Chiến


Người đăng: AnCuSi

Vô Danh sau khi vận chuyện công pháp ấn nấp tới cực hạn thì khí tức trên người đã thu liễm rất nhiều, nhưng nếu như cảm nhận kĩ thì vẫn cảm ứng được một chút.



- Hử...



Hoàng Lăng đốt nhiên giật mình, hắn không hiểu tại sao sau khi Vô Danh bỏ chạy, hắn lại không thể phát hiện khí tức của Vô Danh.



- Tại sao lại như vậy, tai sao khí tức của hắn lại lúc có lúc không ??



Trong đầu của Hoàng Lăng hiện lên một dấu hỏi chấm, vừa nãy hắn không thể cảm ứng được khí tức của Vô Danh nhưng sau đó hắn lại liền cảm nhận được, nhưng loại cảm ứng này lại không hề rõ ràng, mà lúc có lúc không.



- Chẳng lẽ trên người của hắn còn có công pháp ẩn nấp.



Hoàng Lăng cũng không phải gà mờ, ngay lấp tức liền hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn đoán trên người Vô Danh chắc chắn có công pháp ẩn nấp, chỉ như vậy thì khí tức của Vô Danh mới rất nhanh bị áp chế xuống sau đó dần trở lên mỏng manh khiến cho người khác khó có thể cảm ứng được.



Mặc dù Hoàng Lăng có thể cảm ứng được khí tức của Vô Danh lúc có lúc không, nhưng bọn Hoàng Dương thì hoàn toàn không cảm thấy gì cả. Hoàng Dương có vẻ hốt hoảng nói:



- Đại ca, không thể cảm ứng được khí tức của hắn.



- Đúng vậy lão đại, chúng ta cũng không thể cảm ứng được khí tức của tiểu tử kia.



Ba người Tô Khai, Tống Bân, Vũ Khải cũng lên tiếng.



Hoàng Lăng trầm giọng nói:



- Tên này quả thực cũng có chút bản lãnh, các ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi, mấy người các ngươi đều lên phi thuyền hết đi.



Nói xong Hoàng Lăng liền phất tay một cái, một chiếc pháp bảo phi hành hình phi thuyền liền hiện ra trước mắt, sau đó cả năm người liền lên phi thuyền đuổi theo Vô Danh. Hoàng Lăng bỏ vài viên linh thạch vào, sau đó liền tự mình điều khiển phi thuyền, hắn là người có tu vi cao nhất cho nên để cho hắn điều khiến phi thuyền mới có thể đạt được tốc độ nhanh nhất, và trong năm người thì cũng chỉ có mình hắn mới có thể cảm ứng được khí tức mập mờ của Vô Danh.



Phi thuyền rất nhanh liền đuổi theo Vô Danh, Hoàng Lăng cũng từng nghĩ tới sử dụng phi kiếm để đuổi theo Vô Danh nhưng hắn quyết định là không đến lúc quan trọng hắn sẽ không mang ra dùng, bởi vì nếu như hắn sử dụng phi kiếm để đuổi theo Vô Danh thì rất có thể sẽ khiến cho Vô Danh cảnh giác, lúc đó sẽ không còn bất ngờ khi ra tay nữa, một khi đã bị người khác đề phòng thì rất khó mà thực hiện ý định, đặc biệt còn là một kẻ có khả năng ẩn nấp cao như Vô Danh, nếu như để cho hắn chạy được thì hậu họa khôn lường.



Trên người của hắn và em trai hắn đều có phi kiếm, nhưng việc này không có ai biết được cả, đây chính là một lần đi làm nhiệm vụ gặp được di tích động phủ, mà chiến lợi phẩm trong đó cũng có hai thanh phi kiếm. Nếu như lần này sử dụng phi kiếm mà còn để mục tiêu chạy thoát chắc chắn sẽ gặp rắc rối rất lớn. Cho nên Hoàng Lăng quyết định dùng pháp bảo phi hành để đuổi theo, dù sao thì pháp bảo phi hành tốc độ vẫn nhanh hơn phi kiếm nhiều, mặc dù tốn chút linh thạch nhưng cái đó tính ra cũng không đáng giá bằng bảo vật trên người của Vô Danh.



- Ồ...thú vị...



Mà ngay lúc Vô Danh vận chuyển công pháp ẩn nấp tới mức tối đa, thì ở đằng xa A Nhị cũng ồ lên một tiếng tán thưởng, A Nhị cũng không ngờ rằng Vô Danh còn có khả năng ẩn nấp tốt như vậy, nhưng chỉ như vậy thôi thì cũng chưa đủ để có thể thoát khỏi thần thức của hắn. A Nhị gật đầu một cái:



- Tiểu tử ngươi quả nhiên cũng có chút bản lãnh, tạp linh căn mà có thiên phú như vậy, quả thực là rất khá, nếu như cho ngươi thêm thời gian phát triển có lẽ ngươi cũng sẽ trở thành cường giả một phương. Tiểu thư nhà ta ánh mắt quả nhiên không tệ, vậy mà lại chấm trúng ngươi.



A Nhị tuy nói vậy nhưng cũng chẳng hiểu tại sao, rốt cục Vô Danh này ngoài vẻ đẹp trai ra thì có cái gì hơn người mà tiểu thư lại yêu thích hắn như vậy, nếu nói trên người của hắn có bảo vật cho nên mới thích thì việc này không phải đơn giản sao, chỉ cần dao cho hắn thì bảo vật trên người tiểu tử kia cũng là của tiểu thư rồi.



A Nhị nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn không biết rằng nếu như Ma Tiểu Uyên mà biết hắn có suy nghĩ đó thì sẽ đem hắn ra băm thành bao nhiêu mảnh nữa.



A Nhị nhàn nhã đi theo phía sau đám người Hoàng Lăng, có lẽ hắn sẽ được chứng kiến một màn kịch nhạt nhẽo đây.



Vô Danh ẩn mình chạy thẳng một mạch tới hẻm vực kia, thần thức của hắn đã được phóng ra tới mức cực hạn, Vô Danh vừa di chuyển vừa tránh né những chướng ngại vật phía trước.



- Không tốt.



Mà đúng lúc này thần thức của Vô Danh sau khi quét ra phía sau thì liền thấy một cái phi thuyền cỡ nhỏ đuổi theo hắn, mà trên phi thuyền này chính là đám người Hoàng Lăng. Vô Danh cả kinh, không ngờ bọn người này còn có cả pháp bảo phí hành, như vậy thì hắn lại gặp rắc rối lớn rồi, tốc độ của hắn không thể nào bằng được pháp bảo phi hành kia, sớm muộn cũng bị đuổi tới.



Vô Danh cố gắng bật hết tốc độ ra, chỉ cần hắn chạy tới hẻm vực kia thì hắn có thể an toàn rồi. Nếu như không phải đám người kia có pháp bảo phi hành, thì có lẽ với khả năng ẩn nấp này hắn có thể chạy thoát một cách dễ dàng, mặc dù bây giờ hắn ẩn nấp vẫn chưa hoàn hảo cho lắm, nhưng như vậy củng đủ gây nhiễu loạn cho đám người kia rồi. Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó hắn liền quyết định chạy lung tung không có quy tắc, để khiến cho phán đoán của đám người kia bị sai lệch đi, từ đó cũng có thể kéo dài được khoảng cách.



Nói là làm, Vô Danh liền chạy theo một quỹ đạo cực kì rối loạn. Mà bọn Hoàng Lăng thấy Vô Danh chạy như vậy thì cũng mướt hết cả mồ hôi.



- Mẹ kiếp....ta xem ngươi chạy được đến lúc nào.



Hoàng Lăng hét ầm lên một tiếng.



Vô Danh vừa chạy vừa suy nghĩ, hắn chẳng hiểu tại sao ở một nơi như thế này mà bọn người Hoàng Lăng có thể sắm cho bản thân một cái pháp bảo phi hành tốt như vậy, đột nhiên miệng Vô Danh hơi nhếch lên:



- Hừ, được lắm, hôm nay ngươi dám có ý định cướp đồ của ta, chỉ cần hôm nay ta chạy được, về sau nhất định sẽ quay lại cướp đồ của ngươi.



Mặc dù Vô Danh chạy không theo quy tắc như vậy, nhưng mà Hoàng Lăng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, lúc sau hắn cũng đã đoán được ý đồ của Vô Danh, từ đó mà khoảng cách giữa hay người liền bị rút ngắn lại.



Vô Danh phát hiện Hoàng Lăng không còn bị hắn vờn nữa nhưng mà trên mặt cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn cũng sắp chạy tới hẻm vực kia rồi.



- Vèo



Nhưng ngay sau đó liền có một tiếng gió mạnh rít qua, Hoàng Lăng đã cho phi thuyền chặn ngay trước mặt Vô Danh. Hoằng Lăng lạnh giọng nói:



- Ngươi nghĩ chỉ với một chút bản lãnh đó của ngươi là có thể chốn được hay sao, ngươi cũng quá đề cao bản thân mình rồi.



Vô Danh thấy mình đã bị chặn lại thì cũng không chốn tránh nữa, thân hình của hắn từ từ hiện ra, hắn cũng chỉ có thể thầm than, cái pháp bảo phi hành kia quá lợi hại, nếu không thì hắn có thể chạy thoát một cách dễ dàng rồi.



- Ngươi bớt nói nhảm một chút đi, muốn đánh thì đánh, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao.



Vô Danh nhàn nhạt nói.



- Được thôi nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi có sống tiếp cũng vô ích, ngươi chết để làm bàn đạp cho ta sau này như vậy mới có ý nghĩa.



Hoàng Lăng cười lạnh, lặp lại những lời Vô Danh đã nói với con Trư Phong thú lúc trước.



Vô Danh nghe xong lời này thì trong lòng cũng thầm mắng tên kia quá mức vô sỉ, câu nói vừa nãy không phải là của hắn hay sao.



- Hừ, giờ thì ta cũng biết nhà ngươi làm nghề gì rồi, nhìn mặt thì có vẻ sáng sủa nhưng không ngờ đằng sau thì lại luôn làm chuyện mờ ám, so sánh ngươi với bọn trôm cắp chắc cũng không quá đang đi, đến câu nói của người khác còn trộm thành của mình được thì ta thực sự rất là khinh bỉ ngươi đó. Nhớ trả tiền bản quyền trước khi sử dụng câu nói đó của ta, không có tiền thì ít ra ngươi cũng phải biết thêm cái chú thích vào chứ, ai dạy ngươi ăn cắp trắng trợn như vậy hả.



Bọn Hoàng Lăng nghe Vô Danh nói một tràng thì liền đơ ra, bởi vì lời Vô Danh nói bọn chúng hoàn toàn không hiểu cái gì cả. Trong lúc bọn Hoàng Lăng còn đang ngây ngốc thì Vô Danh liền tận dụng cơ hội chạy về phía hẻm vực kia, nhưng mới chạy được một đoạn thì cũng đã bị bọn Hoàng Lăng phát giác.



- Muốn chạy.



Hoàng Lăng cũng rất nhanh khôi phục lại sử tỉnh táo, sau đó hết lên một tiếng.



- Các ngươi lên đi, bắt hắn đem về đây cho ta.



Hoàng Lăng chỉ về phía ba người Tô Khai nói. Ba người Tô Khai, Tống Bân, Vũ Khải, gật đầu một cái sau đó trực tiếp chạy về phía Vô Danh, mỗi người xuất ra một quyền nhằm thằng vào những vị trí yếu hại trên người của Vô Danh.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #42