, mắc mớ gì ta hai mặt,
    ta lật lọng. Ngươi đừng ngậm máu phun người

Thấy khuôn mặt của y tức đến nỗi đôi mắt muốn rưng rưng vì do bị chọc cho tức
giận mà có. Làm hắn mềm lòng không thôi khẽ nghĩ "Di! Khuôn mặt này của y khác
gì khuôn mặt thỏ, càng khiến hắn muốn ức hiếp y", khẽ ôn nhu lẫn thở dài tiếc
rẻ, ôm y vào lòng nói


  • Hảo! Hảo, nghỉ chọc ngươi được chưa haizzz

Đang tức giận vì bị hắn chọc giận, nhưng khi hắn ôm cậu vào lòng, cậu chấn
động không thôi, định xô hắn ra. Nhưng! cái ôm của hắn cũng quá mức giống của
Tiểu Kiệt đi, đã vậy còn mùi hương dễ chịu này. Nghĩ đến nụ hôn của hắn dành
cho cậu lúc trong hoàng cung, cùng với mùi hương đó, cậu bất giác khuôn mặt đỏ
lên lan đến hai bên tai. Trong lúc ôm y, hắn vui vẻ không thôi, vì y không có
đẩy hắn ra hay kháng cự. Ngược lại lỗ tai bé xinh kia đã đỏ vì ngượng, thích
thú hắn thì thầm bên tai mẫm cảm của y, và nói giọng trầm thấp làm mê hoặc
lòng người:


  • Ngươi có thể hay không, cho trẫm cơ hội theo đuổi ngươi!

Ánh mắt kiên định nói và nhìn cậu, đầu cậu cũng nâng lên vì câu hỏi đó. Chợt
hai khuôn mặt, mặt đối mặt, mắt cậu nhìn hắn là mông lung. Không biết hắn thật
sự coi trọng cậu hay là đùa cợt, đang lo nghi vấn trong đầu. Chợt hắn khẽ hôn
xuống đôi môi cậu bằng nụ hôn ôm nhu, hòa ái chưa bao giờ có. Nụ hôn đó làm
cậu chấn định lại, quay mặt đi nơi khác, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đôi
mắt mong chờ đó của hắn, mở miệng hồng nhợt quyến rũ nói


  • Ngươi... ngươi biết đó, ta là nam nhân! Ngươi thân là hoàng thượng, cần nối
    dõi trong dòng tộc, cho nên...


  • Cho nên ngươi từ chối trẫm!


Ánh mắt khẽ bạo động lo lắng, cùng với không cam lòng vì... cậu biết, cậu thật
sự đã bị hắn làm cho dao động. Nhưng vì suy nghĩ kia, cậu do dự không muốn
nói. Hàn Vô Kiệt thấy y chằn chừ không nói, hắn không tức giận, cũng không mất
kiên nhẫn mà hỏi y:


  • Có gì khó nói ngươi có thể nói, trẫm nhất định sẽ làm được. Còn nếu ngươi
    muốn trẫm tránh xa ngươi, cái đó trẫm không làm được!. Nếu ngươi cần thời gian
    để trả lời, trẫm sẽ đợi!
    ( tỏ tình kiểu này ai chịu nỗi đây a~ ????????)

Nghe ra ý của hắn, bất giác đôi mắt cậu nhìn xuống lồng ngực hắn, khẽ áp đầu
cậu vào lồng ngực đó mà nghe tiếng con tim đập loạn của hắn thì thào nói:


  • Ta... ta là người rất ích kỉ, ngươi biết không, trong tình cảm! Ta không
    muốn tình yêu của mình chia năm, xẻ bảy cho người khác. Nhưng ngươi lại khác
    với suy nghĩ của ta. Ngươi...


  • Trẫm sẽ vì ngươi mà bỏ hậu cung!


Nghe được câu đó của hắn, cậu chấn kinh hơn. Đôi mắt không thể tin mà nhìn
hắn, Hàn Vô Kiệt biết là y không tin mình lập tức nói thêm:


  • Nếu ngươi không tin, vậy ngươi trở thành hoàng hậu của trẫm đi. Trẫm sẽ bỏ
    hậu cung ngay trước mặt ngươi. Ngươi chịu không?

Câu nói kia làm cậu chấn động rồi, giờ thêm câu nói này. Mắt cậu trợn tròn
hơn, không thể tin lắp bắp nói:


  • Ngươi... ngươi đừng hàm hồ, ngươi là vua một nước, ngươi không thể nói
    xuông là được


  • Phải, là vua một nước! Trẫm sẽ vì ngươi mà lập câu hứa. Ta Hàn Vô Kiệt năm
    nay 25 tuổi xin trời đất chứng giám, nếu ta có nói xuông xin ngài cho thiên
    lôi đánh chết ta


Nghe được câu thề độc đó của hắn, cậu hoảng sợ không thôi, bèn nắm chặt lồng
ngực hắn mà nói:


  • Ta tin, ta tin ngươi là được, đừng thề nữa

Mắt thấy cậu hoảng sợ, hắn ôm nhẹ nhàng y và hôn nhẹ lên trán của y an ủi hỏi:


  • Ngươi biết không? Đó giờ trẫm chưa vì ai mà để tâm hết. Nhưng ngươi lại
    khác, vì ngươi trẫm đã hạ thấp thân phận mình mà tiếp cận ngươi

Nghe được câu đó của hắn, cậu quăng cho hắn ánh mắt xem thường vì nghĩ " Ngươi
có khoa trương quá không? Mới mặc đồ thường dân đã nói hạ thấp thân phận. Hừ!
Đúng là kẻ sỉ diện cao". Nhìn thấy thái độ đó của y, mặt hắn hắc tuyến cùng
với gân xanh nổi trên trán và nở nụ cười nham hiểm:


  • Ngươi có biết con thỏ ngươi từ đâu có không Nguyệt Minh Lam

Bỗng bị hắn lôi họ tên ra nói cùng vẻ mặt đó, cậu khẽ rùng mình. Khuôn mặt
ráng nặn nụ cười mà nói:


  • Đương nhiên! Chú thỏ đó là ta bắt được trong rừng


  • Vậy à! Vậy để trẫm đoán coi? Nó tên gì nhỉ? Tên Tiểu Kiệt đi!


Bỗng tai nghe hắn nói xong, lỗ tai cậu nghe được tiếng sét đánh "Đùng!đùng".
Khuôn mặt cậu vừa ngượng vì lấy tên hắn đặt, vừa ngạc nhiên vì hắn biết tên
chú thỏ cậu đặt. Kinh ngạc nhìn hắn đôi môi lắp bắp không thể tin mà hỏi ra
nghi vấn của bản thân:


  • Ngươi... ngươi làm sao biết, ngoài phủ ta ra, có ai biết đâu. Không lẽ!
    ngươi cho người theo dõi ta?

Nghe đến đây, đến lượt hắn nghe tiếng sét đánh "Đùng!đùng" lỗ tai mình, mặt
nỗi gân xanh lợi hại hơn cố nở nụ cười nói:


  • Ngươi đây là đang giả vờ không biết, hay biết mà không muốn nói?


  • Ta... ta biết gì, ta đúng là có đặt tên cho chú thỏ mình là tên ngươi đi,
    ngoài ra... ngoài ra không có gì hết


Nghe y nói vậy hắn cười trộm trong lòng, để xem biến hóa khuôn mặt của y ra
sao?


  • A! Nếu trẫm nhớ không lầm! Ngươi còn ôm chú thỏ của mình mà ngủ đi?

Vừa nói hắn cười khoái trá trong lòng, nhìn biểu hiện của cậu cúi gầm mặt
xuống lồng ngực hắn, mà mặt đỏ như trái cà chua đã chín tới mùa gặt hái. Mắc
cỡ quá độ, cậu không dám nói, cũng không dám nhìn hắn. Chỉ thì thào nói


  • Ngươi rõ ràng theo dõi ta. Đồ khốn!


  • A! Oan cho trẫm nha! Trẫm không có cho người theo dõi ngươi


Thẹn quá hóa giận, cậu khuôn mặt mê người đó cùng với hai má đã đỏ lên vì
ngượng, tức giận hỏi y:


  • Vậy ngươi nói xem, sao ngươi... sao ngươi lại biết ta, ta hành động như vậy

Nghe được y mở miệng hỏi, Hàn Vô Kiệt khẽ cười ôn nhu cúi đầu xuống bên tai y,
nhỏ nhẹ nói:


  • Trẫm là Tiểu Kiệt!

Nghe xong cậu đơ luôn, không nhúng nhích, không động đậy. Khuôn mặt cậu đã đỏ
lắm rồi, giờ lại đỏ quá độ mà đầu bóc khói luôn. Im lặng chừng 1 khắc trôi
qua, Hàn Vô Kiệt cảm thấy đàn quạ đen bay qua đầu hắn, thấy có gì đó không
đúng bèn nhìn y, tay hắn chọt chọt khuôn mặt y. Nguyệt Minh Lam vì bị sốc quá
độ nên đứng hình và ngất luôn, mắt thấy y như vậy. Hàn Vô Kiệt nở cười yêu
nghiệt mà cười lớn:


  • Hahaha! Không ngờ ngươi thú vị như vậy, sao này trẫm có ngươi sẽ càng thú
    vị hơn

Khẽ ngưng cười hắn ôm y nhẹ nhàng để lên đùi hắn, làm động tác hết sức cẩn
trọng sợ làm y tỉnh:


  • Ngươi biết không? Trẫm yêu ngươi Nguyệt Minh Lam à! Tuy biết nói vậy là dối
    gạt người. Nhưng từ lúc trẫm nhìn ngươi, ánh mắt trẫm như hói thúc phải nhìn
    về ngươi. Đôi mắt không tự giác mà nhìn ngươi si mê lẫn điên dại

Vừa nói, hắn vừa vuốt tóc y, nhìn y ngủ say. Một khung cảnh nhẹ nhàng, gió
thoảng đưa, làm cho người ta cảm giác yên bình và thảnh thơi nơi trốn hồng
trần này. Khi hắn nhận được mật báo của thị vệ mình là một tờ giấy hắn lấy ra
coi. Phất tay cho hắn rời đi, bỗng Hàn Vô Kiệt khẽ mở đôi môi nói khẽ:


  • Ngày mai là ngày ngươi sẽ giao chiến với Vân Chính. Ta không biết tới lúc
    đó, ngươi nương tay tha hắn hay không. Chuyện đó thật sự trẫm không biết,
    nhưng ngươi biết không. Khi thấy ngươi bên hắn nói cười, lòng ta lạnh giá đi
    vì cơn đau nơi tim chợt thắt lại. Thật sự rất đau, có lẽ là trẫm ghen đi!

(Tg: Tội nghiệp em công ăn giấm chua ????????. Nhưng mà cái này? Hàn Vô Kiệt tự ăn
mà chứ có phải như vậy đâu.????????????????)


Đừng Coi Thường Ta! - Chương #12