Chương 102: Chương 102


Người đàn ông này,cô yêu sâu sắc đến nay,cô không thể nào trơ mắt nhìn anh có sơ xuất gì.

Tiếng giày cao gót chói tai trên mặt đất, khi cô lựa chọn đẩy cửa
ra, thì sẽ không hối hận, gió lạnh u ám từ dưới xe hơi thổi qua, hai
chân cô run lên, không còn thời gian để mà sợ hãi,Hạ Phi Vũ bước về phía trước, Nam Dạ Tước nhìn thấy là cô, chẳng qua là chỉ nhíu chân mày, cô
đi tới phía sau thân người đàn ông, vội vàng đỡ lấy cánh tay của anh,
nghĩ phải nhanh một chút đưa anh tới bên cạnh xe.

"Tước, đi mau!"

Vừa tiếp xúc với anh, cô mới biết được Nam Dạ Tước quả nhiên là có
cái gì đó không đúng, đang chống đỡ cái gì đó, thân thể của anh
liền mềm nhũng dựa vào, đôi mắt phượng lộ ra vẻ mê ly, nhiệt độ dưới bàn tay rất nóng, "Cô làm sao một mình ở nơi này?"

"Tước, chúng ta mau rời đi."

"Xe của em dừng ở khu A..."

Hạ Phi Vũ một tay vòng qua phía sau lưng cường tráng của anh,một tay
kia đỡ lấy cánh tay Nam Dạ Tước, cô đi rất nhanh, nhưng anh đã không
còn sức lực nữa, nên làm tốc độ chậm lại, Hạ Phi Vũ bị trặc chân, cô
đau đến tâm can, "Phi Vũ, sao vậy?"

"Tước, phía sau có người đi theo, em không biết là hướng về anh hay là hướng về phía em, chúng ta phải lập tức rời đi..."

Nam Dạ Tước sắc mặt trầm xuống, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, quả
nhiên thấy phía sau có mấy người đi theo, không nhanh không chậm.

"Không phải sợ."

Hạ Phi Vũ không thể nào mà bĩnh tĩnh, gấp đến độ nước mắt đã chảy ra, "Tước, nếu như... " cô khóc nấc đến nói không được, "Có lẽ, lần này em
thật không may mắn như vậy..." hoảng loạn đi tới trước xe, cô kéo giật
cửa xe đỡ Nam Dạ Tước vào, thời điểm hai tay vừa chạm vào cửa xe, người
đàn ông theo sát phía sau cũng nhanh hơn một bước, kéo tóc của cô kéo
ra.

Hạ Phi Vũ trong lòng hồi hộp một chút, rõ ràng, đối phương là từ hướng cô mà đi tới.

Da đầu cô tê dại,người đàn ông dùng lực rất mạnh, gần như đem tóc của giật xuống, cô dùng hết sức lực cuối cùng đem cửa xe đóng chặt lại.
Cũng nhấn vào điều khiển,đem Nam Dạ Tước khóa trái ở bên trong xe.
Chìa khóa cũng lăn ở dưới chiếc xe, người đàn ông đem cô hướng khác mà
lôi đi, Hạ Phi Vũ đau đến chỉ có thể bắt lấy hai tay của đối phương,
giày cao gót bên này rơi một chiếc, bên kia rơi một chiếc.

Người đàn ông này, cô yêu đến liều cả mạng, đi chân trần giẫm phải
mặt đất lạnh như băng, cô giãy dụa,vẻ mặt bất lực cùng tuyệt vọng.

Nam Dạ Tước nhìn qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, anh dùng lực kéo tay
lái,đồng thời dùng tay đập cửa xe, nhưng là, vô ích, cho dù vết thương ở mu bàn tay nứt ra, nhưng tấm kiếng đó được làm bằng chất liệu
đặc biệt, lại có một thanh gỗ chắn ngang chính giữa, anh dùng
hết sức lực, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Phi Vũ bị kéo tới phía sau chiếc xe màu xám bạc.

Hai mắt Nam Dạ Tước đỏ ngầu, giống như một con thú, anh gào thét điên cuồng, cũng không có người nào để ý tới.

Anh nhớ rõ, Hạ Phi Vũ hoàn toàn có thời gian để rời khỏi, cô lại xuống xe, giống như kẻ ngốc lại đi tới đưa anh vào xe.

Nam Dạ Tước chưa bao giờ cảm thấy thất bại như hiện tại, anh không
cần một người phụ nữ bảo vệ cùng hi sinh. Sắc mặt anh lộ vẻ lo lắng, hai đầu chân mày, sát khí nồng đậm tụ lại, anh lấy điện thoại di động ra,
đem điện thoại gọi đi.

"Này,Tiếu Bùi,bây giờ đang ở đâu..lập tức tới ngay,Cám Dỗ bãi đậu xe khu B,mau..."

Tiếu Bùi nhận điện thoại tất nhiên không dám trễ nãi, từ trong giọng nói Nam Dạ Tước có thể nghe ra tình thế khẩn cấp, người đàn ông cúp
điện thoại, vừa điện qua dãy số, gọi anh nguyên đến.

Hạ Phi Vũ bị ép ngã vào ở trong góc âm u, chỗ này, bởi vì vài ngày
trước trời mưa, còn có chút nước đọng vẫn chưa khô,s au lưng cô bị thấm
ướt, hai tay hết sức đè lại cổ áo, "Các người đến cuối cùng là ai,muốn
làm cái gì?"

"Đợi ông làm xong việc, tự nhiên sẽ thả cô em đi. " người đàn ông kéo tay cô ra, bên cạnh mấy người thấy thế, tiến lên dùng chân dẫm ở cổ tay của cô.

"Đừng!..tôi cho các người tiền, muốn bao nhiêu cũng có thể" đã là lần thứ 2 trải qua, Hạ Phi Vũ cố gắng che giấu sợ hãi, người đàn ông xé cổ áo của cô ra, bộ dạng thô kệch xấu xí lộ ra vẻ thèm thuồng "Chúng ta
làm việc cũng có quy tắc, cầm tiền làm việc, cô bé, có trách thì
trách người mà cô đã đắc tội"

Hạ Phi Vũ khóc nức nở " Người nào? Là ai,n gười đó cho các người bao nhiêu tiền, tôi ra giá gấp đôi, không, gấp mười lần..."

Người đàn ông kéo áo ngực cô xuống, lại xé quần của cô, đem quần áo
của cô ném về phía sau, xuyên qua kính xe, Nam Dạ Tước có thể nhìn thấy
quần áo của Hạ Phi Vũ từng thứ bị ném ra ngoài, còn có thể nhìn thấy rõ
ràng mỗi động tác của người đàn ông, nữa trên hắn cởi sạch, thân thể
cường tráng sau đó đè xuống. Bên trong bãi đậu xe, truyền ra một tiếng
kêu thảm thiết vô cùng thê lương, giọng duy trì rất lâu, cho đến khi cổ
họng cô gái khàn khàn, lúc sau liền bị thứ gì đó nhét ở miệng,mơ hồ
không rõ.

Nam Dạ Tước một quyền nện lên cửa sổ xe, vết thương không ngừng chảy
máu càng thêm vỡ toang, anh không lộ ra vẻ gì khác, chẳng qua là cặp mắt giống như con báo săn ,trở nên càng lúc càng phát ra nguy hiểm, giống
như là ngâm trong nộc độc của rắn hổ mang, khi có thể, lực sát thương
cũng khiến người bị mất mạng. Trên trán anh đầy gân xanh, trên mu bàn
tay, mỗi đường kinh mạch cũng màu xanh đậm dữ dội xông ra tới , bộ dáng
hết sức kinh người.

Thân thể của người đàn ông ở trong nơi mềm mại không ngừng phập
phồng, sau khi thỏa mãn, liền đứng đậy, tên còn lại vào thay, Nam Dạ
Tước ánh mắt nhắm lại, miệng nhếch lên, toàn thân tràn ngập vắng lặng xơ xác tiêu điều, có thể làm đóng băng không khí.

Tiếu Bùi và A Nguyên gần như đến cùng lúc , bọn họ tìm được xe Nam
Dạ Tước , nhưng không thấy người đâu cả, cuối cùng gọi điện thoại, mới
đến bên cạnh xe Hạ Phi Vũ tìm được cái chìa khóa, đem cửa xe mở ra.

"Đại ca " A Nguyên đứng ở trước xe, thấy Nam Dạ Tước không ra, liền ra mở miệng khẽ gọi.

Tay phải anh chống ở cửa xe, mấy người đứng bên ngoài nhìn thấy máu
trên mu bàn tay anh, bỗng nhiên nheo mắt, Nam Dạ Tước cúi người, từ bên
trong xe đi ra ngoài, cả người giống như là từ trong nước mà mò ra, ngay cả áo vest cũng bị mồ hôi làm cho thấm ướt, A Nguyên sắc mặt lập tức
đề phòng "Đại ca, anh không có sao chứ?"

Nam Dạ Tước khoát khoát tay, đôi môi trắng bệch, Angel-beats độc tính mạnh như thế, thời gian lâu như vậy không phát tác, anh vốn là cho là
đã qua. Bãi đậu xe bên trong rất yên tĩnh, mới đây mơ hồ còn có tiếng
khóc, giờ chỉ có yên tĩnh làm người khác trở nên bất an, Nam Dạ Tước đi
về phía chiếc xe màu xám bạc kia, hai người phía sau như muốn đuổi theo, lại thấy anh lắc đầu, "Các người ở lại đây"

Sau khi xong chuyện những người kia đã sớm rời đi, Nam Dạ Tước vòng
qua sườn xe, lúc đến đuôi xe, cũng không có đi tới, anh dừng lại, nghe
được bên trong truyền đến tiếng nức nở rất nhỏ, rất nhẹ rất yếu, giống
như là hấp hối.

Nam Dạ Tước cởi áo khoác, đi về phía sau, động tác rất nhanh mà ngồi
xổm xuống, dùng y phục bao ở thân thể trần truồng của cô gái. Hạ Phi Vũ
cắn răng, rúc vào trong ngực Nam Dạ Tước hai bả vai ngừng rung, trên nữa bên mặt tất cả đều là máu, có chút chảy dài đến ngực đọng lại.
Ban đầu người đàn ông cho là cô giãy dụa nên bị đánh, anh vươn bàn tay
ra vén mái tóc quăn của cô lên, lại thấy trên mặt nửa bên phải, một vết
dao đập vào mắt nhìn thấy mà giật mình, mặc dù không phải là xuyên qua
nửa mặt, nhưng rất sâu.

Con ngươi Nam Dạ Tước sắc bén mở to mà giận dữ, Hạ Phi Vũ nâng hạ mí
mắt, khuôn mặt đầy nước mắt, rơi vào vết thương, đau đến gần như đã hôn
mê, "Em có phải rất xấu hay không" khóe miệng nàng run rẩy, khẽ cử động, máu liền chảy không ngừng.

" Không có" Nam Dạ Tước đem tóc của cô che lại trên mặt, hai tay đem
cô ôm lấy ở khuỷu tay,đứng dậy.Đi bộ vì không có sức mà lảo đảo, lên xe A Nguyên ở gần đấy, đám Tiếu Bùi thấy tình hình không hợp, đương nhiên
không có ở lâu, dần dần lái xe rời đi.

Dung Ân tắm rửa xong, mặc đồ ngủ bằng bông ngồi ở trên ban công, cô
đang cầm chén nước nóng trong tay, bên chân, Dạ Dạ còn đang tự mình chơi đùa, ngoài vườn, hai ngọn đèn lớn chiếu tới đây, ngay sao đó, một chiếc xe màu đen vào Ngự Cảnh Uyển.

Cô thấy Nam Dạ Tước ôm một người vội vội vàng vàng xuống xe, A Nguyên đem xe tùy ý ngừng ở ven đường, anh đi rất gấp, hình như là đã xảy ra
chuyện gì.

Dung Ân đứng dậy đi vào phòng ngủ, bây giờ cũng đã là rạng sáng, cô
mở cửa đi ra ngoài, vừa đúng lúc Nam Dạ Tước đi lên, Dung Ân đứng ở
thang lầu, anh dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào cô.

Ánh mắt Hạ Phi Vũ vô thần tựa vào ngực người đàn ông, đầu
tóc tán loạn rớt xuống, vết thương trên mặt hiện ra màu đỏ
sậm, dữ tợn kinh khủng, trên người cô chỉ có mỗi chiếc áo khoác
của người đàn ông, hai đôi chân mãnh khảnh trơn bóng lộ ra bên
ngoài. Ánh mắt Dung Ân nhẹ rủ xuống, chỉ thấy nơi mắt cá chân
cô có vết máu đỏ lòm quanh co, thỉnh thoảng, còn có thứ màu
trắng không sạch sẽ.

Cô chợt cảm thấy trong mắt đau nhói, hai chân cứng ngắc tránh đường, Nam Dạ Tước nhìn cô một cái, con ngươi rất sau, sau đó ôm
Hạ Phi Vũ đến giường nằm, Vương Linh vội vội vàng vàng đi theo,
vốn đang ngon giấc, chẳng biết sao Nam Dạ Tước kêu cô lên.

Dung Ân nghiêng đi thân, nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Dạ Tước,
tay trái cô vịn chặt cầu thang, lúc nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Phi Vũ, phản ứng đầu tiên liền nghĩ đến Tư Cần.

Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cô bước nhanh trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

Cô lo lắng đợi chờ đối phương đáp lại, tuyệt đối không nên là Tư
Cần, nhìn bộ dạng Nam Dạ Tước, tất nhiên là nổi giận, đến lúc đó chỉ
sợ sẽ khó có thể thu xếp, Dung Ân hoàn toàn không có nắm chắc, theo
tính tình Tư Cần, thật sự là cái gì cũng làm ra được. Chẳng qua là,
loại thủ đoạn này thật không đáng, cũng quá mức kích động. . .

Bên kia chậm chạp không có phản ứng, Dung Ân gấp gáp đi tới đi lui trong phòng ngủ, cô xoay người một cái, liền thấy Nam Dạ Tước đứng ở cửa, con ngươi u ám nhìn cô chằm chằm, Dung Ân chợt cảm thấy chột dạ, đem điện thoại từ bên tai dời đi bất an đứng ở trước giường.

Bên kia, Tư Cần thật ra là nghe được điện thoại, chẳng qua cô chỉ liếc qua màn hình, liền nhìn hướng khác.

Cô đốt một điếu thuốc đi tới ban công, giữa ngón tay, quanh quẩn
khói trắng, thân thể cô nghiêng về phía trước, hai cái cánh tay tựa
vào trên lan can, ánh lửa nhỏ lúc sáng lúc tối, âm u vô cùng.
Ban đầu cô chịu khuất nhục, hôm nay, cô cũng đã làm cho Hạ Phi Vũ trở nợ tất cả, một đao kia, là cô thêm vào, Tư Cần không muốn
mạng của cô ta, Hạ Phi Vũ nợ cô bao nhiêu, cô muốn cô ta phải trả
lại từng cái từng cái một. Mộ của bà nội cô chưa từng đến
thăm, thật ra thì, là cô sợ.

Nếu như bà biết rồi, nhất định sẽ trách cô. Bà là một người
lấy ân báo oán, mặc dù như vậy, tuổi già cả bà cũng không
được sống tốt đẹp, Tư Cần không dám nghĩ đến chuyện đó, cô
dùng sức hít một ngụm thuốc, cầm lấy chai rượu mạnh bên cạnh, uống ực vào trong cổ. Tình yêu của cô và Hạ Tử Hạo, đích
thân cô đã xét nát từng mảnh, cô sẽ không vì hắn mà bỏ qua
mối thù này, muốn Hạ Phi Vũ trả lại, một chút cô cũng muốn
đòi từ cô ta.

Thủ đoạn của cô, gần như bướng bỉnh cực đoan, nhưng Tư Cần sẽ không cảm thấy hối hận.

Ở trong mắt người có tiền có thế, luật pháp là cái gì
chứ? Cho nên, cô chỉ có thể lấy phương thức của mình để giải quyết, mặc dù như vậy có liên lụy chính mình, nhưng như vậy, so với cô trơ mắt
nhìn Hạ Phi Vũ sung sướng vẫn tốt hơn.

Nam Dạ Tước tựa vào cửa, áo sơ mi trắng gần như dán chặt vào
người, anh để cho Vương Linh chăm sóc Hạ Phi Vũ, anh vốn định mang
cô ta đi bệnh viện, nhưng cô ta chết sống không chịu, Nam Dạ Tước chỉ
đành phải gọi Từ Khiêm đến, trước nhất chăm sóc vết thương trên
mặt thật tốt.

Dung Ân còn lo lắng chuyện Tư Cần, cũng không chú ý đến sự
khác thường của anh, anh đi vài bước về phía trước, sau khi đến bên giường, thả người sấp xuống giường, toàn thân vô lực, mệt mỏi vô cùng. Anh chịu đựng rất cực khổ, chất độc đã tiêu tán hết
phân nửa, chỉ là người không có một chút khí lực, Dung Ân khom lưng,
lúc này mới thấy Nam Dạ Tước sắc mặt trắng bệch, "Anh làm sao vậy?"

Anh lắc đầu, kéo mền cuộn người lại, Dung Ân tháo giày cho
anh, lúc cô sắp rời đi, Nam Dạ Tước kéo tay phải của cô, ý bảo
cô nằm ở bên cạnh mình.

Dung Ân cuối cùng chỉ ngồi ở mép giường, Nam Dạ Tước cầm tay cô không buông, dùng sức nắm thật chặt.

" Hạ Phi Vũ làm sao vậy?"

Người đàn ông trợn tròn mắt, gương mặt tuấn tú tựa vào trên
giường, tuy vô lực, nhưng vẻ lạnh người này tỏa ra khắp phòng,
"Chuyện này, anh sẽ tra rõ." anh đơn giản nói, nhưng trong lời
nói ý tứ đã quá rõ ràng. Nam Dạ Tước nhức đầu nhắm mắt lại,
ít nhất anh có thể hiểu được, những người kia hướng về phía Hạ Phi Vũ ,
bọn họ nếu muốn đối phó anh, không có cơ hội nào tốt hơn khi đó.

Nam Dạ Tước ngủ say sưa, miệng đắng lưỡi khô, thư thế nằm sấp
rất khó chịu, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Dung Ân không buông,
giống như đứa bé dường như không có chút nào cảm giác an toàn. Cô thấy
trên trán Nam Dạ Tước toàn là mồ hôi, liền muốn đứng dậy lấy
khăn lau người cho anh, nhưng anh ngủ rất cạn, bộ dạng rất cảnh
giác, cô động một chút, anh mở mắt ra, " Em đi đâu?"

Động tác đứng lên của Dung Ân trong ánh mắt anh cứng ngắc từ từ trở về, cô lị tựa vào mép giường, "Tôi không cò đi, chỉ
là thấy người anh toàn mô hôi, muốn lau người choa nah."

Nam Dạ Tước nghe vậy, con ngươi u ám liền sáng lên, anh kéo tay
Dung Ân, kê mặt vào tay cô, lại tiếp tục ngủ. Nam Dạ Tước ra rất
nhiều mồ hôi, ngủ không yên giấc, mà bên kia lại yên ắng ngoài
dự tính, cả không khí, lộ ra loại yên ắng đáng sợ.

Ngày thứ hai, Hạ Phi Vũ liền sốt cao không ngừng, lúc Vương
Linh đến gọi, cửa phòng ngủ Dung Ân không có khóa, cứ mở rộng
như vậy. Nửa người trên của cô tựa vào đầu giường, dường như
dùy trì tư thế đó đã lâu, sau lưng vừa đau vừa tê dại.

Vương Linh mặc dù rất ghét Hạ Phi Vũ, nhưng phàm là phụ nữ
nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ thấy đau lòng, cô đứng ở cửa, nhìn Dung Ân một chút, định nói rồi lại thôi.

"Sao vậy?"

" Hạ Phi Vũ sốt, vẫn không hạ, anh Từ nói muốn đưa đi bệnh viện, nhưng cô ta không chịu..."

Trên giường, bóng dáng kia cong lên dường như là bật dậy, Nam
Dạ Tước đầu tóc rối bời, nằm một buổi tối, áo sơ mi cũng ộ ra
vẻ xốc xếch, anh đứng dậy, ánh mắt vừa lúc nhìn Dung Ân, anh
bình tĩnh nhìn qua, liền đứng dậy rời đi.

Cái chăn rơi xuống giường, còn lưu lại nhiệt độ nóng hổi
của anh cùng mồ hôi ướt nhẹp, nếu là bình thường, Nam Dạ Tước
tuyệt đối sẽ không để mình cứ như vậy mà ngủ.

Trên người Hạ Phi Vũ đã rửa sạch, mặc đồ ngủ, tay phải nắm
chặt khung giường, nửa bên mặt, che đầy tóc, từ ánh mắt đến khóe
miệng, hoàn toàn che giấu đi.

"Tình hình như vậy vẫn nên đưa đến bệnh viện là tốt hất."
Mặt Từ Khiêm cũng đầy mệt mỏi, trên mặt đất bên cạnh, Vương
Linh đã dọn dẹp sạch sẽ, trong thùng rác, có quần áo bẩn
cùng với bông gạc dính đầy máu.

"Tôi không muốn đi bệnh viện." Hạ Phi Vũ cũng không làm loạn như Nam Dạ Tước tưởng tượng.

"Cô không sợ trên mặt nhiễm trùng sao?"

Cô cúi đầu, ánh mắt kiên định như cũ, " Tôi cái gì cũng
không sợ nữa, nhiễm trùng thì sao, mặt của tôi có thể khôi
phục lại như trước đây sao?"

"Phi Vũ, đợi em khỏe lại, tôi sẽ ời bác sĩ thẩm mĩ tốt
nhất đến cho em" Nam Dạ Tước cúi người, ở mép giường từ từ
ngồi xuống.

"Tước, anh đừng gạt em... Mặt của em đã bị phá hủy, cho dù
thẩm mĩ cũng để lại vết sẹo..." Hai tay Hạ Phi Vũ ôm mặt, "Em
còn cần gương mặt này làm cái gì?" lúc cô nhục nhã không thể
chịu nổi nhất, lại là trước mặt người đàn ông cô yêu, tối hôm
qua, cô ta cũng nhất định không chịu đi bệnh viện, Nam Dạ Tước
muốn giữ danh tiếng cho Hạ gia, mới đem cô ta về Ngự Cảnh Uyển.

"Được, vậy thì không đi bệnh viện."

Tay anh đặt lên vai của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đứng ở cửa, đã nhìn thấy Hạ Phi Vũ cắn bờ vai của Nam Dạ Tước thấp giọng khóc nức nở,
tiếng nói trong cổ họng tràn ra réo rắt thảm thiết mà tuyệt vọng, làm
người ta nghe trong lòng không khỏi khó chịu. cô xoay người sang chỗ
khác, đem sau dựa lưng vào vách tường, phương thức dứt khoát trả
thù như vậy, mặc dù Hạ Phi Vũ cỡ nào ác độc, hiện tại nếu
muốn hận cô ta, cũng đã hoàn toàn không còn sức lực nữa rồi. ( Đây ý nói là nhìn Hạ Phi Vũ như vậy Dung Ân không còn sức lực
để hận cô ta nữa.)

Dung Ân trở lại phòng ngủ, thay đồ, không nói với ai, rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Bàn tay Nam Dạ Tước vỗ nhẹ trên lưng Hạ Phi Vũ, cô gái khóc đã
lâu, không còn sức lực, " Phi Vũ, mấy người đó em biết không?"

Hạ Phi Vũ tiếng khóc nghẹn ngào lắc đầu, "Vừa mới bắt đầu, em nghĩ
bọn họ hướng đến anh, sau này, lúc lên xe bị kéo lại, em mới
biết, là ... là hướng về em..."

Hai tay Nam Dạ Tước nắm chặt, ánh mắt đông lạnh, " Em có thể lái xe rời đi."

"Không được, nếu lỡ bọn họ muốn đối phó anh thì phải làm
sao..." Cô gái nhẹ ngẩng đầu, mặt hướng lên, lộ ra trắng bệch.

Nam Dạ Tước không có nói cái gì nữa, chỉ là tâm tình của anh, có
thể thấy rõ, ý bảo Từ Khiêm ra ngoài nghỉ ngơi trước, kéo bàn tay Hạ Phi Vũ nắm chặt thành giường về, nắm chặt trong lòng
bàn tay, "Nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không đi bệnh viện."

Chuyện này, anh đã cho A Nguyên điều tra cả đêm, chắc chắn không quá ba ngày, sẽ có kết quả.

Dục Vọng Đen Tối - Chương #102