Ca, Ta Muốn Lấy Cánh Tay Trái Của Hắn


Người đăng: AnCuSi

Lạc Hàn Tịnh lúc này cảm xúc rất là hỗn loạn, nàng vừa muốn giết Hồng Mông lại
vừa không muốn giết hắn. Nàng quả thực không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy
đối với nàng, quả thực không hiểu. Nhưng nghĩ tới việc hắn vô duyên vô cớ sờ
ngực nàng, nàng thật không thể nào nhịn xuống được. Lạc Hàn Tịnh hét lên:



- Ca, ta muốn ca lấy cánh tay trái của hắn xuống.



Lạc Hàn Tịnh nàng chưa bao giờ bị người ta làm nhục như vậy cả, vậy mà ngày
hôm nay tên đáng ghét kia còn ở nơi đông người như vậy làm nhục nàng, mặc dù
không có ai nhìn thấy hành động này của hắn, nhưng nàng cũng không thể nào
chấp nhận được, không thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra được. Nếu không lấy
cánh tay dơ bẩn kia của hắn xuống thì quả thực nàng không thể nào hả được cái
khẩu khí này.



Lạc Long Cương nghe Lạc Hàn Tịnh nói vậy thì cười một cách lạnh lùng nhìn Hồng
Mông, hắn quay đầu lại nói với Lạc Hàn Tịnh:



- Được, để ta giúp muội lấy một tay của hắn xuống.



Lạc Long Cương hắn không biết giữa tiểu muội của mình và tên tiểu tử này trong
phút chốc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn là một người rất thích bao che
khuyết điểm, nếu như tiểu muội của hắn đã nhờ hắn lấy xuống một tay của tiểu
tử kia thì hắn tại sao lại không làm cơ chứ.



Hồng Mông đứng ở phía kia cũng nghe thấy được Lạc Hàn Tịnh vừa nói gì, hắn
thật không thể ngờ rằng nàng ta lại có thể độc ác tới như vậy, chẳng phải chỉ
sờ một cái thôi sao, vậy mà nàng ta lại muốn lấy đi cánh tay trái của hắn,
thật sự là quá đáng quá rồi.



Hồng Mông hắn biết là hắn sai trước, nhưng những gì mà hắn bỏ ra quả thực
không đáng phải bị nàng ta đối xử như vậy. Nàng ta không ngờ lại muốn lấy đi
của hắn một cánh tay.



Hồng Mông biết với thực lực của hắn hiện tại thì không thể nào cùng lúc đánh
với hai người như Lạc Long Cương và Phụng Tiểu Bạch được, nếu như cứ tiếp tục
đánh như vậy thì hắn sớm muộn cũng muốn bị người ta lấy xuống một tay mất
thôi.



Hồng Mông cắn răng một cái nhìn về phía Mộc Thanh Kiều rồi hét to:



- Tẩu tẩu, cứu mạng cứu mạng a. Có người dĩ nhiên muốn lấy đi cái mạng của
ta, tẩu cũng không thể đứng đó nhìn ta bị người lấy mạng mà không giúp a.



Hồng Mông trong lúc vừa hét vừa lấy ra một tấm phù lục và một viên lôi cầu,
hắn lần này cũng là hết cách rồi, đành phải đắc tội tẩu tẩu để tìm đường thoát
thân a.



Hồng Mông vừa mới nói ra lời này thì ngay lập tức thu hút được sự chú ý của
mọi người, ánh mắt của Lạc Long Cương cùng Phùng Tiểu Bạch đồng thời nhìn theo
ánh mắt của Hồng Mông. Ngay khi cả hai người đều nhìn thấy chỗ Hồng Mông nhìn
tới là Mộc Thanh Kiều thì cũng ngẩn ra, Mộc Thanh Kiều làm sao có thể là tẩu
tẩu trong miệng của tên tiểu tử kia được.



Ngay cả Dương Lâm và Bàn Nhất Thiên cũng nhìn về phía Mộc Thanh Kiều, nhưng
Mộc Thanh Kiều lúc này chỉ hơi hơi nhíu mày, nàng thực sự không có quen biết
thiếu niên kia, nhưng tại sao hắn lại gọi nàng là “tẩu tẩu”.



Lạc Long Cương mấy người thấy Mộc Thanh Kiều biểu tình dường như không quen
biết thiếu niên kia thì lập tức nhận ra là mình đã bị lừa. Trong đó chỉ có
Dương Lâm mới biết chuyện của hắn, Mộc Thanh Kiều là vị hôn thê của hắn không
sai, nhưng trước đó nàng đã bị người cưỡng bức, nếu không phải hắn dùng hết
sức khuyên nhủ thì có lẽ nàng liền muốn hủy hôn với hắn sau đó tự sát rồi.
Dương Lâm hơi nhíu mày nhìn về phía thiếu niên kia, trong lòng không ngừng suy
đoán.



Hồng Mông thấy lúc này quả thực là một cái thời cơ tốt, lúc này hắn không chạy
thì còn đợi tới lúc nào nữa. Hắn lập tức vứt viên lôi cầu trong tay ra đồng
thời kích phát tấm phù lục kia. Khi lôi cầu trong tay của Hồng Mông vừa mới
vứt ra ngoài thì nó lập tức biến thành chín viên lôi cầu nhỏ, chín viên lôi
cầu nhỏ này lập tức đồng thời nổ tung xung quanh người của Lạc Long Cương và
Phụng Tiểu Bạch.



Hai người Lạc Long Cương và Phụng Tiểu Bạch vừa mới nhận ra mình bị lừa thì
lập tức quay lại đánh về phía Hồng Mông. Nhưng còn không đợi hai ngưởi ra tay
thì chín viên lôi cầu trong không trung lập tức nổ tung sau đó tỏa ra vô số
lôi điện tấn công về phía hai người.



Bùm! Bùm! Bùm!



Từng tiếng nổ bùm bùm vang lên, Lạc Long Cương ngược lại không lùi mà còn tiến
một bước, đồng thời trong tay đánh ra một thương cực kỳ mạnh mẽ tới phía lôi
điện kia. Còn Phụng Tiểu Bạch thì quanh người xuất hiện rất nhiều lông chim,
sau đó tạo thành một lớp lá chắn chống đỡ những lôi cầu kia đánh tới.



Lạc Long Cương sau khi đánh ra một thương xé rách lôi điện kia thì liền xông
về phía Hồng Mông muốn bắt hắn lại. Nhưng đợi tới khi hắn xông ra khỏi lôi
điện dày đặc rồi thì chỉ nhìn thấy một mảnh đất trống, người đã rời đi từ lúc
nào không biết.



- Chết tiệt, vậy mà lại để cho hắn chạy mất.



Lạc Long Cương tức giận hét lên một tiếng, hắn đáng lẽ ra không nên mắc phải
loại sai lầm hạ đẳng này mới đúng, thế nhưng mà hắn rốt cuộc vẫn bị tên tiểu
tử kia lừa.



Lạc Hàn Tịnh nghe thấy Lạc Long Cương hét lên thì cũng biết Hồng Mông nhất
định đã chạy đi rồi, nàng lúc này đứng ở đây cũng chỉ biết nghiến răng nghiến
lợi âm thầm nguyền rủa hắn mà thôi.



Bàn Nhất Thiên lúc này đứng ở bên cạnh Dương Lâm nhìn Mộc Thanh Kiều đầy ẩn ý:



- Hắc hắc, tên tiểu tử này thật sự rất thông minh đó, dĩ nhiên lại có thể đem
Mộc đạo hữu ra gọi hai tiếng tẩu tẩu rồi chạy trốn. Cái này thật sự không phải
ai cũng có thể làm được.



Bàn Nhất Thiên hắn sớm đã nhận ra Mộc Thanh Kiều này hay là không còn xử nữ
nữa, nhưng bởi vì nàng sở hữu Trinh Nữ thể cho nên mới khiến người khác không
thể nhận ra. Thế nhưng mà người Bàn Cổ tộc bọn hắn trời sinh mẫn cảm với các
loại thân thể cho nên vẫn là ở trên người Mộc Thanh Kiều này nhận ra một chút
vấn đề a.



Nếu như Mộc Thanh Kiều này thật sự là tẩu tẩu của tên thiếu niên kia thì chẳng
phải là Dương Lâm này sớm đã bị người ta cho đội nón xanh rồi hay sao. Thế
nhưng để cho Bàn Nhất Thiên hắn cảm thấy khó hiểu đó chính là bộ dạng này của
Dương Lâm, không biết Dương Lâm này có biết hắn đã bị cắm sừng hay không nữa.



Mộc Thanh Kiều từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói câu nào, nàng thật sự
rất khó hiểu tại sao tên thiếu niên kia lại gọi nàng là tẩu tẩu, nàng quả thực
là không có quen biết hắn.



Dương Lâm thấy Hồng Mông kia đã rời đi thì cũng liền quay sang hỏi Mộc Thanh
Kiều:



- Nàng nhận ra hắn sao??



- Người này ta chưa gặp bao giờ.



Mộc Thanh Kiều lắc đầu đáp.



o0o



Lúc này ở trong một cánh rừng đột nhiên xuất hiện một đoàn lốc xoáy nhỏ, sau
đó một thân hình nhìn có chút chật vật từ trong đoàn lốc xoáy đó rơi xuống
cánh rừng.



Răng rắc! Rầm! Bịch.



Hồng Mông sau khi sử dụng Phá Không Phù thì ngay lập tức liền được đưa tới chỗ
này, hắn từ trên không trung rơi xuống thì ngay lập tức bị cấm chế cấm phi
hành đánh qua người làm cho cơ thể hắn lại xuất hiện khá nhiều vết thương.



Sau khi rơi xuống cánh rừng liền đụng gãy mấy cành cây to rồi mới rơi xuống
mặt đất, cả người hắn nằm sấp xuống, máu từ miệng vết thương trên người liên
tục chảy ra, đa phần là vết thương tạo thành do bị cấm chế cấm phi hành công
kích.



Hồng Mông nằm sấp mặt ở dưới đất, hắn thở phù ra một hơi, miệng lẩm bẩm:



- May mắn, cuối cùng ta cũng chạy thoát được, nếu không ta hôm nay liền muốn
bị ả nữ nhân kia cắt xuống một tay, thật quá độc ác.



Hồng Mông từ từ ngồi dậy sau đó lấy ra một viên đan dược nuốt vào, vừa sử dụng
đan dược hắn vừa lẩm bẩm:



- Lần này dĩ nhiên không có lấy được quân lệnh trở về, lần sau muốn lấy lại
vậy thì càng khó khăn hơn. Nhưng mà nàng ta nhất định sẽ không phá vỡ quân
lệnh của ta, đối với nàng chắc chắn sẽ không có lợi ích gì, ngược lại nàng
chắc chắn nghĩ rằng ta sẽ một lần nữa tới lấy lại quân lệnh, từ đó mà cài sẵn
cái bẫy chờ ta tới lấy.



Hồng Mông lúc này hừ lạnh một tiếng:



- Hừ hừ, ngươi tưởng Hồng Mông ta rất ngu ngốc sao, chẳng phải ngươi muốn giữ
quân lệnh của ta, vậy ngươi cứ việc giữ, lão tử lại càng thoải mái ở trong
chiến trường cổ này dạo chơi.



Hồng Mông lúc này đột nhiên nhớ tới đại ca hắn, hắn liền muốn lấy truyền tin
châu ra xem một chút. Thế nhưng mà để cho Hồng Mông giật mình đó chính là hắn
không có nhìn thấy truyền tin châu ở đâu cả, sờ cả người cũng không thấy,
trong nhẫn trữ vật cũng không thấy.



- Không tốt, không tốt. Mất truyền tin châu rồi quả này đại ca nhất định sẽ
gõ chết ta cho mà coi. Lần này ta làm sao liên lạc với đại ca được đây, đại ca
lần này sẽ rất lo lắng cho ta a.



Hồng Mông lúc này cũng chỉ có thể nằm ở trên mặt đất thở dài.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #282