Chương 120: Tỉnh Lại


Tới giữa trưa Dung Ân mới về tới nhà, khi cô kéo hành lý về
tới trước cửa nhà, cái phòng khách nhỏ hẹp trong nhà mình tụ tập rất
đông người, mẹ Dung đang ngồi trên ghế sô pha không ngừng lau nước mắt.

"Tôi nói mẹ Dung này, bà đừng khóc nữa,con cháu đều có phúc của nó
hết rồi..." Mẹ Lưu ở bên cạnh khuyên nhủ, mấy người hàng xóm cũng gật
đầu đồng tình.

"Mẹ———-" Dung Ân không biết chuyện gì xảy ra,vội vàng đi vào nhà.

" Ai da, Ân Ân, cuối cùng con cũng đã về..." Mẹ Lưu tiến lên nắm tay
cô, "Mẹ con xem tin tức, gấp gáp đến nỗi chưa ăn cơm, lại lo lắng cho
con."

Cái ti vi trong phòng khách đang đưa tin của Nghiêm Tước, mẹ Dung
biết cuộc sống sau nay rất bất an,muốn gọi điện cho Dung Ân,sực nhớ ra
từ trước cũng là con gọi về nhà,nên lần này bà rất lo lắng.

" Ân Ân, con muốn dọa chết mẹ rồi." Mẹ Dung từ sô pha đứng lên," Sao
lại thế này, Tước, đứa nhỏ kia thật sự đã xảy ra chuyện sao?Tại sao trên ti vi nói nó là người trong xã hội đen,còn giết người nữa?"

" Mẹ, đã nói là ti vi." Dung Ân nhìn về phía khuôn mặt mẹ tiều tụy mà hiền lành," Trên đó nói mẹ có thể tin sao?"

"Thì đấy,tôi thấy tiểu Nam đứa nhỏ ấy thật sự rất tốt..."

"Đúng đấy,đúng đấy...."Hàng xóm hỗ trợ khuyên bảo,sóng mũi Dung Ân bắt đầu cay cay, cũng may, bọn họ không bỏ đá xuống giếng.

"Vậy, Tước nó thật sự..." mẹ Dung đau khóc thành tiếng, kéo tay Dung
Ân qua, vỗ vài cái vào mu bàn tay cô,"Con nói đi tại sao số con lại khổ
như vậy,không dễ dàng có một người xuất hiện,thế này mới bao nhiêu ngày
đâu..."

"Mẹ, mẹ đừng như vậy..." Dung Ân cố gắng nuốt nước mắt trở về như vậy lại tuôn ra, đám người mẹ Lưu khuyên nhủ vài câu,cũng không tiên ở lâu, chỉ đành phải tạm biệt ra về.

"Ôi" Mẹ Dung lau nước mắt, đem Dung Ân kéo qua,để cô dựa vào bờ vai
mình,"Chắc có lẽ là số mệnh thật,mẹ vốn đang tính năm nay có thể bồng
cháu."

"Mẹ." Dung Ân chạy nước mắt." Có con ở bên cạnh với mẹ không được sao?"

" Mẹ không muốn con đến già vẫn ở một mình..."

"Mẹ, đừng nghĩ nữa,mẹ đều nói phải tùy vào duyên phận." Giọng nói
Dung Ân khàn khàn nhẹ nhàng,hai tay cô kéo cánh tay mẹ Dung,"Con chỉ
muốn cuộc sống sau nay của mẹ có thể vui vẻ là được."

Kế hoạch thôn tính tập đòan Viễn Thiệp của Nghiêm Tước vẫn chưa thành công, sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị,tập đòan Viễn Thiệp
vẫn đổi chủ,từ Trần Kiều tiếp nhận,về phần nguyên nhân ra sao,nội bộ bên trong nhất quyết giữ bí mật.nhưng mà rất nhiều người vẫn có thể đóan
được ngọn nguồn trong đó, khả năng lớn nhất, chính là lúc trước Diêm
Minh nghiện ma túy và cùng với hiềm nghi giao dịch với chợ đen.

Cứ như vậy, địa vị của Diêm gia càng lung lay suy sụp. Vừa trải qua
nỗi đau mất con, chỉ sau một đêm tóc cua Diêm Thủ Nghị đã bạc hết,theo
yêu cầu liên tục của Diêm Minh, ông dẫn theo Diêm phu nhân ra nước ngoài giải sầu cho khuây khỏa.

Ở gần thành phố Bạch Sa, ở trên một hòn đảo tư nhân bốn phía vây quanh là biển.

Một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, dẫn đầu xuống dưới là một quý
phu nhân hai tay để trong cái áo da báo sang trọng quý phái, do khuôn
mặt được bảo dưỡng tốt nên căn bản khó có thể đoán được tuổi thật của
bà. Đôi giày cao gót mười phân dẫm trên mặt đất phát ra âm thanh cộc
cộc.Bà đi đến trước cửa, vệ sĩ xoay người:"Phu nhân."

Bà đi rất gấp,mắt nhìn không chớp,gió lạnh kịch liệt thổi bay sợi tóc con sau đầu bà, đôi bông tai ngọc bích rạng rỡ sang chói, càng làm nổi
bật cái trán lãnh ngạo của bà.

Lên đến lầu hai,vài vệ sĩ đứng bảo vệ ở trước cửa,"người đâu."

"Duật thiếu đã gọi bác sĩ đến rồi."

Vệ sĩ mở cửa, khi bà đi vào, chỉ thấy bên trong bác sĩ đang tiến hành cứu chữa,ở chính giữa phòng là cái giường lớn hình tròn,Nam Dạ Tước
thân trên để trần,bả vai bị hai y tá đè lại mỗi bên,chất lỏng lạnh như
băng theo mu bàn tay truyền dịch chui vào trong cơ thể của anh, mí mắt
của bà giật giật,lại không nhảy vào khóc lóc như người bình thường,bà
chỉ dùng tay phải che miệng,chỉ cố gắng nhẫn nhịn xuống giọt sương mờ
trong mắt, lướt qua mép giường đi đến ban công.

Đi qua cửa sổ sát đất,chỉ thấy một người con trai mặc quần màu
đen,chất liệu củaáo sơ mi ở nửa người trên rất tốt, vừa thấy là biết qua tay của nhà thiết kế nổi tiếng,một tay anh đè trên lan can,đầu ngón tay trái kẹp điếu thuốc,bà đứng sau anh,"Duật Tôn."

Người đàn ông xoay người, đôi mày kiếm sắc bén, anh có ngũ quan thâm
thúy làm người ta cam tâm tình nguyện trầm mê, cái mũi rất thẳng,môi
mỏng thổi ra vòng khói,tóc ngắn đen như mực,ánh mắt lộ ra khí phách có
thể kéo người sa đọa."Bác gái."

Bà tháo ra đôi găng tay đen lưới,giày cao gót thon nhọn đi đến bên
cạnh Duật Tôn,đôi môi bà run rẩy,kỳ thực nội tâm tràn ngập sợ hãi,nhưng
bà lại nhẫn nhịn không cho phép bản thân mình đem loại cảm giác này biểu lộ ra trước mặt người khác,"Đây là chuyện gì?"

Người đàn ông hung hăng hút điếu thuốc," Con cũng không biết,khi con
nhận được điện thoại của Tước,tưởng rằng Tước sẽ chuẩn bị đường lui tốt
cho bản than mình,không nghĩ tới khi hai bên đang sống chết với nhau,
Tước đã trúng đạn."

Hai tay Sở Mộ cầm chặt lan can,"Con trai của bác từ nhỏ đã được huấn
luyện ra từ trong đám người chết,làm sao có thể bị tay bắn tỉa bên đối
phương nhắm trúng được?" Bà ảo não dùng sức đập xuống,mặt có vẻ giận.

"Bác gái, bác cũng đừng quá lo lắng."

Thật lâu sau bên trong mới yên tĩnh trở lại,khi Sở Mộ và Duật Tôn đi
vào,bác sĩ cứu chữa xong đem đống băng gạc máu chất ở trên chăn. Sắc mặt bà lạnh đi vài phần,"Đem mấy thứ này lấy ra, Tước thích sạch sẽ."

Giọng nói kia không tức giận mà uy nghiêm,hai cô y tá sợ tới mức vội
vàng đem đồ đạc thu dọn. bác sĩ tháo khẩu trang,ý bảo một cô y tá khác
băng bó miệng vết thương cho Nam Dạ Tước,"Thưa phu nhân,Tước thiếu cơ
bản đã thoát ly khỏi nguy hiểm,viên đạn này vốn dĩ là nhắm vào ngực,bởi
vì đi sướt qua cổ tay,mới không trực tiếp lấy mạng......nhưng, bởi vì
ngâm trong nước sông lâu như vậy,nên tôi phải quan sát thêm mấy ngày,
xem Tước thiếu có thể bị nhiễm trùng hay không."

Trong lòng Sở Mộ mới yên tâm, Nam Dạ Tước vẫn còn hôn mê,bà đi đến
bên giường, bàn tay mơn trớn tóc màu rượu đỏ,thuận theo gương mặt
anh,gáy,xương quai xanh,mãi cho đến ngực anh.

"Ở đây, sẽ để lại vết sẹo không?

Bác sĩ sợ hãi:"vết sẹo không trở ngại,sau này có thể phẫu thậu thẩm mỹ."

Thương tiếc trong mắt thu hồi,thanh âm cũng lạnh rất nhiều,"Không cần làm,cho nó nhớ cái bài học này,nó để họng súng của người khác nhắm
trúng bản thân mình,mất đi nửa cái mạng đã là nhẹ."

Duật Tôn không khỏi ngẩng đầu,người phụ nữ này, từ trước tới nay tâm
địa vừa lạnh vừa độc,cho dù đối với con ruột của mình cũng không ngoại
lệ.

"Bác gái,bác về nghỉ ngơi trước đi,ở đây có con."

"Duật Tôn, lần này nhờ có con." Mộ Sở vẫy tay để người trong nhà lui
ra hết,"Bác thấy đôi cánh nó đủ cứng rắn, mới cho nó ra ngoài bay một
mình,không nghĩ đến,lần này rơi thảm như vậy,bác muốn nhìn xem, là sai ở chỗ nào."

Nam Dạ Tước hôn mê rất lâu, cảm giác bản thân mình như nổi trên mặt
biển,một lát, lại bị sóng mạnh đánh nghiêng về,thân thể giống như bị đá
nặng áp xuống đáy biển,anh liều mạng vúng vẫy,cố gắng muốn đem đầu nổi
lên mặt nước.

Anh thấy một đứa bé đứng trước mặt mình,nhiều lắm cỡ sáu bảy tuổi.

Mái tóc ngắn màu đen,một đôi mắt lộ ra thâm trầm không giống với các
bạn cùng lứa tuổi.Bên cạnh còn có vài đứa nhỏ,chẳng qua đều là mười mấy
tuổi,bộ dạng người đàn ông mang ủng rất dữ,dùng roi may gõ gõ trên mặt
bàn,"Bắt đầu."

Nam Dạ Tước biết, đây là huấn luyện tháo dỡ súng ống, đứa nhỏ kia
động tác thuần thục nhanh nhẹn, chẳng qua vừa muốn ráp mẫu linh kiện,tay nới lỏng ra,linh kiện lớn nhỏ rơi xuống đất, khi nó xoay người nhặt
lên,động tác dĩ nhiên chậm lại.Trở thành tổ cuối cùng.

Hắn mân mê khóe miệng,đem súng để trên mặt bàn.

Đôi tay kia không rút về.

Người đàn ông mảy may không lưu tình,trong tay nắm giữ roi,hắn vung
roi ra quất vào đôi tay đứa bé tuôn ra hai dòng máu,mu bàn tay lập tức
sưng lên,"Tước thiếu gia, con phải hiểu, động tác chậm trễ này,tương lai có thể là phát trí mạng."

Đứa bé rút hai tay về,đưa lưng lại,mu bàn tay rất đau, rất đau,nhưng ở trước mặt thầy giáo thì không được khóc,"Dạ."

Nơi này là căn cứ huấn luyện bí mật,người ngoài không thể vào được.

Khi ăn cơm trưa, đứa bé đều cách xa mọi người,nó không nói một
câu.chỉ là nhai thức ăn khô trong miệng. Đèn trên đỉnh đầu vĩnh viễn làm cho người ta không phân biệt được hiện tại là ban ngày hay ban đêm.Nó
muốn đi ra ngoài,không muốn ở lại một nơi giống trong ngục tối như vậy.

"Phu nhân——"cách đó không xa, truyền đến âm thanh cung kính.

Bé trai quay đầu lại,chỉ thấy một người phụ nữ đứng ngoài song
sắt,gác cổng mở cửa cho cô, khi cô đi vào,mọi người đều ngừng động tác
trên tay để chào hỏi cô.

Ánh mắt bé trai long lanh, bỏ lại bát đĩa bay nhanh đến:"Mẹ,mẹ——-."

Nó nghênh mặt nhảy vào,nhưng người phụ nữ không nhiệt tình xoay người ôm nó,bé trai ôm lấy thắt lung mẹ,"Mẹ,con muốn trở về,con không muốn ở
đây,ở đây rất tối...."

"Không có tiền đo gì hết!" Ý nghĩ ban đầu trên mặt người phụ nữ tức
thì tiêu tán,cô dùng sức kéo tay đứa bé ra, "Con tương lai sẽ là người
kế thừa gia nghiệp,thế nào lại nói ra những lời này?"

Bé trai biết mẹ tức giận,nhưng nó thật sự không thích nơi này,"Mẹ,con không muốn gia nghiệp,con chỉ muốn ở cùng với bố mẹ......"

Lúc cô vung tay qua, bé trai không giữ được trọng tâm, lảo đảo vài
cái ngã xuống bùn đất. Ánh mắt cô dừng lại trên mu bàn tay của nó:"Tước, con thật sự làm mẹ rất thất vọng,lần sau làm không tốt,mẹ cho thầy giáo phạt nặng con,chứ không phải là ăn roi đơn giản như vậy."

Cô đứng dậy rời đi, bé trai nhanh chóng đứng lên,lần này không cầu
xin,bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của cô,nó nâng khuôn mặt gầy lên,ánh
mắt quật cường nhìn về phía cô.Trong ánh mắt cô,không phải không đau
lòng, nhưng cô biết bản thân mình không thể mềm lòng,cầm lấy tay của nó
dùng sức đẩy ra,cô không quay đầu lại đi ra căn cứ.

Bé trai kinh ngạc đứng tại chỗ,một đôi mắt trong suốt có ngân ngấn
nước mắt,nhưng nó không khóc ra được,môi bấu,răng cắn chặt,thật sự không nhịn được nữa,cũng không cho nước mắt rơi xuống,nâng cánh tay lên dùng
sức xoa xoa.

Nam Dạ Tước cảm thấy mình đã chìm sâu vào đáy biển,anh bi ngộp lâu lắm,cảm giác thiếu dưỡng khí,dùng sức hô hấp,mở hai mắt.

"AH,anh ấy tỉnh rồi———"

"Khụ khụ——–Nam Dạ Tước thống khổ nheo lai hai con mắt,đồng thời ho
khan kịch liệt,trái tim giống như bị xé rách,anh đau đến nỗi khuôn mặt
đều nhăn lại.

Vài người vây quanh, Sở Mộ trên mặt có lo lắng,trong miệng cũng không tha,"Bây giờ biết khó chịu?Không để người khác bớt lo."

"Mẹ."Nam Dạ Tước kéo chân mày lên,vừa mới tỉnh lại,khó chịu muốn chết.

"Con nói đi,cư nhiên bị người ta nhắm ngay tim,lúc ấy con đang làm gì?Làm sao ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có......"

"Ây da." Nam Dạ Tước ngại bà làm phiền,khuôn mặt tinh xảo xoay qua bên cạnh,"Đừng nói nữa được không, con muốn lỗ tai yên tĩnh."

Người phụ nữ ngồi xuống cái ghế tựa bên cạnh,đây là mẹ anh,con gái
một của gia tộc hắc đạo,trong thế giới bóng đêm, bọn họ có một vương
quốc thuộc về mình,bà biết muốn giữ miếng bánh này,trước tiên đó là bảo
toàn tính mạng của mình.Cho nên, khi các bạn cùng trang lứa đang đùa
giỡn đến trường,Nam Dạ Tước đang học làm sao từ trong đám người chết bò
ra ngoài,lúc anh sáu tuổi đã hiểu làm sao để tháo dỡ súng ống.Những giao dịch trong hắc đạo,bao gồm buôn lậu,buộn lậu thuốc phiện. Anh càng mưa
dầm thấm đất. Trong gia đình,những vụ kinh doanh ngoài ánh sáng,đều là
do bố của anh quản lý,bao gồm những giao thiệp với giới chính trị,đều
rất thành thạo.

Cho nên,gần như không ai đoán ra được Nam gia rốt cuộc có bao nhiêu tài sản,chỉ biết trong nhà họ có một đua con trai độc nhất.

"Mẹ nghe nói, Ngự Cảnh Uyển của con có bao dưỡng trường kỳ một người phụ nữ phải không?Cô ấy bây giờ ở đâu?"

Khuôn mặt tuấn tú đang nhìn hướng khác của Nam Dạ Tước quay lại,sắc mặt tái nhợt càng xanh mét,"Mẹ phái người theo dõi con?"

"Mẹ chỉ muốn xem con nuôi dưỡng người phụ nữ ấy là người như thế
nào,cô ấy có xứng với con không,nếu như chỉ là chơi đùa,mẹ cũng sẽ không nhiều lời."

Nam Dạ Tước nằm trên giường khó nhúc nhích,đổi lại là trước đây,anh đã sớm bỏ đi."Mẹ đừng quản chuyện của con."

"Bướng bỉnh!"Sở Mộ đặt chân,đứng dậy bước đi không quay đầu lại.

Nam Dạ Tước đã quen với tính tình của bà,anh lười quan tâm,mi tâm vẫn tràn đầy vẻ thất vọng,đây là mẹ của anh,cho dù anh lại có nguy hiểm
nữa,chật vật trong lúc sinh tử như thế nào,bà sẽ không lộ ra.

"Thật ra bác gái nói trúng rồi,chuyện lần này,thật sự liên quan tới
cô ấy?" Duật Tôn hai tay để trước ngực đúng ở đầu giường anh,"Bằng thân
thủ của cậu,làm sao trước khi bị người ta bắn trúng,cả thời gian tránh
né cũng không có?"

Nạm Dạ Tước muốn động đậy hạ thân,nhưng miệng vết thương đau đến nỗi anh toát mồ hôi lạnh."Tôn, lần này tôi nợ cậu."

Khi anh trúng đạn, Nạm Dạ Tước biết bản thân mình lành ít dữ
nhiều,anh thậm chí suy nghĩ mình không thể sống,khi mà anh mở to hai
mắt,nhìn khắp phòng đều là người, anh biết ông trời không nhận anh,đưa
anh trở về.

"Ya, đây là lấy ra từ trong quần áo của cậu." Duật Tôn đem cái ví
quăng tới trước mặt Nam Dạ Tước,anh nâng tay phải,rất khó khăn để mở nó
ra, lọt vào trong tầm mắt,tấm hình ngâm trong nước,nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêng của Dung Ân điềm tĩnh mà yên bình. Nam Dạ
Tước tưởng rằng anh bây giờ có thể phủi tay đem vứt đi,lúc muốn động
tay,ngón tay đã bấu chặt cái ví bên cạnh.Dùng sức nắm chặt trong lòng
bàn tay.

"Thời gian này tôi sẽ đến Bạch Sa để tiếp nhận chuyện làm ăn bên đó,tôi sẽ giúp cậu điều tra rõ vụ này."

"Tôi trở về cùng cậu."

"Cậu điên rồi phải không?địa bàn đã bị người ta niêm phong rồi còn quay về?"

"Đường dây ở Bạch Sa vẫn chưa đứt."khẩu khí Nam Dạ Tước suy yếu,con
ngươi màu mực nhìn về phái tấm hình,tôi sẽ tự tay lấy lại đồ của
mình,nhưng muốn tẩy rửa,cần phải có thời gian."

"Cậu nói với bác gái đi,nghe khẩu khí của bà,bà sẽ cho cậu đi nơi khác để phát triển đường dây mới,"

"Tôi không còn là đứa bé sáu bảy tuổi của lúc trước nữa."Nam Dạ Tước
sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi,nói nhiều như vậy đã làm tiêu hao nhiều thể lực
của anh,người đàn ông lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Vốn dĩ, mọi người đều cho rằng sẽ không có trở ngại lớn,ai ngờ tới
nửa đêm Nam Dạ Tước bi sốt cao,bác sĩ chích mũi hạ sốt,nhưng vẫn vô
dụng,bác sĩ mở mí mắt người đàn ông,có thể chuẩn đoán anh bị nhiễm lạnh.

Qua nửa đêm,Nam Dạ Tước giãy giụa kịch liệt,băng gạc màu trắng quấn
quanh ngực đã nhuộm đầy máu đỏ,hai cô y tá đè lại bờ vai anh,nhưng khí
lực đàn ông rất lớn,các cô căn bản không áp được,Duật Tôn vén tay áo,hai tay đè nhanh xương quai xanh của anh,."Mẹ nó,này không giống như bị
nhiễm lạnh,cậu ấy như thế nào?"

Bác sĩ quan sát phản ứng của anh,lau mồ hôi lạnh."Theo tôi thấy, Tước thiếu hình như bởi vì nhiễm lạnh nên khiến cho độc nghiện phát tác."

"Cút!" Con ngươi bén nhọn của Duật Tôn quét về phía anh,con ngươi sâu tối tăm không lường được."Cậu ấy không có khả năng nghiện."

"Tôn thiếu,bộ dạng anh ấy rất giống,nếu như bị nhiễm lạnh còn dễ dàng,bây giờ....."

"Anh câm miệng cho tôi!" Ngữ khí Duật Tôn bao hàm cảnh báo,"Không trị được tôi sẽ giết anh,còn chuyện cậu ấy nghiện không được để lộ ra ngoài nửa chữ,phu nhân cũng không được nói,hiểu chưa?"

"Vâng...hiểu,hiểu rồi."

Nam Dạ Tước hôn mê, Duật Tôn đứng dậy,chuyện này mà để Mộ Sở biết,nói không chừng sẽ rất náo loạn.

Anh tin Nam Dạ Tước,về sức tự chủ của anh,sẽ không có khả năng đụng vào thuốc phiến,

Cuộc sống quay lại yên bình, Dung Ân bắt đầu kiếm công việc mới.

Lúc về nhà đi qua hàng hiên, đúng lúc gặp vài bác gái đang ngồi dệt áo lông cùng nhau,"Ân Ân,về rồi à."

"Vâng,bác Lưu mọi người đều ở đây."Dung Ân dừng chân."Có khỏe không ạ?"

"Rất tốt,rất khỏe,mau về nhà đi,mẹ con đang đợi con ăn cơm đấy."

"Vâng, tạm biệt."khóe miệng Dung Ân gợi lên đi lên lầu.

Mẹ Lưu than nhẹ."Ây, đứa nhỏ này,từ khi tiểu Nam đi rồi,nó cũng không cười qua,bà xem sắc mặt vừa rồi,trong ánh mắt trống rỗng."

"Không phải sao?" Mấy người bên cạnh cùng nói."Dung gia thật là...nhiều tai nạn quá."

Dung Ân về đến nhà,ăn cơm xong ngồi trong phòng không có đi ra
ngoài,cô kiếm được một công việc,không xa nhà lắm,trong tiểu khu ở dưới
lầu nhà cô luôn có người canh chừng,cô biết, vì Bùi Lang không yên
tâm,sắp xếp người bảo vệ bọn họ.

Tin tức về Nam Dạ Tước, đã cách vài ngày,vẫn như cũ bao phủ khắp
nơi,chẳng ngại phiền phức cứ đưa tin,tin tức nói,bộ phận liên quan đã
đóng lại cửa sông,tìm kiếm liên tục vài ngày,nhưng vẫn không phát hiện
ra thi thể của anh.

Dung Ân tựa vào cửa sổ,cô mơ hồ có loại ảo giác,cái cảm giác hít thở không thông,cho tới bây giờ vẫn chưa rời khỏi cô.

Dục Vọng Đen Tối - Chương #120