Người đăng: AnCuSi
Vô Danh vừa nghe tới hội đấu giá thì liền rất ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe tới hội đấu giá như vậy. Vô Danh nhìn Vũ Phong hỏi:
- Vũ thành chủ nói ở thành Hóa Châu sắp diễn ra hội đấu giá sao, vậy ông có biết khi nào thì hội đấu giá này diễn ra hay không. Còn nữa, thành Hóa Châu là ở nơi nào??
Vũ Phong thấy Vô Danh hỏi một tràng như vậy thì liền biết rằng Vô Danh thật sự không biết thành Hóa Châu là ở đâu rồi. Vũ Phong nhìn Vô Danh rồi giải thích:
- Thành Hóa Châu là một thành nằm cách thành Hoài Nam gần bốn trăm dặm về phía Tây. Thành Hóa Châu kia cũng là một thành phát triển hơn thành Hoài Nam rất nhiều, tu sĩ ở đó cũng là giàu có hơn tu sĩ ở thành Hoài Nam nhiều lắm. Cho nên nếu như đi tham gia đấu giá hội ở thành hóa châu thì cũng phải chuẩn bị thật tốt về mặt tài chính, nếu không thì cũng chỉ có thể đến đó nhìn người ta ra giá mà thôi.
- Con thời gian tổ chức đấu giá hội ở thành Hóa Châu thì có lẽ là một tháng nữa mới bắt đầu. Mà muốn tham gia hội đấu giá này thì bắt buộc phải có thẻ bài vào hội đấu giá.
Nói tới đây Vũ Phong hơi dừng lại một chút. Mà Vô Danh cũng là lên tiếng hỏi:
- Vậy ta đoán Vũ thành chủ hẳn là có thẻ bài để vào hội đấu giá này đi.
Vô Danh nhìn Vũ Phong với ánh mắt chờ mong.
Vũ Phong thấy Vô Danh nhìn mình như vậy thì cũng chỉ có thể lấy một tấm thẻ bài ra nói:
- Đây chính là thẻ bài để tham gia đấu giá hội ở thành Hóa Châu, ngươi nhất định phải giữ kĩ vật này nếu như làm mất thì không thể tham gia được đấu giá hội đó.
Vô Danh tiện tay cầm lấy tấm thẻ bài kia lên xem, sau một hồi xem xét thì hắn cũng khẳng định đây chính là thẻ bài để vào đấu giá hội ở thành Hóa Châu. Vô Danh nghĩ Vũ Phong có được thẻ bài này cũng là do nơi tổ chức đấu giá hội kia phát tới, chính vì Vũ Phong là thành chủ thành Hoài Nam cho nên người ta mới mời ông ta tới đấu giá hội đó.
Vũ Phong thấy Vô Danh cầm tấm thẻ bài ở trên tay thì cũng không nói gì, sau một lúc trầm mặc Vũ Phong nhìn Vô Danh nói:
- Những gì ta có thể nói cũng đã nói rồi, chi xin ngươi trước khi ta…
- Cha…
Vũ Phong vừa đang định nói trước khi ông ta chết thì mong Vô Danh có thể tha cho người nhà của ông ta cùng với những người trong phủ thì đột nhiên có một âm thanh trong trẻo cắt ngang.
Vũ Phong vừa mới nghe thấy âm thanh này thì cả người chợt căng cứng, ông ta có chút lo lắng nhìn về phía Vô Danh. Cho dù ông ta bị Vô Danh giết thì cũng không sao, nhưng nếu như con gái của ông ta cũng bị Vô Danh giết thì thực sự ông ta không thể nào chấp nhận được.
Vũ Phong rất muốn đứng dậy đưa con gái của mình đi ra xa, ông ta cũng không muốn con gái thấy cảnh cha mình bị giết, nhưng mà Vô Danh vẫn còn ngồi đây, ông ta muốn động cũng không dám động. Vũ Phong chỉ có thể thầm cầu may rằng con gái của ông ta không có bị Vô Danh giết chết.
Vô Danh đang mải mê nhìn tấm thẻ bài cùng với nghe Vũ Phong nói thì liền bị âm thanh trong trẻo kia thu hút sự chú ý, ngay lập tức Vô Danh liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Mà cũng đúng lúc này một tiểu cô nương xinh đẹp tầm mười ba mười bốn tuổi bước ra từ phía sau cánh cửa rồi đi vào bên trong đại sảnh.
Vô Danh vừa mới nhìn ra phía cửa chính thì liền thấy một tiểu cô nương vận một bộ lam y đi vào. Vô Danh đoán tiểu cô nương này chỉ mới mười ba hoặc mười bốn tuổi, mà quan trong hơn đây lại là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu cô nương này có khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan thanh tú, đôi môi hồng mảnh mai, sống mũi cao. Nhưng mà điểm đặc biệt trên khuôn mặt của cô gái này chính là có một đôi mắt màu xanh của nước, nhìn có chút êm ả. Mái tóc đen dài được nàng xõa ra phía sau. Ấn tượng đầu tiên khi Vô Danh nhìn tiểu cô nương này chính là đem lại cho hắn một cảm giác yên bình, thanh thản. Vô Danh thấy tiểu cô nương này giống như làn nước mùa thu trong veo mà thanh tịnh.
Khi Vô Danh vừa mới nhìn thấy tiểu cô nương này thì ánh mắt của hắn hơi đờ ra một chút, không phải vì hắn là một người háo sắc mà là hắn thấy tiểu cô nương này có chút quen thuộc.
Đột nhiên có một đoạn hình ảnh mờ ảo thoáng qua trong đầu của Vô Danh, nó chỉ hiện lên trong phút chốc rồi lướt qua, một loại cảm giác không rõ ràng xuất hiện trong đầu của Vô Danh. Đoạn hình ảnh mờ ảo thoáng qua này khiến cho Vô Danh hơi đau đầu một chút nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.
Ngay khoảnh khắc Vô Danh có chút thất thần thì Vũ Phong đang một mực chú ý ở bên cạnh cũng nhận ra được. Vũ Phong lúc này cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Ông ta bây giờ còn sợ Vô Danh làm nhục con gái ông ta hơn là giết chết nó.
Mà lúc này tiểu cô nương kia sau khi đi vào bên trong đại sảnh thì liền đi về phía Vũ Phong. Tiểu cô nương này cũng có chút hiếu kỳ nhìn Vô Danh ở bên cạnh, nàng không biết tại sao lại có một vị soái ca ngồi nói chuyện bên cạnh cha mình.
Tiểu cô nương ôm lấy cánh tay của cha mình nũng nịu gọi:
- Cha…
Vũ Phong nghe thấy con gái của mình gọi thì cả người đang căng cứng cũng thả lỏng ra một chút. Giọng nói của Vũ Phong có chút khẩn trương nhìn về phía con gái mình:
- Thủy Yên, sao con lại ở đây.
- Con không phải là nhớ cha nên mới tới đây sao, cha cả ngày đi ra ngoài, đến tối thì lại bận tiếp khách, chẳng có thời gian chơi với con.
Giọng nói của tiểu cô nương tên Thủy Yên có chút ủy khuất.
- Là cha không tốt.
Giọng nói của Vũ Phong có chút chua xót. Vũ Phong nhìn con gái mình mà không khỏi đau lòng, nếu như hôm nay ông ta chết vậy con gái của ông ta sẽ không có một ai ở bên cạnh chăm sóc nữa, đến lúc đó nó phải sống như thế nào đây.
- Cha, vị đại ca ở bên cạnh này là ai vậy, sao con chưa thấy bao giờ.
Thủy Yên nhìn về phía Vô Danh sau đó lại nhìn về phía của cha mình hỏi.
Vũ Phong đang không biết phả trả lời như thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Vô Danh nói ở bên cạnh:
- Chào tiểu muội muội, ta tên là Vô Danh, là bạn của cha muội.
Vô Danh mỉm cười nhìn Thủy Yên nói.
Thủy Yên cũng là bị giọng nói của Vô Danh khiến cho chú ý mà nhìn qua. Sau khi nghe Vô Danh nói xong thì hai mắt tiểu cô nương sáng lên nói:
- Chào Vô Danh đại ca, muội tên là Vũ Thủy Yên, rất vui được gặp huynh.
- Ta cũng rất vui được gặp muội.
Vô Danh cười đáp.
Vũ Phong ở bên cạnh thấy vậy thì trong lòng thở phào một hơi, lúc nãy tim của ông ta như muốn rớt ra rồi, ông ta cứ tưởng rằng Vô Danh sẽ ăn thịt mất con gái của ông ta. Nhưng may mắn là hình như Vô Danh lại không phải là người háo sắc. Tuy vậy ông ta vẫn sợ một điều…
- Vô Danh đại ca rất soái a, muội chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp trai giống như Vô Danh đại ca vậy.
Thủy Yên hai mắt long lanh nhìn về phía Vô Danh, giọng nói dường như cũng rất cao hứng.
Vũ Phong ở bên cạnh thấy con gái mình như vậy thì liền trợn tròn mắt. Điều ông ta sợ cũng đã đến, ông ta không sợ Vô Danh ăn thịt con gái của ông ta, mà ông ta chỉ sợ con gái mình tự dâng tới miệng Vô Danh mà thôi.
Vô Danh nghe vậy thì liền cười hì hì nói:
- Hi hi, Thủy Yên muội cũng là một tiểu cô nương rất xinh đẹp a.
- Thật không, vậy Vô Danh đại ca có nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp giống như là muội chưa.
Thủy Yên nghe thấy Vô Danh khen mình thì cũng rất vui, sau đó lại nhìn Vô Danh hỏi.
Vô Danh nghe vậy thì trong lòng cũng hết sức bất ngờ, không ngờ Thủy Yên lại hỏi hắn một câu như vậy. Hỏi như vậy là có ý gì đây a, hắn phải trả lời như thế nào a. Vô Danh hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:
- Ngoài Thủy Yên muội muội ra ta cũng thấy hai người. Họ đều là người quen của ta.
- Ồ, vậy lúc nào Vô Danh đại ca cho muội gặp hai tỷ ấy có được không, muội rất muốn được làm bạn với hai tỷ ấy.
Thủy Yên ồ một tiếng nói.
- Thủy Yên, không được vô lễ.
Vũ Phong ở một bên quát, đứa con gái này của ông ta thật là không ra làm sao, nhìn thấy trai thì liền tự nhiên như ruồi vậy.
Vô Danh ở bên cạnh nhìn Vũ Phong rồi xua tay nói:
- Không sao, Vũ thành chủ không cần lo lắng, ta thấy Thủy Yên tiểu muội muội như vậy cũng rất đáng yêu mà.
Thủy Yên sau khi bị Vũ Phong mắng thì gương mặt liền ỉu xìu, cái môi nhỏ xinh bĩu ra trông rất đang yêu. Khi Thủy Yên thấy Vô Danh lên tiếng nói giúp mình lại còn khen bản thân đáng yêu thì gương mặt lại tươi lên, hai mắt long lanh nhìn Vô Danh giống như đang cười.
Vô Danh nhìn Thủy Yên nói:
- Nếu như có dịp thì ta chắc chắn sẽ dẫn muội đi gặp hai người đó, nhưng bây giờ ta có việc rất quan trọng phải đi trước, cho nên không thể cùng muội đi gặp hai vị tỷ tỷ đó được rồi.
Nói tới đây Vô Danh lại nhìn sang Vũ Phong rồi nói:
- Vũ thành chủ, hiện tại ta có việc bận xin đi trước, cáo từ.
Vô Danh nói xong cũng không đợi Vũ Phong nói gì thì đã biến mất không thấy đâu.