Người đăng: AnCuSi
Vô Danh có chút kích động cất đi cuốn Thập Phương Thần Lôi vào trong nhẫn trữ
vật của mình. Sau đó hắn lại tiếp tục tìm kiếm xem còn có pháp kỹ nào phù hợp
với bản thân hay không . Vô Danh đã dùng hết thời gian một tháng trong thế
giới hỗn độn để đọc toàn bộ mấy vạn cuốn sách trong tàng thư các của Liên Đao
Tông, ngoài môn thần thông Thập Phương Thần Lôi ra hắn còn tìm được một pháp
kỹ cũng rất thích hợp cho bản thân tên là Ngũ Hỏa Cước Ấn.
Ngũ Hỏa Cước Ấn là một pháp kỹ sử dụng kết hợp với hỏa diễm, uy lực không hề
tầm thường, nó có thể tùy theo đẳng cấp của hỏa diễm mà phát huy sức mạnh, hỏa
diễm đẳng cấp càng cao thì có thể thi triển ra Ngũ Hỏa Cước Ấn càng thêm mạnh
mẽ. Ngũ Hỏa Cước Ấn này còn có thể thi triển trùng điệp năm ấn thành một, uy
lực cũng nhờ vậy mà có thể tăng cao thêm mấy phần.
Trong khoảng thời gian một tháng này Vô Danh cũng biết thêm được rất nhiều
kiến thức từ trong các điển tịch cổ xưa ghi lại, hiểu biết về vạn sự vạn vật
trong trời đất cũng từ đó mà tăng lên. Ngoài ra hắn cũng biết thêm một số thủ
đoạn độc ác giống như là thuật nguyền rủa cùng một số cách phá giải thuật
nguyền rủa. Ngoài ra còn có một số thuật pháp cổ quái khác.
Vô Danh đưa tay ra thu hồi lại toàn bộ đồ đạc vào bên trong nhẫn trữ vật, chỉ
có tàng thư các này là hắn để lại ở trong thế giới hỗn độn. Trên tay của Vô
Danh bây giờ chỉ còn lại hai cuốn sách và một miếng ngọc giản.
Trong này hai cuốn sách chính là Phật Quyển tàn phá mà hắn lúc trước đổi được
từ một tên nam tử, và cuốn sách thứ hai chính là Ngũ Hỏa Cước Ấn mà hắn vừa
mới tìm được trong tàng thư các của Liên Đao Tông. Còn miếng ngọc giản còn lại
trên tay của hắn chính là Không Gian Độn Thuật.
Đây là ba thứ mà trước tiên Vô Danh muốn tìm hiểu, hắn muốn học thêm một số
thủ đoạn để tự bảo vệ bản thân cũng như chiến đấu khi gặp cường địch. Học
Không Gian Độn Thuật là để có thêm thủ đoạn chạy trốn mỗi khi gặp nguy hiểm
tới tính mạng, còn học Phật Quyển và Ngũ Hỏa Cước Ấn chính là học thêm thủ
đoạn đối phó cường địch.
Còn có môn thần thông Thập Phương Thần Lôi, Vô Danh mặc dù rất muốn học môn
thần thông này, thế nhưng hắn biết nó không dễ dàng như vậy, và cả điều kiện
hoàn cảnh ở trong thế giới hỗn độn cũng không cho phép hắn học Thập Phương
Thần Lôi, chính vì thế mà hắn chọn học Ngũ Hỏa Cước Ấn.
Trong khoảng thời gian hơn chín năm ở trong thế giới hỗn độn, hắn muốn bản
thân học thêm một số thủ đoạn chiến đấu mới, đồng thời hắn cũng muốn học luyện
đan và luyện khí nữa, còn cả thời gian để luyện hóa Phổ Minh Đỉnh. Chính vì
thế mà hắn phải tận dụng thời gian sao cho hợp lý, hắn không muốn lãng phí
thời gian, hắn có quá nhiều thứ cần phải học tập.
Vô Danh trước tiên muốn học nhất bây giờ chính là Không Gian Độn Thuật, mặc dù
trước giờ hắn gặp khá ít nguy hiểm, nhưng hắn cũng không thể không cẩn thận,
bởi vì lỡ như sau này có lần hắn gặp nguy hiểm tới tính mạng mà không có thủ
đoạn chạy trốn thì hắn chết chắc.
Vô Danh cầm miếng ngọc giản khắc Không Gian Độn Thuật mà có chút mong đợi, hắn
hy vọng miếng ngọc giản này sẽ không làm cho hắn thất vọng. Vô Danh thở ra một
hơi sau đó liền đưa miếng ngọc giản lên trán rồi ấn sát vào, thần niệm của hắn
cũng phóng vào bên trong miếng ngọc giản.
Ngay khi thần niệm của Vô Danh vừa mới quét vào trong miếng ngọc giản thì bốn
chữ “Không Gian Độn Thuật” liền xuất hiện ở trong thần niệm của hắn. Nhưng khi
hắn tiếp tục đưa thần niệm xuống dưới thì không nhìn thấy bất kể thông tin nào
nữa, thứ hắn có thể nhìn thấy đều chỉ là những chấm nhỏ li ti không rõ ràng.
Vô Danh lần đầu tiên nhìn thấy tấm ngọc giản này thì cũng đã nhìn ra vấn đề
này rồi, cho nên ngay khi lần này hắn gặp tình cảnh tương tự thì cũng không
ngạc nhiên cho lắm. Hắn chỉ hơi nhíu lông mày lại một chút, bởi vì miếng ngọc
giản này cũng khá đặc biệt, nhất là loại ký tự nhìn như dấu chấm nhỏ li ti
kia, hắn biết rõ ràng đó chính là chữ viết, nhưng không thể nhìn rõ ràng,
không biết điều gì dẫn tới việc hắn không thể nhìn rõ ràng những chữ viết trên
miếng ngọc giản này.
Vô Danh trước đó cũng đã suy nghĩ vấn đề này rồi, hắn bây giờ cũng đã có đáp
án để giải quyết vấn đề. Thần niệm của hắn bây giờ không thể nào nhìn rõ ràng
chữ viết trên miếng ngọc giản nhưng mà Hỗn Độn Thiên Mục thì chắc là có thể.
Vô Danh lập tức mở ra Hỗn Độn Thiên Mục sau đó nhìn vào trong miếng ngọc giản
này, hắn tin chắc chắn rằng Hỗn Độn Thiên Mục có thể nhìn rõ ràng chữ viết ở
trong miếng ngọc giản. Thần niệm của hắn cũng có thể coi như là một con mắt,
nhưng con mắt này của hắn quá kém cho nên không thể nhìn rõ ràng chữ viết kia.
Cũng giống như mắt của người thường vậy, nó chỉ có thể nhìn được những vật
chất tồn tại ở không gian hiện hữu này mà không thể nhìn thấy được vất chất
tồn tại ở không gian khác. Con mắt người thường ấy khiến cho người ta nhìn
thấy một loại giả tướng như thế, không thể nhìn sâu xuống kết cấu của một vật
thể, không thể nhìn thấy được chân tướng của một vật, từ đó cũng dẫn tới những
nhận thức sai lầm, khiến người ta bị bó buộc lại tại một không gian mà không
thể thoát ra.
Ví như con mắt này có thể nhìn thấy rõ ràng một con kiến đang bò ở dưới mặt
đất, nhưng lại không thể nào nhìn thấy được vi sinh vật đang tồn tại ở cùng
một nơi ấy. Con vi sinh vật kia nó nhỏ bé tới mức mắt thường không nhìn thấy
được, không nhìn thấy ở không gian thực tại này được, mà người ta phải dùng
tới kính hiển vi mới có thể nhìn thấy được nó, phải phóng to rất rất nhiều lần
mới có thể nhìn thấy được, tức là con vi sinh vật kia nó đang tồn tại ở một
không gian khác, một không gian vi quan hơn, không gian nơi mắt của người
thường không nhìn thấy được.
Nếu như là lúc xã hội chưa phát triển tới mức chế tạo ra được kính hiển vi thì
có thể người thường ấy sẽ nhận định rằng con vi sinh vật kia nhất định không
tồn tại, không thể nào tồn tại, nhất định là không có con vi sinh vật ấy.
Nhưng đến khi xã hội phát triển có thể chế tạo ra kính hiển vi thì lại nhìn
thấy con vi sinh vật ấy đang tồn tại ở nơi đó, nó vẫn còn đang sống sờ sờ ra
đấy, không những thế lại còn có rất nhiều. Vậy nếu như người xưa mà đưa ra kết
luận rằng con vi sinh vật ấy không hề tồn tại thì chẳng phải đã phạm vào một
sai lầm rất là to lớn rồi sao.
Khoa học đã có thể đột phá tới không gian đó để nhìn thấy con vi sinh vật kia,
để có thể chứng minh rằng con vi sinh ấy nó đang tồn tại. Khoa học có thể
chứng minh sự tồn tại của một vật chất, nhưng không thể chứng minh vật chất ấy
không tồn tại hay có tồn tại. Cũng giống như con mắt người thường chỉ có thể
nhìn thấy được một vật đang tồn tại một cách rành rành nơi không gian này chứ
không thể nhìn thấy một vật đang tồn tại ở nơi không gian khác, đó là biểu
hiện của một con mắt chỉ nhìn thấy giả tướng.
Nếu đổi lại là một người khác thì có thể đã ném bỏ đi miếng ngọc giản này, và
nói đó chỉ là đồ giả, bởi vì bên trong không hề ghi lại thông tin gì, toàn là
dấu chấm nhỏ li ti. Nhưng Vô Danh hắn có Hỗn Độn Thiên Mục, hắn có thể nhìn
thấy tại một không gian thâm sâu hơn, nhìn tới một không gian nơi thần niệm
không thể nào quét tới được, và hắn biết Không Gian Độn Thuật này nhất định
không phải là đồ giả. Để chứng minh một người có phải là cường giả hay không,
vậy thì ánh mắt chính là thứ đầu tiên quyết định. Cũng giống như chứng minh
một người này giỏi hơn người khác thì không thể nào nhìn nhận vào lượng kiến
thức mà người đó biết được, mà phải dựa vào ánh mắt của người đó nhìn thấy
được cái gì, đã đột phá tới không gian nào để nhận thức được một tồn tại chân
thật hơn, nhìn thấy được chân tướng của một sự vật sự việc nào đó. Kiến thức
của nhân loại có rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là những hiện tượng lẻ tẻ mà
khoa học có thể chứng thực được, cho nên nó rất là nông cạn.
Vô Danh khi vừa mới mở ra Hỗn Độn Thiên Mục để nhìn miếng ngọc giản thì hắn
lập tức cảm nhận được những dấu chấm nhỏ li ti kia đang ngày càng hiện ra rõ
ràng, cuối cùng toàn bộ chữ viết ở trên miếng ngọc giản này đều hiện ra trước
Hỗn Độn Thiên Mục của hắn. Và lúc này hắn chắc chắn rằng Không Gian Độn Thuật
này không phải là đồ giả, ngay từ cách mà nó được ghi lại trên miếng ngọc giản
đã chứng minh điều đó. Ngươi nếu không thể đột phá không gian, vậy ngươi học
môn độn thuật này thì có ích gì.