Người đăng: AnCuSi
Vô Danh tự trách mình quá lỗ mãng rồi, bây giờ có lẽ hắn nên lập tức rời đi, nếu không thì tính mạng của hắn chắc chắn sẽ không giữ được.
Vô Danh điều chỉnh sắc mặt của bản thân, hắn nhẹ nhàng hướng Nguyệt Nhi cười một cái nói:
- Được rồi, bây giờ chẳng phải ta không có chuyện gì sao, muội cũng đừng quá lo lắng. Bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, muội mau quay trở lại đi thôi, nếu không nếu như có người nhìn thấy muội chạy tới khu ký túc xa nam rồi lại chạy vào phòng của một nam sinh như vậy chắc chắn sẽ có người bàn tán, đến lúc đó sẽ rất phiền phức. Để ta đưa muội về, mau đi nào.
- Vậy muội đi trước, huynh không cần tiễn muội đâu, dù sao huynh bây giờ vẫn còn không được khỏe, huynh mau nghỉ ngơi đi, muội có thể tự về được.
Nguyệt Nhi gật đầu nói.
- Không sao để ta đưa muội về, dù sao chúng ta cũng có thể trò chuyện một chút mà.
Nói xong Vô Danh cũng không để Nguyệt Nhi nói thêm, trực tiếp kéo Nguyệt Nhi rời đi.
Trên đường trở về chỗ ở của Nguyệt Nhi, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Vì nói chuyện như vậy hai người cũng đã rất nhanh đi tới khu ký túc xá của nữ. Vô Danh đợi đến khi bản thân nhìn thấy Nguyệt Nhi đi vào trong phòng thì mới rời đi.
Vô Danh không có trở về phòng mà hắn liền đi tới nhiệm vụ đường, bây giờ hắn phải tìm một lý do để rời khỏi học viện và lý do thích hợp nhất chính là đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Sắc trời bây giờ cũng đã ngả về tối, hầu như mọi người đều đi tới phòng ăn để ăn tối rồi, cho nên lúc Vô Danh đi tới Nhiệm Vụ đường thì cũng không có mấy người.
Nhưng Vô Danh vẫn rất cẩn thận, hắn lấy một mảnh vải che đi khuôn mặt của mình chỉ để lại đôi mắt với cái đầu trọc lóc.
Vô Danh hít một hơi, thần sắc trên mặt biểu hiện vẻ bình tĩnh, hắn cũng không có ẩn dấu tu vi của bản thân, sau đó liền đi vào bên trong đại sảnh của Nhiệm Vụ đường.
Vô Danh vừa bước vào trong đại sảnh, thì liền có một luồng thần thức phóng tới, nhìn khắp xung quanh hắn một lượt rồi mới chậm rãi thu hồi.
Lúc luồng thần thức này vừa mới quét tới Vô Danh, hắn cũng không có phản kháng mà mặc cho người đó tùy ý dò xét, bởi vì cho dù hắn có phản kháng cũng là vô dụng, bởi vì tu vi của người này mạnh hơn hắn rất nhiều.
Vô Danh vẫn giữ sắc mặt bình tình, hắn đưa mắt nhìn lại về vị trí của luồng thần thức vừa nãy quét tới. Khi ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía đó thì liền thấy một ông lão cũng đang nhìn về phía hắn.
Vô Danh nhìn loại trang phục mà ông lão này mặc hắn liền đoán rằng ông lão này chỉnh là chấp sự ở Nhiệm Vụ đường.
Vô Danh từ từ đi tới quầy nhiệm vụ nơi mà ông lão đang đứng ở đó. Vô Danh cung tay lại, khom người chào vị chấp sự trước mặt:
- Chào chấp sự đại nhân.
- Ngươi tới đây có việc gì??
Người chấp sự nhìn Vô Danh có hơi nhíu mày, bây giờ cũng đã tới giờ ăn tối, sao vẫn còn một tiểu tử như vậy tới đây nhận nhiệm vụ, mặc dù những trường hợp như thế trước đây cũng có xảy ra, nhưng hầu như những người như vậy đều là học viên đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ, còn tiểu tử trước mặt này không giống người đã từng làm qua nhiều nhiệm vụ, mà nhìn tiểu tử này cũng rất trẻ nữa.
- Ta tới đây để nhận nhiệm vụ.
Vô Danh không dài dòng nói thẳng vào vấn đề chính. Ông lão nhìn Vô Danh một lượt rồi mới chỉ tay ra phía sau nói:
- Ở đó có một cái bảng, trên đó có ghi rõ ràng tên nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ và địa điểm, còn có phần thưởng của nhiệm vụ, ngươi có thể tùy ý chọn lấy một cái, nên nhớ chỉ chọn nhiệm vụ phù hợp với khả năng của mình.
- Được, cảm ơn chấp sự đại nhân.
Vô Danh theo lễ đáp lại, sau đó nhìn về phía tay ông lão đang chỉ. Ở đó có một cái bảng lớn phát sáng, đúng như lời của ông lão nói trên đó có ghi rõ tên nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ, địa điểm làm nhiệm vụ và cả phần thưởng của nhiệm vụ.
Vô Danh nhìn sáng bên cạnh chiếc bảng nhiệm vụ, bên cạnh đó cũng có một cái bảng khác, nhưng trên cái bảng này không phải ghi nhiệm vụ mà là ghi tên những học viên đã từng làm nhiệm vụ cùng cấp độ của họ.
Vô Danh thấy trên đó ghi ba chữ “Danh Nhân Đường”, hắn cũng đại khái hiểu được, đây có lẽ là một cái bảng xếp hạng. Nội dung của cái bảng xếp hạng này ghi lại tên học viên, cấp bậc của học viên đó, còn có cả số điểm năng động mà người đó đạt được.
Vô Danh liếc nhìn lên vị trí đầu tiên, ở đó ghi “ Xếp hạng một: Hoàng Lăng: cấp bậc: S, điểm tích lũy: một nghìn bảy trăm tám mươi”. Vị trí thứ hai là “ Tống Khải: cấp bậc: S, điểm tích lũy: một nghìn sáu trăm ba mươi”. Vị trí thứ ba là “ Hoàng Dương: cấp bậc A, điểm tích lũy: một nghìn không trăm năm mươi hai”. Sau đó lần lượt là vị trí thứ tư tới vị trí thứ năm mươi.
Vô Danh cũng không quá để ý vào mấy cái này, bởi vì điều hắn cần làm bây giờ là rời khỏi học viện càng sớm càng tốt.
Vô Danh nhìn về phía bảng nhiệm vụ, bây giờ hắn cần chọn một nhiệm vụ có địa điểm xa một chút, chỉ cần có thể chạy càng xa càng tốt, những thứ còn lại đều không quan trọng.
Vô Danh nhìn khắp bảng nhiệm vụ một lượt, sau đó hắn quyết định chọn một cái nhiệm vụ ở bên ngoài khu vực của Bình Nghiêu sâm lâm. Nhiệm vụ lần này của hắn là thu thập Tử Diệp hoa, đây là một loại linh thảo giúp tu sĩ có thể phục hồi lại linh khí khi sử dụng, loại linh thảo này thường được dùng để luyện đan.
Vô Danh chỉ tay vào cái nhiệm vụ đó rồi nói với chấp sự của Nhiệm Vụ đường:
- Chấp sự đại nhân, ta muốn chọn nhiệm vụ thu thập linh thảo Tử Diệp hoa kia.
Chấp sự nhìn theo ngón tay Vô Danh chỉ rồi sau đó đi vào căn phòng đằng sau, lấy ra một mảnh vải và mấy chiếc bình ngọc rồi đưa cho Vô Danh nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là thu thập năm cây Tử Diệp hoa, địa điểm là khu vực ven của Bình Nghiêu sâm lâm, đây là bản đồ đi tới đó, còn đây là bình ngọc dùng để đựng Tử Diệp hoa sau khi hái xuống.
- Ở nơi có Tử Diệp hoa mọc còn có một số loại linh thú bảo vệ, cho nên ngươi phải cẩn thận, còn một điều nữa chính là tuyệt đối không được đi vào bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Vô Danh thu lại tấm bản đồ và bình ngọc, tấm bản đồ hắn nhìn qua một lượt rồi ghi nhớ thật kỹ trong đầu rồi mới thu lại. Vô Danh nhìn qua bình ngọc màu xanh này, nghe nói bình ngọc là dùng để đựng các loại linh thảo sau khi được hái xuống để nhằm bảo toàn dược tính cho linh thảo không bị bay mất. Vô Danh gật đầu một cái rồi mới thu lại bình ngọc, mà lúc này Vô Danh đột nhiên nghe thấy chấp sự nói tới Bình Nghiêu sâm lâm, hắn liền hỏi:
- Thưa chấp sự, người có thể giải thích cho ta biết tại sao tuyệt đối không được đi vào bên trong Bình Nghiêu sâm lâm hay không.
- Ngươi không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần biết đây là một nơi cực kỳ hung hiểm là được, nhớ kỹ lời ta nói, tuyệt đối không được làm trái.
Chấp sự nhàn nhạt nói.
- Vậy chấp sự, ta đi trước.
- Không tiễn.
Vô Danh chào xong lập tức rời đi. Hắn nhanh chóng quay trở lại phòng của mình sau đó dọn dẹp tất cả đồ đạc cần thiết cho vào trong túi trữ vật. Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, hắn liền lấy ra một tờ giấy rồi viết lên đó vài dòng. Đây là thư hắn gửi cho Nguyệt Nhi, nội dung bên trong hết sức ngắn gọn và đơn giản: “ Ta phải đi làm nhiệm vụ, có thể sẽ rất lâu mới trở về, muội nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng vì ta mà làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân, ta sẽ rất sớm trở về thôi”.
Vô Danh viết xong rồi bỏ vào trong một phong thư, trên đó ghi gửi cho Nguyệt Nhi.
Vô Danh quay trở lại khu ký túc xá của nữ, rồi nhờ một nữ sinh đưa lại cho Nguyệt Nhi rồi mới bắt đầu rời khỏi học viện. Những ngày tháng sau này, đều sẽ là những ngày đầy sóng gió đối với hắn.