Chương 144: Chúng Mình Kết Hôn Đi (Hết)


Ngự Cảnh Uyển.

Đầu ngón tay người đàn ông, tàn thuốc cũng không rơi trúng gạt tàn, những sợi len trong suốt trên tấm thảm, rơi đầy đất.

Bốn tháng rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của Dung Ân, đôi mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước lúc ẩn lúc hiện giữa khói lửa từ từ nheo lại,
"A nguyên, chuyện tôi giao cho cậu như thế nào rồi?"

A nguyên đứng trước cửa sổ, thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ, "Đại ca, anh thật sự muốn làm như thế sao?"

Nam Dạ Tước hít một hơi thuốc thật sâu, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân
điếu thuốc, "Lâu như vậy vẫn không có tin tức, chỉ có một khả năng duy
nhất."

"Nhưng... Như vậy cũng không thể khẳng định, là phu nhân đã giấu người đi."

"Ngoại trừ bà, không còn có người nào khác." Nam Dạ Tước đứng dậy,
anh cho A Nguyên âm thầm điều tra, mặc dù anh hiểu rõ mẹ mình, nhưng vẫn không tìm được nơi giấu Dung Ân, "Cho nên, tôi muốn tước đoạt quyền của bà, đã nhiều năm như vậy, bà ấy cũng nên nghỉ ngơi."

"Đại ca..."

Nam Dạ Tước đứng trước cửa sổ, ánh trăng lúc này, lúc sáng lúc tối,
chiếu rọi lên mặt càng làm những người đứng bên cạnh cảm thấy hung ác
nham hiểm, "Trong mấy tháng này, chuẩn bị xong rồi chứ?"

A Nguyên nghe vậy, cúi đầu xuống, cũng không nói thêm nữa lời.

Vì người phụ nữ này, cuối cùng Nam Dạ Tước phải đi đến bước này.

Điều nghĩ không thông nhất, là Sở Mộ, khi Dung Ân trong phòng nghe
được động tĩnh bên ngoài, rất ồn ào, cô đứng trước cửa sổ, trông thấy Sở Mộ siêu siêu vẹo vẹo từ trên xe bước xuống, áo khoác màu đen phù hợp
với thân hình được bảo dưỡng kỹ càng, bên cạnh có bảo vệ muốn đỡ bà, lại bị bà vung túi xách nện vào mặt, "Biến, tất cả đều cút ra xa cho tôi."

Bước chân bà lảo đảo, hẳn là uống không ít rượu, một mạch đi vào
trong nhà, đuổi hết thảy những người bên trong ra ngoài, Dung Ân hai tay đặt trên bụng, vừa mới xoay người, liền nghe thấy cánh cửa phía sau kêu rầm một tiếng, bị mở ra, thế đứng không vững của Sở Mộ ở trước cửa,
trong lúc mơ hồ, còn có thể ngửi thấy mùi rượu trong không khí.

"Cô ..." người đàn bà giơ cao cánh tay, chỉ thẳng vào Dung Ân, "Rốt
cuộc thì cô có gì tốt? Vì cô, nó không tiếc trở mặt với tôi, đứa con
trai tôi nhiều năm nuôi dưỡng như vậy, cư nhiên lại trở thành một kẻ ăn
cháo đá bát!"

Dung Ân không rõ chuyện gì, chỉ là cảnh giác đứng ở bên giường, không dám đến gần. Sở Mộ hẳn là đã uống không ít rượu, hội nghị bí mật lần
này đã tước đoạt thực quyền của bà, con trai của bà, thật có tiền đồ!

"Tôi biết rõ, nó chính là muốn bức tôi, tôi..." Sở Mộ bị vấp, té lăn
trên mặt đất, Dung Ân thấy bà quả thật đã say mèm, sau khi chần chừ một
lúc, vẫn là tiến lên đỡ bà, "Bác gái, bác không sao chứ?"

"Cút ngay, " Sở Mộ tiện tay vung mạnh, Dung Ân quỳ một chân xuống đất, "Đều là tại cô, nếu không, Tước cũng không..."

Dung Ân cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô
nhìn ra được, người đàn bà trước giờ rất mạnh mẽ này, lại bày ra vẻ yếu
đuối mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, vẻ kiên cố đó một khi đã bị phá hủy,
thì ra là thê lương như thế.

Sở Mộ từ trên mặt đất lảo đảo bò dậy, lúc ra cửa, dường như là vừa bò vừa lết, Dung Ân muốn đi theo, đi đến cửa, lúc này mới phát hiện bà
cũng không khóa cửa như thường lệ, tay bà vịn cầu thang, vẫn không đứng
vững, gót giày nhọn bị quẹo, cả người bị trượt theo xuống đến vài chục
bậc cầu thang.

"Bác gái..." Dung Ân vội vàng tiến lên trước, sau khi lo lắng chạy
xuống lầu, mới phát hiện Sở Mộ đã lâm vào tình trạng nửa hôn mê, trên
đầu máu đã rơi vãi, phủ một lớp trên tấm thảm lông, thật sự khiếp sợ.

Bàn tay Sở Mộ nắm chặt, những người trong nhà đều bị đuổi ra ngoài,
chỉ có Dung Ân ở đây, cô dè dặt ngồi xổm người xuống, muốn dìu Sở Mộ
đứng dậy, sau khi đưa ánh mắt lo lắng quét một vòng xung quanh, rơi
xuống chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà.

Dung Ân biết, đây là cơ hội tốt nhất, hôm nay nếu không phải Sở Mộ
khác thường như vậy, cô ngay cả cơ hội bước ra khỏi phòng cũng sẽ không
có.

Mắt người phụ nữ hé mở, máu tươi đang theo lông mi của bà chảy xuống, "Cô đừng mơ tưởng, nói cho nó biết..."

Dung Ân đứng dậy đi đến trước cửa, lúc mở cửa chính ra, thấy bên
ngoài không có người, có thể là đã được phép cho về nhà, cô hé ra một
khe hở ở cửa, Sở Mộ hé mắt, bà cũng biết, người phụ nữ này sẽ lựa chọn
như vậy.

Dung Ân chân phải giơ lên chút, vừa định bước ra, nhưng cuối cùng hai tay vẫn không mở cửa ra.

Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, muốn la lên, nhưng một chút sức
lực cũng không có, mất máu quá nhiều đã làm bà toàn thân vô lực, trong
tầm mắt mông lung, lại thấy Dung Ân trở vào, bà mở to miệng nói, "Cô,
tại sao lại không đi, cơ hội.... tốt như vậy."

Cô tìm khăn giấy, lau khắp nơi sau ót Sở Mộ, "Không tại sao, chỉ bởi
vì bác là mẹ của anh ấy, bác gái, bác đừng nói chuyện, con đi gọi người
đến..."

Vết máu nồng đậm dính trong lòng bàn tay, Dung Ân cố đè nén cơn khó
chịu trong cổ họng, Sở Mộ đã hôn mê, máu sau ót còn đang không ngừng
chảy ra, cô xử lý sơ bộ sau đó đứng dậy, sau khi xác định trong phòng
khách không có ai, lúc này mới đi đến chiếc điện thoại bên cạnh.

Tay phải run rẩy thật vất vả cầm điện thoại lên, dãy số kia đã bao
lâu không gọi qua, đối với Dung Ân mà nói, vẫn thuộc lòng như cũ, cô ấn
xuống một chuỗi số, lúc bên kia truyền đến tiếng chuông quen thuộc, cả
trái tim Dung Ân đều như bị treo lên, tay phải cầm chặt ống nghe.

Nam Dạ Tước đang lái xe, lúc nghe thấy điện thoại cũng không để ý,
anh tiện tay mở ra xem chút, trông thấy số điện thoại nhà, mi mắt anh
nhẹ nâng lên, vứt điện thoại di động xuống bên cạnh.

Chuyện ngày hôm nay, Sở Mộ chắc chắn nổi trận lôi đình, lúc này, chắc là đang muốn tính sổ.

Cho đến khi bên kia truyền đến giọng nữ máy móc, Dung Ân vẫn chưa
nghe được giọng nói quan thuộc đó, cô thất vọng nhấn nút gọi lại, hai
tay Nam Dạ Tước gõ vái cái trên vô lăng, mắt phượng liếc nhẹ, sau khi mở mui xe, để gió mát thoải mái thổi vào.

Dung Ân thử vài lần, nỗi thất vọng trong lòng càng biến thành nỗi tuyệt vọng, khi gác máy lần cuối, khẽ thở dài.

"tút tút tút – - "

Vừa kết nối, nhưng đã bị cắt đứt.

Nam Dạ Tước xuất thần cầm điện thoại di động, giữa lúc tim đập mạnh
và loạn nhịp, giống như nghe thấy một tiếng thở dài rất là quen thuộc,
ánh mắt của anh sáng ngời, gọi lại số điện thoại vừa rồi. Dung Ân vừa
xoay người, thì nghe thấy tiếng chuông vang lên chói tai, cô vội vàng
nhận cuộc gọi "Alo?"

Người đàn ông há to miệng, Dung Ân chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe
gấp gáp từ bên kia truyền đến, dường như có thể đâm thủng màng nhĩ, bên
tai là từng tiếng thở dốc, ai cũng không đành lòng phá vỡ sự yên tĩnh
này trước, Dung Ân nước mắt đã lưng tròng, "Ân Ân, là em sao?"

Cô chỉ không ngừng gật đầu, nghẹn ngào không thôi.

"Ân Ân, em ở đâu?"

Dung Ân nghiêng đầu nhìn Sở Mộ đã hôn mê, "Dạ, mẹ anh từ trên cầu
thang ngã xuống, bây giờ đang hôn mê, em lập tức đi ra ngoài gọi người
đến, em không biết lúc anh đến đây, còn có thể thấy được em..."

"Ân Ân, đừng hoảng hốt," tay trái Nam Dạ Tước vẫn khẩn trương như cũ nắm chặt tay lái, "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em cũng không biết," Dung Ân lo lắng không thôi, thời gian đã không
thể kéo dài được nữa, "Đúng rồi, lần trước anh đã tới, chính là mẹ anh
nói gian phòng đặt di ảnh đó, em ở đó."

"Được, Ân Ân, nghe này, đợi sau khi gác máy, coi như chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra, mẹ anh cũng không hề biết em gọi cuộc điện thoại này,
sau khi đi ra ngoài gọi người đến thì trở về trong phòng, đem cửa phòng
khóa trái, đợi bác sĩ đến đây, bọn họ sẽ không chú ý đến trên em." Nam
Dạ Tước một lần nữa khởi động động cơ, ngay lập tức chuyển hướng trên
đường cái rộng rãi, Dung Ân liên tục ghi nhớ, sau khi cúp điện thoại,
bước ra phòng khách để gọi người.

Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, vừa khẩn trương lại vừa phấn khởi, tóc ngắn màu nho tím tung bay tứ phía trong
gió đêm, có vẻ bừng bừng khí thế, vẻ u ám và chán chường trước đó đã bị
quét sạch, xe thể thao màu trắng bạc giống như mũi tên nhọn phóng đi vun vút.

Đã tròn bốn tháng.

Anh dùng sức nện vào tay lái, trong tiếng kèn sắc bén nét mặt sa sầm lại, thật không thể ngờ, Dung Ân đang ở ngay trước mắt anh.

Một đoàn người tràn vào trong phòng khách, người giúp việc, bảo vệ,
còn có bác sĩ tư nhân, Sở Mộ được khiêng lên lầu, Dung Ân làm theo sự
dặn dò của Nam Dạ Tước lên lầu một mình, rồi đem cửa phòng khóa trái
lại, người giúp việc bình thường chịu trách nhiệm đưa cơm cho cô thấy
thế, cũng không nghi ngờ, trực tiếp theo Sở Mộ vào trong phòng.

Cô một phút cũng không nghỉ ngơi, sau khi mở rèm cửa sổ ra, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm ra phía ngoài.

Sở Mộ bị ngã lần này cũng không nhẹ, mất máu quá nhiều, vết thương
sau ót rất lớn, Dung Ân đứng ở bên trong có thể nghe được trên hành lang truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập, mà ngay cả lòng của cô cũng
theo đó mà thắt lại.

Sắc trời từ từ tối lại, giữa lúc không ngừng chờ đợi, bầu trời từ từ nổi lên sắc xám của bình minh.

Âm thanh phía ngoài vẫn như cũ không biến mất, thỉnh thoảng, lúc đi
ngang qua trước cửa còn có người cố ý giảm nhẹ tiếng bước chân, Dung Ân
cả đêm không ngủ, thật vất vả, chờ đến khi tiếng động máy bay trực thăng hạ xuống.

Cả người cô bổ nhào đến phía trước cửa sổ, trước mắt, dường như có
thể cảm giác được gió mạnh lạnh thấu xương, cô dùng sức đẩy ra, nhưng
làm thế nào cũng không đẩy được cửa sổ có chất liệu đặc biệt này, lúc
Nam Dạ Tước bước xuống, một đôi giày bốt màu đen, áo sơ mi màu trắng
nhét bên hông, thân hình to lớn hoàn mỹ cũng không ở lâu trên chiếc máy
bay trực thăng, tóc ngắn có chút rối, nhưng không làm tổn hại chút nào
đến khí thế của vị vương giả đang đi đến này.

Anh sải bước đi về phía trước, khi sắp bước lên thêm đá, đôi mắt ngước lên, nhìn về phía căn phòng mà Dung Ân ở.

Bốn mắt chạm nhau, Dung Ân cho rằng mình sẽ tinh thần kích động,
nhưng khi tới thời điểm này, lại trầm mặc đến ngay cả bản thân cô cũng
không tin nổi, Nam Dạ Tước khóe miệng câu lên, chân mày giương nhẹ, đã
bước chân vào phòng khách.

Không bao lâu, thì nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cùng với tiếng người cản trở, "Tước thiếu... "

"Cút ngay!"

Người dường như là bị đá lăn trên mặt đất, Nam Dạ Tước tính tình vẫn
nóng nảy như cũ, hai tay Dung Ân đặt trên tay nắm cửa, bàn tay người đàn ông dán chặt lấy cánh cửa, tay vỗ nhẹ hai cái, "Ân Ân."

Dung Ân mất rất nhiều sức mới mở cửa ra được, khi khe hở từ từ được
mở ra thì gương mặt ngoài cửa dần dần hiện ra rõ ràng, vẫn như cũ hăng
hái như vậy, ánh mắt Nam Dạ Tước đặt cố định trên mặt Dung Ân, cô, gầy
đi.

"Ân Ân..."

Hai tay Dung Ân vòng qua sau lưng Nam Dạ Tước, thân thể dính sát vào
nhau, cho đến lúc này, người đàn ông mới phát hiện bụng cô hơi nhô ra,
anh khó tin kéo Dung Ân ra, ánh mắt không khỏi nhìn xuống. Quần áo ộng
thùng thình vẫn không che được bụng đang bắt đầu to lên, Dung Ân kéo một tay anh qua, đặt nó lên bụng của mình, cô khẽ tựa vào bờ vai người đàn
ông, nước mắt không kiềm được, liền mở miệng ra, dùng sức cắn lên bả vai anh.

Lần này, thực sự dùng sức.

Bàn tay kia của Nam Dạ Tước khẽ xoa đỉnh đầu cô, "Xin lỗi, Ân Ân."

"Dạ, cũng chưa muộn, còn mấy tháng nữa, cũng đủ đền bù cho khoảng
thời gian trống khi anh không ở đây, anh biết không, em thật sự cho
rằng, sẽ không còn được gặp lại anh nữa..." Hai tay Dung Ân vòng qua sau lưng của anh, mười ngón tay dùng sức nhéo vào phía sau lưng anh, "Vẫn
còn may, vẫn còn may mắn..."

Tâm trạng Nam Dạ Tước dần dần bình phục, cảm giác mất rồi lại được
luôn cảm thấy không được chân thực, anh kéo tay Dung Ân ra khỏi phòng,
"Chúng ta trở về."

"Nhưng mà, bác gái bây giờ còn đang hôn mê..."

Một tay người đàn ông nắm cả bả vai của cô, "Chúng ta đi."

"Dạ," hai tay Dung Ân kéo cổ tay của anh, "Đây là những việc em nên
trả lại, có lẽ đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy, lúc trước là em
hại anh thiếu chút nữa mất mạng, đó là sự thật..."

Trong lòng Sở Mộ từ trước đến giờ cũng không cách nào cởi bỏ khúc mắc này, chính là cái này.

Nam Dạ Tước không nói gì thêm, trên đầu Sở Mộ may vài mũi, khi tỉnh
lại, đầu vẫn còn có chút đau, sau khi ánh mắt mê ly ngắm nhìn xung
quanh, mới rõ ràng đây là phòng ngủ của mình. Người giúp việc cùng bác
sĩ cũng đã đi ra ngoài, bà giật giật cánh tay, chỉ thấy một cái đầu màu
đen nâng lên, nhào tới, "Bác gái, bác tỉnh rồi à?"

Trên mặt Dung Ân mệt mỏi, hai con mắt cũng đỏ lên, hiện đầy tia máu.
Sở Mộ há to miệng, trong cổ họng khô khốc dữ dội, "Cô, sao cô lại ở
đây?"

Cửa phòng đúng lúc bị mở ra, Nam Dạ Tước đứng ở cửa, cũng không đi
vào, Sở Mộ biết rõ chuyện đã sáng tỏ, liền rút bàn tay mà Dung Ân đang
nắm về, co lại trong chăn, "Hai người còn ở lại đây làm gì? Còn không
đi..."

"Con vốn là không có ý định ở lại đây." Nam Dạ Tước cất bước đi tới,
Dung Ân thấy hai mẹ con này lại gay gắt, "Dạ, anh đừng như vậy."

Người đàn ông đứng trước giường, "Mẹ, con đã nói rồi, đây là chuyện
của con, mẹ biết bốn tháng này con tìm cô ấy rất vất vả không?"

"Mẹ không biết, mẹ chỉ biết là mẹ làm cái gì cũng là vì muốn tốt cho..."

"Nhưng không có cô ấy ở bên cạnh con, con làm sao có thể tốt được?
Huống chi, Ân Ân mang thai, mẹ lại còn có thể nhẫn tâm như vậy chia cách chúng con, cái mẹ gọi là tốt cho con, từ trước tới nay chưa bao giờ suy nghĩ cảm nhận của người khác."

Sở Mộ kéo căng khóe miệng, tầm mắt rơi xuống trên bình nước biển, "Về sau chuyện của con, mẹ cũng không quản nữa, như vậy được chưa?"

"Đương nhiên."

"Dạ, em ở đây, ngoại trừ không thấy được anh, mọi thứ khác đều rất tốt, bác gái mời chuyên gia dinh dưỡng cho em, còn có..."

"Được rồi, đừng giả vờ ở đây nữa, tôi không muốn nghe, ra ngoài hết
cho tôi." Sở Mộ cắt đứt lời nói của Dung Ân, lật người, đem lưng đối
diện hai người.

Sắc mặt Nam Dạ Tước cũng khó coi, nắm tay Dung Ân kéo ra ngoài, trong mắt anh, Sở Mộ chính là ngoan cố cứng đầu, người bảo thủ!

Mắt thấy hai người ra khỏi phòng, Sở Mộ lúc này mới xoay người lại,
bà so với ai khác đều rất rõ ràng lần này mình đã thật bại, nếu không
phải là Dung Ân lớn tiếng cầu cứu ngay lúc đó, bà đã có một giấc ngủ
vĩnh viễn rồi, chỉ là bộ mặt thua cuộc đó làm sao cũng không thể nào đeo vào được, ngẫm lại cũng đúng, Nam Dạ Tước kiên trì như vậy, tất nhiên
là có lý do của anh. Ngoại trừ lần bán đứng đó của Dung Ân, bà thật sự
cũng không tìm ra điểm xấu nào khác của cô.

Hơn nữa chuyện phát triển tới nước này, bà lại muốn phản đối, chỉ sợ Nam Dạ Tước thật sự là sẽ trở mặt.

Đêm đó, Nam Dạ Tước liền dẫn theo Dung Ân trở lại Ngự Cảnh uyển.

Mẹ Dung nhận được tin, đã sớm cùng Dạ Dạ chờ ở đó, không thể ngờ được khi gặp lại con gái, Dung Ân đã mang thai.

Dạ Dạ rất vui, cứ quấn quít lấy Dung Ân, mẹ Dung kìm lòng không được, không ngừng ở bên cạnh lau nước mắt, Dung Ân khuyên nửa ngày, bà mới từ từ ngừng khóc thút thít.

Nam Dạ Tước nghe theo lời dặn của Dung Ân trước đó, cũng không nói
chuyện cô mất tích là có liên quan tới Sở Mộ, mẹ Dung liên tục truy vấn, Dung Ân cũng cứ nói qua loa cho xong, hơn nữa cộng thêm niềm vui sướng
của việc trở về, chuyện này cứ như vậy mà cho qua.

"Mẹ ..." Nam Dạ Tước khom lưng ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, "Con muốn thương lượng với mẹ chuyện này."

Dung Ân ngẩng đầu, "Anh gọi cái gì?"

Khóe miệng người đàn ông câu nhẹ, ôm lấy cô, "Luyện tập trước, dù sao cũng là chuyện sớm muộn." Ánh mắt của anh chuyển đến gương mặt mẹ Dung, "Con muốn kết hôn với Ân Ân, tốt nhất là, nhanh nhất có thể."

Mẹ Dung cười khẽ, "Chuyện người trẻ tuổi các con, tự mình quyết định đi."

Chỉ cần Dung Ân nguyện ý, bà cũng sẽ không phản đối.

Đêm đó, Nam Dạ Tước cho người chọn ngày, bây giờ bụng Dung Ân mặc áo
cưới có lẽ còn có thể che được, anh đã nói, anh muốn cho Dung Ân trở
thành cô dâu đẹp nhất trên đời.

Sau khi tắm xong, lúc người đàn ông đi vào phòng ngủ chỉ thấy Dung Ân đứng trên ban công, anh nhẹ nhàng đi tới, hai tay vòng qua eo cô, chạm
vào bụng dưới Dung Ân, "Đang suy nghĩ gì đấy?"

"Dạ," cô không quay đầu lại, cằm nhẹ nâng lên, nhìn ra ngoài vườn mà
xuất thần, "Ngày mai, em muốn đi thăm Việt, nói cho anh ấy biết, em sẽ
kết hôn."

"Anh đi với em."

"Còn có Tư Cần, bà nội."

"Được." Nam Dạ Tước đem cằm khẽ tựa trên vai cô, "khi chúng ta kết hôn, em có thể mời người nhà Diêm gia đến."

Dung Ân lắc đầu, "Diêm Minh cùng Tư Mạn đã đi nước ngoài rồi, ở nơi
này, có quá nhiều hồi ức mà bọn họ không muốn nhớ lại, em cũng cậy, Việt cũng đi rồi, em muốn nói cho anh ấy biết, bây giờ em sống rất tốt, em
có gia đình rồi, để cho anh ấy có thể yên tâm, yên tâm mà ra đi..."

Hai tay Nam Dạ Tước siết chặc, "Ân Ân, khi em không có ở đây, anh
sống không tốt chút nào, anh sợ khi chỉ có một mình vào buổi tối, nhiều
lần tỉnh dậy, anh đều có thói quen sờ vào vị trí bên cạnh, nhưng ở đó
luôn trống không, là lạnh buốt..."

Dung Ân hai tay xoa lên mu bàn tay anh, "Dạ, em cũng vậy, em đếm từng ngày để sống qua ngày, mỗi lần không thể chịu được nữa, em tự nói với
mình, Dung Ân, đừng sợ, mỗi ngày cách xa, đứa nhỏ trong bụng đang lớn
lên từng ngày, chỉ có như vậy, em mới có thể chờ đợi..."

"Em yên tâm, về sau sẽ không còn có chuyện như vậy nữa."

"Dạ, trong bốn tháng này, em đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, sau
này... bất luận như thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần anh
không rời xa em, em cũng sẽ không buông tay anh."

"Được, chúng ta... Mãi mãi không chia lìa."

Nam Dạ Tước kéo cô về hướng mình, thời gian khó khăn nhất, bọn họ đều đã trải qua rồi, những ngày tiếp theo, nhất định phải sống thật tốt,
anh sẽ yêu chiều cô, cho dù là cưng chiều lên tới trời cũng rất vui
lòng.

Trong bóng đêm Ngự Cảnh uyển càng phát ra vẻ mông lung mà an tường,
ngày này, bọn họ quả thực là đã đợi quá lâu, quá lâu quá lâu rồi... Dung Ân cố ý đem tân phòng định tại Ngự Cảnh Uyển, đối với cô mà nói, nơi
này có một ý nghĩa đặc biệt, mẹ Dung rốt cục cũng chịu dời đến ở cùng
với họ, ngày đó trở về đi thu dọn, các bác gái hàng xóm dường như đều
đến đây, Nam Dạ Tước chuẩn bị ỗi người một lễ vật, đại gia đình một
không khí vô cùng náo nhiệt, không bao lâu đã thu dọn xong hết đồ đạt
của mẹ Dung mang ra.

Thiếp mời toàn bộ cũng đã được phát ra ngoài, Dung gia bên kia, Dung
Ân một người cũng không mời, Sở Mộ bên kia ngược lại yên lặng kỳ lạ,
cũng không cực lực phản đối như suy nghĩ của Dung Ân, Nam Dạ Tước hoàn
toàn không quan tâm, chỉ nói là thích tới thì tới.

Hôn lễ được định là một tháng sau, thời gian tất nhiên là vội vàng,
tin tức này một khi truyền ra, dường như là sẽ bùng nổ như bom tấn, Nam
Dạ Tước, người đàn ông này ở thành phố Bạch Sa vốn là đã được một bức
màng thần bí che lại, như hiện nay, tin tức anh kết hôn lại càng chiếm
cứ trang đầu của các tờ báo danh tiếng, càng làm người giật mình, thật
là một cô dâu chuẩn. Bất luận những ký giả kia cố gắng khai quật như thế nào, đối với thân thế bối cảnh của cô, vẫn cứ là một tờ giấy trắng như
cũ.

Chuyện kết hôn đều là Nam Dạ Tước đích thân xử lý, hình như không để
cho Dung Ân phải mất một chút tâm sức nào, trong nhà không chỉ riêng
Vương Linh, còn có chuyên gia dinh dưỡng cũng đặc biệt được mời tới, có
đôi khi, ngay cả Diệp Tử cũng đến, cùng Dung Ân có thể trò chuyện.

Người ngoài cũng có thể nhìn ra, người đàn ông này, đã cưng bà xã mình như trứng, nâng niu trong lòng bàn tay.

Phòng sự vụ.

Hôm nay, Duật Tôn cố ý tiếp khách, dùng lời của anh nói, chính là ' ăn mừng ' lễ cáo biệt độc thân của Nam Dạ Tước.

Bao tay quyền anh màu đỏ rực, ánh mắt âm tứ không kềm chế được, Duật
Tôn mặc quần quyền anh màu đen, một cú nghiêng người né tránh trận công
kích của Nam Dạ Tước, khóe miệng phác thảo ra một đường lạnh thấu xương, cú xoay người tuyệt vời chống đỡ sự công kích liên tục của anh, "Có bà
xã rồi, trở nên mạnh quá hen."

Nam Dạ Tước tháo bao tay xuống, ngồi bừa xuống bên cạnh, "Mấy thằng
tiểu tử đó đều không là đối thủ, cũng chỉ có cậu mới có thể cùng tôi
luyện vài chiêu."

Duật Tôn cười cắn lấy bao tay quyền anh màu đen, ngồi xuống bên cạnh
Nam Dạ Tước "Tôi còn phải kiềm chế một chút, có sức lực đó, cũng không
phải là dùng như vậy chứ..."

Nam Dạ Tước dùng khăn lông lau lấy mồ hôi trước ngực, gương mặt quyến rũ thấm đầy niềm vui, "Đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, đừng giỡn với gái mới lớn nữa, cái đồ phá hoại lớp trẻ của tổ quốc như anh..."

Duật Tôn vừa muốn phản bác, liền nghe thấy trong phòng quyến anh vắng vẻ truyền đến một dòng âm thanh của tiếng đàn du dương, anh theo tiếng
đàn nhìn qua, chỉ thấy một người con gái ngồi tại trước dương cầm, tóc
dài xõa vai, móng tay tu bổ chỉnh tề mượt mà bóng loáng, trên phím đàn
trắng đen nhảy lên sôi nổi, nhắm mắt lại, mỗi âm điệu đều như nhảy múa.

"Chết thật, chỗ này sao lại có người đánh Piano nhỉ?"

Cô gái giống như là nghe được âm thanh bên này, ngẩng đầu lên, đôi
mắt Duật Tôn không khỏi hơi nheo lại, khóe miệng dần dần kéo ra một nụ
cười đầy ý vị thâm trường, "Tôi đã gặp qua cô ấy, học sinh Học Viện âm
nhạc Hoa Anh."

Nam Dạ Tước tầm mắt không khỏi nhìn vào anh ta, "Nơi này thường xuyên có người đi, hẳn là kiếm việc đây..."

Cô gái hình như cũng nhận ra Duật Tôn, chỉ là ánh mắt rất nhanh giả
vờ lấy lại sự bình tĩnh nhìn ra chỗ khác, Nam Dạ Tước nhanh chóng liền
nhìn ra manh mối, "Hai người quen biết?"

"Gặp một lần." Duật Tôn không giảm đi sự vui vẻ, lại như có được sự
tinh xảo nhạy cảm như là săn mồi vậy, "Có muốn nghe thử, câu chuyện này
không?"

Nam Dạ Tước cong chân trái thon dài lại, "Em gái học sinh, xem ra phù hợp với khẩu vị của anh."

Đôi mắt sắc bén của Duật Tôn khẽ kéo ra, ánh mắt không khỏi nóng rực
lên, câu chuyện này nếu muốn tiếp tục tiến triển, nói không chừng...
Cũng sẽ khắc cốt ghi tâm.

Hết.

Dục Vọng Đen Tối - Chương #144