Lương Thế Khải


Người đăng: AnCuSi

Vị trưởng quầy vốn đang chăm chú làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, ông ta ngẩng mặt lên nhìn về phía trước mặt. Trưởng quầy sau khi đã nhìn thấy rõ người vừa gọi mình thì mới nói:



- Khách sạn của chúng tôi có phòng thượng hạng và phòng bình thường, không biết vị bằng hữu này cần một phòng như thế nào.



Vô Danh sau khi nghe vị trưởng quầy trước mặt nói xong thì liền gật đầu nói:



- Không biết giá cả của hai loại phòng này như thế nào a, nếu như ta dùng phòng thượng hạng thì có lợi ích gì hơn những phòng bình thường a.



Vị trưởng quầy vừa nghe Vô Danh nói xong thì trong đầu liền đoán rằng người khách quan trước mắt này là định thuê một phòng thượng hạng đây. Vị trưởng quầy sắc mặt đột nhiên tốt hơn một chút, sau đó liền mỉm cười nói:



- Ở khách sạn của chúng tôi, phòng thượng hạng có giá năm mươi linh thạch hạ phẩm một đêm, còn phòng bình thường thì có giá là tám linh thạch hạ phẩm một đêm.



- Nếu như vị bằng hữu đây muốn ở phòng thượng hạng mà nói thì chất lượng thực sự tốt hơn phòng bình thường rất nhiều. Trong phòng thượng hạng của chúng tôi linh khí sẽ tốt hơn những phòng khác, không những thế còn có các loại trận pháp để đảm bảo sự riêng tư cho người sử dụng.



Vị trưởng quầy sau khi nói xong thì liền quan sát sắc mặt của vị khách phía trước, ông ta hy vọng vị khách này sẽ dùng phòng thượng hạng của khách sạn. Chỉ cần vị khách này dùng phòng thượng hạng của khách sạn thì ông ta cũng sẽ được thưởng tiền hoa hồng nhiều hơn.



Vô Danh nghe vị trưởng quầy kia nói xong thì trong đầu cũng suy nghĩ xem nên chọn loại phòng nào cho phù hợp. Theo như người trưởng quầy kia nói thì phòng thượng hạng không những có linh khí tốt hơn mà còn có trận pháp giúp ngăn cản thần thức. Mặc dù đối với hắn linh khí trong phòng thượng hạng có tốt hơn những phòng khác thì cũng không quan trọng, bởi vì hắn tu luyện ở bên trong thế giới hỗn độn thì linh khí còn nồng đậm hơn gấp trăm lần bên ngoài. Nhưng mà cái trận pháp ngăn cản thần thức kia thì hắn lại rất cần, bởi vì hắn không muốn người khác nhìn thấy điều gì ở trong phòng của hắn.



Vô Danh suy nghĩ một chút rồi mới nhìn vị trưởng quầy nói:



- Cho ta….



Vô Danh vừa mới nói tới đây thì liền dừng lại, hắn thấy dường như là có vài người đang chú ý tới hắn, nếu như bây giờ hắn mà nói mình muốn thuê phòng thượng hạng thì có lẽ sẽ có rất nhiều người nghe thấy. Mà từ đó hắn cũng là sẽ bị không ít người chú ý. Vô Danh đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay về phía vị trưởng quầy.



Vị trưởng quầy này vừa thấy Vô Danh có hành động như vậy thì cũng liền hiểu ý, ông ta đột nhiên ghé sát người về phía Vô Danh.



Vô Danh thấy vị trưởng quầy hiểu ý của mình thì liền ghé sát vào tai của vị trưởng quầy rồi nói nhỏ:



- Ta muốn thuê một phòng thượng hạng từ bây giờ cho tới lúc diễn ra buổi đấu giá. Làm phiền ngươi tính tiền cho ta.



Vị trưởng quầy vừa nghe Vô Danh nói xong thì hai mắt liền sáng lên, không ngờ suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn đúng. Người khách quan này không những muốn thuê phòng thượng hạng, mà còn muốn bao từ bây giờ cho tới lúc diễn ra buổi đấu giá. Vị trưởng quầy trong lòng hết sức vui mừng, lần này ông ta sẽ được thưởng tiền hoa hồng khá nhiều đây. Vị trưởng quầy nghe Vô Danh nói vậy thì liền hớn hở, giọng nói cũng là bắt đầu nịnh nọt:



- Dạ dạ, thời gian từ bây giờ cho tới lúc diễn ra hội đấu giá là còn gần hai mươi tư ngày nữa. Vì quý khách muốn thuê cả ngày cho nên tiền thuê phòng là một trăm linh thạch hạ phẩm một ngày. Tổng cổng của quý khách là hai ngàn ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm.



Vô Danh nghe xong cũng là không có ý kiến gì, hắn cái khác không có chứ linh thạch hạ phẩm cũng không thiếu, dù sao hắn cũng không muốn dùng linh thạch hạ phẩm để tu luyện. Linh thạch hạ phẩm linh khí quá kém, hắn sử dụng không có thích hợp cho lắm. Vô Danh tiện tay lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong túi trữ vật này có vừa đúng hai ngàn ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm.



- Đây là tiền thuê phòng.



Vị trưởng quầy thấy Vô Danh đưa ra một cái túi trữ vật thì liền cầm lấy sau đó nhìn vào bên trong, khi kiểm tra trong đó đúng là có hai ngàn ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm thì mới gật đầu cười nói:



- Linh thạch không sai, đây là khóa phòng của quý khách, mời quý khách lên phòng nghỉ ngơi.



- Khoan đã, ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ.



Vô Danh đưa tay ra nói.



- Không biết quý khách còn chuyện gì muốn dặn dò ??



Vị trưởng quầy nhìn Vô Danh hỏi.



- Ta muốn hỏi một chút là ở đâu có bán ngọc giản giới thiệu về thành Hóa Châu.



Vô Danh đáp.



Vị trưởng quầy nghe vậy thì liền cười nói:



- Hóa ra quý khách là từ nơi khác tới, nếu như quý khách muốn mua ngọc giản giới thiệu về thành Hóa Châu thì có thể sang tức sạn phía bên kia đường để mua, ở đó có các loại ngọc giản giới thiệu về thành Hóa Châu.



Vô Danh nghe xong thì liền gật đầu.



- Được rồi ta cũng không làm phiền ngươi nữa, ta lát nữa sẽ lên phòng sau, bây giờ ta còn có chút chuyện cần làm.



- Quý khách đi thong thả.



Vị trưởng quầy nghe Vô Danh nói vậy thì cũng hiểu ý, hắn hơi cúi người rồi đưa tay ra nói.



Vô Danh thu lại chìa khóa vào trong nhẫn trữ vật của mình rồi liền đi ra bên ngoài khách sạn này. Hắn muốn đi qua tức sạn ở phía bên kia đường để mua một chút ngọc giản giới thiệu về thành Hóa Châu.



Vô Danh biết hành động nói nhỏ vào tai trưởng quầy của mình không khác gì là bịt tai trộm chuông, nhưng mà hắn cũng là cố ý làm như vậy, bởi vì hắn đoán được chút nữa sẽ có người tới tìm hắn.



Vô Danh vẫn là một thân y phục màu trắng, trên vai còn đeo theo một thanh trường đao được quấn vài trắng ở bên ngoài, hắn từ từ đi ra khỏi khách sạn rồi đi về phía tức sạn cách vị trí mà hắn đang đứng khoảng năm mươi mét.



Rất nhanh Vô Danh liền tới tức sạn cần đến. Vô Danh đi về phía quầy tiếp khách rồi nhìn tiểu nhị nói:



- Ta muốn mua một chút ngọc giản giới thiệu về thành Hóa Châu, càng chi tiết càng tốt.



Tiểu nhị nghe thấy Vô Danh nói vậy thì liền lấy ra một cái ngọc giản đưa về phía Vô Danh nói:



- Đây chính là ngọc giản chi tiết về thành Hóa Châu giống như khách quan yêu cầu.



Vô Danh tiếp nhận cái ngọc giản kia sau đó thần thức của hắn liền quét vào trong. Sau khi kiểm tra thấy đây thực sự ra ngọc giản về thành Hóa Châu thì hắn mới nhìn tiểu nhị rồi gật đầu nói:



- Ngọc giản này bao nhiêu ??



- Ba mươi linh thạch hạ phẩm thưa khách quan.



Tiểu nhị đáp.



- Đây là ba mươi linh thạch hạ phẩm.



Vô Danh xòe tay ra một cái, trên bàn lập tức liền xuất hiện ba mươi linh thạch hạ phẩm. Tiểu nhị vội vàng kiểm tra rồi thu linh thạch vào trong túi.



- Cảm ơn khách quan, không biết ngài còn có điều gì cần dặn dò hay không.



Tiểu nhị cúi người cười nói.



- Không cần.



Vô Danh lắc đầu đáp.



- Vậy khách quan đi thong thả.



Tiểu nhị mỉm cười khách khí nói.



Vô Danh thu lại ngọc giản vào trong nhẫn trữ vật của bản thân sau đó liền quay người rời đi. Mà ngay khi hắn vừa mới quay người thì cũng đã có một người đứng đằng sau lưng của hắn.



Vô Danh quét mắt qua thì thấy đây là một vị nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi có khuôn mặt tròn, dáng người khá cao.



Người nam tử mỉm cười nhìn Vô Danh nói:



- Xin lỗi đã làm phiền vị huynh đệ này, ta là Lương Thế Khải.



Người nam tử đứng trước mặt Vô Danh vừa nói vừa đưa tay ra. Vô Danh thấy vậy thì cũng đưa tay ra rồi bắt lấy tay của vị nam tử rồi nói:



- Ta là Vô Duyên.



Lương Thế Khải thấy Vô Danh dứt khoát như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên. Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Vô Danh sẽ từ chối, nhưng không ngờ là Vô Danh lại hào phóng và dứt khoát như vậy. Nhưng mà anh ta thấy Vô Danh thoải mái như vậy thì lại càng dễ nói chuyện.



Lương Thế Khải và Vô Danh sau khi chào hỏi xong thì cũng là thu tay lại rồi nói:



- Mặc dù biết là có chút đột ngột, nhưng hy vọng Vô Duyên huynh đệ không ngại, ta đúng là có một chút chuyện cần thương lượng với Vô Duyên huynh đệ đây.



Vô Danh nghe xong như vậy thì trong lòng thầm nghĩ, không biết người này là có chuyện gì cần thương lượng với hắn đây. Vô Danh ra vẻ ngạc nhiên nói:



Ồ, không biết Lương huynh là có chuyện gì cần thương lượng với ta a.



Lương Thế Khải cũng có chút lo lắng về lời đề nghị đột ngột của mình, nhưng không ngờ Vô Danh lại có thể đồng ý nhanh như vậy. Lương Thế Khải quay đầu nhìn xung quanh rồi mới nhìn về phía Vô Danh nói.



- Vô Duyên huynh đệ nếu như không ngại thì chúng ta cũng có thể tìm một chỗ khác để nói chuyện cho dễ.



- Không sao, huynh cứ tùy tiện là được rồi.



Vô Danh lắc đầu cười nói.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #98