Người đăng: AnCuSi
Vô Danh thấy rằng nếu như không phải hắn có Hỗn Độn Thiên Mục thì có lẽ cũng không thể nào nhận ra được chỗ bất phàm của Khai Thiên Dạ Đao.
Khi Vô Danh dùng mắt thường hay thần thức để quan sát Khai Thiên Dạ Đao này thì hoàn toàn không nhìn ra được thanh trường đao này có điểm gì đặc biệt, nhìn nó giống như một thanh trường đao bình thường vậy, ngoài việc dùng để chặt củi ra thì có lẽ không còn tác dụng gì khác.
Nhưng thực chất thì không phải như vậy, vẻ bình thường của nó chỉ là lớp áo ngụy trang bên ngoài mà thôi. Nếu như không có năng lực mà nói thì làm sao có thể nhận ra được chỗ bất phàm của Khai Thiên Dạ Đao. Mà cũng nhờ vẻ bên ngoài hết sức bình thường này cũng giúp cho Khai Thiên Dạ Đao không bị những kẻ khác chú ý, nếu thật sự có một kẻ có thể làm cho Khai Thiên Dạ Đao này nhận chủ, vậy không phải thanh trường đao này cũng không tới lượt Vô Danh chạm tay vào hay sao.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Khai Thiên Dạ Đao này nhìn giống hết một thanh đao bình thường chỉ dụng để chặt củi thì có lẽ cũng đã có rất nhiều kẻ phải trở thành oan hồn dưới cây đao này rồi. Chỉ cần những kẻ muốn luyện hóa Khai Thiên Dạ Đao mà không có linh căn Hắc Ám thì chúng chắc chắn sẽ bị Khai Thiên Dạ Đao hút cạn máu huyết mà chết.
Thần niệm của Vô Danh vừa động đã ngay lập tức khống chế Khai Thiên Dạ Đao bay lơ lủng trên không, hắn nhẹ nhàng nhún mình một cái thì đã ngay lập tức đứng vững ở trên thân đao mà bay đi.
Chỉ cần chưa tới một nén nhang thời gian, Vô Danh đã xuất hiện phía trên miệng vực. Hắn hơi dừng lại một chút mà cảm nhận linh khí ở nơi này. Quả nhiên giống như hắn nghĩ, linh khí ở Nam An Châu đã trở lại bình thường, bây giờ nó đã nồng đậm hơn trước khá nhiều.
Vô Danh không biết linh khí ở Nam An Châu đã bị hút đi như vậy bao nhiêu năm, nhưng hắn biết khoảng thời gian đó cũng không phải là ngắn. Bây giờ linh khí ở Nam An châu lại đột nhiên trở nên nồng đậm như vậy chắc chắn có rất nhiều tu sĩ sẽ vô cùng vui mừng, bình cảnh của họ đã mắc kẹt bao năm cũng đã tới lúc có thể đả thông. Nhưng bên cạnh đó cũng không thể tránh khỏi việc có nhiều người hoài nghi, linh khí đột nhiên trở nên nồng đậm như vậy không thể không khiến cho các tu sĩ nghi ngờ.
Tu sĩ ở Nam An châu chắc chắn không phải là kẻ ngốc, đặc biệt là những lão quái vật đã sống nhiều năm, họ chắc chắn sẽ cảm thấy điều gì đó không đúng, câu hỏi tại sao linh khí ở An Nam châu đột nhiên trở nên nồng đậm như vậy sẽ xuất hiện ở trong đầu của họ.
Vô Danh cười nhạt một cái, cho dù nghi ngờ thì đã sao, có người lại có thể biết được chuyện này liên quan tới hắn sao, chắc chắn là không thể nào.
Vô Danh hắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể lôi được cái cực phẩm tiên linh mạch kia từ dưới đất nên, mặc dù những việc này đều là hắn chiếm đại tiện nghi nhưng không phải là rất xứng đáng hay sao.
Ai có thể lấy được cực phẩm tiên linh mạch này từ dưới đất nên, không có ai ngoài hắn. Nếu như có một kẻ có thể xuống dưới đó đào được cái tiên linh mạch kia lên mà nói thì kẻ đó cũng chính là kẻ đầu tiên phải chết.
Nói như vậy là bởi vì cực phẩm tiên linh mạch đó chính là nguồn cung cấp năng lượng chính cho những trận pháp được lắp đặt ở phía dưới đáy vực. Chỉ cần cái trận pháp đó không còn năng lượng để duy trì nữa thì chắc chắn thứ đang được giam giữ ở bên trong sẽ có cơ hội thoát ra. Thứ ở bên trong đó không cần phải nói cũng biết nó đáng sợ như nào, phải dùng tới những trận pháp có cấp độ cao tới mức như vậy để phong ấn, nếu nói trong đó chỉ có một con mèo nhỏ thì đúng thật là lực cười.
Khi trận pháp ở bên dưới đáy vực ngừng hoạt động vì không còn được cung cấp đủ năng lượng nữa thì thứ bị giam giữ kia sẽ phá tan bức tường phong ấn mà thoát ra ngoài, lúc đó chắc chắn sẽ trở thành đại họa của cả Tam Sinh giới, không ai có thể thoát khỏi, mà kẻ lấy đi tiên linh mạch ở phía dưới đó chắc chắn là kẻ sẽ phải chết đầu tiên do hành động ngu dốt của mình.
Chính vì vậy không thể không thừa nhận một điều rằng, Vô Danh hắn hoàn toàn xứng đáng với tất cả những gì mà hắn đã đạt được, không ai có quyền tước đi những thứ đó của hắn, không một ai hết.
Hắn chính là một anh hung “Vô Danh” đúng nghĩa, hắn làm chuyện tốt cũng chắc cần ai báo đáp, hắn cũng không muốn người ta biết hắn chính là người đã giúp cho toàn bộ tu sĩ ở An Nam châu có thể cải thiện đời sống tu luyện, bởi vì như vậy sẽ đem theo bao nhiều rắc rối không cần thiết. Chính vì vậy Vô Danh không hề muốn tỏ vẻ mình đã cứu giúp toàn bộ tu sĩ ở Tam Sinh giới này mà đứng ở trên cao hét xuống rằng toàn bộ các ngươi phải báo đáp trả ơn ta vì đã giúp các ngươi tránh khỏi một đại kiếp nạn như vậy. Nếu như hắn thực sự làm thế thì chắc chắn sẽ có kẻ tới trước mặt hắn nói rằng “ngươi thì có thể làm gì cho chúng ta” sau đó không chần chờ một giây nào trực tiếp đánh chết hắn.
Anh hùng “Vô Danh” này để một mình hắn làm và cũng chỉ cần một mình hắn biết thôi là được rồi, hắn chắc chắn sẽ an phận mà sử dụng hết chỗ tiên linh mạch cùng với linh tủy trì này, hắn sẽ không hé nửa lời đâu.
Vô Danh thở ra một hơi, hắn tiếp tục thúc dục Khai Thiên Dạ Đao bay đi, hướng hắn đi chính là Hoài Nam Nhị Tinh học viện.
Vô Danh đạp Khai Thiên Dạ Đao bay tới vùng ngoại thành Hoài Nam rồi mới dừng lại, hắn không thể khoa trương tới mức cưỡi Khai Thiên Dạ Đao bay vù vù ở trong thành được. Nếu như hắn khoa trương quá mức thì sẽ dẫn tới sự chú ý của nhiều người từ đó cũng gây ra nhiều rắc rối không cần thiết. Mà Vô Danh thì không thích rắc rối một chút nào.
Vô Danh tự nhận bản thân mình bây giờ rất mạnh, mạnh tới mức có thể dễ dàng quét ngang Hoài Nam thành này. Tu sĩ ở Hoài Nam thành này hầu như đều là các tu sĩ thế gia hoặc các bang phái nhỏ hay học viện, do điều kiện tu luyện khó khăn nên phần lớn những tu sĩ ở đây đều chỉ đạt tới Tụ Khí kỳ là nhiều, những người có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì lại càng hiếm. Có lẽ ở Hoài Nam Nhị Tinh học viện may ra còn có một hai người đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng mà Vô Danh cũng dám chắc chắn rằng những người này đều không thể nào mạnh hơn hắn được.
Mặc dù như vậy nhưng Vô Danh hắn cũng không tự phụ tới mức ngông cuồng như vậy, lỡ như ở Hoài Nam thành này mà có mấy lão quái lánh đời mà nói, thì sự việc ngu ngốc mà hắn gây ra nhất định phải trả cái giá rất đắt.
Vô Danh từ từ đáp xuống đất, hắn thu lại Khai Thiên Dạ Đao rồi cầm trên tay. Vô Danh vừa động niệm một chút, một mảnh vải dài liền xuất hiện trên tay của hắn, Vô Danh quấn mảnh vài dài che kín toàn bộ bên ngoài Khai Thiên Dạ Đao sau đó liền đeo ở sau lưng của hắn. Bởi vì Khai Thiên Dạ Đao này đẳng cấp quá cao cho nên không thể nào bỏ vào bên trong nhẫn trữ vật được, Vô Danh cũng chỉ đành quấn quanh cây đao một tấm vải để cho mọi người không chú ý tới rồi đeo ở trên lưng như vậy.
Vô Danh cũng không quên lấy một chiếc mũ rộng vành ra rồi đội lên đầu, quanh mặt cũng là bị che đi bởi một tấm vải mỏng.
Vô Danh áp chế tu vi của mình xuống chỉ còn Tụ Khí tầng thứ tư, hắn không muốn biểu lộ ra tu vi thật sự của bản thân, đây cũng là tránh việc khoa trương quá mức.
Vô Danh một thân áo trắng, đầu đội một chiếc mũ có vành rộng cùng với một tấm vải mỏng che đi toàn bộ khuôn mặt, trên lưng đeo một thanh trường đao được quấn vải màu trắng bước vào trong Hoài Nam thành.
Điểm duy nhất để lộ ra ngoài của Vô Danh chính là đôi mắt đen sáng như sao của hắn. Mặc dù hắn vẫn có thể nhìn thấy khi che mắt đi, nhưng mà cũng chẳng có ai lại đi làm một việc như vậy cả, như thế rất dễ gây sự chú ý.
Vô Danh vừa bước vào trong thành thì một bộ phận lớn phạm vi thành Hoài Nam đều đã được hắn để vào trong mắt, nhưng sau đó thì hắn lại thu hẹp xuống chỉ còn ở một phạm vi rất nhỏ, dù sao duy trì thần thức bao quát ở một phạm vi lớn như vậy cũng tiêu tốn khá nhiều thần thức, hắn cũng không cần phải làm quá lên như vậy chỉ cần sử dụng thần thức ở một phạm vi vừa phải là được rồi.
Sau khi vừa mới sử dụng Thiên Mục, Vô Danh cũng thấy rằng những người sống ở Hoài Nam thành này đa phần đều là người thường, bên cạnh đó thì còn có một số tu sĩ cấp thấp.
Vô Danh vừa đi vừa nhìn hai bên, ở đây hoạt động buôn bán có vẻ cũng khá là ồn ào, không ngừng có những tiếng rao bán hàng, bên cạnh đó thì cũng có một số tu sĩ hoặc người thường đứng nói chuyện với nhau. Xung quanh các con phố còn có một số sạp bán hàng hoặc các cửa hàng bán đồ khác nhau. Ngoài những cửa hàng bán đồ bình thường ra ở bên cạnh còn có một số tửu quán, tửu lâu. Vô Danh đi thêm một đoạn nữa thì hắn còn phát hiện ra có một số cửa hàng còn bán vật dụng dùng cho các tu sĩ như là một số loại đan dược cùng vũ khí.
Vô Danh cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không qua chú ý tới những nơi như vậy. Vô Danh thấy phía trước có một tửu quán cũng khá là đông khách cho nên hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút, tiện thể nghe ngóng một số thông tin ở Hoài Nam thành này.
Vô Danh từ từ đi vào bên trong tửu quán, trước khi đi vào thần thức của hắn đã quét qua toàn bộ tửu quán này một lượt.
Vô Danh thấy hầu hết những người đang ngồi ở trong tửu quán này đều là một số tu sĩ cấp thấp, tu vi chỉ dao động ở khoảng tụ khí tầng một hoặc tụ khí tầng thứ hai. Ngoài những tu sĩ này ra thì ở phía quầy phục vụ còn có một vị trưởng quầy tu vi tụ khí tầng thứ hai nữa.
Vô Danh vừa mới bước chân vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, ánh mắt mà mọi người nhìn hắn đều có chút kính sợ cùng đề phòng. Sở dĩ như vậy cũng là vì hắn có tu vi cao hơn hẳn những tu sĩ ở trong tửu quán này.
Mặc dù những người kia không thể nhìn được tu vi của Vô Danh một cách rõ ràng nhưng đại khái họ cũng có thể cảm nhận được sự áp lực mang lại từ phía Vô Danh.
Khi Vô Danh bước vào bên trong tửu quán thì cũng là lúc cả tửu quán vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên im bặt, sau đó mọi người đều vội vàng rời khỏi vị trí của mình mà ngồi tránh sang một bên, để lại một khoảng trống phía trước, đây cũng là những chỗ ngồi có vị trí đẹp nhất.
Vô Danh thấy vậy thì cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, dù sao ở đây hắn cũng là người có tu vi cao nhất cho nên mọi người có hành động như vậy cũng hết sức bình thường. Một phần cũng là bởi vì không ai muốn chọc giận một tu sĩ có tu vi cao như là Vô Danh, nếu như chọc giận người đó mà nói không phải là tự rước họa vào người hay sao. Cho nên mọi người đều chọn phương án tốt nhất đó là tránh xa những người như vậy ra, lỡ như có phiền phức gì thì cũng không đến lượt bản thân phải hứng chịu.
Vô Danh lướt mắt kiếm một chỗ ngồi sạch sẽ sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Hắn tháo Khai Thiên Dạ Đao đang được đeo ở trên lưng xuống rồi đặt lên trên mặt bàn.