Chương 84: Thể Xác Và Tinh Thần Khó Hợp ...


Vật kia trong nháy mắt liền mất tác dụng, người đàn ông ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài âm u tá ác kéo ra, trên tai
trái, khuyên tai kim cương sáng chói vô cùng.

Hắn không đi thang máy, mà đi thang bộ lên, tiếng bước chân
rất nhỏ như mèo, hai tay buông thỏng bên người nắm chặt.

Tất cả nhân viên bảo vệ cũng bị hắn lấy phương thức giống
hết nhau xử lý, sau khi đến mục tiêu, hắn vươn tay dò xét trên
tay cầm cửa, về sau lấy ra tấm thẻ từ, quét hai lần trên khe cửa, cánh cữa đóng chặt liền mở ra.

Người đàn ông đi vào, bên trong, có mùi vị hắn rất quen thuộc.

Thân thể bén nhạy xuyên qua nhà ăn cùng phòng khách, hắn
không tốn bao nhiêu thời gian tiền tìm được phòng ngủ Dung Ân,
hắn nhẹ đẩy cửa ra, bên trong trong đèn trên tường vẫn sáng, màu da cam
bao phủ xuống, cô gái ngủ tựa hồ cũng không yên, hai đầu lông mày nhíu
lại, một chân vượt ra ngoài giường.

Hắn lách mình đi tới trong phòng ngủ, đi tới đầu giường , đem đèn tắt đi.

Dung Ân ưm một tiếng, mắt ngái ngủ lim dim! Nhờ ánh trăng,
dường như thấy có người đứng bên giường. Cô đột nhiên buồn ngủ
hoàn toàn không có, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, "Ai?"

Người đàn ông lấn đến che miệng cô, thân thể mạnh mẽ ngăn
chận động tác như muốn đứng dậy của cô, cần cố hắn có mùi
nước hòa hòa với mùi thuốc lá quen thuộc, Dung Ân trợn to hai
mắt, " Ưm ưm—"

Nam Dạ Tước tháo mũ xuống, trong đêm tối, con ngươi ở gương mặt
tuấn tú lộ ra tàn nhẫn như mắt sói, "Ân Ân, tôi tìm em thật là
cực khổ."

Dung Ân chen chân vào đá, lại bị Nam Dạ Tước trở tay đem cô áp dưới
thân thể, anh đè chặt hai tay của cô, từ trong túi quần móc ra cà
vạt, thủ đoạn lão luyện trói chặt cổ tay cô. Cô nghiêng đầu,
một đôi mắt gắt gao trừng mắt hướng hắn, Nam Dạ Tước không quan tâm,
đầu gối đụng chạm nhẹ vào lưng cô, "La à, sao không la lên?"

Trốn đến nơi này cũng có thể bị Nam Dạ Tước bắt được, Dung
Ân đã hoàn toàn tuyệt đường rồi, mà Nam Dạ Tước dường như rất
thích nhìn vẻ mặt này của Dung Ân, anh vương bàn tay to lớn chế trụ người cô, "Dung Ân, lá gan cô khá to đó, dám chạy, sao cô
không chạy lên trời đi? Có gan chạy, thì đừng để cho tôi bắt
được."

Cô dùng sức giãy dụa mấy cái, lại bị anh nắm chặt dây lưng áo ngủ kéo cả người cô lại, "Cô muốn chơi phải không? về nhà, chơi
thật đã."

"Đây chính là nhà tôi!" Dung Ân giận trừng mắt, thân thể giắt trên cánh tay Nam Dạ Tước, gầy yếu vô lực.

"Cô muốn chơi ở đây," Người đàn ông mỉm cười, tà nịnh mà
tàn nhẫn, " Tôi sợ tiếng động quá lớn, đánh thức người khác,
làm mất húng thú của tôi." Cánh tay anh ôm eo Dung Ân, liền như
vậy đem cô từ trên giường xuống, một tay kia che miệng của cô, ra khỏi phòng ngủ.

Xuyên qua bóng tối, Nam Dạ Tước mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Dung Ân, nhưng biết cô lúc này đang khóc, nước mắt lạnh như băng chảy đến ngón tay anh, cô đạp chân, tuyệt vọng giãy giụa.

Nam Dạ Tước tưởng rằng cô sẽ như trước không khóc không làm khó, đơn giản thỏa hiệp.

Đây thật chính là lần cuối cùng Dung Ân phản kháng, toàn bộ hi vọng của cô cũng đặt ở nơi này, hạnh phúc của cô, tự do
của cô, Dung Ân càng giãy giụa mãnh liệt, hai chân như bạch ngọc nhẵn nhụi bị mang xuống lầu, cô liều mạng vớ víu lầy bất cứ thứ gì, ai tới cứu cô, nhưng Bùi Lang không có ở đây, không có ai khác có thể cứu cô, bàn tay người đàn ông thấm ướt nước mắt, thân thể gầy yếu trong ngực phảng phất chỉ còn lại bộ xương,
Nam Dạ Tước không có ý định buông tay, ra khỏi tòa nhà xe A Nguyên đã sớm đợi cửa, anh đem Dung Ân ném vào sau đó ngồi vào ghế
sau, "Lái xe."

Gió vẫn thổi nhẹ, quét trên mặt lạnh lùng vô cùng, Nam Dạ
Tước đặt trên hông của cô, con ngươi nhắm lại, tựa như nghỉ ngơi.

A Nguyên thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu quan sát vẻ
mặt hai người, Dung Ân mở to hai mắt, trong con ngươi trống rỗng
vô cùng, cô ngó ra bóng đêm ngoài cửa xe , tóc vương nhẹ trên vai vài sợi bị cắn trong miệng, đôi môi trắng bệch, run run mãnh
liệt.

Đây chính là cướp người trắng trợn, nhân viên bảo vệ bị
trói trong phòng trực ban kêu la hồi lâu, mười mấy chiếc xe lúc
lái đi lại càng hỗn lọan như chỗ không người, cuồn cuộn hùng
dũng đưa Nam Dạ Tước về Ngự Cảnh Uyển.

Bóng đêm mông lung, biệt thự Ngự Cảnh Uyển lộ ra vẻ hạc giữa bầy gà, nóc nhà tạo hình tam giác Âu Mỹ rất khác biệt, nhưng trong mắt Dung Ân, lại cảm thấy kinh sợ vô cùng.

Vương Linh đã sớm đi ngủ, bên trong nhà ngay cả ngọn đèn yếu
ớt cũng không có, bóng cây đu đưa, giương nanh múa vuốt phản
chiếu trên mặt người , âm trầm mà mơ hồ.

"Đại ca, đến rồi." (Sao mình vẫn thích dùng tự Lão đại hơn nhỉ....)

A Nguyên nói lời này , cũng không quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía trước.

Dung Ân nắm chặt cửa sổ xe, muốn cách xa Nam Dạ Tước một
chút, cánh tay dường như để ngoài cửa xe, hai tay người đàn ông
khoanh ở trước ngực, hơi cuối đầu, sống mũi kiên nghị, môi mỏng mím rất chặt, chỉ để lại một đường. Hắn mở mắt ra, hẹp dài hốc
mắt, vẻ u ám bắt đầu khởi động, hắn nghiêng đầu đi, hướng Dung Ân
cười cười, "Chúng ta đã đến rồi."

" Nam Dạ Tước, anh, kẻ điên này."

"Mắng chửi đi, hiện tại dùng nhiều khí lực một chút, khỏi
phải phản kháng vô dụng." Nam Dạ Tước dẫn đầu xuống xe, chân thon
dài vòng qua sườn xe lại đến bên cạnh Dung Ân, một tay mở cửa xe, tay phải túm lấy Dung Ân kéo ra. Cô duỗi chân, trước khi ra khỏi xe
đạp mấy cái, nhưng là vô dụng, sức lực nam nữ trời sinh đã
khác, Nam Dạ Tước chỉ cần dùng thêm chút sức đã ôm cả người cô bên
trong cánh tay.

A Nguyên thần sắc điềm tĩnh, cũng không có nhìn nhiều, tiếng động
bên kia yên lặng, anh mang theo người rời đi, ánh mắt liếc thấy
bóng lưng kiên nghị của Nam Dạ Tước, hắn lắc đầu, phụ nữ, quả thật
là mầm tai họa.

Cổ tay bị cà vạt trói, máu không lưu thông, hai cái tay cũng chết
lặng, Dung Ân vẫn còn mắc áo ngủ, lúc giãy giụa cổ áo mở ra,
lộ ra mảng da thịt lớn cùng bờ vai.

Máu trong người Nam Dạ Tước sớm đả trào lên, hắn cơ hồ là đem
cửa phòng ngủ đá văng, đem Dung Ân ném tới cái giường lớn kia.

Phía sau mặc dù có chăn mềm mại che chở, nhưng phía sau lưng tiếp
xúc, Dung Ân vẫn là giống như điện giật bật lên, hai tay dùng sức
cởi mở cà vạt, người đã lui đến góc giường, Nam Dạ Tước thấy trong tay
cô động tác nôn nóng mà xốc xếch, chẳng qua là cười cười, hắn cúi
người, bàn tay chợt chiếm lấy cổ chân mãnh khảnh của Dung Ân, dùng sức
khẽ động đem cô kéo đến bên cạnh.

Cô nhấc chân đá lên, nhưng hai chân bị Nam Dạ Tước đè ép, Dung Ân
trên tay bị cột không có khí lực, giãy giụa rơi xuống mặt đất,
cánh tay rơi mất tri giác.

"Dung Ân, cô tại sao muốn trốn? " Anh ngồi xổm người xuống, cũng không có ý định đem cô ôm lên.

Cô mở to hai mắt, nghiêng người, tóc dài đen nhánh phủ kín cả phía sau lưng, "Nam Dạ Tước, anh ngay cả tại sao tôi muốn trốn cũng
không biết sao? Bởi vì tôi không muốn ở đây, tôi muốn cuộc sống
cùa mình, anh hiểu chưa?"

"Tôi không hiểu," Nam Dạ Tước quấn một lọn tóc của cô trên đầu ngón tay, " tôi cho cô cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, lãi để cho tô
tiền xài không hết, lúc đi chơi, ai ai cũng biết cô là người
phụ nữ của tôi, cũng sẽ kính nể cô, cuộc sống như vậy cô tại
sao không muốn? Dung Ân, rốt cuộc cô muốn cuộc sống như thế
nào?"

Dung Ân biết rõ cùng anh nói chuyện không được, vẫn như cũ anhg giọng phát tiết, " Tránh xa anh, chính là cuộc sống tôi mong
muốm, tôi tình nguyện cằm 2000 đồng tiền lương sống cuộc sống
trước kia, Nam Dạ Tước, trên tay anh dính máu, chẳng lẽ tôi phải
sống cuộc sống như vậy sao?"

Trong mắt cô trong trẻo lạnh lùng phát ra oán hận, hận anh phá hư mọi thứ của cô.

Nam Dạ Tước lần đầu tiên cảm thấy thất bại, anh cẩn thật an bài,
thậm chí vì cô đã lót đường sau này thật tốt, nhiều cô gái ao ước theo đuổi, nhưng cô lại không muốn. Hung hăng thậm chí tàn
nhẫn không thèm suy nghĩ liền cư tuyệt.

Anh kéo cánh tay của cô đem cô ném lên giường, " Cô không muốn
sống cùng tôi, cho nên, cam nguyện bán thân thể của mình theo
thằng Bùi Lang đó, Dung Ân, có phải cô cho là tôi không làm được gì anh?"

Cô giống như bị sỉ nhục nặng nề, giơ chân phải lên đá anh,
Nam Dạ Tước mí mắt cũng không có nhúc nhích chế trụ mắt cá chân của cô, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, " Trừ chiêu
này, cô còn biết cái gì nữa không? Ân?"

Dung Ân đỏ mặt, , đá mấy cái không có kết quả "Nam Dạ Tước, không
nên suy bụng ta ra bụng người như vậy, anh mới bán thân thể đó!"

Cô nhìn thấy vé mặt anh từ từ âm u đi xuống, chỉ cảm thấy phía
sau lưng đã xuất mồ hôi lạnh, Nam Dạ Tước thấy cô không thừa nhận, liền
lấy điện thoại di động ra đem tấm hình kia thả vào trước mặt Dung Ân, "
Cái này nói như thế nào? Tôi điều tra, nó cũng không có được
xử lý qua."

Dung Ân thấy là hình cô cùng Bùi Lang đứng trước cửa khách
sạn, hiển nhiên là chụp lén, cô nhếch môi lên không nói gì.

"Thế nào, không ngụy biện được nữa sao?"

"Đây là Hạ Phi Vũ chụp, lúc ấy chẳng qua tôi cùng Bùi Lang đưa người khác đến khách sạn, mắt anh nhìn không thấy sao? Chúng
tôi chẳng qua chỉ đứng chung một chỗ!"

" Dung Ân, cô cho rằng tôi còn có thể để cô đùa giỡn sao?" Nam Dạ Tước lấy ngón cái cùng ngón trỏ cầm điện thoại di động lên, " Tay
lôi kéo, cũng rất thân mật nhỉ, ban đầu cô nói con mất là do Hạ Phi Vũ đẩy cô, hiện tại cô nói tấm hình này hại cọ, Dung Ân,
tôi không muốn nghe cô nói nhảm nữa!"

Cho nên, đã mói dối một lần, về sau đừng hy vọng người khác tin tưởng lần thứ hai.

Dung Ân giơ một cái chân khác, đá hướng anh đang cầm điện
thoại , " Anh cũng đã cho là như vậy, anh còn hỏi cái gì?"

Điện thoại bay ra ngoài theo dường vòng cung rớt xuống đất, miệng
Nam Dạ Tước từng trận từng trận chua chát, trong đôi mắt căm phẫn mạnh mẽ, " Dung Ân, tôi cho cô cơ hội, cô không muốn, muốn cam
chịu, cũng đừng trách tôi."

Cô ngửa mặt nằm ở trên giường, xương quai xanh thon gầy lồi ra, Dung
Ân bỗng nhiên nở nụ cười, Nam Dạ Tước chỉ nhìn thấy hai vai cô không
ngừng lay động, thậm chí ngay cả tóc dưới thân thể đều lay
động, cô cười, cười, nước mắt liền từ khóe mắt chảy ra, sau đó quanh
co chảy đau thương buồn bã trên mặt. Anh nói, tôi cho cô cơ hội
giải thích....

Dung Ân thật không cảm thấy buồn cười, cô hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Nam Dạ Tước, anh nhìn ra được, cô không phải là đang cười, khóe miệng vẽ ra độ cong hẹp kiêu căng châm chọc, không biết là đang
giễu cợt anh hay chí là cô.

"Không được cười!" người đàn ông vươn tay ra che miệng của cô,
Dung Ân loạng choạng đầu tránh ra, "Anh bức bách tôi đến tận bây
giờ, chẳng lẽ còn quản tôi khóc hay cười sao?"

Nam Dạ Tước kéo hai vai của cô, xoay người cô, Dung Ân quay lưng
với chính mình, " Đúng, tôi quản không được, nhưng tôi có thể
chi phối khóc hay cười của cô." Hai tay cô bị trói trước người,
người đàn ông trực tiếp kéo cổ áo của cô xuống xé đi, vải
cotton bị xé toạc, bởi vì cô bị trói mà không thể xé toàn
bộ, Nam Dạ Tước dùng sức, Dung Ân cảm giác lạnh buốt! Cà phía
sau lưng lộ ra ngoài, hai tay áo lẻ loi trơ trọi còn treo ở cánh tay.

Ánh sáng màu da cam chiếu rọi cái lưng trắng nõn của cô,
đường cong tuyệt mỹ, bàn tay anh lập tực che phủ phía trên,
lòng bàn tay cảm thụ được nơi nói mềm mại trơn nhẵn. Dung Ân
khòm vai, nhưng không có hưởng thụ, ngón tay Nam Dạ Tước tại áo
ngực của cô kéo xuống, đầu hai ngón tay liền giải quyết gò bó cuối cùng của cô.

Anh cúi người, hôn tinh tế trên lưng cô, thật sự là giống như
đem cô nâng niu quý trọng trong lòng bàn tay, cằm theo sống lưng
Dung Ân đi xuống, đến xương cùng, Nam Dạ Tước mắt nhẹ nheo lại,
bỗng nhiên dùng sức cắn.

"A—-" Dung Ân đau hô ra tiếng, chẳng qua là phát ra âm thanh ngắn
ngủi liền cắn môi, hai tay vì giãy giụa mà bị cà vạt mài ra
vết máu, Nam Dạ Tước rất dùng sức, giống như là muốn cắn rơi một
miếng thịt của cô, anh từ từ buông ra môi mỏng, nhìn vết đỏ
nổi bật trên da thịt, về sau, vết máu đỏ trên da thịt từ từ
chảy xuống.

Nam Dạ Tước đem ngực to lớn dán trên lưng Dung Ân, nói bên tai cô, "Đau không?"

Mồ hôi trên mặt cô toát ra, Dung Ân nghiêng đầu đi, liền thấy cặp mắt anh lóa tia u ám nhìn trán mình, cô buông hàm răng cắn
chặt ra, run run nói đầy đủ câu, "Đồ biến thái!"

Anh đem mặt của cô xoay ra ngoài. Tiến đến hôn, đều bị Dung Ân cắn nát môi, Nam Dạ Tước một tay bóp lấy cằm của cô, giữa ngón
tay, dường như bóp nát cằm cô, lần nữa hôn, Dung Ân nếm mùi máu tươi trong miệng anh, màu đỏ tươi của máu hính khóe miệng cô,
đầu lưỡi Nam Dạ Tước dường như chạm đến cổ họng cô, làm cô hít
thở không thông.

Hắn đè trên người cô, đem quần ngủ của cô kéo xuống, vừa tự cởi quần áo của chính mình, Nam Dạ Tước đem cô quay lại phía
mình, Dung Ân dùng sức đếm ngực hắn, thân thể giãy giụa, cô
cuồng loạn gần như bị điên, âm thanh trong miệng như con thú vì
bảo vệ chính mình mà gầm lên, động tác không thay đổi, chỉ có thể lấy ngang ngược chống đỡ.

Cánh tay Nam Dạ Tước ngáng ngang cô cô, đem cô áp trên giường,
Dung Ân muốn đứng lên. Nhưng đã không thể động đậy, hắn vươn bàn tay xoa nhẹ trên ngực cô sau đó dùng sức, cô đau đến nước mắt
lưng tròng, thừa dịp Nam Dạ Tước chưa chuẩn bị, mở ra răng nhọn cắn
cánh tay hắn. Bọn họ cứ như vậy giằng co , Dung Ân đem phần này đau
trả lại cho hắn, nhưng hắn chẳng qua là nhíu hạ lông mày, tay hắn
bỗng nhiên di động trước ngực cô, đây không phải là vuốt ve , mà là
hành hạ, trên đùi, trên bụng, cánh tay cùng với ngực, phàm là tay hắn
đụng qua đều để lại dấu tay, sau khi buông ra ngay lập tức hiền
xất hiện máu đọng toàn thân, thê thảm không nỡ nhìn.

Hắn rút tay về, đem hai chân Dung Ân dạng ra, cà vạt xiết cổ
tay rách da, cô không muốn để hắn toại nguyện, hắn tiến vào
giống như mũi kiếm xuyên vào da thịt, giống như bị lăng trì,
không có đau đớn nào có thể đau hơn, Nam Dạ Tước không tin, cô có
thể hầu hạ người đàn ông khác, nên có thể tiếp nhận hắn
giống như trước.

Dung Ân nhỏ vụn rên rỉ, âm thanh bởi vì thống khổ mà vọng ra nghe chói tai vô cùng, mỗi nơi trên người cô đều bài xích hắn,
ngay cả vùng kín cũng vậy.

Cô càng không chấp nhận, hắn liền càng dùng sức, cho dù làm cô bầm tím, hắn cũng muốn cô hòa làm một thể. Nam Dạ Tước đem hai chân cô đặt lên vai mình, Dung Ân liền không giãy giụa nữa, cô yên lặng
nhìn lên, cảnh vật trước mắt theo thân thể lắc lư đung đưa, bên
trong đôi mắt, đèn chùm thủy tinh như lắc lư muốn rơi xuống, mỗi một viên thủy tinh đều buồn bã bi thương hát.

Lúc mơ mơ hồ hồ, cự hình dường như đã xong.

Dung Ân động động chân, hạ thân như tê liệt, cô cúi đầu xuống, chỉ thấy có máu theo má trong bắp đùi chảy xuống đi ra ngoài.

Vẫn là bị tổn thương.

Kết quả như thế Dung Ân cũng không nghĩ qua, cô liều chết không
chấp nhận, thân thể không hề vui thích có thể nào dễ chịu?

Nam Dạ Tước nằm ở bên cạnh, loại phản ứng lạnh nhạt này hoàn
toàn chọc giận hắn, hắn mọi cách đòi hỏi, cô nàng đúng như cá chết
loại nằm ở kia, nhớ tới đêm đó cô gọi Diêm Việt lúc kích tình, hai
mắt hắn liền bị nung đỏ lên, nếu như không đổi được thể xác và tinh thần hợp nhất, như vậy càng đau nhức, đau nhức thật sâu.

Dung Ân toàn thân mệt rã cả rời nằm ở đó, chưa kịp nhắm mắt lại, đã
bị Nam Dạ Tước lôi dậy. Cô bất động không làm khó, lại bị hắn mang ra
khỏi phòng, đến hành lang hình cầu ở cầu thang.

"Anh muốn làm cái gì?" Thân thể trần truồng cảm giác lạnh
như băng, âm hàn từ lòng bàn chân chui lên tới, theo mỗi dây thân
kinh bò khắp toàn thân. Động tác Nam Dạ Tước theo sát đến, giống như giật dây búp bê, hắn động một chút, Dung Ân liền động một chút.

Hai tay hắn đè ép bả vai Dung Ân, đẩy nửa người trên của cô lên,
bụng cô chống đỡ lan can, nhìn xuống, có cảm giác choáng váng. Nam Dạ Tước dán chặt phía sau Dung Ân, cặp chân cô bắt đầu run
rẩy, hai tay không tự chủ được vịn hai bên lan can, cô nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi lại phảng phất có máu tươi ngay tại chỗ.

" Dung Ân, cô cũng sợ sao?"

Cô dĩ nhiên sợ chết, Dung Ân thật không có nghĩ tới Nam Dạ Tước biến
thái như vậy, Vương Linh ngủ ở phòng dưới, mở cửa có thể nhìn
thấy bộ dáng dây dưa này của họ, sau lưng cô cứng ngắc, khuất
nhục cộng thêm không cam lòng, làm cả khuôn mặt cũng thấm bi thương
không nói lên lời. " Nam Dạ Tước, chẳng lẽ anh sẽ không sợ chết
sao?"

"Tôi dĩ nhiên không sợ, " hắn vỗ về cổ của cô, đem mặt cô hướng
chính mình, " CÔ càng muốn tôi chết, tôi càng sống thật tốt,
Dung Ân, Giãy giụa mà không thể thoát được, là loại cảm giác
như thế nào?"

Dung Ân thật có cảm giác bị ép điên! Cô cuối cùng không chịu đựng nổi, "Nam Dạ Tước, anh là người hay sao!!"

Ở trong mắt cô, hắn vốn đã không phải rồi, bất cứ cấp bậc
cầm thú nào dùng trên người anh cũng khó hình dung, " Thật ra
thì cầm thú rất tốt, chỉ phải hiểu mình muốn cái gì là được, cô cùng
Diêm Việt không phải là ân ái sao? Không phải là tính toán đến
chuyện kết hôn sinh con sao? Phỉ!!! Hiện tại người cô coi trọng
không phải là tôi? Hắn là người, cho nên không thể đoạt được từ tay tôi, Dung Ân, cô biết điều một chút cam chịu số phận đi!"

Cô chửi đánh cũng không có tác dụng gì, người đàn ông này
vô sỉ tới cực điểm, da mặt so sánh với thành tường còn dầy hơn.

" Dung Ân, cô còn dám chạy không?"

Cô cắn răng không nói lời nào, hắn biết trong lòng cô còn không cam
lòng, cô không ngừng suy nghĩ, chỉ sợ cô không thể sống yên ổn,
hai cánh tay hắn ôm lấy Dung Ân từ phía sau, "Nói, còn dám
không?"

"Anh sợ tôi chạy sao?" Đường đường là Tước thiếu, cũng có
lúc sợ sao? Tôi có thể trốn được không, cuối cùng cũng bị anh
bắt lại ."

"Không cho phép cô nói với tôi như vậy." Nam Dạ Tước không muốn
từ giọng cô nghe ra loại xa cách đó. Khoảng cách càng kéo dài ra thêm,
dường như bọn họ vừa mới hoan ái trên chiếc giường kia chỉ là giấc mộng, không hề chân thật. Cái loại suy tính thiệt hơn này, Nam Dạ Tước rất
không thích.

Người đàn ông này, thật sự bá tạo từ xương tủy, quản người ta khóc
cười, còn muốn quản khẩu khí của người khác, " ANh muốn nghe thì nghe,
Nam Dạ Tước, tôi không phải loại phụ nữ thích lấy lòng người khác của
anh, tôi nghĩ gì thì nói đó."

Hắn cảm giác có chút thất bại. Nhưng phụ nào chưa từng gặp qua, cho dù cô ta có kiêng ngạo, lạnh lùng, cũng có chổ mềm yếu.

Nam Dạ Tước đem đầu gối chen vào chân của cô, hắn không đợi cô có
tiếp nhận hay không, liền xông vào trong cơ thể cô, Dung Ân bấu móng tay vào lan can cầu thang, giống như những vỏ sò xinh xắn bởi vì dùng sức
mà đỏ lên, va chạm của hắn, ngang tàng bạo ngược, lại có chứa trừng
phạt, cô rốt cục nhin không được, miệng la lên, "A—"

"La lớn tiếng một chút, để tất cả mọi người xem một chút."

Đau , thật là đau . Dung Ân nghĩ để ình buông lỏng thân thể, tiếp
nhận, cũng không cẩn phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng tâm hồn cô
hết lần này đến lần khác sáng suốt đống đối lại cơ thể, cô khiến nó căng cứng, bế tắc, giống như trước chịu đựng Nam Dạ Tước nói không ra lời là hưởng thụ hay là hành hạ, hắn tăng nhanh tốc độ, cho dù Dung Ân cắn
răng đem thống khổ nuốt xuống, nhưng cái loại va chạm này đối với xung
quanh trống trải yên lặng trở nên tương phản rõ ràng, nhịp điệu lên
xuống quan quẩn trong biệt thự.

Vương Linh ở gian phòng kia, bỗng nhiên mở đèn ra.

Dung Ân ứng phó không kịp, dường như có thể nghe được tiếng động cô đứng dậy mặc quần áo, "Nam Dạ Tước, mau vào đi."

"Ân Ân, trả lời tôi, cô còn dám trốn không?" Nam Dạ Tước cắn lỗ tai
của cô, một tay dán sát bụng cô, đem mật địa của cô ép sát chính mình.

"Đồ điên này, mau vào đi."

"Đừng kích động, " tiếng nói anh khàn khàn, cái loại âm thanh lộn xộn này nghe vào tai, mang theo mùi vị gợi cảm không trọn vẹn, " Cô vẫn
chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Nam Dạ Tước, anh..."

Bất kể muốn chửi rủa như thế nào, đều không còn sức lực.

"Nói, tôi muốn chính miệng cô nói ra!"

Những ngón tay nắm chặt của Dung Ân từ từ buông ra, đầu ngón tay từ
tư hồng trở lại, "Tôi không trốn nữa, tôi sẽ không chạy nữa..."

Phía sau, người đàn ông kéo môi mỏng, móng vuốt ác ma rốt cuộc cũng
thu hồi, khóe miệng vung lên độ cong bất thường, cánh tay giữ chặt hông
cô kéo vào phòng ngủ. Lúc xoay người đóng cửa lại trong nháy mắt, Dung
Ân thấy Vương Linh ở lầu dưới đang đi ra, dường như đang tìm xem tiếng
động xuất phát từ nơi nào.

Dung Ân giãy giụa, cô dường như đã bắt được phao cứu sinh, nhưng đổi
lấy là cái gì? Cô ngẫm lại, chính mình có nên hay không cam chịu số
phận? Trong xã hội này, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể điều khiển
được quỹ đạo cuộc sống của mình? Bọn họ trệch ra khỏi quỹ đạo, cũng
không thể sống tốt được sao?

Nam Dạ Tước mở cà vạt trói tay cô ra, chỉ là trêu đùa của anh, cũng
đào không nổi một chút đáp lại của cô, cuối cùng, liền chuyển thành phát tiết.

Đêm nay, Dung Ân thật sự là bị hắn tra tấn nặng nề.

Loại trừng phạt này của anh so với roi đòn còn không có người nào
chịu được, Dung Ân từ trước đến giờ cảm giác mình có thể nhịn đau, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn hôn mê.

Trên mặt giường lớn, chỉ có một chỗ lõm xuống, Dung Ân nằm tư thế bào thai, trạng thái tự bảo vệ mình chiếm giữ trong tử cung của mẹ, một
chiếc chăn trắng đen chẻ ở trên bả vai cô trở xuống, cô ngủ say sưa,
mạch máu trên cần cô rõ ràng nhấp nhô đều đặn làm cho người bên cạnh
nhìn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, không tồi, vẫn còn sống.

Nam Dạ Tước lúc đứng lên liền phát hiện cô phát sốt, hắn vỗ mặt của cô, vẫn là bất tỉnh.

Từ Khiêm bị quấy rầy giấc ngủ, lúc chạy tới đã nhìn thấy bộ dáng
này, anh kéo chăn trên người Dung Ân , trông thấy cánh tay cô cùng với phần lưng ú đọng máu.

Bên trên giường, quần áo bị xé nát cùng với cái loại hương vị
tình dục đó còn tràn ngập trong không khí, Từ Khiêm không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì, "Tước, cậu chơi quá mức."

Người đàn ông ngồi ở bên giường, dưới áo choàng tắm màu đen,
lồng ngực to lớn từ từ phập phồng, hắn muốn nói mình không có chơi,
nhưng xác thực Dung Ân vết thương đầy người là do hắn gây nên, "Sẽ
không có việc gì chứ?"

"Bây giờ mới biết sợ sao , " Từ Khiêm xem có chút đè nén, liền xoay
đầu đi, "Sốt cao rất dễ dàng hạ , tôi không biết trên người cô ấy rốt cuộc bị thương như thế nào, tôi để chút ít thuốc mỡ tại đây, cậu tắm sạch cho cố ấy thoa lên, không nhiễm trùng không có việc gì."

Nam Dạ Tước cúi đầu không nói gì, cũng biết mình lần này quá mức,
lại không có mặt mũi nói cái gì, Dung Ân thủy chung ngủ, duy trì cái tư thế kia, thân thể cũng không có lật một cái. Hơi thở yếu ớt, luôn cảm
thấy một hơi sẽ tiếp không được, rất yếu ớt.

Từ Khiêm đem đồ chuẩn bị tốt, tiêm trên mu bàn tay Dung Ân từng chút
một, hắn động tác dịu dàng, lúc cắm đi vào , Dung Ân chỉ động đậy
đầu ngón tay, cũng không có phản kháng , "Đến buổi tối, hẳn là sẽ
không sốt."

Nam Dạ Tước đã thay xong quần áo, hắn nhìn xuống từng chút một ,
lại cúi người xem một chút Dung Ân có tình không, "Cô ấy làm sao vẫn còn ngủ?"

"Hỏi chính cậu, " Từ Khiêm tức giận ngăn hắn, "Tước, cậu có phải hay không quá hung mãnh?"

"Không tổn hại tôi cậu sẽ chết sao?"Nam Dạ Tước trừng mắt nhìn anh,
hắn chỉ muốn dạy dỗ cô , không nghĩ tới thể chất cô kém như vậy, ngủ một đêm liền lăn qua lăn lại thành như vậy.

"Chuyện kế tiếp cậu tự lo liệu đi, "Từ Khiêm đem đồ để xuống, "Tôi
không giúp được cậu, trở về ngủ đây." "Buổi tối sẽ tới một chuyến nữa."

Từ Khiêm đi rồi, Nam Dạ Tước sai Vương Linh nấu chút ít gì đó thanh
đạm, Dung Ân sau khi tỉnh lại nhất định sẽ đói, hắn không có đi làm, nằm ở trên giường, để cho Dung Ân gối lên bờ vai của hắn, muốn cho cô ngủ
được thoải mái một chút. Đau đớn tối hôm qua, đã khắc sâu vào trong lòng cô, cho nên, hễ là có chút động tĩnh, Dung Ân liền giống như con nhím
co người lại, cô nhăn lên đôi mi thanh tú, mí mắt bất an giật vài cái,
Nam Dạ Tước cho rằng cô tỉnh lại, liền xòe bàn tay ra vỗ nhẹ vài cái
trên mặt Dung Ân, "Ân Ân, Ân Ân?"

Đầu chỉ là cọ xát trên bộ ngực hắn , mi tâm nhíu lại dần tản ra, cô lại lần nữa ngủ say.

Nam Dạ Tước đem tóc ở trên trán cô đẩy ra, lộ ra cả gương mặt tái
nhợt, cô nếu có thể như hiện tại yên tĩnh ở bên cạnh hắn ngoan ngoãn,
hắn cũng sẽ không đối với cô như vậy. Người đàn ông đem mặt chống đỡ
đỉnh đầu Dung Ân, trong ngực cô gái càng phát ra gầy yếu, thật giống như một mớ thịt.

Dục Vọng Đen Tối - Chương #84