Diêm Việt nói, anh từng hôn mê nửa năm,nửa năm làm người thực vật.
Thì ra ,cũng không phải là giả.
Diêm Việt còn nói qua, em có biết sống không bằng chết cảm giác thế nào không?
Lời anh ta nói, vốn là cũng đã mơ hồ ám chỉ qua, chẳng qua là không ai nghĩ tới phương diện kia.
Má Lưu ở bên cạnh khóc, mấy người nhà Diêm Gia mấy ngày nay ra
nước ngoài, hai năm qua, anh lần đầu tiên xuất hiện tình trạng như vậy
bà không khỏi kinh hoàng, mà tối hôm qua điện thoại Diêm Việt cũng không gọi được, bà sợ anh cứ như vậy, liền muốn kêu Dung Ân đến.
Bác sĩ cùng y tá cực lực cứu chữa, sóng não đồ bất cứ lúc nào cũng có thể thẳng tắp.
Dung Ân bò mấy lần, cuối cùng mới vịn ở chân giường, để tự mình đứng
lên , cô lảo đảo đi tới trước giường, Diêm Việt thật sự là không có gì
thay đổi, tóc ngắn màu nâu sẫm , sống mũi thẳng tắp, môi mân lên thật
chặc, anh nếu như mà mở mắt, nhất định là đôi mắt màu trà. Cô cầm lấy
đôi bàn tay nhiệt độ giống nhau như người bình thuờng kia, đem tay của
anh mà áp vào trên mặt mình, Dung Ân, cúi xuống quỳ gối trước mặt Diêm
Việt , nước mắt thấm vào đến ngón tay anh , anh vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Bác sĩ xem xét mắt của anh,vốn định bỏ cuộc, lại thấy nhịp tim
của anh nảy lên,sóng não đồ ở trên cũng dần dần khôi phục bình thường.
Dung Ân cầm thật chặc cái tay này, mơ hồ có thể nghe thấy Bác sĩ nói chiều hướng có thể tỉnh lạicó thể trì hoãn được, má Lưu hết lòng
nói cám ơn, bởi vì liên tục mấy lần cứu chữa, Diêm Việt trên người cắm
rất nhiều cái ống, nhưng là có khó chịu đi nữa, hắn cũng không la một
câu đau.
Không có gì, có thể so với như bây giờ càng làm cho Dung Ân tuyệt vọng.
Lúc Diêm Việt trở lại, anh không thừa nhận cô, thế cho nên càng
về sau, anh ở bữa tiệc đính hôn đối xử tuyệt tình, Dung Ân cũng không có tuyệt vọng như hiện tại. Cô đã từng ảo tưởng qua, Diêm Việt của cô có
lẽ ngày nào đó sẽ một lần nữa xuất hiện ,cho đến Dung Ân ở trên đường
nhìn thấy lướt qua, đến lúc cô đuổi theo đến Diêm Gia, ở trong trận mưa
lớn mà mất con,anh cũng không có xuất hiện.
Dung Ân cắn môi, tim như là bị xé thành từng mảnh từng mảnh, cô đã
nói, nếu thật có người như vậy, nhưng anh trốn tránh cô hai năm không có gặp, vậy chính là không muốn nhìn thấy cô. (là chap trước DA nói vs
NDT )
Nước mắt cô cứ tuôn xuống,hóa ra,không phải là không muốn gặp,mà là không thể gặp.
"Ân Ân, " má Lưu đi tới, dìu cô đứng lên, "Ân Ân, thật xin lỗi, chúng ta giấu con lâu như vậy."
"Tại sao có thể như vậy? má Lưu, người nói cho con biết rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì? " Dung Ân hai mắt đỏ bừng, nước mắt tùy ý từ hốc mắt
chảy ra, cô cầm tay Diêm Việt cũng không có buông ra, siết chặt.
Cửa ra vào, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ , hai người nhìn ra
ngoài , một câu "Nhị thiếu gia!" của má Lưu, cũng đã làm mọi
chuyện sáng tỏ.
Người đàn ông bất chấp gió rét chạy tới,khi đi tới gian phòng, ,
từng trận gió lạnh ùa vào. Má Lưu khẽ thở dài, xoa xoa ánh mắt đi ra ngoài, bên trong ân ân oán oán này, để cho hắn giải thích có có
lẽ tốt hơn. Bà đem cửa phòng đóng lại, người đàn ông hiển nhiên
đã biết Diêm Việt không có chuyện gì, sắc mặt hắn bình tĩnh đi đến
trước sô pha, khom lưng ngồi xuống.
"Anh rốt cuộc là ai?" Dung Ân so sánh,ánh mắt kia cùng Diêm Việt là giống nhau.
Người đàn ông cúi xuống, mười ngón tay đan vào nhau,tóc ngắn màu đen
có chút lộn xộn,khi chạy tới có lẽ là rất vội vàng,bốn phía yên tĩnh,chí có tiếng của dụng cụ máy móc truyền lại rất nhỏ "Tôi là,Diêm Minh"
Tên của hắn, cùng sự giống nhau của hai người, bị che đậy, chỉ có thể sống ở bên trong bóng dáng Diêm Việt.
Diêm Gia,có một quy cũ bất thành văn,tập đoàn Viễn Thiệp hôm nay đã
là đời thứ ba,người sáng lập nó,là cha của Diêm phu nhân,cũng chính là
Trần Bách Huy,lúc ấy Trần lão gia vẫn chưa đem Viễn Thiệp giao cho Trần
Bách Huy,nguyên nhân rất đơn giản,cũng bởi là vì trời sinh tính ông
phong lưu,mới vừa lập gia đình,bên ngoài liền có con riêng tới cửa nhận
cha.Trần lão gia xử sự rất cẩn thận,đối với việc này cực kì hà khắc, từ
đó liền trở thành quy củ, tổng giám đốc tập đoàn Viễn Thiệp,
cuộc sống tác phong phải nghiêm khắc, không được liên quan đến chợ
đen, ma túy, buôn lậu, mua bán trái phép, nếu không , thành viên
hội đồng quản trị còn lại sẽ liên hiệp bãi miễn chức vụ
tổng giám đốc đó, cho dù là người mới đương nhiệm đi chăng
nữa.
Quy định này,ở trong mắt người ngoài thậm chí có chút hoang
đường,nhưng Trần lão gia chính là làm như vậy,tập đoàn Viễn Thiệp từ
đó đổi họ khác, chính là họ Diêm.
Mà Trần lão gia, có Trần Bách Huy cùng Diêm phu nhân là một đôi song sinh.
Diêm Việt cùng Diêm Minh,chính là ở trong hoàn cảnh như vậy mà lần
lượt sinh ra,Vận mệnh sinh đôi,chỉ vì sinh ra trước sau mà từ đó vận
mệnh khác nhau 1 trời 1 vực,Diêm Thủ Nghị sớm biết Diêm phu nhân trong
bụng là mang song thai, nhưng ông lại che giấu bí mật này,trừ bọn họ
ra,duy nhất biết chỉ có má Lưu. Ngày đó sinh nở, ai cũng biết Diêm gia
chỉ có 1 con trai độc nhất,sau được đặt tên là Diêm Việt.
Mà trong một căn phòng khác của Diêm Gia,ở đó chính là Diêm Minh, anh ta không có thân phận,càng không thể quang minh chính đại mà ra ngoài
ánh sáng,từ nhỏ đã định trước chỉ là cái bóng của Diêm Việt.
Diêm Thủ Nghị biết rõ không dễ có được tập đoàn Viễn Thiệp.Càng biết
Trần Bách Huy không dễ dàng bỏ qua,đến nay vẫn là như hổ rình mồi, ông
lưu lại chiêu này, chính là phòng ngừa bất trắc, bởi vì một khi thành
viên hội đồng ban quan trị bị cách chức, sẽ tùy hội đồng ban quan trị
công ty tự động quyết định,đến lúc đó,Trần Bách Huy chắc chắn lợi dụng
quan hệ với những người cổ đông mà phá rối, mà hai mươi mấy năm sau,đã
chứng minh quyết định ban đầu của ông,quả thực có thể giúp Diêm Gia bảo
vệ Viễn Thiệp
Diêm Minh từ nhỏ cùng Diêm Việt rất giống nhau, được tiếp nhận giáo
dục tốt, trừ việc không thể ra ngoài ánh sáng, anh ta cũng còn khuyết
thiếu rất nhiều.
Xuyên qua cánh cửa kia, anh luôn có thể nhìn thấy cuộc sống Diêm
Việt mới mẻ hoàn toàn, được ba mẹ dẫn đến chỗ vui chơi của thiếu
nhi, Diêm Minh cái gì cũng nhớ rõ, Diêm Việt mỗi lần trở về cũng sẽ
miêu tả lại cho hắn nghe. Bên trong cáp treo chơi vui đến cỡ nào, còn
có kẹo bông, một miếng như vậy, ăn vào trong miệng liền tan ra.Mỗi lần như vậy,Diêm Minh cũng là ngồi dưới đất,có vẻ rất bình tĩnh, hai tay
hắn nâng cằm lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tối tăm bao phủ nhìn về phía
anh trai mình tràn đầy hâm mộ,cho dù anh có miêu tả cặn kẽ đi nữa,nhưng
Diêm Minh cũng chưa từng thấy qua,anh thật tưởng tượng không ra.
Lúc còn rất nhỏ, hắn không hiểu,tại sao anh trai có thể đi chơi,còn
hắn phần lớn cũng không thể ra khỏi cửa phòng, bên hắn nhiều nhất,cũng chỉ có má Lưu và Diêm Việt, sau đó có một lần, chính hắn mở cửa chạy
ra ngoài,liền thấy anh trai cùng ba mẹ ở trên bàn ăn cơm,đó cũng là lần
đầu tiên Diêm Minh bị đánh.Rất tàn nhẫn,rất nặng,dùng dây lưng mà quất.
Má Lưu muốn khuyên, tuy nhiên không dám,mẹ của anh cũng chỉ là ở một bên mà khóc,c uối cùng vẫn là Diêm Việt dũng cảm mà ôm lấy chân Diêm
Thủ Nghị, kiễng mũi chân, đã bị dây lưng dánh trúng ở phía sau, Diêm Thủ Nghị mới ngừng đánh Diêm Minh.
Từ lúc đó,Diêm Minh mới biết được, hắn và anh trai không giống nhau, hắn chỉ là cái bóng của anh trai,là thế thân của anh trai,mặc dù khi
đó còn rất nhỏ,cũng không có ý nghĩ gì,nhưng với một đứa trẻ bị đánh
luôn là kí ức không thể quên,từ đó, hắn thực sự không dám ra khỏi cửa
phòng.
Diêm Thủ Nghị đêm ngủ không yên,vì phòng bất trắc,vẫn là dằn lòng đem Diêm Minh đưa ra ở ngoài, có lúc, sẽ đón anh về Diêm Gia,Diêm Việt cùng Diêm Minh có quan hệ rất tốt.Vì để cho Diêm Việt giữ bí mật,Diêm Thủ
Nghị liền lừa Diêm Việt, nếu nói chuyện này cho người khác, Diêm Việt sẽ không còn được gặp lại em trai mình nữa, Diêm Minh còn có thể giống như lần trước mà bị đánh. Đứa trẻ nhỏ, tự nhiên hai ba câu sẽ liền bị dọa,
đợi đến lúc sau này hiểu chuyện,bí mật này cũng đã chìm xuống đáy biển.
"Xem nè, dây chuyền này coi được không?" Diêm Việt đem cái hộp đưa
tới,bên trong là một dây chuyền bạch kim, có hình dạng cỏ ba lá ,là
anh cố ý vì Dung Ân mà chuẩn bị.
Bên cửa sổ,người đàn ông yên lặng ngồi ở đó,đôi mắt màu trà liếc về phía cái hộp kia, "Đẹp,là muốn tặng cho Dung Ân sao?"
"Đúng, ngày mai tụi anh đi leo núi"
Diêm Minh đem rèm cửa sổ kéo ra,trên cửa sổ,có một loại chất liệu đặc biệt,hắn có thể thấy được phong cảnh ở bên ngoài,nhưng người bên ngoài lại không thấy được bên trong,hắn có vẻ ngoài thanh tú lương thiện,tầm vóc cùng Diêm Việt giống nhau,chẳng qua là tính tình của hai anh em
chênh lệch rất nhiều,Diêm Minh ngồi trên bệ cửa sổ,chân hơi cong,
"Anh,anh rất yêu cô ấy sao?"
"Đương nhiên" Diêm Việt chân mày nhuộm ý cười,Diêm Minh biết tất cả
về Dung Ân,cũng là từ miệng của anh trai,bao gồm cả lời thề của bọn
họ,những gì họ nói,cùng những nơi mà họ đã đi qua.Diêm Việt cho hắn xem ảnh của hai người,Dung Ân,cái tên này,con người này,cũng từ lúc đó mà
chiếm giữ tâm tư của hắn.
Nghe Diêm Việt nói ,có một cô gái như vậy,ở trong đầu óc của hắn mà
từ từ đầy ấp suy nghĩ về cô.Cho đến lúc Diêm Việt gặp chuyện không
may,tất cả bất lợi,đều chuyển hướng về phía Dung Ân.
"Anh cùng Việt,là anh em?"Dung Ân liếc về phía gương mặt của Diêm
Minh,bây giờ nhìn lại,mới biết hắn và Diêm Việt là giống nhau, rất bình thản.
Việt.Cái tên này,đã không thuộc về hắn, thân phận này, cũng nhất
định phải cởi ra, không có loại ràng buộc này, hắn cho dù là muốn giành được một ánh mắt của Dung Ân,sợ là cũng rất khó??
"Đúng,anh ấy là anh trai tôi",giọng nói ảm đạm của người đàn ông đứng dậy sau đó đi đến bên giường của Diêm Việt,cúi người xuống từ bên dưới
kéo ra 1 cái chậu sứ, bên trong có ít tro bụi, Dung Ân thuận theo ngồi
chồm hổm xuống, Diêm Minh giơ cái kia lên đôi mắt màu trà nhìn thẳng về
cô, "Cô hiện tại chắc đã biết? tôi chính là ông chủ ở phía sau Cám
Dỗ,lúc đầu,chúng tôi cũng cho rằng Việt gặp chuyện không may là bởi vì
cô, dù sao vật kia và trên quần áo, cũng có hạt phấn của hoa lan"
Ánh mắt Dung Ân,lộ ra vẻ kinh ngạc.
Diêm Minh cúi đầu, "Cho dù đến hiện tại, Diêm gia cũng cho là cô chính là người hại Việt"
"Nếu như vậy, anh vì sao thu tay lại?" nghĩ đến như thế này, rất
nhiều chuyện liền sáng tỏ, ông chủ của Cám Dỗ làm cho cô cùng đường,
nhưng sau đó cô lại cùng Nam Dạ Tước rời đi, nên cái loại tranh đấu này cũng không có tiếp tục.
"Tôi biết cô cũng là từ Việt, sau đó, anh ấy đã xảy ra chuyện, bị đưa đi nước ngoài trị liệu, tôi lòng tràn đầy thù hận thay anh ấy báo thù,
sau khi về nước, tôi liền chặt đứt con đường sống của cô, cho cô chỉ có thể ở Cám Dỗ mà sa đọa , còn nhớ lần đó cô bị trói ở kho hàng không?
Cũng là do tôi sai người làm, tôi không cam lòng để cô cứ như vậy mà
thoát khỏi Cám Dỗ, cô ở bên cạnh người đàn ông giàu có, còn Việt phải
lẻ loi ở nơi này, cho nên, tôi cũng muốn cho cô nếm thử cảm giác đau
lòng sợ hãi. Lúc ấy, khi tôi bịt miệng của cô, thật sự có ý nghĩ
kết liễu cô." Diêm Việt từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, tầm mắt
nhìn ở chậu than ở trên " Những thứ hình kia, Việt không nhìn thấy, tôi
liền đốt cho anh ấy xem,lại không nghĩ rằng rơi xuống một tờ, bị cô phát hiện"
Dung Ân nghe nói, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cột sống thẳng
lủi tới toàn thân, cô nghi ngờ đoán xem, ai là ông chủ của Cám Dỗ, mục
đích của ông ta đến cuối cùng là cái gì, cô cũng không nghĩ đến đó lại
là người của Diêm Gia.
"Tôi buông tay, là bởi vì khi chúng ta ở chung, cô đối với tôi rất
tốt, đối với tôi yêu thương, cũng không phải là giả bộ mà ra.." Diêm
Minh như ánh sáng màu lưu ly ảm đạm mà đi xuống,khóe miệng mà tự giễu,
"Không,là đối với Việt. Tôi nghĩ,đã yêu sâu đậm như vậy,vậy tại sao lại
hại anh ấy?"
Dung Ân chậm rãi đứng lên, hai chân phát run, cô giữ chặt đôi tay ấm
áp của Diêm Việt kia, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót khó nhịn, cô
cúi người, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ngắn màu nâu sẫm, tiếng
nói cô âm thầm, khàn khàn nói, "Việt, anh thì sao? anh cũng cho là em
hại anh sao?"
Nằm ở trên giường người đàn ông không có phản ứng nào,miệng thường
xuyên trêu chọc làm cô cười cười, hôm nay mân rất chặc, làn da bởi vì
lâu ngày ở trong phòng mà trắng nõn, hai chân thon dài quấn ở trong
chăn, anh cũng không thể đứng lên hướng về phía cô mà gọi, Ân Ân..
Cô còn nhớ rõ,lúc ở sườn núi bọn họ từng đã nói.
"Việt, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau,được không?"
"Ân Ân ngốc, chúng ta làm sao có thể xa nhau đây?" giọng nói Diêm
Việt đầy nuông chiều, anh còn có thể từng lần một nói" Ân Ân, anh yêu
em..."
Kí ức, dường như tất cả đều được tẩm độc dược, bạn càng
nhớ sẽ càng đau,cảm giác cảnh còn người mất, Dung Ân lần đầu tiên cảm
nhận sâu sắc như vậy, trên tủ đầu giường, hình ảnh bọn họ ôm nhau thân
mật khắng khít, dường như ai cũng không thể chia cắt, nhưng chỉ là thời
gian ngắn ngủi, khiến cho khe hở giữa bọn họ, càng khó có thể
khâu vá.
Nam Dạ Tước trở lại Ngự Cảnh Uyển , sắc trời đã tối sầm, hôm nay công ty có việc, loay hoay khiến anh bể đầu sứt trán.
Đi vào phòng khách, Dạ Dạ đang tự mình chơi với quả cầu nhỏ, thấy
anh, liền chạy tới ôm lấy chân,Nam Dạ Tước ẵm nó lên, đem ôm tới ghế
salon, theo miệng liền hỏi "Dung Ân đâu?"
Đang chuẩn bị cơm tối Vương linh đem bát đũa mang lên bàn, "Dung tiểu thư rất sớm liền đi ra ngoài, đến hiện tại vẫn chưa về."
"Ừ " anh đáp nhẹ, "Đi đâu?"
"Tôi cũng không biết, " Vương linh lắc đầu, "Lúc ấy cô ấy nhận được
điện thoại, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài, bộ dạng dường như rất
gấp gáp."
Nam Dạ Tước bỗng dưng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mĩ chợt lóe lên tia u ám, anh để Dạ Dạ xuống, lấy điện thoại gọi.
Không gian trong gian phòng yên tĩnh, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên vội vàng kịch liệt, làm cho người ta cả trái tim đập
loạn. Dung Ân móc ra, nhìn xuống, cũng chưa bấm nghe. Sắc mặt Nam Dạ
Tước trong lúc đợi đầy u ám, anh đè nén đôi mắt ấy xuống, môi mỏng khêu
gợi mà nhếch lên, khóe mắt mơ hồ có bối rối tràn đến.
Dung Ân nhìn về trên giường Diêm Việt, anh thật rất an tĩnh, trước
kia, cho dù anh nằm một ngày cũng không được, đừng nói là hai năm rồi,
điện thoại di động ở trong lòng bàn tay rung rung, Dung Ân suy nghĩ ,
liền đè xuống tắt điện thoại.
Một tiếng ngắt ngang,đôi mắt phượng của Nam Dạ Tước thâm sâu mà nheo
lại, động tác anh rất chậm đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi,
đứng dậy cầm lấy áo khoát đi ra ngoài.
Má Lưu đi vào, Dung Ân thì đang cầm tay Diêm Việt ngồi ở bên giường, còn Diêm Minh, thì cúi đầu, ngồi ở trên ghế sa lon.
"Ân Ân, nhị thiếu gia, đi ăn chút gì đi. " Bà đi tới, không đành lòng nhìn thấy Dung Ân sắc mặt như vậy, bà lau nước mắt nói, "Ân Ân, thật
xin lỗi, Má Lưu giấu giiếm con lâu như vậy."
Dung Ân biết chuyện này không thể trách má Lưu, Diêm gia cố ý giấu
diếm, cũng vì liên quan đến chuyện lớn tập đoàn Viễn Thiệp , đương
nhiên không thể tiết lộ, "má Lưu lần trước con nhìn thấy là anh ấy
sao?"
Má Lưu gật đầu, nước mắt tuôn đầy mặt, "Lão gia nói ông có người bạn là bác sỹ trung y, cho nên thường cách một thời gian, sẽ đem thiếu gia
đưa đi tới chỗ của ông ấy, hai năm rồi, thiếu gia vẫn như vậy, da thịt
không có bị héo rút... " má Lưu nói tới đây, liền nghẹn ngào nói
không được nữa, "Ân Ân, một người tốt như vậy tại sao lại thành ra như
thế này?"
Dung Ân cắn môi, khóe miệng bởi vì dùng sức mà rỉ máu, từ nhỏ má Lưu là người nhìn Diêm Việt cùng Diêm Minh lớn lên , hai đứa trẻ,bà yêu
thương cùng đau lòng, "Tối hôm qua, ta thật cho là Việt không thể vượt
qua, nên ta lấy điện thoại gọi cho con, nghe điện thoại tiên sinh nói
sau này chúng ta đừng có tìm con nữa, ta biết anh ta nói rất đúng, nhưng là má Lưu không có cách nào, ta cũng không thể cho các con ngay cả gặp mặt cuối cùng cũng không thể... "
Tối hôm qua. Dung Ân không cần nghĩ, cũng biết là Nam Dạ Tước, sau
đó, thái độ của hắn rất kỳ quái, chắn chắn là bởi vì cuộc gọi đó.
Lúc Dung Ân ra khỏi phòng, cảm thấy trong lòng rất buồn bực, cảm giác như là đến cao nguyên thiếu dưỡng khí, cô đứng ở cửa, trong phòng này,
cất giữ rất nhiều kỉ niệm giữa cô và Diêm Việt, mà chỉ có ở bên trong,
cô mới có cảm thấy thời gian không có tàn nhẫn mà đi qua, vẫn lưu lại
đây thời tuổi trẻ.
Diêm Việt lẳng lặng nằm ở trên giường, anh không nhìn thấy cô, cũng
không có thể cùng cô nói chuyện, đều nói người sống thực vật tồn tại ý
thức, có thể nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, Dung Ân dựa khung cửa, trong ánh mắt đau nhói một mảnh, Việt, em đang cùng nói chuyện với anh, anh có thể nghe thấy không?
Có lẽ, là nghe thấy, chỉ là không nói ra mà thôi. Nếu như anh có thể
mở miệng mà nói...,anh nhất định sẽ nói, Ân Ân, đừng khóc... Ân Ân của
anh cười lên là nhìn đẹp nhất.
Dung Ân nước mắt đầy mặt mà đi xuống lầu, Diêm Minh cũng từng bước đi theo sau lưng cô, Dung Ân vịn thang lầu, bước chân cứng ngắc mà đi
xuống, mỗi chỗ cô đi qua, giống như đã từng đi một lần nữa."Mấy ngày này, cha mẹ tôi không có nhanh như vậy mà về nước, nếu cô muốn thăm
Việt, vất cứ lúc nào cũng có thể tới đây"
Dung Ân xuống lầu, xoay người sang chỗ khác, "Còn anh? Anh có khỏe không?"
Diêm Minh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thống khổ, " Cô trách tôi sao? Có phải rất hận tôi?"
Sự xuất hiện của hắn, chính là làm màn diễn mà thôi, bao gồm phẫu
thuật thẩm mỹ, vì để cho Dung Ân tin tưởng, hắn không tiếc tiêm để làm
chính mình dị ứng, Diêm Minh thở dài, thật ra thì càng về sau, hắn đã
không phải là vì muốn trả thù.
Hắn thậm chí nghĩ tới, muốn thay thế anh trai lo cho cô tốt nhất, muốn thay thế anh trai đem cô ở lại bên cạnh mình.
"Thực sự tôi không hận anh. " Dung Ân xoay người sang chỗ khác, chỉ
thấy được bóng lưng, "Tôi và anh, thì ra là không phải mất đi những kí ức tốt đẹp, mà là chúng ta chưa từng có."
Cô đi ra khỏi Diêm Gia, Diêm Minh đứng ở cửa, cô vốn không thuộc về anh, mà hôm nay,lại càng xa.
Không có kí ức ràng buộc, bọn họ trong lúc đó, thật sự rất xa lạ.
Dung Ân không biết là tâm tình như thế nào đi ra vườn , vòng qua cửa sắt, gió đêm thổi tới, đôi vai cô run vì lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu,
lại thấy xe thể thao của Nam Dạ Tước dừng ở cửa Diêm Gia, anh dựa vào sườn xe, đưa điếu thuốc trong tay ném xuống đất sau đó giẫm tắt.