"Không......." Dung Ân sợ hãi kêu lên. Nam Dạ Tước biết, cô
sẽ chịu không nỗi, giống như lúc trước khi biết Diêm Việt chết, "Đây là
sự thật, Dung Ân!" Người đàn ông di chuyển tay xuống cổ cô, dùng sức bóp lấy, "Anh muốn em sống tiếp, nhưng em lại muốn anh chết."
Nước mắt của Dung Ân như vỡ òa, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, anh cảm thấy tay anh nóng hổi, bàn tay dùng nhiều sức hơn.
Hơi thở dồn dập làm cô buông lỏng hàm răng đang cắn chặt, cổ họng bị
nghẹn, Dung Ân chỉ cảm thấy khó chịu buồn nôn, cô thấy được từ trong mắt Nam Dạ Tước có nỗi hận chôn giấu trong lòng, "Lúc đó, nếu Diêm Việt nói với em, anh ta đã giết anh, em sẽ giúp anh trả thù, rồi giết anh ta
không?"
Có không?
"Nam Dạ Tước, là anh nói, anh nói chính tay anh rút hệ thống dinh dưỡng của anh ấy xuống."
"Đúng, là anh tự chuốc lấy, anh đáng đời, được chưa?" Nói chuyện với
người phụ nữ này thì có gì để nói? Nam Dạ Tước buông lỏng bàn tay trên
cổ cô, khống chế bả vai của cô, dùng sức kéo cô từ giường đứng dậy, anh
đi đến tủ âm tường lấy hành lý của Dung Ân ra, sau đó quăng đến trước
mặt cô, tùy ý lấy bộ quấn áo ném lên người cô, "Mặc."
Dung Ân kinh ngạc cầm lấy quần áo, không có phản ứng.
"Em muốn ở đây sao? Ở đây, cho dù anh đem nhốt tới già cũng sẽ không
ai phát hiện, còn nữa, đừng ở trước mặt anh chán sống tìm đến cái chết,
em còn như lúc trước, anh sẽ trói em, bịt kín miệng em, để em sống mà
như chết, nằm ở đây vĩnh viễn!" người đàn ông tiến gần đến, đôi tay anh
chống ở mép giường, "Muốn thử không?"
Đôi môi Dung Ân run rẩy, thấy được trong mắt anh có một sự quyết đoán, nói được là làm được, cô vội đứng dậy, ôm lấy quần áo.
"Đi đâu?" Người đàn ông khống chế cổ tay cô, ném cô lên giường.
"Tôi đi thay quần áo."
Một tay Nam Dạ Tước kéo dây lưng lụa bên hông Dung Ân, kéo nhẹ một
cái, hai dây áo ngủ bị tuột xuống hai bên, "Ở đây chỉ có anh và em, thân thể của em anh sờ tới chán, còn giả bộ gì nữa?"
Anh nổi lên ý giễu cợt, trong đó có sự sắc bén càng giống một con dao nhọn vậy, hướng đến đâm vào sự uất ức đang tràn dâng của Dung Ân, dưới
sự "giám sát" của anh, cô lấy từng cái quần áo mặc vào, Nam Dạ Tước
không chọn ở lại đây lâu, đưa Dung Ân trở về thành phố Bạch Sa ngay
trong đêm.
Xe ngừng ngay trước cửa Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không nghĩ căn nhà này còn có thể thu hồi lại được, Nam Dạ Tước lái xe vào rồi ngừng lại, ra
hiệu cô xuống xe.
Hai tay Dung Ân nắm lấy dây an toàn, cũng không xuống xe ngay lập
tức, "Nam Dạ Tước, chúng ta đi đến ngày hôm nay, thì càng không thể nào
được nữa rồi, anh buông tha cho tôi được không, từ nay về sau, anh coi
như không quen biết tôi, tôi cũng........."
"Rầm....."
Ánh mắt lạnh lẽo của Dung Ân chuyển qua sợ hãi không tự chủ được,
người đàn ông thu lại bàn tay đã đấm vào cửa sổ xe, "Em càng hy vọng,
nhưng mà, anh càng không cho em toại nguyện, xuống xe!"
Dung Ân vẫn không động đậy, người đàn ông xuống xe sau đó từ bên kia
kéo cô xuống, lòng bàn chân cô bị thương, đi rất chậm, động tác Nam Dạ
Tước lại điên cuồng, dường như là đem Dung Ân kéo cô vào trong nhà.
"Cậu chủ."
Lúc nhìn thấy Vương Linh, Dung Ân ngẩn ra, hốc mắt đỏ lên.
"Dung tiểu thư?" Vương Linh muốn tiến lên, lúc nhìn thấy Dung Ân sắc mặt trở nên vui vẻ.
"Ở đây không có chuyện của cô." Cánh tay Nam Dạ Tước vòng qua eo Dung Ân cưỡng ép mang cô lên lầu hai, vẫn là căn phòng đó, Dung Ân lảo đảo,
bởi vì không theo kịp bước chân Nam Dạ Tước, một chiếc giày rơi xuống
cầu thang.
"Lý Hủy bây giờ rất lo lắng, nói không chừng đã báo cảnh sát, Nam Dạ Tước, anh để tôi gọi điện thoại được không?"
"Ahh....." Mặt Dung Ân chạm vào chiếc giường lớn mềm mại, đứng dậy,
người đàn ông đã đi ra khỏi phòng, cũng đem cửa phòng khóa trái lại.
Lúc cô có phản ứng đã không còn kịp nữa, Dung Ân chán nản ngồi trên
giường, cô cho rằng Nam Dạ Tước lại giống như trước đem nhốt cô lại, cô
trằn trọc khó ngủ, một đêm không ngủ, không ngờ trời mới sáng, cửa đã mở ra.
Dung Ân vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, không thay ra, Nam Dạ Tước đi đến kéo tay cô dẫn cô xuống lầu.
"Chúng ta đi đâu?"
Thái độ người đàn ông lạnh nhạt, không nói một lời đem cô nhét vào
trong xe, cho đến khi đến lầu dưới của tiểu khu, Dung Ân mới ý thức được anh dẫn cô về nhà.
Cô đi trước, vừa muốn lên cầu thang, thì bị người đàn ông sau lưng
nắm lấy tay, Nam Dạ Tước lướt qua người cô đi lên trước, Dung Ân đột
nhiên sợ hãi, cánh tay giữ lấy cầu thang,
Cảm giác được sự kháng cự của cô, Nam Dạ Tước quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại,"Tại sao không đi?"
"Anh muốn làm gì?" Khuôn mặt Dung Ân cảnh giác, hành vi của anh quá
khác thường, hôm qua việc đem cô nhốt lại mới được coi là việc Nam Dạ
Tước hay làm. "Em không phải sợ mẹ em lo lắng sao?" Nam Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, chân phải bước lên cầu thang, cánh tay Dung Ân bị kéo thẳng, "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Là tôi nợ anh, anh không được tổn thương mẹ
tôi, Nam Dạ Tước, nếu không tôi........"
Đầu lông mày người đàn ông hoàn toàn không kiên nhẫn, bàn tay người
đàn ông quăng nhẹ, lực bắn ngược đó, Dung Ân ngay lúc đó cả cánh tay đau giống như bị trật khớp, khuỷu tay giống như là đột ngột bị kéo xuống.
Anh tiếp tục đi lên trước, cô nhịn đau, không thể không đi theo.
Vừa đi qua chỗ rẽ, cánh cửa nhà hàng xóm mở ra, bà dì lúc trước suýt
tý cãi nhau với Lý Hủy, lúc nhìn thấy thần sắc Dung Ân không khỏi ngẩn
ra, ánh mắt cũng theo cánh tay của hai người đang nắm chặt rơi xuống mặt Nam Dạ Tước, "Ồ, Ân Ân, về rồi à." Dung Ân gật đầu ra ý chào hỏi.
"Đây là bạn trai của con hả?" Tầm mắt dì ấy không khỏi đảo qua đảo
lại trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Nam Dạ Tước, làm sao cũng không
tìm thấy khuyết điểm, sắc mặt bà phẫn nộ, "Thì ra đã có rồi, hèn gì giới thiệu đối tượng cho con cũng không cần."
Lớn tuổi là như vậy, đã mở miệng là không đóng lại được, Nam Dạ Tước
kéo Dung Ân tiếp tục đi lên trước, dì đó nhìn đằng sau một lát, từ đầu
đến cuối đều không phục, cũng theo luôn lên lầu.
Cửa trong nhà mở ra, chưa vào nhà cũng có thể nghe thấy giọng nói của mẹ Lưu bọn họ.
"Mẹ Dung, đừng lo lắng, Ân Ân đã lớn như vậy không có chuyện gì đâu."
"Thì đó, dì yên tâm, bây giờ con đi tìm nữa."Con mắt Lý Hủy đỏ bừng,
cả đêm không ngủ, cộng thêm lại khóc dữ dội như vậy, cả giọng nói đều
khàn đi.
Dung Ân không cần nghĩ cũng có thể biết được trong nhà loạn như một
nồi cháo, Nam Dạ Tước đứng trước cửa, bộ âu phục màu bạc che giấu rất
tốt bản chất ác ma của anh, anh kéo Dung Ân đi vào cửa cũng không mấy gì rộng lớn, "Bác gái, xin lỗi, hôm qua Ân Ân là ở chung với con."
Lời nói người đàn ông không nặng không nhẹ, nhưng lại rất có khí
phách, trong phòng khách nhỏ hẹp, vừa rồi còn bao phủ bởi khói mù giờ bị tiêu tan sạch sẽ, mẹ Lưu đứng trước cửa nghiêng đầu lại thì thấy gương
mặt Nam Dạ Tước làm người ta lóa mắt, sắc mặt bà thoáng hiện lên vẻ giật mình, "Ây da, đây không phải là tiểu Nam sao? Mẹ Dung bà mau nhìn xem,
con rể nhà bà trở về rồi kìa."
Mẹ Dung ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hai người đang nắm tay đi vào,
bà rất ngạc nhiên, đứng lên sau đó thì không biết phải phản ứng như thế
nào.
"Tổng giám đốc?" Lý Hủy biểu hiện mừng rỡ, "Thì ra anh chưa chết, tốt quá."
Khóe miệng Nam Dạ Tước chứa tia cười, đường cong ấy khiến người ta
nhìn không ra thần sắc của anh bây giờ là thật tình hay giả ý, Dung Ân
nhìn xung quanh từng gương mặt thay cô vui mừng, nhưng là người trong
cuộc, cô lại cười không nổi. Người đàn ông nắm lấy tay cô, đi lên trước, cô vẫn như cũ không có phản ứng.
Ngón tay Nam Dạ Tước xoa nhẹ trên mu bàn tay cô, đầu ngón tay nhéo cô một cái không để lại dấu vết.
Dung Ân hoàn hồn, khóe miệng cau lên, nhưng rất cứng ngắc.
"Tiểu Nam, sao bây giờ con mới trở về, cũng một năm không gặp con
rồi, lúc trước biết con...." Mẹ Lưu từ trước tới nay đếu mạnh miệng,
nhưng lúc nói chữ "chết", vẫn kiêng kị, "Mẹ Dung đau lòng rất lâu, mắt
khóc đến nỗi phải vào bệnh viện."
Nam Dạ Tước đi đến trước mặt mẹ Dung, trái tim lạnh băng của anh lúc
nhìn thấy bà, cũng ấm áp lên, "Bác gái, xin lỗi, để bác phải lo lắng
rồi."
Mẹ Dung nhìn vào đôi tay đang nắm chặt sít sao của họ, sắc mặt cuối
cùng cũng hiện ra vẻ vui mừng, bà mở miệng, nước mắt rơi xuống, "Con,
không sao thì tốt, sống vui vẻ là tốt rồi."
Người đàn ông không nói gì, mấy bà bác gái vây lại, đều nói mẹ Dung
có phúc, nhưng không ai nghĩ ra được, lúc trước người đem Nam Dạ Tước
dẫn xuống địa ngục, chính là người con gái bây giờ anh đang nắm chặt
tay.
"Tiểu Nam à, con cũng thật là, tại sao bây giờ mới về, nếu không phải Dung Ân một mực không chịu đi coi mắt, vẫn đợi con, nói không chừng nó
cũng kết hôn rồi." trong mắt của mọi người, bọn họ là xứng đôi nhất,
tình cảm cũng vững chắn hơn vàng, mà ngay cả bên cạnh Lý Hủy và mẹ Dung
nhịn không được cũng cho rằng như vậy.
Bàn tay Dung Ân bị anh bóp chặt, năm ngón tay ấn vào rất đau, người
đàn ông này bây giờ khống chế tất cả trong tay, làm chủ mọi tình huống,
muốn làm gì thì làm.
"Lúc trước con xảy ra chút chuyện, nhưng không khoa trương như trên
tin tức nói, con chỉ là một người dân bình thường, trong một năm này,
con cũng ở nước ngoài, trong lúc dưỡng thương, thuận tiện cũng quản lý
sự nghiệp, bây giờ quay về chính là muốn ở thành phố Bạch Sa bắt đầu lại từ đầu."
"Thật tình, bây giờ những tin tức đó, cũng không thể tin được, "nổ"
giống như là trong phim truyền hình dài tập ấy." các bác xung quanh ai
cũng phụ họa, Dung Ân đứng tựa vào anh, miệng cũng mím chặt lại, không
nói một câu nào, "Cái gì xã hội đen, thiệt là, chỉ gạt được những người
già chúng ta."
Nam Dạ Tước tâm trạng sung sướng, khóe môi cuối cùng khẽ nhếch lên,
Dung Ân không biết khi mấy người hàng xóm này thấy hình ảnh anh ta cầm
súng, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Ngoài đó, bà dì đi theo đó ở trước cửa thăm dò, Lý Hủy nhanh mắt,
chen ra căn phòng chật kín người đi đến, "Dì nhìn rõ chưa? Là Ân Ân nhà
con không xứng với cháu dì, hay là cháu trai nhà dì không xứng với Ân Ân của chúng ta?"
"Thì đó, Mẹ Lý, bà hay nói Ân Ân không gả đi được, lần này thấy rồi
chứ, người ta lựa một người trên trời có, ở dưới đất không có*, có phải
là mạnh hơn cả con rể nhà bà?"
*Trên trời có, ở dưới đất không có: ý là hàng đẹp quý hiếm ^^.
Mẹ Lý tức tới nỗi méo cả mũi, cũng không nên ở lâu, hồi nãy bà ta đã
nhận ra toàn thân Nam Dạ Tước đều là hàng hiệu, mà ngay cả con rể lớn
tuổi nhà bà cũng mua không nổi, bà hừ một tiếng, không cam tâm rời khỏi.
Hôm nay Dung gia rất náo nhiệt, các bác gái vui tươi hớn hở một tý rồi ra về.
"Bác gái, lần này tới đây, chính là muốn hai người thu dọn đồ đạc, để hai người dọn tới chỗ của con ở." Nam Dạ Tước vẫn như cũ nắm tay Dung
Ân, ngồi xuống sô pha.
Dung Ân không nghĩ đến anh sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, mẹ Dung lau lau mắt, "Tước, bác có thể hỏi con câu này không?"
"Mời bác nói."
"Con yêu Ân Ân không?"
Đây là điều làm một người mẹ quan tâm nhất, cũng là câu hay hỏi nhất, nhưng nghe vào tai Nam Dạ Tước và Dung Ân, lại có hai tâm trạng không
giống nhau. Hận như vậy, làm sao vẫn còn tình yêu? Qủa thật người đàn
ông có một khoảng khắc do dự, vần đề này, ngay cả anh cũng chưa từng tự
hỏi bản thân.
"Yêu." Lúc anh thốt ra, giương mắt lên nhìn hướng mẹ Dung, hết sức chân thành kiên định, không tìm thấy một chút giả tạo.
Dung Ân chỉ cảm thấy bàn tay bị nắm lạnh đi vài phần, không chút do
dự như vậy, mẹ Dung nghe thấy sẽ cảm thấy được hài lòng, nhưng mà, bàn
tay cô lại lạnh đi rất nhiều. Trước đó bọn họ, trải qua nhiều chuyện như vậy, Nam Dạ Tước khó khăn lắm mới nói với cô từ "Yêu". Mà bây giờ, một
trận sinh ly tử biệt có chủ ý, anh lại trở nên quyết đoán như vậy.
Dung Ân biết, không phải yêu quá sâm đậm, chỉ là, muốn ẹ Dung một lý
do thả người. Quả nhiên, mẹ Dung nghiêm túc gật đầu, bên trong ánh mắt
trong suốt lấp lánh, "Ba của Ân Ân, mẹ đợi hơn nửa đời cũng chưa quay
lại, mẹ còn muốn ở đây, cho dù mẹ đợi tới chết, Ân Ân, con thu dọn đồ
theo Tước đi đi, mẹ sẽ không dùng tư tưởng cũ để trói buộc các con, con
cũng lớn rồi, bản thân tự biết quyết định, người con chọn, mẹ tin tưởng
con."
"Mẹ." cổ họng Dung Ân bị những lời đau thương khó nói chặn lại, muốn
nói gì đó, lại bị Nam Dạ Tước nhanh chân cướp lời, "Cám ơn bác gái."
"Ân Ân, tốt quá." Lý Hủy ngồi bên cạnh mẹ Dung mặt tràn đầy vẻ vui
mừng, "Cậu giấu thật kỹ, ngay cả tớ cũng không nói, cho dù Trần Kiều
theo đuổi cậu cũng bất vi sở động*, thì ra sớm đã có tổng giám đốc rồi."
*Bất vi sở động: không có phản ứng.
Nam Dạ Tước có ấn tượng với cô gái khuôn mặt tròn như trái táo này, "Lúc trước cô cũng ở Nghiêm Tước phải không?"
"Dạ đúng." Lý Hủy thấy anh biết, liền lên mặt cười rộ lên, "Lúc đó là cấp dưới của chủ quản Hạ, sau đó Nghiêm Tước bị thu mua, nhiều người
cũng đi rồi."
Khóe môi người đàn ông khẽ cười,"Qua vài ngày nữa Nghiêm Tước sẽ trở về, nếu cô muốn, thì lúc đó có thể đi làm."
"Thật không?" Mắt Lý Hủy phát sáng, ở công ty của Cậu làm sao có đãi
ngộ tốt như Nghiêm Tước,"Tốt quá, cảm ơn tổng giám đốc, đi cửa sau thật
tốt."
Mà từ đầu tới cuối, Dung Ân chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
"Ân Ân, tớ dọn đồ cùng cậu." Lý Hủy đi qua kéo cô, Nam Dạ Tước mới
buông tay ra. Dung Ân vội đem tay để vào trong túi cô có thể tưởng tượng được, cả mu bàn tay nhất định sưng đỏ cả lên.
Trở về phòng, Lý Hủy phấn chấn tới nỗi giúp cô dọn cái này dọn cái
kia, "Ân Ân, cậu nhiều quần áo tại sao vẫn chưa mặc qua, wow, còn là
hàng hiệu nữa."
Dung Ân dựa vào cửa sổ, sự bận rộn của Lý Hủy cùng vẻ hờ hững của cô
tạo thành sự đối lập rất rõ nét, cô đẩy cửa sổ, ánh mặt trời từ từ chiếu vào, cô nhấc tay phải che trước trán, ánh mắt Dung Ân toát ra vẻ tham
luyến, đây có phải là ngày cuối cùng cô nhìn thấy ánh mặt trời? Thế giới của cô, có phải ngay lúc này sẽ tràn đầy tối tăm và hắc ám? Dung Ân
không khỏi sợ hãi, cô không thích bị nhốt ở chỗ tối không ngày tháng,
nhưng ở đâu có Nam Dạ Tước, ở đó sẽ có cái lồng nhốt cô lại, cô tránh
không thoát.
Cô bây giờ gày gò, dựa ở đâu, giống như gió lạnh mà thổi có thể thổi bay cô.
Tóc của Dung Ân trước tới nay cũng không thay đổi, mềm mại rũ xuống eo.
Lý Hủy ngừng động tác trên tay, cô lặng lẽ đến bên cạnh Dung Ân, Lý
Hủy thu hồi lại vẻ vui mừng tràn đầy trên mặt, bởi vì, cô không nhìn
thấy trên mặt Dung Ân không có chút nào vui sướng.
"Ân Ân?" cô khẽ gọi, nhưng tầm mắt Dung Ân vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không có phản ứng.
Lý Hủy lấy tay trái đặt trên vai Dung Ân, cô rõ ràng ngẩn người ra, quay đầu lại,"Sao vậy, Hủy?"
"Ân Ân, tớ còn muốn hỏi cậu làm sao vậy? Cậu có phải có chuyện không vui?"
Dung Ân nhìn vào khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, cô lắc lắc đầu,"Không có, chỉ là nghĩ đến mẹ tớ ở một mình, không yên tâm."
"Ây da." Lý Hủy vỗ nhẹ lên vai cô, "Cậu lại không phải không trở về, chỉ là ra ngoài ở."
Dung Ân tim đập mạnh và loạn nhịp, trong mắt ánh lên vẻ chua xót, cô
nghiêng đầu đi, giả vờ sắp xếp đồ đạc, lúc mở tủ đầu giường ra, Dung Ân
phát hiện có quyển nhật ký, trong đó, chứa đựng hồi ức lúc cô còn thanh
khiết nhất. Lúc Diêm Việt ra đi, Dung Ân không dám xem lại đồ vật của
ngày xưa, cô để chúng vào trong một cái thùng giấy, quyển nhật ký này,
nhất định là lúc mẹ dọp dẹp đồ đạc lấy ra.
Ngón tay cô vuốt qua mặt cứng của bìa, ký ức tựa như cái hộp bị mở ra, không đóng lại được.
Dung Ân nhét quyển nhật ký vào ngăn kéo cuối cùng, mặc kệ như thế
nào, cô phải nói lời tạm biệt với Diêm Việt, không bỏ được cũng phải bỏ, dù là trong lòng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng cô phải đối mặt với sự thật anh ấy đã ra đi thật xa.
Nam Dạ Tước nói, bởi vì sau khi Diêm Việt biết được sụ dơ bẩn của cô mới tự sát, nhưng mà, Dung Ân không tin.
Trong lòng cô rất đau, nhưng lại không tin tưởng, Việt sẽ không vì vậy bỏ rơi cô mà đi.
Cô chỉ đau, lúc Diêm Việt còn sống, biết được những chuyện cô không
muốn cho anh biết, cô không biết lúc anh ra đi, có phải có mang theo hối tiếc?
Dung Ân chỉ đơn giản dọn vào một kiện hành lý, có quần áo và những đồ dùng bình thường quen sử dụng, lúc đi ra ngoài, mẹ Dung và Nam Dạ Tước
đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện gì đó, trong mắt của mẹ, chỉ cần có thể thấy Dung Ân cười, là tốt hơn rất nhiều thứ. Trước đó chuyện Diêm
Việt đã lấy đi nửa mạng sống của cô, bây giờ gặp được Nam Dạ Tước, mẹ
Dung nghĩ, chỉ cần tốt cho Dung Ân, bà sẽ không tính toán gì nữa.
Hôm nay vì lo chuyện của Dung Ân mà sứt đầu mẻ trán, sợ Dạ Dạ theo ra ngoài rồi gây họa, cho nên nhốt nó trong bếp.
Lúc mẹ Dung thả nó ra, con nhóc hình như đang giận, uể oải.
Nó cúi đầu ngửi ngửi, thân hình mập mũm mĩm dán váo vách tường mà đi, nó ngẩng đầu thấy Nam Dạ Tước ngồi trên sô pha gần đó, con nhóc sủa vài cái, nhanh chân chạy về hướng người đàn ông. Do sàn nhà trơn, tứ chi
giống như là trượt băng ở trên sàn ra sức nghịch ngợm, giãy giụa vài
cái, vẫn là không giữ vững trọng tâm bò trên mặt đất. Bốn chân đều thẳng tắp, cái cằm đáng thương nhìn về hướng Nam Dạ Tước. Lúc trước, nó rất
sợ Nam Dạ Tước, bây giờ lâu quá không gặp, ngược lại rất thân mật.
Dạ Dạ đi tới chân người đàn ông, giống như làm nũng không ngừng cọ
vào ống quần của Nam Dạ Tước, thấy anh không để ý, liền cắn vào cái quần xa xỉ của anh.
Lúc Trần Kiều lo lắng đi đến, nhìn thấy, là cảnh tượng này.
Sự sợ hãi trên mặt anh so với ai cũng mãnh liệt hơn, mẹ Dung thấy anh đứng ở cửa, vội vàng mời anh vào, "Trần Kiều à, thực là làm phiền rồi,
Ân Ân cuối cùng cũng trở về rồi."
Sắc mặt Trần Kiều xanh mét, không chỉ lúng túng, nhiều hơn là, thì là một nỗi kinh hoàng không nói nên lời, Nam Dạ Tước vốn dĩ đang ngồi trên sô pha, nghe mẹ Dung nói, liền quay mặt lại. Đôi mắt phượng của anh
hiện lên tư thái ngờ vực, cánh môi hình như câu lên, đường cong ấy, so
với lúc anh không cười còn hung ác nham hiểm hơn, anh nhấc chân trái
lên, lúc đứng dậy, thái độ ung dung ưu nhã, "Thì ra là tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Viễn Thiệp."
"Mẹ." Dung Ân đi lên trước, "Sao ngay cả anh ta mẹ cũng tìm đến?"
"Ân Ân, trước đây Trần Kiều luôn quan tâm đến chúng ta, hơn nữa nó
cũng là bạn của con, lúc đó mẹ rất lo lắng, lúc đó mới làm phiền đến đứa nhỏ này giúp mẹ tìm khắp nơi xem sao." Mẹ Dung vốn không biết những
chuyện khác, chỉ biết quan hệ của bọn họ lúc trước cũng không tệ, Trần
Kiều và Diêm Việt cùng nhau tới nhà ăn cơm.
Dung Ân không nói gì, không khí có chút ngượng ngùng, ánh mắt Nam Dạ
Tước nhìn hướng Trần Kiều, chỗ sâu nhất trong khóe mắt, hiện lên vẻ âm
lãnh nguy hiểm.
"Thì ra Tước thiếu còn sống."
"Công ty mới của Trần tổng, tiếp nhận thuận lợi không?" Chân mày người đàn ông mỉm cười, ý tứ khiêu khích mười phần.
Dung Ân biết tính tình của Nam Dạ Tước, sợ không kiềm lại được, cô
vội vàng đi đến bên cạnh mẹ Dung, "Mẹ, mẹ vào bếp chuẩn bị đi, bọn con
ăn cơm xong mới đi."
"Được được, vậy tụi con nói chuyện trước."
" Dì ơi, để con giúp dì." Lý Hủy cũng ngại đứng ở đây, mất công bị lúng túng.
"Ân Ân." Tầm mắt Trần Kiều hướng về phía Dung Ân, sự e ngại trong ánh mắt của anh không qua khỏi mắt cô, nghĩ lại lúc trước ở Cám Dỗ, Trần
Kiều còn có thể đối mặt với Nam Dạ Tước, lời lẽ chính nghĩa nói chuyện
với anh, mà bây giờ, quả nhiên trên vai gánh nặng càng nhiều, thì càng
đánh mất bản tính, "Hôm qua em đi đâu? Bác gái lo lắng cả đêm."
"Cô ấy ngủ chung với tôi."
Dung Ân há miệng, nhưng Nam Dạ Tước không cho cô cơ hội mở miệng.
Trong mắt Trần Kiều có phẫn nộ đang rực cháy, nhưng không phát ra, "Ân Ân, em có biết rõ con người anh ta là như thế nào?"
Dung Ân bế Dạ Dạ từ dưới đất lên, Nam Dạ Tước như thế nào, cô rõ hơn ai hết, "Trần Kiều, anh về đi."
"Ân Ân, anh thật sự quan tâm em."
"Trần Kiều, trong mắt em, anh không tốt hơn anh ta đâu." Dung Ân đi
qua vài bước, ngồi lên sô pha,"Bản thiết kế của công ty bọn em một lần
hai lần bị trả về, anh lấy đủ lý do để làm khó dễ, đơn giản chỉ muốn em
thỏa hiệp, nhưng mà, còn muốn lấy thân phận người thứ ba, cho nên..."
Dung Ân thở dài, "Thôi bỏ đi, anh về đi, đừng để em nói những lời càng
làm tổn thương tới người khác."
Ánh mắt Trần kiều rủ xuống, trong ánh mắt có phẫn hận và không cam lòng.
"Tập đoàn Viễn Thiệp của anh, tôi nhìn trúng rồi." Nam Dạ Tước bên
cạnh đột nhiên mở miệng, "Anh trở về thoải mái mà làm thêm mấy ngày tổng giám đốc nữa đi, đến lúc đó, tôi sẽ đích thân tiếp nhận."
Lời người edit: Haizz, 2 vợ chồng này đúng là người đàn người ca ^^.
Trần Kiều khó kiềm chế nữa, đôi tay nắm thành nắm đấm, "Nam Dạ Tước, anh rốt cuộc muốn gì?"
"Lúc trước anh bằng thủ đoạn gì lấy được nó, anh rõ hơn ai hết, nếu
không phải tôi xảy ra chuyện, tập đoàn Viễn Thiệp đã là vật trong túi
của tôi, cho nên tôi chỉ lấy lại thứ mà tôi đã nhìn trúng." Nam Dạ Tước
nói chuyện dễ dàng, giống như làm đổ một công ty, chỉ đơn giản như
chuyện anh bóp chết một con kiến.
"Anh đừng tưởng một tay có thể che trời, tập đoàn Viễn Thiệp không dễ đụng vào."
"Anh càng để ý nó, tôi càng đụng vào nó, vì công ty này chắc anh cũng tốn không ít tâm tư? Bây giờ thành tích không ngừng tăng nhanh, không
tệ, Trần Kiều tôi nói anh biết, tôi không chơi trong bóng tối với anh,
tôi trực tiếp dùng tiền chơi chết anh!" người đàn ông nói đến câu cuối,
mấy chữ đó cơ hồ là nghiến răng mà nói, Dung Ân không khỏi ngẩng đầu
nhìn về phía anh, trong ngữ khí của Nam Dạ Tước, có mang theo một loại
hận tuyệt mà cô không rõ.
Sắc mặt Trần Kiều trắng bệch, khí thế không bằng người ta, cuối cùng vẫn là rời khỏi.
Dung Ân ngồi ở sô pha chải bím tóc cho Dạ Dạ, đối thoại giữa bọn họ, cô lười biếng tham dự vào.
Nam Dạ Tước ngồi trở lại bên cạnh cô, cho dù ngồi tựa vào rất sát,
nhưng lại không thể cảm giác được độ ấm của đối phương, rất lạnh.
Buổi trưa lúc ăn cơm, mẹ Dung và Lý Hủy chuẩn bị một bàn món ăn gia
đình, mẹ Lưu nhà bên cạnh còn cố ý mang lạp xưởng tự đặc chế qua, nói là muốn cho Nam Dạ Tước thử.
Trong bàn, người đàn ông thể hiện rất phóng khoáng, nếu Dung Ân không phải tận mắt chứng kiến bản chất ác ma của anh, nói không chừng cũng sẽ bị vẻ bề ngoài này mê hoặc. Cô miếng có miếng không ăn từng hạt cơm
trong chén, Nam Dạ Tước thấy thái độ cô hờ hững, thì gắp một miếng rong
biển bỏ vào chén cô, "Ăn nhiều lên, kén ăn không tốt."
Anh biết cô không bao giờ ăn thứ này, bởi vì cô không chịu nổi mùi vị này, nụ cười mẹ Dung hài lòng, Dung Ân chỉ miễn cưỡng kéo góc miệng,
gắp miếng rong biển nhét vào miệng, khó khăn nhai lấy.
Dạ Dạ ngồi trên đùi cô, thỉnh thoảng thò đầu ra bàn ăn vụng, hôm nay
nó rất vui, đôi mắt đen long lanh tròn trịa cứ đảo liên tục.
Sau khi ăn cơm xong, Nam Dạ Tước đưa Dung Ân rời khỏi, lúc khởi động
động cơ, cô bế Dạ Dạ ngồi ở ghế lái phụ, mẹ vẫn như cũ đứng dưới cầu
thang tiễn bọn họ rời khỏi.
Khi xe chạy ra tiểu khu, khóe miệng tinh tế của người đàn ông kéo xuống, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Về đến Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh đã chờ sẵn ở đó, đem hành lý Dung Ân khiêng xuống xong thì mang về phòng xắp xếp lại, Nam Dạ Tước rất nhanh
cũng ra ngoài, hình như còn bận việc. Dung Ân đi lên cầu thang từng bậc
một đi đến lầu hai, ở đây không thay đổi thứ gì, bên cạnh có đặt một
chậu hoa vẫn giống lúc rời khỏi một năm trước.
Vương Linh đem quần áo của Dung Ân treo vào tủ, cô ngắm nhìn thân
hình bận rộn của Vương Linh, cuối cùng, nơi này vẫn có cảm giác quen
thuộc. Sẽ không cô đơn.
"Dung tiểu thư." Vương Linh không dễ dàng nói chuyện được với cô,
"Lâu quá không gặp, cô sống tốt không?" Dung Ân kéo khóe miệng xuống
"Cũng tốt."
"Lúc trước cậu chủ sai người tìm được tôi , tôi vẫn không tin nữa,
cho đến khi về đến Ngự Cảnh Uyển, bây giờ lại nhìn thấy cô." Ngữ khí
Vương Linh xúc động, "Chúng ta thật đúng là có duyên. Ly Ly hợp hợp,
cuối cùng cũng có thể tụ lại với nhau."*
Dung Ân cảm xúc trăm mối ngổn ngang, không biết phải nói gì, đi ra
ngoài ban công, cây bạch quả lớn đem cả khu vườn đều phối ra ánh vàng
rực rỡ, ngoài ban công rất sạch, hiển nhiên là ngày nào cũng được quét
dọn. Sô pha và ghế mây ở đó, trên bàn trà, bộ dụng cụ trà và cà phê lúc
trước cô hay sử dụng.
Nam Dạ Tước quả nhiên bắt đầu tiếp nhận Nghiêm Tước.
Lúc trước, là do Duật Tôn ra mặt thu mua, bây giờ, là lúc anh bắt đầu nắm quyền trở lại, đã chuẩn bị đầy đủ rất tốt.
Duy nhất chỉ làm Dung Ân kinh ngạc là, người đàn ông cư nhiên không
nhốt cô, ngay cả Dung Ân đi làm, anh cũng không ngăn cản, hoặc nói là,
anh không rảnh bận tâm.
Giai đoạn gần đây Nam Dạ Tước rất bận, bọn họ cơ hồ một tháng không
nói câu nào, lúc anh về nhà, cho dù Dung Ân chưa buồn ngủ cũng sẽ giả vờ là ngủ rồi, còn anh, cũng sẽ không chủ động giống lúc trước, tắm xong,
trực tiếp lật người, đưa lưng về phía Dung Ân mà tự ngủ. Trên tin tức,
những bài viết về người đàn ông này không hề keo kiệt, không ai dám
giống lúc trước khi mà Nam Dạ Tước mất tích, to gan suy đoán bối cảnh
của anh, Dung Ân từ những báo cáo liên tục biết được, Nghiêm Tước lại
chấp hành kế hoạch nuốt trọn tập đoàn Viễn Thiệp.
Tình hình trước mắt, đối với Trần Kiều rất bất lợi, cho dù trước đó
anh quản lý tập đoàn Viễn Thiệp tốt như thế nào, cũng không đấu nổi với
Nghiêm Tước, đằng sau Nam Dạ Tước rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, không
ai biết được, tiền chơi tiền, người bị chơi chết nhất định là anh ta.
Dung Ân vẫn đi làm trong công ty nhỏ đó, Lý Hủy cũng không rời khỏi
ngay, vẫn tiếp tục hợp tác với Nghiêm Tước, giai đoạn bây giờ, bọn họ
phải hợp sức hoàn thành phương án này.
Dung Ân không nghĩ đến chính là, Trần Kiều còn đến tìm cô.
Lần gặp mặt này, anh hiển nhiên gày yếu tiều tụy đi rất nhiều, chuyện công ty đã sứt đầu mẻ trán, anh thậm chí vô lực ứng phó.
Dung Ân ngồi trong quán cà phê, ánh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vốn
không muốn ra đây, "Trần Kiều, anh có chuyện thì nói, em phải về làm
việc."
"Ân Ân." Ngữ khí người đàn ông ậm ừ, có chút do dự, "Em có phải ở chung với Nam Dạ Tước?"
Dung Ân để ly cà phê xuống, "Em phải đi đây." Dung Ân đứng dậy, người đàn ông gấp gáp đứng dậy theo, giữ chặt cổ tay cô, "Ân Ân, tập đoàn
Viễn Thiệp rút hết toàn bộ tinh thần sức lực của anh, em có thể cầu xin
Nam Dạ Tước, để anh ta đừng thu mua, nhiều công ty như vậy, anh ta tại
sao lại nhìn trúng tập đoàn Viện Thiệp?" Dung Ân cười lạnh, hất tay anh
ra, "Anh cảm thấy anh ta sẽ nghe theo em sao?"
"Ân Ân, em giúp anh đi, đây cũng là tâm huyết của Diêm gia, của Diêm Việt."
Dung Ân nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu, sau khi từ trong
túi móc ra một tờ tiền lớn mệnh giá 100 tệ, không quay đầu lại, đi ra
ngoài.
Cô và Nam Dạ Tước ngay cả một câu cũng không nói với nhau, cho dù có
nói chuyện, Dung Ân cũng sẽ không nói giúp, huống hồ, Nam Dạ Tước cũng
nghe cũng không lọt tai được đúng không?
Những ngày này người đàn ông buông thả, cô không ngây thơ đến nổi cho rằng chuyện cô hại anh ta đã được cho qua, sau những ngày tháng bình
yên, tất nhiên sẽ là sóng to gió lớn.
Tập đoàn Viễn Thiệp, vẫn là không chịu đựng được, sụp đổ rồi.
Trần Kiều bị ép tuyên bố phá sản, ai cũng có thể nhìn ra được, lần này Nghiêm Tước có chuẩn bị mà đến.
Ngay cả Dung Ân cũng không nói được rõ, tại sao Nam Dạ Tước kiên quyết nuốt trọn Viễn Thiệp.
Cô để điều khiển từ xa xuống, vẻ mặt mệt mỏi, đứng dậy muốn lên lầu,
Vương Linh nhận được một cuộc điện thoại, "Dung tiểu thư, cậu chủ kêu cô ra ngoài Ngự Cảnh Uyển đợi cậu ấy."
"Có chuyện gì?"
"Cậu ấy không nói, chỉ nói kêu cô ra ngoài."
Dung Ân mặc áo khoác đi ra ngoài, xe của Nam Dạ Tước đã ngừng ở ngoài.
Cô lên xe, chiếc xe thể thao màu bạc xuyên qua màn đêm, cô mím chặt
môi không nói chuyện, cho đến khi xe chạy vào câu lạc bộ bắn súng, Dung
Ân mới cảm thấy không đúng, "Anh dẫn tôi đến đây làm gì?"
Nam Dạ Tước ngừng xe, kéo cô xuống, "Tôi muốn em xem một kịch vui!"
Ánh mắt người đàn ông âm lãnh, trông câu lạc bộ bắn súng, không khí
cũng lạnh lẽo bức người như vậy, Nam Dạ Tước dẫn cô vào trong trường
bắn, bước chân Dung Ân rất chậm, sau khi người đàn ông đứng lại đem cô
quăng xuống, cô suýt ngã xuống đất, A Nguyên và Duật Tôn cũng ở đây, mà ở nơi cách đó không xa nơi đặt vòng tròn mục tiêu, cư nhiên người đứng ở
đó là Trần Kiều.