Dung Ân lúc ấy vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên người mặc mỗi bộ quần áo ở nhà, chân mang mỗi đôi giày vải màu trắng, mái tóc rối tung ngang vai, bởi vì khuất bóng, nên thân hình cô lộ ra vẻ mảnh mai
không ít.
Mùa đông, buổi tối đặc biệt rất lạnh.
Nam Dạ Tước mặc ộ bộ âu phục màu xám bạc, bên trong là chiếc áo sơ
mi màu trắng được may thủ công, người đàn ông này, bất kể là trang
phục màu tối hay màu sáng, cũng phối hợp rất đẹp mắt, nhưng Dung Ân vẫn là thích anh anh trong trang phục như vậy, cao quý mang theo vẻ cao
ngạo, khí chất mười phần.
Bọn họ, đều không ai bước tới, chỉ là cách nhau mười bước nhưng lại giống như là một khoảng cách rất xa, khó có thể mà vượt qua.
Tiếng cửa sắt mở ra, Diêm Minh sau đó đi ra ngoài, hắn đi ngang qua
vừa lúc Dung Ân vừa đi tới liền ngừng lại, muốn nói điều gì, nhưng lại
nuốt trở về trong cổ, hắn đã không phải là Diêm Việt, hắn cho dù là quan tâm, nhưng cũng không có đủ tư cách để mở miệng hỏi. Dung Ân chú ý tới, hắn đi tới trước cửa xe, cũng là dùng tay phải mở cửa, tay trái buông
rủ bên người, từ đầu đến cuối không hề động đậy.
Dung Ân nhìn chằm chằm vào kính chíếu hậu bên trong xe, Diêm Minh
ngồi trong xe, cả buổi mới khởi động, gió lạnh từ sườn xe lướt qua trước mặt cô, lái rất nhanh, rất giống như hỗn loạn chạy trối chết.
Nam Dạ Tước hai tay để ở trong túi quần, thân thể nghiêng dựa vào
logo ở đầu chiếc Bugatti anh một chân hơi cong, nửa người trên rất
thẳng, Dung Ân đứng đã lâu, hai chân liền bắt đầu cứng ngắc. Cô thử di
chuyển, đi vài bước cũng không có đi hướng Nam Dạ Tước, mà là đi qua anh cùng xe, đi thẳng về phía trước.
Cô đi từ từ, không hề có phương hướng, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của cô ngày càng bị kéo dài ra, mái tóc suôn thẳng di chuyển nhẹ
nhàng, Nam Dạ Tước dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt càng lúc trong đêm tối lại trở nên u ám.
Dung Ân đi mười mấy bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn
dập, Nam Dạ Tước vươn tay ra một cái cánh tay đem nàng giữ lại, lời nói
có vẻ khẩn trương, "Em muốn đi đâu?"
Cô ánh mắt ảm đạm, kinh ngạc tùy ý anh ôm, Nam Dạ Tước lúc này mới
phát hiện cô toàn thân khẽ rung, người đàn ông thở dài, cởi áo khoác
xuống khoác lên bả vai Dung Ân , anh mang theo cô đi về phía xe, bên
trong xe mở hệ thống sưởi, đem cô ngồi vào trong, cả người cô bắt đầu ấm lên, hai chân đang cứng ngắc, ngay lập tức lòng bàn chân, thậm chí
toàn thân bắt cảm thấy có một dòng nước ấm trào lên.
Anh không có khởi động xe, mà là trên tay đốt 1 điếu thuốc, trong xe, mùi thuốc lá đang lang tỏa ra khắp nơi, Dung Ân ánh mắt bị kích
thích có phần chua xót, cô quay đầu đi chỗ khác, hốc mắt bắt đầu hồng
hồng.
Nam Dạ Tước cũng không từ từ mà hút, liền lập tức hung hăn hút trọn 1 hơi dài, đầu thuốc rực sáng, khói thuốc từ miệng anh ra vào thật mau,
cứ thế không bao lâu đã hết 1 điếu thuốc.
"Em tại sao lại ở đây?" người đàn ông nhịn không được, liền mở miệng trước.
Dung Ân đem thân thể co rúc ở bên trong áo khoác, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ tái nhợt, cô hơi ngẩng đầu "Vậy còn anh? Anh làm thế nào mà tìm tới
đây được?"
Nam Dạ Tước hai tay đặt ở trên tay lái, gương mặt tuấn tú hơi
nghiêng, "Ngày hôm qua có người gọi điện thoại tới, nói là múốn em đến
Diêm gia một chuyến, hôm nay Vương linh nói em vội vội vàng vàng liền
rời khỏi, anh đoán em nhấy định là ở đây."
"Ngày hôm qua má Lưu tìm em, anh tại sao không để cho em nghe điện
thoại? " Dung Ân nửa người trên thẳng lên , giọng nói trở nên cứng rắn.
Nam Dạ Tước chân mày hơi nhăn, "Làm sao? Diêm gia dù có việc gì cũng
có thể tự giải quyết, Diêm Việt không phải là rất khỏe sao, liền
chết rồi à? Loại người như em, chuyện ma quỷ cũng tin, hay là ,
người đàn ông tồn tại trong trí nhớ của em vừa trở lại?"
Hai người rất gần nhau, Nam Dạ Tước lúc nói chuyện bởi vì tức giận mà thở hồng hộc Dung Ân cũng có thể cảm giác được, sắc mặt cô cứng
lại, con ngươi nhìn anh chằm chằm hai tròng mắt không khỏi trợn tròn,
"Nam Dạ Tước, làm sao anh biết anh ấy trở lại?"
Người đàn ông hai tay cầm chặc tay lái, anh không hề tránh né thẳng thắn trả lời, "Anh ở trên đường đã gặp một lần. " Anh khẩu khí thật
không tốt, Dung Ân hỏi tới như vậy , có nghĩa là anh đã đoán đúng quả
thật có hai Diêm Việt.
"Anh cũng biết, tại sao lúc đó không nói cho em biết? " Dung Ân chỉ
biết là, cô vẫn chậm một bước, ngay cả gặp mặt Diêm Việt lần cuối
cũng không gặp được, cảm giác sợ hãi này từ từ quấn lấy cô, làm cô
chân tay luống cuống, nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi không dứt.
Nam Dạ Tước vốn là tâm tư bất an, nghe được chất vấn của cô, lại càng căm tức, " Tại sao anh phải nói cho em biết? Dung Ân, em đừng nói, em
hiện tại lại muốn trở lại với Diêm Việt, em đến tột cùng xem anh là gì,
người chết sao?" (Đau lòng quá, hix hix)
Cô cùng anh nhìn nhau chốc lát, cô liền gỡ áo khoát ra lập tức đẩy cửa muốn rời đi.
Nam Dạ Tước nhanh hơn, túm lấy cánh tay cô kéo trở về, lập tức khởi
động, cho xe rời đi. Dung Ân đẩy tay anh, "Tôi chính là không thể nào
buông tay Diêm Việt , trước kia sẽ không, sau này càng không."
Cô nói dứt khoát như thế, hoàn toàn đem Nam Dạ Tước vứt bỏ ở một
bên, người đàn ông nhếch lên môi mỏng, đem tốc độ xe tăng lên, mặt
nghiêng che lấp dọa người, đốt ngón tay trắng bệch lồi ra, lời nói ra
khỏi miệng , tĩnh táo dị thường, "Đươc, vậy em cứ thử xem."
Dung Ân phía sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, cô biết rõ tính khí người người đàn ông này , "Anh muốn làm gì?"
"Trên đời đã có một Diêm Việt, người còn lại...có phải nên biến mất. " Nam Dạ Tước quay mặt lại, trong mắt không biết là giận hay là cười,
Dung Ân chỉ nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài kia kéo ra, tựa như ác ma vươn ra móng vuốt.
"Anh không được phép đụng đến anh ấy! " Dung Ân rất nhanh trong mắt đã không còn vẻ thân mật, vì người đàn ông khác, cô thu về sự ấm
áp đối với Nam Dạ Tước, nhưng cơ thể lại là đề phòng, anh chỉ cần
dám đến gần một bước, cô sẽ khiến anh thương tích đầy mình, đổ máu đầm
đìa.
Nam Dạ Tước cười lạnh , khóe miệng vung lên, rất lớn tiếng mà cười,
có giễu cợt, cũng là tự nhiên trào phúng, "Tôi tại sao không thể động
đến hắn?"
Dung Ân ngắm nhìn gương mặt người đàn ông này, trước đó, cô thật sự có nghĩ tới cùng Nam Dạ Tước hòa hợp, có lẽ, cô không yêu thương sâu
sắc, nhưng vẫn là có thể tiếp nhận anh. Nhưng , trời uốn trêu cô, cho
dù thật sự có hai Diêm Việt, mà cho dù người kia hoàn hảo như lúc
ban đầu... Dung Ân cũng biết bọn họ là không thể quay về , bởi vì anh
đối với mình khoanh tay đứng nhìn hai năm, anh không muốn gặp cô, cũng
không có tìm cô, lúc cô đến Diêm gia, anh lại trơ mắt nhìn cô bị Diêm
Thủ kiên quyết đuổi đi, cuối cùng ngã xuống giữa trời mưa tầm tã...
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Hết lần này tới lần khác, Diêm Việt kia mới chính là thật, anh vẫn
nhớ kí ức lúc đó, hình ảnh cuối cùng của anh, vĩnh viễn dừng lại
ở sườn núi kia, thời khắc anh đeo cho cô sợi dây chuyền kia.
"Anh không thể động đến anh ấy, Nam Dạ Tước, nếu không tôi sẽ hận anh."
Người đàn ông duy trì tốc độ xe thật nhanh, ánh mắt anh ảm đạm
không rõ nét mặt lãnh khốc mà âm hàn , anh sẽ làm tất cả, dù Diêm Việt
trước mặt, cũng không là gì hết, Nam Dạ Tước thậm chí hoài nghi, anh hết lòng, nhưng ngay cả tâm Dung Ân cũng không hề lay chuyển, chớ nói chi
là trong lòng có chỗ đứng của anh, "Dung Ân, em e rằng rất sớm đã
hận tôi rồi, cho dù hận nhiều hơn chút nữa, tôi cũng không quan tâm,
tôi đã nói không muốn nhắc lại lần nữa, em hôm nay là người phụ nữ
của tôi, thì đừng bao giờ vọng tưởng nghĩ đến chuyện cũ, nếu không, tôi
cũng sẽ không nương tay ."
"Anh hà cớ gì phải ép buộc tôi như vậy chứ?"
Nam Dạ Tước đột ngột quẹo cua, xe thiếu chút nữa lao ra mặt lộ, anh
lạnh lùng cũng không quay đầu lại, "Vẫn luôn là, tôi ép buộc em sao? " cô không hề tình nguyện, không có chút nào lưu luyến sao?
Dung Ân không có cài dây an toàn, bởi vì quán tính, bả vai nặng nề
đụng vào trên cửa xe khiến cô chưa trả lời, lòa cô trả lời không
được, Nam Dạ Tước quay kiếng xe xuống, bỗng nhiên gió lạnh tiến vào tàn phá bừa bãi vô cùng, mái tóc ngắn màu đỏ rượu cùa người đàn ông đang nhảy múa, càng lộ vẻ liều lĩnh không kềm chế được, và tràn đầy dã tính điên cuồng. Tốc độ xe của anh cực nhanh, gió thổi cực mạnh làm Dung Ân chỉ cảm thấy thở không nổi, đầu tóc quật ở trên mặt, lưu lại
một đường màu đỏ nhạt .
Nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt đau nhói vô cùng, cô cúi đầu, cả khuôn mặt đông lạnh đỏ lên.
Xe thể thao điên cuồng xuyên qua màn đêm, chịu đựng được một lúc,
Dung Ân giữ chặt ghi-đông, rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Nam Dạ
Tước lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngón tay thon dài mở ra bao trùm ở
trên tay lái, anh nơi cổ họng nhấp nhô không ngừng, một đôi tròng mắt u
ám như mực, bên trong chất chứa mạch nước ngầm tùy thời cũng có thể xông ra ngoài, anh cúi người xuống, đem mặt tựa vào trên mu bàn tay.
Bên trong xe, lại khôi phục yên tĩnh, phản quang trong kính, người đàn ông nét mặt âm khí đáng sợ, anh cố gắng kiếm nén , sau khi sự
tàn ác hai đầu lông mày từ từ tiêu tán , anh ngồi thẳng lên, không
chút nghĩ ngợi đem Dung Ân ôm chặt vào lòng. Nam Dạ Tước siết chặt
cánh tay, dường như chỉ có cơ thể này, mới có thể bổ khuyết
lỗ hổng trong ngực anh, vừa khít như vậy.
Anh vĩnh viễn cao quý nhìn xuống người khác, nhưng Dung Ân
không chịu cúi đầu, đến cuối cùng, anh cũng chỉ có thể cúi đầu.
""Ân Ân, em muốn quên đi hắn, tựa như lúc trước như vậy, buông tay rất dễ dàng ."
"Nam Dạ Tước, tôi vẫn cho là, lúc trước hắn chính là Diêm Việt, thật
ra thì khi đó tôi liền sớm nên buông tay, tôi không muốn tin, không tin
Việt thay đổi, tôi do dự, giãy dụa, sau đó thảm bại trở về. Nói cho
cùng, là mối quan hệ quá mờ nhạt, không từng trải qua, sao có thể khắc
cốt ghi tâm? Anh nói, tôi không yêu Việt không thấu tận xương tủy,
vì thế mới có thể khiến chúng tôi buông tay, anh nói đúng, bởi vì anh
ấy không phải là..."
Nam Dạ Tước dừng một chút, bàn tay sau lưng Dung Ân lập tức cứng đờ, "EM muốn nói cái gì?"
Thông minh như anh, há lại không biết trong lời nói Dung Ân có ý
tứ gì , cô nói như vậy quá rõ ràng, chỉ kém không có đem tim móc ra
cho anh xem.
Dung Ân hai tay chống đỡ ở Nam Dạ Tước trước ngực, lạnh như băng lòng bàn tay, để lên lòng nực nóng hổi. Sau đó, cổ tay, nhẹ nhàng dùng sức,
đem chính mình thoát khỏi ngực của anh, Nam Dạ Tước cánh tay buông ra,
theo Dung Ân thắt lưng, rủ xuống đến trên ghế ngồi.
"Nam Dạ Tước, tôi rất mệt , trong lòng cũng rối loạn ..."
Anh ngắm nhìn cô, may mà, cô không có nói ra những lời tàn nhẫn
hơn..., Dung Ân xoay người sang chỗ khác, đem phía bên phải bả vai lui
dựa vào cửa xe, Nam Dạ Tước khởi động xe ra xe. Lần này, chạy rất
vững.
Con đường quen thuộc hiện ra dưới ánh đèn, cô có thể loáng thoáng nhín thấy một cặp tình nhân đang tựa vào nhau.
Diêm Việt khi đó, trẻ tuổi mà có chí hướng, anh so với Dung Ân cao hơn một cái đầu, lúc bước đi liền thích hai tay khoác cổ của cô lại, có đôi khi, chơi xấu đem thân thể anh đặt ở trên bả vai cô, khiến cô
không thở được. Dung Ân không thuận theo, liền muốn anh cõng mình, Diêm Việt mỗi lần cũng là cúi người xuống, cõng Dung Ân quay mấy vòng tròn,
cô bị làm cho sợ vội vàng ôm lấy cổ của anh.
Hôm nay nghĩ đến, rất nhiều chuyện đang ở trước mắt, chưa bao giờ
từng đi qua, Dung Ân nước mắt mơ hồ trực trào, đem khuôn mặt lạnh như
băng trở về cửa sổ xe không rời đi.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dạ Dạ đang ở phòng khách chơi, thấy hai người
trở lại, liền quấn quýt chạy lại cắn ống quần Dung Ân , cô khom lưng đem ôm nó vào lòng, liền lên lầu. Nam Dạ Tước đi tới phòng ngủ, cửa đã khóa lại, anh chuyển động tay cầm cái cửa, quả nhiên là khóa trái.
Cho tới nay, anh mặc dù không có đụng vào cô, nhưng hai người đã thân mật rất nhiều, Dung Ân cũng không bài xích Nam Dạ Tước mỗi đêm ôm cô
ngủ, nhưng hiện tại, dường như hết thảy lại muốn trở lại điểm xuất
phát.
Dung Ân biết anh đứng ở ngoài cửa, không có đi, cô ngồi ở trên
giường, qua sau một lúc, mới nghe được tiếng người đàn ông bước chân
đi xuống lầu, cho đến khi phía dưới truyền đến tiếng khởi động xe.
Cám Dỗ.
Hạ gia liên tiếp không yên ổn, mẹ Hạ Phi Vũ bởi vì tâm tư quá nặng nề mà phải vào bệnh viện, vẫn chưa xuất viện.
"Phi vũ, đừng uống nữa, cha cậu nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận... "
cô bạn gái đoạt chai rượu trong tay cô, biết trong lòng cô khó chịu,
"Cậu đừng như vậy."
"Cậu nói mình có phải rất thất bại không? " Hạ Phi Vũ thuận thế tựa
vào vai đối phương , "Tôi bị đuổi ra khỏi Nghiêm Tước, tôi làm tất cả, cũng là vì anh ấy... Nhưng là, tôi không chiếm được."
Bạn gái mặt lộ vẻ thẹn, "Thật xin lỗi, lần trước chuyện nếu không phải tôi làm không tốt..."
"Không liên quan đến cậu, anh ấy sớm muộn sẽ biết , " Hạ Phi Vũ đầu
để trên vai cô gái khẽ động đậy, "Anh ấy quan tâm không phải là tôi, là người khác..."
"Phi Vũ... " bạn gái khẽ thở dài, thiết nghĩ không nên cùng cô đến
nơi này uống rượu, Hạ Phi Vũ uống rượu, người cảm thấy rất khó chịu,
cuối cùng vẫn là không nhịn được ói hết lên trên người bạn.
Cô bạn để cô nằm trên ghế sa lon, dùng khăn giấy lau sach vết ói,
đứng dậy đi rửa tay, "Cậu ngồi ở đây đừng đi đâu hết, mình sẽ trở lại
ngay. " cô gái ảo não đi ra khỏi ghế , mùi nước hoa hòa với nôn mửa,
thật là khiến người phát điên.
Hạ Phi Vũ mơ mơ hồ hồ, thấy bên cạnh không có ai, liền cầm lấy túi
xách đứng lên, ngoài cửa, liền nhín thấy một đôi guốc cao hiện ra đang
mở cửa bước tới trước, Tư Cần trong tay cầm điếu thuốc, tinh sảo khóe
miệng ở dưới ánh đèn chậm rãi câu khởi , cô mắt lộ sự căm thù, Hạ Phi
Vũ, cơ hội này, cô cuối cùng chờ được.
Tư Cần xoay người trở lại phòng nghỉ ngơi của mình, cô mở điện thoại
ra, bên trên màn hình liền hiện những dãy số, những tên này đều là dân
liều mạng, chỉ cần có tiền, cái gì cũng chịu làm. Cô đã sớm thông qua
quan hệ liên lạc qua, chỉ còn chờ cơ hội mà thôi.
Nam Dạ Tước vẫn là như cũ, ngồi trong phòng vip Cám Dỗ một mình uống
rượu, anh muốn yên tĩnh, cho nên cũng không có kêu bọn Tiếu Bùi đến
uống cùng, anh nhếch chân ngồi ở trên ghế sa lon, trải qua chuyện lần
trước về sau, anh đã rất ít khi uống rượu, lúc cần thiết phải xã giao,
cũng là uống một chút rồi thôi.
Anh ngồi, nghiêng hạ thân cầm chai rượu, cũng là tay run một chút,
Nam Dạ Tước chân mày nheo lại, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi lên
khác thường, anh nhẹ khép mắt lại, cảm giác như vậy anh cũng không xa lạ gì, Angel-beats lúc trước lại phát tác , cảm giác mới đầu chính là như
vậy. Nam Dạ Tước đã nhớ không rõ lần trước phát tác là lúc nào, anh
không chút nghĩ ngợi liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Cái bộ dáng này, anh tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn thấy , mà nơi này đông người hỗn tạp, anh lại càng không để cho người khác chỉ
điểm anh là nghiện ma túy. Nam Dạ Tước vịn tay vào cầu thang đi xuống,
may mà trong sàn nhảy đèn nhấp nháy liên tục, anh cố gắng ổn định
bước đi, tập trung suy nghĩ đi đến cửa.
Hạ Phi Vũ lảo đảo, cũng không có tìm được cô bạn gái, trong miệng cô
thầm nói, "Đã đi đâu...... Đi về trước sao. " cô uống rất nhiều rượu,
bước đi không vững, thật vất vả đi tới bãi đậu xe, hai tay bắt đầu ở lục lọi chìa khóa xe trong túi.
Đi về phía trước, liền đụng phải bả vai của người khác, túi xách
liền rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi lả tả ra ngoài. Hạ Phi Vũ mặt
lộ không vui, ngẩng đầu, lại thấy bốn năm người đàn ông vây lấy cô, đối
phương đều to con vạm vỡ, những đôi mắt đó đều lướt trên người cô.
Cô giật mình, cả người toát ra mồ hôi lạnh, tỉnh rượu được hơn phân nửa, "Các người là ai? Muốn làm gì?"
"Người đẹp, sao lại đi một mình? " dẫn đầu là người đàn ông tuổi hơn
bốn mươi, da ngăm đen bàn tay đặt trên khuôn mặt trắng nõn của cô, Hạ
Phi Vũ hét lên một tiếng, liền nhặt cái chìa khóa sau đó vội vã đẩy đám
người đó ra nhanh bước đi
Bọn họ tựa hồ cũng không vội đuổi theo, Hạ Phi Vũ vội vàng tìm được
xe, lập tức ngồi vào trong xe, chìa khóa cầm trên tay hồi lâu mới căm
được vào ổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng chuyển thành trắng
bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.
Người đàn ông chậm rãi từ từ đi tới, ngay cửa đã có người đứng chặn, cô đừng nghĩ chạy thoát.
Mà đúng vào lúc này, Nam Dạ Tước xuất hiện trước mặt, anh đi rất
chậm, rất lâu mới tiến vào bãi đậu xe, chẳng qua là ý thức từ từ ở mơ
hồ, cho nên có chút không rõ phương hướng.
Hạ Phi Vũ chuẩn bị khởi động xe, nhìn thấy Nam Dạ Tước , cô hai mắt
đột nhiên phát sáng, sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, niềm hi vọng
từ trong lòng dâng lên.
Chẳng qua là một lúc, cô liền phát hiện có điều khác thường, Nam Dạ
Tước lúc đi, tựa hồ là lảo đảo về phía trước, tay anh vịn lên sườn xe,
cả người cố sức thở hổn hển.
Nhìn ra, anh đang cố gắng cầm cự.
Mấy tên côn đồ đang đứng ở cách đó không xa, đang rỉ tai nhau, tên
cầm đầu liền gật đầu, mấy người kia liền đi tới về phía Nam Dạ Tước.
Hạ Phi Vũ hai tay khẩn trương nắm chặt tay lái, Cô ở Nghiêm Tước lâu như vậy, ít nhiều gì đối mặt tối của Nghiêm Tước có chút hiểu rõ, trong sáng ngoài tối, ngoài sáng là vậy nhưng trong tối liền âm thầm diệt trừ những kẻ cản đường, người của anh chỗ nào cũng có, mà hôm nay như vậy
có khả năng là những người tìm để trả thù..
Nam Dạ Tước cũng không nhận thấy được có gì khác thường, thân thể anh đứng thẳng lên, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi hột.
Hạ Phi Vũ cắn môi, bất an sợ hãi giống như ngồi trên đống than, cô
hoàn toàn không tỉnh táo, lúc này nếu như cô rời đi..., Nam Dạ Tước rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Phi Vũ hai tay nắm chặt tay lái vừa buông ra, lại lập tức nắm
chặt, cô hiểu rất rõ, lúc này cô xuống xe, nhất định sẽ rơi vào trong
tay bọn chúng , hậu quả khôn lường.
Giọt mồ hôi hột theo mặt cô chảy xuống.
Hạ Phi Vũ hai tay ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay để cùng một chỗ, về sau chuẩn bị siết thành quyền, quyết tâm đẩy cửa xe ra!