Chương 86: Tước Thiếu Yếu Thế


" Nam Dạ Tước, tôi đã không dùng được nữa, thả tôi đi đi."

Người đàn ông hai đầu lông mày nhíu lại thành một đường sâu, đứng
dậy, anh đã bày ra ý tốt của mình, sự cúi đầu mình, vậy mà cô ấy làm như không thấy, vẫn cứ một lòng muốn chính là rời đi," Dung Ân, em nghĩ
cũng đừng nghĩ tới, cho dù tôi không đụng được vào em, tôi cũng sẽ không để người khác đụng vào em."

Cô quay mặt đi, cùng anh ta nói nhiều lời quả là vô ích.

Nam Dạ Tước đi vào một bên giường, vừa xốc chăn đơn lên định ngủ, Dung Ân liền cảnh giác," Anh tránh ra!"

" Tôi không đụng vào em," Người đàn ông cố ý cách cô khá xa, Dung Ân
thấy thế thân thể co lại một góc, phong tỏa chính mình," Anh không đi
sang căn phòng khác ngủ sao?"

" Tôi," Nam Dạ Tước viện cớ lý do," Tôi quen giường."

Dung Ân bên miệng nở một nụ cười khinh bỉ, từng có nhiều người đàn bà như vậy, thường qua lại không ngớt trong bụi hoa như vậy , anh ta lại
có thể nói ra hai chữ quen giường," Tôi đi thư phòng."

" Dung Ân," Nam Dạ Tước thấy cô muốn xuống giường, vội vàng kéo cổ
tay của cô," Tôi nói là không đụng vào em, em còn muốn thế nào?"

Dung Ân giống như là bị điện giật vội vàng hất tay anh ra khỏi mình,
hai chân vốn đã chạm đất, nghĩ sao cô lại nằm chết dí trên giường, nhưng lại nằm cách anh rất xa, ánh mắt của cô bức bách hướng về phía Nam Dạ
Tước, vốn dĩ đang bình tĩnh lại bị thay thế bằng vài tia tức giận,"
Chuyện công ty Sang Tân, là anh một tay dựng lên sao?"

Nam Dạ Tước không có phản bác, anh làm việc từ trước đến nay dám làm
cũng dám thừa nhận," Phương án là em làm, muốn truy cứu, Sang Tân tất
nhiên là đứng mũi chịu sào."

" Phương án của tôi không có vấn đề."

" Tôi cũng không nói phương án có vấn đề, mà nếu nó không có, tôi sẽ biến nó thành có."

" Nam Dạ Tước, anh thật là hèn hạ!" Dung Ân cắn răng, hình ảnh của
Thẩm Mặc khóc rống lên, nước mắt đâm sâu vào trong lòng cô thấy đau
nhói," Sang Tân chỉ là công ty nhỏ, bồi thường tài liệu phí cũng không
được hơn một ngàn vạn."

" Cái này không phải là cái mà em có thể quan tâm," Nam Dạ Tước âm
thanh thật dịu dàng," Tòa án thi hành cưỡng chế, bằng không, bọn họ phải cả đời làm công cho tôi, còn chưa nói đến, em vẫn là nhân viên của công ty Sang Tân."

" Tôi đã sớm nghỉ việc."

" Em nghĩ rằng tôi không biết sao? Em chỉ sợ liên lụy tới bọn họ, Dung Ân, vô dụng thôi!"

Cô chán nản, vết thương trên người lại ê ẩm đau nhức," Tôi không muốn đi ra ngoài, anh tìm bác sĩ tâm lý đến nhà đi."

" Thật sao?" Nam Dạ Tước nằm nghiêng ở trên giường nửa người trên
bỗng nâng lên, trong mắt lộ ra sự vui mừng rõ rệt," Em yên tâm đi, lần
này nếu như em điều trị tốt, sau này tôi sẽ không đối xử với em như vậy
nữa."

Dung Ân cũng không tin anh ta một chút nào, nhưng thực sự không có
phản bác," Đem chuyện Sang Tân xử lý cho tốt, tôi không muốn trơ mắt
nhìn Thẩm bọn họ vất vả lắm mới thành lập nên công ty lại bị hủy ở trong tay tôi."

" Được," Người đàn ông giọng nói đầy đáp ứng," Tôi sáng sớm ngày mai sẽ cho bác sĩ tới."

" Nam Dạ Tước," Dường như anh đang vô cùng vui mừng thì Dung Ân lại
cách hơn nửa cái giường nhìn về phía anh," Chúng ta mỗi lần đều chỉ là
giao dịch, phải đến khi nào thì anh mới cho tôi dù chỉ là một chút cam
tâm tình nguyện?"

Nói xong, cả người liềnchui vào trong chăn đơn , chỉ để lại cái bóng
lưng cho anh, Nam Dạ Tước nụ cườitrên miệng cứng ngắc lại, anh ngồi ở
đó, nghĩ tới câu nói kia của Dung Ân, thân hình tuyệt đẹp liền chậm rãi
khó khăn đứng dậy, anh đã dùng tổn thương sâu sắc nhất khắc vào người
Dung Ân để cô quên người khác, nhưng không ngờ tới đổi lấy lại càng khắc sâu thêm khoảng cách, cô nhất quyết không chịu tiếp nhận là anh, chứ
không phải người khác.

Chung quanh, không gian bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Dung Ân ra sức ổn định hô hấp, giả bộ như đã ngủ rồi.

Nam Dạ Tước nằm ở phía sau cô, không dám tiến lên, anh không biết
Dung Ânlà ngủ thật hay giả, người đàn ông mệt mỏi thở dài," Ngày nào đó, em có thể yêu tôi một chút được không?"

Dung Ân phía sau lưng cứng đờ, không biết anh tự nhiên sao lại hỏi
đến việc này, mà ngay cả chính Nam Dạ Tước cũng không biết, lời nói
quanh quẩn ở nơi nào đó trong tâm hồn, chính mình lại buộc miệng nói ra
như vậy.

Cô đương nhiên là không trả lời, đôi mắt khẽ nhắm lại, liền chìm vào giấc ngủ.

Nam Dạ Tước chuyển mình, ánh mắt dừng lại phía sau lưng Dung Ân, hai
vai của côrất nhỏ nhắn, dáng điệu hô hấp dường như rất cẩn thận chậm
rãi, giống như là đề phòng cái gì đó. Anh vươn tay ra, không có đụng
chạm lấy cô, chỉ là rơi vào bên cạnh người Dung Ân, dưới lòng bàn tay có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô, bọn họ trong lúc đó chỉ cách
nhau một khoảng cánh tay, người đàn ông thấy cô đã ngủ say, liền dịch
chuyển thân thể, muốn lại gần.

Anh động tác rất dịu dàng, cảm giác như đang lén lút, đương nhiên
cũng không dám gần sát quá, chỉ là vươn tay ra chạm nhẹ vào phía sau
lưng Dung Ân, anhthả lỏng người nhưng hô hấpdường như bị kéo căng ra,
anh ngóc đầu lên nhìn xuống Dung Ân vẫn đang ngủ không hề phát hiện ra
chuyện gì, cô đôi môi cong cong lên, hai bàn tay kê dưới khuôn mặt,
trông cô ngủ rất là yên ổn.

Nam Dạ Tước đuôi lông mày mang vẻ u sầu chậm rãi giãn ra, tự nghĩ tên tiểu tử Từ Khiêm kia đúng là chuyện bé xé ra to, anh tuy nhiên làm tổn
thương Dung Ân, nhưng ban ngày cô quá khích như vậy chắc chỉ được một
lúc, sẽ không duy trì quá lâu.

Nghĩ như vậy, Nam Dạ Tước liền đem tay lặng lẽ chuyển qua trước người Dung Ân, anh không làm gì khác, chỉ là muốn ôm cô ngủ, không hơn.

Lồng ngực to lớn dán vào phía sau, nhịp tim đập mạnh mẽ xuyên thấu
qua lưng của Dung Ân, Nam Dạ Tước đưa bàn tay đặt ở trên bụng Dung Ân,
cái cằm mới dừng lại ở hõm vai cô, lồng ngực đã bị người con gái lấy
khuỷu tay huých mạnh một cái.

Dung Ân phản ứng rất nhanh, dường như là bật dây, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Nam Dạ Tước, thấy anh ta dường như đã vượt qua cái gianh
giới vô hình kia," Tôi không nên tin tưởng lời của anh nói."

" Tôi không có đụng vào em," người đàn ông miệng thật cứng rắn," Tôi
đang ngủ, bất tri bất giác phải dựa vào, em chẳng lẽ muốn nhìn tôi bị
ngã xuống giường?"

" Nam Dạ Tước," Dung Ântrốn anh vào góc giường khoảng cách rất xa,"
Anh đừng bức tôi được không, tôi mệt mỏi quá rồi, tôi cũng chỉ muốn ngủ
một giấc thật ngon."

Người đàn ông nghe thấy thế, liền trở mình ,thân hình hướng sang một bên, không để ý tới cô nữa.

Dung Ân thấy anh takhông có động tác nào khác, lúc này mới tiến đến
mép giường nằm xuống, cô biết rõ Nam Dạ Tước tức giận, nhưng cô không
quan tâm được nhiều như vậy.

Người đàn ông ngủ ở bên kia, nhắm mắt lại, lại mở ra, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, bởi vì Nam Dạ Tước hẹn bác sĩ tâm lí tới, cho nên cửa
phòng ngủ không có khóa, nhưng dưới lầu có A Nguyên ở đó, Dung Ân nghĩ
cũng đừng nghĩ sẽ trốn được dưới mắt anh ta.

Bác sĩ tâm lí họ Diệp, là một người con gái xinh đẹp 27 tuổi.

Cô đi lên lầu, Dung Ân đang ngồi ở trên ban công, rất nhập tâm nhìn về phía xa xa.

Diệp Tử không có quấy rầy, cô đứng ở sau lưng Dung Ân, đánh giá Dung
Ân từ đầu tới cuối, không thể nghi ngờ, cô ấyrất xinh đẹp, chỉ là thấy
hơi mỏng manh, con mắt có vẻ trống rỗng, như là một con búp bê vải bị
rút mất hồn.

Dung Ân nghe phía sau truyền đến động tác rất nhỏ, cô nghiêng đầu đi.

Bốn mắt đụng vào nhau, Diệp Tử chủ động tiến lên, duỗi ra bàn tay
phải trắng nõn," Chào cô, tôi là bác sĩ tâm lý của cô, Diệp Tử."

Dung Âncái cằm nhẹ giương lên, bên tai tóc dài dần rủ xuống, rơi ra
bên sau vai, cô cũng vươn tay ra, nắm lấy tayngười con gái đối diện ,"
Tôi là Dung Ân."

DiệpTử thấy trên mu bàn tay cô ứ động một mảng máu lớn," Đây là kim đâm a."

" Ừ."

Người con gái không cảm giác được câu trả lời, cô đi đến cạnh phía
ghế đối diện Dung Ân ngồi xuống," Tôi và cô giống nhau, chỉ sợ duy nhất
một thứ là kim đâm, những lần bị kim châm là những lần vô cùng thê
thảm."

Bầu không khí dường như tự nhiên có cảm giác đã đỡ căng thẳng, Dung
Ânvẫn như cũ mặc quần áo dài, đem toàn bộ vết thương che lấy.

Diệp Tử muốn cùng cô nói chuyện, muốn cho cô mở ra những khúc mắc,"
Vết thương trên người còn đau không? Tôi nghe Vương Linh nói, cô buổi
sáng không hề bôi thuốc mỡ."

Dung Ânđi vào chiếc dép lê, hai cái đùi khép lại đứng dậy," Tôibiết
rõ, Nam Dạ Tước là bảo cô đến chữa bệnh cho tôi, nhưng, tôi không có
bệnh, không cần trị."

" Đó là đương nhiên," Diệp Tử gật đầu khen ngợi," Tôi chỉ là ở đây cùng cô trò chuyện mà thôi."

" Được thôi," Dung Ân cũng không hợp tác," Cô cứ ngồi ở đây là được,
thời tiết như này hình như là đang chuyển sang thu thì phải?"

Diêp Tử cũng đã gặp không ítkiểu không chịu nhìn nhận thẳng vào vấn
đề như này, ánh mắt cô nhìn về phía xa xa, ở những nơi xa hoa như thế
này, đáng lẽ là phải để ọi người không ngừng hâm mộ, vì sao cô nhìn lên
gương mặt Dung Ân một ý cười cũng không có," Đúng vậy, mùa hè trôi qua
nhanh thật, người ta đều nói trời mùa thu quá mức hiu quạnh, là mùa điêu linh, nhưng tôilại rất thích khí trời kiểu này, có cảm giác như ánh mặt trời phủ óng ánh trên đường, giống như là trải thảm vậy, rất đẹp."

Dung Ân gật gật đầu, không khỏi mỉm cười," Đúng vậy, nếu ở đây có cây bạch quả.lúc gió thổi qua có thể còn đẹp hơn, giống như một trận mưa
mùa hạ vậy."

( Khoai Môn Kem : Bạch quả tên khoa học là: Ginkgo biloba; 銀杏 trong
Tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả, là loài cây thân gỗ
duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo,mùa hè lá màu xanh nhưng khi về
mùa thu lá sẽ chuyển vàng rất đẹp. trường tớ có trồng một cây rất đẹp
nhé. ^^)

"Tước Tiên sinh hẳn là rất thương cô, đã yêu mến như vậy, vì cái gì mà cùng anh ta bất đồng ý kiến?"

Dung Ân thật vất vả đôi mắt mới có hồn một chútnhưng nghe những lời
này xong, trở nên ảm đạm vô hồn, cô thu hồi nụ cười nơikhóe miệng, loại
sắc mặt biến hóa như thế này làm Diệp Tử thiếu chút nữa cho rằng vừa rồi trông thấy cô cườichỉ là loại ảo giác," Tôi yêu mến cái gì đó, đều bị
anh ta phá hủy, tôi và anh ta không có tiếng nói chung ."

Dung Ân đối Nam Dạ Tước khúc mắc rất lớn, Diệp Tử theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài, lạ thật, đầu tiên muốn thay đổi không phải Dung Ân, mà
nên là thái độcủa Nam Dạ Tước.

Có thể cùng một người khác trò chuyện, Dung Ân cũng không bài xích
nói cho cùng bác sĩ tâm lý cũng rất giỏi về việc đoán tâm lý của người
khác, cô làm cho hai người nói chuyện rất thoải mái, cuộc nói chuyện
cũng rộng mở hơn.(Khoai Môn Kem quên: dùng từ bài xích nhiều tớ chưa
giải thích: bài xích nghĩa là xa lánh nhé, nhưng tớ thấy dùng bài xích
rất hay nên dùng bài xích luôn),

" Rất nhiều người đều nói, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược," Diệp Tử nhặt lên trên mặt đất một chiếc lá vàng, đưa tới trước mặt Dung Ân,"
Nhìn này, cái này rụng trên mặt đất, tuy nhiên nhìn rất khó coi, nhưng
chúng ta lại có thể xuyên qua chiếc lá nhỏ như thế này, trông thấy một
mảnh bầu trời màu xanh phía trước."

Dung Ânnhận lấy chiếc lá, con mắt có chút nheo lại, trên mặt nổi lên
một loại sắc mặt gần như lười biếng," Tôi xem không thấy một đám mây lớn của bầu trời, tôi chỉ trông thấy mây đen bao phủ."

Diệp Tử nhìn về phía chân trời xa xa, rõ ràng là mặt trời đang chiếu những ánh sáng rực rỡ xanh biếc.

Dung Ân chính mình cũng thấy rất rõ ràng nhưng cô không muốn tiếp
nhận đợt trị liệu nào, cô không nghĩ khỏi bệnh là tốt, cô chỉ cảm thấy
như bây giờ là rất tốt rồi.

Thậm chí, có chút may mắn.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, Dung Ân không quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Tử đứng lên," Cô là?"

Hạ Phi Vũ không để ý, cô ta đứng ở phòng ngủ chỗ giao với sân thượng, vừa rồi chỉ là nhìn rất thoáng qua, không xác nhận được, lúc này mới
đến gần nhìn kỹ, liền tức giận đến hai tay nắm chặt lại với nhau, giọng
nói của cô ta cố kìm chế lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng
không cười một chút nào," Dung Ân, cô đã trở lại rồi sao."

Dung Ân đem ôm gối ôm vào trong ngực, thân thể cuộnở trong ghế, ánh
mắt vẫn như trước không hề có liếc nhìn qua " Hạ Phi Vũ, tôi còn muốn'
cám ơn' ý tốt của cô, ảnh chụp là côgửi cho Nam Dạ Tước đúng không?"

Diệp tử biết ý rời khỏi phòng ngủ, cũng khẽ khép lại cửa phòng .

" ảnh chụp nào?" người phụ nữ đương nhiên là không thừa nhận.

" Hôm đó tại cửa ra vào của khách sạn, cô không cần giả bộ," Dung Ân
cũng là thấy ảnh chụp sau mới hiểu được," Bằng không, anh ta sao có thể
nghi ngờ Bùi lang, cũng sẽ không tìm được tôi."

Hạ Phi Vũ tại chỗ rất ngạc nhiên," Cô nói cái gì?"

Dung Ân nhẹ nhàng cười lớn, tóc dài như nước chảy rất nhẹ nhàng buông phía sau lưng, "Hạ Phi Vũ, tôi dường như đã đi được rất xa, đều là tại
cô, cô hết lần này tới lần khác cản trở,cô không muốn cho tôi sống yên
ổn, tôi cũng thành cái gai trong mắt cô mà thôi."

Nghe thế, Hạ Phi Vũ mới biết rõ mình vừa làm một việcngu xuẩn tới cỡ
nào, người kiêu ngạo như cô ta, đương nhiên là không kéo mình xuống để
thừa nhận," Dung Ân, xem ra là chính cô muốn trở về phải không? Hành
động chơi xấu như thế này, là cô có ý định từ trước rồi phải không?"

Dung Ân thả hai chân xuống, bước đi rất nhẹ nhàng loạng choạng," Cô
không cần phải kích tôi, tôi đi hay không đi cũng chẳng có vấn đề gì, cô đã có năng lực như vậy, thì tại saolại ở Ngự Cảnh Uyển không dưới một
ngày?" Khuôn mặt cô lúc này, hai đầu lông mày mang theo ý cười nhàn nhạt , thái độ thậm chí có nói là rất bình thường, , đối Hạ Phi Vũ mà nói,
so với đánh cô ta một bạt tai còn chưa hả hê.

" Làm sao cô biết tôi không thể?"

Dung Ânbuông mí mắt xuống, trông thấy cô ta nắm chặt lấy bàn tay của chính mình," Vậy thì cứ chống mắt mà chờ xem."

" Dung Ân, cô không cần phải đắc ý sớm như thế, tất cả còn phải theo ý trời, tôi sẽ cho cô hai bàn tay trắng từ nơi này cút đi."

Dung Ân giương cười, cô vốn là hai bàn tay trắng, càng không có nghĩ
tới có thể mang đi cái gì, cô đem ánh mắt chậm rãi xoay qua chỗ khác, cô nhất quyết phải tập cười cho bằng được,để chôn đi yếu ớt của mình.

Hạ Phi Vũ đi khỏi phòng ngủ, từ thư phòng lấy văn kiệnđi ra, đúng lúc Diệp Tử muốn vào phòng.

" Cô là ai?" Cô ta ngăn bước đi của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lộ rõ ý đối nghịch.

" Chào cô, tôi là bác sĩ tâm lý của Dung Ân, Diệp Tử."

Bác sĩ tâm lý? Hạ Phi Vũ nhớ tới điệu bộ ốm yếu của Dung Ân vừa xong, trong đầu xẹt qua ý định." Cô ta bị làm sao vậy, tại sao phải tìm Bác
sĩ tâm lý?"

" Thựcsự xin lỗi, cái này tôi không thể tiết lộ." Vi người bệnh giữ bí mật, cái này là quy củ trong ngành của các cô.

Hạ Phi Vũ thấy cô phải đi, nghĩ đi nghĩ lại , liền mở miệng nói," Cô
tên họ là gì? Cho tôi danh thiếp, công việc của tôi thường xuyên cảm
thấy áp lực rất lớn, hôm nào có thời gian hẹn cô một buổi, tôi cũng muốn tâm sự với cô."

Diệp Tử nghe vậy, lấy danh thiếp đưa tới trong taycô ta," Có cần giúp gì đó, cô có thể liên lạc với tôi."

Cô ta đem danh thiếp để vào trong văn kiện, Diệp Tửđivào phòng ngủ
đem cửa phòng khép lại, Hạ Phi Vũ đứng ở cửa ra vào một lúc, lúc này mới rời đi.

Ra khỏi cửa chính Ngự Cảnh Uyển, cô đi vào trong vườn hoa, Hạ Phi Vũ
theo dọc con đường đá cuội chậm rãi đi bộ, cảm giác mất tự nhiên truyền
tới từ sau lưng làm côthấy rất không thoải mái, cô biết rõ Dung Ân hiện
tại đang đứng trên ban công, chỉ cần cúi đầu có thể trông thấy cô. Hiện
tại, cô ta như nữ chủ nhân của căn nhà này, có thể ở nhà chờ Nam Dạ Tước trở về, còn cô, mỗi lần đến đều chỉ có thể dùng những tài liệu kia làm
cái cớ, còn phải để cho Nam Dạ Tước đưa chìa khóa mới có thể tới.

Hạ Phi Vũ cầm chìa khóa trong tay, cô cũng không dám nghĩ, cô làm sao hi vọng người đàn ông ngày nào đó dịu dàng thắm thiết nói với với mình, cái chìa khóa này cho em.

Trong vườn hoa này, hương hoa thoang thoảng thơm, cánh hoa nhẹ nhàng rơi bên chân, nơi đâylà chỗ ở thường xuyên của Nam Dạ Tước.

Hạ Phi Vũ đi đến cửa lớn, thái độ rất kiêu ngạo, nhưng thật sự nhịn
không được xoay người, ánh mắt hướng lên nhìn về phía ban công.

Dung Ân gương mặt rất thong dong không có vẻ gì là đắc ý cả,ánh mắt
cô nhìn về phía xa xa, cũng không có nhìn Hạ Phi Vũ lấy một cái.

Hôm nay, Nam Dạ Tước trở về nhà rất sớm, đem xe hơi chạy nhanh vào
trong ga ra, anh đứng ở dưới lầu thì đã nhìn thấy Dung Ân cùng Diệp Tử
ngồi với nhau ở trên sân thương, trên chiếc bàn trà cà phê phảng phất
bốc ra hơi nóng, nhìn từ đàng xa, thật sự là là một cảnh tượng bình yên.

Dung Ân cũng nhìn thấy anh, ánh mắt nhàn nhạt, không hề gợn sóng.

Anh vào nhà, lên lầu, Diệp Tử đứng dậy đi vào phòng ngủ, người đàn
ông đem chìa khóa xe tùy ý vứt lên tủ đầu giường, cô thái độ khiêm tốn," Nam tổng, tôi muốn cùng anh nói chuyện được không?"

Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nửa khuôn mặt có viên kim cương đính
vào tai ánh lên cũng đủ làm cho cô có chút chói mắt," Cô ấy thế nào?"

Diệp Tử quay đầu lại phía sau, Dung Ân cũng không quan tâm cuộc nói
chuyện của hai người , ôm lấy hai đầu gối cuộn mình vào chiếc ghế.

Người đàn ông đứng dậy, Diệp Tửtheoanh đi ra ngoài.

Trong thư phòng, anh thoải mái dang tay chân ra ngồi trên chiếc ghế
sa-lon bằng da thật, tay phải chống lên chiếc cằm, con mắt khẽ nheo lại, Diệp Tử đứng ở nơi cách xa anh vài bước chân, người đàn ông như này,
nếu không phải cô biết nguyên nhân gây ra tâm bệnh của Dung Ân, hẳn cô
cũng sẽ bị gương mặt này mê hoặc, nếu ví như anh là cây thuốc phiện,
cũng không có một chút nào gọi là nói quá. Nam Dạ Tước hai tay khoanh
trước ngực, mở mắt ra thìtrong mắt tỏa ra khí lạnh lẽo," Cô muốn nói
gì?"

Diệp Tử hoàn hồn, lời nói hoảng hốt," Dung Ânđúng là có chướng ngại
tâm lý rất nghiêm trọng, tôi tiếp xúc với cô ấy một ngày, phát hiện cô
ấy thái độ rất tiêu cực, tránh né cảm xúc rất nghiêm trọng, nếu như cứ
tiếp tục như vậy e rằng càng ngày càng không có lợi."

"Sẽ thế nào?"Nam Dạ Tước mở miệng, ánh mắt lộ ra khẩn trương.

" Hiện tại, cô ấy chống cự lại sự đụng chạmcủa anh, nếu như cứ bỏ mặc như vậy, khả năng ngay cả gặp mặt anh cũng không được, nói cách khác,
đến lúc đó, anh phải hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô ấy."

Người đàn ôngtay bắt đầu xiết chặt, anh đem Dung Ân mang về đây, giam cầm ở trong cuộc sống của anh, anh làm sao có thể ra khỏi cuộc đời của
cô?

" Không có biện pháp nào tốt hơn sao?" Trong lời nói của người đàn
ông lộ ra vẻ vô lực, Diệp Tử thầm nghĩ, người đàn ông đỉnh đạc như vậy,
sắc mặt lại buồn bã bất lực như thế, trong lòng của anh hẳn cũng sẽ cực
kỳ bối rối .

" Làm cho cô ấy chấp nhận anh, trong đầu cô ấy giờ đang khắc sâu một
loại tổn thương, thế cho nên chỉ cần cô ấy nhớ tới sẽ lập tức xa lánh
anh ngay, nếu như cô ấy có thể từ từ buông ra, một lần nữa chấp nhận anh thì không có khó khăn gì nữa."

" Có thể sao? Bây giờ cô ấyngay cả cho tôi lại gần cũng không chịu."

" Nam tổng là người thông minh, việc ấy, chắc không cần người khác
chỉ cho phải làm thế nào, Mặt khác, tôi sau khi trở về sẽ soạn ra một
bệnh án tốt cho Dung Ân, cùng với thời gian, cô ấy nhất định khá hơn."

Nam Dạ Tước cho Diệp Tử trở về sớm, anh ngồi trong thư phòng gần nửa giờ đồng hồ, lúc này mới trở lại phòng ngủ.

Dung Ân hai tay ôm đầu gối ngồi ở trên giường, trong TV đang chiếu
một bộ phim truyền hình lãng mạn, cô hình như là đang ngủ, mặt gối nhẹ
lên trên đầu gối,mắt khẽ nhắm lại. Nam Dạ Tước bước đến rất nhẹ nhàng,
muốn cho cô nằm xuống để ngủ ngon hơn, nhưng hai tay vừa chạm vào vai
cô, Dung Ân liền giật mình vội vàng mở mắt ra, hai chân đạp vài cái, đem thân thể tránh đi rất xa.

Nam Dạ Tước hai tay vẫn tư thế cũ lơ lửng giữa không trung., có chút
chột dạ, ngượng ngập muốn dấu đi, thấy cô nhìn chính mình như vậy, Nam
Dạ Tước lúc này mới rất khoát đưa tay rụt về, động tác có chút buồn
cười," Tôi không có đụng vào em, chỉ là thấy em đang ngủ......"

Dung Ân thấy anh cứ như vậy mà sợ hãi, sợ cô có những phản ứng quá
khích, nhưng cô lại rất bình tĩnh gương ánh mắt cao ngạo nhìn anh," Nam
Dạ Tước, tôi không muốn trông thấy Hạ Phi Vũ ở Ngự Cảnh Uyển ,có được
không?"

Dục Vọng Đen Tối - Chương #86